Bước ra khỏi khách sạn, một cơn gió thổi tới, Lâm Lam chợt nhận thức được sắp đến tháng 11 rồi, còn cô cũng đã tốt nghiệp gần 4 tháng, Trần Lâm Kiệt đã ra đi được hơn 1 tháng.
Trong khoảng thời gian khó khăn đó, chỉ cảm thẩy nó vừa dài đằng đẵng và đầy khó chịu, nhưng sau khi qua đi lại thấy ngày tháng trôi nhanh như chớp.
Cô ngẩng đầu nhìn lại bầu trời u ám, Vương Đại đã lái xe dừng ở bên cạnh.
“Phu nhân, mời lên xe.” Vương Đại vẫn ít nói như bình thường.
Lâm Lam gật đầu, ngồi vào xe: “Đưa tôi đến bệnh viên trước đi.”
“Dạ.”
Vương Đại nhanh chóng khởi động ô tô chạy thẳng tới bệnh viện Vi Ái, tuy trên người cô vẫn thấy đau mỏi, nhưng nghĩ đến thời gian sau sẽ bận rộn hơn nhiều, nên Lâm Lam quyết định đi thăm ba cô trước.
Khách sạn Vương Triều cách Vi Ái không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Vào phòng bệnh, Lâm Phúc Sinh mới làm xong thẩm phân máu, giờ đang nằm nghỉ, sắc mặt ông rất kém, Lâm Lam nhìn vào liền thấy thương xót, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh.
Cho đến khi bác sỹ đến kiểm tra, Lâm Lam mới đi theo ra ngoài.
“Bác sỹ Hà, ba tôi như thế nào rồi?” Lâm Lam từ lúc vào phòng đã thấy tình trạng của ba mình có vẻ không bằng lúc trước, cả trái tim đang hồi hộp co giật lại.
Trước đây Lâm Lam luôn lo lắng tiền chữa trị cho ba không đủ.
Bây giờ cô cuối cùng cũng kiếm được tiền rồi, Diêm Quân Lệnh cũng đủ khả năng giúp đỡ cô, nhưng Lâm Lam lại luôn phải lo lắng sức khỏe của ba rốt cuộc có tốt lại được hay không.
Không có nguồn thận thích hợp, bây giờ đã thành một tâm bệnh của Lâm Lam rồi.
Bác sỹ Hà cũng có chút bất lực lắc lắc đầu: “Ông Lâm bây giờ sức khỏe không bằng trước rồi, việc thẩm phân máu vỗn dĩ là một việc tiêu hao sức khỏe, những gì làm được chúng tôi đã làm, Lâm tiểu thư cũng đừng buồn quá, khi nào tìm được nguồn thận thích hợp, tôi lập tức thông báo với cô.”
“Nhưng bao giờ mới tìm được nguồn thận thích hợp vậy?” Lâm Lam buồn bã thì thầm.
“Việc này cũng không phải do một bác sỹ có thể giải quyết, nhưng chắc chắn là có hy vọng.” Bác sĩ Hà là bác sĩ chủ trị của Lâm Phúc Sinh, có chút áy náy.
Ba năm nay, Lâm Lam đã vô số lần nghe thấy câu nói này, từ kỳ vọng ban đầu, đến thất vọng và phẫn nộ về sau, còn bây giờ, chỉ còn lại tê dại chấp nhận.
Trái đất này có hơn 7 tỷ nhân khẩu, nhưng lại không có người có thể cứu được ba mình, ngay cả cô cũng vậy, Lâm Lam đã làm xét nghiệm ngay khi Lâm Phúc Sinh mới bị bệnh, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Lâm Lam cầu mong ba mình có thể mau lấy lại sức khoẻ, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể nhìn bà Minh chấp nhận sự sắp xếp của ông trời một cách khổ sở.
“Nếu không thì để tôi thử xét lại một lần nữa?” Lâm Lam đề nghị, cô là con gái duy nhất của ba, Lâm Lam không hiểu sao thận của mình lại không thích hợp?
