“Chào anh, tình yêu đích thực!” phát sóng lần đầu vào ngày chủ nhật, mang đến sự thu hút không nằm ngoài dự kiến, chương trình vừa được phát sóng liền leo lên top tìm kiếm nhiều nhất, ngày thứ hai đã phá vỡ tỉ suất xem của nhiều chương trình tương tự, lượng phát sóng trên mạng lớn hơn 100 triệu một ngày, vẫn đang liên tục tăng lên.
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh trở thành nhân vật hot nhất lần này, vượt qua cả số người bàn luận về Tô Mộ Bạch, trở thành cặp đôi tình nhân được cư dân mạng quan tâm nhất.
Gần như trong một đêm cư dân mạng trên toàn quốc đều đang chú ý về cặp đôi này, họ trở thành hình tượng lý tưởng nhất của các cặp yêu nhau, được mọi người gửi gắm mong đợi về tình yêu đẹp nhất, thậm chí phân đoạn họ mặc đồng phục của đại học An Huy để tìm kiếm cảm giác tình yêu đầu, khiến mọi người cho rằng đây chính là tình yêu học đường phiên bản đời thực.
Một chương trình tổng hợp cứ thế trở thành phim thần tượng.
Điều bất ngờ là cặp đôi nhận được sự quan tâm đứng thứ hai không phải Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch, mà lại là Vân Bích và Tiêu Chấn Nhạc.
Một người là nữ diễn viên có địa vị vững chắc trong giới, một người là viện trưởng anh tuấn con nhà giàu nắm giữ sản nghiệp lớn nhất của tập đoàn Tiêu Thị, chỉ số quan tâm không hề thấp, đặc biệt rất nhiều cư dân mạng có được tin tức lá cải: Vị viện trưởng Tiêu này từ nhiều năm trước vẫn chung tình với nữ diễn viên Vân Bích, hôm nay phát sóng chương trình, mọi người cho rằng vị viện trưởng này hiện giờ đang điên cuồng theo đuổi cô.
Tuy độ hot kém hơn cặp đôi Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam, nhưng về tính bàn luận rõ ràng rất mạnh.
Mà Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch thì tương đối bối rối, một ảnh đế có độ nổi tiếng đứng đầu, một người là siêu mẫu với độ nổi tiếng cũng không hề thua kém, hết lần này tới lần khác cảm giác yêu đương của cặp đôi trong chương trình đều không có, suốt buổi ghi hình họ đều mang dáng vẻ vô cùng bình thản, cho dù là nhân vật nổi tiếng hơn đi nữa, cũng khó tránh nhàm chán.
Còn cặp đôi người mới kia, gặp phải ba cặp đối thủ mạnh vì vậy như vô hình, ngay cả tên của họ, quần chúng cũng chưa từng nhớ đến.
Lâm Lam nằm trên lưng Diêm Quân Lệnh, không hề biết sau tối nay cô lại nổi tiếng, từ bên bờ vực tuột dốc, đã thành công đi vào tầm ngắm của công chúng lần nữa.
Hơn nữa tổ tiết mục mua một tặng một, còn nhân tiện giúp chồng cô nổi tiếng theo.
Tuy rằng chủ ý của người nào đó chỉ là để phòng ngừa bà xã bị “Cuỗm” mất.
Về đến nhà, đã rất khuya rồi.
Việc đầu tiên Lâm Lam làm là đi đến phòng của bé con, cậu nhóc kia quả nhiên đã ngủ say, chị Nguyệt đang ở bên cạnh, tất cả đều bình yên. Lúc cô xoay người lại vừa đúng va vào lồng ngực Diêm Quân Lệnh, người đàn ông kia cúi đầu hôn cô gái nhỏ một cái: “Đi ngủ."
"Ừm."
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Lam đang giúp Tiểu Sư Tử mặc đồ cẩn, vẫn chưa kịp ăn sáng, Coco đã gọi điện tới, thông báo về việc trong một đêm liền có rất nhiều hạng mục tìm đến cô.
