Chẳng phải mấy lần trước đều là ca thử độc sao? Lần này ca thử tiếp đi chứ!
Tiểu Siêu liền phản bác, Hạo Thiên cũng chẳng chịu nhường, liền bảo
Lần trước ta thử rồi. Đương nhiên lần này là đệ!
Tiểu Siêu liền nói lại
Sao có thể. Đệ thân thể này chịu đựng không nổi đâu, huynh không nhớ lần trước đệ thử sao? Lúc đó đệ nôn ói rất nhiều, suýt chút thì trở về trạng thái nguyên mẫu rồi. Còn huynh, thử qua biét bao nhiêu lần rồi chứ, sợ là bách độc bất xâm luôn ấy chứ. Nên là.... huynh là người thử độc là chính xác nhất rồi!
Hạo Thiên nhớ lại chuyện lần trước, tiểu Siêu thử độc một lần mà nôn mửa, khó chịu, giọng nói bị rè lại còn không ổn định trạng thái nữa chứ. Hạo Thiên liền nói
Được, ta thử độc. Đệ không cần thử nữa đâu, sợ lại như lần trước thì nguy
Lần trước gì? Lần trước là lần nào?
An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt Hạo Thiên và tiểu Siêu. Tò mò hỏi
Hai người đang nói gì vậy?
Hạo Thiên lắc đầu, bảo
Khồn có gì đâu, hai người đừng để ý. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi
Lại để ý tới Tam Hắc Miêu con đang trên tay An Lam Nguyệt, vội chuyển đề tài, nói
Con Tam Hắc Miêu này thật dễ thương. Hay là chúng ta đem nó về nuôi đi?
An Lam Nguyệt gật đầu lia lịa, bảo
Được được được, vậy chúng ta mau đem nó về
Lăng Giang Tuyết lại nói
Khoan đã, ngộ nhỡ nó có mẹ thì sao? Chúng ta chờ thêm lát nữa xem sao?
Hạo Thiên gật đầu, cả đám tìm một gốc cây lớn ngồi xuống nghỉ ngơi. Lại vui đùa cùng với Tam Hắc Miêu con, rất thoải mái mà sờ nựng,...... Đợi một lúc lâu sau, cỡ hai canh giờ, Tiểu Siêu nói
Hay chúng ta đem theo con Tam Hắc Miêu này trở về đi. Đợi lâu như vậy rồi còn không thấy Tam Hắc Miêu mẹ trở về, gần đây cũng không thấy tổ của nó đâu, hay là con Tam Hắc Miêu con này đã bị mất....
Nói tới đây thì tiểu Siêu dừng lại, Hạo Thiên tiến lên, bảo
Muốn biết có bị mất hay không thì xem kí ức của nó thì rõ thôi mà!
Hạo Thiên tiến tới, gương mặt cười hiền hậu, ánh mắt ấm áp nhìn Tam Hắc Miêu con. Nó ngơ ngác nhìn Hạo Thiên, thoáng ngẩn ra một chút, thấy cậu giơ tay liền phóng vào người cậu, nằm gọn trên tay cậu. Meow meow vài tiếng, liếm liếm tay cậu, ba đuôi ngoe nguẩy tỏ ý nịnh nọt.
Cả 3 người An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết và tiểu Siêu ngơ ngác nhìn. Cái mị lực hút người hút đến cả yêu thú luôn sao? Chỉ đơn giản cười 1 cái liền khiến Tam Hắc Miêu ngạo kiều cũng phải xiêu lòng mà nịnh nọt đòi yêu thương, ca ca quá yêu nghiệt rồi!
An Lam Nguyệt thở dài một tiếng, chán nản nói
Haizzz, ta cũng đâu đến nỗi mà xấu cơ chứ. Vì cớ gì lúc nãy ta cũng cười, cũng nhẹ nhàng tiến lại và phải khổ sở lắm mới đụng được nó. Và vì cớ gì mà Thiên Thiên đệ chỉ cần cười lên liền khiến nó ngoan ngoãn nhảy vào lòng mình, phá nát sự ngạo kiều chảnh miêu của nó vậy?
Hạo Thiên cười nhẹ một tiếng, tay khẽ vuốt bộ lông mày xanh đen của Tam Hắc Miêu, cười bảo
Ta cũng không biết. Chắc tại ta đẹp trai, dễ gần hơn tỷ chăng?
