Chương 7: Vật giết người tìm ẩn - Ấn kí giữa mi tâm (3)!
Quả thật là cuộc đời bất công nên sợi lông nó không bao giờ mọc thẳng mà!
Nhưng thôi không so đo...Gì chứ Đông Phương Vấn Tân nàng từ trước đến nay vẫn luôn là một người không màng danh lợi, trong đầu chưa từng xuất hiện ý nghĩ cầu tiến a!
Giống như kiếp trước nàng chỉ một lòng hướng đến cuộc sống ăn đủ, ngủ đủ, đọc truyện đủ thì kiếp này cũng không mong ước gì nhiều hơn. Chỉ mong cuộc sống như người bình thường, hai tay không còn phải nhiễm máu tươi của bất kì ai, cùng người nàng yêu kiếp này (Dạ Khuynh) thoát ly khỏi Đoạt Mệnh Cung, nắm tay nhau ngao du thiên hạ, sống bên nhau đến đầu bạc răng long là đã vô cùng hạnh phúc!
Tuy nhiên, nếu nàng có thể làm cho thực lực bản thân mình tăng trưởng lên tới cấp bậc Pháp Thần, đứng đầu thế giới này, trong tương lai không xa cường thế quay về Đoạt Mệnh Cung, khoấy đảo một trận long trời lở đất, đánh nát hết nào là hang ổ xào huyệt, nào Thập Nhị Tháp Sát Quân thành một đống hoang tàn, bắt nguyên một đám này thì trưởng lão điện chủ, này thì hộ pháp của Đoạt Mệnh Cung, còn có cái tên cung chủ biến thái kia quỳ một hàng, cuối đầu gọi nàng hai tiếng "nãi nãi" thì càng tốt a!
Bà nó chứ! Lúc đó hả lòng hả dạ phải biết! Bọn hắn nghĩ mỗi lần khi nàng hoàn thành thành công nhiệm vụ bọn họ đưa ra, chỉ cần ban thưởng cho nàng vài thứ như đan dược, vũ khí, công pháp,...Vật phẩm hỗ trợ trong việc tu luyện thì nàng liền sẽ thoả mãn, mừng rỡ vì được bọn họ ban ơn sao? Đông Phương Vấn Tâm cười lạnh một cái, mấy cái vật phẩm này nếu như đem đi so sánh với giá cả thật sự của nhiệm vụ mà nàng đã làm thật sự là vô cùng thua kém, còn không tới được một phần mười đi! Dám nuốt tiền mồ hôi xương máu của nàng? Trong tương lai nàng sẽ bắt nguyên một đám già trẻ bé lớn bọn chúng phải ói ra gấp mười lần...Không đúng! Gấp trăm ngàn lần số tiền mà hắn đã nuốt của nàng a!
Mang tâm trạng vui vẻ, Đông Phương Vấn Tâm đưa mắt nhìn cảnh tượng máu me rùng rợn trên mặt tuyết thêm một lần nữa. Nhìn xong lại lắc lắc đầu, sau mười tám năm làm sát thủ ở thế giới này, nàng thế nhưng đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu. Đó là con người nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn ở thế giới cường giả vi tôn này thì không thể thiếu ba thứ:
Một, thực lực!
Hai, tiền bạc!
Cái thứ ba nàng mới rút ra gần đây thôi...Đó là dung mạo!
Nói không ngoa chứ năm nhóm mươi người thuộc hạ của Tam Hoàng Tử Long Thiên Hoàng Triều Long Hạo Nguyệt đã ngã xuống tại đây, có trạng thái tử vong thê thảm như vậy một phần cũng là do dung mạo của bọn họ quá xúc phạm con mắt người nhìn a! Chứ nhìn chủ nhân của bọn họ mà xem, toàn thân vẫn hoàn mỹ vô khuyết như lúc ban đầu. Không thể tìm ra cho dù chỉ là một vết thương trên người, nàng đây nhưng phải bỏ không ít tâm sức giữ gìn đâu!
Còn nhìn bọn họ mà xem a...
- "Ách...Chỉ trách người không bằng người!"
Nói tới đây thân hình Đông Phương Vấn Tâm dần dần mờ ảo rồi biến mất, phạm vi vạn dặm xung quanh nhưng là không hề có khí tức của nàng tồn tại, tựa như bốc hơi trong không khí vậy! Chỉ còn lại những dấu giày nhỏ nhắn màu đỏ trên mặt tuyết trắng, bằng chứng cho việc nàng, Đông Phương Vấn Tâm kiêm Lãnh diện ma nữ Huyết Mân Côi từng có mặt tại đây. Trước khi đi còn khẽ điều khiển ấn kí ngọn lửa ở giữa mi tâm, thiêu đốt năm mươi thân xác không lành lặn kia thành tro bụi. Chỉ để lại thân xác nguyện vẹn hoàn mỹ tựa nhưng ngủ say của nam nhân xinh đẹp Long Ngạo Nguyệt nằm trên mặt tuyết.
