Sau khi ăn xong, Lâm Lam giàn giụa ngồi lên xe, một lúc sau điện thoại của Diêm Quân Lệnh bỗng nhiên reo lên.
Diêm Quân Lệnh liếc mắt nhìn số điện thoại, sau đó lại nhìn đồng hồ, đôi mắt đen không kiềm được vụt qua một chút mệt mỏi, anh nhấc máy, giọng cung kính nói: "Ông nội."
"Cháu đang ở đâu?" Giọng nói trong điện thoại tuy già nhưng rất có uy lực.
"Cháu đang ở thành phố Tấn, không phải cháu là nghe theo yêu cầu của ông mà đến đây sao?" Diêm Quân Lệnh đáp. Đầu dây bên kia là ông ruột của anh, người nổi tiếng là khó đối phó, kể cả anh cũng đều phải cẩn thận đối đáp, nếu không một trận mắng ập xuống đầu là chuyện nhỏ.
"Lão Tô nói cháu chưa đến, cháu muốn làm ta tức chết hay muốn làm bà nội cháu tức chết? Ta nói cho cháu biết, cô gái mà ông Tô giới thiệu cho là người rất ưu tú, cháu đừng có để lỡ..." Diêm lão gia gầm lên.
"Ông nội, không phải ông nói chỉ để cháu qua đây thăm người bệnh thôi sao?" Diêm Quân Lệnh đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Diêm lão gia đơ người, lập tức chối bỏ: "Ta không cần biết, cháu nhất định phải đi, không muốn cũng phải đi, tóm lại năm nay nhất định năm nay phải kết hôn, năm sau nhất định phải cho bà nội cháu bế chắt! Nếu không, cháu đừng có về nữa!"
Diêm Quân Lệnh bất lực, nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó ánh mắt rơi lên người Lâm Lam đang ở bên cạnh, "Ông nội, chỉ cần cháu kết hôn, bất kể đối tượng là ai cũng được đúng không?"
"Cháu đừng có vung tiền tìm thứ linh tinh về, nếu không cẩn thận cái chân của cháu..." Diêm lão gia cẩn thận đề phòng nói.
"Nhất định không ạ." Diêm Quân Lệnh nói với giọng chắc nịch, "Lát cháu gửi ảnh cho ông, hơn nữa cháu còn tặng ông một điều bất ngờ."
"Cái gì, nghĩa là có bầu rồi à?" Diêm lão gia kích động hét lên.
"Ha, tóm lại, năm sau cháu sẽ cho ông bế chắt." Nói xong Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại trước.
Bầu không khí trong xe có chút kì lạ.
"Hừmm..." Diêm Quân Lệnh khẽ ho một tiếng rồi quay sang Lâm Lam, "Có phải ba cô đang ép cô kết hôn không?"
Lâm Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ ở trong viện anh ta đã nghe thấy gì đó? Sau đó cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.
"Có để ý chuyện đổi đối tượng kết hôn không?" Diêm Quân Lệnh mở lời nói.
"Lâm Lam tưởng mình nghe lầm, "Anh... anh nói sao cơ?"
"Gả cho tôi." Diêm Quân Lệnh nói.
"Tôi... Chúng ta không quen nhau..." Lâm Lam rặn nửa ngày mới rặn ra được một câu.
"Cô không cần phải trả lời ngay, tôi cho cô thời gian 3 ngày, suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi." Diêm Quân Lệnh bá đạo nói.
Lâm Lam ngơ ngác nhìn anh ta, chẳng lẽ người đàn ông này bị ép kết hôn đến mức điên rồi sao?
...
Chung cư.
Diêm Quân Lệnh đưa Lâm Lam về nhà.
Hàn Hinh Nhi không ở nhà, điều này khiến Lâm Lam thở phào một hơi, cô và Hàn Hinh Nhi là sinh viên khoa trình diễn thời trang của đại học An Huy, chưa tốt nghiệp đã kí hợp đồng làm người mẫu của Tinh Thần, vậy nên công ty liền thuê một căn chung cư ở gần trường học cho hai người.
