Một âm thanh cuốn hút trầm thấp dần vang lên.
Rio sững sờ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Làm sao có thể? Làm sao có thể được?”
“Trên đời này không có gì là không thể cả?”
Âm thanh đó một lần nữa vang lên, Helen vui mừng nhìn sang, quả thật là anh ấy!
Rio hạ ý thức chuyển đầu khẩu súng chĩa sang Diêm Quân Lệnh: “Cậu đúng như một bóng ma không tan, đến giờ vẫn không chịu chết.”
“Làm ông thất vọng rồi.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách nhẹ nhàng, suýt thì làm Rio bị tức chết.
“Cậu... hừ, cậu cho rằng đóng giả Benson thì che giấu được nhà họ Maktoum, che giấu được tôi nữa ư?” Rio phẫn nộ nói, đôi mắt nhìn sang Helen: “Còn cô dám liên kết với người ngoài, tàn hại chú ruột của mình, không sợ có báo ứng sao?”
“Báo ứng? Cháu nghĩ rằng chính chú mới là người phải sợ hai từ đấy, bố cháu chết như nào, chú đừng có bảo không biết gì?” Có Diêm Quân Lệnh ở đằng sau, Helen cảm thấy có chỗ nương tựa, không còn hoảng sợ như ban đầu nữa.
“Bố cháu đó là bệnh cũ tái phát, liên quan gì đến tôi.” Rio không cần suy nghĩ gì liên lập tức phủ nhận, dù sao người đó là anh ruột của ông, là vua Saya ngày đó.
“Bệnh cũ tái phát, chú thật sự tìm được một lý do tốt, chú nghĩ là cháu lúc đó không ở trong nước thì không biết được gì sao? Nếu không phải chú liên kết nhóm thế lực nước ngoài, tàn hại dân thường, còn chế ma túy, buôn bán vũ khí, bố cháu sẽ bệnh cũ tái phát? Chú tôi ơi là chú, chú hãy nghĩ lại những chuyện xấu xa mà mấy năm nay chú làm, liệu chú sẽ bị báo ứng không.” Nghĩ đến cái chết của bố mình, Helen không thể bình phục được tâm trạng.
“Thế thì sao? Nếu không phải là ông ta ngoan cố, không chịu nghe theo lời kiến nghị của tôi, sự việc cũng sẽ không xảy ra như vậy.” Rio vẫn thấy mình không làm sai.
“Nói ở đây không có tác dụng gì cả, hay là tôi tiễn ông đi nói chuyện với anh ruột ông, xem hai người ai đúng ai sai.” Diêm Quân Lệnh không muốn nghe Rio nói nhảm, nhẹ nhàng lên tiếng.
Rio nóng nảy gào lên: “Cậu dựa vào cái gì mà dám nghĩ súng cậu sẽ nhanh hơn súng tôi?”
“Hay là chúng ta thử?” Đôi mắt Diêm Quân Lệnh ánh lên một tia sáng bóng, anh lại tỏ vẻ chút mong chờ hỏi.
“Cậu chính là thằng điên!” Rio chửi rủa, không kể là súng người nào nhanh hơn, hai người đấu quyết chắc chắn sẽ có người bắn súng trước, nhưng một người khác cũng sẽ không thể chậm đi đâu được, kết quả cuối cùng chỉ có một khả năng, đó chính là hai người cùng chết.
“Nếu tôi là thằng điên, thế ông là gì?” Diêm Quân Lệnh dứt khoát dựa người vào một bên hỏi lại.
Rio chừ chừ nhắm vào Diêm Quân Lệnh: “Nếu tôi cho cô cháu này chết thì sao?”
“Thế thì phải xem ông có bản lĩnh như vậy không.” Giọng nói Diêm Quân Lệnh chợt lạnh băng, quả thực nếu Helen chết, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn so với việc anh xảy ra chuyện.
Nhưng Diêm Quân Lệnh có thể đứng ở đây, tất nhiên sẽ không cho Helen xảy ra chuyện.
“Cậu cho rằng tôi đến đây một mình ư?” Rio tự cười rất quỉ dị.
“Tất nhiên là tôi biết một mình ông sẽ không có can đảm như vậy.” Nói xong Diêm Quân Lệnh chợt kéo rèm cửa sổ ra, rào một tiếng, đồng thời vang lên hai tiếng động con người rơi xuống đất.
Rio rùng mình nhìn người trên đất: “Cậu... cậu...”
