Khụ khụ khụ...
Ho lên 3 tiếng liền, một búng máu nhỏ được Hạo Thiên phun ra khỏi miệng mình, thở lên hồng hộc. Không ngờ chỉ mất chút máu đó mà lại như vậy, cái cơ thể này từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy chứ? Về sau phải tăng cường luyện tập một chút rồi.
Hạo Thiên trấn tĩnh lại, lưng thẳng vai rộng tay đặt trên đùi, mắt nhắm nghiền lại, điều chỉnh nhịp thở, bắt đầu bồi bổ lại cho cơ thể......
........................
Bên ngoài, Tử Kiệt và Tử Lam đã diện cho mình một bộ đồ, đồ mặc vào vừa y, không rộng cũng không chật. An Lam Nguyệt và tiểu Siêu đứng nhìn hai khôi lỗi đang trưng ra vẻ mặt phấn khích khi lần đàu mặc đồ, nhưng vẫn mang một vẻ lo lắng.
Tiểu Siêu thủ thỉ
Tỷ tỷ, lúc nãy ca ca mất nhiều máu như vậy. Sẽ không sao chứ?
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
Làm sao mà không sao cho được. Nhìn lượng máu mất đi ít nhất cũng gần 2000ml máu rồi, đệ nghĩ có không sao hay không? Gần 40 phần trăm máu cơ thể đó, cứng rắn đứng vững để nhìn hai khôi lỗi đã là kì tích rồi!
Tiểu Siêu tái mặt, lập tức nói
Vậy đệ vào đó xem.
An Lam Nguyệt đưa tay kéo tiểu Siêu lại, lắc đầu nói
Ta biết đệ lo cho nó. Nhưng nó lại không muốn để chúng ta nhìn thấy mặt yếu của nó, càng không muốn trưng ra bộ mặt khổ sở để chúng ta thấy. Vì thế nên nó mới vào trong đấy và không cho đệ theo. Đệ không để ý bình thường nó làm gì cũng bảo đệ đi cùng à, lần này nó dứt khoát đi mà không cho đệ theo là có lí do cả đấy chứ
Tiểu Siêu vẫn mặt lo lắng, An Lam Nguyệt kế bên cũng không kém, nhưng hiện tại phải làm theo lời Hạo Thiên, phổ cập lại kiến thức cho hai khôi lỗi trước đã.
Bắt đầu với việc tu luyện, cả 2 nói về các cấp bậc, từ người cho đến yêu thú chia làm các cấp bậc như nào, có sức mạnh khác biệt ra sao. Yêu thú có những điểm mạnh điểm yếu nào, và có những loài nào thường tập trung theo bầy. Lại nói đến các quốc gia, các cường quốc đứng đầu là ai và đã có những sự kiện gì xảy ra. Tiếp đến là tình hình hiện tại của nước Gone, đất nước họ đang sống, nói về các giai cấp và cấp bậc của họ ở đất nước này, họ có tầm ảnh hưởng ra sao và họ có những tổ chức, hoạt động gì. Lại phổ cập về những thành viên của nhóm, nói đôi nét về họ, về nhiệm vụ mà họ đang thực hiện. Cuối cùng là về vị trí và nhiệm vụ của cả hai, An Lam Nguyệt nói
Hiện tại chúng ta đang vùng núi phía bên kia của Nghịch Thiên. Nơi này hiện không có trên bản đồ, vị tiền bối ở đây đã để lại nơi này và 2 đứa trẻ được ông ấy chế tạo ra. Tử Lam sau này sẽ ở đây và chăm sóc cho tiểu Bảo với tiểu Lam, sẽ đóng vai trò là tỷ tỷ của chúng và cũng giúp chúng ta canh giữ nơi này, không cho người ngoài vào trong, một ngày không xa chúng ta sẽ trở lại đưa ngươi đi. Còn Tử Kiệt sẽ đi theo chúng ta với vai trò là người quản gia, ngươi biết quản gia là gì chứ?
