“Mẹ nó, cô bị bệnh à!” Người đàn ông tóc dài tự nhiên bị hắt rượu tức giận, mấy người bạn cạnh anh ta cũng xúm lại.
“Tên khốn Trần Lâm Kiệt, đồ lừa đảo... Anh tưởng rằng tôi không biết chuyện giữa anh với Hàn Hinh Nhi thật sao? Đôi cẩu nam nữ các người...” Lâm Lam uống say rồi, cô đã mất đi năng lực phân biệt bình thường.
“Xin lỗi, cô ấy say rồi.” Diêm Quân Lệnh bước nhanh tới gần kéo Lâm Lam vào ngực, nói xin lỗi với người đó.
“Một câu xin lỗi là xong à?” Người đàn ông đó thấy Diêm Quân Lệnh xuất hiện, không chịu bỏ qua nói.
Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nhìn mấy người đó, “hôm nay tôi sẽ thanh toán hoá đơn của mọi người.”
“Đồ khốn... cẩu nam nữ...” Lâm Lam bị ôm chặt trong lòng Diêm Quân Lệnh rồi mà còn không yên.
“Còn gây sự nữa lát về tôi sẽ đánh mông em.” Diêm Quân Lệnh uy hiếp khẽ vào tai Lâm Lam.
Nhưng Lâm Lam lại chẳng sợ anh như lúc tỉnh táo, hét to lên, “anh đánh đi... anh đánh đi...”
Tét!
Tiếp đó, một bàn tay đánh thẳng vào mông Lâm Lam. Sau đó Diêm Quân Lệnh khiêng người trong lòng lên vai, nói với người phục vụ ở phía xa, “thanh toán cả hoá đơn của bọn họ, thêm một két rượu nữa.”
Quẹt thẻ xong, anh khiêng cả Lâm Lam đi. Diêm Quân Lệnh vốn cũng đã cao gần 1m9, giờ lại còn khiêng thêm một người, quả thực như hạc trong bầy gà, tất cả những người đang nhảy đều nhìn về phía này.
Chậc chậc, cảm giác của người xung quanh là, người đàn ông này cool đến mức không có bạn!
“Thả tôi xuống, anh thả tôi xuống...” Lâm Lam bị khiêng trên vai, đầu óc cũng tỉnh hơn được chút, đấm vào ngực Diêm Quân Lệnh, muốn để người đàn ông này bỏ cô xuống.
Tét...
“Đừng giãy.”
“Anh... Diêm Quân Lệnh anh hiếp người quá đáng!” Lâm Lam giãy giụa, mông lại bị đánh lần nữa, sau đó lại nghe được lời cảnh cáo của anh, đầu óc lại càng tỉnh táo hơn, cũng càng thêm xấu hổ.
“Là tôi hiếp người quá đáng hay là em cố tình gây sự?” Diêm Quân Lệnh vừa đi vừa buồn cười hỏi.
“Là anh hiếp người quá đáng!” Lần này Lâm Lam đưa thẳng tay chọc vào má anh nói.
Diêm Quân Lệnh hít sâu một hơi, “cái tửu lượng này của em, lần sau còn uống nữa, xem tôi xử lí em thế nào.”
“Tôi cứ uống... anh thả tôi xuống.” Chân Lâm Lam vốn dài, lúc này lại nằm ngang trên vai Diêm Quân Lệnh, hai chân đá không chút cố kỵ, bộ dạng như một cô nhóc không chịu đi học bị ba giáo huấn vậy.
“Đồ nhóc con.” Diêm Quân Lệnh thở dài, mở của xe, nhét Lâm Lam vào ghế phụ.
Men rượu trong người Lâm Lam lại bốc lên, cô giãy giụa đòi xuống xe, Diêm Quân Lệnh ấn cô xuống, thắt dây an toàn cho cô, kết quả lại nhìn thấy vết bầm trêm cổ cô, giọng nói trầm lạnh, “ai làm?”
