“Ông ta tìm tới rồi, ông ta tìm tới rồi...” Chu Vũ Vi lẩm bẩm, nhìn người giống như bị tâm thần vậy.
“Ai tìm tới vậy?” Hàn Hinh Nhi run rẩy, nhưng nhớ ra Đồng Thiên Hoa đã chết, Lỗ Trấn Hải vẫn đang ngồi tù, cố raver trấn tĩnh hỏi mẹ.
Chu Vũ Vi không trả lời Hàn Hinh Nhi, bà cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hàn Hinh Nhi sốt ruột, “rốt cuộc là có chuyện gì? Mẹ nói đi!”
“Con dìu mẹ về trước đã.” Chu Vũ Vi nắm chặt tay Hàn Hinh Nhi, miệng thì thầm.
“Mẹ, mẹ bóp tay con đau quá.” Hàn Hinh Nhi bị siết chặt ngón tay cái đau tận xương, cô có thể cảm nhận được mẹ cô đang sợ hãi thật sự. Nhưng rốt cuộc bà ấy sợ cái gì, mà thành ra thế này.
“ồ”. Chu Vũ Vi lấy lại tinh thần mới từ từ thả lỏng ra, nhưng vẫn không buông Hàn Hinh Nhi. Bước từng bước xiêu vẹo đi vào chung cư.
Hàn Hinh Nhi đỡ Chu Vũ Vi ngồi xuống, phát hiện trong tay mẹ cô vò chặt một tờ giấy, cô thấy lạ nhìn mẹ vẻ khó hiểu, “Mẹ, đây là gì vậy?”
“Đây là... đừng xem!” Chu Vũ Vi muốn cản lại, nhưng Hàn Hinh Nhi đã nhìn thấy, “Kết quả giám định ADN? Mẹ, đây là kết quả của ai vậy?”
“Đây là... tóm lại không phải là của con và mẹ.” Chu vũ Vi vội vàng gấp tờ giấy lại, vốn không hy vọng Hàn Hinh Nhi biết về thân thế thật của Lâm Lam.
Hàn Hinh Nhi nghi hoặc nhìn mẹ mình, nhưng lại không tiếp tục câu chuyện này nữa, mà tùy tiện hỏi, “Mẹ định giải quyết quan hệ với Lâm Lam như thế nào?”
“Mẹ... Hinh Nhi à, chúng ta đi tới thành phố khác sống nhé, đi ngay bây giờ.” Chu Vũ Vi đứng bật dậy nói với Hàn Hinh Nhi, rồi vội vàng đi sắp xếp hành lý.
Hàn Hinh Nhi không nói gì, cô không ngốc, dường như có thể khẳng định sự bất thường của mẹ và tờ giấy giám định ADN đó có liên quan tới nhau.
“Hinh Nhi sao còn không chuẩn bị đi?” Chu Vũ Vi sắp xếp một lúc, nhìn ra thấy con gái vẫn không động tĩnh gì, có chút sốt ruột.
“Mẹ thấy chúng ta còn có thể đi đâu được nữa? Lương của con chỉ đủ thuê nhà và sinh hoạt phí, nếu bây giờ chúng ta đi thì đi đâu? Làm sao để sống? Mẹ có từng nghĩ qua chưa?” Hàn Hinh Nhi hỏi từng câu từng câu một.
“Mẹ...”
“Mặc kệ mẹ đã xảy ra chuyện gì, muốn đi mẹ đi một mình, con sẽ không đi đâu.” Chu Vũ Vi bị hỏi trúng chỉ biết đứng ngây ra một chỗ, Hàn Hinh Nhi liền lấy quàn áo của mình rồi quay đầu đi vào phòng tắm.
Lúc này Chu Vũ Vi mới phản ứng lại được, ngay cả chạy trốn bà cũng không có tiền để trốn, thẫn thờ ngồi xuống giường, xong rồi, lần này xong thật rồi.
...
