Chương 31
Lâm Mai Mai chú ý đến ánh mắt những người xung quanh nhìn mình. Cô ta cũng biết mình không cùng đẳng cấp với người đẹp như Sở An Nhiên. Chỉ có điều, điều khiến cô ta không ngờ đến là tên thần kinh kia lại không ngừng sỉ nhục mình.
“Hừm! Vậy thì đã làm sao? Sở An Nhiên chẳng qua cũng chỉ là y tá của mày thôi. Mối quan hệ vớ vẩn của hai người cũng đáng để mày khoe khoang như vậy à. Mày còn thật sự tưởng mình là gì của cô ta nữa sao?” Lâm Mai Mai nhìn về phía Sở An Nhiên nói: “An Nhiên! Không phải cậu thật sự có mối quan hệ gì với tên thần kinh này đấy chứ? Nếu thật sự là như vậy thì chị em chúng tớ thất vọng lắm đấy”.
“Phải đấy An Nhiên! Anh có thế nào thì cũng hơn đứt cái kẻ điên này chứ?” Quách Tường ở bên cạnh cũng không kìm nổi mà nói một câu.
Sở An Nhiên biết là chuyện này sẽ không dễ dàng mà kết thúc như vậy. Cô rất lo lắng, sợ đám người này sẽ vì chuyện này mà sẽ làm gì đó với Lâm Dật.
Nghĩ đến đây, Sở An Nhiên thật sự sốt ruột. Cô nghiêng đầu về phía Lâm Dật, kiễng chân lên, gương mặt đẹp hoàn hảo ghé sát vào mặt Lâm Dật và hôn một cái. Bờ môi mềm mại đặt lên gò má Lâm Dật. Mặc dù chỉ đơn giản như vậy nhưng cảm giác đó Lâm Dật chưa bao giờ có được.
“Đúng vậy! Mối quan hệ của chúng tôi là như vậy đấy”. Sở An Nhiên nói với vẻ tự tin trên mặt. Đã đến bước này rồi, cô cũng nghĩ đến việc quay về sẽ bị phu nhân phê bình nhưng không để ý được nhiều như vậy nữa.
Lâm Mai Mai chết lặng, đờ đẫn tại chỗ mấy giây không nói năng gì. Cô ta đột nhiên hét lên một tiếng như vừa gặp ma: “Được! Sở An Nhiên! Tớ thật không ngờ cậu lại là loại người đó. Cậu thà chấp nhận một kẻ nghèo rớt chứ không thèm cho anh Tường một cơ hội. Cậu làm như này là đang tát vào mặt bọn tớ, hơn thế là tát vào mặt anh Tường đấy”.
Lâm Mai Mai rõ một điều, người con gái như Sở An Nhiên sẽ không thể ở bên cạnh Lâm Dật được. Bởi vì Sở An Nhiên căn bản không thể nhìn thấy tương lai gì ở người con trai này. Sở dĩ cô làm như vậy là lấy lại chút sĩ diện mà thôi.
“Chết tiệt! Sao nữ thần lại ở bên cạnh người đàn ông như này”.
“Rõ ràng là đang diễn mà, cái này mà mọi người cũng không nhìn ra”.
“Nếu đúng là diễn thì tôi cũng mong người con gái này hôn tôi một cái”.
Lâm Mai Mai tiếp tục nói: “An Nhiên! Nếu cậu thật sự có gì khó khăn thì cứ nói với bọn tớ, bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu. Dù thế nào đi nữa, bọn tớ cũng không muốn cậu vì công việc mà để loại đàn ông này lợi dụng mình”.
Sở An Nhiên thật sự không biết nên nói gì.
“Đúng vậy! Cái bệnh viện cũ nát đó có gì tốt mà ở lại chứ, ăn uống vui chơi với anh Tường không phải sướng hơn sao?” Khâu Linh cũng nói thêm vào một câu. Trong mắt bọn họ, bệnh viện mà Sở An Nhiên đang làm là một bệnh viện cũ nát.
Điều này chỉ trách bọn họ không hiểu gì nên mới sinh ra hiểu nhầm như vậy.