“Ông cho rằng tại sao tôi đến lúc này mới xuất hiện?” Diêm Quân Lệnh nhếch môi nhìn vào Rio với ánh mắt lạnh giá.
Rio không thể tin được hai thủ hạ của mình giờ đã bị hạ gục hết: " Tôi phải giết cậu!”
Rio kích động mất đi kiểm soát, đang chuẩn bị xông tới thì Diêm Quân Lệnh chỉ cần tung một đá, Rio liền ngã sập mặt xuống đất, ông ngã xuống thảm đệm của khách sạn.
Tuy thảm dày, nhưng sức lực của Diêm Quân Lệnh không hề nhẹ, cũng đủ khiến người này đau đớn.
“Chú Rio, chú thua rồi.” Diêm Quân Lệnh một chân giẫm lên lưng của Rio, từ trên nhìn xuống, lạnh nhạt nói.
Rio trước đây luôn tư đại đắc ý, nhưng giờ lại nằm bẹp trên đất như một con chó mất nhà, chật vật quằn quại, nhưng đã không kịp.
“Tôi không có thua, là các ngươi hèn hạ! Từ tối hôm đó các ngươi đã bắt đầu hạ bẫy hãm hại tôi, đúng không? Thế nào gọi là xe hủy nhân vong, thế nào gọi là vì muốn xử lý bí mật nên nói là mất tích. Căn bản là một cái bẫy, còn lại người đàn bà mà đi ra ngoài thay cho Helen cũng trong kế hoạch của các người, ngay từ ban đầu cậu đã biết tôi ở khách sạn, đúng không?” Rio đang nằm dưới đất vẫn không chịu cam lòng.
Ông không tin là mình lại thua thế này, rõ ràng sắp thành công ám sát được Helen, lấy lại toàn bộ những thứ lẽ ra là thuộc về ông, nhưng tại sao, tại sao lại thua rồi!
Diêm Quân Lệnh nhìn vào người không cam lòng đang nằm dưới đất này: “Hèn hạ? Nghe hai từ này từ cái miệng của chú Rio, quả thật là thú vị, tôi cho rằng, so sánh với sự hèn hạ của chú, bọn tôi như vậy chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.”
“Ah phì!” Rio không cam lòng phì một tiếng: “Thằng nhóc, cậu đừng tưởng là bắt được tôi, mọi thứ sẽ kết thúc, sẽ không đâu, mọi việc cũng chỉ mới bắt đầu...”
“Sự việc có kết thúc hay không giờ đã không phải là một mình ông có thể kiểm soát được rồi.” Nói xong câu này, Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ bàn tay, cửa phòng khách sạn được mở ra, Khương Lôi đang nhẹ nhàng kéo Aibot đến, ra hiệu tay Ok với Diêm Quân Lệnh.
Ebert giờ đã tỉnh dậy, nhìn thấy Helen vui mừng định chạy lên, nhưng lại bị Khương Lôi một tay kéo lại “Helen không sao, anh có thể yên tâm rồi chứ?”
“Coi như hai người có bản lĩnh thật.” Ebert lúc này mới thật sự coi trọng mấy người Khương Lôi.
Khương Lôi nhún nhún vai, người này chắc không biết, lần này họ có thể thành công hạ gục được Rio, có một nửa công lao là thuộc về cậu này.
Nếu không phải do Ebert diễn kém, ngay lúc Lương Soàng chạy ra ngoài, cậu cũng chỉ là gào giả vờ, chạy cũng không hề có thái độ cẳng thẳng, e là Rio cũng sẽ không hoàn toàn tin được Helen vẫn trong khách sạn, lại điều người đến đây bị Diêm Quân Lệnh tóm luôn trước mặt.
Người đàn ông này có lòng trung thành, nhưng cũng vì trung thành quá nên mới ảnh hưởng đến hành động chủ quan của cậu ấy.
“Việc tiếp theo là giao cho em đây.” Diêm Quân Lệnh đạp vào một chân Rio, anh còn có việc gấp, không có thời gian chần chừ ở đây.
“Được.” Khương Lôi nói xong rút còng ra còng tay tên trọng phạm quốc tế đã chạy trốn hơn nửa năm này, đồng thời cũng để thủ hạ của mình nhanh chóng bắt hết luôn thủ hạ của Rio.
Lúc này một nhân viên giúp việc tầm tuổi trung niên bị bắt vào, miệng lẩm bẩm: “Các anh định làm gì? Mau thả tôi ra, tôi phải kiện các anh tự ý sử dụng hình phạt... ai da, lưng của tôi...”