Tử Kiệt gật đầu, đáp
Tôi biết ạ!
An Lam Nguyệt mỉm cười, nói
Tốt, tình hình hiện tại đã nắm rõ cả rồi. Chỉ chờ pa pa của các ngươi ra mà thôi
Tử Kiệt hơi hoảng, nói
Chủ nhân không cho nói như vậy. Xin Nguyệt chủ nhân đừng nói
An Lam Nguyệt nhún vai, nói
Được thôi
Nãy giờ luyên thuyên nhiều thứ như vậy, may mà cả 2 tiếp thu được mà lại tiếp thu rất nhanh nữa. Không uổng lượng máu lớn của Thiên Thiên mà, sau này nhờ vào tên Tử Kiệt này nhiều rồi đây. Còn Tử Lam chỉ oan uổng cho cô bé mới ra đời mà đã bị bắt ở nơi này rồi, sau này quay lại đưa đi sẽ hảo hảo chỉ cho cô bé từng chút một vậy.
An Lam Nguyệt hướng về phía tiểu Siêu, cậu vẫn đang lo lắng, An Lam Nguyệt vỗ vai cậu một phát, nói
Lo lắng cái gì chứ. Đệ nghĩ Thiên Thiên dễ chết như vậy sao? Hả?
Tiểu Siêu lắc đầu, nói
Không có, nhưng mà vẫn lo a
An Lam Nguyệt lại nói
Nãy giờ cũng hơn 1 tiếng rồi, Thiên Thiên làm gì trong đấy mà lâu vậy nhỉ?
Vừa dứt lời, một vệt đen hiện lên trong không khí, Hạo Thiên với mái tóc vẫn đang thoang thoáng ướt, xõa ra sau lưng và một bộ đồ hoàn toàn mới bước ra. Mái tóc đỏ rực lung lay trong không gian khi cậu bước đi cùng với khuôn mặt điển trai càng khiến người khác mê mẩn. Hai người Tử Lam và Tử Kiệt cứ mãi nhìn cậu, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt tiến tới, hỏi han
Đệ không sao chứ? Đã ổn chưa vậy?
Ca ca có còn cảm thấy không khỏe không? Hay là nghỉ ở đây một ngày rồi ra ngoài cũng được!
..............
Hạo Thiên lắc đầu, nói
hai người nghĩ ta yếu vậy sao? Chỉ mất một chút máu mà thôi, không đáng lo
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu khựng lại, ờ, chỉ mất một chút mà thôi. Một chút của cậu là gần 40 phần trăm máu cơ thể đấy, chưa chết là may lắm rồi, lại còn đứng cả buổi chờ đợi hai người Tử Lam và Tử Kiệt tỉnh, đúng là không biết lo cho bản thân gì cả mà, haizzzz.
Hạo Thiên đang đi, chợt quay sang hỏi
Hai người đã phổ cập xong rồi chứ?
Lập tức gật đầu, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu liền phản bác lại
Ca ca/ đệ nghĩ chúng ta vô trách nhiệm vậy sao!?
Hạo Thiên nhún vai, tiếp tục tiến tới chỗ hai người Tử Lam và Tử Kiệt, mặt ôn nhu, nói
Hai người hẳn đã biết mình được giao nhiệm vụ gì rồi đúng không?
Gật đầu, Tử Lam và Tử Kiệt nói
Đã biết rồi ạ
Hạo Thiên ánh mặt nhẹ nhìn, lại nói
hai người không tính đi tắm và thay một bộ đồ khác sao?
An Lam Nguyệt a lên một tiếng, lập tức nói
đệ còn nói nữa, mau mở không gian hệ ra cho tỷ!
Hạo Thiên cười nhạt, lập tức mở ra cửa không gian, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt bước vào trong. Hạo Thiên lúc này lại quay sang hai người Tử Kiệt và Tử Lam, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa nó cho Tử Lam rồi nói
đây là nhẫn trữ vật, tất cả dụng cụ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày đều ở trong này cả. Lấy nó mà dùng, cũng tiện cho việc chăm sóc tiểu Bảo và tiểu Lam nữa. Biết cách dùng chứ?