Cô cẩn thận tắm rửa rồi trở về phòng của mình.
Nhìn lên trần nhà, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, khóe mắt cô lại ươn ướt.
Khuôn mặt của Trần Lâm Kiệt cứ liên tục hiện ra trước mắt cô, cuối cùng chuyển thành hình ảnh anh ta và Hàn Hinh Nhi quấn lấy nhau.
Một lát sau, cô bất giác nghĩ về Diêm Quân Lệnh.
"Gả cho tôi." Giọng nói bá đạo của người đàn ông đó khiến trái tim cô run lên, tiếc rằng đó có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời do anh ta bị ép kết hôn thôi, không thể coi là thật.
Lâm Lam chu miệng, "Nhưng vẫn cảm ơn anh, Diêm Quân Lệnh."
Ngày hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Lam đã mở mắt tỉnh dậy, đêm qua cô ngủ không yên giấc. Trong mơ, lúc thì là hình ảnh Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt quấn lấy nhau, lúc thì là hai người đó hợp lực để chửi rủa cô. Chỉ đến khi đêm đã rất khuya, Diêm Quân Lệnh cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô thì cô mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu khắp căn phòng, Lâm Lam ngơ ngác nhìn xung quanh, hiện thực tàn khốc lúc này mới tràn lên như thủy triều vậy.
Cả đêm qua, Hàn Hinh Nhi không về phòng, Lâm Lam khó tránh khỏi liên tưởng đến chuyện có phải cô ta và Trần Lâm Kiệt ở cạnh nhau cả đêm không.
Ngồi dậy nhìn căn phòng nhỏ mà cô và Hàn Hinh Nhi đã ở chung được 2 năm, trước kia thân mật như chị em, hận một nỗi không thể cùng ăn cùng ngủ thì nay ngoài đắng cay thì còn có hoài nghi.
Đúng vậy, từ khi Lâm Lam biết chuyện giữa Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi, cô đã nghi ngờ chính Hàn Hinh Nhi là người giở trò với giày của cô, nhưng hiện giờ cô không có chứng cứ.
Trong lòng Lâm Lam không rõ là cảm giác gì, nhưng cô không thể để mình gục ngã, bất luận thế nào cô vẫn còn người thân cần chăm sóc.
Dùng viên đá đắp lên mắt, sau đó cô xỏ đôi giày bệt đến trường để nộp luận văn.
Giáo viên hướng dẫn giục cô mau nộp xác nhận thực tập, nếu không không thể phát bằng tốt nghiệp cho cô được.
Lâm Lam bận lu bù với cuộc thi và luận văn, lúc này cô mới nhớ ra giấy xác nhận thực tập của cô vẫn ở công ty, cô bèn lên xe bus tới tòa nhà Tinh Thần.
Chứng nhận thực tập chỗ tổng giám sát cũng có thể cấp, nên Lâm Lam muốn tránh Trần Lâm Kiệt, nhưng vị tổng giám sát từ trước đến nay luôn đối xử với cô rất khách sáo nay lại trực tiếp từ chối yêu cầu hợp lý của cô.
Lâm Lam cảm thấy khó hiểu: "Tổng giám sát Kiều có ý gì? Chỉ là một tờ giấy xác nhận thực tập thôi mà?"
"Đúng vậy, chỉ là một tờ giấy xác nhận thực tập, nhưng thực sự tôi không thể cấp cho cô được, cô đi tìm người khác đi." Tổng giám sát Kiều nói xong còn hừ lạnh một cái, nhìn Lâm Lam với ánh mắt đầy khinh thường.
Lâm Lam cau mày, trên khuôn mặt không trang điểm cũng có thể lộ ra vẻ xinh đẹp có chút không vui, nhưng cô không đôi co với đối phương vì cô đã đoán được nguyên do là từ đâu.
Cô trực tiếp chạy đến phòng làm việc của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam muốn hỏi Trần Lâm Kiệt tại sao phải làm như vậy, còn chuyện kích động ba cô ở bệnh viện nữa. Nhưng mới đến trước cửa Lâm Lam liền dừng bước.
