Một hộp đêm tại Bắc Kinh.
Hàn Hinh Nhi và Lâm Lam cùng một ngày đến Bắc Kinh, chỉ là Lâm Lam ngay ngày hôm sau đã đi tham gia buổi show trang sức của DR. Hàn Hinh Nhi lại trong trạng thái “Lang thang”, tuy đã chụp được vài quyển ảnh tạp chí, nhưng đều là mấy ảnh sexy nóng bỏng, không xứng tầm được lên ảnh người mẫu cao cấp.
Đáng hận nhất là những buổi lễ trao giải mà Lô Chấn Hải đã hứa hẹn sẽ dẫn cô đi tham gia giờ đều không cái nào cho cô đi cùng, ngược lại ông ta đã dẫn người mẫu Trương Lộ đi theo.
Cô gái đó dám chơi hơn cả Hàn Hinh Nhi, quan trọng nhất là tuổi teen ngực to, rất cuốn hút mấy lão già, đã mấy lần chơi trò “ướt người khiêu khích” với ông Lô trước mặt Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi hạ tiện như nào nữa cũng có cái giới hạn của cô. Mấy lần từ chối cùng người mẫu đó hầu hạ ông Lô, giờ cô đã bị lạnh lùng đối xử.
Uống ngụm rượu cay đắng, Hàn Hinh Nhi biết Lô Chấn Hải đang cố tình trừng phạt cô, chính là muốn cô phối hợp hơn và nghe lời hơn. Nhưng Hàn Hinh Nhi rất sợ hãi, cô không biết nếu tiếp tục chơi như vậy, cô còn có cơ hội để lên ngôi hay không, mỗi lần nghĩ đến đứa con chưa kịp trưởng thành đã bị hóa thành một vũng máu, Hàn Hinh Nhi cảm thấy mình rất có tội lỗi.
Ngửa đầu nhìn thấy thời sự giải trí trên màn hình lớn, rất trùng hợp đang chiếu tin đồn của công chúa Saya và ông Tổng Tài Đỉnh Thịnh bí ẩn, việc này khiến trong lòng Hàn Hinh Nhi rùng mình, chỉ cần cô “Hạ gục” được Diêm Quân Lệnh, có phải đã có giải pháp tự cứu bản thân rồi hay sao?
Trong lòng râm ran một tia hy vọng, nhớ lại lần trước cô từng hỏi Diêm Quân Lệnh, đối phương cũng thừa nhận vốn dĩ phải kết thân với cô, lại một lần nữa nhớ là màn cảnh mới gặp mặt đầu tiên, trước đây cô không để ý, bây giờ nhớ lại thì Diêm Quân Lệnh lúc đó đã mấy lần nhìn vào mình.
Có phải ngay lúc đó sếp Diêm này đã quen biết cô?
Nghĩ đến những việc này, Hàn Hinh Nhi chợt thấy phấn khởi vô cùng, phỏng phất đã nhìn thấy được tương lai sáng sủa của mình. Nếu Diêm Quân Lệnh với Lâm Lam ở bên nhau không phải là vì tình yêu, bây giờ lại xảy ra vụ bê bối với công chúa Saya lớn như này, có phải chứng tỏ rằng Lâm Lam không đáng là gì trong lòng sếp Diêm này?
“Lâm Lam, đừng có vui sớm quá đó, những gì cô đang sở hữu sớm muộn một ngày đều phải trả hết lại cho tôi.” Hàn Hinh Nhi lại uống hết một ly to, lẩm bẩm như một người tâm thần.
Từ lúc cô bước vào hộp đêm này đã không ít người lén nhìn vào người cô, bây giờ những người đó thấy Hàn Hinh Nhi uống rượu hung hãn như vậy, diệu cười càng giấu kín hơn, người con gái xinh đẹp trong hộp đêm này rất nhiều, nhưng cô gái xin đẹp như Hàn Hinh Nhi lại rất hiếm, nếu được đợi cô này uống say rồi “Nhặt” về thì đúng là gặp may rồi.
Sao Hàn Hinh Nhi không cảm nhận được ánh mắt đen tối của những người đó được, trong lòng khinh bỉ mặc kệ, mấy người bước đến tán tỉnh, cô cũng không bận tâm, trong lúc cô đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này, một hình dáng vô cùng quen thuộc từng ở Tấn Thị đã rơi vào trong mắt Hàn Hinh Nhi, đôi mắt vốn dĩ đang u ám chợt sáng lên, Hàn Hinh Nhi cầm ly rượu lên, bước qua đó một cách quyến rũ, không còn một chút nào uể oải lúc nãy nữa.