Tử Lam gật đầu nhận lấy, Hạo Thiên lại nói
Còn đồ của cô chốc nữa tôi bảo Nguyệt tỷ đưa cho. Còn Tử Kiệt ngươi về sau đi theo chúng ta rồi, thì phải biết tuân lệnh, không được thắc mắc, chúng ta bảo gì làm nấy, không được trái lệnh, đã rõ chưa?
Tử Kiệt cũng gật đầu, Hạo Thiên quay lưng đi, vừa đi vừa nói
Các ngươi nói chuyện với nhau đi, sau này chắc sẽ ít gặp lại lắm đấy
Hạo Thiên cất bước ta cửa đứng, suy nghĩ mông lung. Vào đây cũng đã được 22 ngày rồi, còn 8 ngày nữa là hết tháng, phải qua chỗ doanh trại thôi. Dự tính về lại Nghịch Thiên hội để xem xét tình hình nơi này, còn nói gì mà tổ chức đấu đối kháng vậy mà hiện tại còn ở đây, cũng qua luôn thời gian dự định tổ chức rồi. Haizzz, tốn quá nhiều thời gian cho việc này, không biết bên đó có tổ chức luôn không đây.
Hạo Thiên bần thần ngoài cửa hồi lâu, khoảng chừng 30p sau đó, cậu nghe được tiếng gọi của tiểu Siêu, lập tức mở cửa không gian để cả hai ra ngoài.
Cả hai cũng đã tắm rửa sạch sẽ, diện cho mình bộ đồ khác đẹp đẽ hơn. An Lam Nguyệt vừa bước ra lại luyên thuyên không ngừng
aaaa, được tắm đúng là nhất mà. Mát quá đi thôi, đệ xem đã không còn mùi hôi nữa rồi. A, để tỷ cột tóc giúp đệ cho
An Lam Nguyệt vừa nói liền tiến tới, trong tay từ lúc nào đã cầm sẵn một sợi dây màu đen mà tiến tới. Như thể cô đã chuẩn bị từ trước và chỉ đợi thời cơ hôm nay thôi. Hạo Thiên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, như một mặt nước tĩnh lặng không bị lay động, mặc cho An Lam Nguyệt tiến tới buột tóc cho mình.
Mái tóc nãy giờ cũng đã khô ráo, An Lam Nguyệt vùa tết tóc vừa nói, giọng êm đềm, nhẹ nhàng như đang nhớ lại thời xa xưa
Tỷ còn nhớ, lúc đệ còn ở với chúng ta, tóc đệ cũng dài như vậy. Đệ thường hay chạy tới nhờ ta tết tóc và buột tóc cho đệ, không hiểu sao lúc đó đệ lại rất dở trong việc này mặc dù những việc khác lại rất giỏi. Hiện tại chắc đệ cũng không nhớ nữa rồi
Nói xong thì tay cũng ngừng, vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa buột cao như thường ngày, nhưng 2 lọn tóc không xõa ra hai bên mà được tết lại thành bím rồi cột vào chung với chùm tóc phía sau. Hai đường bím tóc xanh nổi lên giữa nền đỏ, trong thật đẹp lại thêm vào đó vẻ đẹp tuyệt diệu của Hạo Thiên trông càng đẹp hơn nữa. Bỗng....
Muốn.... Cũng muốn nữa!
Cả 3 nghe thấy âm thanh phát ra từ phía Tử Kiệt và Tử Lam, quay phắt sang nhìn. Cả 2 đang nhìn Hạo Thiên với ánh mắt mê mẩn, ngất ngây, bất giác Tử Kiệt đã nói thành lời rồi.
An Lam Nguyệt mỉm cười quay sang, nói
Tử Kiệt muốn gì?
