Lâm Lam dành ra nửa ngày để đi dạo vòng quanh Pari với Tăng Tuyết và mua quà cho tất cả mọi người, duy chỉ có Diêm Quân Lệnh là cô không biết nên mua gì, đắt quá thì cô không nỡ mà rẻ quá thì lại ngại tặng, do dự cả nửa ngày, thời gian cũng không còn nhiều nên đành quay về nơi biểu diễn.
Nhìn thấy Đồng Thiên Hoa ở dưới sân khấu chữ T, khóe miệng cô không kiềm được run nhẹ lên, cái người này đúng là rảnh rang quá mức, tết mà cũng không về nhà sao? Nhớ đến màn pháo hoa mơ hồ đêm qua, cô có chút bất lực, được người khác theo đuổi quá mức cũng là một gánh nặng.
Một tuần tiếp sau đó Lâm Lam vẫn bận bịu xoay vòng vòng như cũ, cô tập catwalk không ngừng nghỉ, còn phải chụp cả ảnh bìa tạp chí nữa, còn chuyện làm đại diện cho nhãn hàng hạng hai thì đến tận tháng ba mới bắt đầu chụp.
Lâm Lam ở lại Pari hơn một tháng rưỡi, cuối cùng cũng có thể về nước rồi.
Hơn nữa còn có một tin vui hơn đó là Lâm Lam đã lấy được tiền quảng bá trong thời gian này, trừ đi tất cả chi tiêu và phần của Tăng Tuyết thì vẫn còn một trăm mười vạn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Lam có nhiều tiền như vậy, nhìn thấy con số trên màn hình điện thoại, trong lòng của Lâm Lam đang nhảy múa, tuy cả bàn chân cô đều là bọng nước, các ngón tay cũng tê cứng lại không muốn động đậy, nhưng thực sự đáng.
Làm nghề này phải chịu áp lực lớn về tinh thần lớn hơn rất nhiều so với người bên cạnh, nhưng cũng có được thù lao rất lớn.
Khi đến sân bay, Lâm Lam nhìn thất một cửa hàng patekphilippe, cô đột nhiên ngộ ra là phải mua cho người đàn ông kia cái gì, kéo tay Tăng Tuyết đi vào cửa hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên hai người đi tới khu dành riêng cho nam.
Lâm Lam không có chút kiến thức gì về đồng hồ, nhưng cố biết Diêm Quân Lệnh có thói quen đeo đồng hồ, hơn nữa những người thành công giống anh hình như đều có thói quen đeo đồng hồ.
Nghĩ vậy, Lâm Lam bèn dùng vốn tiếng anh không mấy chuẩn xác của mình để nói yêu cầu với người bán hàng, đối phương lập tức giới thiệu ba mẫu đồng hồ cho cô, Lâm Lam nhìn thấy chúng đều rất ổn, liền hỏi giá cả.
Người bán hàng nhanh chóng nói qua giá, Lâm Lam cần điện thoại đứng bên cạnh để đổi tỉ giá, cuối cùng nuốt một ngụm nước miếng, ba mẫu đồng hồ này rẻ nhất cũng là hơn năm mươi vạn, đắt nhất lên đến tám mươi sáu vạn.
Không phải chỉ là thứ để xem giờ thôi sao, sao lại đắt hơn cả thời gian như vậy?
Lâm Lam lè lưỡi, cuối cùng ánh mắt của cô rơi xuống chiếc đồng hồ ở trong quầy tính tiền, Lâm Lam nghĩ bày ra ngoài thế này chắc sẽ rẻ hơn một chút, cô nhìn một vòng cuối cùng ánh mắt cố định ở một chiếc đồng hồ màu xanh, chiếc màu xanh kia có chút giống với chiếc vòng đá màu xanh của cô, nhưng màu sắc đậm hơn trông trầm ổn hơn, chiếc đồng hồ được đặt ở đó khiến người ta có một cảm giác muốn trân trọng và có được nó, rất phù hợp với khí chất của người đàn ông nhà cô.
Nhìn qua giá, trong lòng Lâm Lam vui sướng, giá cũng không đắt lắm, tròn mười vạn, tuy đối với cô nó thực sự rất đắt nhưng đối với người đàn ông kia chắc cũng tàm tạm.