An Lam Nguyệt xì một tiếng, bảo
Hứ, đệ nghĩ gì. Từ lúc nào mà da mặt lại dày như vậy chứ? Sao có thể dùng từ dễ gần lên người đệ, không đời nào đâu! Có thể đây là con cái đi, chứ nếu là đực thì chắc chắn không tỏ vẻ nịnh nọt với đệ đâu!
Hạo Thiên ồ một tiếng, cười cười nói
Vậy thì xem thử đực hay cái!
Vừa nói dứt lời, Hạo Thiên liền lật Tam Hắc Miêu con lại, lần mò xem bộ vị phía dưới của nó. Cả đám cũng tò mò bu lại xem, rồi lại ồ lên một tiếng rõ to, cười bảo
Thảo nào, thì ra là con cái sao!
Đây là Tam Hắc Miêu cái, thấy Hạo Thiên đẹp trai liền sáp vào. Hạo Thiên cũng lắc đầu bó tay, nhẹ nhàng nâng Tam Hắc Miêu lên, bàn tay phải giơ lên, hai ngón tay trỏ và giữa áp lại kế bên nhau, ba ngón tay kia thì cụp lại. Đưa hai ngón đặt lên trán Tam Hắc Miêu, khiến nó giật mình nhắm mắt, Hạo Thiên cũng dần dần nhắm mắt lại. Bắt đầu thăm dò kí ức.....
Cả 3 người kia im lặng chờ đợi, khoảng 10 phút sau đó, Hạo Thiên từ từ mở mắt, Tam Hắc Miêu con chỉ là khó hiểu, mặt biểu lộ nụ cười nhìn Hạo Thiên. Ngay lúc Hạo Thiên mở mắt, cả đám liền hỏi
Sao rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy? Mau nói xem nào!
Hạo Thiên liền bảo
Tam Hắc Miêu mẹ bị bầy Huyết Lang giết rồi, khi trước Tam Hắc Miêu mẹ mới đẻ ra Tam Hắc Miêu con được vài ngày thì dắt theo con mình đi vào lối đi kia. Bất ngờ gặp bầy Huyết Lang, con mẹ cố gắng bảo vệ Tam Hắc Miêu con, bị thương không ít, nhưng nỗ lực kéo con mình ra khỏi đó. May mà lối đi đó nhỏ nên bầy Huyết Lang không chui lọt, Tam Hắc Miêu mẹ đưa con mình ra tới nơi này, thoi thóp vài ngày thì chết đi. Xác của nó được lũ yêu thú nhỏ bé ở nơi này chôn đi, còn Tam Hắc Miêu con do quá nhỏ nên không hiểu chuyện, chưa biết săn mồi nên ngày ngày chim chóc, yêu thú nhỏ ở nơi này đi tìm thức ăn cho nó.
An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết nghe mà đau lòng, lại chợt nhớ ra gì đó, An Lam Nguyệt bảo
Vậy chẳng phải nói Tam Hắc Miêu con đã ở đây được hai mùa rồi sao? Lúc mà Tam Hắc Miêu mẹ đi vào mà bầy Huyết Lang thấy được thì khi đó chắc chắn bầy Huyết Lang mới đến làm tổ, khi đó mới đầu mùa Thu mà thôi. Tam Hắc Miêu con này, đã phải sống một mình hai mùa rồi, lại còn rất nhỏ nữa, nó còn chưa tới 1 tuổi...
Hạo Thiên gật đầu, Tam Hắc Miêu con không hiểu chuyện gì, chỉ meow meow vài tiếng, rồi lộ ra biểu cảm cười lấy lòng. Liếm liếm rồi ve vẩy đuôi muốn nịnh nọt, nhưng những điều như vậy chỉ khiến cho nhóm Hạo Thiên thêm thương xót cho nó. Vì vốn vừa sinh ra mấy ngày liền mất mẹ, lại còn không biết đau thương là gì khi mẹ nó ra đi. Cho đến hiện tại cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả, chỉ là hồn nhiên sống qua ngày, ngày ngày chờ đợi thức ăn từ những yêu thủ nhỏ ở đây. Haizzz......
