Ra khỏi biệt thự, Lâm Lam đi xe đến một câu lạc bộ cao cấp.
Tô Mộ Bạch đợi sẵn ở đó.
“Uống chút gì không?” Tô Mộ Bạch thuận miệng hỏi, ánh mắt liếc nhìn chiếc rèm cửa vẫn chưa được kéo vào ở trong phòng.
“Gì cũng được.” Lâm Lam nói xong, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Bạch.
Động tác của anh ta mờ ám, nhưng giọng nói lại rất lý trí: “Em làm thế này anh ấy sẽ hận em chứ?”
“Không hận thì sao đồng ý ký vào đơn ly hôn được đây.” Lâm Lam nghiến răng tự giễu, nghĩ đến thủ đoạn của Hoắc Quốc Bang, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu cũng thật là, quay về anh sẽ nói chuyện với cậu ấy, sao có thể đối xử với con gái ruột của mình như thế cơ chứ!” Không chỉ người ngoài cuộc, mà ngay cả người trong cuộc như Tô Mộ Bạch cũng không thể nào hiểu được việc làm của Hoắc Quốc Bang.
“Không cần đâu.” Nếu trước đó không biết đến ân oán giữa Hoắc Quốc Bang, bố cô và Chu Vũ Vi, cô cũng chẳng thể nào hiểu được. Nhưng giờ đây khi đã biết được tất cả, thì chuyện gì cô cũng có thể hiểu.
Có lẽ trong lòng Hoắc Quốc Bang thật sự muốn nhận đứa con gái này, nhưng trong thâm tâm ông ấy cũng có rất nhiều mâu thuẫn.
Cho nên mặc dù đã nhận cô, nhưng cũng muốn trừng phạt cô.
Trong lòng có nhận định, Lâm Lam biết Tô Mộ Bạch vốn không có cách nào khuyên được Hoắc Quốc Bang, còn nếu anh ta thực sự có cách khuyên nhủ ông ấy, thì còn cần chờ đến lúc này làm gì?
Cô nghiêng đầu để mái tóc dài khẽ chạm vào gò má của Tô Mộ Bạch, bưng cốc cà phê lên.
Vẻ mặt của Tô Mộ Bạch hơi ngẩn ra, nhất thời có chút bối rối, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến mối quan hệ và giao ước giữa hai người họ, đành kìm nén sự rung động trong lòng mình, Lâm Lam bây giờ đã là em họ của anh ta rồi, chưa kể còn bị cậu của anh ta chèn ép đến bước này, anh ta có trách nhiệm giúp đỡ cô.
“Chụp được chưa?” Tô Mộ Bạch quay lưng về phía ống kính máy ảnh hỏi.
“Ừm, có người bỏ tiền ra thuê chó săn đi theo chụp ảnh em, em cho bà ta toại nguyện.” Biểu hiện trên mặt Lâm Lam tuy trầm mặc, nhưng lời nói lại cực kỳ mỉa mai.
“Có người?” Tô Mộ Bạch khó hiểu.
“Ừm, là mẹ của một người bạn cũ.” Lâm Lam lạnh nhạt đáp.
Tô Mộ Bạch đột nhiên hiểu ra, Lâm Lam muốn mượn tay người khác tự đâm dao sau lưng mình, lại thở dài, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Lam lại trở nên trầm mặc, hai người ngồi ở trong đó bốn mươi phút rồi mới đi ra, đường ai người nấy đi.
Phóng viên đem những bức ảnh mình chụp được đưa cho người chủ mua.
Mẹ Trần cầm trong tay những bức ảnh chụp lại những hành động mờ ám của Lâm Lam cùng một người đàn ông khác, cười đắc ý: “Ả tiện nhân, xem ra tôi đã nắm được thóp của cô rồi, cứ tưởng cô gả cho người khác sẽ biết thân biết phận hơn, nào ngờ vẫn còn lẳng lơ như vậy, để tôi xem lần này cô giải thích thế nào. Hại chết con trai tôi, hại nhà họ Trần một phen chao đảo, món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính toán với cô.”
