Tay cầm điện thoại, Lâm Lam chần chừ rất lâu không nhắn tin lại cho Đồng Thiên Hoa.
Hai mươi năm, đối với Lâm Lam đã là một chuyện rất là lâu, trong những năm đó, cô lúc đầu cũng mong chờ tiểu ca ca của cô sẽ về, như trong câu chuyện đồng thoại, ngày nào đó anh ấy sẽ về bên cạnh cô trong một chiều hoàng hôn, khi cả trời đất được bao phủ bởi ánh hồng, cưới cô, yêu cô, hai người mãi mãi hạnh phúc về sau.
Nhưng kỳ vọng đó dần thành thất vọng, anh ấy không về, cô cũng dần dần trưởng thành từ một thiếu nữ thành phụ nữ, cô không còn tin vào đồng thoại, đối với lời hứa hẹn, cũng có cảm nhận riêng của mình.
Ký ức như được che phủ bởi lớp bụi của thời gian, bạn bè đồng hành thuở nhỏ giờ đã nhớ không rõ mặt. Khi cô còn cảm động được nắm lấy tay của Trần Lâm Kiệt, cô đã dần dần buông tha, việc quá khứ chỉ là những lời trẻ con cười đùa, không thể coi nó là thật.
Bây giờ cô cũng trở thành vợ người khác, càng không thể vẫn để tâm ước mơ đồng thoại hồi nhỏ nữa.
Từ từ bình phục lại tâm trạng ngạc nhiên ban đầu, Lâm Lam cầm lại khăn lau, lau tóc mình từng lần một.
Đồng Thiên Hoa chờ đợi rất lâu, tin nhắn như đã rơi vào biển sâu không thấy hồi âm, nhưng anh không vội, có những việc càng không hỏi càng dễ mọc mầm trong đáy lòng.
Đèn trong phòng rất sáng, Đồng Thiên Hoa lại ngồi một góc cạnh bóng tối, không có cử động gì. Ngôi nhà anh ở, là một biệt thự đơn lập, xung quanh không có căn hộ nào khác, cả một biệt thự cũng không có người hầu kẻ hạ ở lại qua đêm, anh cởi áo ngoài khiến người khác run rẩy sợ hãi, anh cũng chỉ là một người độc hành cô đơn, một người mắc bệnh tâm lý nguy kịch.
Trước đây anh không có gì trong tay, giờ muốn gì có đấy, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng cô đơn, nhớ lại khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Lam, không tự chủ nhếch môi lên.
Tóc dài anh vừa tắm xong đang đáp trên vai, khuôn mặt có thể mê hoặc lòng người đó, mang theo một sắc trắng bệch bệnh trạng, như một hoàng tử u buồn.
Điều đáng tiếc là hoàng tử không chạm đến máu, nhưng trên tay anh đã tràn đầy máu tươi của nhiều người.
Dưới ánh đèn sáng sủa, Đồng Thiên Hoa cười tự giễu, càng cười tiếng càng to, cho đến khi tiếng cười đó cũng thấy ngại ngùng rồi mới dừng lại.
Trong một ngôi nhà hiu quạnh thế này, ngay cả việc anh cười cũng trở nên quỷ dị.
“Bây giờ anh cái gì cũng có rồi, em sẵn lòng chia sẻ cùng anh không?” Cười đủ rồi, Đồng Thiên Hoa một mình thì thầm trong một căn phòng trống rỗng.
...
Lâm Lam cuối cùng cũng không trả lời tin nhắn của Đồng Thiên Hoa, nhưng việc này lại cắm sâu vào đáy lòng của cô rồi, như chiếc chìa khóa đã mở ra gông xiềng ký ức, khiến mọi hình ảnh quá khứ ngày càng rõ nét lên.
Những lời cô đã nói với tiểu ca ca, những việc đã làm, những lỗi từng gây ra, giờ không còn chỉ là ký ức mơ hồ nữa, đang trở nên chân thực hơn.
Đã mấy lần Lâm Lam định đi hỏi ba, còn nhớ cậu bé đã được ông chỉ phái, cứ mỗi lần tan lớp sẽ đi theo sát chân cô, không hề rời đi bước nào liên tục 4 năm đó không?