Ho lên 3 tiếng liền, một búng máu nhỏ được Hạo Thiên phun ra khỏi miệng mình, thở lên hồng hộc. Không ngờ chỉ mất chút máu đó mà lại như vậy, cái cơ thể này từ khi nào lại trở nên yếu đuối như vậy chứ? Về sau phải tăng cường luyện tập một chút rồi.
Hạo Thiên trấn tĩnh lại, lưng thẳng vai rộng tay đặt trên đùi, mắt nhắm nghiền lại, điều chỉnh nhịp thở, bắt đầu bồi bổ lại cho cơ thể......
........................
Bên ngoài, Tử Kiệt và Tử Lam đã diện cho mình một bộ đồ, đồ mặc vào vừa y, không rộng cũng không chật. An Lam Nguyệt và tiểu Siêu đứng nhìn hai khôi lỗi đang trưng ra vẻ mặt phấn khích khi lần đàu mặc đồ, nhưng vẫn mang một vẻ lo lắng.
Tiểu Siêu thủ thỉ
Tỷ tỷ, lúc nãy ca ca mất nhiều máu như vậy. Sẽ không sao chứ?
An Lam Nguyệt lắc đầu, nói
Làm sao mà không sao cho được. Nhìn lượng máu mất đi ít nhất cũng gần 2000ml máu rồi, đệ nghĩ có không sao hay không? Gần 40 phần trăm máu cơ thể đó, cứng rắn đứng vững để nhìn hai khôi lỗi đã là kì tích rồi!
Tiểu Siêu tái mặt, lập tức nói
Vậy đệ vào đó xem.
An Lam Nguyệt đưa tay kéo tiểu Siêu lại, lắc đầu nói
Ta biết đệ lo cho nó. Nhưng nó lại không muốn để chúng ta nhìn thấy mặt yếu của nó, càng không muốn trưng ra bộ mặt khổ sở để chúng ta thấy. Vì thế nên nó mới vào trong đấy và không cho đệ theo. Đệ không để ý bình thường nó làm gì cũng bảo đệ đi cùng à, lần này nó dứt khoát đi mà không cho đệ theo là có lí do cả đấy chứ
Tiểu Siêu vẫn mặt lo lắng, An Lam Nguyệt kế bên cũng không kém, nhưng hiện tại phải làm theo lời Hạo Thiên, phổ cập lại kiến thức cho hai khôi lỗi trước đã.
Bắt đầu với việc tu luyện, cả 2 nói về các cấp bậc, từ người cho đến yêu thú chia làm các cấp bậc như nào, có sức mạnh khác biệt ra sao. Yêu thú có những điểm mạnh điểm yếu nào, và có những loài nào thường tập trung theo bầy. Lại nói đến các quốc gia, các cường quốc đứng đầu là ai và đã có những sự kiện gì xảy ra. Tiếp đến là tình hình hiện tại của nước Gone, đất nước họ đang sống, nói về các giai cấp và cấp bậc của họ ở đất nước này, họ có tầm ảnh hưởng ra sao và họ có những tổ chức, hoạt động gì. Lại phổ cập về những thành viên của nhóm, nói đôi nét về họ, về nhiệm vụ mà họ đang thực hiện. Cuối cùng là về vị trí và nhiệm vụ của cả hai, An Lam Nguyệt nói
Hiện tại chúng ta đang vùng núi phía bên kia của Nghịch Thiên. Nơi này hiện không có trên bản đồ, vị tiền bối ở đây đã để lại nơi này và 2 đứa trẻ được ông ấy chế tạo ra. Tử Lam sau này sẽ ở đây và chăm sóc cho tiểu Bảo với tiểu Lam, sẽ đóng vai trò là tỷ tỷ của chúng và cũng giúp chúng ta canh giữ nơi này, không cho người ngoài vào trong, một ngày không xa chúng ta sẽ trở lại đưa ngươi đi. Còn Tử Kiệt sẽ đi theo chúng ta với vai trò là người quản gia, ngươi biết quản gia là gì chứ?
Tử Kiệt gật đầu, đáp
Tôi biết ạ!