"Chương trình tổng hợp không cần nhận thêm nữa, tôi cũng không muốn lên sóng lại, hướng chủ đạo của chúng ta trong hai năm tới vẫn là về mặt người mẫu, tốt nhất thực hiện trong thời gian ngắn thôi, Tiểu Sư Tử vẫn còn nhỏ, tôi muốn ở bên nó nhiều hơn." Lâm Lam nói với Coco suy nghĩ của mình.
"Tôi biết phải làm gì rồi." Coco đã hiểu ý tứ của Lâm Lam, cũng không phí lời nữa.
Lâm Lam cười, có một người quản lí với năng lực tốt nên không phải lo lắng nhiều, tất cả đều dễ dàng xử lí.
Hơn nữa Lâm Lam phát hiện Tăng Tuyết theo Coco lâu như vậy, rất nhiều mặt đã có tiến bộ, không bao lâu nữa cũng có thể tự đảm đương một phương diện.
Nụ cười yên tâm đầy vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, cô cúi đầu pha sữa cho Tiểu Sư Tử.
Cậu nhóc này một chút cũng không kén ăn, rất thích uống sữa mẹ, sữa bột cũng có thể uống, không phải lo lắng nhiều.
Cho Tiểu Sư Tử ăn no xong, Lâm Lam mới giao cho chị Nguyệt chăm sóc, bản thân lại đi xuống bếp giúp thím Vương làm bữa sáng.
"Chú Trương, bố cháu đâu?" Ăn xong bữa sáng, Lâm Lam nhìn một vòng cũng không thấy bố đâu, quay trở lại hỏi chú Trương.
"Chắc là sáng sớm chạy bộ vòng qua siêu thị mua thức ăn rồi." Chú Trương lên tiếng trả lời.
Lâm Lam cũng không nghĩ nhiều, gọi những người khác chuẩn bị ăn sáng.
Đình nghỉ chân ở ngoài biệt thự.
Lâm Phúc Sinh nhíu mày, ánh mắt căng thẳng nhìn Chu Vũ Vi: “Bà vào đây bằng cách nào?"
"Ông đừng lo tôi vào bằng cách nào, xảy ra chuyện lớn rồi!" Chu Vũ Vi vừa nghĩ tới Hoắc Quốc Bang tay chân liền run rẩy, kích động lẩm bẩm với Lâm Phúc Sinh.
Giọng nói kia bởi vì gấp gáp, mang theo chút khàn như gào lên, có thể thấy được sự sợ hãi của bà.
"Xảy ra chuyện lớn gì? Bà từ từ nói." Lâm Phúc Sinh rất lâu chưa nhìn thấy bộ dạng này của Chu Vũ Vi, gương mặt già nua nhưng phúc hậu mang theo vẻ không thể hiểu nổi.
"Ông ta tìm đến đây rồi, ông ta tìm được chúng ta rồi..." Lời của Chu Vũ Vi có chút lộn xộn, nhưng Lâm Phúc Sinh nghe xong toàn thân chấn động, thiếu chút nữa ngã sụp xuống ghế đá bên cạnh, nhìn Chu Vũ Vi một cách bất an, dường như đang xác nhận lại.
Chu Vũ Vi gật đầu: “Là thật, ông ta thực sự tìm đến đây rồi, còn cầm theo báo cáo xét nghiệm ADN với Tiểu Lam, ông cũng biết thủ đoạn của ông ta, chúng ta trốn không thoát, lần này thực sự không thoát rồi..."
"Sao ông ta lại biết được?" Lâm Phúc Sinh nhìn Chu Vũ Vi hỏi, âm thanh khô khốc, dường như không phải từ trong miệng của ông phát ra.
Trốn được nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thoát sao?
