Nếu nói cuộc thi lần trước khiến cho Tấn thị quen mặt Lâm Lam, vậy thì tạp chí Yue wei tháng 7 phát hành đã làm cho Lâm Lam trở lên nổi tiếng hơn.
Cuối cùng tạp chí chọn một tấm hình có mặt Lâm Lam, đó là tấm một bên mặt chữ viết hoa in rõ, nửa mặt bị cảnh hoàng hôn chiếu rọi, đằng sau là một biển cát, ánh mắt cô gái có chút lạnh lùng chút thương cảm, có cảm giác cô đơn khó tả, khiến cho độc giả vừa nhìn đã bị thu hút, hơn nữa ảnh được rửa với chất lượng HD rõ nét, tuy có chút ảo nhưng hiện lên vẻ đẹp kiên cường cảm động lòng người.
Lâm Lam cầm cuốn tạp chí, không kiềm lòng được rất muốn khoe với người khác, nhưng người mà cô muốn khoe nhất lại không thể nói ra.
Trở về Tấn thị, Lâm Lam ở cùng cha mấy ngày, liền sau đó như con ngựa chạy không ngừng, cô đi chụp ảnh quảng bá Tấn thị, làm gương mặt đại diện cho các công ty lớn, tham gia sự kiện, họp báo, tiếp đón khách, làm khách mời, mỗi lần làm về đề mệt tới mức nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cố gắng cách vài ngày lại tới bệnh viện ăn cơm với cha.
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới có chút thành tựu, lại không thể nói cho cha biết, lại phải dặn dò y bác sĩ ở bệnh viện không được tiết lộ cho cha biết dù chỉ là một chút tin tức.
Lúc bận rộn thì người mệt mỏi, nhưng khi rảnh rỗi thì trái tim mệt mỏi.
Cũng may ở nhà còn có một người và một chú cún.
Nhưng...
“Lâm Lam, em mau đem con chó này ra!”
Diêm Quân Lệnh chỉ có lúc tức giận mới kêu Lâm Lam, nhưng từ lúc đem vượng tài về, Diêm Quân Lệnh số lần kêu Lâm Lam mỗi ngày nhiều hơn lúc trước, hơn nữa điều khiến cho Lâm Lam khóc dở mếu dở là chú cún này rõ ràng là do cô cứu về, cũng là cô chăm sóc, nhưng chú lại đặc biệt qúy Diêm Quân Lệnh.
Mỗi lần Diêm Quân Lệnh về nhà, vượng tài giống như đi theo chó mẹ mà chạy theo quấn chân Diêm Quân Lệnh đòi ăn, sau đó là cảnh không miêu tả nổi...
Quả thực cay cay mắt. Quan trọng vượng tài là cún đực a.
Rất nhiều lần Lâm Lam lo sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đá bay cún con, may mà mỗi lần thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, Diêm Quân Lệnh chỉ mím môi xô vượng tài ra.
Có điều Lâm Lam không hiểu nổi, chú cún này dường như mắc chứng làm ngược, Diêm Quân Lệnh càng ghét nó, nó càng dính chặt lấy. Thật là làm cho người chủ mỗi ngày chăm sóc nó như cô đau lòng mà.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đấu trí đấu võ với cún con, Lâm Lam thấy rất tự do thoải mái, chí ít Diêm Quân Lệnh sẽ không vì tức vượng tài mà trút lên người cô.
Nghĩ tới đây Lâm Lam chợt rơi lệ, từ sau lần đầu tiên, người đàn ông quy tắc nhiều điều kiêng kị trước đây giờ trở lên hài hước, lý do gì đã trở thành cái cớ để anh ấy kiềm chế cô.
Nghĩ tới mấy điều này, Lâm Lam thở dài, tiếp tục cùng dì Vương làm cơm.
“Dì Vương lấy dây xích vượng tài lại, đừng để lát nữa nó quấy Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam vừa nói vừa nêm gia vị vào nồi, bật bếp gas, không khí đầy mùi thơm của hành.
“Tôi làm ngay đây.” Dì Vương ngưng tay đi ra khỏi nhà bếp.
Lâm Lam lắc đầu ngao ngán, lúc đầu dì Vương không biết Diêm Quân Lệnh sợ chó, người đàn ông kiêu ngạo đó tất nhiên không thể thừa nhận bản thân sợ chó rồi, bởi vậy ngày đầu về dì Vương vui vẻ ôm vượng tài đưa cho anh ấy nói là vết thương của nó sắp khỏi rồi, không ngờ Diêm Quân Lệnh đạp cái hộp và nhảy ra xa. Lần đó dọa dì Vương chết khiếp, vượng tài cũng không có trí nhớ tốt, mỗi lần về là quấn lấy người đàn ông kia, hại dì Vương và cô thấp thỏm lo lắng.