Hạo Thiên đưa tay vuốt ve bộ lông của Tam Hắc Miêu, cười nói
Mi sẽ đi theo bọn ta chứ? Nếu đồng ý thì meow một tiếng!
Cả 3 người kia trố mắt, vốn là loài mèo chỉ biết meow mà thôi. Ca ca ngươi chính là muốn đem đi cho bằng được a
Tam Hắc Miêu con nghiêng đầu nhìn, lại biểu lộ nụ cười, meow một tiếng rõ to. Hạo Thiên cười một tiếng, lúc này, An Lam Nguyệt lại bảo
Nào, đưa tỷ ẵm một chút đi
Tam Hắc Miêu nhìn An Lam Nguyệt, quay phắt đầu, bám chặt trên người Hạo Thiên không rời, nhảy phốc một cái lên vai cậu, meow meow vài tiếng rồi liếm chân mình. Căn bản không hề quan tâm tới An Lam Nguyệt mà.
An Lam Nguyệt bị bơ, cả người đơ ra. Mặt rất tức giận, rất muốn bay lại trực tiếp bắt lấy chứ không xin xỏ nữa, mà nghĩ lại rồi thôi. Ngộ nhỡ làm vậy nó càng ghét cô thêm lại khổ, sau này không được đụng vào nữa thì lại càng buồn hơn mà.
Hạo Thiên lập một khế ước yêu thú giữa cậu với Tam Hắc Miêu, muốn giữ cho nó không chạy loạn và luôn bên người cậu. Trực tiếp lập khế ước là nhanh nhất a!
Xong xuôi, Tam Hắc Miêu vẫn bám dính trên người Hạo Thiên, ngồi vững chắc trên vai trái của cậu, khuôn mặt rất chi là ngạo kiều. Thi thoảng vừa đi, Tiểu Siêu có tiến tới vuốt ve nó một cái, nó không khó chịu ngược lại còn rất thích thú. Nhưng An Lam Nguyệt tiến tới làm điều tương tự nó lại không cho. Hay nói đúng hơn là mê trai ghét gái a!
Nhờ điều đó mà cả bọn được cười cho một trận suốt chặng đường trở về, cả đám rời khỏi hang động này,....
Tiểu Siêu liền phản bác, Hạo Thiên cũng chẳng chịu nhường, liền bảo
Lần trước ta thử rồi. Đương nhiên lần này là đệ!
Tiểu Siêu liền nói lại
Sao có thể. Đệ thân thể này chịu đựng không nổi đâu, huynh không nhớ lần trước đệ thử sao? Lúc đó đệ nôn ói rất nhiều, suýt chút thì trở về trạng thái nguyên mẫu rồi. Còn huynh, thử qua biét bao nhiêu lần rồi chứ, sợ là bách độc bất xâm luôn ấy chứ. Nên là.... huynh là người thử độc là chính xác nhất rồi!
Hạo Thiên nhớ lại chuyện lần trước, tiểu Siêu thử độc một lần mà nôn mửa, khó chịu, giọng nói bị rè lại còn không ổn định trạng thái nữa chứ. Hạo Thiên liền nói
Được, ta thử độc. Đệ không cần thử nữa đâu, sợ lại như lần trước thì nguy
Lần trước gì? Lần trước là lần nào?
An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay trước mặt Hạo Thiên và tiểu Siêu. Tò mò hỏi
Hai người đang nói gì vậy?
Hạo Thiên lắc đầu, bảo
Khồn có gì đâu, hai người đừng để ý. Chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới mà thôi
Lại để ý tới Tam Hắc Miêu con đang trên tay An Lam Nguyệt, vội chuyển đề tài, nói
Con Tam Hắc Miêu này thật dễ thương. Hay là chúng ta đem nó về nuôi đi?
An Lam Nguyệt gật đầu lia lịa, bảo
Được được được, vậy chúng ta mau đem nó về
Lăng Giang Tuyết lại nói
Khoan đã, ngộ nhỡ nó có mẹ thì sao? Chúng ta chờ thêm lát nữa xem sao?
Hạo Thiên gật đầu, cả đám tìm một gốc cây lớn ngồi xuống nghỉ ngơi. Lại vui đùa cùng với Tam Hắc Miêu con, rất thoải mái mà sờ nựng,...... Đợi một lúc lâu sau, cỡ hai canh giờ, Tiểu Siêu nói
Hay chúng ta đem theo con Tam Hắc Miêu này trở về đi. Đợi lâu như vậy rồi còn không thấy Tam Hắc Miêu mẹ trở về, gần đây cũng không thấy tổ của nó đâu, hay là con Tam Hắc Miêu con này đã bị mất....