“Đừng giả vờ nữa bà này, bà vừa làm việc gì trên camera đã ghi rõ, là người nào chúng tôi cũng biết rõ, diễn hay thế nào cũng không có tác dụng.” Khương Lôi buồn cười nhìn vào bà dì trung niên đang giả vờ bệnh tật nằm trên đất này.
“Anh nói linh tinh gì đấy, tôi không hiểu anh đang nói gì cả?” Bà giúp việc vẫn đang một tay đỡ eo, tỏ ra vẻ không hiểu.
“Đây là bà đúng không? Quản gia sát thân của Rio.” Khương Lôi rút ra một tấm ảnh từ áo trên của mình, người đàn bà trong ảnh tuy trông cũng là tuổi trung niên, nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, khí chất ưu nhã, nếu không soi kỹ, hoàn toàn không thể phân biệt được bà cô giúp việc mà đang gù lưng, gương mặt già cỗi này lại là người đàn bà trên ảnh đó.
“Cái này...”
“Bà không cần phải thừa nhận, việc chứng minh là do bộ đội đặc chủng của chúng tôi nên làm, dẫn đi.” Khương Lôi hạ lệnh, anh đã ở lại khách sạn này mấy ngày rồi, nếu vẫn không tìm ra được manh mối của gián điệp này, cái áo thiếu tá của anh chắc không nên mặc nữa.
“Đã rõ.” Thủ hạ trả lời.
người đàn bà lúc nãy còn đang khom lưng kêu đau giờ đã đứng thẳng người lên. Cúi lưng xuống xin lỗi ông Rio: “Thưa ngài, xin lỗi.”
Rio sắc mặt khó coi, gật gật đầu, tự dưng ông lại nhìn sang Diêm Quân Lệnh một cách quỉ dị: “Anh cho rằng việc đến đây là kết thúc ư? Ha ha ha, mơ đi!”
“Tôi thấy người đang làm mơ chính là ông.” Khương Lôi một chân đạp vào Rio, bảo người dẫn đi.
Diêm Quân Lệnh chằm chằm nhìn vào Rio mà đang điên cuồng này, trong lòng trào lên một cơn bất an không tên.
Rio sững sờ đến mức sắc mặt trắng bệch: “Làm sao có thể? Làm sao có thể được?”
“Trên đời này không có gì là không thể cả?”
Âm thanh đó một lần nữa vang lên, Helen vui mừng nhìn sang, quả thật là anh ấy!
Rio hạ ý thức chuyển đầu khẩu súng chĩa sang Diêm Quân Lệnh: “Cậu đúng như một bóng ma không tan, đến giờ vẫn không chịu chết.”
“Làm ông thất vọng rồi.” Diêm Quân Lệnh trả lời một cách nhẹ nhàng, suýt thì làm Rio bị tức chết.
“Cậu... hừ, cậu cho rằng đóng giả Benson thì che giấu được nhà họ Maktoum, che giấu được tôi nữa ư?” Rio phẫn nộ nói, đôi mắt nhìn sang Helen: “Còn cô dám liên kết với người ngoài, tàn hại chú ruột của mình, không sợ có báo ứng sao?”
“Báo ứng? Cháu nghĩ rằng chính chú mới là người phải sợ hai từ đấy, bố cháu chết như nào, chú đừng có bảo không biết gì?” Có Diêm Quân Lệnh ở đằng sau, Helen cảm thấy có chỗ nương tựa, không còn hoảng sợ như ban đầu nữa.
“Bố cháu đó là bệnh cũ tái phát, liên quan gì đến tôi.” Rio không cần suy nghĩ gì liên lập tức phủ nhận, dù sao người đó là anh ruột của ông, là vua Saya ngày đó.
“Bệnh cũ tái phát, chú thật sự tìm được một lý do tốt, chú nghĩ là cháu lúc đó không ở trong nước thì không biết được gì sao? Nếu không phải chú liên kết nhóm thế lực nước ngoài, tàn hại dân thường, còn chế ma túy, buôn bán vũ khí, bố cháu sẽ bệnh cũ tái phát? Chú tôi ơi là chú, chú hãy nghĩ lại những chuyện xấu xa mà mấy năm nay chú làm, liệu chú sẽ bị báo ứng không.” Nghĩ đến cái chết của bố mình, Helen không thể bình phục được tâm trạng.
“Thế thì sao? Nếu không phải là ông ta ngoan cố, không chịu nghe theo lời kiến nghị của tôi, sự việc cũng sẽ không xảy ra như vậy.” Rio vẫn thấy mình không làm sai.