Cuối cùng nàng vẫn là không đành lòng vấy bẩn soái ca!
- - - - - - -00- - - - - -00- - - - - - -
Cũng cùng với thời điểm Đông Phương Vấn Tâm biến mất trong khoảng không gian gió tuyết lạnh lẽo này, ở toà tháp thứ hai trong Thập Nhị Tháp Sát Quân đang diễn ra một giao dịch nóng bỏng.
Tiếng nam nhân trầm thấp thở dốc cùng tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ không ngừng vang lên trong toà đại điện âm u.
Mành trướng màu đen khẽ rũ, trên giường bạch ngọc là hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Dưới thân nam nhân, nữ nhân tóc bạc có khuôn mặt yêu mị tựa như yêu tinh, khẽ nheo cặp mắt hồ ly mờ nước vì dục vọng nhìn người nam nhân đang cuồng mãnh trừu rút trên thân thể của mình. Chỉ thấy hắn một khuôn mặt tựa như bạch ngọc, song lại có điểm góc cạnh lạnh bạc, một đầu tóc đỏ cuồng dã, trong mắt không hề có chút dục vọng nào nhưng vẫn dũng mãnh trừu rút trên người ả, cố gắng dùng thân mình thoả mãn dục vọng của ả.
Nữ nhân tóc bạc môi đỏ như máu khẽ cười, rồi tiếp tục bấu víu bả vai nam nhân mà rên rĩ mất hồn trong sự cuồng dã của hắn. Trong mắt hồ ly khép hờ chợt loé lên một tia sáng lạnh không rõ. Dù Dạ Khuynh hắn yêu ai thì sao? Dù chuyện này chỉ là giao dịch thì như thế nào? Cuối cùng Thuỷ Nguyệt Đình ả mới là người thắng mà không phải là nữ nhân kia!
Vừa rên rỉ, ả vừa nói với người nam nhân trên thân mình.
- Chàng.. ân ...a...nên nhớ...điều kiện để hoàn thành...a..giao dịch...của chúng ta...a...Thứ Thuỷ Nguyệt Đình...ta muốn...ư...chính là thân xác của nàng...
Hắn chỉ lạnh bạc đáp lại một chữ ngắn gọn:
- "Được!"
Quả thật là cuộc đời bất công nên sợi lông nó không bao giờ mọc thẳng mà!
Nhưng thôi không so đo...Gì chứ Đông Phương Vấn Tân nàng từ trước đến nay vẫn luôn là một người không màng danh lợi, trong đầu chưa từng xuất hiện ý nghĩ cầu tiến a!
Giống như kiếp trước nàng chỉ một lòng hướng đến cuộc sống ăn đủ, ngủ đủ, đọc truyện đủ thì kiếp này cũng không mong ước gì nhiều hơn. Chỉ mong cuộc sống như người bình thường, hai tay không còn phải nhiễm máu tươi của bất kì ai, cùng người nàng yêu kiếp này (Dạ Khuynh) thoát ly khỏi Đoạt Mệnh Cung, nắm tay nhau ngao du thiên hạ, sống bên nhau đến đầu bạc răng long là đã vô cùng hạnh phúc!
Tuy nhiên, nếu nàng có thể làm cho thực lực bản thân mình tăng trưởng lên tới cấp bậc Pháp Thần, đứng đầu thế giới này, trong tương lai không xa cường thế quay về Đoạt Mệnh Cung, khoấy đảo một trận long trời lở đất, đánh nát hết nào là hang ổ xào huyệt, nào Thập Nhị Tháp Sát Quân thành một đống hoang tàn, bắt nguyên một đám này thì trưởng lão điện chủ, này thì hộ pháp của Đoạt Mệnh Cung, còn có cái tên cung chủ biến thái kia quỳ một hàng, cuối đầu gọi nàng hai tiếng "nãi nãi" thì càng tốt a!
Bà nó chứ! Lúc đó hả lòng hả dạ phải biết! Bọn hắn nghĩ mỗi lần khi nàng hoàn thành thành công nhiệm vụ bọn họ đưa ra, chỉ cần ban thưởng cho nàng vài thứ như đan dược, vũ khí, công pháp,...Vật phẩm hỗ trợ trong việc tu luyện thì nàng liền sẽ thoả mãn, mừng rỡ vì được bọn họ ban ơn sao? Đông Phương Vấn Tâm cười lạnh một cái, mấy cái vật phẩm này nếu như đem đi so sánh với giá cả thật sự của nhiệm vụ mà nàng đã làm thật sự là vô cùng thua kém, còn không tới được một phần mười đi! Dám nuốt tiền mồ hôi xương máu của nàng? Trong tương lai nàng sẽ bắt nguyên một đám già trẻ bé lớn bọn chúng phải ói ra gấp mười lần...Không đúng! Gấp trăm ngàn lần số tiền mà hắn đã nuốt của nàng a!