“Lâm tiểu thư, cô phải tin tưởng kết quả kiểm tra của bệnh viện, thận của cô không hề khớp với ông Lâm.” Bác sỹ Hà có thể hiểu được lòng hiếu thuận của Lâm Lam, nhưng lại không được cho cô làm theo ý mình.
Một cái thận không thích hợp, không những không cứu nổi Lâm Phúc Sinh, còn làm tăng tốc thời gian tử vong của người bệnh.
Lâm Lam không phải không hiểu việc này, trầm mặc gật đầu, bước ra khỏi văn phòng bác sỹ Hà.
“Hàn Hinh Nhi?” buồn bã đang đi về phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, nhưng Lâm Lam lại nhìn thấy một thân hình quen thuộc đi qua mắt, Lâm Lam hạ ý thức gọi thầm một câu, nhưng Hàn Hinh Nhi có vẻ không nghe thấy, cô ta đang đội mũ quàng khăn cổ, ăn mặc cũng rất bảo thủ so với bình thường.
Nếu không phải Lâm Lam đã từng ở cùng với Hàn Hinh Nhi hơn hai năm, cô cũng không thể nhận ra.
Lâm Lam hạ ý thức theo sau, phát hiện Hàn Hinh Nhi đã đi vào khoa phụ sản.
“Khoa phụ sản?” Lâm Lam nhìn vào mấy chữ này, trong lòng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đi theo vào.
Hàn Hinh Nhi đã bắt đầu kiểm tra ở đằng sau tấm rèm, Lâm Lam có thể nghe thấy nội dung đối thoại trong đó, sắc mặt dần thay đổi, cô cũng không đi, cứ lẳng lặng ngồi chờ.
Mười phút sau, bác sỹ trong này đã đề nghị Hàn Hình Nhi đi làm một lần xét nghiệm thai, xác định lại vị trí thai nhi trong tử cung, rồi mới quyết định có đánh thai hay không. Cuối cùng bác sỹ còn có lòng tốt khuyên cáo, bảo Hàn Hinh Nhi thoát khỏi người đàn ông không thích hợp.
Lâm Lam chưa hiểu được ý của bác sỹ, cho đến khi Hàn Hinh Nhi ra khỏi phòng, khăn quàng cổ chưa kịp quàng lại, trên cổ và vai đều bầm tím, nhìn rất đáng sợ.
“Hàn Hinh Nhi, cô điên rồi sao?” Lâm Lam đã đoán sớm được tại sao Hàn Hinh Nhi được vào Thịnh Thiên, với lại các tài nguyên hỗ trợ, chắc chắn là cô ta đã làm những chuyện gì rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bộ dạng Hàn Hinh Nhi bây giờ, Lâm Lam phát hiện mình vẫn không thể chịu được.
"Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi ư?” Hàn Hinh Nhi không ngờ Lâm Lam đang ở bên ngoài, lúc đầu còn rất hoảng hốt, giờ đã to tiếng trách móc.
“Cô mặc kệ tôi, bất kể là Thịnh Thiện hay Lô Chấn Hải đều không thích hợp với cô, dừng lại đi, cô tiếp tục thế này sẽ tự hủy bản thân đó.” Lâm Lam đã biết rõ người này sẽ không nghe lời khuyên của mình, nhưng cô vẫn không thể nhịn được.
Tuy Hàn Hinh Nhi phản bội cô, ám hại cô, nhưng Lâm Lam không nhẫn tâm nhìn cuộc sống của Hàn Hinh Nhi sống bi thảm như vậy, cái chết của Trần Lâm Kiệt đã khiến Lâm Lam ngộ ra được rất nhiều điều.
Nhìn vào đôi mắt của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam tựa như đang nhìn một “Lâm Lam” khác, còn mẹ của Hàn Hinh Nhi nữa, đều khiến Lâm Lam phải khuyên nhủ.
