Nghe thấy tiếng hừ của Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam không nhịn được cười, cô phát hiện ba và Diêm Quân Lệnh hai người này cứ có gì tức là thích HỪ, còn một người kiêu hơn một người.
“Em phải về rồi, nếu không họ sẽ lo lắng cho em.” Lên xe xong, Lâm Lam nói một cách cẩn thận.
Hôm nay mình đã làm cho người đàn ông này không vui rồi, Lâm Lam cảm thấy bây giờ mọi yêu cầu của mình không khác gì sờ gáy hổ lần nữa.
“Tự mình nghĩ cách tìm cớ.” Quả thật Diêm Quân Lệnh không cho Lâm Lam cơ hội trở về.
Lâm Lam mím môi, nhìn lại Vượng Tài đang nằm trong lồng ngực, cuối cùng cắn răng nhịn, gọi điện cho Tăng Tuyết hỏi lại tình hình tiểu Trần, xác nhận bạn ấy không có vấn đề gì mới mở miệng bảo: “ Tối nay em mang theo Vượng Tài, không tiện đi về, em đi tìm một chỗ nghỉ gần bệnh viện thú y, sau đó mai sẽ đi tìm các chị.”
“Vượng Tài?” điểm nhấn mạnh của Tăng Tuyết là ở cái này.
“Đúng rồi, là tên em vừa đặt cho con cún đấy, thế nào? Hàm ý rất tốt đúng không?” Lâm Lam ra vẻ vo cùng tự hào.
Kết quả Tăng Tuyết lại không hề khách sáo nói: “ Chả thế nào cả!”
Lâm Lam cảm thấy như bị tổn thương nặng, vứt trả một câu không thể giao lưu được nữa liền cúp máy luôn. Tăng Tuyết còn muốn nói chuyện thêm với cô, anh chàng soái ca hôm nay lái xe JEEP hình như đã gặp ở sân bay sáng nay. Nhưng rất tiếc Lâm Lam đã cúp máy.
Nhưng sau khi cúp máy xong Tăng Tuyết lại nghĩ đến việc Lâm Lam đã mang chứng minh thư chưa? Cô ôm một con chó như thế có thể đi đặt phòng không? Nhưng mà bên này hình như không nghiêm khắc như ở Tấn Thị, chỉ cần báo số chứng minh thư là có thể nhận phòng. Nên cô cũng yên tâm, đi cùng chủ biên Vương đưa tiểu Trần về nhà nghỉ.
Trên xe.
Lâm Lam cúp máy xong liền ôm Vượng Tài mặt mũi nghiêm trang nhìn về phía trước, thỉnh thoảng ngó lén lại người đàn ông kia một tí. Phát hiện Diêm Quân Lệnh vẫn mang bộ dạng vô cùng nghiêm túc, lại lập tức thấy ỉu xìu người đi.
“GÂU GÂU GÂU GÂU...” ngay lúc này Vượng Tài tự dưng sủa vài tiếng, người đàn ông bên cạnh bật người ngồi thẳng, hạ ý thức đạp vào phanh.
Sau đó anh bực bội quay đầu nhìn lại con chó trong lồng ngực Lâm Lam.
Lâm Lam vội vàng để Vượng Tài ở cạnh cửa sổ, rồi lại dịch người ra, cố gắng không cho Diêm Quân Lệnh nhìn thấy con chó, sau đó thăm dò: “Anh sợ chó thật sự à? Chó là bạn tốt nhất của nhân loại mà, hơn nữa nó chỉ là một con Teddy thôi mà, không cắn người đâu.”
Diêm Quân Lệnh nhìn dáng vẻ cần thận của Lâm Lam, hít một hơi thật sâu, khởi động lại xe.
Anh quả thật là tìm cho mình một yêu tinh thích gây rắc rối.
Khách sạn mà Diêm Quân Lệnh đặt cũng ở khu du lịch, nhưng lại là khách sạn 5 sao. Lâm Lam lần đầu tiên đến khách sạn với một người đàn ông, có chút xấu hổ, ôm Vượng Tài nhanh chân đi theo đằng sau.
Nhưng bình thường người đàn ông này chỉ mong muốn được lúc nào cũng ôm cô vào lồng ngực, nhưng hôm nay cô dù nhanh chân bước theo cũng bị bỏ xa đằng sau hơn nửa mét.
Lâm Lam đành phải thừa nhận một điều, đó là: Diêm Quân Lệnh thật sự rất sợ chó.
Lên đến phòng.