Ăn uống xong, Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh trở về biệt thự Đỉnh Thành của Tấn thị. Người của ban tổ chức đã sắp xếp khách sạn, Tăng Tuyết lâu rồi chưa trở về nhà lại đem bộ mặt u sầu về nhà. Là một cô gái tuổi đã lớn, Tăng Tuyết rất sợ hãi mỗi khi đối mặt với cả nhà. Bố mẹ càm ràm thì đã đành, cô còn có một đứa em gái mới 18 tuổi, suốt ngày mơ mộng ngôn tình, lại còn ý đồ muốn cô đi thực hiện. Càng sợ hơn là mẹ cô cũng không biết trúng tà gì, lại thích mấy chuyện xem mắt trên mạng, còn đưa thông tin của cô lên các trang mạng hẹn hò, vì vậy mà bạn học trước đây đặc biệt gọi điện tới hỏi thăm cô, hỏi cô có cần bọn họ giới thiệu cho một anh chàng độc thân không. Đây vẫn chưa hết, mẹ cô còn làm bản tuyển chồng cho cô ở khắp các công viên, sau đó các bà các thím đi dạo công viên, thì đều nhìn thấy ảnh chụp, nghề nghiệp, tình hình bản thân, phương thức liên lạc của cô, căn cứ vào điều kiện của cô để tìm đối tượng phù hợp.
Thỉnh thoảng còn tổ chức hội kén dâu rể ở công viên nữa. Những chuyện này đối với Tăng Tuyết chỉ có một cảm giác, đó là mất mặt. Đặc biệt là sau khi bị người quen nhìn thấy, cái cảm giác ban ngày ban mặt bị người khác soi mói, khiến Tăng Tuyết hận một nỗi không thể chui vào trọng bụng mẹ vĩnh viễn không chào đời nữa.
Nhưng lại không thể phản bác lại mẹ, kết quả mỗi lần Tăng Tuyết ý kiến là bị càm ràm suốt 3 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, sức sát thương còn lớn hơn Đường Tăng đọc thần chú siết chặt vòng kim cô nữa... Chỉ nghĩ tới thôi là đã run toát mồ hôi rồi. Tăng Tuyết than thở lo lắng bước vào nhà, ý đồ âm thầm bước vào phòng, sau đó ngày mai sẽ đi.
“Con cho rằng mẹ không biết hôm nay con về sao?”. Trong lúc Tăng Tuyết nhón chân nhẹ nhàng đi vào, thì một giọng phụ nữ trung tuổi cất lên với vẻ đắc ý ngạo mạn.
“Mẹ... mẹ vẫn chưa ngủ ạ, sao lại không bật điện vậy!” Tăng Tuyết cảm giác như toàn bộ da thịt mình đang bị co rút lại. Tăng Tuyết vừa dứt lời thì điện được bật sáng lên.
“Để điện sáng thì làm sao tóm được con chứ?” mẹ Tăng Tuyết đắc ý.
“Mẹ như vậy là có ý gì?” Tăng Tuyết muốn khóc mà không khóc được.
“Có ý thì sao mà không có ý thì sao?” nhìn con gái thách thức, sau đó ném xấp tài liệu trước mặt Tăng Tuyết, “Đây là 20 cậu con trai ưu tú mà mẹ tìm cho con, ngày mai con và Lâm Lam nghỉ phép đi xem thử, thấy ai phù hợp thì quyết luôn.”
“Ha ha... mẹ, 20 người á? Mẹ chắc chứ?” Tăng Tuyết cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình bị tổn thương.
“biết con không có thời gian, nên đặc biệt hẹn ở cùng một nơi, lúc đó mẹ sẽ sắp xếp thời gian, yên tâm đảm bảo ai con cũng được gặp hết.” Mẹ Tăng Tuyết nói vẻ rất có niềm tin.
Tăng Tuyết không kìm được nuốt nước miếng cái ực, 20 người, cho là nửa tiếng gặp một người thì cũng mất 10 tiếng đồng hồ, mẹ cô điên rồi sao?
“Mẹ, ngày mai con còn phải làm việc nữa.” Tăng Tuyết cố gắng để giọng của mình điềm tĩnh lại
“thì bây giờ xin nghỉ phép, nếu con không xin nghỉ thì mẹ xin giúp con.” Nói xong thì mẹ Tăng Tuyết định lấy điện thoại của cô.
Tăng tuyết cuống lên, “Được rồi, để con tự gọi.” Với tính cách của Lâm Lam nếu cô gọi thì chắc chắn xin nghỉ được.
Nhưng nếu để mẹ cô gọi, thì Tăng Tuyết sẽ bị con bé đó cười tới năm sau không chừng. Đau lòng quá! sau đó cô bấm số gọi cho Lâm Lam, “tiểu Lam, ngày mai chị có việc sẽ không tới cùng em đi quay hình được, nếu có việc gì thì em gọi lại cho chị.”
