Cả đám vén tấm màn bước vào. Cả 3 người họ Lý, Lý Xích, Lý Na và Lý Mãn, cùng ngồi thưởng thức trà nhìn thấy Hạo Thiên và tiểu Siêu bước vào trước thì lập tức đứng dậy, nhưng thấy cái lắc đầu của Hạo Thiên thì lập tức, dùng tốc độ ánh sáng ngồi trở lại, cả quá trình diễn ra chưa đầy 2 giây. Lại ngồi xuống, ra vẻ thống lĩnh lạnh lùng ác độc, Lý Xích nói
Sao các ngươi gặp được 2 cậu ấy?
Tất cả quỳ 1 gối xuống, đầu hơi cúi, chỉ riêng Hạo Thiên và tiểu Siêu vẫn nghênh nghênh không làm gì, chỉ việc nở nụ cười đầy ẩn ý. Minh Hy ngước đầu lên, nói
Thưa Lý thống lĩnh, chúng tôi gặp 2 cậu nhóc này trong khu rừng, 2 nhóc này không hiểu sao lại vào được đây. Bây giờ nên xử sao đây ạ?
Các ngươi để chúng ở đây và đi đi! Lý Xích nghiêm giọng, đầy oai phong lên tiếng
nhưng.... Minh Hy ngưng một lát, lo lắng không biết nên nói gì, rồi cũng bạo gan mà nói xin các ngài đừng làm các em ấy sợ, hay là để hiện tại chúng tôi đưa các em ấy ra khỏi đây luôn đi ạ? Dù sao cũng chỉ là 2 đứa nhóc, các em ấy không đem lại cho chúng ta bất lợi gì đâu ạ!
Minh Hy như muốn gào lên, đôi mắt thoáng chút đỏ và lo sợ. Đúng là có 1 tấm lòng nhân hậu, nhưng đôi lúc nhân hậu quá cũng không tốt. Hạo Thiên mỉm cười nhìn.
Lý Xích tay chống mặt, ánh mắt sắc bén nhìn đám người, làm chúng giật thốt người mà hơi lùi lại. Lý Na im lặng nãy giờ, đặt chén trà đang cầm xuống bàn, rồi nói
Các ngươi mau đi đi, không phải quá lo lắng!
Nhưng....
Mau cút!
Lý Xích gần như quát lên, Minh Hy và đám người đã đổ mồ hôi đầy người, sợ hãi lập tức đứng dậy cúi người chào, nhanh chóng xoay lưng đi. Minh Hy trước khi đi còn quay mặt lại nhìn, ánh mắt thập phần bất an, lo lắng cho Hạo Thiên và tiểu Siêu. Nhưng biết làm sao được, 3 người họ Lý kia quá mạnh, mình không có khả năng bảo vệ chúng. Đành rút lui trước mà lo lắng chờ mong. Khi Minh Hy quay lại nhìn, Hạo Thiên cũng cười nhẹ mà nhìn hắn, tiểu Siêu thì từ đầu đến giờ vẫn chỉ 1 mực lạnh lùng, chẳng thèm liếc mắt nhìn lại.
Khi đám người đi khỏi, nét cười của Hạo Thiên lập tức dùng tốc độ kinh người mà biến mất đi, để lại nét lạnh lùng mà đầy sát ý tiến về phía 3 người họ Lý, tiểu Siêu theo sau. 3 người họ Lý lập tức khi Hạo Thiên xoay người qua mà đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên và tiểu Siêu 2 người.
Hạo Thiên ngồi xuống ghế, tiểu Siêu không ngồi mà đứng kế bên. 3 người họ Lý lại nói
Thỉnh an chủ nhân!
Được rồi, đã chuẩn bị xong sao?
Hạo Thiên hơi gật đầu
Đã gần xong rồi ạ, chỉ còn thiếu 2 người nữa thôi... Tiêu chuẩn để tuyển là lv trên 150, tuổi phải dưới 20, hiện tại chỉ được có 98 người thôi ạ.
Lý Man lên tiếng nói, giọng nói lưu loát, nhẹ nhàng mà cũng cứng rắn đến khó tả.