“Em, em để nó ở bên ngoài đi, sau đó lập tức đi tắm ngay, còn lại, tối đừng cho nó đến gần giường, nếu không đừng trách anh nặng tay.” Câu nặng tay này đã đủ để hiểu được mức độ chán ghét chó của Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam như một nhạc công đánh trống không ngừng gật gù đầu, lấy ở chỗ nhân viên phục vụ một hộp giấy đủ độ sâu, trải thảm vừa mua ở bệnh viện lên đó, sau đó đóng hở cái lắp, rồi mới đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Lâm Lam ra ngoài phòng, đã nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang ngồi trên sô pha trong phòng, nhanh chân chạy đến, tỏ ra vẻ nũng nịu hỏi, “ Anh vẫn đang giận à?”
Diêm Quân Lệnh mặc kệ Lâm Lam, lau tóc khô xong đã trực tiếp nằm trên giường, vốn dĩ đã đẹp trai rồi, lúc này còn toát ra rẻ tuấn mỹ lạnh lùng vô cùng.
Lâm Lam sờ mũi, cũng chuẩn bị nằm lên giường.
“Rửa sạch sẽ chưa?” nhưng kết quả là cô chưa nhảy lên bên tai đã vang lên câu nói này của anh.
“Sạch sẽ lắm rồi, không tin anh ngửi xem.”nói xong Lâm Lam dí người vào mũi Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh đã ức chế cả tối, hàng lông mày giờ này mới có dấu hiệu giãn ra, bàn tay to đỡ khuôn mặt xinh xắn của Lâm Lam chuẩn bị hôn, kết quả con chó bên ngoài lại đột nhiên gâu gâu vài tiếng, Diêm Quân Lệnh túm lấy Lâm Lam ôm cô vào lồng ngực, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Lâm Lam bị dí vào lồng ngực cứng chắc của người đàn ông này, nghe tiếng động được phát ra từ phần ngực, mặt càng dần đỏ bừng. Điều đáng xấu hổ nhất là cô cảm nhận được mình đang đè ép vào bộ phận mẫn cảm của người đó, và chỗ ấy hình như cũng đang nhanh chóng phản ứng lại với mình.
“Anh... anh có thể buông em ra được không?” Lâm Lam thò đầu ra, đỏ mặt hỏi.
Kết quả là Diêm Quân Lệnh không những không, còn ôm chặt cô hơn, trầm giọng thấp xuống hỏi: “ Chẳng phải em bảo là chỉ cần anh đồng ý cho em nhận nuôi nó, thì cái gì cũng đồng ý anh sao?”
“Em...” Lâm Lam còn muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ cho Vượng Tài vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu.
Ngắm nha đầu trong lòng này đang cắn môi nhìn mình, dáng vẻ như một con thú cưng, tâm trạng Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng được thoải mái chút, chạm nhẹ vào cặp môi quyến rũ của Lâm Lam: “Cởi giúp anh áo ngủ.”
“Hả?” Lâm Lam há miệng.
“Hả gì?” Diêm Quân Lệnh thò tay định bịt mồm cô lại, nhưng Lâm Lam lại hạ ý thức ngậm vào đầu ngón tay của anh.
Diêm Quân Lệnh có chút ngơ ngẩn, nhưng đã thấy Lâm Lam đang dùng răng cắn thử vào, sau đó ra vẻ không ưa nhổ ra ngoài: “Cứng quá.”
...
“Nha đầu, em thế này là đang gây chuyện đấy.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền bật dậy đè lên người Lâm Lam, nhìn cô đang ngớ người.
Lâm Lam còn chưa hiểu Diêm Quân Lệnh tự dưng thế này là vì sao.
Kết quả Diêm Quân Lệnh cầm một ngón tay của cô, sau đó nhẹ nhẹ mút liếm, động tác đó vừa khiêu khích vừa có cảm giác âu yếm. Lâm Lam một lần nữa ngớ người, một ám thị sex mãnh liệt thế này, cô cũng phản ứng lại, nghĩ lại hành vi vừa rồi, mặt đỏ đỏ bừng một cách khó tả, toàn thân cũng đang như bốc lửa.
Sâu đáy lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cô có linh cảm là đêm nay chắc là không thể chạy thoát được rồi, nhưng Lâm Lam không có sợ hãi, người lại có một chút mong chờ.
Cô không biết tâm trạng này đến từ đâu, rõ ràng khi cô còn ở bên Trần Lâm Kiệt, Trần Lâm Kiệt cũng không ngừng gợi ý cho cô, nhưng cô đều cố tình giả vờ không hiểu, nhưng ở trước mặt Diêm Quân Lệnh, cô thấy mình như hoàn toàn không chống cự lại được.