"Lâm Kiệt, đừng giận nữa, em cũng không phải cố ý, nếu anh không muốn thì em có thể bỏ nó đi..." Hàn Hinh Nhi uốn éo trên người Trần Lâm Kiệt, nói với giọng đầy ủy khuất.
"Em khó khăn lắm mới giành được ngôi quán quân. Đây là lúc sự nghiệp sáng lạn nhất, em muốn bị hủy trong tay của đứa bé này sao? Anh vừa nhận được email của giải trí Đỉnh Thành gửi đến, hoạt động tuyển chọn người mẫu của họ ở thành phố Tấn lần này, họ từ chối hợp tác với chúng ta, trao cơ hội cho công ty đối thủ của chúng ta, em có biết điều này nghĩa là gì không? Năm năm tới đừng nói là niêm yết trên thị trường chứng khoán, việc làm ăn của chúng ta ở thành phố Tấn cũng vô cùng khó khăn." Trần Lâm Kiệt nói với giọng cuống cuồng.
Nghe đến đây đáy mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên một mảng tốt, càng ủy khuất nói: "Em biết đứa bé đến không đúng lúc, nhưng dù gì nó cũng là con của chúng ta..."
"Hinh Nhi, nghe lời, tới đây em sẽ trở thành đại sứ hình tượng của thành phố Tấn, sau đó sẽ phải đi quay các đoạn phim quảng bá, còn về đứa bé... Sau này chúng ta có thể có đứa khác." Trần Lâm Kiệt kìm nén sự tức giận, vỗ về Hàn Hinh Nhi.
"Nhưng em chỉ muốn kết hôn với anh, một nhà ba người chúng ta cùng sống cuộc sống hạnh phúc." Hàn Hinh Nhi ủy khuất nói.
"Yên tâm, em đã lấy được ngôi vị quán quân, vậy thì công ty nhất định sẽ dốc toàn lực lăng xê em!" Trần Lâm Kiệt hứa với Hàn Hinh Nhi, tiện tay ôm cô đặt lên đùi, "Bảo bối, lầm này nghe anh được không?"
"Lâm Lam, cô tìm Lâm tổng à? Sao lại không vào?" Đang chờ Hàn Hinh Nhi nhượng bộ, dựa lên cánh tay của Trần Lâm Kiệt thì sau lưng Lâm Lam đột nhiên có tiếng nói vang lên, khiến Lâm Lam giật mình, không cẩn thận va vào cửa.
Trần Lâm Kiệt chỉnh lại âu phục, tiến về phía trước mở cửa, hỏi người đứng ngoài cửa: "Hừ... đến cầu xin tôi?"
"Tôi đến để lấy giấy chứng nhận thực tập." Khi nói chuyện Lâm Lam luôn nhìn thẳng vào mắt của Trần Lâm Kiệt, dường như muốn nhìn thấu đối phương.
"Không phải cậu nên cho Lâm Kiệt một lời giải thích sao?" Hàn Hinh Nhi làm ra vẻ chỉnh lại tóc của mình, sau đó cố ý hỏi vặn.
Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi: "Đã là giải thích với Lâm Kiệt thì không phải là chuyện giữa tôi và Lâm Kiệt sao?"
Trong lời nói có ẩn ý, có liên quan gì đến Hàn Hinh Nhi cô?
"Cậu... mình chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, Lâm Lam sao cậu lại nhằm vào mình?" Bị Lâm Lam chặn họng, Hàn Hinh Nhi rất ngạc nhiên.
Lâm Lam lấy trong túi ra một chiếc đinh ghim, nhìn chằm chằm Hàn Hinh Nhi: "Tôi không tính toán chuyện cậu cạnh khóe, khiêu khích tôi, cũng có thể tha thứ việc cậu ăn không nói có, nhưng cậu có thể giải thích với tôi chiếc đinh ghim này không?"
Diêm Quân Lệnh liếc mắt nhìn số điện thoại, sau đó lại nhìn đồng hồ, đôi mắt đen không kiềm được vụt qua một chút mệt mỏi, anh nhấc máy, giọng cung kính nói: "Ông nội."
