Về đến ký túc, Trung Nhất Lai liền kéo hắn đi sân cách đấu, đương nhiên là cậu ta bị hành đến xơ xác, về nhà phải tắm rửa một lần.
Hoắc Dịch Khiêm nhìn Trung Nhất Lai te tua trên đất, ngồi xổm xuống, đỡ cậu ta dậy. Đã nói là cậu không đánh bại được tôi, sao lại cố chấp như vậy?
Trung Nhất Lai ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong veo, ý cười lộ rõ. Tôi biết chứ! Thế nhưng tôi hâm mộ lão đại nhất thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Dịch Khiêm: ... Tự dưng... có chút buồn nôn...
Hắn bất đắc dĩ kéo cậu ta lên, khoác lên vai. Đi về.
Trung Nhất Lai bấp bênh trên vai hắn, cả người mềm nhũn. Cảm ơn lão đại!
Trên đường về, có rất nhiều lời xì xào, bàn tán kỳ lạ. Hoắc Dịch Khiêm nghe loáng thoáng được.
Kyaa! Ship ship!
Này, hai người kia lộ liễu vậy cơ à?
Anh đang vác chắc chắn là công! Trên vai là thụ!
Hoắc Dịch Khiêm: ... Hủ nữ trong truyền thuyết? Trẻ con tương lai lớn nhanh thật...
Bước chân nhịn không được mà nhanh hơn.
Về đến nơi, Trung Nhất Lai thì tàn tạ, Hoặc Dịch Khiêm sạch sẽ không chút bụi trần, mọi người trêu đùa Trung Nhất Lai tự tìm chết, cậu ta đáp lại là để nâng cao thực lực rồi sập cửa vào phòng tắm.
Khi người cuối cùng trong phòng tắm xong, một người máy đưa cơm đến cho cả bọn rồi lại dọn đi.
Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường nhìn bọn trẻ chơi vật tay. Hắn có chút nhàm chán gãi gãi đầu, có khi đi đọc chút sách.
Đặng Cách Chân làm trọng tài, ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Dịch Khiêm biến mất không vết tích. Này, lão đại đi đâu rồi?
Hạ Minh Nhật ở bên cạnh tùy ý đáp: Ai biết.
Trung Nhất Lai: Nhắc mới nhờ, chúng ta biết ít về lão đại quá.
Triệu Vũ Long: Thể thuật, giá trị tinh thần rồi cả dị năng của lão đại ta đều không biết.
Triệu Vũ Thiên: Lão đại thần bí lắm, cứ mặc lão đại thôi. Lão đại thông minh như vậy sẽ không đi tìm chết như Lão nhị đâu.
Khuôn mặt trắng nõn của Trung Nhất Lai đỏ bừng: Cái gì hả!?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Sảnh không gian không chỉ còn là một khoảng trống, cũng đã có thảm và sô pha, đồ ăn các thứ, được bày biện như một phòng khách.
Hoắc Dịch Khiêm xuất hiện, nhìn linh hồn trong suốt nằm lười biếng trên ghế.
Sao gọi gấp vậy? Hắn hỏi.
Thập Thập bay lên, dẫn hắn đến trước phòng tập huấn, mở cửa. Đến giờ luyện tập rồi.
Bên trong vẫn là sân tập có thể biến đổi thành mọi hoàn cảnh và có thể đem cả đồ vật dùng để huấn luyện vào nữa.
Người đứng giữa sân có bóng lưng thẳng tắp, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, khoác lên mình bộ đồ rằn ri quân đội.
Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy toàn thân từng đợt khó chịu. Cái căn bệnh này đúng là quái ác.
Người đó quay lại, đôi mắt đen nhánh ánh lên một ánh sáng màu đỏ. Sát khí tỏa ra, giọng nói như ma quỷ: Lăn nhanh lại đây thằng nhóc này!
Hoắc Dịch Khiêm: ... Sợ hãi hơn là khó chịu...
Bà cố...
Cậu gọi ai là bà cố hả nhóc!? Chụy đây trẻ tuổi xinh đẹp ngời ngời mà nhóc gọi là bà cố hả!?
Cô gái trẻ trước mặt cúi gần nhìn Hoắc Dịch Khiêm với vẻ mặt trầm tư. Gien càng lúc càng kém, nhờ lại hồi đó chụy cùng Lôi Thần sinh ra nhóc Hoắc Thiên tư chất thông minh với giỏi giang bao nhiêu...
Hoắc Dịch Khiêm nhìn cô gái trước mặt đầy cảnh giác. Đây không phải bà cố?
Chụy tên Hứa Triệu An, chế dược sư trên Thiên giới! Nói sao nhỉ, chụy đây cũng là một dị biến giống nhóc đó! Giọng nói tràn đầy tự tin.