“Bà Diêm, có nghĩa là lúc nãy em đang dụ dỗ anh đúng không?” Trong lúc Lâm Lam đang vì cảm giác tê tê ngứa ngứa đó làm toàn thân không thoải mái, rất muốn cọ cọ trên giường cho đỡ, ánh mắt Diêm Quân Lệnh lại vô cùng nóng bỏng nhìn vào cô hỏi.
Lâm Lam đỏ mặt: “Có ai dụ dỗ anh đâu? Không biết xấu hổ.”
“Thật không? Thế anh kiểm tra xem.” Diêm Quân Lệnh nói xong, bàn tay đã du hành lang thang trên người Lâm Lam, lòng tay có chai dày này đang nhẹ nhẹ xoa, kích thích, thân thể Lâm Lam nổi lên từng cơn run rẩy, lại phát ra câu cảm thán: “Nha đầu, da mịn thật.”
“Ưm...Diêm Quân Lệnh...ngứa...”
“Chỗ nào ngứa?” Diêm Quân Lệnh cười gian tà.
Lâm Lam co người lại: “Anh đừng sờ soạng em nữa...”
“Thế anh phải làm gì?” Diêm Quân Lệnh dí môi áp sát vào tai của Lâm Lam thì thầm hỏi, làn hơi nóng ấm từng sóng một ập lên người Lâm Lam, làm cơ thể cô run rẩy mạnh hơn.
“Nhạy cảm thế cơ à?” Diêm Quân Lệnh nhìn vậy, có vẻ cười nồng đậm hơn.
“Không phải là nhạy cảm, mà là sợ ngứa được không? Ưm...” Lâm Lam kháng nghị, nhưng giây phút tiếp theo cặp môi đã bị một đôi môi khác ngậm vào, ưm ưm vài tiếng, người cô đã không chịu khống chế mềm nhũn, hạ ý thức ôm vào cổ Diêm Quân Lệnh.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, mặt Lâm Lam đã đỏ hơn, tim đập thình thịch cô thật sự cảm giác mình sắp tắt thở rồi...
“Em phải về rồi, nếu không họ sẽ lo lắng cho em.” Lên xe xong, Lâm Lam nói một cách cẩn thận.
Hôm nay mình đã làm cho người đàn ông này không vui rồi, Lâm Lam cảm thấy bây giờ mọi yêu cầu của mình không khác gì sờ gáy hổ lần nữa.
“Tự mình nghĩ cách tìm cớ.” Quả thật Diêm Quân Lệnh không cho Lâm Lam cơ hội trở về.
Lâm Lam mím môi, nhìn lại Vượng Tài đang nằm trong lồng ngực, cuối cùng cắn răng nhịn, gọi điện cho Tăng Tuyết hỏi lại tình hình tiểu Trần, xác nhận bạn ấy không có vấn đề gì mới mở miệng bảo: “ Tối nay em mang theo Vượng Tài, không tiện đi về, em đi tìm một chỗ nghỉ gần bệnh viện thú y, sau đó mai sẽ đi tìm các chị.”
“Vượng Tài?” điểm nhấn mạnh của Tăng Tuyết là ở cái này.
“Đúng rồi, là tên em vừa đặt cho con cún đấy, thế nào? Hàm ý rất tốt đúng không?” Lâm Lam ra vẻ vo cùng tự hào.
Kết quả Tăng Tuyết lại không hề khách sáo nói: “ Chả thế nào cả!”
Lâm Lam cảm thấy như bị tổn thương nặng, vứt trả một câu không thể giao lưu được nữa liền cúp máy luôn. Tăng Tuyết còn muốn nói chuyện thêm với cô, anh chàng soái ca hôm nay lái xe JEEP hình như đã gặp ở sân bay sáng nay. Nhưng rất tiếc Lâm Lam đã cúp máy.
Nhưng sau khi cúp máy xong Tăng Tuyết lại nghĩ đến việc Lâm Lam đã mang chứng minh thư chưa? Cô ôm một con chó như thế có thể đi đặt phòng không? Nhưng mà bên này hình như không nghiêm khắc như ở Tấn Thị, chỉ cần báo số chứng minh thư là có thể nhận phòng. Nên cô cũng yên tâm, đi cùng chủ biên Vương đưa tiểu Trần về nhà nghỉ.
Trên xe.