“Cô tưởng cô là ai?” Hàn Hinh Nhi quàng chặt lại cổ của mình, chế giễu nhìn Lâm Lam hỏi.
“Tôi cũng là nghĩ tốt cho cô, nếu tôi muốn hại cô, tôi chỉ cần mặc kệ cô, tiếp tục nhìn cô sa ngã như vậy, tiếp tục để cô tự làm hại bản thân, nhưng dù cô ghét tôi đến mấy đi chăng nữa, chúng ta cũng đã từng sống chung nhau hơn hai năm, trước đây tôi cũng thật sự coi cô là chị em. Cho nên, cô dừng tay lại đi, như vậy mọi việc vẫn còn kịp.” Lâm Lam không biết Hàn Hinh Nhi đã phát sinh nhưng chuyện gì rồi, nhưng cô biết con đường của Hàn Hinh Nhi đang càng đi càng lệch, nếu hôm nay không ngăn cản, lần sau không biết Hàn Hinh Nhi sẽ biến thành như nào nữa.
“Đâu cần cô quan tâm, coi tôi là chị em ư? Há hà, không ngờ cô coi tôi là chị em thật, nhưng rất tiếc, tôi chưa bao giờ coi cô là bạn.” Hàn Hinh Nhi nói một cách trái lòng.
Hàn Hinh Nhi với Lâm Lam lần đầu tiên gặp nhau là tại thư viện của trường, lúc đó Hàn Hinh Nhi vẫn chưa phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng lại nét mặt rất giống với Lâm Lam, lúc đó hai người thật sự cảm thấy rất kỳ diệu, về sau Lâm Lam giới thiệu Hàn Hinh Nhi choTrần Lâm Kiệt, và giúp Hàn Hinh Nhi ký hợp đồng thành công.
Nhưng rất nhanh, Lâm Lam cũng không biết chuyện về sau lại đột ngột thay đổi, Hàn Hinh Nhi coi Lâm Lam là địch thủ, chỗ nào cũng chống đối với cô, chỉ khao khát được hủy hoại cô mà thôi.
Thậm chí cô đã chỉnh sửa lại khuôn mặt mà rất giống với Lâm Lam, trở thành bộ mặt như bây giờ.
“Bất kể cô có cho tôi là bạn hay không, tôi đều hy vọng cô có thể thoát khỏi Lô Chấn Hải, với lại... đứa bé là vô tội.” Lâm Lam nói xong đã quay lưng bỏ đi, trong trường hợp thế này, cô nói nhiều thêm cũng chỉ làm kích thích Hàn Hinh Nhi thôi.
“Đứa bé? Cô nghe thấy rồi?” Hàn Hinh Nhi hoảng sợ.
Lâm Lam gật gật đầu: “Bảo vệ tốt bản thân đi.”
“Đồ giả tạo, cô không thấy cô tất buồn nôn hay sao?” Hàn Hinh Nhi bực bội rủa thầm.
“Tùy cô nghĩ.” Lâm Lam biết nói nhiều cũng vô ích, quay người đi về phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh.
Hàn Hinh Nhi nhìn hình bóng sau lưng của Lâm Lam đang xa dần, nắm chặt tay lại, cô thật sự căm ghét bộ mặt luôn tỏ vẻ thánh thiện của Lâm Lam, cô dựa vào đâu để chỉ bảo cuộc sống của mình, cuộc đời của cô chỉ có thể do bản thân Hàn Hinh Nhi tự quyết định.
Nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Nhi về chung cư liền cởi áo khoác kín đáo ra, soi gương bôi thuốc, cổ gáy, bờ vai, ngực, thậm chí phần bên trong đùi đều là những vết tụ máu do bị cắn mà tạo nên, còn có vết thương bị roi đánh, nhìn qua là đủ khiến người ta giật mình phát sợ.
Hàn Hinh Nhi đau đến mức nước mắt trào ra, nhưng cô vẫn liều mạng chịu đựng.
