Ra khỏi công ty, Lâm Lam để Tăng Tuyết liên hệ với tổng biên tập “Tài Trí”, nể mặt Diêm Quân Lệnh nên bên đó rất dễ nói chuyện, kêu thẳng Lâm Lam qua đó.
Buổi chụp ảnh bắt đầu sớm mà còn rất thuận lợi bởi vì người chụp ảnh cho cô là Từ Lỗi, cũng chính là người chụp ảnh cho Duyệt Vi lần trước, hai người cũng coi như quen biết đã lâu, lại thêm ban đầu Từ Lỗi nhờ chụp ảnh trang bìa cho Lâm Lam mới nổi tiếng, từ đó giá trị cũng không ngừng tăng cao, trở thành thế hệ nhiếp ảnh gia mới trong nước.
Thành tựu của cả hai người đều là nhờ bên còn lại nên hợp tác tương đối quen thuộc, phối hợp càng ăn ý hơn.
“Lần trước muốn cảm ơn em mãi nhưng mà không có cơ hội, không biết hôm nay có thể hân hạnh mời em không?” Nhiếp ảnh gia Từ Lỗi chân thành đưa ra lời mời.
Lâm Lam cười: “Nên cảm ơn anh mới đúng, mỗi lần đều chụp em đẹp như vậy.”
“Khúc Khải tới rồi.” Đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị mời Từ Lỗi để cảm ơn anh ta thì Tăng Tuyết chạy chậm tới nhỏ giọng bên tai Lâm Lam.
“À.” Lâm Lam không ngờ rằng người này lại giỏi giang đến như thế, còn cố ý chạy tới đây để phá cô làm việc, cô hơi áy náy nhìn Từ Lỗi: “Hôm nay sợ là không mời anh đi được, có thời gian nhất định hẹn gặp.”
Nói xong Lâm Lam và Tăng Tuyết định rời đi, nào ngờ Khúc Khải đã đi vào.
“Cô Lâm, mấy lời của tôi trước đó hình như cô nghe không hiểu.” Khúc Khải vừa đi vào đã không nể mặt Lâm Lam.
“Tôi cũng không hiểu ý của quản lý Khúc lắm.” Nếu đã giáp mặt rồi thì Lâm Lam cũng không thể trốn, chỉ có thế lấy cứng đối cứng.
“Công ty hẹn cô ba giờ phỏng vấn, cô xem giờ là mấy giờ rồi, Lâm Lam cứ coi như là chủ tịch Tần thiên vị cô thì cũng nên tự quản bản thân một chút, là nhân vật công chúng, cô không chỉ chịu trách nhiệm hình tượng của bản thân mà còn chịu trách nhiệm với công ty.” Khúc Khải học đạo đức tư tưởng chính trị không tệ, vừa mới đáp Lâm Lam thì lên mặt dạy đời.
“Quản lý Khúc cũng nói rồi, tôi phải có trách nhiệm với hình tượng bản thân, thế thì tôi đã sớm có hẹn chụp ảnh với Tài Trí, đương nhiên là phải giữ hẹn, còn buổi phỏng vấn mà quản lý Khúc thay tôi nhận, nếu như tôi không nhớ nhầm thì Coco vẫn chưa quay về, chắc các anh chưa nói với cô ấy, theo như trình tự bình thường, lẽ nào không phải làm việc này rồi mới có thể nghe theo sắp xếp của quản lý Khúc sao?” Ai không biết lên mặt dạy đời, ánh mắt Lâm Lam có chút khinh thường.
Hẹn phỏng vấn cho cô? Một đơn vị truyền thông ngay cả tên đều chưa nghe qua, cũng gọi là hoạt động truyền thông? Những việc làm của Khúc Khải đã quá hiển nhiên, khiến Lâm Lam ngay cả khinh thường cũng thấy không đáng.
“Cô Lâm, cô không sợ người ta nói cô có bệnh ngôi sao sao?” Khúc Khải chụp mũ.
“Ồ.” Lâm Lam ồ lên một tiếng nhìn đồng hồ: “Hiện giờ đã là 2 giờ 40 phút, có vẻ là thời gian hẹn chưa tới, mặc dù tôi và quản lý Khúc có mâu thuẫn nhưng quản lý Khúc cũng không cần vu oan tôi như vậy chứ?”