Lâm Lam cúp máy xong liền ôm Vượng Tài mặt mũi nghiêm trang nhìn về phía trước, thỉnh thoảng ngó lén lại người đàn ông kia một tí. Phát hiện Diêm Quân Lệnh vẫn mang bộ dạng vô cùng nghiêm túc, lại lập tức thấy ỉu xìu người đi.
“GÂU GÂU GÂU GÂU...” ngay lúc này Vượng Tài tự dưng sủa vài tiếng, người đàn ông bên cạnh bật người ngồi thẳng, hạ ý thức đạp vào phanh.
Sau đó anh bực bội quay đầu nhìn lại con chó trong lồng ngực Lâm Lam.
Lâm Lam vội vàng để Vượng Tài ở cạnh cửa sổ, rồi lại dịch người ra, cố gắng không cho Diêm Quân Lệnh nhìn thấy con chó, sau đó thăm dò: “Anh sợ chó thật sự à? Chó là bạn tốt nhất của nhân loại mà, hơn nữa nó chỉ là một con Teddy thôi mà, không cắn người đâu.”
Diêm Quân Lệnh nhìn dáng vẻ cần thận của Lâm Lam, hít một hơi thật sâu, khởi động lại xe.
Anh quả thật là tìm cho mình một yêu tinh thích gây rắc rối.
Khách sạn mà Diêm Quân Lệnh đặt cũng ở khu du lịch, nhưng lại là khách sạn 5 sao. Lâm Lam lần đầu tiên đến khách sạn với một người đàn ông, có chút xấu hổ, ôm Vượng Tài nhanh chân đi theo đằng sau.
Nhưng bình thường người đàn ông này chỉ mong muốn được lúc nào cũng ôm cô vào lồng ngực, nhưng hôm nay cô dù nhanh chân bước theo cũng bị bỏ xa đằng sau hơn nửa mét.
Lâm Lam đành phải thừa nhận một điều, đó là: Diêm Quân Lệnh thật sự rất sợ chó.
Lên đến phòng.
“Em, em để nó ở bên ngoài đi, sau đó lập tức đi tắm ngay, còn lại, tối đừng cho nó đến gần giường, nếu không đừng trách anh nặng tay.” Câu nặng tay này đã đủ để hiểu được mức độ chán ghét chó của Diêm Quân Lệnh.
Lâm Lam như một nhạc công đánh trống không ngừng gật gù đầu, lấy ở chỗ nhân viên phục vụ một hộp giấy đủ độ sâu, trải thảm vừa mua ở bệnh viện lên đó, sau đó đóng hở cái lắp, rồi mới đi vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Lâm Lam ra ngoài phòng, đã nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang ngồi trên sô pha trong phòng, nhanh chân chạy đến, tỏ ra vẻ nũng nịu hỏi, “ Anh vẫn đang giận à?”
Diêm Quân Lệnh mặc kệ Lâm Lam, lau tóc khô xong đã trực tiếp nằm trên giường, vốn dĩ đã đẹp trai rồi, lúc này còn toát ra rẻ tuấn mỹ lạnh lùng vô cùng.
Lâm Lam sờ mũi, cũng chuẩn bị nằm lên giường.
“Rửa sạch sẽ chưa?” nhưng kết quả là cô chưa nhảy lên bên tai đã vang lên câu nói này của anh.
“Sạch sẽ lắm rồi, không tin anh ngửi xem.”nói xong Lâm Lam dí người vào mũi Diêm Quân Lệnh.
Diêm Quân Lệnh đã ức chế cả tối, hàng lông mày giờ này mới có dấu hiệu giãn ra, bàn tay to đỡ khuôn mặt xinh xắn của Lâm Lam chuẩn bị hôn, kết quả con chó bên ngoài lại đột nhiên gâu gâu vài tiếng, Diêm Quân Lệnh túm lấy Lâm Lam ôm cô vào lồng ngực, cảnh giác nhìn ra bên ngoài.
Lâm Lam bị dí vào lồng ngực cứng chắc của người đàn ông này, nghe tiếng động được phát ra từ phần ngực, mặt càng dần đỏ bừng. Điều đáng xấu hổ nhất là cô cảm nhận được mình đang đè ép vào bộ phận mẫn cảm của người đó, và chỗ ấy hình như cũng đang nhanh chóng phản ứng lại với mình.
“Anh... anh có thể buông em ra được không?” Lâm Lam thò đầu ra, đỏ mặt hỏi.
