Tới phòng bệnh của ba, Lâm Phúc Sinh đã thức từ sớm rồi, bộ dạng trầm ngâm, tâm trạng không tốt lắm.
“ba.” Lâm Lam bước vào gọi một tiếng, Lâm Phúc Sinh lại không để ý tới cô.
Cả đêm không ngủ nên tâm trạng Lâm Lam càng trở lên ảm đạm.
“ba...”
“Lâm Lam, ba biết con muốn ba sống, nhưng nếu như để ba sống, đến ngay cả hạnh phúc của con cũng không cần nữa thì ba sống có ý nghĩa gì hả?” không nhẫn tâm để con gái đau khổ, Lâm Phúc Sinh vẫn nói ra.
“Con...” Lâm Lam vốn không quan tâm hạnh phúc của bản thân, hôn nhân của cô và Diêm Quân Lệnh chỉ là nhất thời, bây giờ điều mà cô quan tâm là Đồng Thiên Hoa đang lừa dối cô. vốn không phải cái gì mà thận của anh ta phù hợp với ba cô, mà là anh ta dùng hành vi phạm pháp để đoạt lấy.
Đây mới là điều khổ tâm của Lâm Lam.
“ba yên tâm, trong lòng con tự lường được. Nếu như thật sự là Đồng Thiên Hoa hiến thận cho ba, tới lúc đó con và Quân Lệnh sẽ cảm ơn đàng hoàng, trả nợ ân tình này cho anh ta.” Lâm Lam xoa xoa tay Lâm Phúc Sinh, đôi bàn tay sưng phồng hoàn toàn không giống như trong ký ức của cô.
“Haizz, con bé này lớn rồi, nhưng Lâm Lam, có vài chuyện có thể sai, có vài chuyện không thể sai, một khi sai thì cả đời cũng không quay lại được.” Lâm Phúc Sinh không biết con gái đã quyết định cái gì, nhưng ông biết ông không thể làm thay cho con gái được cái gì, ngược lại còn làm cô mệt thêm, hy vọng duy nhất đó là con gái đừng vì mình mà làm chuyện gì sai.
Một bước sai là vạn bước sai theo, cũng giống như ông và Chu Vũ Vi vậy.
“Con biết rồi.” Lâm Lam gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, khiến Lâm Phúc Sinh không khỏi trách vài câu.
Thời gian còn sớm, Lâm Lam đã ra khỏi phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh và muốn gọi điện cho Diêm Quân Lệnh, tuy rằng hôm qua hai người cãi nhau thành ra như vậy, nhưng đàn ông đó tóm lại vẫn là chồng của cô, tình hình hôm nay như vậy Lâm Lam chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của đối phương.
Nhưng lạ là Lâm Lam gọi mấy lần, điện thoại không phải không đổ chuông mà là đối phương không cầm máy, Lâm Lam thấy lạ, lại gọi cho Tăng Tuyết, tình hình giống như vậy.
Trong lòng nghi hoặc, Lâm Lam cho rằng tín hiệu không tốt, muốn xuống lầu gọi tiếp, thì cảm giác có người theo dõi cô, vốn nghĩ là ảo giác, nhưng tới cổng bệnh viện thì bị bảo vệ giữ lại, liền nghiêm giọng hỏi, “tại sao không cho tôi ra ngoài?”
“Xin lỗi, ông Đồng có dặn trước khi cuộc phẫu thuật của ông Lâm kết thúc, bất kỳ ai cũng không được ra vào.” Bảo vệ không vì sự tức giận của Lâm Lam mà nhường bước.
Lâm Lam trong lòng bất an, nếu như không phải trong lòng nảy sinh nghi ngờ, thì hôm nay cô đương nhiên sẽ không rời khỏi bệnh viện, sẽ không rời ba cô nửa bước, bởi vậy đương nhiên sẽ không biết vì để phẫu thuật cho ba cô mà cả Tịnh An đều bị giới nghiêm.
“Ngay cả tôi cũng không được sao?” Lâm Lam chau mày hỏi.
Bảo vệ gật đầu, “bất kỳ ai đều không được.”
“tại sao? Chỉ là phẫu thuật cho ba tôi, cũng không phải là hội kiến lãnh đạo nhà nước, sao lại không thể ra vào chứ, tôi ra ngoài mua ít đồ, sẽ quay lại ngay.” Càng là tình hình này sự nghi ngờ trong lòng Lâm Lam càng lớn. Hoặc càng khẳng định hơn sự phỏng đoán trong lòng đó.