Trong khoảng thời gian khó khăn đó, chỉ cảm thẩy nó vừa dài đằng đẵng và đầy khó chịu, nhưng sau khi qua đi lại thấy ngày tháng trôi nhanh như chớp.
Cô ngẩng đầu nhìn lại bầu trời u ám, Vương Đại đã lái xe dừng ở bên cạnh.
“Phu nhân, mời lên xe.” Vương Đại vẫn ít nói như bình thường.
Lâm Lam gật đầu, ngồi vào xe: “Đưa tôi đến bệnh viên trước đi.”
“Dạ.”
Vương Đại nhanh chóng khởi động ô tô chạy thẳng tới bệnh viện Vi Ái, tuy trên người cô vẫn thấy đau mỏi, nhưng nghĩ đến thời gian sau sẽ bận rộn hơn nhiều, nên Lâm Lam quyết định đi thăm ba cô trước.
Khách sạn Vương Triều cách Vi Ái không xa, rất nhanh đã đến nơi.
Vào phòng bệnh, Lâm Phúc Sinh mới làm xong thẩm phân máu, giờ đang nằm nghỉ, sắc mặt ông rất kém, Lâm Lam nhìn vào liền thấy thương xót, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở bên cạnh.
Cho đến khi bác sỹ đến kiểm tra, Lâm Lam mới đi theo ra ngoài.
“Bác sỹ Hà, ba tôi như thế nào rồi?” Lâm Lam từ lúc vào phòng đã thấy tình trạng của ba mình có vẻ không bằng lúc trước, cả trái tim đang hồi hộp co giật lại.
Trước đây Lâm Lam luôn lo lắng tiền chữa trị cho ba không đủ.
Bây giờ cô cuối cùng cũng kiếm được tiền rồi, Diêm Quân Lệnh cũng đủ khả năng giúp đỡ cô, nhưng Lâm Lam lại luôn phải lo lắng sức khỏe của ba rốt cuộc có tốt lại được hay không.
Không có nguồn thận thích hợp, bây giờ đã thành một tâm bệnh của Lâm Lam rồi.
Bác sỹ Hà cũng có chút bất lực lắc lắc đầu: “Ông Lâm bây giờ sức khỏe không bằng trước rồi, việc thẩm phân máu vỗn dĩ là một việc tiêu hao sức khỏe, những gì làm được chúng tôi đã làm, Lâm tiểu thư cũng đừng buồn quá, khi nào tìm được nguồn thận thích hợp, tôi lập tức thông báo với cô.”
“Nhưng bao giờ mới tìm được nguồn thận thích hợp vậy?” Lâm Lam buồn bã thì thầm.
“Việc này cũng không phải do một bác sỹ có thể giải quyết, nhưng chắc chắn là có hy vọng.” Bác sĩ Hà là bác sĩ chủ trị của Lâm Phúc Sinh, có chút áy náy.
Ba năm nay, Lâm Lam đã vô số lần nghe thấy câu nói này, từ kỳ vọng ban đầu, đến thất vọng và phẫn nộ về sau, còn bây giờ, chỉ còn lại tê dại chấp nhận.
Trái đất này có hơn 7 tỷ nhân khẩu, nhưng lại không có người có thể cứu được ba mình, ngay cả cô cũng vậy, Lâm Lam đã làm xét nghiệm ngay khi Lâm Phúc Sinh mới bị bệnh, nhưng kết quả lại không được như mong muốn.
Lâm Lam cầu mong ba mình có thể mau lấy lại sức khoẻ, nhưng bây giờ cô lại chỉ có thể nhìn bà Minh chấp nhận sự sắp xếp của ông trời một cách khổ sở.
“Nếu không thì để tôi thử xét lại một lần nữa?” Lâm Lam đề nghị, cô là con gái duy nhất của ba, Lâm Lam không hiểu sao thận của mình lại không thích hợp?