Lúc đầu Diêm Quân Lệnh luôn hỏi tại sao trước đây họ chuyển nhà, tạm dừng công tác không hề ghi chép lại với trường học, thậm chí còn làm giả, khiến cho anh không thể tìm được Lâm Lam.
Thực ra không phải là vô tình, mà là do Lâm Phúc Sinh cố ý làm. Lý do không phải ngăn chặn Diêm Quân Lệnh tìm được họ, mà là sợ Hoắc Quốc Bang.
Sợ người đàn ông độc ác kia.
Nhưng không ngờ được tới lúc Lâm Phúc Sinh sắp quên đi chuyện này, cho rằng đối phương căn bản không biết bản thân ông ta còn có một đứa con gái trên đời, càng không để ý tới sự tồn tại của Lâm Lam, vậy mà giờ đây đối phương đã tìm đến tận cửa.
Nỗi sợ hãi như một tấm lưới quấn lấy Lâm Phúc Sinh, rất lâu sau ông cũng không có phản ứng gì.
Chu Vũ Vi sốt ruột, túm lấy cánh tay Lâm Phúc Sinh: “Ông Lâm ông nhanh nghĩ cách đi?"
"Bà... Bà nói hắn đã làm giám định ADN, Lâm Lam có biết không? Lâm Lam có phải đã biết rồi hay không?" Lâm Phúc Sinh kích động hỏi.
"Chắc là vẫn chưa biết, với thủ đoạn của ông ta, không có khả năng lập tức đi vạch trần chân tướng. Ông ta sẽ chơi đùa chúng ta đến chết, sau đó đối phó với Tiểu Lam, ông cũng biết tôi nợ ông ta một mạng, nhưng đó là người con gái ông ta yêu nhất, nhiều năm như vậy ông ta vẫn đơn độc, chính vì người đàn bà kia, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chu Vũ Vi nắm lấy tay Lâm Phúc Sinh, bóp đến xương cốt của ông đều đau đớn, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Làm sao bây giờ? Lâm Phúc Sinh cũng muốn hỏi làm sao đây?
Từ khi Lâm Lam đến Bắc Kinh, ông vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, nhưng đến khi ông cho rằng sẽ không còn việc gì xảy ra nữa, thì điều không nên đến lại đến.
"Ban đầu tôi cảnh cáo bà thế nào, không phải của bà thì đừng có tham lam, nhưng bà đã làm cái gì?" Nhiều năm như vậy Lâm Phúc Sinh không oán không hận, cũng chưa từng chỉ trích Chu Vũ Vi.
Mặc dù đối phương sau khi sinh Lâm Lam đã vứt bỏ bố con họ, ông cũng không chưa từng nảy sinh oán hận.
Nhưng bây giờ ông lại nổi giận với Chu Vũ Vi, bởi vì Lâm Phúc Sinh cũng sợ hãi, sợ người đàn ông kia cướp đi con gái của mình, cũng sợ đối phương vì thù hận với Chu Vũ Vi mà trả thù lên người Lâm Lam.
Con gái của ông là người vô tội.
"Ông Lâm, nói những lời này có tác dụng gì chứ? Chúng ta bây giờ nên làm gì? Có nên nói cho Tiểu Lam hay không, để cho nó có phòng bị..."
"Không thể nói cho Lâm Lam, tuyệt đối không thể nói cho Lâm Lam, tính tình nó như thế nào bà cũng biết, tôi lại càng rõ hơn. Nếu như bây giờ bà nói cho nó biết, không biết nó sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa tôi cũng không muốn cho Lâm Lam biết chân tướng, bằng không nó sẽ phải chịu đựng bao đau khổ?" Lâm Phúc Sinh lẩm bẩm trả lời.
Con bé đó thực sự là mệnh khổ, bị mẹ ruột vứt bỏ từ nhỏ, bây giờ còn xuất hiện một người bố ruột căm hận nó, nó sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương chứ?