“Cái này...” thái độ mạnh mẽ của Lâm Lam rõ rangd đang làm khó bảo vệ.
“Làm sao hả?”
“Như vậy đi, cô Lâm muốn mua gì, tôi mua giúp cô.” bảo vệ nhượng bộ nói.
Nhưng Lâm Lam lại không định nhượng bộ, “thứ tôi muốn mua là đồ dùng đặc thù khi tới kỳ của phụ nữ, anh cũng muốn mua giúp tôi sao?”
“tôi...”
“Hay là anh gọi cho ông chủ của anh, điện thoại của tôi rơi vào nước rồi, không gọi được.” Lâm Lam rất tò mò muốn biết là chỉ có điện thoại của cô gọi không được, hay là của người khác cũng không gọi được.
“Cái này... tôi không thể, trong thời gian làm việc chúng tôi không được phép dùng phương tiện liên lạc.” Bảo vệ bị Lâm Lam ép liền hết cách nói.
“Hay là như vậy đi? anh ra ngoài cùng tôi, tôi mua xong rồi cùng quay lại?” nhìn phản ứng của bảo vệ khiến Lâm Lam càng nghi ngờ, bệnh viện này không đơn giản.
Bảo vệ vô thức nhìn về một hướng nào đó, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, “vậy được rồi, cô Lâm bên này, mời!”
Lâm Lam không ngẩng đầu lên, nhưng biết đối phương nhận được ám hiệu mới đồng ý,chỉ là tại sao vì một cuộc phẫu thuật mà phải cắt mọi sóng tín hiệu của cả bệnh viện, còn không cho phép người ra vào nữa?
Lâm Lam rời Tịnh An mang theo sự nghi ngờ ấy, tới một cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh, rồi đi vào nhà vệ sinh, bấm số điện thoại quả nhiên gọi được. Trong lòng cũng hiểu rõ đôi phần.
Mau chóng rút điện thoại ra gọi, chuông đổ thấy bên kia bắt máy, Lâm Lam vội vàng nói, “Diêm Quân Lệnh, em biết giữa chúng ta có chút vấn đề, nhưng bây giờ em có chuyện...”
“Anh biết rồi, em đừng nói nữa.” Diêm Quân Lệnh ngắt lời
Lâm Lam ngờ vực, “Anh biết em muốn nói gì sao?”
“Đợi anh.” Diêm Quân Lệnh không chắc chắn số điện thoại của Lâm Lam có bị nghe lén hay không, cho nên cố gắng nói câu đơn giản nhất, lại có thể khiến bánh bao nhỏ nghe hiểu.
“ồ.” Lâm Lam ồ nhỏ một tiếng, mau chóng cúp điện thoại, lấy băng vệ sinh ra mặc vào, đã diễn thì phải diễn cho đạt.
Quả nhiên Lâm Lam vừa ra thì thấy bảo vệ đợi không kiên nhẫn được nữa, Lâm Lam nhìn đối phương cười ngượng, rồi cùng quay về Tịnh An.
Tối qua tới gấp quá, nhìn lại bệnh viện này cô mới phát hiện nơi đây không giống với bệnh viện thông thường khác, bên cạnh mỗi một bệnh nhân là một bác sĩ, biểu cảm của mọi người đều cứng nhắc kỳ quái.
Trở về phòng bệnh cũng đã 7 giờ 30 phút, theo sự sắp xếp của Đồng Thiên Hoa, phẫu thuật bắt đầu lúc 9 giờ.
Lúc về tới phòng bệnh thì bác sĩ đã bắt đầu làm xét nghiệm sau cùng, Lâm Phúc Sinh mắt nhắm nghiền, gương mặt sưng phù nhìn không có cảm xúc. Lâm Lam thở dài, hỏi bác sĩ, “thế nào rồi bác sĩ?”
“trước mắt tình hình ổn định, phẫu thuật có lẽ không vấn đề.” Bác sĩ phụ trách mổ lần này nói.
“Anh Đồng đâu? Tôi có thể đi thăm không?” Lâm Lam giả vờ không cố tình hỏi.