“Thả tôi ra, thả tôi... Đồ khốn thả tôi ra...” Cảm thấy cơ thể bị giữ chặt, Lâm Lam bỗng hoảng hốt, lúc đầu chỉ hơi hơi giãy, về sau lại càng ngày càng điên cuồng, khoé mắt cũng mang theo sự sợ hãi.
Diêm Quân Lệnh vội tháo dây an toàn ra, Lâm Lam mới chịu yên tĩnh lại, miệng còn lẩm bẩm, “tôi không... tôi không có quy tắc ngầm gì cả, tôi cũng không ngủ với lãnh đạo, tên khốn Trần Lâm Kiệt nhà anh, anh lại dám cưỡng hiếp tôi...”
Càng nghe biểu cảm của Diêm Quân Lệnh càng lạnh, anh ôm lấy người trước mắt vào lòng. Từ những lời nói ngắt đoạn này cùng với phản ứng vừa rồi của Lâm Lam, anh đã đoán ra hôm nay cô nhóc này đã gặp phải chuyện gì.
Cởi áo khoác ra bọc lấy cô, anh ôm Lâm Lam ra ghế sau, sau đó anh tìm người lái thay.
Về tới biệt thự đã là mười giờ, người trong ngực anh lúc tỉnh lúc mê, vốn còn chưa khỏi ốm hẳn, giờ lại giày vò thế này kiểu gì bệnh cũng sẽ nặng hơn. Diêm Quân Lệnh không ngờ chuyện mà anh bảo Thẩm Hoằng làm lần đó lại mang tới phiền phức cho đồ ngốc này.
Đau lòng lại tự trách.
Tới biệt thự, Diêm Quân Lệnh kêu người giúp việc mới tới nấu canh gừng, sau đó đút từng chút một cho cô.
Vì uống rượu nên mặt cô đỏ rực, da thịt lộ ra bên ngoài cũng là một màu hồng. Môi đỏ quyến rũ, uống xong mỗi một ngụm, cô lại vô thức lè lưỡi liếm liếm, có vẻ như rất thích mùi vị này.
Càng đút, Diêm Quân Lệnh càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, độ ấm trong phòng ngủ cao lên không ít.
“Đừng động.” Đang lúc Diêm Quân Lệnh càng đút càng vất vả ấy, Lâm Lam còn nghịch ngợm cắn lấy thìa, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước, dường như đang cố gắng nghĩ xem anh là ai.
Diêm Quân Lệnh hít sâu một hơi, đè nén ý muốn đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, ấn cái đầu nho nhỏ ấy xuống. Anh nhủ thầm trong lòng, nha đầu này thật biết cách giày vò người khác.
Tối hôm qua, Diêm Quân Lệnh đấu tranh với ý chí của mình cả đêm, ngửi hương thơm cơ thể ấy, cho dù lực tự chủ của anh có cao đến đâu thì cũng khó mà khắc chế được bản thân.
Lâm Lam bị ấn xuống tỏ ra rất tủi thân, đột nhiên cô nhào ra khỏi lồng ngực Diêm Quân Lệnh, chỉ vào anh hỏi, “có phải các người đều không thích tôi không... Có phải tôi rất đáng ghét, rất vô dụng không... Từ nhỏ tôi đã chẳng phải là người tự tin, tuy rằng ba rất cưng chiều tôi, nhưng tôi luôn hâm mộ người khác có một người mẹ dịu dàng... Hâm mộ người khác có một gia đình hoàn chỉnh, lo lắng vì bản thân chẳng có gì mà mất đi tình yêu, không phải tôi không muốn giao bản thân cho Lâm Kiệt, mà là tôi sợ, sợ sau khi gạo nấu thành cơm rồi anh ấy sẽ không tốt với tôi như lúc trước nữa...”
Nói rồi, ánh mắt Lâm Lam lại đẫm lệ, “nhưng tôi cố gắng muốn giúp anh ta như thế, muốn để bản thân càng thêm ưu tú, muốn bên cạnh nhau thật tốt, muốn những lời hứa của anh ta dành cho tôi đều thực thiện, nhưng anh xem... Những người có lòng tham đều không có kết cục tốt đẹp gì, đúng vậy, không có kết cục tốt đẹp gì...”