Lâm Phúc Sinh không muốn, cũng không dám nói cho Lâm Lam biết sự thật.
Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh trở thành nhân vật hot nhất lần này, vượt qua cả số người bàn luận về Tô Mộ Bạch, trở thành cặp đôi tình nhân được cư dân mạng quan tâm nhất.
Gần như trong một đêm cư dân mạng trên toàn quốc đều đang chú ý về cặp đôi này, họ trở thành hình tượng lý tưởng nhất của các cặp yêu nhau, được mọi người gửi gắm mong đợi về tình yêu đẹp nhất, thậm chí phân đoạn họ mặc đồng phục của đại học An Huy để tìm kiếm cảm giác tình yêu đầu, khiến mọi người cho rằng đây chính là tình yêu học đường phiên bản đời thực.
Một chương trình tổng hợp cứ thế trở thành phim thần tượng.
Điều bất ngờ là cặp đôi nhận được sự quan tâm đứng thứ hai không phải Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch, mà lại là Vân Bích và Tiêu Chấn Nhạc.
Một người là nữ diễn viên có địa vị vững chắc trong giới, một người là viện trưởng anh tuấn con nhà giàu nắm giữ sản nghiệp lớn nhất của tập đoàn Tiêu Thị, chỉ số quan tâm không hề thấp, đặc biệt rất nhiều cư dân mạng có được tin tức lá cải: Vị viện trưởng Tiêu này từ nhiều năm trước vẫn chung tình với nữ diễn viên Vân Bích, hôm nay phát sóng chương trình, mọi người cho rằng vị viện trưởng này hiện giờ đang điên cuồng theo đuổi cô.
Tuy độ hot kém hơn cặp đôi Diêm Quân Lệnh, Lâm Lam, nhưng về tính bàn luận rõ ràng rất mạnh.
Mà Tô Mộ Bạch và Đỗ Tịch thì tương đối bối rối, một ảnh đế có độ nổi tiếng đứng đầu, một người là siêu mẫu với độ nổi tiếng cũng không hề thua kém, hết lần này tới lần khác cảm giác yêu đương của cặp đôi trong chương trình đều không có, suốt buổi ghi hình họ đều mang dáng vẻ vô cùng bình thản, cho dù là nhân vật nổi tiếng hơn đi nữa, cũng khó tránh nhàm chán.
Còn cặp đôi người mới kia, gặp phải ba cặp đối thủ mạnh vì vậy như vô hình, ngay cả tên của họ, quần chúng cũng chưa từng nhớ đến.
Lâm Lam nằm trên lưng Diêm Quân Lệnh, không hề biết sau tối nay cô lại nổi tiếng, từ bên bờ vực tuột dốc, đã thành công đi vào tầm ngắm của công chúng lần nữa.
Hơn nữa tổ tiết mục mua một tặng một, còn nhân tiện giúp chồng cô nổi tiếng theo.
Tuy rằng chủ ý của người nào đó chỉ là để phòng ngừa bà xã bị “Cuỗm” mất.
Về đến nhà, đã rất khuya rồi.
Việc đầu tiên Lâm Lam làm là đi đến phòng của bé con, cậu nhóc kia quả nhiên đã ngủ say, chị Nguyệt đang ở bên cạnh, tất cả đều bình yên. Lúc cô xoay người lại vừa đúng va vào lồng ngực Diêm Quân Lệnh, người đàn ông kia cúi đầu hôn cô gái nhỏ một cái: “Đi ngủ."
"Ừm."
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau Lâm Lam đang giúp Tiểu Sư Tử mặc đồ cẩn, vẫn chưa kịp ăn sáng, Coco đã gọi điện tới, thông báo về việc trong một đêm liền có rất nhiều hạng mục tìm đến cô.