Hoắc Dịch Khiêm giật bắn. Dị biến? Hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn nữ quân nhân trước mặt. Người này cũng sống lại?
Hứa Triệu An làm bộ mặt nhớ lại: Nhớ ghê, hồi đó bị giết xong trùng sinh về 10 năm trước, chứ không xuyên luôn về kiếp sau giống cậu đâu. Thế là tôi chuẩn bị hết cho mạt thế rồi xông pha hiến máu với lũ zombie luôn haha! Cậu biết không, tôi gặp ông cố của cậu trước bờ vực sinh tử đó...
Hoắc Dịch Khiêm nghe kể một lúc: ... Li kỳ dữ nè trời!?
Vẻ mặt cô gái trước mặt trở nên bình tĩnh không gợn sóng: Đến chuyện chính đi, chúng ta sẽ huấn luyện chiến đấu trước, chế dược các thứ để sau. Rồi búng tay đánh tách một cái, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.
Dùng thanh kiếm này, đánh bại tất cả zombie, thời hạn một năm.
Hoắc Dịch Khiêm ngẩn người nhìn Hứa Triệu An biến mất trước mắt mình, thành phố đổ nát thì hiện ra.
Một loạt zombie đồng loạt xuất hiện.
Hoắc Dịch Khiêm khóc không ra nước mắt, lập tức nhằm hướng ngược lại mà chạy. Mấy con quái vật này gớm ghiếc quá! Hắn chưa bao giờ đối mặt với chúng mà! Nhìn đã thấy buồn nôn rồi!!!
Hứa Triệu An quan sát từ tòa nhà cao nhất, nói với Thập Thập bên cạnh. Buff lũ zombie chạy nhanh hơn cả tên nhóc đó đi Tiểu Thập.
Thập Thập liền búng tay một cái, tăng tốc tang thi, đuổi theo Hoắc Dịch Khiêm sát nút.
Hứa Triệu An cợt nhà cười, hét lớn: Nếu cậu không giết chúng là tôi còn buff chúng mạnh lên nữa đó!
Hoắc Dịch Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, thầy nụ cười như ma quỷ của bà cố liền rùng mình một cái.
Phụ nữ đúng là cmn đáng sợ!
Hoắc Dịch Khiêm nhìn Trung Nhất Lai te tua trên đất, ngồi xổm xuống, đỡ cậu ta dậy. Đã nói là cậu không đánh bại được tôi, sao lại cố chấp như vậy?
Trung Nhất Lai ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh trong veo, ý cười lộ rõ. Tôi biết chứ! Thế nhưng tôi hâm mộ lão đại nhất thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Dịch Khiêm: ... Tự dưng... có chút buồn nôn...
Hắn bất đắc dĩ kéo cậu ta lên, khoác lên vai. Đi về.
Trung Nhất Lai bấp bênh trên vai hắn, cả người mềm nhũn. Cảm ơn lão đại!
Trên đường về, có rất nhiều lời xì xào, bàn tán kỳ lạ. Hoắc Dịch Khiêm nghe loáng thoáng được.
Kyaa! Ship ship!
Này, hai người kia lộ liễu vậy cơ à?
Anh đang vác chắc chắn là công! Trên vai là thụ!
Hoắc Dịch Khiêm: ... Hủ nữ trong truyền thuyết? Trẻ con tương lai lớn nhanh thật...
Bước chân nhịn không được mà nhanh hơn.
Về đến nơi, Trung Nhất Lai thì tàn tạ, Hoặc Dịch Khiêm sạch sẽ không chút bụi trần, mọi người trêu đùa Trung Nhất Lai tự tìm chết, cậu ta đáp lại là để nâng cao thực lực rồi sập cửa vào phòng tắm.
Khi người cuối cùng trong phòng tắm xong, một người máy đưa cơm đến cho cả bọn rồi lại dọn đi.
Hoắc Dịch Khiêm ngồi trên giường nhìn bọn trẻ chơi vật tay. Hắn có chút nhàm chán gãi gãi đầu, có khi đi đọc chút sách.
Đặng Cách Chân làm trọng tài, ngẩng đầu lên liền thấy Hoắc Dịch Khiêm biến mất không vết tích. Này, lão đại đi đâu rồi?
Hạ Minh Nhật ở bên cạnh tùy ý đáp: Ai biết.
Trung Nhất Lai: Nhắc mới nhờ, chúng ta biết ít về lão đại quá.
Triệu Vũ Long: Thể thuật, giá trị tinh thần rồi cả dị năng của lão đại ta đều không biết.