Vậy lấy 2 tên lúc nãy đi, cái tên khó chịu nhất với cái tên hiền nhất ấy, lấy 2 anh em nhà đó đắp vô
Vâng ạ Lý Man vội gật đầu
Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sáng sớm mai ta lại tới. nói xong thì lập tức đứng dậy, phiêu nhiên ra khỏi cửa, vén màn lên rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
..................
Khu ngoài, khu dành cho đám học sinh của học viện. 2 bóng người lẳng lặng xuất hiện, lặng yên không tiếng động mà tiêu soái trên không trung rồi cũng lặng yên mà đáp xuống mặt đất ngay lều trại dành cho giáo viên nội viện, cũng là căn lều lớn nhất ở đây. Vén màn bước vào trong, Hạo Thiên bắt gặp hình ảnh...... Một khung cảnh đầy hổn loạn, mền gối bị quăng tứ tung, đám nhóc thì nằm xả lai khắp nơi, ngáy khò khò. Haizzz, mệt mỏi thật mà.
Hạo Thiên hôm nat không biết vì lý do gì, hiền từ đột xuất. Dọn dẹp đống hỗn loạn, bế từng đứa từng đứa lên giường nằm. Cũng không phiền mà đánh thức chúng dậy, dù sao hiện tại cũng gần 9h tối rồi, đánh thức chúng dậy làm gì nữa. Dọn dẹp xong xuôi thì cậu và tiểu Siêu cũng tìm lấy một chỗ mà nằm xuống ngủ, làm một giấc cho tới sáng hôm sau...
Sáng sớm mới 5h sáng, Hạo Thiên thức dậy. Cậu và tiểu Siêu thay một bộ đồ mới, khởi động người vài cái rồi đi. Đám nhóc đúng lúc này mà bật dậy, đồng thanh nói
Boss, cho chúng tớ đi nữa!
Ca ca, cho Tuyết đi nữa!
........ Hạo Thiên thật ba chấm với chúng, mới lúc nãy còn nằm dài ra ngủ cơ mà, nhưng bây giờ nhìn thì có vẻ tất cả đã dậy từ sớm và chờ đợi thời cơ thức dậy đúng lúc để được đi chung với Hạo Thiên mà thôi.
Haizz, được rồi. Vậy thì đi. Nhưng không được gây ra bất kỳ tiếng động nào cả!
Hạo Thiên ra lệnh, sau đó tất cả đồng loạt rời khỏi lều, ba mươi mấy bóng người lướt đi trên không trung, nhẹ nhàng hòa mình vào màn đêm sắp bừng tỉnh. Lướt qua hàng rào mà vào khu trong một cách dễ dàng, mà không bị bất cứ ai phát hiện ra. Hạo Thiên dừng lại trước lều trại lớn nhất, vén màn bước vào trong. Bên trong trống không không có ai cả, giờ này theo lý đám người Lý gia phải dậy để giám sát lũ quân lính luyện tập rồi mới phải chứ nhỉ. Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng hô hào lớn
Nhanh lên, các ngươi phải nhanh hơn nữa cho ta!
Là giọng của Lý Xích, hắn đang la ó om sòm, trách mắng lũ quân lính
Mau chóng lên, mặt trời sắp lên mà các ngươi vẫn còn chậm như vậy sao?
Giọng của Lý Man, nàng ta cũng mang một chút tức giận trong lời nói
Nhanh nhanh nào, sắp trễ giờ của bọn ta rồi!
Lý Na cất tiếng, giọng êm thấm bình thường lúc này cũng mang chút giân dữ
Hộc hộc hộc....
Tiếng quân lính chạy giòn giã hòa vào tiếng thở hổn hển, tiếng bước chân nặng nề ráng nhấc từng bước một.
Chúng ta vào quân doanh làm gì vậy Boss?
Thống Trung lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía màn, coi bộ rất muốn ra xem
Rồi sẽ biết thôi! Hạo Thiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, 2 tay để trước bụng, tư thế vô cùng kiêu ngạo
........
Chốc lát sau, đám nhóc trong lều không còn nghe thấy tiếng hô hào nữa, cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân chạy giòn giã của đám quân lính nữa, mà chỉ còn lại một mảnh im lặng của buổi sớm mai.