“Cô...” Khúc Khải nhận được tin Lâm Lam đã tới chụp ảnh cho “Tài Trí”, vội vàng liên hệ với tổng biên tập bên họ, kết quả là bên kia nói tổng biên tập Lý Diệu Tiến đã từ chức, anh ta lại gọi tiếp cho tổng biên tập thì bên kia lại úp úp mở mở tỏ vẻ chụp hay không chụp còn cần xem ý kiến của Lâm Lam, vì thế mới chạy tới đây.
Nào ngờ Lâm Lam không chỉ chụp xong rồi mà còn xong sớm đến như thế, bình thường chụp ảnh tạp chí đều tốn ba đến bốn tiếng. Lần này, Khúc Khải cảm giác như bị tát bôm bốp vào mặt, vẻ mặt trông rất khó coi.
Lâm Lam kéo tay Tăng Tuyết đi ra ngoài, lúc đi qua chỗ Khúc Khải đột nhiên nhỏ giọng: “Quản lý Khúc vì cô Bành hết lòng phục vụ, nhưng mà có từng nghĩ cô ấy đối với anh thế nào không?”
“Cô biết những gì?” Mặc dù Khúc Khải quen rộng biết nhiều nhưng cũng giật mình, Lâm Lam rốt cuộc biết những gì?
“Không nhiều.” Lâm Lam vứt lại hai chữ rồi rời đi cùng Tăng Tuyết.
Từ Lỗi nhìn Lâm Lam nửa năm không gặp, thần thái ngay cả quản lý tiếng tăm của Tân Trí đều không chèn ép nổi, xem ra cô gái này tương lai sáng lạn.
Ra khỏi phòng chụp của Tài Trí, Lâm Lam bảo Tăng Tuyết hẹn nhà truyền thông kia ở một nhà ăn gần Đỉnh Thành, cô bận chụp ảnh nên vẫn chưa kịp ăn cơm.
Vừa mới gọi xong món thì phóng viên tới nơi, nhìn thấy Lâm Lam ăn cơm, mới đầu sửng sốt một lát nhưng lập tức giới thiệu bản thân. Quả nhiên giống như Lâm Lam đoán, bên kia cũng không có tiếng tăm gì chỉ là Khúc Khải dùng để lãng phí thời gian của cô.
Nhưng mà đúng lúc này cô đói meo lại hiếm khi được vừa ăn vừa làm việc nên cũng không gấp gáp, gọi cho phóng viên trẻ tuổi kia một phần salad hoa quả, bảo cậu ta ngồi xuống ăn cùng mình.
Phóng viên kia rất căng thẳng, Tăng Tuyết cũng vẫy tay: “Ăn chút gì trước đi, đừng căng thẳng.”
“Không ngờ cô Lâm lại là người bình dị dễ gần thế này.” Phóng viên cuối cùng cũng ngồi xuống, khẽ cảm khái.
Lâm Lam mỉm cười: “Tôi là người mẫu, không là hổ báo.”
“Cô Lâm không biết, rất nhiều ngôi sao cùng tầm với cô đều rất khó tiếp xúc, phỏng vấn không dễ dàng.” Phóng viên nhớ tổng biên tập lệnh cho cậu ta ra sức bôi đen Lâm Lam, nhưng mà vào giờ khắc này vừa tiếp xúc với Lâm Lam phóng viên này đã quyết định thần tượng cô.
“Thế thì hôm nay cậu cứ hỏi, tôi không biết thì không nói nếu biết nhất định sẽ nói hết, thế nào?” Lâm Lam nhìn phóng viên trẻ tuổi hơi luống cuống, đột nhiên nhớ tới bản thân lúc mới làm người mẫu, dịu giọng.
Phóng viên vừa mừng vừa sợ, hỏi hết tất cả về những tin đồn gần đây rồi những câu hỏi nóng một lượt, Lâm Lam đúng như đã nói, không biết thì không nói, nếu biết nhất định sẽ nói hết. Đừng nói là phóng viên, ngay cả Tăng Tuyết cảm cũng thấy hơi bất ngờ.
Cuối cùng, phóng viên hỏi một câu, đó chính là “Lâm Lam có bạn trai hay chưa?”
“Không có.” Lâm Lam trả lời tương đối nhanh.
Phóng viên kia vui vẻ, sung sướng kết thúc buổi phỏng vấn hôm nay.
Đợi anh ta đi rồi, Tăng Tuyết thấp thỏm hỏi Lâm Lam: “Em nói thẳng ra là không có bạn trai, không sợ Đại Boss biết sẽ giận sao?”
