“Cô chính là Coco?” Người phụ nữ với dáng vẻ ung dung, đôi tay bàn tay được chăm sóc cẩn thận vuốt ve chiếc túi thương hiệu của riêng mình, liếc nhìn Coco, ngạo mạn hỏi.
“Bà là ai?” Tính tình của Coco như nào, mặc dù đối phương là mẹ của Lý Húc, nhưng điệu bộ tự cao này, dĩ nhiên ngữ khí không thể nhân nhượng được.
Châu Ngọc Mai vừa nghe thấy giọng điệu này của Coco, sắc mặt liền thay đổi, nhưng không hướng về phía của Coco mà nhìn về phía con trai: “Đây chính là người đàn bà mà con quyến luyến không rời sao? Không đúng, cô ta có phải phụ nữ hay không còn chưa xác định, đây chính là nguyên nhân vì sao con không đồng ý yêu Thanh Thanh ư?”
“Mẹ à!” Lý Húc cũng không thể ngờ được Coco lại đột nhiên lao vào văn phòng như vậy, càng không ngờ mẹ vừa lên đã đối đầu ngay với Coco.
“Sao nào? Vì người phụ nữ này mà dám quát cả mẹ à, con giỏi quá mà?” Nghe thấy con trai lớn tiếng, sắc mặt mẹ Lý càng bất mãn, mang theo khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ.
“Chả trách một người đàn ông sắp sang tuổi 30 như anh lại chưa lấy vợ, hóa ra là có người mẹ ngay cả đối tượng sinh lý của con mình cũng quản à...” Tính cách Coco như nào chứ, người khác tôn trọng cô ấy một phần chưa chắc cô ấy đã trả lại nửa phần, nhưng người khác chọc tức cô ấy nửa phần, cô ấy sẽ sống chết với người đó.
Mặc kệ đó là nam hay nữ, già hay trẻ.
"Coco!" Lý Húc cảm thấy bản thân kiếp trước đã gây nên nghiệp chướng gì nên bây giờ mới gặp hai người phụ nữ này cùng một lúc.
"Cô... cô cũng không xem lại bản thân là cái thá gì? Chẳng khác nào gái tiếp rượu." Từ trước đến nay mẹ Lý là quý bà được người khác tôn trọng, mặc dù khí thế mạnh mẽ nhưng ít khi bực mình, bà thi thoảng dạy dỗ người dưới mình, họ cũng tuyệt đối không dám phản bác.
Lần đầu gặp phải người chua ngoa như Coco, bà tức không nói lên lời.
Coco đảo mắt khinh thường: “Gái tiếp rượu thì đã sao nào? Cho dù tôi là gái tiếp rượu, cũng là loại mà con trai bà thích."
"Cô... Lý Húc, con xem con đã kết giao với thứ của nợ gì thế này!"
"Tôi chả phải của nợ, tôi là phụ nữ, là người phụ nữ “Hàng thật giá thật” như bà đó." Coco vừa nói vừa cố tình ưỡn ngực, vểnh mông khiến đàn ông phải thèm thuồng.
"Vô liêm sỉ!" Gặp phải kiểu người làm người ta tức chết như Coco, Châu Ngọc Mai cho dù có mạnh mẽ cũng không chịu nổi, hét lên một tiếng vô liêm sỉ, rồi quay ra nói với con trai: “Sau này con còn dám qua lại với người đàn bà này, thì đừng có trách mẹ đây không khách khí."
"Không khách khí? Sao lại không khách khí? Lẽ nào lại khiến con bà trở thành thái giám? Thật tốt, đối với người đàn ông không kiểm soát phần dưới thì nên làm như thế.”
"Cô..." Châu Ngọc Mai cứ nói câu “Cô...” hết nửa ngày, mất hết phong thái của một quý bà, ôm một bực tức trong lòng cứ thế xách túi bỏ đi.
Phó Thanh Thanh im lặng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Coco, vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Bác gái... bác gái... bác đừng tức giận, tức giận có hại cho sức khỏe..."
Rầm!
Ngay sau đó Coco nhấc giầy cao gót để đóng cửa phòng lại, cách biệt với âm thanh bên ngoài, sau đó nhướng mày nhìn người đàn ông như chết lặng ở bàn làm việc.