Nói tới đây thì tiểu Siêu dừng lại, Hạo Thiên tiến lên, bảo
Muốn biết có bị mất hay không thì xem kí ức của nó thì rõ thôi mà!
Hạo Thiên tiến tới, gương mặt cười hiền hậu, ánh mắt ấm áp nhìn Tam Hắc Miêu con. Nó ngơ ngác nhìn Hạo Thiên, thoáng ngẩn ra một chút, thấy cậu giơ tay liền phóng vào người cậu, nằm gọn trên tay cậu. Meow meow vài tiếng, liếm liếm tay cậu, ba đuôi ngoe nguẩy tỏ ý nịnh nọt.
Cả 3 người An Lam Nguyệt, Lăng Giang Tuyết và tiểu Siêu ngơ ngác nhìn. Cái mị lực hút người hút đến cả yêu thú luôn sao? Chỉ đơn giản cười 1 cái liền khiến Tam Hắc Miêu ngạo kiều cũng phải xiêu lòng mà nịnh nọt đòi yêu thương, ca ca quá yêu nghiệt rồi!
An Lam Nguyệt thở dài một tiếng, chán nản nói
Haizzz, ta cũng đâu đến nỗi mà xấu cơ chứ. Vì cớ gì lúc nãy ta cũng cười, cũng nhẹ nhàng tiến lại và phải khổ sở lắm mới đụng được nó. Và vì cớ gì mà Thiên Thiên đệ chỉ cần cười lên liền khiến nó ngoan ngoãn nhảy vào lòng mình, phá nát sự ngạo kiều chảnh miêu của nó vậy?
Hạo Thiên cười nhẹ một tiếng, tay khẽ vuốt bộ lông mày xanh đen của Tam Hắc Miêu, cười bảo
Ta cũng không biết. Chắc tại ta đẹp trai, dễ gần hơn tỷ chăng?
An Lam Nguyệt xì một tiếng, bảo
Hứ, đệ nghĩ gì. Từ lúc nào mà da mặt lại dày như vậy chứ? Sao có thể dùng từ dễ gần lên người đệ, không đời nào đâu! Có thể đây là con cái đi, chứ nếu là đực thì chắc chắn không tỏ vẻ nịnh nọt với đệ đâu!
Hạo Thiên ồ một tiếng, cười cười nói
Vậy thì xem thử đực hay cái!
Vừa nói dứt lời, Hạo Thiên liền lật Tam Hắc Miêu con lại, lần mò xem bộ vị phía dưới của nó. Cả đám cũng tò mò bu lại xem, rồi lại ồ lên một tiếng rõ to, cười bảo
Thảo nào, thì ra là con cái sao!
Đây là Tam Hắc Miêu cái, thấy Hạo Thiên đẹp trai liền sáp vào. Hạo Thiên cũng lắc đầu bó tay, nhẹ nhàng nâng Tam Hắc Miêu lên, bàn tay phải giơ lên, hai ngón tay trỏ và giữa áp lại kế bên nhau, ba ngón tay kia thì cụp lại. Đưa hai ngón đặt lên trán Tam Hắc Miêu, khiến nó giật mình nhắm mắt, Hạo Thiên cũng dần dần nhắm mắt lại. Bắt đầu thăm dò kí ức.....
Cả 3 người kia im lặng chờ đợi, khoảng 10 phút sau đó, Hạo Thiên từ từ mở mắt, Tam Hắc Miêu con chỉ là khó hiểu, mặt biểu lộ nụ cười nhìn Hạo Thiên. Ngay lúc Hạo Thiên mở mắt, cả đám liền hỏi
Sao rồi? Có chuyện gì xảy ra vậy? Mau nói xem nào!