Nghĩ vậy, Lâm Lam chỉ vào chiếc đồng hồ màu xanh kia rồi bảo người bán hàng gói lại, người bán hàng đó khen cô có mắt nhìn tốt, chiếc đồng hồ kia là bản giới hạn ở cửa hàng họ, cả thế giới chỉ có mấy chiếc.
Lâm Lam nghe thấy vậy rất vui mừng, trực tiếp đưa thẻ để người bán hàng thanh toán. Nhưng chỉ ba phút sau, Lâm Lam nhìn thấy tin nhắn thông báo trên điện thoại, số dư trong tài khoản của quý khách là sáu đồng bốn hào tám xu.
Đang cầm đồng hồ, thấy vậy Lâm Lam giật mình đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, cô cảm giác thấy toàn cơ thể đều phát ra khí lạnh, chẳng lẽ tiền của cô bị cướp rồi sao, không thế nào! Lâm Lam vội vàng đi hỏi người bán hàng xem chiếc đồng hồ trong tay có giá bao nhiêu.
Người bán hàng mỉm cười nói với Lâm Lam, “Quy ra là 110 vạn nhân dân tệ.”
“Anh... anh nói gì cơ?” Cả người Lâm Lam đứng không vững, không phải mười vạn sao? Sao lại thành một trăm mười vạn?
“tiểu thư yên tâm, patekphilippe chúng tôi là thương hiệu đồng hồ hàng đầu trên thế giới, bất luận là cô mua ở đâu đều được hưởng những ưu đãi sau khi mua, bảo hành trọn đời.” Người bán hàng vui vẻ nói với Lâm Lam, hoàn toàn không thấy người trước mặt đang nhỏ máu.
Lúc này Tăng Tuyết không biết ghé sang cửa hàng miễn thuế từ lúc nào vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lâm Lam mua xong quà rồi liền giục, “Máy bay bắt đầu kiểm tra vé rồi, mau đi thôi.”
Dứt lời Tăng Tuyết kéo Lâm Lam ra khỏi cửa hàng patekphilippe, cả người Lâm Lam vẫn còn đang lớ ngớ, nhưng đã bị Tăng Tuyết kéo đến cửa an ninh sân bay, cô quay đầu lại nhìn cửa hàng đồng hồ, đã không không kịp nữa rồi.
“Em bị táo bón à? Hay không nỡ rời khỏi Pari?” Nhìn thấy bộ dạng không muốn sống nữa của Lâm Lam, Tăng Tuyết hỏi.
“Trái tim em đau tận cõi lòng, nước mắt em không ngừng tuôn rơi...”Cũng không biết có phải là quá đau lòng hay không mà Lâm Lam không kiềm được mà hát lên mấy câu trong một bài hát đã từ rất lâu.
Tăng Tuyết giáng một cú đánh xuống vai Lâm Lam, “Không phải em bị shock thật đấy chứ?”
“Em nghĩ chị sẽ không muốn biết đâu.” Lâm Lam ôm lấy trái tim mình, số tiền đó của cô buổi sáng mới được chuyển vào tài khoản, còn chưa ấm chỗ đã mất sạch rồi, mất thật rồi...
“Xí.” Tăng Tuyết không thèm quan tâm đến Lâm Lam nữa.
Lên máy bay Lâm Lam vẫn chìm trong sự đau khổ, nhưng kể cả như vậy cô vẫn không quên dặn tất cả mọi người không được nói với Diêm Quân Lệnh là cô về nước, cô muốn cho anh một bất ngờ.
Khi máy bay bắt đầu rung lên rầm rầm, Lâm Lam mới thực sự cảm giác được việc cô phải về rồi, nhưng thời gian một tháng ngắn ngủi này không chỉ khiến cô có thêm kinh nghiệm biểu diễn gần tám mươi show mà còn được thừa nhận một cách rất tích cực, đợi quảng cáo quay với Tô Mộ Bạch và ảnh bìa một số tạp chí nữa được xuất bản, Lâm Lam tin rằng, thế giới của cô sẽ mở ra một cánh cửa mới.