Qủa nhiên vừa mới xích vượng tài lại thì Diêm Quân Lệnh về tới. Tối qua tạp chí vừa phát hành thì bị mua sạch sẽ, Diêm Quân Lệnh sáng ra nói tối nay sẽ về sớm một chút chúc mừng cô.
Cảnh giác đảo mắt khắp phòng, Diêm Quân Lệnh mới cởi áo ngoài treo lên móc cửa.
“gâu gâu...” lúc này tiếng sủa gâu gâu hại người đàn ông vừa mới thở phào lại dựng hết cả tóc gáy lên, nhìn về phía có tiếng sủa thì thấy vượng tài bị xích dưới chân sopha, chú chó vui mừng chồm về phía Diêm Quân Lệnh, nhưng bị dây xích kéo lại.
Diêm Quân Lệnh thấy vậy thích thú, tiện tay ném đồ chơi qua, vượng tài bắt được quẫy đuôi vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Ha ha, cún cưng.” Diêm Quân Lệnh khẽ haha một tiếng, lại quăng lần nữa, vượng tài lại bắt trúng, càng vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh mà nhảy.
Diêm Quân Lệnh không phục, tiếp tục ném, kết quả lần này do chú cún nhảy cao quá bị dây xích níu ngã xuống sàn nhà, quả bóng nhỏ cũng lăn ra xa.
“oắc oắc...” vượng tài rõ ràng rất đau, gâu gâu sủa thành oắc oắc, tội nghiệp nằm trên sàn giương đôi mắt tròn đen bất hạnh nhìn anh ấy.
Diêm Quân Lệnh bỗng mềm lòng, trong phút chốc tưởng tượng ra cảnh máu tanh, lạnh người liền quay đi xuống bếp.
Lâm Lam bận nấu ăn, trông thấy Diêm Quân Lệnh bước vào, liền chỉ phòng ăn, “Sắp xong rồi, anh mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm cái vẫn chưa chịu đi, lại còn nháy mắt ra hiệu cho dì Vương, di Vương hiểu ý liền ra khỏi bếp đi tìm vượng tài. Diêm Quân Lệnh bước tới phía trước từ sau ôm chặt Lâm Lam, xem người phụ nữ bé nhỏ vào bếp.
“Anh làm gì thế? Anh như vậy sao em nấu ăn.” Lâm Lam nghiêng đầu qua nói từng từ một, tay vẫn không ngùng nghỉ. Nhưng Diêm Quân Lăng bước theo bước Lâm Lam, cô đi đâu anh đi theo đấy.
“Cứ thế này quá tốt.” Nhìn cử chỉ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vui vẻ huýt sáo.
Lâm Lam bó tay, chỉ về đĩa thịt bò trộn đã làm xong, “Đi, anh bưng lên đi.”
“Hả.”
“Sao? Diêm thiếu gia không thể bưng sao?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên đầu sống mũi cô, “Em hôn anh một cái, còn xem xét.”
“Đừng mơ.” Nói xong Lâm Lam định cúi đầu, ai ngờ Diêm Quân Lệnh lại ấn chặt cằm cô, từ từ nâng lên, tới khi Lâm Lam thấy sắp ngã xuống Diêm Quân Lệnh liền hôn cô cái chụt, xong mới hài lòng đi bưng thức ăn.
Lâm Lam xoa xoa cổ, “Diêm Quân Lệnh anh thật lưu manh”
“Rõ ràng là em cũng hưởng ứng mà.” Diêm Quân Lệnh ra phòng ăn còn quăng lại một câu.
“Anh...Teddy!” Lâm Lam tức tối.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới quay đầu nhìn cô, “Em nói là vượng tài hả.”
“Anh không phải sao? Lâm Lam nói nhanh quá, vừa nói xong thì hối hận, bởi vì người đàn ông mới bưng hai món đặt lên bàn ăn đã trở lại.
“Anh là gì?” Diêm Quân Lệnh đứng sau người Lâm Lam cúi đầu sát bên mà hỏi.
“Ha ha.” Lâm Lam ngượng ngùng nhìn Diêm Quân Lệnh ha ha một tiếng, muốn thóat ra, nhưng lại bị ghì quay lại. Lâm Lam mau chóng lảng đi, đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Diêm Quân Lệnh, “Anh Diêm, rau sắp nát rồi, anh có thể để tôi nấu không?”
“Ừm, em làm đi.” Diêm Quân Lệnh ôn hòa nói.
Lâm Lam cười thầm tiếp tục nói, “Vậy anh có thể ra ngoài không?”
“Không được.”
“Uzz... Diêm Quân Lệnh, dì Vương đang bên ngoài...”