“Lâm tiểu thư, cô phải tin tưởng kết quả kiểm tra của bệnh viện, thận của cô không hề khớp với ông Lâm.” Bác sỹ Hà có thể hiểu được lòng hiếu thuận của Lâm Lam, nhưng lại không được cho cô làm theo ý mình.
Một cái thận không thích hợp, không những không cứu nổi Lâm Phúc Sinh, còn làm tăng tốc thời gian tử vong của người bệnh.
Lâm Lam không phải không hiểu việc này, trầm mặc gật đầu, bước ra khỏi văn phòng bác sỹ Hà.
“Hàn Hinh Nhi?” buồn bã đang đi về phòng bệnh Lâm Phúc Sinh, nhưng Lâm Lam lại nhìn thấy một thân hình quen thuộc đi qua mắt, Lâm Lam hạ ý thức gọi thầm một câu, nhưng Hàn Hinh Nhi có vẻ không nghe thấy, cô ta đang đội mũ quàng khăn cổ, ăn mặc cũng rất bảo thủ so với bình thường.
Nếu không phải Lâm Lam đã từng ở cùng với Hàn Hinh Nhi hơn hai năm, cô cũng không thể nhận ra.
Lâm Lam hạ ý thức theo sau, phát hiện Hàn Hinh Nhi đã đi vào khoa phụ sản.
“Khoa phụ sản?” Lâm Lam nhìn vào mấy chữ này, trong lòng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn đi theo vào.
Hàn Hinh Nhi đã bắt đầu kiểm tra ở đằng sau tấm rèm, Lâm Lam có thể nghe thấy nội dung đối thoại trong đó, sắc mặt dần thay đổi, cô cũng không đi, cứ lẳng lặng ngồi chờ.
Mười phút sau, bác sỹ trong này đã đề nghị Hàn Hình Nhi đi làm một lần xét nghiệm thai, xác định lại vị trí thai nhi trong tử cung, rồi mới quyết định có đánh thai hay không. Cuối cùng bác sỹ còn có lòng tốt khuyên cáo, bảo Hàn Hinh Nhi thoát khỏi người đàn ông không thích hợp.
Lâm Lam chưa hiểu được ý của bác sỹ, cho đến khi Hàn Hinh Nhi ra khỏi phòng, khăn quàng cổ chưa kịp quàng lại, trên cổ và vai đều bầm tím, nhìn rất đáng sợ.
“Hàn Hinh Nhi, cô điên rồi sao?” Lâm Lam đã đoán sớm được tại sao Hàn Hinh Nhi được vào Thịnh Thiên, với lại các tài nguyên hỗ trợ, chắc chắn là cô ta đã làm những chuyện gì rồi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy bộ dạng Hàn Hinh Nhi bây giờ, Lâm Lam phát hiện mình vẫn không thể chịu được.
"Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi ư?” Hàn Hinh Nhi không ngờ Lâm Lam đang ở bên ngoài, lúc đầu còn rất hoảng hốt, giờ đã to tiếng trách móc.
“Cô mặc kệ tôi, bất kể là Thịnh Thiện hay Lô Chấn Hải đều không thích hợp với cô, dừng lại đi, cô tiếp tục thế này sẽ tự hủy bản thân đó.” Lâm Lam đã biết rõ người này sẽ không nghe lời khuyên của mình, nhưng cô vẫn không thể nhịn được.
Tuy Hàn Hinh Nhi phản bội cô, ám hại cô, nhưng Lâm Lam không nhẫn tâm nhìn cuộc sống của Hàn Hinh Nhi sống bi thảm như vậy, cái chết của Trần Lâm Kiệt đã khiến Lâm Lam ngộ ra được rất nhiều điều.
Nhìn vào đôi mắt của Hàn Hinh Nhi, Lâm Lam tựa như đang nhìn một “Lâm Lam” khác, còn mẹ của Hàn Hinh Nhi nữa, đều khiến Lâm Lam phải khuyên nhủ.
“Cô tưởng cô là ai?” Hàn Hinh Nhi quàng chặt lại cổ của mình, chế giễu nhìn Lâm Lam hỏi.