Vốn tưởng mười mấy tiếng trên máy bay sẽ trải qua vô cùng khó khăn, nhưng sự thực chứng minh, Lâm Lam đã quá mệt mỏi rồi, ngay cả việc đau lòng cũng chẳng duy trì được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ, bữa ăn giữa đường cô cũng không ăn, chỉ đến khi sắp xuống máy bay mới bị Tăng Tuyết lay dậy.
“Sao đã đến rồi?” Lâm Lam dụi mắt, cô nhớ lúc đến Pari phải bay một đoạn đường rất dài mà.
“Em ngủ hết cả đường rồi.” Tăng Tuyết vừa thu dọn vừa kéo Lâm Lam, Coco đã đeo chiếc kính râm tượng trưng của mình, cool ngầu đi về phía trước, so với Lâm Lam thì Coco giống người nổi tiếng hơn, chỉ là cô làm đỏm quá mức.
Khi đi đến trước mặt Lâm Lam, Coco chỉ tay dặn dò, “Dặm lại lớp trang điểm.”
“Dặm lại làm gì?” Lâm Lam vẫn còn chưa tỉnh ngủ, một tháng này cô thực sự đã quá mệt rồi.
“Dưới kia sẽ có phóng viên với fans.” Tăng Tuyết vỗ vào má của Lâm Lam để khuôn mặt đang ngái ngủ kia tỉnh táo lại.
Lâm Lam lúc này đã hiểu ra, cô nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm, mặc áo gió vào, cả người cô lại trông bừng bừng sức sống, khi sắp xuống máy bay cô đột nhiên nhớ ra gì đó, “Chị Tuyết, gần đây sao không thấy tin tức gì của Trần Văn?”
Kể từ lần phỏng vấn trước Lâm Lam chưa gặp lại người này, ngay cả nơi biểu diễn cũng chưa từng chạm mặt, cô thấy có chút kì lạ.
Khuôn mặt Tăng Tuyết vụt qua một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng trả lời, “Không biết a, chị bận như vậy làm gì còn sức quản chuyện người khác.”
“Uhm.” Lâm Lam suy nghĩ một chút, quả thực, những ngày này chị Tuyết theo cô cũng đủ mệt rồi.
Xuống máy bay, quả nhiên mọi chuyện đúng với dự đoán của Coco, phóng viên và fans đứng kín sân bay. Lần này cô đến Pari đã tham gia liên tục bảy mươi show diễn, còn có may mắn quay quảng cáo cùng nam thần Tô Mộ Bạch, tuy chỉ xuất hiện một lát nhưng đã là vinh dự lớn rồi, cô còn được biên tập của các tạp chí thời trang lớn khen ngợi, có thể nói lần này là trở về trong vinh quang.
Cảm nhận sự nhiệt tình của giới truyền thông và các fan, Lâm Lam cười ngọt ngào, dưới sự hộ tống của Vương Đại và Lộc Tam, khó khăn lắm cô mới tới được chiếc xe chờ sẵm, Tần Sâm cũng đã đợi cô rất lâu rồi.
Hít thở bầu không khí quen thuộc, Lâm Lam ngồi lên chiếc xe của công ty, cố nén sự phấn khích, hận một nỗi không thể báo ngay cho người đàn ông kia là cô đã trở về.
Trên xe Tần Sâm mỉm cười chúc mừng Lâm Lam, sau đó nói qua qua về những chuyện ở Pari. Nhưng không biết thế nào lại nhắc đến Trần Văn, Tần Sâm có chút tiếc nuối nói, “Lần này Đỗ Tịch vì tham gia quay phim nên không thể tham gia tuần lễ thời trang, Trần Văn cũng bị thương nặng, cũng chỉ có mình cô biểu hiện xuất sắc mang danh tiếng về cho công ty.”
“Trần Văn bị thương?” Lâm Lam vô cùng ngạc nhiên.
“Cô vẫn chưa biết đúng không? Trần Văn vì bảo vệ Diêm tổng mà bị người ta rạch trúng mười mấy centiemt, mấy ngày nay Diêm tổng luôn ở cạnh chăm sóc cô ấy, có rất nhiều người nghi ngờ Trần Văn chính là người vợ bí mật của Diêm tổng. Lúc trước, khi Tần Sâm đọc được tin tức cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Lâm Lam đang ngơ người tại chỗ, Trần Văn vì bảo vệ Diêm Quân Lệnh mà bị thương? Mấy ngày nay Diêm Quân Lệnh luôn ở bên cạnh bảo vệ Trần Văn.