Cuối cùng tạp chí chọn một tấm hình có mặt Lâm Lam, đó là tấm một bên mặt chữ viết hoa in rõ, nửa mặt bị cảnh hoàng hôn chiếu rọi, đằng sau là một biển cát, ánh mắt cô gái có chút lạnh lùng chút thương cảm, có cảm giác cô đơn khó tả, khiến cho độc giả vừa nhìn đã bị thu hút, hơn nữa ảnh được rửa với chất lượng HD rõ nét, tuy có chút ảo nhưng hiện lên vẻ đẹp kiên cường cảm động lòng người.
Lâm Lam cầm cuốn tạp chí, không kiềm lòng được rất muốn khoe với người khác, nhưng người mà cô muốn khoe nhất lại không thể nói ra.
Trở về Tấn thị, Lâm Lam ở cùng cha mấy ngày, liền sau đó như con ngựa chạy không ngừng, cô đi chụp ảnh quảng bá Tấn thị, làm gương mặt đại diện cho các công ty lớn, tham gia sự kiện, họp báo, tiếp đón khách, làm khách mời, mỗi lần làm về đề mệt tới mức nằm vật ra giường ngủ thiếp đi, nhưng vẫn cố gắng cách vài ngày lại tới bệnh viện ăn cơm với cha.
Ngày hôm nay khó khăn lắm mới có chút thành tựu, lại không thể nói cho cha biết, lại phải dặn dò y bác sĩ ở bệnh viện không được tiết lộ cho cha biết dù chỉ là một chút tin tức.
Lúc bận rộn thì người mệt mỏi, nhưng khi rảnh rỗi thì trái tim mệt mỏi.
Cũng may ở nhà còn có một người và một chú cún.
Nhưng...
“Lâm Lam, em mau đem con chó này ra!”
Diêm Quân Lệnh chỉ có lúc tức giận mới kêu Lâm Lam, nhưng từ lúc đem vượng tài về, Diêm Quân Lệnh số lần kêu Lâm Lam mỗi ngày nhiều hơn lúc trước, hơn nữa điều khiến cho Lâm Lam khóc dở mếu dở là chú cún này rõ ràng là do cô cứu về, cũng là cô chăm sóc, nhưng chú lại đặc biệt qúy Diêm Quân Lệnh.
Mỗi lần Diêm Quân Lệnh về nhà, vượng tài giống như đi theo chó mẹ mà chạy theo quấn chân Diêm Quân Lệnh đòi ăn, sau đó là cảnh không miêu tả nổi...
Quả thực cay cay mắt. Quan trọng vượng tài là cún đực a.
Rất nhiều lần Lâm Lam lo sợ Diêm Quân Lệnh sẽ đá bay cún con, may mà mỗi lần thấy ánh mắt tội nghiệp của cô, Diêm Quân Lệnh chỉ mím môi xô vượng tài ra.
Có điều Lâm Lam không hiểu nổi, chú cún này dường như mắc chứng làm ngược, Diêm Quân Lệnh càng ghét nó, nó càng dính chặt lấy. Thật là làm cho người chủ mỗi ngày chăm sóc nó như cô đau lòng mà.
Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đấu trí đấu võ với cún con, Lâm Lam thấy rất tự do thoải mái, chí ít Diêm Quân Lệnh sẽ không vì tức vượng tài mà trút lên người cô.
Nghĩ tới đây Lâm Lam chợt rơi lệ, từ sau lần đầu tiên, người đàn ông quy tắc nhiều điều kiêng kị trước đây giờ trở lên hài hước, lý do gì đã trở thành cái cớ để anh ấy kiềm chế cô.
Nghĩ tới mấy điều này, Lâm Lam thở dài, tiếp tục cùng dì Vương làm cơm.
“Dì Vương lấy dây xích vượng tài lại, đừng để lát nữa nó quấy Diêm Quân Lệnh.” Lâm Lam vừa nói vừa nêm gia vị vào nồi, bật bếp gas, không khí đầy mùi thơm của hành.
“Tôi làm ngay đây.” Dì Vương ngưng tay đi ra khỏi nhà bếp.
Lâm Lam lắc đầu ngao ngán, lúc đầu dì Vương không biết Diêm Quân Lệnh sợ chó, người đàn ông kiêu ngạo đó tất nhiên không thể thừa nhận bản thân sợ chó rồi, bởi vậy ngày đầu về dì Vương vui vẻ ôm vượng tài đưa cho anh ấy nói là vết thương của nó sắp khỏi rồi, không ngờ Diêm Quân Lệnh đạp cái hộp và nhảy ra xa. Lần đó dọa dì Vương chết khiếp, vượng tài cũng không có trí nhớ tốt, mỗi lần về là quấn lấy người đàn ông kia, hại dì Vương và cô thấp thỏm lo lắng.
Qủa nhiên vừa mới xích vượng tài lại thì Diêm Quân Lệnh về tới. Tối qua tạp chí vừa phát hành thì bị mua sạch sẽ, Diêm Quân Lệnh sáng ra nói tối nay sẽ về sớm một chút chúc mừng cô.