Nhưng lần nào định nói, lại không biết nên mở miệng bằng cách nào.
Chưa nói đến Đồng Thiên Hoa không phải là người đó, nhưng nếu đúng thật sự thì sao? Dựa vào mâu thuẫn giữa Đồng Thiên Hoa và Diêm Quân Lệnh, một người là chồng cô, một người là chàng trai cô đã hoài niệm bao năm, cô nên lựa chọn thế nào?
Bất cứ giúp bên nào, cô đều thấy khó chịu.
Với lại Lâm Lam đã loáng thoáng biết được từ những lời Diêm Quân Lệnh kể, những việc mà Đồng Thiên Hoa đã làm, những người mà anh hãm hại, những tội phi pháp mà anh đã thực hiện, e là không phải chỉ đơn giản xét xử bỏ tù là có thể giải quyết được.
Riêng việc Đồng Thiên Hoa chỉ vì muốn cô cảm kích, anh đã cưỡng ép người thanh niên trẻ đó phải cắt thận, việc này đã khiến Lâm Lam phát sợ.
Còn những lời của Hàn Hinh Nhi nữa, cái chết của Trương Lộ, Đồng Thiên Hoa lúc đó cũng đang ở hiện trường.
“Ngày mai phải đi Maldives rồi, sao con lại ngồi ngẩn ngơ thế này?” Lâm Phúc Sinh gọi Lâm Lam xuống ăn sáng, ai ngờ con bé này lại tự mình ngồi ngẩn ngơ.
“Ba, ba còn nhớ chuyện hồi nhở của con không?” Lâm Lam bình phục lại tinh thần, hạ ý thức hỏi.
“Con muốn hỏi gì?” Lâm Phúc Sinh nghe thấy câu này của Lâm Lam, đã đoán được nha đầu này chắc đã phát hiện được cái gì rồi, nhưng mà cũng chậm chạp thật, đã gần một năm rồi giờ mới để ý.
“Chính là... tiểu ca ca hồi xưa của con, anh ta về sau đã đi đâu rồi?” Lâm Lam chần chừ lúc rồi hỏi dò.
Lâm Phúc Sinh cười thầm, nha đầu này là thấy ngại hay là cảm thấy mất mặt vì phản ứng chậm chạp của mình? Thế thì ông cũng không được trực tiếp nói thẳng ra, phải bản thân nha đầu này tự nhận ra mới thấy thú vị, nhưng mà gợi ý một tí chắc vẫn được: “Bắc Kinh đó, trước đây chẳng phải đã nói đi Bắc Kinh rồi sao?”
“Thế ba biết anh ấy làm gì không?”
“Cái này thì ba không rõ, nhưng mà ba đoán là con sẽ hiểu rõ hơn ba.” Lâm lão gia nói một cách thần bí.
Lâm Lam ngớ người, chẳng lẽ ba cũng biết cô quen biết với Đồng Thiên Hoa?
“Nhớ lại hồi xưa ranh con đó là một thằng nhóc béo phì, nhưng về sau nghe bảo là đã trở nên đẹp trai hẳn, con lại nhớ đến cậu ta rồi à?” Người đẹp trai này trong ý của Lâm Phúc Sinh là chỉ Diêm Quân Lệnh.
Nhưng rất đáng tiếc là sau khi Lâm Lam nghe thấy từ này, cô lại chủ quan nghĩ đến là Đồng Thiên Hoa.
Người đàn ông có thể tuấn sái hơn Đồng Thiên Hoa trong Bắc Kinh này thật sự là không nhiều, còn Diêm Quân Lệnh trong lòng Lâm Lam cũng gọi là đẹp, nhưng vì khí chất của anh ấy quá mãnh liệt, sẽ khiến người khác không tự chủ bỏ qua vẻ ngoài tuấn mỹ của anh ta.
Trong lòng đã có đáp án, Lâm Lam càng thấy đau khổ.
Lâm Phúc Sinh không hiểu: “Nha đầu này tìm thấy người rồi còn không vui ư?”