Tăng Tuyết nhấn mạnh câu có việc. Lâm Lam đẩy Diêm Quân Lệnh đang cứ nhào vào người cô ra, nhỏ giọng hỏi, “Không phải là lại đi coi mắt đấy chứ?”
“Ha ha... làm gì có, là chị có chuyện bận thôi.” Nói xong Tăng Tuyết lặp tức cúp máy, sau đó nhìn bà mẹ đang cười tủm tỉm. Lúc này mẹ Tăng Tuyết mới hài lòng, “Mẹ có mua cho con một chiếc váy màu đỏ, ngày mai con mặc nó nhé.”
Màu đỏ cát tường, con đừng có suốt ngày không là váy đen trắng thì là quần dài, con nhìn những cô gái đi trên đường xem, ai ai cũng váy ngắn quần ngắn trẻ trung xinh đẹp đấy?”
“Còn cả váy ngắn bó sát cơ đấy.” Tăng Tuyết lẩm bẩm.
“Váy ngắn bó sát thì làm sao hả? Chỉ cần mặc mấy cái đó có thể gả con đi thì mọi người cũng sẵn lòng!”
“Hụ hụ,hụ... mẹ!” Tăng Tuyết không ngờ tới cái này mà mẹ cũng nghe qua cũng nói ra được, không nén được ho lên vài cái. Cô thật nghi ngờ đây đúng là mẹ ruột của cô sao? Lúc còn đi học là ai không cho cô yêu sớm, tốt nghiệp xong lại bắt cô lập tức gả cho đức lang quân như ý, mẹ nghĩ rằng cô là Nguyệt Lão có thể tự mình buộc dây tơ hồng cho mình sao?
“tóm lại là ngày mai con không muốn mặc cũng phải mặc.” Mẹ Tăng Tuyết nói xong liền làm bộ ngáp ngủ, “buồn ngủ chết mất, mau đi ngủ đi.”
Tăng Tuyết bị tiếng sấm bên ngoài làm giật mình, vỗ về trái tim đang bị sợ hãi, lê bước nặng nề đi vào phòng tắm. 20 người đàn ông, muốn lấy mạng của cô sao? Lại còn váy màu đỏ nữa chứ? Muốn hại cô mới chịu sao? Rùng mình một cái Tăng Tuyết đành chấp nhận thôi.
“Ai tìm tới vậy?” Hàn Hinh Nhi run rẩy, nhưng nhớ ra Đồng Thiên Hoa đã chết, Lỗ Trấn Hải vẫn đang ngồi tù, cố raver trấn tĩnh hỏi mẹ.
Chu Vũ Vi không trả lời Hàn Hinh Nhi, bà cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hàn Hinh Nhi sốt ruột, “rốt cuộc là có chuyện gì? Mẹ nói đi!”
“Con dìu mẹ về trước đã.” Chu Vũ Vi nắm chặt tay Hàn Hinh Nhi, miệng thì thầm.
“Mẹ, mẹ bóp tay con đau quá.” Hàn Hinh Nhi bị siết chặt ngón tay cái đau tận xương, cô có thể cảm nhận được mẹ cô đang sợ hãi thật sự. Nhưng rốt cuộc bà ấy sợ cái gì, mà thành ra thế này.
“ồ”. Chu Vũ Vi lấy lại tinh thần mới từ từ thả lỏng ra, nhưng vẫn không buông Hàn Hinh Nhi. Bước từng bước xiêu vẹo đi vào chung cư.
Hàn Hinh Nhi đỡ Chu Vũ Vi ngồi xuống, phát hiện trong tay mẹ cô vò chặt một tờ giấy, cô thấy lạ nhìn mẹ vẻ khó hiểu, “Mẹ, đây là gì vậy?”
“Đây là... đừng xem!” Chu Vũ Vi muốn cản lại, nhưng Hàn Hinh Nhi đã nhìn thấy, “Kết quả giám định ADN? Mẹ, đây là kết quả của ai vậy?”
“Đây là... tóm lại không phải là của con và mẹ.” Chu vũ Vi vội vàng gấp tờ giấy lại, vốn không hy vọng Hàn Hinh Nhi biết về thân thế thật của Lâm Lam.
Hàn Hinh Nhi nghi hoặc nhìn mẹ mình, nhưng lại không tiếp tục câu chuyện này nữa, mà tùy tiện hỏi, “Mẹ định giải quyết quan hệ với Lâm Lam như thế nào?”