“Đương nhiên là được, ông Đồng đã ở trong phòng phẫu thuật rồi.” Bác sĩ nói xong liền kêu y tá đưa cô đi
Quả nhiên trong phòng phẫu thuật Đồng Thiên Hoa đã thay xong áo bệnh nhân rồi, đang sắp xếp chuyện gì đó bên kia.
Lâm Lam bước tới, “Một lát ba tôi nhờ anh rồi.””
“Đừng lo lắng, chú Lâm sẽ không sao đâu.” Đồng Thiên Hoa biết Lâm Lam lo lắng nhất điều gì.
“ừm.” Lâm Lam gật đầu, cố gắng không bộc lộ cảm xúc của bản thân, đưa mắt nhìn khắp phòng phẫu thuật, không thấy điều gì bất thường, cũng không nhìn thấy chàng trai trẻ mà hai y tá kia từng nói.
“Yên tâm đi.” thấy tâm trạng Lâm Lam rối bời, Đồng Thiên Hoa đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Lam an ủi. Nào ngờ Lâm Lam lại rụt tay lại, khiến cảnh tượng thêm phần ngượng ngịu.
Đồng Thiên Hoa cũng không để tâm, “Sắp phẫu thuật rồi, em đi qua với chú Lâm một lát đi.”
“vâng.” Lâm Lam thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, liền vâng một câu.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Lam nhìn xung quanh, sau dó quay về phòng của Lâm Phúc Sinh. Nếu như thật sự là Đồng Thiên Hoa trong lúc phẫu thuật giở trò đổi chác, vậy thì làm sao để cô nhìn thấy hoặc tóm được bằng chứng thực tế, trừ phi trong quá trình phẫu thuật cô đi vào phòng phẫu thuật.
Nhưng chưa nói tới hành động lỗ mãng như vậy, ba cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ tới lời Diêm Quân Lệnh nói, anh kêu cô đợi, là anh đã biết tình hình ở đây, hay là anh ấy sớmđã có dự tính gì khác?
Lâm Lam vừa lo lắng Đồng Thiên Hoa hiến thận cho ba, lại vừa lo lắng không phải anh ta hiến thận, sự mâu thuẫn ngày càng lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ phải đợi người ấy tới? Anh ấy sẽ tới chứ?
“ba.” Lâm Lam bước vào gọi một tiếng, Lâm Phúc Sinh lại không để ý tới cô.
Cả đêm không ngủ nên tâm trạng Lâm Lam càng trở lên ảm đạm.
“ba...”
“Lâm Lam, ba biết con muốn ba sống, nhưng nếu như để ba sống, đến ngay cả hạnh phúc của con cũng không cần nữa thì ba sống có ý nghĩa gì hả?” không nhẫn tâm để con gái đau khổ, Lâm Phúc Sinh vẫn nói ra.
“Con...” Lâm Lam vốn không quan tâm hạnh phúc của bản thân, hôn nhân của cô và Diêm Quân Lệnh chỉ là nhất thời, bây giờ điều mà cô quan tâm là Đồng Thiên Hoa đang lừa dối cô. vốn không phải cái gì mà thận của anh ta phù hợp với ba cô, mà là anh ta dùng hành vi phạm pháp để đoạt lấy.
Đây mới là điều khổ tâm của Lâm Lam.
“ba yên tâm, trong lòng con tự lường được. Nếu như thật sự là Đồng Thiên Hoa hiến thận cho ba, tới lúc đó con và Quân Lệnh sẽ cảm ơn đàng hoàng, trả nợ ân tình này cho anh ta.” Lâm Lam xoa xoa tay Lâm Phúc Sinh, đôi bàn tay sưng phồng hoàn toàn không giống như trong ký ức của cô.
“Haizz, con bé này lớn rồi, nhưng Lâm Lam, có vài chuyện có thể sai, có vài chuyện không thể sai, một khi sai thì cả đời cũng không quay lại được.” Lâm Phúc Sinh không biết con gái đã quyết định cái gì, nhưng ông biết ông không thể làm thay cho con gái được cái gì, ngược lại còn làm cô mệt thêm, hy vọng duy nhất đó là con gái đừng vì mình mà làm chuyện gì sai.
Một bước sai là vạn bước sai theo, cũng giống như ông và Chu Vũ Vi vậy.
“Con biết rồi.” Lâm Lam gật đầu, đôi mắt đỏ hoe, khiến Lâm Phúc Sinh không khỏi trách vài câu.