“Em vốn đâu có bạn trai, chỉ là có chồng thôi.” Lâm Lam giảo hoạt nháy mắt với Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết bỗng dưng hiểu ra, chỉ là thật sự như thế có ổn không?
Lâm Lam nhìn đồng hồ, đã là năm giờ, cô cũng không rời đi gấp, nhàm chán lật xem điện thoại, một lúc nữa Diêm Quân Lệnh sẽ tan ca, hiếm khi khoảng cách gần như thế này, cô chuẩn bị đón người nào đó về nhà.
Chỉ là...
Lướt điện thoại tới lui, Lâm Lam nhìn thấy tin tức của Trần Văn, tin tức liên quan tới việc cô ta âm thầm ký hợp đồng với Đỉnh Thành vẫn tiếp tục tăng độ hot, mà kèm theo đó việc Trần Văn là vợ của Diêm Quân Lệnh cũng được chứng thực một cách gián tiếp, đáng ghét hơn là có phóng viên phỏng vấn Trần Văn, cô ta đã ngầm thừa nhận.
“Trần Văn không sợ mất mặt à? Cô ta không phải không biết em là vợ của Đại Boss, còn tự nhận không sợ bị nhục mặt?” Tăng Tuyết cũng đọc được tin tức.
Lâm Lam không nói gì, nhớ đến chuyện sáng nay, nếu như cô đoán không sai thì Trần Văn đoán ra cô ở dưới bàn mới cố ý hỏi Diêm Quân Lệnh như thế.
Lòng dạ đàn bà thì đàn bà mới hiểu, nhưng mà lần nay Lâm Lam cũng không định lùi bước.
Nếu như là chồng của cô thì làm gì có chuyện chắp tay nhường cho người khác? Huống hồ ai đó đã thề non hẹn biển rồi, chỉ yêu mình cô.
Con người chỉ lúc được yêu thương thì mới có sức mạnh, mới có thể ngẩng cao đầu, Lâm Lam dù không có sở thích này nhưng mà cũng không thích người khác liên tục nhòm ngó chồng mình, còn cố ý khiêu khích trước mặt cô.
Trần Văn nghĩ cô bị thiểu năng sao?
Buổi chụp ảnh bắt đầu sớm mà còn rất thuận lợi bởi vì người chụp ảnh cho cô là Từ Lỗi, cũng chính là người chụp ảnh cho Duyệt Vi lần trước, hai người cũng coi như quen biết đã lâu, lại thêm ban đầu Từ Lỗi nhờ chụp ảnh trang bìa cho Lâm Lam mới nổi tiếng, từ đó giá trị cũng không ngừng tăng cao, trở thành thế hệ nhiếp ảnh gia mới trong nước.
Thành tựu của cả hai người đều là nhờ bên còn lại nên hợp tác tương đối quen thuộc, phối hợp càng ăn ý hơn.
“Lần trước muốn cảm ơn em mãi nhưng mà không có cơ hội, không biết hôm nay có thể hân hạnh mời em không?” Nhiếp ảnh gia Từ Lỗi chân thành đưa ra lời mời.
Lâm Lam cười: “Nên cảm ơn anh mới đúng, mỗi lần đều chụp em đẹp như vậy.”
“Khúc Khải tới rồi.” Đúng lúc Lâm Lam chuẩn bị mời Từ Lỗi để cảm ơn anh ta thì Tăng Tuyết chạy chậm tới nhỏ giọng bên tai Lâm Lam.
“À.” Lâm Lam không ngờ rằng người này lại giỏi giang đến như thế, còn cố ý chạy tới đây để phá cô làm việc, cô hơi áy náy nhìn Từ Lỗi: “Hôm nay sợ là không mời anh đi được, có thời gian nhất định hẹn gặp.”
Nói xong Lâm Lam và Tăng Tuyết định rời đi, nào ngờ Khúc Khải đã đi vào.
“Cô Lâm, mấy lời của tôi trước đó hình như cô nghe không hiểu.” Khúc Khải vừa đi vào đã không nể mặt Lâm Lam.
“Tôi cũng không hiểu ý của quản lý Khúc lắm.” Nếu đã giáp mặt rồi thì Lâm Lam cũng không thể trốn, chỉ có thế lấy cứng đối cứng.