“Không có kết cục tốt đẹp gì...”
Nước mắt cứ thế lăn dài, Lâm Lam co rụt lại, tủi thân như một con mèo nhỏ bị bắt nạt.
Diêm Quân Lệnh đau lòng vô cùng, anh đặt cái bát trong tay xuống, ôm cô vào ngực, “đồ ngốc, những chuyện này không phải là lỗi của em, anh ta không hiểu tình cảm của em, cũng không xứng, tôi sẽ cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
“Hứ?” Dường như không hiểu lời của anh, Lâm Lam lại ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Lần này Diêm Quân Lệnh không nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy bờ môi mà anh đã muốn hôn từ rất lâu rồi.
Ngọt ngào như những gì mà Diêm Quân Lệnh tưởng tượng, mang theo hương vị của whisky và vị chát của canh gừng, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
“Ưm...” Người đang say rượu bị cưỡng hôn, nhưng rõ ràng là còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ mở to đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông đang đoạt lấy cô.
Mà hành động này của Lâm Lam như cổ vũ Diêm Quân Lệnh, khiến anh càng hôn sâu hơn. Bàn tay to của anh cũng phủ lên ngực cô, cách lớp áo váy cũng đủ khiến ánh mắt của anh sâu hơn.
“Ưm... Không...” Trong sự mơ màng, Lâm Lam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đẩy Diêm Quân Lệnh ra. Chiếc bát trên đầu giường cũng bị hất ra, sau đó là tiếng vỡ của đồ sứ, nước gừng bắn ra đầy đất.
Lâm Lam vô thức lui về sau, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, men rượu như vơi được chút.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương đâu.” Diêm Quân Lệnh nhận ra anh đã quá xúc động, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.
Lâm Lam lắc đầu, cảnh tượng mà cô suýt bị Trần Lâm Kiệt cưỡng ép lại dâng lên trong đầu cô, “Không... Tôi không muốn... Anh ra ngoài!”
“Tên khốn Trần Lâm Kiệt, đồ lừa đảo... Anh tưởng rằng tôi không biết chuyện giữa anh với Hàn Hinh Nhi thật sao? Đôi cẩu nam nữ các người...” Lâm Lam uống say rồi, cô đã mất đi năng lực phân biệt bình thường.
“Xin lỗi, cô ấy say rồi.” Diêm Quân Lệnh bước nhanh tới gần kéo Lâm Lam vào ngực, nói xin lỗi với người đó.
“Một câu xin lỗi là xong à?” Người đàn ông đó thấy Diêm Quân Lệnh xuất hiện, không chịu bỏ qua nói.
Diêm Quân Lệnh lạnh lùng nhìn mấy người đó, “hôm nay tôi sẽ thanh toán hoá đơn của mọi người.”
“Đồ khốn... cẩu nam nữ...” Lâm Lam bị ôm chặt trong lòng Diêm Quân Lệnh rồi mà còn không yên.
“Còn gây sự nữa lát về tôi sẽ đánh mông em.” Diêm Quân Lệnh uy hiếp khẽ vào tai Lâm Lam.
Nhưng Lâm Lam lại chẳng sợ anh như lúc tỉnh táo, hét to lên, “anh đánh đi... anh đánh đi...”
Tét!
Tiếp đó, một bàn tay đánh thẳng vào mông Lâm Lam. Sau đó Diêm Quân Lệnh khiêng người trong lòng lên vai, nói với người phục vụ ở phía xa, “thanh toán cả hoá đơn của bọn họ, thêm một két rượu nữa.”
Quẹt thẻ xong, anh khiêng cả Lâm Lam đi. Diêm Quân Lệnh vốn cũng đã cao gần 1m9, giờ lại còn khiêng thêm một người, quả thực như hạc trong bầy gà, tất cả những người đang nhảy đều nhìn về phía này.
Chậc chậc, cảm giác của người xung quanh là, người đàn ông này cool đến mức không có bạn!
“Thả tôi xuống, anh thả tôi xuống...” Lâm Lam bị khiêng trên vai, đầu óc cũng tỉnh hơn được chút, đấm vào ngực Diêm Quân Lệnh, muốn để người đàn ông này bỏ cô xuống.