Triệu Vũ Thiên: Lão đại thần bí lắm, cứ mặc lão đại thôi. Lão đại thông minh như vậy sẽ không đi tìm chết như Lão nhị đâu.
Khuôn mặt trắng nõn của Trung Nhất Lai đỏ bừng: Cái gì hả!?
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------
Sảnh không gian không chỉ còn là một khoảng trống, cũng đã có thảm và sô pha, đồ ăn các thứ, được bày biện như một phòng khách.
Hoắc Dịch Khiêm xuất hiện, nhìn linh hồn trong suốt nằm lười biếng trên ghế.
Sao gọi gấp vậy? Hắn hỏi.
Thập Thập bay lên, dẫn hắn đến trước phòng tập huấn, mở cửa. Đến giờ luyện tập rồi.
Bên trong vẫn là sân tập có thể biến đổi thành mọi hoàn cảnh và có thể đem cả đồ vật dùng để huấn luyện vào nữa.
Người đứng giữa sân có bóng lưng thẳng tắp, mái tóc dài được buộc lên gọn gàng, khoác lên mình bộ đồ rằn ri quân đội.
Hoắc Dịch Khiêm cảm thấy toàn thân từng đợt khó chịu. Cái căn bệnh này đúng là quái ác.
Người đó quay lại, đôi mắt đen nhánh ánh lên một ánh sáng màu đỏ. Sát khí tỏa ra, giọng nói như ma quỷ: Lăn nhanh lại đây thằng nhóc này!
Hoắc Dịch Khiêm: ... Sợ hãi hơn là khó chịu...
Bà cố...
Cậu gọi ai là bà cố hả nhóc!? Chụy đây trẻ tuổi xinh đẹp ngời ngời mà nhóc gọi là bà cố hả!?
Cô gái trẻ trước mặt cúi gần nhìn Hoắc Dịch Khiêm với vẻ mặt trầm tư. Gien càng lúc càng kém, nhờ lại hồi đó chụy cùng Lôi Thần sinh ra nhóc Hoắc Thiên tư chất thông minh với giỏi giang bao nhiêu...
Hoắc Dịch Khiêm nhìn cô gái trước mặt đầy cảnh giác. Đây không phải bà cố?
Chụy tên Hứa Triệu An, chế dược sư trên Thiên giới! Nói sao nhỉ, chụy đây cũng là một dị biến giống nhóc đó! Giọng nói tràn đầy tự tin.
Hoắc Dịch Khiêm giật bắn. Dị biến? Hắn ngay lập tức ngẩng đầu lên nhìn nữ quân nhân trước mặt. Người này cũng sống lại?
Hứa Triệu An làm bộ mặt nhớ lại: Nhớ ghê, hồi đó bị giết xong trùng sinh về 10 năm trước, chứ không xuyên luôn về kiếp sau giống cậu đâu. Thế là tôi chuẩn bị hết cho mạt thế rồi xông pha hiến máu với lũ zombie luôn haha! Cậu biết không, tôi gặp ông cố của cậu trước bờ vực sinh tử đó...
Hoắc Dịch Khiêm nghe kể một lúc: ... Li kỳ dữ nè trời!?
Vẻ mặt cô gái trước mặt trở nên bình tĩnh không gợn sóng: Đến chuyện chính đi, chúng ta sẽ huấn luyện chiến đấu trước, chế dược các thứ để sau. Rồi búng tay đánh tách một cái, một thanh kiếm xuất hiện trước mặt hắn.
Dùng thanh kiếm này, đánh bại tất cả zombie, thời hạn một năm.
Hoắc Dịch Khiêm ngẩn người nhìn Hứa Triệu An biến mất trước mắt mình, thành phố đổ nát thì hiện ra.
Một loạt zombie đồng loạt xuất hiện.
Hoắc Dịch Khiêm khóc không ra nước mắt, lập tức nhằm hướng ngược lại mà chạy. Mấy con quái vật này gớm ghiếc quá! Hắn chưa bao giờ đối mặt với chúng mà! Nhìn đã thấy buồn nôn rồi!!!
Hứa Triệu An quan sát từ tòa nhà cao nhất, nói với Thập Thập bên cạnh. Buff lũ zombie chạy nhanh hơn cả tên nhóc đó đi Tiểu Thập.
Thập Thập liền búng tay một cái, tăng tốc tang thi, đuổi theo Hoắc Dịch Khiêm sát nút.
Hứa Triệu An cợt nhà cười, hét lớn: Nếu cậu không giết chúng là tôi còn buff chúng mạnh lên nữa đó!
Hoắc Dịch Khiêm ngẩng đầu lên nhìn, thầy nụ cười như ma quỷ của bà cố liền rùng mình một cái.
Phụ nữ đúng là cmn đáng sợ!
/12
|