Nói xong, mẹ Trần thu ảnh lại: “Các người tiếp tục canh chừng, ả tiện nhân này buông thả như vậy, thì nhất định sẽ có những hành động táo bạo hơn.”
“Bà Trần yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bà.” Người phóng viên nọ cười ha ha trả lời, hắn chính là phóng viên mảng giải trí bị đá ra khỏi công ty truyền thông do xảy ra mâu thuẫn với Lâm Lam trước đó.
“Ừm, còn nữa...” Mẹ Trần nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên thấp giọng nói thầm vào bên tai người phóng viên mấy câu.
“Tôi hiểu rồi, bà yên tâm.” Nghe thấy chủ ý của mẹ Trần, người phóng viên nọ xoa tay cười cười mờ ám, đáy mắt hiện lên sự hèn hạ.
“Cứ quyết định như vậy đi, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ trả năm mươi phần trăm còn lại.”
“Bà yên tâm.”
Một cuộc giao dịch thành công.
...
Lâm Lam quay trở về nhà thì đã là chín giờ tối, Diêm Quân Lệnh đang ngồi ở phòng khách đùa giỡn với Tiểu Sư Tử.
Thấy Lâm Lam trở về, anh vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
“Người em có mồ hôi, em đi tắm trước đã.” Nói xong, Lâm Lam đi thẳng lên lầu.
Diêm Quân Lệnh khó hiểu nhìn cô gái nhỏ, nhưng cũng không để ý thêm, tiếp tục nô đùa với cậu con trai nhỏ.
Cậu nhóc này từ khi biết nói, đã biết gọi mẹ, nhưng dù có dạy thế nào cũng không biết gọi bố, là một người bố, Diêm Quân Lệnh cũng chẳng thoải mái gì, cho nên mấy ngày nay vừa về đến nhà, anh đã bắt đầu dạy dỗ, nô đùa đủ kiểu, dụ Tiểu Sư Tử gọi mình một tiếng bố, không gọi được bố, thì gọi thành bô bô cũng được.
Tiếc là nô đùa hơn nửa ngày, cậu nhóc vẫn chỉ biết gọi bà nội, vẫn không biết gọi bố như cũ.
Diêm Quân Lệnh cảm thấy rất ủ rũ.
Lâm Lam thay quần áo ở nhà xong liền đi xuống lầu, nhìn Diêm Quân Lệnh đang dạy con gọi bố rất nghiêm túc, tiếc là càng dạy càng thất bại, chẳng còn giống với dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm ban đầu nữa, lúc này đây, anh thật giống như một người bố vô cùng chu toàn của gia đình, biết giúp vợ làm việc nhà, biết chăm con.
Cảnh tượng này đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, động tác muốn tiến lên cùng Diêm Quân Lệnh nô đùa với Tiểu Sư Tử đột nhiên khựng lại.
Cô còn có tư cách làm mẹ ư?
Trái tim mềm yếu ban nãy giống như bị lưỡi dao nhọn cứa vào, vết cứa đó chẳng thể nào chữa lành được.
“Đứng đần ra đấy làm gì? Lại đây đi.” Sau khi lại thất bại thêm một lần nữa, Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay.
Lúc này Lâm Lam với từ từ tiến lại, giấu đi nỗi xót xa trong lòng, đi đến trước mặt hai bố con.
“Tiểu Sư Tử gọi mẹ đi.” Thấy Tiểu Sư Tử dù có làm thế nào cũng không gọi mình một tiếng bố, Diêm Quân Lệnh thay đổi chiến lược.
“Mama... ma...” Dường như ngửi thấy mùi hương trên người mẹ, nên khi Diêm Quân Lệnh vừa mới nói xong, Tiểu Sư Tử đã vươn cánh tay nhỏ ra, vừa vươn vừa gọi mẹ, muốn sà vào lòng Lâm Lam.
Diêm Quân Lệnh trợn mắt há hốc mồm: “Bố con đây thời gian bế con cũng không ít, đáng lẽ ra con cũng phải yêu bố chứ, tại sao lại chỉ yêu mỗi mẹ con vậy hả?”