Không biết chủ nhân tới chưa...... nhỉ!? A
Lý Xích vừa vén màn bước vào, thấy một đám nhóc cùng với sự hiện diện vô cùng uy nghiêm và lạnh lùng của Hạo Thiên đang ngồi, lập tức tiến tới vài bước rồi quỳ rạp xuống.
Tới chưa vậy Lý....
2 nữ bước vào, thấy Lý Xích đang quỳ cũng may chóng mà quỳ xuống, cúi thấp đầu. Cả 3 cùng hô
Thỉnh an chủ nhân cùng các sư phụ!
Được rồi, đứng dậy đi! Hạo Thiên quơ tay, cả 3 người cùng nhau nhất loạt mà đứng dậy, đồng thời trên môi nở nụ cười tươi roi rói, không còn thấy sự mệt mỏi nào nữa, mà là sự vui vẻ đón chào.
Oh ho, 3 người này... Hình như lúc trước trực thuộc nhóm cậu nhỉ, Lâm Phi?
ừ, họ thuộc nhóm của tớ. Mà cậu nhớ hay nhỉ! Lâm Phi vui vẻ nói lại
Ca ca đào tạo ra những người cũng giỏi nhỉ! Lâm Băng Liên mỉm cười nói
Em quá khen rồi! Lâm Phi nói
Êuuu, bớt đắc ý đi Thống Trung thúc Lâm Phi một cái cùi chỏ, rồi bểu môi nói
Ha ha ha ha ha ha Đám nhóc nhất loạt cười lớn, huyên náo của lều. Bông nhiên, bên ngoài lại vang lên giọng nói
Thưa Lý thống lĩnh, tôi có thể gặp ngài được không?
Có chuyện gì? Lý Xích khàn giọng nói
Về 2 nhóc hôm qua ạ, ngài đã đưa 2 em ấy đi đâu rồi ạ, tôi có thể gặp chúng không?
Oh, có vẻ như là nhóm người Minh Hy đó, còn nhớ à, trong quân doanh mà có được mấy tên tốt như vầy sao. Mà trong chiến trường, tốt với địch là hại mình. Không nên quá tốt như vậy, nhất là đối với những người mới gặp lần đầu. Hạo Thiên ngồi trên ghế, ánh mắt hướng ra phía màn. Đám nhóc trong đây thì thủ thỉ
Ai vậy boss, 2 nhóc mà chúng nói là nói Boss với lão nhị sao?
Ừ
Hạo Thiên nhẹ đáp
ngươi quan tâm làm gì. Nên nhớ ngươi là 1 tên lính, lính mà lại tốt bụng như thế thì không hay đâu, tốt bụng là tốt đấy, nhưng hãy biết dùng nó đúng nơi đúng chỗ. Dùng nó trên chiến trường sẽ trả bằng mạng của ngươi đấy. Còn về 2 tên nhóc, rồi các ngươi sẽ......
Nói đến đây bỗng nhiên Lý Xích im bặt lại, còn Hạo Thiên giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên miệng mình, bảo Lý Xích im lặng. Cậu đứng dậy, lôi kéo tiểu Siêu đi, khi Hạo Thiên vừa mới đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt lạnh lùng lập tức 360° mà biến mất trong tức khắc, chỉ còn lại nụ cười thân thiện ngây thơ trên môi. Tiến lại vén màn lên, cười nói
Các anh có chuyện gì sao?
A, 2 em không sao chứ, có đói không?
Minh Hy lo lắng hỏi han
Không sao không sao cả, các anh không phải huấn luyện sao? Hạo Thiên mỉm cười nói
Các anh vừa xong, đáng lẽ sẽ tiếp nhưng sáng nay có lệnh triệu tập nên bọn anh sẽ tập trung ở quảng trường trong 10p nữa. Em có muốn ra khỏi đây không, anh đưa em đi? Minh Hy lại tiếp tục nói, càng thể hiện ra sự bất an
Hiện tại em còn việc, chúng ta ra quảng trường đi
Hạo Thiên nói, bước ra khỏi lều. Đồng thời ra hiệu cho đám người ở trong
Không được đâu, các thống lĩnh sẽ đánh em chết đó! Minh Hy ngăn lại
Không sao không sao, mau đi thôi. Các anh không việc gì phải sợ cả.