“Cậu Thẩm.” Đi đến trước mặt người đàn ông đang trái ôm phải ấp này, Hàn Hinh Nhi dùng mông chen vào một cô gái bên cạnh, trực tiếp rót ly rượu cho Thẩm Hoằng: “Cậu Thẩm còn nhớ em không?”
Thẩm Hoằng đã uống hơi quá đà rồi, nhìn lại cô gái đang lả lướt trước mặt, anh hiện lên nụ cười lãng tử mang đậm dấu ấn của cậu Thẩm: “Anh nên nhớ em ư?”
“Cậu Thẩm bạc tình thật đấy, cả em cũng quên rồi.” Hàn Hinh Nhi vừa nói vừa dùng sức đẩy cô em vừa bị cô chen vào, tiếp tục kính rượu cho Thẩm Hoằng, thời cơ tốt đẹp thế này mà cô còn không nắm bắt thì đúng là đồ ngốc rồi.
Hàn Hinh Nhi giờ đã nhận ra, hồi trước cô cứ hiểu nhầm Lâm Lam được cậu Thẩm này bao dưỡng, kỳ thực thì là do quan hệ của Thẩm Hoằng với Diêm Quân Lệnh quá quen thuộc, cho nên mới có sự hiểu nhầm như vậy.
Còn cậu Thẩm này lúc trước cứ giúp Lâm Lam như vậy phần lớn cũng là vì Diêm Quân Lệnh. Nếu cô có thể lấy được một chút thông tin gì từ Thẩm Hoằng, chẳng phải thực tế hơn so với cô một mình mù mắt tìm dò.
Nghĩ thế này Hàn Hinh Nhi càng công phu hơn, ánh mắt khiêu khích đó khiến đám đàn ông đến tán tỉnh nhưng bị cô từ chối thi nhau chửi thầm.
“Nói các em thích gì nào? Bản thiếu gia sẽ chiều các em!” Cơn say đang bốc lên đến tận đầu, Thẩm Hoằng tâm trạng hào hứng vui vẻ, hào phóng nói, nhưng trong tâm trí lại không ngừng nhớ đến một khuôn mặt có mái tóc ngắn bay vui nhộn và một tập “tiền qua đêm” vò nhàu kèm theo vài đồng tiền xu lẻ đó.
Thẩm Hoằng không hiểu, chỉ là một người đàn bà thôi mà, lại dám từ chối mình hết lần này sang lần khác.
“Điện thoại, điện thoại của ngài.” Trong lúc các cô gái khác đang ngại ngùng, Hàn Hinh Nhi đã nói không có một chút do dự.
Mấy người khác sững sờ, hai cô gái xinh đẹp đó nhìn Hàn Hinh Nhi đầy khinh bỉ, cô này liều lĩnh thế này mà chỉ vì một chiếc điện thoại? Hạ tiện thật!
Nhưng Hàn Hinh Nhi hoàn toàn không có một chút cảm giác xấu hổ nào, cô dùng thần thái chân thành nhìn vào Thẩm Hoằng, nhìn Thẩm Hoằng không động đậy gì, cô liền cọ cọ bầu ngực căng tròn của mình vào vai của người đàn ông này, “Cậu Thẩm không phải định nói rồi không làm đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đó? Một cái điện thoại thôi mà? Bản thiếu gia thưởng cô luôn!” Thẩm Hoằng quả thật là uống nhiều rồi, dùng hai ngón tay rút ra điện thoại của mình rồi cắm vào bộ ngực của Hàn Hinh Nhi, khiến các thanh niên đại gia khác cũng ha há cười theo.
Hàn Hinh Nhi cầm chiếc điện thoại một cách quý trọng, nắm tay Thẩm Hoằng để mở khóa xong, lập tức nhập số của mình vào trong đó, đồng thời nhân lúc Thẩm Hoằng đang âu yếm với mấy cô gái khác, nhìn lướt qua một vòng danh bạ, nhanh tay gửi số điện thoại có tên là “Diêm lão đại” cho mình, sau đó xóa ngay tin nhắn đi, rồi gọi điện vào số của mình.
Quá trình này Hàn Hinh Nhi chỉ làm mất không quá ba mươi giây.
