Chương 27
“An Hinh! Em thật sự không phải vì tiền đền bù của nhà anh nên mới quay lại với anh chứ?”
“Sao có thể như thế được?” An Hinh với sắc mặt tủi thân, nói: “Nếu em thật sự vì tiền mới ở bên anh thì ngay từ đầu em đã không đồng ý làm bạn gái anh rồi. Em thích anh là thật. Chỉ vì tên Lưu Minh phiền phức kia ngáng đường nên mới tạm thời phải chia tay với anh thôi”.
Lâm Dật gật đầu, nói: “An Hinh! Anh tin em”.
An Hinh biết thời cơ đã đến nên trực tiếp sà vào lòng Lâm Dật, vui mừng nói: “Tốt quá rồi! Cuối cùng anh cũng đồng ý quay lại với em, thật sự tốt quá rồi”.
“Dù sao em cũng là mối tình đầu của anh mà, là người con gái anh thích thật lòng. Chỉ cần em muốn gì, anh sẽ đều cho em hết. Có thể được ở bên em là hạnh phúc lớn nhất của anh rồi. Chỉ có điều, tiền đền bù của nhà anh gần đây dùng hết rồi nên anh định tiếp tục làm thuê. Em yên tâm, chỉ cần có em ở bên thì rất nhanh anh lại có thể kiếm được nhiều tiền để nuôi em rồi”. Lâm Dật nói thẳng với An Hinh.
“Đợi đã, dùng hết rồi?” An Hinh sững người ra, vùng ra khỏi ngực Lâm Dật, sắc mặt kinh ngạc nhìn cậu, nói: “Ý anh nói là anh đã tiêu hết số tiền nhà nước đền bù cho nhà anh rồi sao?”
“Đúng vậy! Dùng để xây nhà rồi! Giải phóng nhà cũ, bây giờ là nhà tầng, sau này anh sẽ dẫn em đến xem, được không?”
“Ý anh nói là sẽ đưa tôi đến cái nhà ở nông thôn đấy á?” An Hinh nhau mày, biểu cảm có chút biến đổi: “Lâm Dật! Anh không đùa tôi đấy chứ?”
“Đùa gì chứ? Anh đang nói nghiêm túc mà”.
“Anh đang đùa tôi đúng không?” An Hinh lùi về sau hai bước, ánh mắt nhìn Lâm Dật lại một lần nữa có chút biến đổi.
Cô ta vốn định nhân cơ hội này đào ít tiền từ chỗ Lâm Dật. Nhưng số tiền hơn trăm vạn mà Lâm Dật lại nói là không còn một đồng nào thì cô ta còn lý do gì mà bám lấy nữa.
“Em sao vậy? Ban nãy em nói là, không phải vì tiền mới quay lại với anh mà? Em yên tâm, gần đây anh đã tìm được một công việc, mỗi tháng được hẳn sáu nghìn đó. Đến lúc đó chúng ta thuê một căn phòng, anh kiếm tiền nuôi em, sau đó về quê kết hôn được không?” Nói xong, Lâm Dật giơ tay ra ôm lấy An Hinh.
Nhưng An Hinh lại dùng tay đẩy Lâm Dật ra: “Anh bị thần kinh à? Cùng anh về vùng nông thôn rách nát đó kết hôn sao? Sao trên đời này lại có người kỳ lạ như anh nhỉ?” Nói xong, An Hinh không thèm quay đầu lại mà lập tức rời đi.
“Haiz! Đúng thật là!” Lâm Dật không hề tức giận, bởi đây là điều cậu đã liệu trước được.
Sau khi rời khỏi sân vận động thì cậu nhận được cuộc điện thoại của Tống Phán Tử. Bọn họ định ra cổng sau ăn thịt nướng nên gọi điện hỏi Lâm Dật có đến không.
Lâm Dật nghĩ lại thấy mình cũng không có việc gì nên đã đồng ý.
Lúc này Lăng Tiêu Tiêu không biết đã đi đâu mất. Lâm Dật vốn định tìm xin lỗi cô nhưng lúc này đành phải gác chuyện này lại.
Lúc này, điện thoại trong túi áo cậu lại vang lên, đó là Sở An Nhiên gọi đến.
“Thiếu gia! Xe đã dừng ở cổng trường rồi, cậu đến được chưa?”
Lâm Dật đột nhiên nhớ ra, hai ngày trước Sở An Nhiên nói cô ấy phải đi tham dự buổi gặp mặt của nhóm bạn thân nên định đến đón mình sớm hơn mọi ngày. Nếu đúng như vậy thì buổi tụ tập với đám Tống Phán Tử, Lâm Dật không đi được rồi. Nghĩ đến đây, Lâm Dật liền gọi điện cho Tống Phán Tử nói mình không đi được.