“Mẹ... Hinh Nhi à, chúng ta đi tới thành phố khác sống nhé, đi ngay bây giờ.” Chu Vũ Vi đứng bật dậy nói với Hàn Hinh Nhi, rồi vội vàng đi sắp xếp hành lý.
Hàn Hinh Nhi không nói gì, cô không ngốc, dường như có thể khẳng định sự bất thường của mẹ và tờ giấy giám định ADN đó có liên quan tới nhau.
“Hinh Nhi sao còn không chuẩn bị đi?” Chu Vũ Vi sắp xếp một lúc, nhìn ra thấy con gái vẫn không động tĩnh gì, có chút sốt ruột.
“Mẹ thấy chúng ta còn có thể đi đâu được nữa? Lương của con chỉ đủ thuê nhà và sinh hoạt phí, nếu bây giờ chúng ta đi thì đi đâu? Làm sao để sống? Mẹ có từng nghĩ qua chưa?” Hàn Hinh Nhi hỏi từng câu từng câu một.
“Mẹ...”
“Mặc kệ mẹ đã xảy ra chuyện gì, muốn đi mẹ đi một mình, con sẽ không đi đâu.” Chu Vũ Vi bị hỏi trúng chỉ biết đứng ngây ra một chỗ, Hàn Hinh Nhi liền lấy quàn áo của mình rồi quay đầu đi vào phòng tắm.
Lúc này Chu Vũ Vi mới phản ứng lại được, ngay cả chạy trốn bà cũng không có tiền để trốn, thẫn thờ ngồi xuống giường, xong rồi, lần này xong thật rồi.
...
Ăn uống xong, Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh trở về biệt thự Đỉnh Thành của Tấn thị. Người của ban tổ chức đã sắp xếp khách sạn, Tăng Tuyết lâu rồi chưa trở về nhà lại đem bộ mặt u sầu về nhà. Là một cô gái tuổi đã lớn, Tăng Tuyết rất sợ hãi mỗi khi đối mặt với cả nhà. Bố mẹ càm ràm thì đã đành, cô còn có một đứa em gái mới 18 tuổi, suốt ngày mơ mộng ngôn tình, lại còn ý đồ muốn cô đi thực hiện. Càng sợ hơn là mẹ cô cũng không biết trúng tà gì, lại thích mấy chuyện xem mắt trên mạng, còn đưa thông tin của cô lên các trang mạng hẹn hò, vì vậy mà bạn học trước đây đặc biệt gọi điện tới hỏi thăm cô, hỏi cô có cần bọn họ giới thiệu cho một anh chàng độc thân không. Đây vẫn chưa hết, mẹ cô còn làm bản tuyển chồng cho cô ở khắp các công viên, sau đó các bà các thím đi dạo công viên, thì đều nhìn thấy ảnh chụp, nghề nghiệp, tình hình bản thân, phương thức liên lạc của cô, căn cứ vào điều kiện của cô để tìm đối tượng phù hợp.
Thỉnh thoảng còn tổ chức hội kén dâu rể ở công viên nữa. Những chuyện này đối với Tăng Tuyết chỉ có một cảm giác, đó là mất mặt. Đặc biệt là sau khi bị người quen nhìn thấy, cái cảm giác ban ngày ban mặt bị người khác soi mói, khiến Tăng Tuyết hận một nỗi không thể chui vào trọng bụng mẹ vĩnh viễn không chào đời nữa.
Nhưng lại không thể phản bác lại mẹ, kết quả mỗi lần Tăng Tuyết ý kiến là bị càm ràm suốt 3 tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, sức sát thương còn lớn hơn Đường Tăng đọc thần chú siết chặt vòng kim cô nữa... Chỉ nghĩ tới thôi là đã run toát mồ hôi rồi. Tăng Tuyết than thở lo lắng bước vào nhà, ý đồ âm thầm bước vào phòng, sau đó ngày mai sẽ đi.
“Con cho rằng mẹ không biết hôm nay con về sao?”. Trong lúc Tăng Tuyết nhón chân nhẹ nhàng đi vào, thì một giọng phụ nữ trung tuổi cất lên với vẻ đắc ý ngạo mạn.
“Mẹ... mẹ vẫn chưa ngủ ạ, sao lại không bật điện vậy!” Tăng Tuyết cảm giác như toàn bộ da thịt mình đang bị co rút lại. Tăng Tuyết vừa dứt lời thì điện được bật sáng lên.