Mẹ Lý Húc ở bên ngoài nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, lảo đảo chút nữa thì ngất xỉu!
Ở văn phòng làm việc.
"Sao nào? Động đến giới hạn của anh rồi sao?" Coco giậm giày cao gót, trực tiếp ngồi vào chỗ Châu Ngọc Mai ngồi ban nãy, nhìn Lý Húc đang bất lực.
"Không có." Nhưng Lý Húc lại lắc đầu.
Coco nhướng mày: “Vậy bộ mặt khóc lóc này của anh để cho ai xem?"
"Đâu có?" Lý Húc ngẩng mặt lên.
Bốp!
Coco đưa bàn tay ngọc ngà tát vào mặt Lý Húc, Lý Húc bị tát một cách không thương tiếc: Chuyện gì đang xảy ra với anh?
"Người phụ này em định làm gì hả?" Lý Húc sờ vào mặt, cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ tệ đến thế.
"Anh là đàn ông, tôi người phụ nữ của anh, vậy mà anh có thể để mẹ anh làm nhục tôi?" Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy mang theo sự xót xa.
Lý Húc ngẩn người, mẹ anh làm nhục cô? Chẳng lẽ không phải cô ấy làm mẹ anh phát cáu bỏ đi ư?
Người phụ nữ này...
Có điều khi nghe cô ấy bảo mình là người phụ nữ của anh ta, Lý Húc có chút vui mừng.
"Em thừa nhận là người phụ nữ của anh rồi?" Lý Húc đưa tay ra nắm chặt tay Coco.
Ban đầu Coco lặng người, rồi vội vàng rụt tay lại: “Thừa nhận thì đã sao? Không thừa nhận thì sao chứ? Kết cục cũng như nhau cả thôi."
Lúc trước Coco không hiểu vì sao Lý Húc lại sợ gia đình anh ta như vậy, bây giờ cô ấy đã hiểu.
"Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ thử." Lúc trước anh ta còn lo cô sẽ phải chịu thiệt vì mẹ mình, bây giờ vấn đề này không cần lo lắng nữa rồi.
"Ai cần thử với anh? Có bản lĩnh thì tự anh đi mà giải quyết chuyện kia trước đã." Coco biết gia đình Lý Húc mong muốn điều gì, tiếc rằng cô ấy không thể cho họ.
Vậy thà rằng cứ thế chia tay còn hơn hai người cùng chịu đau khổ.
"Anh sẽ thu xếp, em yên tâm đi." Lần đầu tiên Lý Húc quyết tâm như vậy nhưng anh ta không hề hay biết Coco vốn không có ý định tiếp tục ở bên anh ta.
"Không nói những chuyện này nữa, em đến để hỏi anh việc của Lâm Lam và Đại Boss, họ bây giờ rốt cuộc ra sao rồi?" Coco nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nghe xong Lý Húc nhíu mày: “Việc này không phải anh không muốn nói với em mà hiện tại anh thật sự không thể nói."
Bịch!
Lần này không phải bạt tai, mà là âm thanh máy tính bị va đập.
Lý Húc nuốt khan: “Anh nói em còn là phụ nữ không vậy? Nhẹ nhàng một chút thì chết sao?"
Coco liếc mắt nhìn anh ta: “Lúc anh quen em, em không phải như này sao?"
Một câu nói khiến miệng Lý Húc như bị chặn lại, nhưng không, khi anh ta quen người phụ nữ này cô ấy vốn dĩ đã chua ngoa như vậy rồi, bây giờ lại nói về vấn đề này thì quá lãng phí thời gian.
Lý Húc thừa nhận.
"Tóm lại việc này em không cần lo lắng, họ sẽ quay về với nhau." Lý Húc chỉ có thể nói đến đây thôi.
"Trở về trong yên bình? Anh khẳng định?" Coco hỏi lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Chẳng lẽ còn có chuyện khác sao?" Hôm nay Lý Húc vừa phải giải quyết hậu quả cho hai người kia vừa phải làm việc, vừa phải đối phó với mẹ, nên hoàn toàn không biết về chuyện ly hôn của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.