"Chương trình tổng hợp không cần nhận thêm nữa, tôi cũng không muốn lên sóng lại, hướng chủ đạo của chúng ta trong hai năm tới vẫn là về mặt người mẫu, tốt nhất thực hiện trong thời gian ngắn thôi, Tiểu Sư Tử vẫn còn nhỏ, tôi muốn ở bên nó nhiều hơn." Lâm Lam nói với Coco suy nghĩ của mình.
"Tôi biết phải làm gì rồi." Coco đã hiểu ý tứ của Lâm Lam, cũng không phí lời nữa.
Lâm Lam cười, có một người quản lí với năng lực tốt nên không phải lo lắng nhiều, tất cả đều dễ dàng xử lí.
Hơn nữa Lâm Lam phát hiện Tăng Tuyết theo Coco lâu như vậy, rất nhiều mặt đã có tiến bộ, không bao lâu nữa cũng có thể tự đảm đương một phương diện.
Nụ cười yên tâm đầy vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt, cô cúi đầu pha sữa cho Tiểu Sư Tử.
Cậu nhóc này một chút cũng không kén ăn, rất thích uống sữa mẹ, sữa bột cũng có thể uống, không phải lo lắng nhiều.
Cho Tiểu Sư Tử ăn no xong, Lâm Lam mới giao cho chị Nguyệt chăm sóc, bản thân lại đi xuống bếp giúp thím Vương làm bữa sáng.
"Chú Trương, bố cháu đâu?" Ăn xong bữa sáng, Lâm Lam nhìn một vòng cũng không thấy bố đâu, quay trở lại hỏi chú Trương.
"Chắc là sáng sớm chạy bộ vòng qua siêu thị mua thức ăn rồi." Chú Trương lên tiếng trả lời.
Lâm Lam cũng không nghĩ nhiều, gọi những người khác chuẩn bị ăn sáng.
Đình nghỉ chân ở ngoài biệt thự.
Lâm Phúc Sinh nhíu mày, ánh mắt căng thẳng nhìn Chu Vũ Vi: “Bà vào đây bằng cách nào?"
"Ông đừng lo tôi vào bằng cách nào, xảy ra chuyện lớn rồi!" Chu Vũ Vi vừa nghĩ tới Hoắc Quốc Bang tay chân liền run rẩy, kích động lẩm bẩm với Lâm Phúc Sinh.
Giọng nói kia bởi vì gấp gáp, mang theo chút khàn như gào lên, có thể thấy được sự sợ hãi của bà.
"Xảy ra chuyện lớn gì? Bà từ từ nói." Lâm Phúc Sinh rất lâu chưa nhìn thấy bộ dạng này của Chu Vũ Vi, gương mặt già nua nhưng phúc hậu mang theo vẻ không thể hiểu nổi.
"Ông ta tìm đến đây rồi, ông ta tìm được chúng ta rồi..." Lời của Chu Vũ Vi có chút lộn xộn, nhưng Lâm Phúc Sinh nghe xong toàn thân chấn động, thiếu chút nữa ngã sụp xuống ghế đá bên cạnh, nhìn Chu Vũ Vi một cách bất an, dường như đang xác nhận lại.
Chu Vũ Vi gật đầu: “Là thật, ông ta thực sự tìm đến đây rồi, còn cầm theo báo cáo xét nghiệm ADN với Tiểu Lam, ông cũng biết thủ đoạn của ông ta, chúng ta trốn không thoát, lần này thực sự không thoát rồi..."
"Sao ông ta lại biết được?" Lâm Phúc Sinh nhìn Chu Vũ Vi hỏi, âm thanh khô khốc, dường như không phải từ trong miệng của ông phát ra.
Trốn được nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn không thoát sao?
Lúc đầu Diêm Quân Lệnh luôn hỏi tại sao trước đây họ chuyển nhà, tạm dừng công tác không hề ghi chép lại với trường học, thậm chí còn làm giả, khiến cho anh không thể tìm được Lâm Lam.