“Nói ở đây không có tác dụng gì cả, hay là tôi tiễn ông đi nói chuyện với anh ruột ông, xem hai người ai đúng ai sai.” Diêm Quân Lệnh không muốn nghe Rio nói nhảm, nhẹ nhàng lên tiếng.
Rio nóng nảy gào lên: “Cậu dựa vào cái gì mà dám nghĩ súng cậu sẽ nhanh hơn súng tôi?”
“Hay là chúng ta thử?” Đôi mắt Diêm Quân Lệnh ánh lên một tia sáng bóng, anh lại tỏ vẻ chút mong chờ hỏi.
“Cậu chính là thằng điên!” Rio chửi rủa, không kể là súng người nào nhanh hơn, hai người đấu quyết chắc chắn sẽ có người bắn súng trước, nhưng một người khác cũng sẽ không thể chậm đi đâu được, kết quả cuối cùng chỉ có một khả năng, đó chính là hai người cùng chết.
“Nếu tôi là thằng điên, thế ông là gì?” Diêm Quân Lệnh dứt khoát dựa người vào một bên hỏi lại.
Rio chừ chừ nhắm vào Diêm Quân Lệnh: “Nếu tôi cho cô cháu này chết thì sao?”
“Thế thì phải xem ông có bản lĩnh như vậy không.” Giọng nói Diêm Quân Lệnh chợt lạnh băng, quả thực nếu Helen chết, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn so với việc anh xảy ra chuyện.
Nhưng Diêm Quân Lệnh có thể đứng ở đây, tất nhiên sẽ không cho Helen xảy ra chuyện.
“Cậu cho rằng tôi đến đây một mình ư?” Rio tự cười rất quỉ dị.
“Tất nhiên là tôi biết một mình ông sẽ không có can đảm như vậy.” Nói xong Diêm Quân Lệnh chợt kéo rèm cửa sổ ra, rào một tiếng, đồng thời vang lên hai tiếng động con người rơi xuống đất.
Rio rùng mình nhìn người trên đất: “Cậu... cậu...”
“Ông cho rằng tại sao tôi đến lúc này mới xuất hiện?” Diêm Quân Lệnh nhếch môi nhìn vào Rio với ánh mắt lạnh giá.
Rio không thể tin được hai thủ hạ của mình giờ đã bị hạ gục hết: " Tôi phải giết cậu!”
Rio kích động mất đi kiểm soát, đang chuẩn bị xông tới thì Diêm Quân Lệnh chỉ cần tung một đá, Rio liền ngã sập mặt xuống đất, ông ngã xuống thảm đệm của khách sạn.
Tuy thảm dày, nhưng sức lực của Diêm Quân Lệnh không hề nhẹ, cũng đủ khiến người này đau đớn.
“Chú Rio, chú thua rồi.” Diêm Quân Lệnh một chân giẫm lên lưng của Rio, từ trên nhìn xuống, lạnh nhạt nói.
Rio trước đây luôn tư đại đắc ý, nhưng giờ lại nằm bẹp trên đất như một con chó mất nhà, chật vật quằn quại, nhưng đã không kịp.
“Tôi không có thua, là các ngươi hèn hạ! Từ tối hôm đó các ngươi đã bắt đầu hạ bẫy hãm hại tôi, đúng không? Thế nào gọi là xe hủy nhân vong, thế nào gọi là vì muốn xử lý bí mật nên nói là mất tích. Căn bản là một cái bẫy, còn lại người đàn bà mà đi ra ngoài thay cho Helen cũng trong kế hoạch của các người, ngay từ ban đầu cậu đã biết tôi ở khách sạn, đúng không?” Rio đang nằm dưới đất vẫn không chịu cam lòng.
Ông không tin là mình lại thua thế này, rõ ràng sắp thành công ám sát được Helen, lấy lại toàn bộ những thứ lẽ ra là thuộc về ông, nhưng tại sao, tại sao lại thua rồi!
Diêm Quân Lệnh nhìn vào người không cam lòng đang nằm dưới đất này: “Hèn hạ? Nghe hai từ này từ cái miệng của chú Rio, quả thật là thú vị, tôi cho rằng, so sánh với sự hèn hạ của chú, bọn tôi như vậy chỉ là trò chơi trẻ con mà thôi.”
