Sáng ngày thứ hai, trong ánh mắt lưu luyến không rời của Trương phụ , Trương Sở Lăng bước lên chiếc ôtô chở học viên đến trường huấn luyện cảnh sát Phấn Lĩnh.
Học viện huấn luyện cảnh sát Phấn lĩnh được thành lập năm 1948 , do một vị tổng tư lệnh cảnh sát làm hiệu trưởng , chủ yếu phụ trách đôn đốc cùng huấn luyện cơ bản cho các cảnh viên vừa mới vào ngành , do đó đại bộ phận tham gia huấn luyện là nhân viên ở cục cảnh sát . Kinh phí dành cho việc huấn luyện của trường toàn bộ là do chánh phủ Hồng Kông phụ trách, không học viên nào phải nộp bất cứ phí huấn luyện nào hết , trường học có thể tiếp nhận tiến hành huấn luyện cho 1200 học viên .
Khi đến trường học, Trương Sở Lăng hơi sững sờ, bởi vì hắn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc , trong đó một là đồng nghiệp Lưu Tuấn Hi của hắn , một người là cảnh sát tuần tra của cục cảnh sát Hoàng Giác hắn đã gặp một lần , chính là tên có cái bụng bia kia .
Trương Sở Lăng nhìn cái bụng bia cười cười, xem như là đã từng gặp mặt , cái kia bụng bia hiển nhiên cũng nhận ra Trương Sở Lăng, hắn nở nụ cười chất phác , sau đó bắt đầu chỉnh lý đồ đạc của mình.
"A lăng, nghĩ không ra a , chúng ta lại gặp mặt ." Lưu Tuấn Hi nhìn thấy Trương Sở Lăng tới, nhiệt tình ôm hắn một cái , đồng thời tiếp nhận rương hành lý trong tay hắn, "Di, thế nào nhẹ như vậy, ngươi không mang theo đồ ăn gì sao ?"
Vừa nói, Lưu Tuấn Hi hiếu kỳ mở rương hành lý của Trương Sở Lăng ra , khi thấy bên trong rương hành lý chỉ co 2 bộ đồ lót để tắm rửa cùng hơn 10 quyển sách , mắt hắn choáng váng."A lăng, ngươi xong rồi , nghe nói cơm ở đây khó nuốt lắm , lẽ nào ngươi không nghe được tin đồn nào sao ?"
"Ý của ngươi là ngươi mang theo rất nhiều đồ ăn sao ?"
"Đúng vậy, ta mang theo một rương đầy đồ ăn , chút nữa ta chia cho ngươi một ít ... Ách..." Lưu Tuấn Hi mới vừa nói xong câu đó thì đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ, hình như câu hỏi vừa rồi không phải do Trương Sở Lăng nói , quay lại nhìn , sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch. Nguyên lai không biết từ lúc nào phía sau hắn đã có hai huấn luyện viên , vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc trừng mắt nhìn mình .
"PC32580, ngươi biết hành vi của mình đã vi phạm qui định gì không ?" Một huấn luyện viên trắng trẻo trong đó hỏi.
"Biết..." Lưu Tuấn Hi nói lắp đêm qui định mà mình đã vi phạm nói ra .
"Vậy ngươi biết mình hiện tại phải nên làm như thế nào rồi chứ ?" Huấn luyện viên trắng trẻo tiếp tục nói .
Vẻ mặt Lưu Tuấn Hi buồn bã khi phải mang hết đồ ăn của mình nộp ra , đương nhiên, đồ ăn phong phú đủ loại của các cảnh viên khác cũng không thể may mắn thoát khỏi . Hai gã huấn luyện viên này đánh một chuyến bất ngờ liền thu hoạch quá đậm , đồ ăn mà họ thu được , chất đầy trong góc phòng.
"A lăng, ngươi vừa rồi sao lại không nói chứ , vì sao huấn luyện viên tới cũng không nhắc nhở ta một chút?" Đợi sau khi huấn luyện viên mang đồ ăn ra khỏi doanh trại , Lưu Tuấn Hi kích động bóp cổ Trương Sở Lăng , lớn tiếng hỏi.