Nói rồi, nở nụ cười thản nhiên mà đi trước, kéo theo tiểu Siêu. Đám người Minh Hy thì đi theo trong nỗi bất an lo lắng
Sao các ngươi gặp được 2 cậu ấy?
Tất cả quỳ 1 gối xuống, đầu hơi cúi, chỉ riêng Hạo Thiên và tiểu Siêu vẫn nghênh nghênh không làm gì, chỉ việc nở nụ cười đầy ẩn ý. Minh Hy ngước đầu lên, nói
Thưa Lý thống lĩnh, chúng tôi gặp 2 cậu nhóc này trong khu rừng, 2 nhóc này không hiểu sao lại vào được đây. Bây giờ nên xử sao đây ạ?
Các ngươi để chúng ở đây và đi đi! Lý Xích nghiêm giọng, đầy oai phong lên tiếng
nhưng.... Minh Hy ngưng một lát, lo lắng không biết nên nói gì, rồi cũng bạo gan mà nói xin các ngài đừng làm các em ấy sợ, hay là để hiện tại chúng tôi đưa các em ấy ra khỏi đây luôn đi ạ? Dù sao cũng chỉ là 2 đứa nhóc, các em ấy không đem lại cho chúng ta bất lợi gì đâu ạ!
Minh Hy như muốn gào lên, đôi mắt thoáng chút đỏ và lo sợ. Đúng là có 1 tấm lòng nhân hậu, nhưng đôi lúc nhân hậu quá cũng không tốt. Hạo Thiên mỉm cười nhìn.
Lý Xích tay chống mặt, ánh mắt sắc bén nhìn đám người, làm chúng giật thốt người mà hơi lùi lại. Lý Na im lặng nãy giờ, đặt chén trà đang cầm xuống bàn, rồi nói
Các ngươi mau đi đi, không phải quá lo lắng!
Nhưng....
Mau cút!
Lý Xích gần như quát lên, Minh Hy và đám người đã đổ mồ hôi đầy người, sợ hãi lập tức đứng dậy cúi người chào, nhanh chóng xoay lưng đi. Minh Hy trước khi đi còn quay mặt lại nhìn, ánh mắt thập phần bất an, lo lắng cho Hạo Thiên và tiểu Siêu. Nhưng biết làm sao được, 3 người họ Lý kia quá mạnh, mình không có khả năng bảo vệ chúng. Đành rút lui trước mà lo lắng chờ mong. Khi Minh Hy quay lại nhìn, Hạo Thiên cũng cười nhẹ mà nhìn hắn, tiểu Siêu thì từ đầu đến giờ vẫn chỉ 1 mực lạnh lùng, chẳng thèm liếc mắt nhìn lại.
Khi đám người đi khỏi, nét cười của Hạo Thiên lập tức dùng tốc độ kinh người mà biến mất đi, để lại nét lạnh lùng mà đầy sát ý tiến về phía 3 người họ Lý, tiểu Siêu theo sau. 3 người họ Lý lập tức khi Hạo Thiên xoay người qua mà đứng dậy khỏi ghế, quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên và tiểu Siêu 2 người.
Hạo Thiên ngồi xuống ghế, tiểu Siêu không ngồi mà đứng kế bên. 3 người họ Lý lại nói
Thỉnh an chủ nhân!
Được rồi, đã chuẩn bị xong sao?
Hạo Thiên hơi gật đầu
Đã gần xong rồi ạ, chỉ còn thiếu 2 người nữa thôi... Tiêu chuẩn để tuyển là lv trên 150, tuổi phải dưới 20, hiện tại chỉ được có 98 người thôi ạ.
Lý Man lên tiếng nói, giọng nói lưu loát, nhẹ nhàng mà cũng cứng rắn đến khó tả.
Vậy lấy 2 tên lúc nãy đi, cái tên khó chịu nhất với cái tên hiền nhất ấy, lấy 2 anh em nhà đó đắp vô
Vâng ạ Lý Man vội gật đầu
Được rồi, hôm nay tới đây thôi, sáng sớm mai ta lại tới. nói xong thì lập tức đứng dậy, phiêu nhiên ra khỏi cửa, vén màn lên rồi đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
..................