Coco thấy Lý Húc thực sự không biết, trực tiếp lấy điện thoại giơ lên: “Em không sợ họ sẽ không quay lại, em chỉ sợ sau khi họ quay lại sẽ bị người khác chà đạp.”
“Việc gì thế này?” Lý Húc nhíu mày, trên khuôn mặt vốn không mang nhiều xúc cảm kia, ngày hôm nay đã xuất hiện quá nhiều biểu cảm, có chút chịu không nổi mà suy sụp.
“Anh vẫn chưa hiểu sao?” Coco lườm Lý Húc.
“Anh lập tức đi xem xem.” Xem khắp một luợt nội dung tin nóng, Lý Húc đã biết chuyện gì đang xảy ra, có người đứng sau cố tình dìm Đại Boss và Lâm Lam.
“Có kết quả thì thông báo em.”
“Biết rồi.” Lý Húc mở lại điện thoại, lốp bốp lách cách gõ bàn phím.
Đây là lần đầu Coco thấy Lý Húc làm việc, cô ấy hơi ngẩn ra, anh chàng này cũng không đến nỗi tệ, nhưng đáng tiếc...
“Nếu em không vội, buổi tối chúng ta cùng về.” Đúng lúc Coco đang ngẩn ngơ thì Lý Húc ngẩng đầu.
“Hả?” Coco nhất thời không phản ứng kịp.
“Lát nữa cùng ăn cơm, rồi về nhà em.” Lý Húc nhìn dáng vẻ ngây ngô của Coco, cảm thấy đáng yêu, lấy tay búng nhẹ chóp mũi của cô.
Coco ngẩn ra: “Anh không sợ mẹ anh tìm đến à?”
“Đằng nào cũng bị lộ rồi, không cần phải che giấu làm gì nữa.”Lý Húc bình tĩnh nói.
Nhưng thần sắc Coco liền thay đổi, học tư thế cầm túi xách không chút bụi trần: “Không thèm, em không có hứng thú với nhà họ Lý giàu có của anh, cũng chẳng cần chịu ức hiếp của nhà giàu nữa.”
Nói xong cô ấy xách chiếc túi lên, nhấc đôi giày cao gót, làm dáng bước đi.
“Em... Người phụ nữ này...”
Ài!
“Bà là ai?” Tính tình của Coco như nào, mặc dù đối phương là mẹ của Lý Húc, nhưng điệu bộ tự cao này, dĩ nhiên ngữ khí không thể nhân nhượng được.
Châu Ngọc Mai vừa nghe thấy giọng điệu này của Coco, sắc mặt liền thay đổi, nhưng không hướng về phía của Coco mà nhìn về phía con trai: “Đây chính là người đàn bà mà con quyến luyến không rời sao? Không đúng, cô ta có phải phụ nữ hay không còn chưa xác định, đây chính là nguyên nhân vì sao con không đồng ý yêu Thanh Thanh ư?”
“Mẹ à!” Lý Húc cũng không thể ngờ được Coco lại đột nhiên lao vào văn phòng như vậy, càng không ngờ mẹ vừa lên đã đối đầu ngay với Coco.
“Sao nào? Vì người phụ nữ này mà dám quát cả mẹ à, con giỏi quá mà?” Nghe thấy con trai lớn tiếng, sắc mặt mẹ Lý càng bất mãn, mang theo khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ.
“Chả trách một người đàn ông sắp sang tuổi 30 như anh lại chưa lấy vợ, hóa ra là có người mẹ ngay cả đối tượng sinh lý của con mình cũng quản à...” Tính cách Coco như nào chứ, người khác tôn trọng cô ấy một phần chưa chắc cô ấy đã trả lại nửa phần, nhưng người khác chọc tức cô ấy nửa phần, cô ấy sẽ sống chết với người đó.
Mặc kệ đó là nam hay nữ, già hay trẻ.
"Coco!" Lý Húc cảm thấy bản thân kiếp trước đã gây nên nghiệp chướng gì nên bây giờ mới gặp hai người phụ nữ này cùng một lúc.
"Cô... cô cũng không xem lại bản thân là cái thá gì? Chẳng khác nào gái tiếp rượu." Từ trước đến nay mẹ Lý là quý bà được người khác tôn trọng, mặc dù khí thế mạnh mẽ nhưng ít khi bực mình, bà thi thoảng dạy dỗ người dưới mình, họ cũng tuyệt đối không dám phản bác.