"Cháu đang ở đâu?" Giọng nói trong điện thoại tuy già nhưng rất có uy lực.
"Cháu đang ở thành phố Tấn, không phải cháu là nghe theo yêu cầu của ông mà đến đây sao?" Diêm Quân Lệnh đáp. Đầu dây bên kia là ông ruột của anh, người nổi tiếng là khó đối phó, kể cả anh cũng đều phải cẩn thận đối đáp, nếu không một trận mắng ập xuống đầu là chuyện nhỏ.
"Lão Tô nói cháu chưa đến, cháu muốn làm ta tức chết hay muốn làm bà nội cháu tức chết? Ta nói cho cháu biết, cô gái mà ông Tô giới thiệu cho là người rất ưu tú, cháu đừng có để lỡ..." Diêm lão gia gầm lên.
"Ông nội, không phải ông nói chỉ để cháu qua đây thăm người bệnh thôi sao?" Diêm Quân Lệnh đáp lại một cách nhẹ nhàng.
Diêm lão gia đơ người, lập tức chối bỏ: "Ta không cần biết, cháu nhất định phải đi, không muốn cũng phải đi, tóm lại năm nay nhất định năm nay phải kết hôn, năm sau nhất định phải cho bà nội cháu bế chắt! Nếu không, cháu đừng có về nữa!"
Diêm Quân Lệnh bất lực, nhẹ nhàng thở dài một cái, sau đó ánh mắt rơi lên người Lâm Lam đang ở bên cạnh, "Ông nội, chỉ cần cháu kết hôn, bất kể đối tượng là ai cũng được đúng không?"
"Cháu đừng có vung tiền tìm thứ linh tinh về, nếu không cẩn thận cái chân của cháu..." Diêm lão gia cẩn thận đề phòng nói.
"Nhất định không ạ." Diêm Quân Lệnh nói với giọng chắc nịch, "Lát cháu gửi ảnh cho ông, hơn nữa cháu còn tặng ông một điều bất ngờ."
"Cái gì, nghĩa là có bầu rồi à?" Diêm lão gia kích động hét lên.
"Ha, tóm lại, năm sau cháu sẽ cho ông bế chắt." Nói xong Diêm Quân Lệnh cúp điện thoại trước.
Bầu không khí trong xe có chút kì lạ.
"Hừmm..." Diêm Quân Lệnh khẽ ho một tiếng rồi quay sang Lâm Lam, "Có phải ba cô đang ép cô kết hôn không?"
Lâm Lam nghi hoặc ngẩng đầu lên, chẳng lẽ ở trong viện anh ta đã nghe thấy gì đó? Sau đó cô nhẹ nhàng ừm một tiếng.
"Có để ý chuyện đổi đối tượng kết hôn không?" Diêm Quân Lệnh mở lời nói.
"Lâm Lam tưởng mình nghe lầm, "Anh... anh nói sao cơ?"
"Gả cho tôi." Diêm Quân Lệnh nói.
"Tôi... Chúng ta không quen nhau..." Lâm Lam rặn nửa ngày mới rặn ra được một câu.
"Cô không cần phải trả lời ngay, tôi cho cô thời gian 3 ngày, suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi." Diêm Quân Lệnh bá đạo nói.
Lâm Lam ngơ ngác nhìn anh ta, chẳng lẽ người đàn ông này bị ép kết hôn đến mức điên rồi sao?
...
Chung cư.
Diêm Quân Lệnh đưa Lâm Lam về nhà.
Hàn Hinh Nhi không ở nhà, điều này khiến Lâm Lam thở phào một hơi, cô và Hàn Hinh Nhi là sinh viên khoa trình diễn thời trang của đại học An Huy, chưa tốt nghiệp đã kí hợp đồng làm người mẫu của Tinh Thần, vậy nên công ty liền thuê một căn chung cư ở gần trường học cho hai người.
Cô cẩn thận tắm rửa rồi trở về phòng của mình.
Nhìn lên trần nhà, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, khóe mắt cô lại ươn ướt.
