SIÊU SÁT THỦ TRỌNG SINH DỊ GIỚI

Chương 10: Điều không thể ngờ nhất (3)

/18


Chương 10: Điều không thể ngờ nhất (3)

Đông Phương Vấn Tâm nghe hắn yêu cầu như vậy thì khẽ chớp chớp mắt vài cái, trên khuôn mặt là một bộ dáng ngây ngốc, nội tâm thản thốt gào thét: Ngao ô?! Cái này hình như không có trong kịch bản!?

Nàng tuy là một kẻ mù tịt về chuyện nam nữ nhưng có nghĩa nàng sẽ không biết trong đêm tân hôn người ta phải làm những gì a! Người đời có câu "chưa ăn thịt heo thì cũng thấy qua heo chạy", huống hồ là người đã trải qua không ít năm được ngôn tình đại nhân chui rèn ở hiện đại như nàng, Dạ Khuynh hắn bây giờ lẽ ra nên đối với nàng làm cái sự tình "trọng điểm" kia nha! Sao đột nhiên lại đổi thành ôm con bà nó rồi? Gì chứ nàng nhưng vẫn biết hắn là người lãnh tình, không giỏi về mặt tình cảm, trong đêm động phòng hoa chúc mà hắn chỉ yêu cầu nhỏ như vậy. Nàng hoài nghi...Ách...Hắn có phải hay không không biết đêm nay mình phải làm những gì không a?

Đông Phương Vấn Tâm nghĩ tới đây liền cảm thấy trong nội tâm mồ hôi nhỏ giọt, tuy nhiên vẫn làm theo yêu cầu của Dạ Khuynh, không nhúc nhích thân thể, im lặng để cho hắn ôm nàng. Đoạn nghe trong lời nói lúc nãy của hắn bộ lộ sự mệt mỏi nên lo lắng hỏi "Chàng...không khoẻ sao?"

"Ta không sao, chỉ là uống chút rượu nên hơi choáng váng." Hắn nhẹ giọng trả lời, bởi vì gần sát bên cạnh nên nàng có thể ngửi thấy mùi rượu từ trên người hắn toả ra, mùi rượu rất nồng cho thấy hắn đã uống không ít chứ nào chỉ có một chút như lời hắn nói? Như thế mà nãy giờ nàng lại không nhận ra, đầu óc nàng rốt cuộc là để đi đâu?! Đông Phương Vấn tâm trong lòng âm thầm trách, nàng thế nhưng chỉ lo chìm đắm trong cảm xúc của bản thân mà quá vô tâm với mọi sự vật sự việc xung quanh mình! Tuy nhiên, việc Dạ Khuynh hắn uống rượu cũng không khỏi làm nàng cảm thấy bất ngờ, bởi nàng ở bên cạnh hằn lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy hắn uống rượu! Hắn không phải thường nói rằng rượu rất nồng, bản thân hắn không thể uống được sao? Ngay cả rượu linh quả được nàng ủ với nồng độ cồn thấp, năn nỉ lắm hắn mới nếm thử một giọt vài giọt đi! Bỗng nhiên hôm nay lại uống rượu, mà còn uống nhiều như vậy? Nàng nhưng là cảm thấy vô cùng khó hiểu!

- "Có phải nàng thắc mắc tại sao hôm nay ta lại uống rượu không?"

Trong lòng Đông Phương Vấn Tâm vốn đang vô cùng nghi hoặc, nghe Dạ Khuynh hỏi liền khẽ "ân" một tiếng. Nàng đương nhiên muốn biết nguyên nhân tại sao!

Dạ Khuynh ấm giọng nói:

- "Chỉ có hai nguyên nhân!"

- "Hai nguyên nhân?!"

- "Đúng vậy!"

- "Là nguyên nhân gì?" Đông Phương Vấn Tâm bản tính tò mò tiềm ẩn trỗi dậy, hấp tấp hỏi.

- "Thứ nhất, ta bị nam nhân trong thôn này bắt ép, họ nói hôm nay là ngày vui của chúng ta, ta không thể từ chối không uống!"

- "..." Hả?!

Đông Phương Vấm Tâm nghe Dạ Khuynh hắn nói xong nguyên nhân thứ nhất, rất có xúc động muốn vỗ bàn khen hay. Bà nó chứ những người nam nhân dũng mãnh, có thể ép Dạ Khuynh uống được nhiều rượu như vậy, Đông Phương Vấn Tâm nàng phục!

Thôn nhỏ nàng và Dạ Khuynh đang dừng chân có tên là Lạc Nhai, một thôn nhỏ nằm ở vùng ngoại vi Thành Vạn Cổ Thế Loa, một trong năm thành trì nhất đẳng ở Huyền Thiên Đại lục. Tuy nhiên, Khác biệt hoàn toàn với thành trì phồn hoa mà nó thuộc về, thôn Lạc Nhai này là một địa phương nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn, người dân nơi đây đa số là người bình thường không thể tu luyện huyễn khí, quanh năm sống trong cảnh nghèo khổ cơ hàn. Lúc đầu nàng muốn dừng chân ở lại nơi đây là do khung cảnh ở đây rất thanh bình, thích hợp cho cuộc sống ẩn dật, thiết nghĩ bọn người muốn truy sát nàng và Dạ Khuynh kia chắc không thể ngờ rằng hai người các nàng thế nhưng lại ẩn núp trong cái thôn nhỏ này. Sau lại vì bản chất con người nơi đây chất phát thật thà mà thật sự muốn sống nơi đây mãi mãi, tuy hai nguời bọn họ mới đến nơi đây chưa được hai tuần nhưng rất nhanh người dân trong thôn tiếp nhận. Nhìn xem hôm nay ngày thành hôn của nàng cũng không trơ chọi như trong tưởng tượng, rất được nhiều người trong thôn đến chúc phúc!