“Con trai của chúng ta đã có thể ghi nhớ từ sớm rồi, con nó nhớ trước đây anh chê nó xấu, nên bây giờ nó chê anh xấu, không thèm yêu anh đấy.” Lâm Lam thành thật trả lời.
“Em nói là con chúng ta còn chưa đầy tháng đã ghi nhớ được rồi hả?” Diêm Quân Lệnh làm điệu bộ như thể cô đang làm trò cười.
Lâm Lam trịnh trọng gật đầu, sau đó dang tay ôm lấy Tiểu Sư Tử: “A Viễn ơi, có phải như thế không nào?”
Tiểu Sư Tử cũng không biết mẹ nó đang nói cái gì, chỉ cảm thấy rất thơm, gật đầu liên tục, còn rúc vào trong lòng Lâm Lam dụi dụi.
Diêm Quân Lệnh vô cùng khó chịu, nơi đó là của anh, lập tức giơ tay bế Tiểu Sư Tử từ trong lòng Lâm Lam đi, giao cho người chăm trẻ: “Cũng không còn sớm nữa, bế cậu chủ nhỏ đi nghỉ đi.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Người chăm trẻ vừa mới đến vô cùng cung kính đáp.
Đang ở trong vòng tay thơm ngát của mẹ mình lại đột ngột bị bế đưa đi, khiến Tiểu Sư Tử vô cùng khó chịu, khóc oa oa, còn vươn tay về phía Lâm Lam, nhưng tiếc rằng cậu bé lại bị người chăm trẻ nhanh chóng đưa đi.
“Thím Vương cũng đem bọn chúng đi đi.” Diêm Quân Lệnh chỉ tay về phía Vượng Tài, Hổ Nhị Hổ Tam.
Thoáng một cái, cả gian phòng khách chỉ còn lại Lâm Lam và anh.
“Sao không ăn cơm tối?” Diêm Quân Lệnh tiến lên nắm tay Lâm Lam kéo đi.
Cảm thấy lòng bàn tay to lớn đang nắm lấy tay của mình, Lâm Lam khẽ run lên: “Không đói lắm, anh biết mà, còn một tháng nữa là phải thi đấu rồi, vậy mà cân nặng của em vẫn không ổn định.”
“Như vậy cũng không có nghĩa là không ăn gì cả.” Diêm Quân Lệnh nghiêm nghị nói.
Lâm Lam bị anh ép, nhất thời không kiềm chế được cảm thấy uất ức trong lòng, may mà cô đang đứng sau lưng anh, nên đã che giấu đi những tâm tư khóa chặt trong lòng kia rất nhanh: “Em thật sự không đói.”
“Như vậy không được, anh dặn thím Vương hầm cho em một bát cháo gà, em ăn một chút đi, không béo đâu.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa kéo Lâm Lam đi vào trong bếp.
Lâm Lam cũng chẳng từ chối nữa, mặc kệ để anh nắm tay kéo đi, nhìn bóng lưng vững chãi đó, trái tim cô cũng lay động theo.
Sau khi bước vào căn bếp rộng lớn của ngôi biệt thự, Diêm Quân Lệnh bỏ tay Lâm Lam ra, đi múc cháo cho cô.
Lâm Lam theo bản năng nhìn xuống tay mình, hơi ấm nơi bàn tay anh vẫn còn vương lại trên đầu ngón tay cô, nhưng tay cô giờ đây lại trống rỗng, khiến lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Lần nắm tay này của họ, phải chăng cũng là lúc chia ly, chẳng còn để lại gì ngoài chút hơi ấm vô hình chẳng thể nào thấy được.
“Ngây người ra đấy làm gì, lại đây ăn cháo đi.” Trong lúc Lâm Lam đang chìm sâu trong nỗi ưu tư của riêng mình, Diêm Quân lệnh đã bưng bát cháo đến, dịu dàng hôn nhẹ lên chóp mũi cô, sau đó lại nắm tay cô đi đến phòng ăn.
Lâm Lam không kiềm chế được, giọt nước mắt chực chờ rơi.
Anh mà cứ như vậy, thì cô sao nỡ làm tổn thương anh được đây?
Tô Mộ Bạch đợi sẵn ở đó.