Đợi nhạc chuông của cô vang lên, Hàn Hinh Nhi cầm hai chiếc điện thoại vẫy vẫy trước mặt Thẩm Hoằng, sau đó hôn một cái vào điện thoại của Thẩm Hoằng một cách khiêu khích, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Cậu Thẩm nhớ liên hệ em nhé.”
“Ha hà.” Thẩm Hoằng cười nhẹ, liếc điện thoại của mình, các cô gái khác thì chợt ngớ người một lúc, rồi đều quay lưng đi xin số của Thẩm Hoằng, rất tiếc lần này anh đã dứt khoát nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục uống rượu, anh vẫn đang nghĩ đến một cô gái cũng to gan như vậy.
Hàn Hinh Nhi không ngờ rằng mình đã dễ dàng lấy được số điện thoại của Diêm Quân Lệnh, để đảm bảo đấy là số thật, Hàn Hinh Nhi rung rung lắc lắc ra khỏi hộp đêm liền gọi vào số này.
Diêm Quân Lệnh đang bế Lâm Lam ra khỏi phòng tắm, bánh bao nhỏ của anh vì vấn đề thể lực giờ đã buồn ngủ đến mức díp mắt lại, trong khoảnh khắc thế này, tiếng điện thoại vang lên, khuôn mặt anh tuấn đó có chút bực bội, hiển nhiên anh không thích giờ này người khác lại gọi điện cho mình, nhưng nghĩ lại đây là số điện thoại cá nhân, có thể là ai đang có việc gấp, nên anh cầm lên nghe máy.
“Ai đó?”
Hai chữ ngắn gọn như vậy nhưng lại khiến Hàn Hinh Nhi phấn khởi đến mức tim đập thình thịch thịch, giọng nói có chút run rẩy, hỏi: “Ông Diêm, có phải ngài không?”
“Ai vậy?” Diêm Quân Lệnh hiển nhiên không nhận ra giọng của Hàn Hinh Nhi.
“Em là Hinh Nhi, là đối tượng kết thân của ngài lần trước đó, em biết lần đó là em không đúng, không đến nơi đúng giờ, em lúc nào cũng nghĩ đến việc phải tạ lỗi cho ngài, không biết ngài lúc nào có rảnh, em muốn mời ngài...”
“Ông xã. Ai đấy?”
“Đừng phí thời gian và tinh lực trên người tôi nữa.” Hàn Hinh Nhi chưa nói xong đã mơ màng nghe được giọng nói của Lâm Lam, tiếp theo thì đã nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh, anh thắc mắc tại sao người đàn bà này lại có số của mình?
TU, TU, TU...
Tiếng cúp máy được vang lên trong điện thoại, Hàn Hinh Nhi đứng hiu quạnh trong cơn gió lạnh của Bắc Kinh này với bộ quần áo hở hang mỏng manh, thành phố này không ấm áp hơn so với Tấn Thị, còn khiến người khác dễ tuyệt vọng hơn.
Hàn Hinh Nhi đứng trong bóng tối, vẫy tay gọi taxi, cô thậm chí chưa có một nơi ở cố định, vẫn ở tại khách sạn do Thịnh Thiên sắp xếp, ở chung với một cô gái trẻ tuổi hơn và bất chấp thủ đoạn hơn cô.
Nếu cô không tự đứng dậy trong cái góc bẩn thìu này, một là cô rời bỏ cái ngành này, hai là bị người khác dẫm đạp đến chết, Hàn Hinh Nhi đã gặp phải quá nhiều người con gái sa ngã vào một góc u ám nào đó trong cái thành phố này, họ đều là những cô gái muốn liều mạng trèo lên nhưng lại không có bối cảnh quan hệ gì giống cô.
Nhưng một khi được thật sự trèo lên, mọi thứ sẽ khác, tất cả những quá khứ bẩn thỉu đó sẽ bị khán giả lãng quên, những gì họ yêu thích chỉ là bề ngoài xinh đẹp rực rỡ đó mà thôi.
Cho nên Hàn Hinh Nhi ghen tị Lâm Lam, cũng căm hận Lâm Lam, có một cơ hội để một bước lên trời, nhưng lại giả bộ tự mình trèo lên, xét đến cùng, vẫn là dựa vào đàn ông mà thôi.