“Công ty hẹn cô ba giờ phỏng vấn, cô xem giờ là mấy giờ rồi, Lâm Lam cứ coi như là chủ tịch Tần thiên vị cô thì cũng nên tự quản bản thân một chút, là nhân vật công chúng, cô không chỉ chịu trách nhiệm hình tượng của bản thân mà còn chịu trách nhiệm với công ty.” Khúc Khải học đạo đức tư tưởng chính trị không tệ, vừa mới đáp Lâm Lam thì lên mặt dạy đời.
“Quản lý Khúc cũng nói rồi, tôi phải có trách nhiệm với hình tượng bản thân, thế thì tôi đã sớm có hẹn chụp ảnh với Tài Trí, đương nhiên là phải giữ hẹn, còn buổi phỏng vấn mà quản lý Khúc thay tôi nhận, nếu như tôi không nhớ nhầm thì Coco vẫn chưa quay về, chắc các anh chưa nói với cô ấy, theo như trình tự bình thường, lẽ nào không phải làm việc này rồi mới có thể nghe theo sắp xếp của quản lý Khúc sao?” Ai không biết lên mặt dạy đời, ánh mắt Lâm Lam có chút khinh thường.
Hẹn phỏng vấn cho cô? Một đơn vị truyền thông ngay cả tên đều chưa nghe qua, cũng gọi là hoạt động truyền thông? Những việc làm của Khúc Khải đã quá hiển nhiên, khiến Lâm Lam ngay cả khinh thường cũng thấy không đáng.
“Cô Lâm, cô không sợ người ta nói cô có bệnh ngôi sao sao?” Khúc Khải chụp mũ.
“Ồ.” Lâm Lam ồ lên một tiếng nhìn đồng hồ: “Hiện giờ đã là 2 giờ 40 phút, có vẻ là thời gian hẹn chưa tới, mặc dù tôi và quản lý Khúc có mâu thuẫn nhưng quản lý Khúc cũng không cần vu oan tôi như vậy chứ?”
“Cô...” Khúc Khải nhận được tin Lâm Lam đã tới chụp ảnh cho “Tài Trí”, vội vàng liên hệ với tổng biên tập bên họ, kết quả là bên kia nói tổng biên tập Lý Diệu Tiến đã từ chức, anh ta lại gọi tiếp cho tổng biên tập thì bên kia lại úp úp mở mở tỏ vẻ chụp hay không chụp còn cần xem ý kiến của Lâm Lam, vì thế mới chạy tới đây.
Nào ngờ Lâm Lam không chỉ chụp xong rồi mà còn xong sớm đến như thế, bình thường chụp ảnh tạp chí đều tốn ba đến bốn tiếng. Lần này, Khúc Khải cảm giác như bị tát bôm bốp vào mặt, vẻ mặt trông rất khó coi.
Lâm Lam kéo tay Tăng Tuyết đi ra ngoài, lúc đi qua chỗ Khúc Khải đột nhiên nhỏ giọng: “Quản lý Khúc vì cô Bành hết lòng phục vụ, nhưng mà có từng nghĩ cô ấy đối với anh thế nào không?”
“Cô biết những gì?” Mặc dù Khúc Khải quen rộng biết nhiều nhưng cũng giật mình, Lâm Lam rốt cuộc biết những gì?
“Không nhiều.” Lâm Lam vứt lại hai chữ rồi rời đi cùng Tăng Tuyết.
Từ Lỗi nhìn Lâm Lam nửa năm không gặp, thần thái ngay cả quản lý tiếng tăm của Tân Trí đều không chèn ép nổi, xem ra cô gái này tương lai sáng lạn.
Ra khỏi phòng chụp của Tài Trí, Lâm Lam bảo Tăng Tuyết hẹn nhà truyền thông kia ở một nhà ăn gần Đỉnh Thành, cô bận chụp ảnh nên vẫn chưa kịp ăn cơm.
Vừa mới gọi xong món thì phóng viên tới nơi, nhìn thấy Lâm Lam ăn cơm, mới đầu sửng sốt một lát nhưng lập tức giới thiệu bản thân. Quả nhiên giống như Lâm Lam đoán, bên kia cũng không có tiếng tăm gì chỉ là Khúc Khải dùng để lãng phí thời gian của cô.