“What! Không phải chứ, nhóc con nhà cậu nói thay đổi là thay đổi hả?” Tống Phán Tử chỉ nói thế chứ không hề có ý trách Lâm Dật.
Lâm Dật lúc đến cổng trường thì nhìn thấy chiếc xe quen thuộc của Sở An Nhiên.
Sở An Nhiên đứng dựa vào bên cạnh xe, sắc mặt mong đợi. Vì hôm nay đi dự buổi gặp nhóm bạn thân nên cô trang điểm ăn vận rất gợi cảm.
Mái tóc dài buông xõa, chiếc váy liền xinh đẹp khiến cho thân hình hoàn hảo của cô lại càng hoàn hảo hơn. Bên dưới đôi tất da chân là đôi dép cao gót màu đen càng khiến cô trông mê hoặc lòng người hơn. Đặc biệt lúc cô vén tóc khiến Lâm Dật cảm thấy có chút rung động.
Có người lại tán tỉnh xin wechat nhưng Sở An Nhiên đều nhất mực từ chối. Thấy vậy Lâm Dật hơi ghen một chút nên nhắn tin bảo cô lên xe trước.
Sở An Nhiên nhìn điện thoại rồi cười quay vào trong xe. Lúc này Lâm Dật mới vội vàng chạy lại.
“Thiếu gia! Cậu thấy tôi làm mất mặt cậu sao?” Sở An Nhiên xoay người lại nhìn Lâm Dật hỏi.
“Không phải như vậy, chỉ sợ người khác biết tôi quen cô, sau này tôi sẽ không tìm được bạn gái mất”.
Sở An Nhiên ôm miệng cười tủm: “Thiếu gia! Cậu thật biết nói đùa”. Thông thường, phụ nữ thường không có cách nào đỡ lại được những lời khen như này.
“Thiếu gia! Giờ tôi sẽ đưa cậu về, có lẽ tôi sẽ về muộn một chút. Nếu có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện thoại nói cho tôi. Sau khi nhận được tin nhắn, tôi sẽ đến ngay lập tức”.
“Cô đi đâu?”
“Tôi đến quán cà phê gần đây thôi. Sao vậy thiếu gia?”
“Tôi sẽ đi cùng cô”.
Sở An Nhiên đang lái xe mà ngây người ra. Cú phanh gấp khiến Lâm Dật đang nghịch điện thoại mà suýt nữa văng điện thoại ra ngoài.
“Thiếu gia! Cậu cũng muốn đi sao?”
Lâm Dật gật đầu, nói: “Không được sao?”
“Thiếu gia! Nếu cậu không muốn tôi đi thì tôi có thể nói với nhóm bạn một tiếng, sau đó sẽ về bệnh viện chăm cậu. Chứ tôi mà đưa cậu đi đến nơi đó, phu nhân biết được chắc chắn sẽ trách tôi mất”.
Nghe Sở An Nhiên nói vậy, Lâm Dật bật cười: “Vậy thì có vấn đề gì đâu? Lẽ nào mẹ tôi lại không giữ cho tôi chút thể diện này sao?”
“Nhưng mà…”
“Phu nhân đã nói rồi, cô phải đáp ứng tất cả yêu cầu của tôi. Nếu đến yêu cầu nhỏ bé này cô cũng không làm được, vậy thì tôi…”
“Tôi biết rồi, thiếu gì nói gì thì cứ làm theo vậy đi…” Sở An Nhiên bất lực đáp lại một câu.
Trên đường đi hai người đều không ai nói gì. Lâm Dật không kìm được mà ngáp một cái.
“Mẹ kiếp! Lái xe mà không có mắt à? Suýt nữa thì đâm vào xe của tôi rồi đấy?”
Lâm Dật đang mắt lim dim thì đột nhiên bị đánh thức. Cậu mở mắt ra nhìn Sở An Nhiên thì thấy cô đang nhìn chằm chằm vào một người đàn ông.
“Xin lỗi, tôi không cố ý”.
“Tôi thấy là cô cố ý đấy, muốn cướp vị trí xe có phải không? Chỗ này là tôi để ý đến trước”. Người đàn ông chắp tay vào hông, lớn tiếng nói với sắc mặt không vui.
“Sao vậy?” Lâm Dật hỏi Sở An Nhiên một câu.
“Không sao đâu thiếu gia, chỉ là gặp chút sự cố thôi”.