Đáng nói đến hơn là Dạ Khuynh tướng công của nàng thế nhưng cũng dần tiếp nhận cuộc sống ở nơi đây. Bằng chứng chỉ cần nhìn vào việc đêm nay hắn không từ chối rượu mời của những người nam nhân trong thôn này sẽ liền thấy! Như vậy cũng tốt! Đông Phương Vấn Tâm từ trước đến nay vẫn luôn mong sao Dạ Khuynh hắn có quên đi thù hận trong lòng! Nàng hạnh phúc cười hỏi: - "Thế còn nguyên nhân thứ hai là gì?"

Dạ Khuynh vòng tay ôm chặt nàng hơn, dịu dàng đáp:

- "Là vì trong đêm nay ta cảm thấy rất vui. Tâm nhi, nàng rốt cuộc đã trở thành nương tử cũng đã trở thành thê tử của ta! Một ngày vợ chồng trăm năm vợ chồng, cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì nàng vẫn mãi là người của Dạ Khuynh ta, muốn rời bỏ ta là chuyện không thể!"

- "Chàng nói gỡ gì thế, ta làm sao bỏ chàng a!" Đông Phương

- "Thật...không?" hắn thì thào hỏi.

- "Đương nhiên là thật rồi, chàng không tin ta sao?!" Đông Phương Vấn Tâm mạnh giọng khẳng định, đoạn bĩu môi u oán nhéo mạnh vào cánh tay hắn một cái.

Dạ Khuynh cười đáp: - "Ta tin!"

(Hạ: Ta không tin!)

- "Chàng đương nhiên phải tin rồi a!" Nói đoạn ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, Đông Phương Vấn Tâm khẽ nhíu mi. Rượu mời không thể không uống nhưng mà cũng phải có chừng có mực chứ, cảm thấy hơi giận, hắn thật là không biết quan tâm cho bản thân mình mà! Giọng nói có phần trách cứ nhưng nhiều hơn là lo lắng của nàng vang lên: - "Chàng chờ ta môt lát, ta ra ngoài làm một bát canh giải rượu cho chàng rồi sẽ vào ngay!"

Nàng chồm người dậy định đứng lên như lại bị Dạ Khuynh ôm chặt hơn nữa. - "Không cần đâu" xong lại ấm giọng tiếp - "Ta chỉ là hơi say mà thôi, nàng không cần lo lắng cho ta. Vả lại đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, khăn hỉ trên đầu nàng vẫn còn chưa vén xuống, rượu giao bôi cũng chưa cùng nhau uống cạn, nàng nhưng là muốn đi đâu?" Hắn dùng tay cách lớp khăn chùm đầu nhéo nhẹ lên chóp mũi của nàng, giọng nói hàm chứa ý cười cùng tràn đầy sự sủng nịch.

Tuy nhiên, nếu như Đông Phương Vấn Tâm có thể tận mắt thấy được vẻ mặt của hắn lúc này, nàng chắc chắn sẽ nhận ra ngay rằng , trong mắt hắn của hắn không hề có một chút sủng nịch nào như giọng nói mà hắn đã biểu hiện ra. Khoé môi hắn tuy hàm chứa ý cười dịu dàng, song lại không đạt tới đáy mắt!

Sau trong đôi hắc mâu của hắn nếu có phải chăng chỉ là sự giãy dụa, thống khổ có yêu lại cũng có hận, đủ những cảm xúc phức tạp đan xen hiện trên khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ của hắn. Cuối cùng chỉ còn lại sự quyết tuyệt!

Nhưng rất tiếc Đông Phương Vấn Tâm lại không thấy được, nàng lúc này chỉ cảm nhận được cái nhéo mũi đầy cưng chiều sủng nịch của hắn, cơn giận nhỏ vừa mới nổi lên trong lòng cũng vì hành động này của mà nhanh chóng tiêu tan không còn bóng dáng. Nàng khịt khịt mũi, chu đôi môi đỏ mọng a oán nói: - "Còn không phải do chàng sao? Tướng công của ta a, ngay từ đầu khi vừa bước chân vào phòng chàng đã liền quên phải vén mình phải vén khăn hỉ lên cho nương tử nhà chàng rồi!". Nói đoạn, nàng bất ngờ vén lên một góc khăn hỉ, dùng đôi môi anh đào kiều diễm của mình chính xác cắn nhẹ lên khoé môi mỏng lành lạnh mang theo nồng đậm mùi của rượu của hắn xem như trừng phạt.

Xong ngay lúc nàng định rời khỏi, Dạ Khuynh đột ngột đưa tay ra, cố định đầu nàng lại!


/18

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status