Lần đầu gặp phải người chua ngoa như Coco, bà tức không nói lên lời.
Coco đảo mắt khinh thường: “Gái tiếp rượu thì đã sao nào? Cho dù tôi là gái tiếp rượu, cũng là loại mà con trai bà thích."
"Cô... Lý Húc, con xem con đã kết giao với thứ của nợ gì thế này!"
"Tôi chả phải của nợ, tôi là phụ nữ, là người phụ nữ “Hàng thật giá thật” như bà đó." Coco vừa nói vừa cố tình ưỡn ngực, vểnh mông khiến đàn ông phải thèm thuồng.
"Vô liêm sỉ!" Gặp phải kiểu người làm người ta tức chết như Coco, Châu Ngọc Mai cho dù có mạnh mẽ cũng không chịu nổi, hét lên một tiếng vô liêm sỉ, rồi quay ra nói với con trai: “Sau này con còn dám qua lại với người đàn bà này, thì đừng có trách mẹ đây không khách khí."
"Không khách khí? Sao lại không khách khí? Lẽ nào lại khiến con bà trở thành thái giám? Thật tốt, đối với người đàn ông không kiểm soát phần dưới thì nên làm như thế.”
"Cô..." Châu Ngọc Mai cứ nói câu “Cô...” hết nửa ngày, mất hết phong thái của một quý bà, ôm một bực tức trong lòng cứ thế xách túi bỏ đi.
Phó Thanh Thanh im lặng từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào Coco, vội vàng đuổi theo ra ngoài: “Bác gái... bác gái... bác đừng tức giận, tức giận có hại cho sức khỏe..."
Rầm!
Ngay sau đó Coco nhấc giầy cao gót để đóng cửa phòng lại, cách biệt với âm thanh bên ngoài, sau đó nhướng mày nhìn người đàn ông như chết lặng ở bàn làm việc.
Mẹ Lý Húc ở bên ngoài nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, lảo đảo chút nữa thì ngất xỉu!
Ở văn phòng làm việc.
"Sao nào? Động đến giới hạn của anh rồi sao?" Coco giậm giày cao gót, trực tiếp ngồi vào chỗ Châu Ngọc Mai ngồi ban nãy, nhìn Lý Húc đang bất lực.
"Không có." Nhưng Lý Húc lại lắc đầu.
Coco nhướng mày: “Vậy bộ mặt khóc lóc này của anh để cho ai xem?"
"Đâu có?" Lý Húc ngẩng mặt lên.
Bốp!
Coco đưa bàn tay ngọc ngà tát vào mặt Lý Húc, Lý Húc bị tát một cách không thương tiếc: Chuyện gì đang xảy ra với anh?
"Người phụ này em định làm gì hả?" Lý Húc sờ vào mặt, cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ tệ đến thế.
"Anh là đàn ông, tôi người phụ nữ của anh, vậy mà anh có thể để mẹ anh làm nhục tôi?" Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy mang theo sự xót xa.
Lý Húc ngẩn người, mẹ anh làm nhục cô? Chẳng lẽ không phải cô ấy làm mẹ anh phát cáu bỏ đi ư?
Người phụ nữ này...
Có điều khi nghe cô ấy bảo mình là người phụ nữ của anh ta, Lý Húc có chút vui mừng.
"Em thừa nhận là người phụ nữ của anh rồi?" Lý Húc đưa tay ra nắm chặt tay Coco.
Ban đầu Coco lặng người, rồi vội vàng rụt tay lại: “Thừa nhận thì đã sao? Không thừa nhận thì sao chứ? Kết cục cũng như nhau cả thôi."
Lúc trước Coco không hiểu vì sao Lý Húc lại sợ gia đình anh ta như vậy, bây giờ cô ấy đã hiểu.
"Chỉ cần em đồng ý, chúng ta sẽ thử." Lúc trước anh ta còn lo cô sẽ phải chịu thiệt vì mẹ mình, bây giờ vấn đề này không cần lo lắng nữa rồi.