Thực ra không phải là vô tình, mà là do Lâm Phúc Sinh cố ý làm. Lý do không phải ngăn chặn Diêm Quân Lệnh tìm được họ, mà là sợ Hoắc Quốc Bang.
Sợ người đàn ông độc ác kia.
Nhưng không ngờ được tới lúc Lâm Phúc Sinh sắp quên đi chuyện này, cho rằng đối phương căn bản không biết bản thân ông ta còn có một đứa con gái trên đời, càng không để ý tới sự tồn tại của Lâm Lam, vậy mà giờ đây đối phương đã tìm đến tận cửa.
Nỗi sợ hãi như một tấm lưới quấn lấy Lâm Phúc Sinh, rất lâu sau ông cũng không có phản ứng gì.
Chu Vũ Vi sốt ruột, túm lấy cánh tay Lâm Phúc Sinh: “Ông Lâm ông nhanh nghĩ cách đi?"
"Bà... Bà nói hắn đã làm giám định ADN, Lâm Lam có biết không? Lâm Lam có phải đã biết rồi hay không?" Lâm Phúc Sinh kích động hỏi.
"Chắc là vẫn chưa biết, với thủ đoạn của ông ta, không có khả năng lập tức đi vạch trần chân tướng. Ông ta sẽ chơi đùa chúng ta đến chết, sau đó đối phó với Tiểu Lam, ông cũng biết tôi nợ ông ta một mạng, nhưng đó là người con gái ông ta yêu nhất, nhiều năm như vậy ông ta vẫn đơn độc, chính vì người đàn bà kia, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Chu Vũ Vi nắm lấy tay Lâm Phúc Sinh, bóp đến xương cốt của ông đều đau đớn, nhưng một chút phản ứng cũng không có.
Làm sao bây giờ? Lâm Phúc Sinh cũng muốn hỏi làm sao đây?
Từ khi Lâm Lam đến Bắc Kinh, ông vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, nhưng đến khi ông cho rằng sẽ không còn việc gì xảy ra nữa, thì điều không nên đến lại đến.
"Ban đầu tôi cảnh cáo bà thế nào, không phải của bà thì đừng có tham lam, nhưng bà đã làm cái gì?" Nhiều năm như vậy Lâm Phúc Sinh không oán không hận, cũng chưa từng chỉ trích Chu Vũ Vi.
Mặc dù đối phương sau khi sinh Lâm Lam đã vứt bỏ bố con họ, ông cũng không chưa từng nảy sinh oán hận.
Nhưng bây giờ ông lại nổi giận với Chu Vũ Vi, bởi vì Lâm Phúc Sinh cũng sợ hãi, sợ người đàn ông kia cướp đi con gái của mình, cũng sợ đối phương vì thù hận với Chu Vũ Vi mà trả thù lên người Lâm Lam.
Con gái của ông là người vô tội.
"Ông Lâm, nói những lời này có tác dụng gì chứ? Chúng ta bây giờ nên làm gì? Có nên nói cho Tiểu Lam hay không, để cho nó có phòng bị..."
"Không thể nói cho Lâm Lam, tuyệt đối không thể nói cho Lâm Lam, tính tình nó như thế nào bà cũng biết, tôi lại càng rõ hơn. Nếu như bây giờ bà nói cho nó biết, không biết nó sẽ làm ra chuyện gì. Hơn nữa tôi cũng không muốn cho Lâm Lam biết chân tướng, bằng không nó sẽ phải chịu đựng bao đau khổ?" Lâm Phúc Sinh lẩm bẩm trả lời.
Con bé đó thực sự là mệnh khổ, bị mẹ ruột vứt bỏ từ nhỏ, bây giờ còn xuất hiện một người bố ruột căm hận nó, nó sẽ phải chịu bao nhiêu tổn thương chứ?
Lâm Phúc Sinh không muốn, cũng không dám nói cho Lâm Lam biết sự thật.
/612
|