Khu ngoài, khu dành cho đám học sinh của học viện. 2 bóng người lẳng lặng xuất hiện, lặng yên không tiếng động mà tiêu soái trên không trung rồi cũng lặng yên mà đáp xuống mặt đất ngay lều trại dành cho giáo viên nội viện, cũng là căn lều lớn nhất ở đây. Vén màn bước vào trong, Hạo Thiên bắt gặp hình ảnh...... Một khung cảnh đầy hổn loạn, mền gối bị quăng tứ tung, đám nhóc thì nằm xả lai khắp nơi, ngáy khò khò. Haizzz, mệt mỏi thật mà.
Hạo Thiên hôm nat không biết vì lý do gì, hiền từ đột xuất. Dọn dẹp đống hỗn loạn, bế từng đứa từng đứa lên giường nằm. Cũng không phiền mà đánh thức chúng dậy, dù sao hiện tại cũng gần 9h tối rồi, đánh thức chúng dậy làm gì nữa. Dọn dẹp xong xuôi thì cậu và tiểu Siêu cũng tìm lấy một chỗ mà nằm xuống ngủ, làm một giấc cho tới sáng hôm sau...
Sáng sớm mới 5h sáng, Hạo Thiên thức dậy. Cậu và tiểu Siêu thay một bộ đồ mới, khởi động người vài cái rồi đi. Đám nhóc đúng lúc này mà bật dậy, đồng thanh nói
Boss, cho chúng tớ đi nữa!
Ca ca, cho Tuyết đi nữa!
........ Hạo Thiên thật ba chấm với chúng, mới lúc nãy còn nằm dài ra ngủ cơ mà, nhưng bây giờ nhìn thì có vẻ tất cả đã dậy từ sớm và chờ đợi thời cơ thức dậy đúng lúc để được đi chung với Hạo Thiên mà thôi.
Haizz, được rồi. Vậy thì đi. Nhưng không được gây ra bất kỳ tiếng động nào cả!
Hạo Thiên ra lệnh, sau đó tất cả đồng loạt rời khỏi lều, ba mươi mấy bóng người lướt đi trên không trung, nhẹ nhàng hòa mình vào màn đêm sắp bừng tỉnh. Lướt qua hàng rào mà vào khu trong một cách dễ dàng, mà không bị bất cứ ai phát hiện ra. Hạo Thiên dừng lại trước lều trại lớn nhất, vén màn bước vào trong. Bên trong trống không không có ai cả, giờ này theo lý đám người Lý gia phải dậy để giám sát lũ quân lính luyện tập rồi mới phải chứ nhỉ. Đúng lúc này, từ bên ngoài vang lên tiếng hô hào lớn
Nhanh lên, các ngươi phải nhanh hơn nữa cho ta!
Là giọng của Lý Xích, hắn đang la ó om sòm, trách mắng lũ quân lính
Mau chóng lên, mặt trời sắp lên mà các ngươi vẫn còn chậm như vậy sao?
Giọng của Lý Man, nàng ta cũng mang một chút tức giận trong lời nói
Nhanh nhanh nào, sắp trễ giờ của bọn ta rồi!
Lý Na cất tiếng, giọng êm thấm bình thường lúc này cũng mang chút giân dữ
Hộc hộc hộc....
Tiếng quân lính chạy giòn giã hòa vào tiếng thở hổn hển, tiếng bước chân nặng nề ráng nhấc từng bước một.
Chúng ta vào quân doanh làm gì vậy Boss?
Thống Trung lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn về phía màn, coi bộ rất muốn ra xem
Rồi sẽ biết thôi! Hạo Thiên ngồi trên ghế, chân bắt chéo, 2 tay để trước bụng, tư thế vô cùng kiêu ngạo
........
Chốc lát sau, đám nhóc trong lều không còn nghe thấy tiếng hô hào nữa, cũng không còn nghe thấy tiếng bước chân chạy giòn giã của đám quân lính nữa, mà chỉ còn lại một mảnh im lặng của buổi sớm mai.
Không biết chủ nhân tới chưa...... nhỉ!? A
Lý Xích vừa vén màn bước vào, thấy một đám nhóc cùng với sự hiện diện vô cùng uy nghiêm và lạnh lùng của Hạo Thiên đang ngồi, lập tức tiến tới vài bước rồi quỳ rạp xuống.