Mang tâm trạng vui vẻ, Đông Phương Vấn Tâm đưa mắt nhìn cảnh tượng máu me rùng rợn trên mặt tuyết thêm một lần nữa. Nhìn xong lại lắc lắc đầu, sau mười tám năm làm sát thủ ở thế giới này, nàng thế nhưng đã rút ra được bài học kinh nghiệm xương máu. Đó là con người nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn ở thế giới cường giả vi tôn này thì không thể thiếu ba thứ:
Một, thực lực!
Hai, tiền bạc!
Cái thứ ba nàng mới rút ra gần đây thôi...Đó là dung mạo!
Nói không ngoa chứ năm nhóm mươi người thuộc hạ của Tam Hoàng Tử Long Thiên Hoàng Triều Long Hạo Nguyệt đã ngã xuống tại đây, có trạng thái tử vong thê thảm như vậy một phần cũng là do dung mạo của bọn họ quá xúc phạm con mắt người nhìn a! Chứ nhìn chủ nhân của bọn họ mà xem, toàn thân vẫn hoàn mỹ vô khuyết như lúc ban đầu. Không thể tìm ra cho dù chỉ là một vết thương trên người, nàng đây nhưng phải bỏ không ít tâm sức giữ gìn đâu!
Còn nhìn bọn họ mà xem a...
- "Ách...Chỉ trách người không bằng người!"
Nói tới đây thân hình Đông Phương Vấn Tâm dần dần mờ ảo rồi biến mất, phạm vi vạn dặm xung quanh nhưng là không hề có khí tức của nàng tồn tại, tựa như bốc hơi trong không khí vậy! Chỉ còn lại những dấu giày nhỏ nhắn màu đỏ trên mặt tuyết trắng, bằng chứng cho việc nàng, Đông Phương Vấn Tâm kiêm Lãnh diện ma nữ Huyết Mân Côi từng có mặt tại đây. Trước khi đi còn khẽ điều khiển ấn kí ngọn lửa ở giữa mi tâm, thiêu đốt năm mươi thân xác không lành lặn kia thành tro bụi. Chỉ để lại thân xác nguyện vẹn hoàn mỹ tựa nhưng ngủ say của nam nhân xinh đẹp Long Ngạo Nguyệt nằm trên mặt tuyết.
Cuối cùng nàng vẫn là không đành lòng vấy bẩn soái ca!
- - - - - - -00- - - - - -00- - - - - - -
Cũng cùng với thời điểm Đông Phương Vấn Tâm biến mất trong khoảng không gian gió tuyết lạnh lẽo này, ở toà tháp thứ hai trong Thập Nhị Tháp Sát Quân đang diễn ra một giao dịch nóng bỏng.
Tiếng nam nhân trầm thấp thở dốc cùng tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ không ngừng vang lên trong toà đại điện âm u.
Mành trướng màu đen khẽ rũ, trên giường bạch ngọc là hai thân thể trần trụi đang quấn lấy nhau. Dưới thân nam nhân, nữ nhân tóc bạc có khuôn mặt yêu mị tựa như yêu tinh, khẽ nheo cặp mắt hồ ly mờ nước vì dục vọng nhìn người nam nhân đang cuồng mãnh trừu rút trên thân thể của mình. Chỉ thấy hắn một khuôn mặt tựa như bạch ngọc, song lại có điểm góc cạnh lạnh bạc, một đầu tóc đỏ cuồng dã, trong mắt không hề có chút dục vọng nào nhưng vẫn dũng mãnh trừu rút trên người ả, cố gắng dùng thân mình thoả mãn dục vọng của ả.
Nữ nhân tóc bạc môi đỏ như máu khẽ cười, rồi tiếp tục bấu víu bả vai nam nhân mà rên rĩ mất hồn trong sự cuồng dã của hắn. Trong mắt hồ ly khép hờ chợt loé lên một tia sáng lạnh không rõ. Dù Dạ Khuynh hắn yêu ai thì sao? Dù chuyện này chỉ là giao dịch thì như thế nào? Cuối cùng Thuỷ Nguyệt Đình ả mới là người thắng mà không phải là nữ nhân kia!
Vừa rên rỉ, ả vừa nói với người nam nhân trên thân mình.
- Chàng.. ân ...a...nên nhớ...điều kiện để hoàn thành...a..giao dịch...của chúng ta...a...Thứ Thuỷ Nguyệt Đình...ta muốn...ư...chính là thân xác của nàng...
Hắn chỉ lạnh bạc đáp lại một chữ ngắn gọn:
- "Được!"
/18
|