Nhưng mà đúng lúc này cô đói meo lại hiếm khi được vừa ăn vừa làm việc nên cũng không gấp gáp, gọi cho phóng viên trẻ tuổi kia một phần salad hoa quả, bảo cậu ta ngồi xuống ăn cùng mình.
Phóng viên kia rất căng thẳng, Tăng Tuyết cũng vẫy tay: “Ăn chút gì trước đi, đừng căng thẳng.”
“Không ngờ cô Lâm lại là người bình dị dễ gần thế này.” Phóng viên cuối cùng cũng ngồi xuống, khẽ cảm khái.
Lâm Lam mỉm cười: “Tôi là người mẫu, không là hổ báo.”
“Cô Lâm không biết, rất nhiều ngôi sao cùng tầm với cô đều rất khó tiếp xúc, phỏng vấn không dễ dàng.” Phóng viên nhớ tổng biên tập lệnh cho cậu ta ra sức bôi đen Lâm Lam, nhưng mà vào giờ khắc này vừa tiếp xúc với Lâm Lam phóng viên này đã quyết định thần tượng cô.
“Thế thì hôm nay cậu cứ hỏi, tôi không biết thì không nói nếu biết nhất định sẽ nói hết, thế nào?” Lâm Lam nhìn phóng viên trẻ tuổi hơi luống cuống, đột nhiên nhớ tới bản thân lúc mới làm người mẫu, dịu giọng.
Phóng viên vừa mừng vừa sợ, hỏi hết tất cả về những tin đồn gần đây rồi những câu hỏi nóng một lượt, Lâm Lam đúng như đã nói, không biết thì không nói, nếu biết nhất định sẽ nói hết. Đừng nói là phóng viên, ngay cả Tăng Tuyết cảm cũng thấy hơi bất ngờ.
Cuối cùng, phóng viên hỏi một câu, đó chính là “Lâm Lam có bạn trai hay chưa?”
“Không có.” Lâm Lam trả lời tương đối nhanh.
Phóng viên kia vui vẻ, sung sướng kết thúc buổi phỏng vấn hôm nay.
Đợi anh ta đi rồi, Tăng Tuyết thấp thỏm hỏi Lâm Lam: “Em nói thẳng ra là không có bạn trai, không sợ Đại Boss biết sẽ giận sao?”
“Em vốn đâu có bạn trai, chỉ là có chồng thôi.” Lâm Lam giảo hoạt nháy mắt với Tăng Tuyết.
Tăng Tuyết bỗng dưng hiểu ra, chỉ là thật sự như thế có ổn không?
Lâm Lam nhìn đồng hồ, đã là năm giờ, cô cũng không rời đi gấp, nhàm chán lật xem điện thoại, một lúc nữa Diêm Quân Lệnh sẽ tan ca, hiếm khi khoảng cách gần như thế này, cô chuẩn bị đón người nào đó về nhà.
Chỉ là...
Lướt điện thoại tới lui, Lâm Lam nhìn thấy tin tức của Trần Văn, tin tức liên quan tới việc cô ta âm thầm ký hợp đồng với Đỉnh Thành vẫn tiếp tục tăng độ hot, mà kèm theo đó việc Trần Văn là vợ của Diêm Quân Lệnh cũng được chứng thực một cách gián tiếp, đáng ghét hơn là có phóng viên phỏng vấn Trần Văn, cô ta đã ngầm thừa nhận.
“Trần Văn không sợ mất mặt à? Cô ta không phải không biết em là vợ của Đại Boss, còn tự nhận không sợ bị nhục mặt?” Tăng Tuyết cũng đọc được tin tức.
Lâm Lam không nói gì, nhớ đến chuyện sáng nay, nếu như cô đoán không sai thì Trần Văn đoán ra cô ở dưới bàn mới cố ý hỏi Diêm Quân Lệnh như thế.
Lòng dạ đàn bà thì đàn bà mới hiểu, nhưng mà lần nay Lâm Lam cũng không định lùi bước.
Nếu như là chồng của cô thì làm gì có chuyện chắp tay nhường cho người khác? Huống hồ ai đó đã thề non hẹn biển rồi, chỉ yêu mình cô.
Con người chỉ lúc được yêu thương thì mới có sức mạnh, mới có thể ngẩng cao đầu, Lâm Lam dù không có sở thích này nhưng mà cũng không thích người khác liên tục nhòm ngó chồng mình, còn cố ý khiêu khích trước mặt cô.
Trần Văn nghĩ cô bị thiểu năng sao?
/612
|