“Không sao, con chỉ lo lắng là bay đường dài, sức khỏe của ba sẽ không chịu được." Lâm Lam đáng trống lảng, đã chuyển câu chuyện sang chuyến bay của ngày mai.
“Ông bà nội cao tuổi thế này rồi còn được, sao ba lại không được? Yên tâm đi, ba hỏi qua Tiêu viện trưởng rồi, bay đường dài không vấn đề gì cả.” Lâm Phúc Sinh vỗ vỗ tay của con gái, ra ý sức khỏe mình không sao.
Lâm Lam gật đầu, áp người lên cánh tay của ba: “Thế thì tốt, đợi hôn lễ kết thúc, Quân Lệnh đã sắp xếp ra 5 ngày đi chơi, đến lúc đó ba cũng có thể đi ngắm biển.” Tuy Lâm Lam lo lắng cho sức khỏe của ba, nhưng cũng muốn dẫn ba đi xem xem thế giời bên ngoài.
Nửa đời trước đây hai bố con đều bị nhốt trong Tấn Thị, nhất là ba, vì muốn chăm sóc cô, cả đời không tái hôn, lại bị bệnh tật giày vò nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài xem rồi, sao có thể tự bỏ được.
“Con bé này, nói như kiểu ba chưa bao giờ từng đi ra ngoài.” Lâm Phúc Sinh lườm Lâm Lam, ngữ điệu bất mãn, nhưng đôi mắt chứa đầy nét cười.
Lâm Lam cũng cười theo: “Không phải thế sao?”
“Ha ha, nha đầu xấu này.” Lâm Phúc Sinh nghe vậy vỗ nhẹ đầu của Lâm Lam, ông cười: “Ba thế này cũng có thể gọi là theo con gái hưởng phúc rồi.”
“Có tự hào lắm không?” Lâm Lam rút ra một quyền tạp chí rồi cuộn nó lại, giả vờ là micro, giơ lên phóng vấn ba.
“Tự hào vô cùng.”
“Thế làm cha của một người mẫu nổi tiếng, ba có lời gì muốn chia sẽ cho khán giả không?” Lâm Lam cười hỏi tiếp.
“Cái này thì, khó nói lắm, rất phức tạp...”
“Sao lại vừa khó nói vừa phức tạp?” Lâm Lam không nhịn được cười, ngắt lời ông già nhà mình.
“Chẳng phải thế sao, là cha của người mẫu nổi tiếng, ba cũng là người nổi tiếng, phát ngôn dĩ nhiên phải cẩn thận rồi.” Lâm Phúc Sinh nói theo tiếng địa phương của Tấn Thị, nhưng lại nói một cách nghiêm túc, Lâm Lam đã bị chọc cười đổ người xuống.
Vụ việc của Đồng Thiên Hoa đã trôi đi trong tiếng cười vui nhộn này, Lâm Lam cất hết đi những nghi hoặc lo lắng trong lòng, chuyên tâm chuẩn bị việc khởi hành của ngày mai.
Còn về Đồng Thiên Hoa, đợi hôn lễ kết thúc rồi tính sau.
Bây giờ tình thế của Bắc Kinh không vững, Diêm Quân Lệnh lại bận rộn như vậy, gánh nặng trên vai chú hai cũng không nhẹ, Lâm Lam không muốn gây chuyện phiền phức lúc này cho mọi người.
Trong lòng đã có tính toán, Lâm Lam cũng không hoảng loạn như ban đầu nữa.
“Những đồ đạc cần chuẩn bị đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Lâm Phúc Sinh nhìn sang Vượng Tài, lại hỏi thêm một câu. [Thêm "" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Lâm Lam gật đầu, chiều ngày mai sẽ lên đường, khi đến Maldives sẽ là ngày 11, chuẩn bị thêm một ngày nữa chính là ngày hôn lễ của mình, tim bỗng đập nhanh thình thịch một cách không chịu kiểm soát.
Đây không chỉ là một hôn lễ mà tất cả mọi người trong Bắc Kinh đã mong chờ, mà cũng là một hôn lễ Lâm Lam đã khát khao bao năm.