Trương Sở Lăng đẩy hai tay của Lưu Tuấn Hi ra , nhún vai, "Bản thân ta là muốn nói a, đáng tiếc ngươi không để cho ta có cơ hội mở miệng ."
"Xong, cái này cái bụng phải chịu khổ, tròn ba tháng a, trời ơi là trời ..." Lưu Tuấn Hi biết Trương Sở Lăng nói rất đúng sự thực, hắn cũng không tính toán, mà là kêu rên , cùng lúc đó, doanh trại gần đó cũng liên tiếp phát ra thanh âm oán giận , rất thê lương.
Tuy rằng Trương Sở Lăng rất xem trọng ẩm thực , nhưng đồng thời hắn cũng là một tuần cảnh ưu tú , biết lúc nào nên hưởng thụ, biết lúc nào không nên hưởng thụ hắn phân chia rất rạch ròi , đến huấn luyện PTU là để nâng cao thể lực bản thân , thế nào còn có thể ham muốn an nhàn .
"A hi, đừng làm rộn, thu thập nhanh đi , vừa rồi huấn luyện viên nói , hai phút sau tập trung ở sân huấn luyện ." Trương Sở Lăng giản thu thập đơn giản giường chiếu của mình một chút , đem y phục cùng sách vở để vào bên trong tủ sắt cá nhân, sau đó nhắc nhở Lưu Tuấn Hi còn đang càu nhàu .
Không thể không nói, những lời này của Trương Sở Lăng uy lực vô cùng. Lời của hắn nói ra , trong doanh trại lập tức nổi loạn . Đồ ăn bị thu thì không có là gì, tới trường học cảnh sát không phải để ăn , nếu như bởi vì chỉnh lý nội vụ ( DG: nghĩa là sắp xếp chăn màn , dọn dẹp phòng ốc , ai đi bộ đội là hiểu ) muộn mà bị huấn luyện viên quở mắng thì thật mất mặt. Dù sao có thể có cơ hội tới tham gia huấn luyện PTU , đều là các phần tử tinh anh trong cục cảnh sát, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tâm lý muốn vượt qua mọi người .
Khi đoàn người Trương Sở Lăng chạy gấp đến sân huấn luyện , một cảnh tượng làm mắt hắn muốn phá kính mà rớt ra , trên sân huấn luyện có hơn mấy huấn luyện viên , bất quá trong đó có một thân ảnh Trương Sở Lăng rất quen thuộc , bởi vì nàng chính là người mới hôm qua cùng Trương Sở Lăng gặp mặt , Điền Ny .
Nàng thế nào tới, ngày hôm qua không phải nàng nói tổ trọng án thiếu người sao , tổ trọng án triệu hồi hỗ trợ sao ? Bất quá ngẫm lại Điền Ny là người thành thật chất phác ghét bọn tội phạm như vậy lại đi nói dối mình làm gì ?
Ở trong đám người tìm thấy được thân ảnh của Trương Sở Lăng , trên mặt Điền Ny nở một nụ cười ngọt ngào , ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn , các cảnh viên đang cuống quýt chạy đến sân huấn luyện thấy vậy thiếu chút nữa không đứng vững.
Cảnh phục cứng nhắc không thể che đậy được vóc dáng hoàn mỹ mà khêu gợi của Điền Ny , bình thường nàng bao giờ cũng mang bộ dạng hung dữ , rất dễ làm mọi người sợ, nhưng bộ dang nhu tình lúc này , dễ khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Nụ cười xinh đẹp của nàng , làm cho các cảnh viên choáng váng .
"A lăng, ngươi thật có phúc, Điền Ny là huấn luyện viên, về sau nên nói tốt về ta vài tiếng trước mặt nàng a , làm cho nàng chiếu cố ta một chút." Lưu Tuấn Hi tuy rằng cũng sợ hãi khuôn mặt xinh đẹp của Điền Ny , lại biết Trương Sở Lăng có quan hệ với Điền Ny , do đó rất nhanh đã nhanh tỉnh lại khỏi sự si dại .