“Các chị em, đây đều là chuyện của tớ, tớ thật sự đang ở bên cạnh anh ấy. Mặc dù Lâm Dật và tớ ở bên nhau chưa lâu nhưng hiện giờ trong lòng tớ chỉ có anh ấy, vì vậy các cậu đừng khuyên tớ nữa”.
Sở An Nhiên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Cô kéo Lâm Dật định rời đi. Nếu như so sánh thì cô ta không muốn ở cùng với đám người như Quách Tường.
Đột nhiên ở phía bên kia truyền đến giọng nói: “Đừng vội đi như thế”.
Người nói câu đó là Quách Tường. Trên mặt hắn ta đầy vẻ đắc ý, nói: “Sở An Nhiên! Còn nhớ chuyện lúc trước mà anh nói với em không? Chuyện trong nhà em, hình như em không giải quyết được nhỉ”.
Sở An Nhiên vừa bước ra cửa thì lúc này sắc mặt bỗng biến đổi. Cô quay mặt lại nhìn về phía Quách Tường: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Làm gì à? Cái này em phải rõ hơn ai chứ. Nếu như anh đoán không nhầm thì thời gian còn lại không nhiều nữa đâu. Sau ba ngày, nếu như em nghĩ thông suốt rồi thì hãy đến Lệ Nhân các tìm anh”.
“Anh nghĩ nhiều rồi, chuyện của tôi, tôi tự có cách giải quyết”. Sở An Nhiên nói xong liền trực tiếp dẫn Lâm Dật rời khỏi đó.
Ra khỏi quán cà phê, Lâm Dật phát hiện ra xe của họ đã bị kéo đi rồi. Nhìn số điện thoại để lại bên đường, mặt Lâm Dật lộ ra vẻ bất lực.
“Xem ra hôm nay đành phải gọi xe về rồi”. Sở An Nhiên khẽ mỉm cười, rõ ràng có vẻ bất đắc dĩ. Lâm Dật cũng nhìn ra tâm trạng trên khuôn mặt cô.
“Trăng đêm nay đẹp thật”. Sở An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
Lâm Dật đờ đẫn gật đầu, không biết nên trả lời thế nào.
“Hay là chúng ta đi bộ một lát, ngắm cảnh đêm luôn”. Sở An Nhiên đưa ra đề nghị.
Lâm Dật thì không vấn đề gì, dù sao thì giờ cậu cũng không có việc gì làm.
Hai người sánh bước trên đường, cả hai cùng trầm mặc nhưng lại vung tay rất hợp ý.
“Thiếu gia! Cho tôi xin lỗi về việc ngày hôm nay…” Sở An Nhiên đột nhiên mở lời nhưng câu đầu tiên cô nói lại là xin lỗi.
“Xin lỗi gì chứ?”
“Nếu không phải vì tôi thì thiếu gia đã không bị đám người kia sỉ nhục, tất cả đều là lỗi của tôi”.
Lâm Dật bỗng bật cười: “Không sao đâu, cô đã bồi thường cho tôi rồi còn gì”.
“Tôi đâu có…” Sở An Nhiên nói được nửa câu thì gò má trắng nõn bỗng đỏ ửng.
“Nói thật, đây là lần đầu tiên tôi được con gái hôn mà lại là người con gái đẹp như vậy”. Những lời mà Lâm Dật nói đều là sự thật. Khi An Hinh còn ở bên cạnh cậu, nhiều nhất cũng chỉ là ôm thôi.
“Thiếu gia! Cậu nói thật hay đùa vậy! Cậu biết dỗ con gái như vậy mà vẫn chưa từng yêu ai sao?”
“Thôi không nói đến chuyện này nữa”. Lâm Dật mỉm cười rồi ngắt lời cô.
Lúc này, hai người đã đi đến một khu nhà cũ, những ngôi nhà gần đó phần lớn đều bị dỡ hết rồi. Chỉ còn một căn nhà nát ở giữa khu vẫn còn để đèn yếu ớt.
Lâm Dật ngây người ra. Cậu nhìn thấy An Hinh và Lưu Minh bước ra từ khu nhà đó.