Hai mươi năm, đối với Lâm Lam đã là một chuyện rất là lâu, trong những năm đó, cô lúc đầu cũng mong chờ tiểu ca ca của cô sẽ về, như trong câu chuyện đồng thoại, ngày nào đó anh ấy sẽ về bên cạnh cô trong một chiều hoàng hôn, khi cả trời đất được bao phủ bởi ánh hồng, cưới cô, yêu cô, hai người mãi mãi hạnh phúc về sau.
Nhưng kỳ vọng đó dần thành thất vọng, anh ấy không về, cô cũng dần dần trưởng thành từ một thiếu nữ thành phụ nữ, cô không còn tin vào đồng thoại, đối với lời hứa hẹn, cũng có cảm nhận riêng của mình.
Ký ức như được che phủ bởi lớp bụi của thời gian, bạn bè đồng hành thuở nhỏ giờ đã nhớ không rõ mặt. Khi cô còn cảm động được nắm lấy tay của Trần Lâm Kiệt, cô đã dần dần buông tha, việc quá khứ chỉ là những lời trẻ con cười đùa, không thể coi nó là thật.
Bây giờ cô cũng trở thành vợ người khác, càng không thể vẫn để tâm ước mơ đồng thoại hồi nhỏ nữa.
Từ từ bình phục lại tâm trạng ngạc nhiên ban đầu, Lâm Lam cầm lại khăn lau, lau tóc mình từng lần một.
Đồng Thiên Hoa chờ đợi rất lâu, tin nhắn như đã rơi vào biển sâu không thấy hồi âm, nhưng anh không vội, có những việc càng không hỏi càng dễ mọc mầm trong đáy lòng.
Đèn trong phòng rất sáng, Đồng Thiên Hoa lại ngồi một góc cạnh bóng tối, không có cử động gì. Ngôi nhà anh ở, là một biệt thự đơn lập, xung quanh không có căn hộ nào khác, cả một biệt thự cũng không có người hầu kẻ hạ ở lại qua đêm, anh cởi áo ngoài khiến người khác run rẩy sợ hãi, anh cũng chỉ là một người độc hành cô đơn, một người mắc bệnh tâm lý nguy kịch.
Trước đây anh không có gì trong tay, giờ muốn gì có đấy, nhưng vẫn cảm thấy trống rỗng cô đơn, nhớ lại khuôn mặt lạnh nhạt của Lâm Lam, không tự chủ nhếch môi lên.
Tóc dài anh vừa tắm xong đang đáp trên vai, khuôn mặt có thể mê hoặc lòng người đó, mang theo một sắc trắng bệch bệnh trạng, như một hoàng tử u buồn.
Điều đáng tiếc là hoàng tử không chạm đến máu, nhưng trên tay anh đã tràn đầy máu tươi của nhiều người.
Dưới ánh đèn sáng sủa, Đồng Thiên Hoa cười tự giễu, càng cười tiếng càng to, cho đến khi tiếng cười đó cũng thấy ngại ngùng rồi mới dừng lại.
Trong một ngôi nhà hiu quạnh thế này, ngay cả việc anh cười cũng trở nên quỷ dị.
“Bây giờ anh cái gì cũng có rồi, em sẵn lòng chia sẻ cùng anh không?” Cười đủ rồi, Đồng Thiên Hoa một mình thì thầm trong một căn phòng trống rỗng.
...
Lâm Lam cuối cùng cũng không trả lời tin nhắn của Đồng Thiên Hoa, nhưng việc này lại cắm sâu vào đáy lòng của cô rồi, như chiếc chìa khóa đã mở ra gông xiềng ký ức, khiến mọi hình ảnh quá khứ ngày càng rõ nét lên.
Những lời cô đã nói với tiểu ca ca, những việc đã làm, những lỗi từng gây ra, giờ không còn chỉ là ký ức mơ hồ nữa, đang trở nên chân thực hơn.
Đã mấy lần Lâm Lam định đi hỏi ba, còn nhớ cậu bé đã được ông chỉ phái, cứ mỗi lần tan lớp sẽ đi theo sát chân cô, không hề rời đi bước nào liên tục 4 năm đó không?