Nhìn thấy Đồng Thiên Hoa ở dưới sân khấu chữ T, khóe miệng cô không kiềm được run nhẹ lên, cái người này đúng là rảnh rang quá mức, tết mà cũng không về nhà sao? Nhớ đến màn pháo hoa mơ hồ đêm qua, cô có chút bất lực, được người khác theo đuổi quá mức cũng là một gánh nặng.
Một tuần tiếp sau đó Lâm Lam vẫn bận bịu xoay vòng vòng như cũ, cô tập catwalk không ngừng nghỉ, còn phải chụp cả ảnh bìa tạp chí nữa, còn chuyện làm đại diện cho nhãn hàng hạng hai thì đến tận tháng ba mới bắt đầu chụp.
Lâm Lam ở lại Pari hơn một tháng rưỡi, cuối cùng cũng có thể về nước rồi.
Hơn nữa còn có một tin vui hơn đó là Lâm Lam đã lấy được tiền quảng bá trong thời gian này, trừ đi tất cả chi tiêu và phần của Tăng Tuyết thì vẫn còn một trăm mười vạn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lâm Lam có nhiều tiền như vậy, nhìn thấy con số trên màn hình điện thoại, trong lòng của Lâm Lam đang nhảy múa, tuy cả bàn chân cô đều là bọng nước, các ngón tay cũng tê cứng lại không muốn động đậy, nhưng thực sự đáng.
Làm nghề này phải chịu áp lực lớn về tinh thần lớn hơn rất nhiều so với người bên cạnh, nhưng cũng có được thù lao rất lớn.
Khi đến sân bay, Lâm Lam nhìn thất một cửa hàng patekphilippe, cô đột nhiên ngộ ra là phải mua cho người đàn ông kia cái gì, kéo tay Tăng Tuyết đi vào cửa hàng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên hai người đi tới khu dành riêng cho nam.
Lâm Lam không có chút kiến thức gì về đồng hồ, nhưng cố biết Diêm Quân Lệnh có thói quen đeo đồng hồ, hơn nữa những người thành công giống anh hình như đều có thói quen đeo đồng hồ.
Nghĩ vậy, Lâm Lam bèn dùng vốn tiếng anh không mấy chuẩn xác của mình để nói yêu cầu với người bán hàng, đối phương lập tức giới thiệu ba mẫu đồng hồ cho cô, Lâm Lam nhìn thấy chúng đều rất ổn, liền hỏi giá cả.
Người bán hàng nhanh chóng nói qua giá, Lâm Lam cần điện thoại đứng bên cạnh để đổi tỉ giá, cuối cùng nuốt một ngụm nước miếng, ba mẫu đồng hồ này rẻ nhất cũng là hơn năm mươi vạn, đắt nhất lên đến tám mươi sáu vạn.
Không phải chỉ là thứ để xem giờ thôi sao, sao lại đắt hơn cả thời gian như vậy?
Lâm Lam lè lưỡi, cuối cùng ánh mắt của cô rơi xuống chiếc đồng hồ ở trong quầy tính tiền, Lâm Lam nghĩ bày ra ngoài thế này chắc sẽ rẻ hơn một chút, cô nhìn một vòng cuối cùng ánh mắt cố định ở một chiếc đồng hồ màu xanh, chiếc màu xanh kia có chút giống với chiếc vòng đá màu xanh của cô, nhưng màu sắc đậm hơn trông trầm ổn hơn, chiếc đồng hồ được đặt ở đó khiến người ta có một cảm giác muốn trân trọng và có được nó, rất phù hợp với khí chất của người đàn ông nhà cô.
Nhìn qua giá, trong lòng Lâm Lam vui sướng, giá cũng không đắt lắm, tròn mười vạn, tuy đối với cô nó thực sự rất đắt nhưng đối với người đàn ông kia chắc cũng tàm tạm.
Nghĩ vậy, Lâm Lam chỉ vào chiếc đồng hồ màu xanh kia rồi bảo người bán hàng gói lại, người bán hàng đó khen cô có mắt nhìn tốt, chiếc đồng hồ kia là bản giới hạn ở cửa hàng họ, cả thế giới chỉ có mấy chiếc.