An Lam Nguyệt mỉm cười, nói
Tốt, tình hình hiện tại đã nắm rõ cả rồi. Chỉ chờ pa pa của các ngươi ra mà thôi
Tử Kiệt hơi hoảng, nói
Chủ nhân không cho nói như vậy. Xin Nguyệt chủ nhân đừng nói
An Lam Nguyệt nhún vai, nói
Được thôi
Nãy giờ luyên thuyên nhiều thứ như vậy, may mà cả 2 tiếp thu được mà lại tiếp thu rất nhanh nữa. Không uổng lượng máu lớn của Thiên Thiên mà, sau này nhờ vào tên Tử Kiệt này nhiều rồi đây. Còn Tử Lam chỉ oan uổng cho cô bé mới ra đời mà đã bị bắt ở nơi này rồi, sau này quay lại đưa đi sẽ hảo hảo chỉ cho cô bé từng chút một vậy.
An Lam Nguyệt hướng về phía tiểu Siêu, cậu vẫn đang lo lắng, An Lam Nguyệt vỗ vai cậu một phát, nói
Lo lắng cái gì chứ. Đệ nghĩ Thiên Thiên dễ chết như vậy sao? Hả?
Tiểu Siêu lắc đầu, nói
Không có, nhưng mà vẫn lo a
An Lam Nguyệt lại nói
Nãy giờ cũng hơn 1 tiếng rồi, Thiên Thiên làm gì trong đấy mà lâu vậy nhỉ?
Vừa dứt lời, một vệt đen hiện lên trong không khí, Hạo Thiên với mái tóc vẫn đang thoang thoáng ướt, xõa ra sau lưng và một bộ đồ hoàn toàn mới bước ra. Mái tóc đỏ rực lung lay trong không gian khi cậu bước đi cùng với khuôn mặt điển trai càng khiến người khác mê mẩn. Hai người Tử Lam và Tử Kiệt cứ mãi nhìn cậu, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt tiến tới, hỏi han
Đệ không sao chứ? Đã ổn chưa vậy?
Ca ca có còn cảm thấy không khỏe không? Hay là nghỉ ở đây một ngày rồi ra ngoài cũng được!
..............
Hạo Thiên lắc đầu, nói
hai người nghĩ ta yếu vậy sao? Chỉ mất một chút máu mà thôi, không đáng lo
An Lam Nguyệt và tiểu Siêu khựng lại, ờ, chỉ mất một chút mà thôi. Một chút của cậu là gần 40 phần trăm máu cơ thể đấy, chưa chết là may lắm rồi, lại còn đứng cả buổi chờ đợi hai người Tử Lam và Tử Kiệt tỉnh, đúng là không biết lo cho bản thân gì cả mà, haizzzz.
Hạo Thiên đang đi, chợt quay sang hỏi
Hai người đã phổ cập xong rồi chứ?
Lập tức gật đầu, An Lam Nguyệt và tiểu Siêu liền phản bác lại
Ca ca/ đệ nghĩ chúng ta vô trách nhiệm vậy sao!?
Hạo Thiên nhún vai, tiếp tục tiến tới chỗ hai người Tử Lam và Tử Kiệt, mặt ôn nhu, nói
Hai người hẳn đã biết mình được giao nhiệm vụ gì rồi đúng không?
Gật đầu, Tử Lam và Tử Kiệt nói
Đã biết rồi ạ
Hạo Thiên ánh mặt nhẹ nhìn, lại nói
hai người không tính đi tắm và thay một bộ đồ khác sao?
An Lam Nguyệt a lên một tiếng, lập tức nói
đệ còn nói nữa, mau mở không gian hệ ra cho tỷ!
Hạo Thiên cười nhạt, lập tức mở ra cửa không gian, tiểu Siêu và An Lam Nguyệt bước vào trong. Hạo Thiên lúc này lại quay sang hai người Tử Kiệt và Tử Lam, lấy ra một chiếc nhẫn trữ vật, đưa nó cho Tử Lam rồi nói
đây là nhẫn trữ vật, tất cả dụng cụ cần thiết cho sinh hoạt hằng ngày đều ở trong này cả. Lấy nó mà dùng, cũng tiện cho việc chăm sóc tiểu Bảo và tiểu Lam nữa. Biết cách dùng chứ?