Tét...
“Đừng giãy.”
“Anh... Diêm Quân Lệnh anh hiếp người quá đáng!” Lâm Lam giãy giụa, mông lại bị đánh lần nữa, sau đó lại nghe được lời cảnh cáo của anh, đầu óc lại càng tỉnh táo hơn, cũng càng thêm xấu hổ.
“Là tôi hiếp người quá đáng hay là em cố tình gây sự?” Diêm Quân Lệnh vừa đi vừa buồn cười hỏi.
“Là anh hiếp người quá đáng!” Lần này Lâm Lam đưa thẳng tay chọc vào má anh nói.
Diêm Quân Lệnh hít sâu một hơi, “cái tửu lượng này của em, lần sau còn uống nữa, xem tôi xử lí em thế nào.”
“Tôi cứ uống... anh thả tôi xuống.” Chân Lâm Lam vốn dài, lúc này lại nằm ngang trên vai Diêm Quân Lệnh, hai chân đá không chút cố kỵ, bộ dạng như một cô nhóc không chịu đi học bị ba giáo huấn vậy.
“Đồ nhóc con.” Diêm Quân Lệnh thở dài, mở của xe, nhét Lâm Lam vào ghế phụ.
Men rượu trong người Lâm Lam lại bốc lên, cô giãy giụa đòi xuống xe, Diêm Quân Lệnh ấn cô xuống, thắt dây an toàn cho cô, kết quả lại nhìn thấy vết bầm trêm cổ cô, giọng nói trầm lạnh, “ai làm?”
“Thả tôi ra, thả tôi... Đồ khốn thả tôi ra...” Cảm thấy cơ thể bị giữ chặt, Lâm Lam bỗng hoảng hốt, lúc đầu chỉ hơi hơi giãy, về sau lại càng ngày càng điên cuồng, khoé mắt cũng mang theo sự sợ hãi.
Diêm Quân Lệnh vội tháo dây an toàn ra, Lâm Lam mới chịu yên tĩnh lại, miệng còn lẩm bẩm, “tôi không... tôi không có quy tắc ngầm gì cả, tôi cũng không ngủ với lãnh đạo, tên khốn Trần Lâm Kiệt nhà anh, anh lại dám cưỡng hiếp tôi...”
Càng nghe biểu cảm của Diêm Quân Lệnh càng lạnh, anh ôm lấy người trước mắt vào lòng. Từ những lời nói ngắt đoạn này cùng với phản ứng vừa rồi của Lâm Lam, anh đã đoán ra hôm nay cô nhóc này đã gặp phải chuyện gì.
Cởi áo khoác ra bọc lấy cô, anh ôm Lâm Lam ra ghế sau, sau đó anh tìm người lái thay.
Về tới biệt thự đã là mười giờ, người trong ngực anh lúc tỉnh lúc mê, vốn còn chưa khỏi ốm hẳn, giờ lại giày vò thế này kiểu gì bệnh cũng sẽ nặng hơn. Diêm Quân Lệnh không ngờ chuyện mà anh bảo Thẩm Hoằng làm lần đó lại mang tới phiền phức cho đồ ngốc này.
Đau lòng lại tự trách.
Tới biệt thự, Diêm Quân Lệnh kêu người giúp việc mới tới nấu canh gừng, sau đó đút từng chút một cho cô.
Vì uống rượu nên mặt cô đỏ rực, da thịt lộ ra bên ngoài cũng là một màu hồng. Môi đỏ quyến rũ, uống xong mỗi một ngụm, cô lại vô thức lè lưỡi liếm liếm, có vẻ như rất thích mùi vị này.
Càng đút, Diêm Quân Lệnh càng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, độ ấm trong phòng ngủ cao lên không ít.
“Đừng động.” Đang lúc Diêm Quân Lệnh càng đút càng vất vả ấy, Lâm Lam còn nghịch ngợm cắn lấy thìa, ngẩng đầu mở to đôi mắt ngập nước, dường như đang cố gắng nghĩ xem anh là ai.