Cảnh giác đảo mắt khắp phòng, Diêm Quân Lệnh mới cởi áo ngoài treo lên móc cửa.
“gâu gâu...” lúc này tiếng sủa gâu gâu hại người đàn ông vừa mới thở phào lại dựng hết cả tóc gáy lên, nhìn về phía có tiếng sủa thì thấy vượng tài bị xích dưới chân sopha, chú chó vui mừng chồm về phía Diêm Quân Lệnh, nhưng bị dây xích kéo lại.
Diêm Quân Lệnh thấy vậy thích thú, tiện tay ném đồ chơi qua, vượng tài bắt được quẫy đuôi vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh.
“Ha ha, cún cưng.” Diêm Quân Lệnh khẽ haha một tiếng, lại quăng lần nữa, vượng tài lại bắt trúng, càng vui mừng nhìn Diêm Quân Lệnh mà nhảy.
Diêm Quân Lệnh không phục, tiếp tục ném, kết quả lần này do chú cún nhảy cao quá bị dây xích níu ngã xuống sàn nhà, quả bóng nhỏ cũng lăn ra xa.
“oắc oắc...” vượng tài rõ ràng rất đau, gâu gâu sủa thành oắc oắc, tội nghiệp nằm trên sàn giương đôi mắt tròn đen bất hạnh nhìn anh ấy.
Diêm Quân Lệnh bỗng mềm lòng, trong phút chốc tưởng tượng ra cảnh máu tanh, lạnh người liền quay đi xuống bếp.
Lâm Lam bận nấu ăn, trông thấy Diêm Quân Lệnh bước vào, liền chỉ phòng ăn, “Sắp xong rồi, anh mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm.”
“Ừm.” Diêm Quân Lệnh ừm cái vẫn chưa chịu đi, lại còn nháy mắt ra hiệu cho dì Vương, di Vương hiểu ý liền ra khỏi bếp đi tìm vượng tài. Diêm Quân Lệnh bước tới phía trước từ sau ôm chặt Lâm Lam, xem người phụ nữ bé nhỏ vào bếp.
“Anh làm gì thế? Anh như vậy sao em nấu ăn.” Lâm Lam nghiêng đầu qua nói từng từ một, tay vẫn không ngùng nghỉ. Nhưng Diêm Quân Lăng bước theo bước Lâm Lam, cô đi đâu anh đi theo đấy.
“Cứ thế này quá tốt.” Nhìn cử chỉ của Lâm Lam, Diêm Quân Lệnh vui vẻ huýt sáo.
Lâm Lam bó tay, chỉ về đĩa thịt bò trộn đã làm xong, “Đi, anh bưng lên đi.”
“Hả.”
“Sao? Diêm thiếu gia không thể bưng sao?” Lâm Lam ngẩng đầu hỏi.
Diêm Quân Lệnh cúi đầu hôn lên đầu sống mũi cô, “Em hôn anh một cái, còn xem xét.”
“Đừng mơ.” Nói xong Lâm Lam định cúi đầu, ai ngờ Diêm Quân Lệnh lại ấn chặt cằm cô, từ từ nâng lên, tới khi Lâm Lam thấy sắp ngã xuống Diêm Quân Lệnh liền hôn cô cái chụt, xong mới hài lòng đi bưng thức ăn.
Lâm Lam xoa xoa cổ, “Diêm Quân Lệnh anh thật lưu manh”
“Rõ ràng là em cũng hưởng ứng mà.” Diêm Quân Lệnh ra phòng ăn còn quăng lại một câu.
“Anh...Teddy!” Lâm Lam tức tối.
Lúc này Diêm Quân Lệnh mới quay đầu nhìn cô, “Em nói là vượng tài hả.”
“Anh không phải sao? Lâm Lam nói nhanh quá, vừa nói xong thì hối hận, bởi vì người đàn ông mới bưng hai món đặt lên bàn ăn đã trở lại.
“Anh là gì?” Diêm Quân Lệnh đứng sau người Lâm Lam cúi đầu sát bên mà hỏi.
“Ha ha.” Lâm Lam ngượng ngùng nhìn Diêm Quân Lệnh ha ha một tiếng, muốn thóat ra, nhưng lại bị ghì quay lại. Lâm Lam mau chóng lảng đi, đôi mắt to tròn tội nghiệp nhìn Diêm Quân Lệnh, “Anh Diêm, rau sắp nát rồi, anh có thể để tôi nấu không?”
“Ừm, em làm đi.” Diêm Quân Lệnh ôn hòa nói.
Lâm Lam cười thầm tiếp tục nói, “Vậy anh có thể ra ngoài không?”
“Không được.”
“Uzz... Diêm Quân Lệnh, dì Vương đang bên ngoài...”
/612
|