Lâm Lam nghe thấy vậy rất vui mừng, trực tiếp đưa thẻ để người bán hàng thanh toán. Nhưng chỉ ba phút sau, Lâm Lam nhìn thấy tin nhắn thông báo trên điện thoại, số dư trong tài khoản của quý khách là sáu đồng bốn hào tám xu.
Đang cầm đồng hồ, thấy vậy Lâm Lam giật mình đến nỗi cả người toát mồ hôi lạnh, cô cảm giác thấy toàn cơ thể đều phát ra khí lạnh, chẳng lẽ tiền của cô bị cướp rồi sao, không thế nào! Lâm Lam vội vàng đi hỏi người bán hàng xem chiếc đồng hồ trong tay có giá bao nhiêu.
Người bán hàng mỉm cười nói với Lâm Lam, “Quy ra là 110 vạn nhân dân tệ.”
“Anh... anh nói gì cơ?” Cả người Lâm Lam đứng không vững, không phải mười vạn sao? Sao lại thành một trăm mười vạn?
“tiểu thư yên tâm, patekphilippe chúng tôi là thương hiệu đồng hồ hàng đầu trên thế giới, bất luận là cô mua ở đâu đều được hưởng những ưu đãi sau khi mua, bảo hành trọn đời.” Người bán hàng vui vẻ nói với Lâm Lam, hoàn toàn không thấy người trước mặt đang nhỏ máu.
Lúc này Tăng Tuyết không biết ghé sang cửa hàng miễn thuế từ lúc nào vội vàng chạy đến, nhìn thấy Lâm Lam mua xong quà rồi liền giục, “Máy bay bắt đầu kiểm tra vé rồi, mau đi thôi.”
Dứt lời Tăng Tuyết kéo Lâm Lam ra khỏi cửa hàng patekphilippe, cả người Lâm Lam vẫn còn đang lớ ngớ, nhưng đã bị Tăng Tuyết kéo đến cửa an ninh sân bay, cô quay đầu lại nhìn cửa hàng đồng hồ, đã không không kịp nữa rồi.
“Em bị táo bón à? Hay không nỡ rời khỏi Pari?” Nhìn thấy bộ dạng không muốn sống nữa của Lâm Lam, Tăng Tuyết hỏi.
“Trái tim em đau tận cõi lòng, nước mắt em không ngừng tuôn rơi...”Cũng không biết có phải là quá đau lòng hay không mà Lâm Lam không kiềm được mà hát lên mấy câu trong một bài hát đã từ rất lâu.
Tăng Tuyết giáng một cú đánh xuống vai Lâm Lam, “Không phải em bị shock thật đấy chứ?”
“Em nghĩ chị sẽ không muốn biết đâu.” Lâm Lam ôm lấy trái tim mình, số tiền đó của cô buổi sáng mới được chuyển vào tài khoản, còn chưa ấm chỗ đã mất sạch rồi, mất thật rồi...
“Xí.” Tăng Tuyết không thèm quan tâm đến Lâm Lam nữa.
Lên máy bay Lâm Lam vẫn chìm trong sự đau khổ, nhưng kể cả như vậy cô vẫn không quên dặn tất cả mọi người không được nói với Diêm Quân Lệnh là cô về nước, cô muốn cho anh một bất ngờ.
Khi máy bay bắt đầu rung lên rầm rầm, Lâm Lam mới thực sự cảm giác được việc cô phải về rồi, nhưng thời gian một tháng ngắn ngủi này không chỉ khiến cô có thêm kinh nghiệm biểu diễn gần tám mươi show mà còn được thừa nhận một cách rất tích cực, đợi quảng cáo quay với Tô Mộ Bạch và ảnh bìa một số tạp chí nữa được xuất bản, Lâm Lam tin rằng, thế giới của cô sẽ mở ra một cánh cửa mới.
Vốn tưởng mười mấy tiếng trên máy bay sẽ trải qua vô cùng khó khăn, nhưng sự thực chứng minh, Lâm Lam đã quá mệt mỏi rồi, ngay cả việc đau lòng cũng chẳng duy trì được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ, bữa ăn giữa đường cô cũng không ăn, chỉ đến khi sắp xuống máy bay mới bị Tăng Tuyết lay dậy.