“Uống chút gì không?” Tô Mộ Bạch thuận miệng hỏi, ánh mắt liếc nhìn chiếc rèm cửa vẫn chưa được kéo vào ở trong phòng.
“Gì cũng được.” Lâm Lam nói xong, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộ Bạch.
Động tác của anh ta mờ ám, nhưng giọng nói lại rất lý trí: “Em làm thế này anh ấy sẽ hận em chứ?”
“Không hận thì sao đồng ý ký vào đơn ly hôn được đây.” Lâm Lam nghiến răng tự giễu, nghĩ đến thủ đoạn của Hoắc Quốc Bang, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
“Cậu cũng thật là, quay về anh sẽ nói chuyện với cậu ấy, sao có thể đối xử với con gái ruột của mình như thế cơ chứ!” Không chỉ người ngoài cuộc, mà ngay cả người trong cuộc như Tô Mộ Bạch cũng không thể nào hiểu được việc làm của Hoắc Quốc Bang.
“Không cần đâu.” Nếu trước đó không biết đến ân oán giữa Hoắc Quốc Bang, bố cô và Chu Vũ Vi, cô cũng chẳng thể nào hiểu được. Nhưng giờ đây khi đã biết được tất cả, thì chuyện gì cô cũng có thể hiểu.
Có lẽ trong lòng Hoắc Quốc Bang thật sự muốn nhận đứa con gái này, nhưng trong thâm tâm ông ấy cũng có rất nhiều mâu thuẫn.
Cho nên mặc dù đã nhận cô, nhưng cũng muốn trừng phạt cô.
Trong lòng có nhận định, Lâm Lam biết Tô Mộ Bạch vốn không có cách nào khuyên được Hoắc Quốc Bang, còn nếu anh ta thực sự có cách khuyên nhủ ông ấy, thì còn cần chờ đến lúc này làm gì?
Cô nghiêng đầu để mái tóc dài khẽ chạm vào gò má của Tô Mộ Bạch, bưng cốc cà phê lên.
Vẻ mặt của Tô Mộ Bạch hơi ngẩn ra, nhất thời có chút bối rối, nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến mối quan hệ và giao ước giữa hai người họ, đành kìm nén sự rung động trong lòng mình, Lâm Lam bây giờ đã là em họ của anh ta rồi, chưa kể còn bị cậu của anh ta chèn ép đến bước này, anh ta có trách nhiệm giúp đỡ cô.
“Chụp được chưa?” Tô Mộ Bạch quay lưng về phía ống kính máy ảnh hỏi.
“Ừm, có người bỏ tiền ra thuê chó săn đi theo chụp ảnh em, em cho bà ta toại nguyện.” Biểu hiện trên mặt Lâm Lam tuy trầm mặc, nhưng lời nói lại cực kỳ mỉa mai.
“Có người?” Tô Mộ Bạch khó hiểu.
“Ừm, là mẹ của một người bạn cũ.” Lâm Lam lạnh nhạt đáp.
Tô Mộ Bạch đột nhiên hiểu ra, Lâm Lam muốn mượn tay người khác tự đâm dao sau lưng mình, lại thở dài, nhất thời không biết nói gì.
Lâm Lam lại trở nên trầm mặc, hai người ngồi ở trong đó bốn mươi phút rồi mới đi ra, đường ai người nấy đi.
Phóng viên đem những bức ảnh mình chụp được đưa cho người chủ mua.
Mẹ Trần cầm trong tay những bức ảnh chụp lại những hành động mờ ám của Lâm Lam cùng một người đàn ông khác, cười đắc ý: “Ả tiện nhân, xem ra tôi đã nắm được thóp của cô rồi, cứ tưởng cô gả cho người khác sẽ biết thân biết phận hơn, nào ngờ vẫn còn lẳng lơ như vậy, để tôi xem lần này cô giải thích thế nào. Hại chết con trai tôi, hại nhà họ Trần một phen chao đảo, món nợ này chúng tôi sẽ từ từ tính toán với cô.”
Nói xong, mẹ Trần thu ảnh lại: “Các người tiếp tục canh chừng, ả tiện nhân này buông thả như vậy, thì nhất định sẽ có những hành động táo bạo hơn.”