Tới chưa vậy Lý....
2 nữ bước vào, thấy Lý Xích đang quỳ cũng may chóng mà quỳ xuống, cúi thấp đầu. Cả 3 cùng hô
Thỉnh an chủ nhân cùng các sư phụ!
Được rồi, đứng dậy đi! Hạo Thiên quơ tay, cả 3 người cùng nhau nhất loạt mà đứng dậy, đồng thời trên môi nở nụ cười tươi roi rói, không còn thấy sự mệt mỏi nào nữa, mà là sự vui vẻ đón chào.
Oh ho, 3 người này... Hình như lúc trước trực thuộc nhóm cậu nhỉ, Lâm Phi?
ừ, họ thuộc nhóm của tớ. Mà cậu nhớ hay nhỉ! Lâm Phi vui vẻ nói lại
Ca ca đào tạo ra những người cũng giỏi nhỉ! Lâm Băng Liên mỉm cười nói
Em quá khen rồi! Lâm Phi nói
Êuuu, bớt đắc ý đi Thống Trung thúc Lâm Phi một cái cùi chỏ, rồi bểu môi nói
Ha ha ha ha ha ha Đám nhóc nhất loạt cười lớn, huyên náo của lều. Bông nhiên, bên ngoài lại vang lên giọng nói
Thưa Lý thống lĩnh, tôi có thể gặp ngài được không?
Có chuyện gì? Lý Xích khàn giọng nói
Về 2 nhóc hôm qua ạ, ngài đã đưa 2 em ấy đi đâu rồi ạ, tôi có thể gặp chúng không?
Oh, có vẻ như là nhóm người Minh Hy đó, còn nhớ à, trong quân doanh mà có được mấy tên tốt như vầy sao. Mà trong chiến trường, tốt với địch là hại mình. Không nên quá tốt như vậy, nhất là đối với những người mới gặp lần đầu. Hạo Thiên ngồi trên ghế, ánh mắt hướng ra phía màn. Đám nhóc trong đây thì thủ thỉ
Ai vậy boss, 2 nhóc mà chúng nói là nói Boss với lão nhị sao?
Ừ
Hạo Thiên nhẹ đáp
ngươi quan tâm làm gì. Nên nhớ ngươi là 1 tên lính, lính mà lại tốt bụng như thế thì không hay đâu, tốt bụng là tốt đấy, nhưng hãy biết dùng nó đúng nơi đúng chỗ. Dùng nó trên chiến trường sẽ trả bằng mạng của ngươi đấy. Còn về 2 tên nhóc, rồi các ngươi sẽ......
Nói đến đây bỗng nhiên Lý Xích im bặt lại, còn Hạo Thiên giơ tay lên, đặt ngón trỏ lên miệng mình, bảo Lý Xích im lặng. Cậu đứng dậy, lôi kéo tiểu Siêu đi, khi Hạo Thiên vừa mới đứng dậy khỏi ghế, khuôn mặt lạnh lùng lập tức 360° mà biến mất trong tức khắc, chỉ còn lại nụ cười thân thiện ngây thơ trên môi. Tiến lại vén màn lên, cười nói
Các anh có chuyện gì sao?
A, 2 em không sao chứ, có đói không?
Minh Hy lo lắng hỏi han
Không sao không sao cả, các anh không phải huấn luyện sao? Hạo Thiên mỉm cười nói
Các anh vừa xong, đáng lẽ sẽ tiếp nhưng sáng nay có lệnh triệu tập nên bọn anh sẽ tập trung ở quảng trường trong 10p nữa. Em có muốn ra khỏi đây không, anh đưa em đi? Minh Hy lại tiếp tục nói, càng thể hiện ra sự bất an
Hiện tại em còn việc, chúng ta ra quảng trường đi
Hạo Thiên nói, bước ra khỏi lều. Đồng thời ra hiệu cho đám người ở trong
Không được đâu, các thống lĩnh sẽ đánh em chết đó! Minh Hy ngăn lại
Không sao không sao, mau đi thôi. Các anh không việc gì phải sợ cả.
Nói rồi, nở nụ cười thản nhiên mà đi trước, kéo theo tiểu Siêu. Đám người Minh Hy thì đi theo trong nỗi bất an lo lắng
/403
|