"PC32580!" Lưu Tuấn Hi còn chưa kịp nói xong , chợt nghe thấy một tiếng điểm danh nghiêm khắc , hắn ngẩng đầu nhìn lại, ngươi lên tiếng chính là một huần luyên viên nam đứng bên cạnh Điền Ny , lúc này hắn đang nhìn về phía mình , vẻ mặt lạnh lẽo.
Khuôn mặt Lưu Tuấn Hi lập tức dài ra , chầm chập đi ra khỏi đội ngũ, đến phía trước huấn luyên viên nam kia , "GoodMorning Sir, PC32580 Lưu Tuấn Hi, thuộc đội một cục cảnh sát Thâm Thuỷ."
"PC32580, ngươi đã tốt nghiệp trường học cảnh sát mấy năm rồi ?" Tên kia huấn luyện viên đợi Lưu Tuấn Hi hành lễ xong, hắn lạnh lùng nhìn hai giây , mới lên tiếng hỏi
Tuy rằng chỉ trong 2 giây ngắn ngủi , Lưu Tuấn Hi đứng ở trước mặt mọi người giống như 2 năm , trên mặt nóng bừng khó chịu , lần đầu tiên tập huấn đã bị huấn luyện viên phê bình trước mặt mọi người , có thể nói là mặt mũi không còn gì nữa.
"Năm năm , Sir..."
"Năm năm? Năm năm có thể quên mất kỷ luật của cảnh sát sao ."
"Sorry Sir!"
"Ngươi phải nhớ kỹ, PTU là bộ đội tinh anh , mà không phải quân không chính quy ." Tên kia huấn luyện viên hướng về phía Lưu Tuấn Hi rống lớn nói, "Còn đứng ở chỗ này làm gì, bản thân qua bên kia bước tại chỗ mười phút."
Nghe được bản thân phải bước tại chỗ trước mặt rất nhiều học viên, Lưu Tuấn Hi cảm giác mặt nũi đã mất hế , thực sự là lo lắng mọi thứ , thế nhưng tại nơi này giáo quan lại chăm chú vào lễ giáo , hắn phải làm theo. Cảm thụ được ánh mắt cực nóng của mọi người , Lưu Tuấn Hi chỉ cảm thấy cước bộ của mình đặc biệt nặng nề , đầu óc trống rỗng, niềm hưng phấn vui sướng khi được tham gia huấn luyên PTU trong lúc này đột nhiên biến mất .
Đứng ở phía dưới trong đội ngũ, Trương Sở Lăng thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện , thân ảnh tên huấn luyện viên nam kia , thủy chung không rời Điền Ny quá 3 bước , ánh mắt của hắn, cũng không chỉ lướt qua thân thể Điền Ny , sau đó tham lam dừng lại ở trên người nàng.
Mắt Trương Sở Lăng thấy tất cả chuyện này không khỏi cười nhạt . Lưu Tuấn Hi sở dĩ bị kêu lên , tất nhiên Lưu Tuấn Hi có sai, thế nhưng thì thầm với nhau ở dưới này đâu chỉ có một người, muốn trách thì trách ánh mắt của Điền Ny luôn quan sát mình , mà Lưu Tuấn Hi lại đứng cùng mình một chỗ, vẫn còn ngây ngốc hướng về phía Điền Ny cười , huấn luyện viên nam kia theo ánh mắt của Điền Ny thấy được Lưu Tuấn Hi , về phần thân thể gầy yếu của Trương Sở Lăng, tất nhiên là không bị hắn chú ý .
Học viện huấn luyện cảnh sát Phấn lĩnh được thành lập năm 1948 , do một vị tổng tư lệnh cảnh sát làm hiệu trưởng , chủ yếu phụ trách đôn đốc cùng huấn luyện cơ bản cho các cảnh viên vừa mới vào ngành , do đó đại bộ phận tham gia huấn luyện là nhân viên ở cục cảnh sát . Kinh phí dành cho việc huấn luyện của trường toàn bộ là do chánh phủ Hồng Kông phụ trách, không học viên nào phải nộp bất cứ phí huấn luyện nào hết , trường học có thể tiếp nhận tiến hành huấn luyện cho 1200 học viên .