Thời gian còn sớm, Lâm Lam đã ra khỏi phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh và muốn gọi điện cho Diêm Quân Lệnh, tuy rằng hôm qua hai người cãi nhau thành ra như vậy, nhưng đàn ông đó tóm lại vẫn là chồng của cô, tình hình hôm nay như vậy Lâm Lam chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của đối phương.
Nhưng lạ là Lâm Lam gọi mấy lần, điện thoại không phải không đổ chuông mà là đối phương không cầm máy, Lâm Lam thấy lạ, lại gọi cho Tăng Tuyết, tình hình giống như vậy.
Trong lòng nghi hoặc, Lâm Lam cho rằng tín hiệu không tốt, muốn xuống lầu gọi tiếp, thì cảm giác có người theo dõi cô, vốn nghĩ là ảo giác, nhưng tới cổng bệnh viện thì bị bảo vệ giữ lại, liền nghiêm giọng hỏi, “tại sao không cho tôi ra ngoài?”
“Xin lỗi, ông Đồng có dặn trước khi cuộc phẫu thuật của ông Lâm kết thúc, bất kỳ ai cũng không được ra vào.” Bảo vệ không vì sự tức giận của Lâm Lam mà nhường bước.
Lâm Lam trong lòng bất an, nếu như không phải trong lòng nảy sinh nghi ngờ, thì hôm nay cô đương nhiên sẽ không rời khỏi bệnh viện, sẽ không rời ba cô nửa bước, bởi vậy đương nhiên sẽ không biết vì để phẫu thuật cho ba cô mà cả Tịnh An đều bị giới nghiêm.
“Ngay cả tôi cũng không được sao?” Lâm Lam chau mày hỏi.
Bảo vệ gật đầu, “bất kỳ ai đều không được.”
“tại sao? Chỉ là phẫu thuật cho ba tôi, cũng không phải là hội kiến lãnh đạo nhà nước, sao lại không thể ra vào chứ, tôi ra ngoài mua ít đồ, sẽ quay lại ngay.” Càng là tình hình này sự nghi ngờ trong lòng Lâm Lam càng lớn. Hoặc càng khẳng định hơn sự phỏng đoán trong lòng đó.
“Cái này...” thái độ mạnh mẽ của Lâm Lam rõ rangd đang làm khó bảo vệ.
“Làm sao hả?”
“Như vậy đi, cô Lâm muốn mua gì, tôi mua giúp cô.” bảo vệ nhượng bộ nói.
Nhưng Lâm Lam lại không định nhượng bộ, “thứ tôi muốn mua là đồ dùng đặc thù khi tới kỳ của phụ nữ, anh cũng muốn mua giúp tôi sao?”
“tôi...”
“Hay là anh gọi cho ông chủ của anh, điện thoại của tôi rơi vào nước rồi, không gọi được.” Lâm Lam rất tò mò muốn biết là chỉ có điện thoại của cô gọi không được, hay là của người khác cũng không gọi được.
“Cái này... tôi không thể, trong thời gian làm việc chúng tôi không được phép dùng phương tiện liên lạc.” Bảo vệ bị Lâm Lam ép liền hết cách nói.
“Hay là như vậy đi? anh ra ngoài cùng tôi, tôi mua xong rồi cùng quay lại?” nhìn phản ứng của bảo vệ khiến Lâm Lam càng nghi ngờ, bệnh viện này không đơn giản.
Bảo vệ vô thức nhìn về một hướng nào đó, cuối cùng miễn cưỡng gật đầu, “vậy được rồi, cô Lâm bên này, mời!”
Lâm Lam không ngẩng đầu lên, nhưng biết đối phương nhận được ám hiệu mới đồng ý,chỉ là tại sao vì một cuộc phẫu thuật mà phải cắt mọi sóng tín hiệu của cả bệnh viện, còn không cho phép người ra vào nữa?
Lâm Lam rời Tịnh An mang theo sự nghi ngờ ấy, tới một cửa hàng tiện lợi mua băng vệ sinh, rồi đi vào nhà vệ sinh, bấm số điện thoại quả nhiên gọi được. Trong lòng cũng hiểu rõ đôi phần.
Mau chóng rút điện thoại ra gọi, chuông đổ thấy bên kia bắt máy, Lâm Lam vội vàng nói, “Diêm Quân Lệnh, em biết giữa chúng ta có chút vấn đề, nhưng bây giờ em có chuyện...”