Hàn Hinh Nhi và Lâm Lam cùng một ngày đến Bắc Kinh, chỉ là Lâm Lam ngay ngày hôm sau đã đi tham gia buổi show trang sức của DR. Hàn Hinh Nhi lại trong trạng thái “Lang thang”, tuy đã chụp được vài quyển ảnh tạp chí, nhưng đều là mấy ảnh sexy nóng bỏng, không xứng tầm được lên ảnh người mẫu cao cấp.
Đáng hận nhất là những buổi lễ trao giải mà Lô Chấn Hải đã hứa hẹn sẽ dẫn cô đi tham gia giờ đều không cái nào cho cô đi cùng, ngược lại ông ta đã dẫn người mẫu Trương Lộ đi theo.
Cô gái đó dám chơi hơn cả Hàn Hinh Nhi, quan trọng nhất là tuổi teen ngực to, rất cuốn hút mấy lão già, đã mấy lần chơi trò “ướt người khiêu khích” với ông Lô trước mặt Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi hạ tiện như nào nữa cũng có cái giới hạn của cô. Mấy lần từ chối cùng người mẫu đó hầu hạ ông Lô, giờ cô đã bị lạnh lùng đối xử.
Uống ngụm rượu cay đắng, Hàn Hinh Nhi biết Lô Chấn Hải đang cố tình trừng phạt cô, chính là muốn cô phối hợp hơn và nghe lời hơn. Nhưng Hàn Hinh Nhi rất sợ hãi, cô không biết nếu tiếp tục chơi như vậy, cô còn có cơ hội để lên ngôi hay không, mỗi lần nghĩ đến đứa con chưa kịp trưởng thành đã bị hóa thành một vũng máu, Hàn Hinh Nhi cảm thấy mình rất có tội lỗi.
Ngửa đầu nhìn thấy thời sự giải trí trên màn hình lớn, rất trùng hợp đang chiếu tin đồn của công chúa Saya và ông Tổng Tài Đỉnh Thịnh bí ẩn, việc này khiến trong lòng Hàn Hinh Nhi rùng mình, chỉ cần cô “Hạ gục” được Diêm Quân Lệnh, có phải đã có giải pháp tự cứu bản thân rồi hay sao?
Trong lòng râm ran một tia hy vọng, nhớ lại lần trước cô từng hỏi Diêm Quân Lệnh, đối phương cũng thừa nhận vốn dĩ phải kết thân với cô, lại một lần nữa nhớ là màn cảnh mới gặp mặt đầu tiên, trước đây cô không để ý, bây giờ nhớ lại thì Diêm Quân Lệnh lúc đó đã mấy lần nhìn vào mình.
Có phải ngay lúc đó sếp Diêm này đã quen biết cô?
Nghĩ đến những việc này, Hàn Hinh Nhi chợt thấy phấn khởi vô cùng, phỏng phất đã nhìn thấy được tương lai sáng sủa của mình. Nếu Diêm Quân Lệnh với Lâm Lam ở bên nhau không phải là vì tình yêu, bây giờ lại xảy ra vụ bê bối với công chúa Saya lớn như này, có phải chứng tỏ rằng Lâm Lam không đáng là gì trong lòng sếp Diêm này?
“Lâm Lam, đừng có vui sớm quá đó, những gì cô đang sở hữu sớm muộn một ngày đều phải trả hết lại cho tôi.” Hàn Hinh Nhi lại uống hết một ly to, lẩm bẩm như một người tâm thần.
Từ lúc cô bước vào hộp đêm này đã không ít người lén nhìn vào người cô, bây giờ những người đó thấy Hàn Hinh Nhi uống rượu hung hãn như vậy, diệu cười càng giấu kín hơn, người con gái xinh đẹp trong hộp đêm này rất nhiều, nhưng cô gái xin đẹp như Hàn Hinh Nhi lại rất hiếm, nếu được đợi cô này uống say rồi “Nhặt” về thì đúng là gặp may rồi.
Sao Hàn Hinh Nhi không cảm nhận được ánh mắt đen tối của những người đó được, trong lòng khinh bỉ mặc kệ, mấy người bước đến tán tỉnh, cô cũng không bận tâm, trong lúc cô đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này, một hình dáng vô cùng quen thuộc từng ở Tấn Thị đã rơi vào trong mắt Hàn Hinh Nhi, đôi mắt vốn dĩ đang u ám chợt sáng lên, Hàn Hinh Nhi cầm ly rượu lên, bước qua đó một cách quyến rũ, không còn một chút nào uể oải lúc nãy nữa.