“Ah phì!” Rio không cam lòng phì một tiếng: “Thằng nhóc, cậu đừng tưởng là bắt được tôi, mọi thứ sẽ kết thúc, sẽ không đâu, mọi việc cũng chỉ mới bắt đầu...”
“Sự việc có kết thúc hay không giờ đã không phải là một mình ông có thể kiểm soát được rồi.” Nói xong câu này, Diêm Quân Lệnh vỗ vỗ bàn tay, cửa phòng khách sạn được mở ra, Khương Lôi đang nhẹ nhàng kéo Aibot đến, ra hiệu tay Ok với Diêm Quân Lệnh.
Ebert giờ đã tỉnh dậy, nhìn thấy Helen vui mừng định chạy lên, nhưng lại bị Khương Lôi một tay kéo lại “Helen không sao, anh có thể yên tâm rồi chứ?”
“Coi như hai người có bản lĩnh thật.” Ebert lúc này mới thật sự coi trọng mấy người Khương Lôi.
Khương Lôi nhún nhún vai, người này chắc không biết, lần này họ có thể thành công hạ gục được Rio, có một nửa công lao là thuộc về cậu này.
Nếu không phải do Ebert diễn kém, ngay lúc Lương Soàng chạy ra ngoài, cậu cũng chỉ là gào giả vờ, chạy cũng không hề có thái độ cẳng thẳng, e là Rio cũng sẽ không hoàn toàn tin được Helen vẫn trong khách sạn, lại điều người đến đây bị Diêm Quân Lệnh tóm luôn trước mặt.
Người đàn ông này có lòng trung thành, nhưng cũng vì trung thành quá nên mới ảnh hưởng đến hành động chủ quan của cậu ấy.
“Việc tiếp theo là giao cho em đây.” Diêm Quân Lệnh đạp vào một chân Rio, anh còn có việc gấp, không có thời gian chần chừ ở đây.
“Được.” Khương Lôi nói xong rút còng ra còng tay tên trọng phạm quốc tế đã chạy trốn hơn nửa năm này, đồng thời cũng để thủ hạ của mình nhanh chóng bắt hết luôn thủ hạ của Rio.
Lúc này một nhân viên giúp việc tầm tuổi trung niên bị bắt vào, miệng lẩm bẩm: “Các anh định làm gì? Mau thả tôi ra, tôi phải kiện các anh tự ý sử dụng hình phạt... ai da, lưng của tôi...”
“Đừng giả vờ nữa bà này, bà vừa làm việc gì trên camera đã ghi rõ, là người nào chúng tôi cũng biết rõ, diễn hay thế nào cũng không có tác dụng.” Khương Lôi buồn cười nhìn vào bà dì trung niên đang giả vờ bệnh tật nằm trên đất này.
“Anh nói linh tinh gì đấy, tôi không hiểu anh đang nói gì cả?” Bà giúp việc vẫn đang một tay đỡ eo, tỏ ra vẻ không hiểu.
“Đây là bà đúng không? Quản gia sát thân của Rio.” Khương Lôi rút ra một tấm ảnh từ áo trên của mình, người đàn bà trong ảnh tuy trông cũng là tuổi trung niên, nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, khí chất ưu nhã, nếu không soi kỹ, hoàn toàn không thể phân biệt được bà cô giúp việc mà đang gù lưng, gương mặt già cỗi này lại là người đàn bà trên ảnh đó.
“Cái này...”
“Bà không cần phải thừa nhận, việc chứng minh là do bộ đội đặc chủng của chúng tôi nên làm, dẫn đi.” Khương Lôi hạ lệnh, anh đã ở lại khách sạn này mấy ngày rồi, nếu vẫn không tìm ra được manh mối của gián điệp này, cái áo thiếu tá của anh chắc không nên mặc nữa.
“Đã rõ.” Thủ hạ trả lời.
người đàn bà lúc nãy còn đang khom lưng kêu đau giờ đã đứng thẳng người lên. Cúi lưng xuống xin lỗi ông Rio: “Thưa ngài, xin lỗi.”
Rio sắc mặt khó coi, gật gật đầu, tự dưng ông lại nhìn sang Diêm Quân Lệnh một cách quỉ dị: “Anh cho rằng việc đến đây là kết thúc ư? Ha ha ha, mơ đi!”
“Tôi thấy người đang làm mơ chính là ông.” Khương Lôi một chân đạp vào Rio, bảo người dẫn đi.
Diêm Quân Lệnh chằm chằm nhìn vào Rio mà đang điên cuồng này, trong lòng trào lên một cơn bất an không tên.
/612
|