“Anh biết rồi, em đừng nói nữa.” Diêm Quân Lệnh ngắt lời
Lâm Lam ngờ vực, “Anh biết em muốn nói gì sao?”
“Đợi anh.” Diêm Quân Lệnh không chắc chắn số điện thoại của Lâm Lam có bị nghe lén hay không, cho nên cố gắng nói câu đơn giản nhất, lại có thể khiến bánh bao nhỏ nghe hiểu.
“ồ.” Lâm Lam ồ nhỏ một tiếng, mau chóng cúp điện thoại, lấy băng vệ sinh ra mặc vào, đã diễn thì phải diễn cho đạt.
Quả nhiên Lâm Lam vừa ra thì thấy bảo vệ đợi không kiên nhẫn được nữa, Lâm Lam nhìn đối phương cười ngượng, rồi cùng quay về Tịnh An.
Tối qua tới gấp quá, nhìn lại bệnh viện này cô mới phát hiện nơi đây không giống với bệnh viện thông thường khác, bên cạnh mỗi một bệnh nhân là một bác sĩ, biểu cảm của mọi người đều cứng nhắc kỳ quái.
Trở về phòng bệnh cũng đã 7 giờ 30 phút, theo sự sắp xếp của Đồng Thiên Hoa, phẫu thuật bắt đầu lúc 9 giờ.
Lúc về tới phòng bệnh thì bác sĩ đã bắt đầu làm xét nghiệm sau cùng, Lâm Phúc Sinh mắt nhắm nghiền, gương mặt sưng phù nhìn không có cảm xúc. Lâm Lam thở dài, hỏi bác sĩ, “thế nào rồi bác sĩ?”
“trước mắt tình hình ổn định, phẫu thuật có lẽ không vấn đề.” Bác sĩ phụ trách mổ lần này nói.
“Anh Đồng đâu? Tôi có thể đi thăm không?” Lâm Lam giả vờ không cố tình hỏi.
“Đương nhiên là được, ông Đồng đã ở trong phòng phẫu thuật rồi.” Bác sĩ nói xong liền kêu y tá đưa cô đi
Quả nhiên trong phòng phẫu thuật Đồng Thiên Hoa đã thay xong áo bệnh nhân rồi, đang sắp xếp chuyện gì đó bên kia.
Lâm Lam bước tới, “Một lát ba tôi nhờ anh rồi.””
“Đừng lo lắng, chú Lâm sẽ không sao đâu.” Đồng Thiên Hoa biết Lâm Lam lo lắng nhất điều gì.
“ừm.” Lâm Lam gật đầu, cố gắng không bộc lộ cảm xúc của bản thân, đưa mắt nhìn khắp phòng phẫu thuật, không thấy điều gì bất thường, cũng không nhìn thấy chàng trai trẻ mà hai y tá kia từng nói.
“Yên tâm đi.” thấy tâm trạng Lâm Lam rối bời, Đồng Thiên Hoa đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Lam an ủi. Nào ngờ Lâm Lam lại rụt tay lại, khiến cảnh tượng thêm phần ngượng ngịu.
Đồng Thiên Hoa cũng không để tâm, “Sắp phẫu thuật rồi, em đi qua với chú Lâm một lát đi.”
“vâng.” Lâm Lam thấy bầu không khí có chút ngại ngùng, liền vâng một câu.
Ra khỏi phòng phẫu thuật, Lâm Lam nhìn xung quanh, sau dó quay về phòng của Lâm Phúc Sinh. Nếu như thật sự là Đồng Thiên Hoa trong lúc phẫu thuật giở trò đổi chác, vậy thì làm sao để cô nhìn thấy hoặc tóm được bằng chứng thực tế, trừ phi trong quá trình phẫu thuật cô đi vào phòng phẫu thuật.
Nhưng chưa nói tới hành động lỗ mãng như vậy, ba cô cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nghĩ tới lời Diêm Quân Lệnh nói, anh kêu cô đợi, là anh đã biết tình hình ở đây, hay là anh ấy sớmđã có dự tính gì khác?
Lâm Lam vừa lo lắng Đồng Thiên Hoa hiến thận cho ba, lại vừa lo lắng không phải anh ta hiến thận, sự mâu thuẫn ngày càng lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ phải đợi người ấy tới? Anh ấy sẽ tới chứ?
/612
|