Nhưng lần nào định nói, lại không biết nên mở miệng bằng cách nào.
Chưa nói đến Đồng Thiên Hoa không phải là người đó, nhưng nếu đúng thật sự thì sao? Dựa vào mâu thuẫn giữa Đồng Thiên Hoa và Diêm Quân Lệnh, một người là chồng cô, một người là chàng trai cô đã hoài niệm bao năm, cô nên lựa chọn thế nào?
Bất cứ giúp bên nào, cô đều thấy khó chịu.
Với lại Lâm Lam đã loáng thoáng biết được từ những lời Diêm Quân Lệnh kể, những việc mà Đồng Thiên Hoa đã làm, những người mà anh hãm hại, những tội phi pháp mà anh đã thực hiện, e là không phải chỉ đơn giản xét xử bỏ tù là có thể giải quyết được.
Riêng việc Đồng Thiên Hoa chỉ vì muốn cô cảm kích, anh đã cưỡng ép người thanh niên trẻ đó phải cắt thận, việc này đã khiến Lâm Lam phát sợ.
Còn những lời của Hàn Hinh Nhi nữa, cái chết của Trương Lộ, Đồng Thiên Hoa lúc đó cũng đang ở hiện trường.
“Ngày mai phải đi Maldives rồi, sao con lại ngồi ngẩn ngơ thế này?” Lâm Phúc Sinh gọi Lâm Lam xuống ăn sáng, ai ngờ con bé này lại tự mình ngồi ngẩn ngơ.
“Ba, ba còn nhớ chuyện hồi nhở của con không?” Lâm Lam bình phục lại tinh thần, hạ ý thức hỏi.
“Con muốn hỏi gì?” Lâm Phúc Sinh nghe thấy câu này của Lâm Lam, đã đoán được nha đầu này chắc đã phát hiện được cái gì rồi, nhưng mà cũng chậm chạp thật, đã gần một năm rồi giờ mới để ý.
“Chính là... tiểu ca ca hồi xưa của con, anh ta về sau đã đi đâu rồi?” Lâm Lam chần chừ lúc rồi hỏi dò.
Lâm Phúc Sinh cười thầm, nha đầu này là thấy ngại hay là cảm thấy mất mặt vì phản ứng chậm chạp của mình? Thế thì ông cũng không được trực tiếp nói thẳng ra, phải bản thân nha đầu này tự nhận ra mới thấy thú vị, nhưng mà gợi ý một tí chắc vẫn được: “Bắc Kinh đó, trước đây chẳng phải đã nói đi Bắc Kinh rồi sao?”
“Thế ba biết anh ấy làm gì không?”
“Cái này thì ba không rõ, nhưng mà ba đoán là con sẽ hiểu rõ hơn ba.” Lâm lão gia nói một cách thần bí.
Lâm Lam ngớ người, chẳng lẽ ba cũng biết cô quen biết với Đồng Thiên Hoa?
“Nhớ lại hồi xưa ranh con đó là một thằng nhóc béo phì, nhưng về sau nghe bảo là đã trở nên đẹp trai hẳn, con lại nhớ đến cậu ta rồi à?” Người đẹp trai này trong ý của Lâm Phúc Sinh là chỉ Diêm Quân Lệnh.
Nhưng rất đáng tiếc là sau khi Lâm Lam nghe thấy từ này, cô lại chủ quan nghĩ đến là Đồng Thiên Hoa.
Người đàn ông có thể tuấn sái hơn Đồng Thiên Hoa trong Bắc Kinh này thật sự là không nhiều, còn Diêm Quân Lệnh trong lòng Lâm Lam cũng gọi là đẹp, nhưng vì khí chất của anh ấy quá mãnh liệt, sẽ khiến người khác không tự chủ bỏ qua vẻ ngoài tuấn mỹ của anh ta.
Trong lòng đã có đáp án, Lâm Lam càng thấy đau khổ.
Lâm Phúc Sinh không hiểu: “Nha đầu này tìm thấy người rồi còn không vui ư?”
“Không sao, con chỉ lo lắng là bay đường dài, sức khỏe của ba sẽ không chịu được." Lâm Lam đáng trống lảng, đã chuyển câu chuyện sang chuyến bay của ngày mai.