Khuôn mặt của Trần Lâm Kiệt cứ liên tục hiện ra trước mắt cô, cuối cùng chuyển thành hình ảnh anh ta và Hàn Hinh Nhi quấn lấy nhau.
Một lát sau, cô bất giác nghĩ về Diêm Quân Lệnh.
"Gả cho tôi." Giọng nói bá đạo của người đàn ông đó khiến trái tim cô run lên, tiếc rằng đó có lẽ chỉ là hứng thú nhất thời do anh ta bị ép kết hôn thôi, không thể coi là thật.
Lâm Lam chu miệng, "Nhưng vẫn cảm ơn anh, Diêm Quân Lệnh."
Ngày hôm sau.
Trời mới tờ mờ sáng, Lâm Lam đã mở mắt tỉnh dậy, đêm qua cô ngủ không yên giấc. Trong mơ, lúc thì là hình ảnh Hàn Hinh Nhi và Trần Lâm Kiệt quấn lấy nhau, lúc thì là hai người đó hợp lực để chửi rủa cô. Chỉ đến khi đêm đã rất khuya, Diêm Quân Lệnh cũng xuất hiện trong giấc mơ của cô thì cô mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu khắp căn phòng, Lâm Lam ngơ ngác nhìn xung quanh, hiện thực tàn khốc lúc này mới tràn lên như thủy triều vậy.
Cả đêm qua, Hàn Hinh Nhi không về phòng, Lâm Lam khó tránh khỏi liên tưởng đến chuyện có phải cô ta và Trần Lâm Kiệt ở cạnh nhau cả đêm không.
Ngồi dậy nhìn căn phòng nhỏ mà cô và Hàn Hinh Nhi đã ở chung được 2 năm, trước kia thân mật như chị em, hận một nỗi không thể cùng ăn cùng ngủ thì nay ngoài đắng cay thì còn có hoài nghi.
Đúng vậy, từ khi Lâm Lam biết chuyện giữa Trần Lâm Kiệt và Hàn Hinh Nhi, cô đã nghi ngờ chính Hàn Hinh Nhi là người giở trò với giày của cô, nhưng hiện giờ cô không có chứng cứ.
Trong lòng Lâm Lam không rõ là cảm giác gì, nhưng cô không thể để mình gục ngã, bất luận thế nào cô vẫn còn người thân cần chăm sóc.
Dùng viên đá đắp lên mắt, sau đó cô xỏ đôi giày bệt đến trường để nộp luận văn.
Giáo viên hướng dẫn giục cô mau nộp xác nhận thực tập, nếu không không thể phát bằng tốt nghiệp cho cô được.
Lâm Lam bận lu bù với cuộc thi và luận văn, lúc này cô mới nhớ ra giấy xác nhận thực tập của cô vẫn ở công ty, cô bèn lên xe bus tới tòa nhà Tinh Thần.
Chứng nhận thực tập chỗ tổng giám sát cũng có thể cấp, nên Lâm Lam muốn tránh Trần Lâm Kiệt, nhưng vị tổng giám sát từ trước đến nay luôn đối xử với cô rất khách sáo nay lại trực tiếp từ chối yêu cầu hợp lý của cô.
Lâm Lam cảm thấy khó hiểu: "Tổng giám sát Kiều có ý gì? Chỉ là một tờ giấy xác nhận thực tập thôi mà?"
"Đúng vậy, chỉ là một tờ giấy xác nhận thực tập, nhưng thực sự tôi không thể cấp cho cô được, cô đi tìm người khác đi." Tổng giám sát Kiều nói xong còn hừ lạnh một cái, nhìn Lâm Lam với ánh mắt đầy khinh thường.
Lâm Lam cau mày, trên khuôn mặt không trang điểm cũng có thể lộ ra vẻ xinh đẹp có chút không vui, nhưng cô không đôi co với đối phương vì cô đã đoán được nguyên do là từ đâu.
Cô trực tiếp chạy đến phòng làm việc của Trần Lâm Kiệt, Lâm Lam muốn hỏi Trần Lâm Kiệt tại sao phải làm như vậy, còn chuyện kích động ba cô ở bệnh viện nữa. Nhưng mới đến trước cửa Lâm Lam liền dừng bước.