“Để điện sáng thì làm sao tóm được con chứ?” mẹ Tăng Tuyết đắc ý.
“Mẹ như vậy là có ý gì?” Tăng Tuyết muốn khóc mà không khóc được.
“Có ý thì sao mà không có ý thì sao?” nhìn con gái thách thức, sau đó ném xấp tài liệu trước mặt Tăng Tuyết, “Đây là 20 cậu con trai ưu tú mà mẹ tìm cho con, ngày mai con và Lâm Lam nghỉ phép đi xem thử, thấy ai phù hợp thì quyết luôn.”
“Ha ha... mẹ, 20 người á? Mẹ chắc chứ?” Tăng Tuyết cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình bị tổn thương.
“biết con không có thời gian, nên đặc biệt hẹn ở cùng một nơi, lúc đó mẹ sẽ sắp xếp thời gian, yên tâm đảm bảo ai con cũng được gặp hết.” Mẹ Tăng Tuyết nói vẻ rất có niềm tin.
Tăng Tuyết không kìm được nuốt nước miếng cái ực, 20 người, cho là nửa tiếng gặp một người thì cũng mất 10 tiếng đồng hồ, mẹ cô điên rồi sao?
“Mẹ, ngày mai con còn phải làm việc nữa.” Tăng Tuyết cố gắng để giọng của mình điềm tĩnh lại
“thì bây giờ xin nghỉ phép, nếu con không xin nghỉ thì mẹ xin giúp con.” Nói xong thì mẹ Tăng Tuyết định lấy điện thoại của cô.
Tăng tuyết cuống lên, “Được rồi, để con tự gọi.” Với tính cách của Lâm Lam nếu cô gọi thì chắc chắn xin nghỉ được.
Nhưng nếu để mẹ cô gọi, thì Tăng Tuyết sẽ bị con bé đó cười tới năm sau không chừng. Đau lòng quá! sau đó cô bấm số gọi cho Lâm Lam, “tiểu Lam, ngày mai chị có việc sẽ không tới cùng em đi quay hình được, nếu có việc gì thì em gọi lại cho chị.”
Tăng Tuyết nhấn mạnh câu có việc. Lâm Lam đẩy Diêm Quân Lệnh đang cứ nhào vào người cô ra, nhỏ giọng hỏi, “Không phải là lại đi coi mắt đấy chứ?”
“Ha ha... làm gì có, là chị có chuyện bận thôi.” Nói xong Tăng Tuyết lặp tức cúp máy, sau đó nhìn bà mẹ đang cười tủm tỉm. Lúc này mẹ Tăng Tuyết mới hài lòng, “Mẹ có mua cho con một chiếc váy màu đỏ, ngày mai con mặc nó nhé.”
Màu đỏ cát tường, con đừng có suốt ngày không là váy đen trắng thì là quần dài, con nhìn những cô gái đi trên đường xem, ai ai cũng váy ngắn quần ngắn trẻ trung xinh đẹp đấy?”
“Còn cả váy ngắn bó sát cơ đấy.” Tăng Tuyết lẩm bẩm.
“Váy ngắn bó sát thì làm sao hả? Chỉ cần mặc mấy cái đó có thể gả con đi thì mọi người cũng sẵn lòng!”
“Hụ hụ,hụ... mẹ!” Tăng Tuyết không ngờ tới cái này mà mẹ cũng nghe qua cũng nói ra được, không nén được ho lên vài cái. Cô thật nghi ngờ đây đúng là mẹ ruột của cô sao? Lúc còn đi học là ai không cho cô yêu sớm, tốt nghiệp xong lại bắt cô lập tức gả cho đức lang quân như ý, mẹ nghĩ rằng cô là Nguyệt Lão có thể tự mình buộc dây tơ hồng cho mình sao?
“tóm lại là ngày mai con không muốn mặc cũng phải mặc.” Mẹ Tăng Tuyết nói xong liền làm bộ ngáp ngủ, “buồn ngủ chết mất, mau đi ngủ đi.”
Tăng Tuyết bị tiếng sấm bên ngoài làm giật mình, vỗ về trái tim đang bị sợ hãi, lê bước nặng nề đi vào phòng tắm. 20 người đàn ông, muốn lấy mạng của cô sao? Lại còn váy màu đỏ nữa chứ? Muốn hại cô mới chịu sao? Rùng mình một cái Tăng Tuyết đành chấp nhận thôi.
/612
|