“Bà Trần yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của bà.” Người phóng viên nọ cười ha ha trả lời, hắn chính là phóng viên mảng giải trí bị đá ra khỏi công ty truyền thông do xảy ra mâu thuẫn với Lâm Lam trước đó.
“Ừm, còn nữa...” Mẹ Trần nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên thấp giọng nói thầm vào bên tai người phóng viên mấy câu.
“Tôi hiểu rồi, bà yên tâm.” Nghe thấy chủ ý của mẹ Trần, người phóng viên nọ xoa tay cười cười mờ ám, đáy mắt hiện lên sự hèn hạ.
“Cứ quyết định như vậy đi, sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ trả năm mươi phần trăm còn lại.”
“Bà yên tâm.”
Một cuộc giao dịch thành công.
...
Lâm Lam quay trở về nhà thì đã là chín giờ tối, Diêm Quân Lệnh đang ngồi ở phòng khách đùa giỡn với Tiểu Sư Tử.
Thấy Lâm Lam trở về, anh vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
“Người em có mồ hôi, em đi tắm trước đã.” Nói xong, Lâm Lam đi thẳng lên lầu.
Diêm Quân Lệnh khó hiểu nhìn cô gái nhỏ, nhưng cũng không để ý thêm, tiếp tục nô đùa với cậu con trai nhỏ.
Cậu nhóc này từ khi biết nói, đã biết gọi mẹ, nhưng dù có dạy thế nào cũng không biết gọi bố, là một người bố, Diêm Quân Lệnh cũng chẳng thoải mái gì, cho nên mấy ngày nay vừa về đến nhà, anh đã bắt đầu dạy dỗ, nô đùa đủ kiểu, dụ Tiểu Sư Tử gọi mình một tiếng bố, không gọi được bố, thì gọi thành bô bô cũng được.
Tiếc là nô đùa hơn nửa ngày, cậu nhóc vẫn chỉ biết gọi bà nội, vẫn không biết gọi bố như cũ.
Diêm Quân Lệnh cảm thấy rất ủ rũ.
Lâm Lam thay quần áo ở nhà xong liền đi xuống lầu, nhìn Diêm Quân Lệnh đang dạy con gọi bố rất nghiêm túc, tiếc là càng dạy càng thất bại, chẳng còn giống với dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm ban đầu nữa, lúc này đây, anh thật giống như một người bố vô cùng chu toàn của gia đình, biết giúp vợ làm việc nhà, biết chăm con.
Cảnh tượng này đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng cô, nhưng nghĩ đến kế hoạch của mình, động tác muốn tiến lên cùng Diêm Quân Lệnh nô đùa với Tiểu Sư Tử đột nhiên khựng lại.
Cô còn có tư cách làm mẹ ư?
Trái tim mềm yếu ban nãy giống như bị lưỡi dao nhọn cứa vào, vết cứa đó chẳng thể nào chữa lành được.
“Đứng đần ra đấy làm gì? Lại đây đi.” Sau khi lại thất bại thêm một lần nữa, Diêm Quân Lệnh ngẩng đầu, ngoắc ngoắc tay.
Lúc này Lâm Lam với từ từ tiến lại, giấu đi nỗi xót xa trong lòng, đi đến trước mặt hai bố con.
“Tiểu Sư Tử gọi mẹ đi.” Thấy Tiểu Sư Tử dù có làm thế nào cũng không gọi mình một tiếng bố, Diêm Quân Lệnh thay đổi chiến lược.
“Mama... ma...” Dường như ngửi thấy mùi hương trên người mẹ, nên khi Diêm Quân Lệnh vừa mới nói xong, Tiểu Sư Tử đã vươn cánh tay nhỏ ra, vừa vươn vừa gọi mẹ, muốn sà vào lòng Lâm Lam.
Diêm Quân Lệnh trợn mắt há hốc mồm: “Bố con đây thời gian bế con cũng không ít, đáng lẽ ra con cũng phải yêu bố chứ, tại sao lại chỉ yêu mỗi mẹ con vậy hả?”