"Lâm Kiệt, đừng giận nữa, em cũng không phải cố ý, nếu anh không muốn thì em có thể bỏ nó đi..." Hàn Hinh Nhi uốn éo trên người Trần Lâm Kiệt, nói với giọng đầy ủy khuất.
"Em khó khăn lắm mới giành được ngôi quán quân. Đây là lúc sự nghiệp sáng lạn nhất, em muốn bị hủy trong tay của đứa bé này sao? Anh vừa nhận được email của giải trí Đỉnh Thành gửi đến, hoạt động tuyển chọn người mẫu của họ ở thành phố Tấn lần này, họ từ chối hợp tác với chúng ta, trao cơ hội cho công ty đối thủ của chúng ta, em có biết điều này nghĩa là gì không? Năm năm tới đừng nói là niêm yết trên thị trường chứng khoán, việc làm ăn của chúng ta ở thành phố Tấn cũng vô cùng khó khăn." Trần Lâm Kiệt nói với giọng cuống cuồng.
Nghe đến đây đáy mắt Hàn Hinh Nhi lóe lên một mảng tốt, càng ủy khuất nói: "Em biết đứa bé đến không đúng lúc, nhưng dù gì nó cũng là con của chúng ta..."
"Hinh Nhi, nghe lời, tới đây em sẽ trở thành đại sứ hình tượng của thành phố Tấn, sau đó sẽ phải đi quay các đoạn phim quảng bá, còn về đứa bé... Sau này chúng ta có thể có đứa khác." Trần Lâm Kiệt kìm nén sự tức giận, vỗ về Hàn Hinh Nhi.
"Nhưng em chỉ muốn kết hôn với anh, một nhà ba người chúng ta cùng sống cuộc sống hạnh phúc." Hàn Hinh Nhi ủy khuất nói.
"Yên tâm, em đã lấy được ngôi vị quán quân, vậy thì công ty nhất định sẽ dốc toàn lực lăng xê em!" Trần Lâm Kiệt hứa với Hàn Hinh Nhi, tiện tay ôm cô đặt lên đùi, "Bảo bối, lầm này nghe anh được không?"
"Lâm Lam, cô tìm Lâm tổng à? Sao lại không vào?" Đang chờ Hàn Hinh Nhi nhượng bộ, dựa lên cánh tay của Trần Lâm Kiệt thì sau lưng Lâm Lam đột nhiên có tiếng nói vang lên, khiến Lâm Lam giật mình, không cẩn thận va vào cửa.
Trần Lâm Kiệt chỉnh lại âu phục, tiến về phía trước mở cửa, hỏi người đứng ngoài cửa: "Hừ... đến cầu xin tôi?"
"Tôi đến để lấy giấy chứng nhận thực tập." Khi nói chuyện Lâm Lam luôn nhìn thẳng vào mắt của Trần Lâm Kiệt, dường như muốn nhìn thấu đối phương.
"Không phải cậu nên cho Lâm Kiệt một lời giải thích sao?" Hàn Hinh Nhi làm ra vẻ chỉnh lại tóc của mình, sau đó cố ý hỏi vặn.
Lâm Lam nhìn Hàn Hinh Nhi: "Đã là giải thích với Lâm Kiệt thì không phải là chuyện giữa tôi và Lâm Kiệt sao?"
Trong lời nói có ẩn ý, có liên quan gì đến Hàn Hinh Nhi cô?
"Cậu... mình chỉ có lòng tốt muốn nhắc nhở thôi, Lâm Lam sao cậu lại nhằm vào mình?" Bị Lâm Lam chặn họng, Hàn Hinh Nhi rất ngạc nhiên.
Lâm Lam lấy trong túi ra một chiếc đinh ghim, nhìn chằm chằm Hàn Hinh Nhi: "Tôi không tính toán chuyện cậu cạnh khóe, khiêu khích tôi, cũng có thể tha thứ việc cậu ăn không nói có, nhưng cậu có thể giải thích với tôi chiếc đinh ghim này không?"
/612
|