Hạo Thiên liền bảo
Tam Hắc Miêu mẹ bị bầy Huyết Lang giết rồi, khi trước Tam Hắc Miêu mẹ mới đẻ ra Tam Hắc Miêu con được vài ngày thì dắt theo con mình đi vào lối đi kia. Bất ngờ gặp bầy Huyết Lang, con mẹ cố gắng bảo vệ Tam Hắc Miêu con, bị thương không ít, nhưng nỗ lực kéo con mình ra khỏi đó. May mà lối đi đó nhỏ nên bầy Huyết Lang không chui lọt, Tam Hắc Miêu mẹ đưa con mình ra tới nơi này, thoi thóp vài ngày thì chết đi. Xác của nó được lũ yêu thú nhỏ bé ở nơi này chôn đi, còn Tam Hắc Miêu con do quá nhỏ nên không hiểu chuyện, chưa biết săn mồi nên ngày ngày chim chóc, yêu thú nhỏ ở nơi này đi tìm thức ăn cho nó.
An Lam Nguyệt và Lăng Giang Tuyết nghe mà đau lòng, lại chợt nhớ ra gì đó, An Lam Nguyệt bảo
Vậy chẳng phải nói Tam Hắc Miêu con đã ở đây được hai mùa rồi sao? Lúc mà Tam Hắc Miêu mẹ đi vào mà bầy Huyết Lang thấy được thì khi đó chắc chắn bầy Huyết Lang mới đến làm tổ, khi đó mới đầu mùa Thu mà thôi. Tam Hắc Miêu con này, đã phải sống một mình hai mùa rồi, lại còn rất nhỏ nữa, nó còn chưa tới 1 tuổi...
Hạo Thiên gật đầu, Tam Hắc Miêu con không hiểu chuyện gì, chỉ meow meow vài tiếng, rồi lộ ra biểu cảm cười lấy lòng. Liếm liếm rồi ve vẩy đuôi muốn nịnh nọt, nhưng những điều như vậy chỉ khiến cho nhóm Hạo Thiên thêm thương xót cho nó. Vì vốn vừa sinh ra mấy ngày liền mất mẹ, lại còn không biết đau thương là gì khi mẹ nó ra đi. Cho đến hiện tại cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả, chỉ là hồn nhiên sống qua ngày, ngày ngày chờ đợi thức ăn từ những yêu thủ nhỏ ở đây. Haizzz......
Hạo Thiên đưa tay vuốt ve bộ lông của Tam Hắc Miêu, cười nói
Mi sẽ đi theo bọn ta chứ? Nếu đồng ý thì meow một tiếng!
Cả 3 người kia trố mắt, vốn là loài mèo chỉ biết meow mà thôi. Ca ca ngươi chính là muốn đem đi cho bằng được a
Tam Hắc Miêu con nghiêng đầu nhìn, lại biểu lộ nụ cười, meow một tiếng rõ to. Hạo Thiên cười một tiếng, lúc này, An Lam Nguyệt lại bảo
Nào, đưa tỷ ẵm một chút đi
Tam Hắc Miêu nhìn An Lam Nguyệt, quay phắt đầu, bám chặt trên người Hạo Thiên không rời, nhảy phốc một cái lên vai cậu, meow meow vài tiếng rồi liếm chân mình. Căn bản không hề quan tâm tới An Lam Nguyệt mà.
An Lam Nguyệt bị bơ, cả người đơ ra. Mặt rất tức giận, rất muốn bay lại trực tiếp bắt lấy chứ không xin xỏ nữa, mà nghĩ lại rồi thôi. Ngộ nhỡ làm vậy nó càng ghét cô thêm lại khổ, sau này không được đụng vào nữa thì lại càng buồn hơn mà.
Hạo Thiên lập một khế ước yêu thú giữa cậu với Tam Hắc Miêu, muốn giữ cho nó không chạy loạn và luôn bên người cậu. Trực tiếp lập khế ước là nhanh nhất a!
Xong xuôi, Tam Hắc Miêu vẫn bám dính trên người Hạo Thiên, ngồi vững chắc trên vai trái của cậu, khuôn mặt rất chi là ngạo kiều. Thi thoảng vừa đi, Tiểu Siêu có tiến tới vuốt ve nó một cái, nó không khó chịu ngược lại còn rất thích thú. Nhưng An Lam Nguyệt tiến tới làm điều tương tự nó lại không cho. Hay nói đúng hơn là mê trai ghét gái a!
Nhờ điều đó mà cả bọn được cười cho một trận suốt chặng đường trở về, cả đám rời khỏi hang động này,....
/403
|