Kết quả là Diêm Quân Lệnh không những không, còn ôm chặt cô hơn, trầm giọng thấp xuống hỏi: “ Chẳng phải em bảo là chỉ cần anh đồng ý cho em nhận nuôi nó, thì cái gì cũng đồng ý anh sao?”
“Em...” Lâm Lam còn muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ cho Vượng Tài vẫn phải ngoan ngoãn gật đầu.
Ngắm nha đầu trong lòng này đang cắn môi nhìn mình, dáng vẻ như một con thú cưng, tâm trạng Diêm Quân Lệnh cuối cùng cũng được thoải mái chút, chạm nhẹ vào cặp môi quyến rũ của Lâm Lam: “Cởi giúp anh áo ngủ.”
“Hả?” Lâm Lam há miệng.
“Hả gì?” Diêm Quân Lệnh thò tay định bịt mồm cô lại, nhưng Lâm Lam lại hạ ý thức ngậm vào đầu ngón tay của anh.
Diêm Quân Lệnh có chút ngơ ngẩn, nhưng đã thấy Lâm Lam đang dùng răng cắn thử vào, sau đó ra vẻ không ưa nhổ ra ngoài: “Cứng quá.”
...
“Nha đầu, em thế này là đang gây chuyện đấy.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền bật dậy đè lên người Lâm Lam, nhìn cô đang ngớ người.
Lâm Lam còn chưa hiểu Diêm Quân Lệnh tự dưng thế này là vì sao.
Kết quả Diêm Quân Lệnh cầm một ngón tay của cô, sau đó nhẹ nhẹ mút liếm, động tác đó vừa khiêu khích vừa có cảm giác âu yếm. Lâm Lam một lần nữa ngớ người, một ám thị sex mãnh liệt thế này, cô cũng phản ứng lại, nghĩ lại hành vi vừa rồi, mặt đỏ đỏ bừng một cách khó tả, toàn thân cũng đang như bốc lửa.
Sâu đáy lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, cô có linh cảm là đêm nay chắc là không thể chạy thoát được rồi, nhưng Lâm Lam không có sợ hãi, người lại có một chút mong chờ.
Cô không biết tâm trạng này đến từ đâu, rõ ràng khi cô còn ở bên Trần Lâm Kiệt, Trần Lâm Kiệt cũng không ngừng gợi ý cho cô, nhưng cô đều cố tình giả vờ không hiểu, nhưng ở trước mặt Diêm Quân Lệnh, cô thấy mình như hoàn toàn không chống cự lại được.
“Bà Diêm, có nghĩa là lúc nãy em đang dụ dỗ anh đúng không?” Trong lúc Lâm Lam đang vì cảm giác tê tê ngứa ngứa đó làm toàn thân không thoải mái, rất muốn cọ cọ trên giường cho đỡ, ánh mắt Diêm Quân Lệnh lại vô cùng nóng bỏng nhìn vào cô hỏi.
Lâm Lam đỏ mặt: “Có ai dụ dỗ anh đâu? Không biết xấu hổ.”
“Thật không? Thế anh kiểm tra xem.” Diêm Quân Lệnh nói xong, bàn tay đã du hành lang thang trên người Lâm Lam, lòng tay có chai dày này đang nhẹ nhẹ xoa, kích thích, thân thể Lâm Lam nổi lên từng cơn run rẩy, lại phát ra câu cảm thán: “Nha đầu, da mịn thật.”
“Ưm...Diêm Quân Lệnh...ngứa...”
“Chỗ nào ngứa?” Diêm Quân Lệnh cười gian tà.
Lâm Lam co người lại: “Anh đừng sờ soạng em nữa...”
“Thế anh phải làm gì?” Diêm Quân Lệnh dí môi áp sát vào tai của Lâm Lam thì thầm hỏi, làn hơi nóng ấm từng sóng một ập lên người Lâm Lam, làm cơ thể cô run rẩy mạnh hơn.
“Nhạy cảm thế cơ à?” Diêm Quân Lệnh nhìn vậy, có vẻ cười nồng đậm hơn.
“Không phải là nhạy cảm, mà là sợ ngứa được không? Ưm...” Lâm Lam kháng nghị, nhưng giây phút tiếp theo cặp môi đã bị một đôi môi khác ngậm vào, ưm ưm vài tiếng, người cô đã không chịu khống chế mềm nhũn, hạ ý thức ôm vào cổ Diêm Quân Lệnh.
Nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng lên, mặt Lâm Lam đã đỏ hơn, tim đập thình thịch cô thật sự cảm giác mình sắp tắt thở rồi...
/612
|