“Con trai của chúng ta đã có thể ghi nhớ từ sớm rồi, con nó nhớ trước đây anh chê nó xấu, nên bây giờ nó chê anh xấu, không thèm yêu anh đấy.” Lâm Lam thành thật trả lời.
“Em nói là con chúng ta còn chưa đầy tháng đã ghi nhớ được rồi hả?” Diêm Quân Lệnh làm điệu bộ như thể cô đang làm trò cười.
Lâm Lam trịnh trọng gật đầu, sau đó dang tay ôm lấy Tiểu Sư Tử: “A Viễn ơi, có phải như thế không nào?”
Tiểu Sư Tử cũng không biết mẹ nó đang nói cái gì, chỉ cảm thấy rất thơm, gật đầu liên tục, còn rúc vào trong lòng Lâm Lam dụi dụi.
Diêm Quân Lệnh vô cùng khó chịu, nơi đó là của anh, lập tức giơ tay bế Tiểu Sư Tử từ trong lòng Lâm Lam đi, giao cho người chăm trẻ: “Cũng không còn sớm nữa, bế cậu chủ nhỏ đi nghỉ đi.”
“Vâng, thưa ông chủ.” Người chăm trẻ vừa mới đến vô cùng cung kính đáp.
Đang ở trong vòng tay thơm ngát của mẹ mình lại đột ngột bị bế đưa đi, khiến Tiểu Sư Tử vô cùng khó chịu, khóc oa oa, còn vươn tay về phía Lâm Lam, nhưng tiếc rằng cậu bé lại bị người chăm trẻ nhanh chóng đưa đi.
“Thím Vương cũng đem bọn chúng đi đi.” Diêm Quân Lệnh chỉ tay về phía Vượng Tài, Hổ Nhị Hổ Tam.
Thoáng một cái, cả gian phòng khách chỉ còn lại Lâm Lam và anh.
“Sao không ăn cơm tối?” Diêm Quân Lệnh tiến lên nắm tay Lâm Lam kéo đi.
Cảm thấy lòng bàn tay to lớn đang nắm lấy tay của mình, Lâm Lam khẽ run lên: “Không đói lắm, anh biết mà, còn một tháng nữa là phải thi đấu rồi, vậy mà cân nặng của em vẫn không ổn định.”
“Như vậy cũng không có nghĩa là không ăn gì cả.” Diêm Quân Lệnh nghiêm nghị nói.
Lâm Lam bị anh ép, nhất thời không kiềm chế được cảm thấy uất ức trong lòng, may mà cô đang đứng sau lưng anh, nên đã che giấu đi những tâm tư khóa chặt trong lòng kia rất nhanh: “Em thật sự không đói.”
“Như vậy không được, anh dặn thím Vương hầm cho em một bát cháo gà, em ăn một chút đi, không béo đâu.” Diêm Quân Lệnh vừa nói vừa kéo Lâm Lam đi vào trong bếp.
Lâm Lam cũng chẳng từ chối nữa, mặc kệ để anh nắm tay kéo đi, nhìn bóng lưng vững chãi đó, trái tim cô cũng lay động theo.
Sau khi bước vào căn bếp rộng lớn của ngôi biệt thự, Diêm Quân Lệnh bỏ tay Lâm Lam ra, đi múc cháo cho cô.
Lâm Lam theo bản năng nhìn xuống tay mình, hơi ấm nơi bàn tay anh vẫn còn vương lại trên đầu ngón tay cô, nhưng tay cô giờ đây lại trống rỗng, khiến lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Lần nắm tay này của họ, phải chăng cũng là lúc chia ly, chẳng còn để lại gì ngoài chút hơi ấm vô hình chẳng thể nào thấy được.
“Ngây người ra đấy làm gì, lại đây ăn cháo đi.” Trong lúc Lâm Lam đang chìm sâu trong nỗi ưu tư của riêng mình, Diêm Quân lệnh đã bưng bát cháo đến, dịu dàng hôn nhẹ lên chóp mũi cô, sau đó lại nắm tay cô đi đến phòng ăn.
Lâm Lam không kiềm chế được, giọt nước mắt chực chờ rơi.
Anh mà cứ như vậy, thì cô sao nỡ làm tổn thương anh được đây?
/612
|