“Sao đã đến rồi?” Lâm Lam dụi mắt, cô nhớ lúc đến Pari phải bay một đoạn đường rất dài mà.
“Em ngủ hết cả đường rồi.” Tăng Tuyết vừa thu dọn vừa kéo Lâm Lam, Coco đã đeo chiếc kính râm tượng trưng của mình, cool ngầu đi về phía trước, so với Lâm Lam thì Coco giống người nổi tiếng hơn, chỉ là cô làm đỏm quá mức.
Khi đi đến trước mặt Lâm Lam, Coco chỉ tay dặn dò, “Dặm lại lớp trang điểm.”
“Dặm lại làm gì?” Lâm Lam vẫn còn chưa tỉnh ngủ, một tháng này cô thực sự đã quá mệt rồi.
“Dưới kia sẽ có phóng viên với fans.” Tăng Tuyết vỗ vào má của Lâm Lam để khuôn mặt đang ngái ngủ kia tỉnh táo lại.
Lâm Lam lúc này đã hiểu ra, cô nhanh chóng dặm lại lớp trang điểm, mặc áo gió vào, cả người cô lại trông bừng bừng sức sống, khi sắp xuống máy bay cô đột nhiên nhớ ra gì đó, “Chị Tuyết, gần đây sao không thấy tin tức gì của Trần Văn?”
Kể từ lần phỏng vấn trước Lâm Lam chưa gặp lại người này, ngay cả nơi biểu diễn cũng chưa từng chạm mặt, cô thấy có chút kì lạ.
Khuôn mặt Tăng Tuyết vụt qua một tia nghi hoặc, sau đó nhanh chóng trả lời, “Không biết a, chị bận như vậy làm gì còn sức quản chuyện người khác.”
“Uhm.” Lâm Lam suy nghĩ một chút, quả thực, những ngày này chị Tuyết theo cô cũng đủ mệt rồi.
Xuống máy bay, quả nhiên mọi chuyện đúng với dự đoán của Coco, phóng viên và fans đứng kín sân bay. Lần này cô đến Pari đã tham gia liên tục bảy mươi show diễn, còn có may mắn quay quảng cáo cùng nam thần Tô Mộ Bạch, tuy chỉ xuất hiện một lát nhưng đã là vinh dự lớn rồi, cô còn được biên tập của các tạp chí thời trang lớn khen ngợi, có thể nói lần này là trở về trong vinh quang.
Cảm nhận sự nhiệt tình của giới truyền thông và các fan, Lâm Lam cười ngọt ngào, dưới sự hộ tống của Vương Đại và Lộc Tam, khó khăn lắm cô mới tới được chiếc xe chờ sẵm, Tần Sâm cũng đã đợi cô rất lâu rồi.
Hít thở bầu không khí quen thuộc, Lâm Lam ngồi lên chiếc xe của công ty, cố nén sự phấn khích, hận một nỗi không thể báo ngay cho người đàn ông kia là cô đã trở về.
Trên xe Tần Sâm mỉm cười chúc mừng Lâm Lam, sau đó nói qua qua về những chuyện ở Pari. Nhưng không biết thế nào lại nhắc đến Trần Văn, Tần Sâm có chút tiếc nuối nói, “Lần này Đỗ Tịch vì tham gia quay phim nên không thể tham gia tuần lễ thời trang, Trần Văn cũng bị thương nặng, cũng chỉ có mình cô biểu hiện xuất sắc mang danh tiếng về cho công ty.”
“Trần Văn bị thương?” Lâm Lam vô cùng ngạc nhiên.
“Cô vẫn chưa biết đúng không? Trần Văn vì bảo vệ Diêm tổng mà bị người ta rạch trúng mười mấy centiemt, mấy ngày nay Diêm tổng luôn ở cạnh chăm sóc cô ấy, có rất nhiều người nghi ngờ Trần Văn chính là người vợ bí mật của Diêm tổng. Lúc trước, khi Tần Sâm đọc được tin tức cũng vô cùng ngạc nhiên.
Lúc này Lâm Lam đang ngơ người tại chỗ, Trần Văn vì bảo vệ Diêm Quân Lệnh mà bị thương? Mấy ngày nay Diêm Quân Lệnh luôn ở bên cạnh bảo vệ Trần Văn.
/612
|