"Ai cần thử với anh? Có bản lĩnh thì tự anh đi mà giải quyết chuyện kia trước đã." Coco biết gia đình Lý Húc mong muốn điều gì, tiếc rằng cô ấy không thể cho họ.
Vậy thà rằng cứ thế chia tay còn hơn hai người cùng chịu đau khổ.
"Anh sẽ thu xếp, em yên tâm đi." Lần đầu tiên Lý Húc quyết tâm như vậy nhưng anh ta không hề hay biết Coco vốn không có ý định tiếp tục ở bên anh ta.
"Không nói những chuyện này nữa, em đến để hỏi anh việc của Lâm Lam và Đại Boss, họ bây giờ rốt cuộc ra sao rồi?" Coco nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Nghe xong Lý Húc nhíu mày: “Việc này không phải anh không muốn nói với em mà hiện tại anh thật sự không thể nói."
Bịch!
Lần này không phải bạt tai, mà là âm thanh máy tính bị va đập.
Lý Húc nuốt khan: “Anh nói em còn là phụ nữ không vậy? Nhẹ nhàng một chút thì chết sao?"
Coco liếc mắt nhìn anh ta: “Lúc anh quen em, em không phải như này sao?"
Một câu nói khiến miệng Lý Húc như bị chặn lại, nhưng không, khi anh ta quen người phụ nữ này cô ấy vốn dĩ đã chua ngoa như vậy rồi, bây giờ lại nói về vấn đề này thì quá lãng phí thời gian.
Lý Húc thừa nhận.
"Tóm lại việc này em không cần lo lắng, họ sẽ quay về với nhau." Lý Húc chỉ có thể nói đến đây thôi.
"Trở về trong yên bình? Anh khẳng định?" Coco hỏi lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
"Chẳng lẽ còn có chuyện khác sao?" Hôm nay Lý Húc vừa phải giải quyết hậu quả cho hai người kia vừa phải làm việc, vừa phải đối phó với mẹ, nên hoàn toàn không biết về chuyện ly hôn của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.
Coco thấy Lý Húc thực sự không biết, trực tiếp lấy điện thoại giơ lên: “Em không sợ họ sẽ không quay lại, em chỉ sợ sau khi họ quay lại sẽ bị người khác chà đạp.”
“Việc gì thế này?” Lý Húc nhíu mày, trên khuôn mặt vốn không mang nhiều xúc cảm kia, ngày hôm nay đã xuất hiện quá nhiều biểu cảm, có chút chịu không nổi mà suy sụp.
“Anh vẫn chưa hiểu sao?” Coco lườm Lý Húc.
“Anh lập tức đi xem xem.” Xem khắp một luợt nội dung tin nóng, Lý Húc đã biết chuyện gì đang xảy ra, có người đứng sau cố tình dìm Đại Boss và Lâm Lam.
“Có kết quả thì thông báo em.”
“Biết rồi.” Lý Húc mở lại điện thoại, lốp bốp lách cách gõ bàn phím.
Đây là lần đầu Coco thấy Lý Húc làm việc, cô ấy hơi ngẩn ra, anh chàng này cũng không đến nỗi tệ, nhưng đáng tiếc...
“Nếu em không vội, buổi tối chúng ta cùng về.” Đúng lúc Coco đang ngẩn ngơ thì Lý Húc ngẩng đầu.
“Hả?” Coco nhất thời không phản ứng kịp.
“Lát nữa cùng ăn cơm, rồi về nhà em.” Lý Húc nhìn dáng vẻ ngây ngô của Coco, cảm thấy đáng yêu, lấy tay búng nhẹ chóp mũi của cô.
Coco ngẩn ra: “Anh không sợ mẹ anh tìm đến à?”
“Đằng nào cũng bị lộ rồi, không cần phải che giấu làm gì nữa.”Lý Húc bình tĩnh nói.
Nhưng thần sắc Coco liền thay đổi, học tư thế cầm túi xách không chút bụi trần: “Không thèm, em không có hứng thú với nhà họ Lý giàu có của anh, cũng chẳng cần chịu ức hiếp của nhà giàu nữa.”
Nói xong cô ấy xách chiếc túi lên, nhấc đôi giày cao gót, làm dáng bước đi.
“Em... Người phụ nữ này...”
Ài!
/612
|