“Cậu Thẩm.” Đi đến trước mặt người đàn ông đang trái ôm phải ấp này, Hàn Hinh Nhi dùng mông chen vào một cô gái bên cạnh, trực tiếp rót ly rượu cho Thẩm Hoằng: “Cậu Thẩm còn nhớ em không?”
Thẩm Hoằng đã uống hơi quá đà rồi, nhìn lại cô gái đang lả lướt trước mặt, anh hiện lên nụ cười lãng tử mang đậm dấu ấn của cậu Thẩm: “Anh nên nhớ em ư?”
“Cậu Thẩm bạc tình thật đấy, cả em cũng quên rồi.” Hàn Hinh Nhi vừa nói vừa dùng sức đẩy cô em vừa bị cô chen vào, tiếp tục kính rượu cho Thẩm Hoằng, thời cơ tốt đẹp thế này mà cô còn không nắm bắt thì đúng là đồ ngốc rồi.
Hàn Hinh Nhi giờ đã nhận ra, hồi trước cô cứ hiểu nhầm Lâm Lam được cậu Thẩm này bao dưỡng, kỳ thực thì là do quan hệ của Thẩm Hoằng với Diêm Quân Lệnh quá quen thuộc, cho nên mới có sự hiểu nhầm như vậy.
Còn cậu Thẩm này lúc trước cứ giúp Lâm Lam như vậy phần lớn cũng là vì Diêm Quân Lệnh. Nếu cô có thể lấy được một chút thông tin gì từ Thẩm Hoằng, chẳng phải thực tế hơn so với cô một mình mù mắt tìm dò.
Nghĩ thế này Hàn Hinh Nhi càng công phu hơn, ánh mắt khiêu khích đó khiến đám đàn ông đến tán tỉnh nhưng bị cô từ chối thi nhau chửi thầm.
“Nói các em thích gì nào? Bản thiếu gia sẽ chiều các em!” Cơn say đang bốc lên đến tận đầu, Thẩm Hoằng tâm trạng hào hứng vui vẻ, hào phóng nói, nhưng trong tâm trí lại không ngừng nhớ đến một khuôn mặt có mái tóc ngắn bay vui nhộn và một tập “tiền qua đêm” vò nhàu kèm theo vài đồng tiền xu lẻ đó.
Thẩm Hoằng không hiểu, chỉ là một người đàn bà thôi mà, lại dám từ chối mình hết lần này sang lần khác.
“Điện thoại, điện thoại của ngài.” Trong lúc các cô gái khác đang ngại ngùng, Hàn Hinh Nhi đã nói không có một chút do dự.
Mấy người khác sững sờ, hai cô gái xinh đẹp đó nhìn Hàn Hinh Nhi đầy khinh bỉ, cô này liều lĩnh thế này mà chỉ vì một chiếc điện thoại? Hạ tiện thật!
Nhưng Hàn Hinh Nhi hoàn toàn không có một chút cảm giác xấu hổ nào, cô dùng thần thái chân thành nhìn vào Thẩm Hoằng, nhìn Thẩm Hoằng không động đậy gì, cô liền cọ cọ bầu ngực căng tròn của mình vào vai của người đàn ông này, “Cậu Thẩm không phải định nói rồi không làm đấy chứ?”
“Làm gì có chuyện đó? Một cái điện thoại thôi mà? Bản thiếu gia thưởng cô luôn!” Thẩm Hoằng quả thật là uống nhiều rồi, dùng hai ngón tay rút ra điện thoại của mình rồi cắm vào bộ ngực của Hàn Hinh Nhi, khiến các thanh niên đại gia khác cũng ha há cười theo.
Hàn Hinh Nhi cầm chiếc điện thoại một cách quý trọng, nắm tay Thẩm Hoằng để mở khóa xong, lập tức nhập số của mình vào trong đó, đồng thời nhân lúc Thẩm Hoằng đang âu yếm với mấy cô gái khác, nhìn lướt qua một vòng danh bạ, nhanh tay gửi số điện thoại có tên là “Diêm lão đại” cho mình, sau đó xóa ngay tin nhắn đi, rồi gọi điện vào số của mình.
Quá trình này Hàn Hinh Nhi chỉ làm mất không quá ba mươi giây.