“Ông bà nội cao tuổi thế này rồi còn được, sao ba lại không được? Yên tâm đi, ba hỏi qua Tiêu viện trưởng rồi, bay đường dài không vấn đề gì cả.” Lâm Phúc Sinh vỗ vỗ tay của con gái, ra ý sức khỏe mình không sao.
Lâm Lam gật đầu, áp người lên cánh tay của ba: “Thế thì tốt, đợi hôn lễ kết thúc, Quân Lệnh đã sắp xếp ra 5 ngày đi chơi, đến lúc đó ba cũng có thể đi ngắm biển.” Tuy Lâm Lam lo lắng cho sức khỏe của ba, nhưng cũng muốn dẫn ba đi xem xem thế giời bên ngoài.
Nửa đời trước đây hai bố con đều bị nhốt trong Tấn Thị, nhất là ba, vì muốn chăm sóc cô, cả đời không tái hôn, lại bị bệnh tật giày vò nhiều năm như vậy, bây giờ cuối cùng cũng có thể đi ra ngoài xem rồi, sao có thể tự bỏ được.
“Con bé này, nói như kiểu ba chưa bao giờ từng đi ra ngoài.” Lâm Phúc Sinh lườm Lâm Lam, ngữ điệu bất mãn, nhưng đôi mắt chứa đầy nét cười.
Lâm Lam cũng cười theo: “Không phải thế sao?”
“Ha ha, nha đầu xấu này.” Lâm Phúc Sinh nghe vậy vỗ nhẹ đầu của Lâm Lam, ông cười: “Ba thế này cũng có thể gọi là theo con gái hưởng phúc rồi.”
“Có tự hào lắm không?” Lâm Lam rút ra một quyền tạp chí rồi cuộn nó lại, giả vờ là micro, giơ lên phóng vấn ba.
“Tự hào vô cùng.”
“Thế làm cha của một người mẫu nổi tiếng, ba có lời gì muốn chia sẽ cho khán giả không?” Lâm Lam cười hỏi tiếp.
“Cái này thì, khó nói lắm, rất phức tạp...”
“Sao lại vừa khó nói vừa phức tạp?” Lâm Lam không nhịn được cười, ngắt lời ông già nhà mình.
“Chẳng phải thế sao, là cha của người mẫu nổi tiếng, ba cũng là người nổi tiếng, phát ngôn dĩ nhiên phải cẩn thận rồi.” Lâm Phúc Sinh nói theo tiếng địa phương của Tấn Thị, nhưng lại nói một cách nghiêm túc, Lâm Lam đã bị chọc cười đổ người xuống.
Vụ việc của Đồng Thiên Hoa đã trôi đi trong tiếng cười vui nhộn này, Lâm Lam cất hết đi những nghi hoặc lo lắng trong lòng, chuyên tâm chuẩn bị việc khởi hành của ngày mai.
Còn về Đồng Thiên Hoa, đợi hôn lễ kết thúc rồi tính sau.
Bây giờ tình thế của Bắc Kinh không vững, Diêm Quân Lệnh lại bận rộn như vậy, gánh nặng trên vai chú hai cũng không nhẹ, Lâm Lam không muốn gây chuyện phiền phức lúc này cho mọi người.
Trong lòng đã có tính toán, Lâm Lam cũng không hoảng loạn như ban đầu nữa.
“Những đồ đạc cần chuẩn bị đã xong chưa?”
“Xong rồi.” Lâm Phúc Sinh nhìn sang Vượng Tài, lại hỏi thêm một câu. [Thêm "" khi tìm truyện trên google để đọcbản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Lâm Lam gật đầu, chiều ngày mai sẽ lên đường, khi đến Maldives sẽ là ngày 11, chuẩn bị thêm một ngày nữa chính là ngày hôn lễ của mình, tim bỗng đập nhanh thình thịch một cách không chịu kiểm soát.
Đây không chỉ là một hôn lễ mà tất cả mọi người trong Bắc Kinh đã mong chờ, mà cũng là một hôn lễ Lâm Lam đã khát khao bao năm.
/612
|