Diêm Quân Lệnh hít sâu một hơi, đè nén ý muốn đoạt lấy đôi môi đỏ mọng của cô, ấn cái đầu nho nhỏ ấy xuống. Anh nhủ thầm trong lòng, nha đầu này thật biết cách giày vò người khác.
Tối hôm qua, Diêm Quân Lệnh đấu tranh với ý chí của mình cả đêm, ngửi hương thơm cơ thể ấy, cho dù lực tự chủ của anh có cao đến đâu thì cũng khó mà khắc chế được bản thân.
Lâm Lam bị ấn xuống tỏ ra rất tủi thân, đột nhiên cô nhào ra khỏi lồng ngực Diêm Quân Lệnh, chỉ vào anh hỏi, “có phải các người đều không thích tôi không... Có phải tôi rất đáng ghét, rất vô dụng không... Từ nhỏ tôi đã chẳng phải là người tự tin, tuy rằng ba rất cưng chiều tôi, nhưng tôi luôn hâm mộ người khác có một người mẹ dịu dàng... Hâm mộ người khác có một gia đình hoàn chỉnh, lo lắng vì bản thân chẳng có gì mà mất đi tình yêu, không phải tôi không muốn giao bản thân cho Lâm Kiệt, mà là tôi sợ, sợ sau khi gạo nấu thành cơm rồi anh ấy sẽ không tốt với tôi như lúc trước nữa...”
Nói rồi, ánh mắt Lâm Lam lại đẫm lệ, “nhưng tôi cố gắng muốn giúp anh ta như thế, muốn để bản thân càng thêm ưu tú, muốn bên cạnh nhau thật tốt, muốn những lời hứa của anh ta dành cho tôi đều thực thiện, nhưng anh xem... Những người có lòng tham đều không có kết cục tốt đẹp gì, đúng vậy, không có kết cục tốt đẹp gì...”
“Không có kết cục tốt đẹp gì...”
Nước mắt cứ thế lăn dài, Lâm Lam co rụt lại, tủi thân như một con mèo nhỏ bị bắt nạt.
Diêm Quân Lệnh đau lòng vô cùng, anh đặt cái bát trong tay xuống, ôm cô vào ngực, “đồ ngốc, những chuyện này không phải là lỗi của em, anh ta không hiểu tình cảm của em, cũng không xứng, tôi sẽ cho em tất cả những thứ tốt nhất.”
“Hứ?” Dường như không hiểu lời của anh, Lâm Lam lại ngẩng đầu nhìn vào mắt anh. Lần này Diêm Quân Lệnh không nhịn được nữa, cúi đầu ngậm lấy bờ môi mà anh đã muốn hôn từ rất lâu rồi.
Ngọt ngào như những gì mà Diêm Quân Lệnh tưởng tượng, mang theo hương vị của whisky và vị chát của canh gừng, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
“Ưm...” Người đang say rượu bị cưỡng hôn, nhưng rõ ràng là còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vẫn cứ mở to đôi mắt ngập nước nhìn người đàn ông đang đoạt lấy cô.
Mà hành động này của Lâm Lam như cổ vũ Diêm Quân Lệnh, khiến anh càng hôn sâu hơn. Bàn tay to của anh cũng phủ lên ngực cô, cách lớp áo váy cũng đủ khiến ánh mắt của anh sâu hơn.
“Ưm... Không...” Trong sự mơ màng, Lâm Lam cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đẩy Diêm Quân Lệnh ra. Chiếc bát trên đầu giường cũng bị hất ra, sau đó là tiếng vỡ của đồ sứ, nước gừng bắn ra đầy đất.
Lâm Lam vô thức lui về sau, hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, men rượu như vơi được chút.
“Đừng sợ, anh sẽ không làm em bị thương đâu.” Diêm Quân Lệnh nhận ra anh đã quá xúc động, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.
Lâm Lam lắc đầu, cảnh tượng mà cô suýt bị Trần Lâm Kiệt cưỡng ép lại dâng lên trong đầu cô, “Không... Tôi không muốn... Anh ra ngoài!”
/612
|