“Tôi cũng là nghĩ tốt cho cô, nếu tôi muốn hại cô, tôi chỉ cần mặc kệ cô, tiếp tục nhìn cô sa ngã như vậy, tiếp tục để cô tự làm hại bản thân, nhưng dù cô ghét tôi đến mấy đi chăng nữa, chúng ta cũng đã từng sống chung nhau hơn hai năm, trước đây tôi cũng thật sự coi cô là chị em. Cho nên, cô dừng tay lại đi, như vậy mọi việc vẫn còn kịp.” Lâm Lam không biết Hàn Hinh Nhi đã phát sinh nhưng chuyện gì rồi, nhưng cô biết con đường của Hàn Hinh Nhi đang càng đi càng lệch, nếu hôm nay không ngăn cản, lần sau không biết Hàn Hinh Nhi sẽ biến thành như nào nữa.
“Đâu cần cô quan tâm, coi tôi là chị em ư? Há hà, không ngờ cô coi tôi là chị em thật, nhưng rất tiếc, tôi chưa bao giờ coi cô là bạn.” Hàn Hinh Nhi nói một cách trái lòng.
Hàn Hinh Nhi với Lâm Lam lần đầu tiên gặp nhau là tại thư viện của trường, lúc đó Hàn Hinh Nhi vẫn chưa phẫu thuật thẩm mĩ, nhưng lại nét mặt rất giống với Lâm Lam, lúc đó hai người thật sự cảm thấy rất kỳ diệu, về sau Lâm Lam giới thiệu Hàn Hinh Nhi choTrần Lâm Kiệt, và giúp Hàn Hinh Nhi ký hợp đồng thành công.
Nhưng rất nhanh, Lâm Lam cũng không biết chuyện về sau lại đột ngột thay đổi, Hàn Hinh Nhi coi Lâm Lam là địch thủ, chỗ nào cũng chống đối với cô, chỉ khao khát được hủy hoại cô mà thôi.
Thậm chí cô đã chỉnh sửa lại khuôn mặt mà rất giống với Lâm Lam, trở thành bộ mặt như bây giờ.
“Bất kể cô có cho tôi là bạn hay không, tôi đều hy vọng cô có thể thoát khỏi Lô Chấn Hải, với lại... đứa bé là vô tội.” Lâm Lam nói xong đã quay lưng bỏ đi, trong trường hợp thế này, cô nói nhiều thêm cũng chỉ làm kích thích Hàn Hinh Nhi thôi.
“Đứa bé? Cô nghe thấy rồi?” Hàn Hinh Nhi hoảng sợ.
Lâm Lam gật gật đầu: “Bảo vệ tốt bản thân đi.”
“Đồ giả tạo, cô không thấy cô tất buồn nôn hay sao?” Hàn Hinh Nhi bực bội rủa thầm.
“Tùy cô nghĩ.” Lâm Lam biết nói nhiều cũng vô ích, quay người đi về phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh.
Hàn Hinh Nhi nhìn hình bóng sau lưng của Lâm Lam đang xa dần, nắm chặt tay lại, cô thật sự căm ghét bộ mặt luôn tỏ vẻ thánh thiện của Lâm Lam, cô dựa vào đâu để chỉ bảo cuộc sống của mình, cuộc đời của cô chỉ có thể do bản thân Hàn Hinh Nhi tự quyết định.
Nhưng sau khi ra khỏi bệnh viện, Hàn Nhi về chung cư liền cởi áo khoác kín đáo ra, soi gương bôi thuốc, cổ gáy, bờ vai, ngực, thậm chí phần bên trong đùi đều là những vết tụ máu do bị cắn mà tạo nên, còn có vết thương bị roi đánh, nhìn qua là đủ khiến người ta giật mình phát sợ.
Hàn Hinh Nhi đau đến mức nước mắt trào ra, nhưng cô vẫn liều mạng chịu đựng.
/612
|