Đợi nhạc chuông của cô vang lên, Hàn Hinh Nhi cầm hai chiếc điện thoại vẫy vẫy trước mặt Thẩm Hoằng, sau đó hôn một cái vào điện thoại của Thẩm Hoằng một cách khiêu khích, sau đó chậm rãi đứng dậy: “Cậu Thẩm nhớ liên hệ em nhé.”
“Ha hà.” Thẩm Hoằng cười nhẹ, liếc điện thoại của mình, các cô gái khác thì chợt ngớ người một lúc, rồi đều quay lưng đi xin số của Thẩm Hoằng, rất tiếc lần này anh đã dứt khoát nhét điện thoại vào túi quần, tiếp tục uống rượu, anh vẫn đang nghĩ đến một cô gái cũng to gan như vậy.
Hàn Hinh Nhi không ngờ rằng mình đã dễ dàng lấy được số điện thoại của Diêm Quân Lệnh, để đảm bảo đấy là số thật, Hàn Hinh Nhi rung rung lắc lắc ra khỏi hộp đêm liền gọi vào số này.
Diêm Quân Lệnh đang bế Lâm Lam ra khỏi phòng tắm, bánh bao nhỏ của anh vì vấn đề thể lực giờ đã buồn ngủ đến mức díp mắt lại, trong khoảnh khắc thế này, tiếng điện thoại vang lên, khuôn mặt anh tuấn đó có chút bực bội, hiển nhiên anh không thích giờ này người khác lại gọi điện cho mình, nhưng nghĩ lại đây là số điện thoại cá nhân, có thể là ai đang có việc gấp, nên anh cầm lên nghe máy.
“Ai đó?”
Hai chữ ngắn gọn như vậy nhưng lại khiến Hàn Hinh Nhi phấn khởi đến mức tim đập thình thịch thịch, giọng nói có chút run rẩy, hỏi: “Ông Diêm, có phải ngài không?”
“Ai vậy?” Diêm Quân Lệnh hiển nhiên không nhận ra giọng của Hàn Hinh Nhi.
“Em là Hinh Nhi, là đối tượng kết thân của ngài lần trước đó, em biết lần đó là em không đúng, không đến nơi đúng giờ, em lúc nào cũng nghĩ đến việc phải tạ lỗi cho ngài, không biết ngài lúc nào có rảnh, em muốn mời ngài...”
“Ông xã. Ai đấy?”
“Đừng phí thời gian và tinh lực trên người tôi nữa.” Hàn Hinh Nhi chưa nói xong đã mơ màng nghe được giọng nói của Lâm Lam, tiếp theo thì đã nghe thấy lời từ chối lạnh lùng của Diêm Quân Lệnh, anh thắc mắc tại sao người đàn bà này lại có số của mình?
TU, TU, TU...
Tiếng cúp máy được vang lên trong điện thoại, Hàn Hinh Nhi đứng hiu quạnh trong cơn gió lạnh của Bắc Kinh này với bộ quần áo hở hang mỏng manh, thành phố này không ấm áp hơn so với Tấn Thị, còn khiến người khác dễ tuyệt vọng hơn.
Hàn Hinh Nhi đứng trong bóng tối, vẫy tay gọi taxi, cô thậm chí chưa có một nơi ở cố định, vẫn ở tại khách sạn do Thịnh Thiên sắp xếp, ở chung với một cô gái trẻ tuổi hơn và bất chấp thủ đoạn hơn cô.
Nếu cô không tự đứng dậy trong cái góc bẩn thìu này, một là cô rời bỏ cái ngành này, hai là bị người khác dẫm đạp đến chết, Hàn Hinh Nhi đã gặp phải quá nhiều người con gái sa ngã vào một góc u ám nào đó trong cái thành phố này, họ đều là những cô gái muốn liều mạng trèo lên nhưng lại không có bối cảnh quan hệ gì giống cô.
Nhưng một khi được thật sự trèo lên, mọi thứ sẽ khác, tất cả những quá khứ bẩn thỉu đó sẽ bị khán giả lãng quên, những gì họ yêu thích chỉ là bề ngoài xinh đẹp rực rỡ đó mà thôi.
Cho nên Hàn Hinh Nhi ghen tị Lâm Lam, cũng căm hận Lâm Lam, có một cơ hội để một bước lên trời, nhưng lại giả bộ tự mình trèo lên, xét đến cùng, vẫn là dựa vào đàn ông mà thôi.
/612
|