Tử Lam gật đầu nhận lấy, Hạo Thiên lại nói
Còn đồ của cô chốc nữa tôi bảo Nguyệt tỷ đưa cho. Còn Tử Kiệt ngươi về sau đi theo chúng ta rồi, thì phải biết tuân lệnh, không được thắc mắc, chúng ta bảo gì làm nấy, không được trái lệnh, đã rõ chưa?
Tử Kiệt cũng gật đầu, Hạo Thiên quay lưng đi, vừa đi vừa nói
Các ngươi nói chuyện với nhau đi, sau này chắc sẽ ít gặp lại lắm đấy
Hạo Thiên cất bước ta cửa đứng, suy nghĩ mông lung. Vào đây cũng đã được 22 ngày rồi, còn 8 ngày nữa là hết tháng, phải qua chỗ doanh trại thôi. Dự tính về lại Nghịch Thiên hội để xem xét tình hình nơi này, còn nói gì mà tổ chức đấu đối kháng vậy mà hiện tại còn ở đây, cũng qua luôn thời gian dự định tổ chức rồi. Haizzz, tốn quá nhiều thời gian cho việc này, không biết bên đó có tổ chức luôn không đây.
Hạo Thiên bần thần ngoài cửa hồi lâu, khoảng chừng 30p sau đó, cậu nghe được tiếng gọi của tiểu Siêu, lập tức mở cửa không gian để cả hai ra ngoài.
Cả hai cũng đã tắm rửa sạch sẽ, diện cho mình bộ đồ khác đẹp đẽ hơn. An Lam Nguyệt vừa bước ra lại luyên thuyên không ngừng
aaaa, được tắm đúng là nhất mà. Mát quá đi thôi, đệ xem đã không còn mùi hôi nữa rồi. A, để tỷ cột tóc giúp đệ cho
An Lam Nguyệt vừa nói liền tiến tới, trong tay từ lúc nào đã cầm sẵn một sợi dây màu đen mà tiến tới. Như thể cô đã chuẩn bị từ trước và chỉ đợi thời cơ hôm nay thôi. Hạo Thiên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, như một mặt nước tĩnh lặng không bị lay động, mặc cho An Lam Nguyệt tiến tới buột tóc cho mình.
Mái tóc nãy giờ cũng đã khô ráo, An Lam Nguyệt vùa tết tóc vừa nói, giọng êm đềm, nhẹ nhàng như đang nhớ lại thời xa xưa
Tỷ còn nhớ, lúc đệ còn ở với chúng ta, tóc đệ cũng dài như vậy. Đệ thường hay chạy tới nhờ ta tết tóc và buột tóc cho đệ, không hiểu sao lúc đó đệ lại rất dở trong việc này mặc dù những việc khác lại rất giỏi. Hiện tại chắc đệ cũng không nhớ nữa rồi
Nói xong thì tay cũng ngừng, vẫn là kiểu tóc đuôi ngựa buột cao như thường ngày, nhưng 2 lọn tóc không xõa ra hai bên mà được tết lại thành bím rồi cột vào chung với chùm tóc phía sau. Hai đường bím tóc xanh nổi lên giữa nền đỏ, trong thật đẹp lại thêm vào đó vẻ đẹp tuyệt diệu của Hạo Thiên trông càng đẹp hơn nữa. Bỗng....
Muốn.... Cũng muốn nữa!
Cả 3 nghe thấy âm thanh phát ra từ phía Tử Kiệt và Tử Lam, quay phắt sang nhìn. Cả 2 đang nhìn Hạo Thiên với ánh mắt mê mẩn, ngất ngây, bất giác Tử Kiệt đã nói thành lời rồi.
An Lam Nguyệt mỉm cười quay sang, nói
Tử Kiệt muốn gì?
/403
|