Khi đến trường học, Trương Sở Lăng hơi sững sờ, bởi vì hắn thấy được hai khuôn mặt quen thuộc , trong đó một là đồng nghiệp Lưu Tuấn Hi của hắn , một người là cảnh sát tuần tra của cục cảnh sát Hoàng Giác hắn đã gặp một lần , chính là tên có cái bụng bia kia .
Trương Sở Lăng nhìn cái bụng bia cười cười, xem như là đã từng gặp mặt , cái kia bụng bia hiển nhiên cũng nhận ra Trương Sở Lăng, hắn nở nụ cười chất phác , sau đó bắt đầu chỉnh lý đồ đạc của mình.
"A lăng, nghĩ không ra a , chúng ta lại gặp mặt ." Lưu Tuấn Hi nhìn thấy Trương Sở Lăng tới, nhiệt tình ôm hắn một cái , đồng thời tiếp nhận rương hành lý trong tay hắn, "Di, thế nào nhẹ như vậy, ngươi không mang theo đồ ăn gì sao ?"
Vừa nói, Lưu Tuấn Hi hiếu kỳ mở rương hành lý của Trương Sở Lăng ra , khi thấy bên trong rương hành lý chỉ co 2 bộ đồ lót để tắm rửa cùng hơn 10 quyển sách , mắt hắn choáng váng."A lăng, ngươi xong rồi , nghe nói cơm ở đây khó nuốt lắm , lẽ nào ngươi không nghe được tin đồn nào sao ?"
"Ý của ngươi là ngươi mang theo rất nhiều đồ ăn sao ?"
"Đúng vậy, ta mang theo một rương đầy đồ ăn , chút nữa ta chia cho ngươi một ít ... Ách..." Lưu Tuấn Hi mới vừa nói xong câu đó thì đột nhiên phát hiện có điểm gì là lạ, hình như câu hỏi vừa rồi không phải do Trương Sở Lăng nói , quay lại nhìn , sắc mặt của hắn trở nên trắng bệch. Nguyên lai không biết từ lúc nào phía sau hắn đã có hai huấn luyện viên , vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc trừng mắt nhìn mình .
"PC32580, ngươi biết hành vi của mình đã vi phạm qui định gì không ?" Một huấn luyện viên trắng trẻo trong đó hỏi.
"Biết..." Lưu Tuấn Hi nói lắp đêm qui định mà mình đã vi phạm nói ra .
"Vậy ngươi biết mình hiện tại phải nên làm như thế nào rồi chứ ?" Huấn luyện viên trắng trẻo tiếp tục nói .
Vẻ mặt Lưu Tuấn Hi buồn bã khi phải mang hết đồ ăn của mình nộp ra , đương nhiên, đồ ăn phong phú đủ loại của các cảnh viên khác cũng không thể may mắn thoát khỏi . Hai gã huấn luyện viên này đánh một chuyến bất ngờ liền thu hoạch quá đậm , đồ ăn mà họ thu được , chất đầy trong góc phòng.
"A lăng, ngươi vừa rồi sao lại không nói chứ , vì sao huấn luyện viên tới cũng không nhắc nhở ta một chút?" Đợi sau khi huấn luyện viên mang đồ ăn ra khỏi doanh trại , Lưu Tuấn Hi kích động bóp cổ Trương Sở Lăng , lớn tiếng hỏi.
Trương Sở Lăng đẩy hai tay của Lưu Tuấn Hi ra , nhún vai, "Bản thân ta là muốn nói a, đáng tiếc ngươi không để cho ta có cơ hội mở miệng ."
"Xong, cái này cái bụng phải chịu khổ, tròn ba tháng a, trời ơi là trời ..." Lưu Tuấn Hi biết Trương Sở Lăng nói rất đúng sự thực, hắn cũng không tính toán, mà là kêu rên , cùng lúc đó, doanh trại gần đó cũng liên tiếp phát ra thanh âm oán giận , rất thê lương.
Tuy rằng Trương Sở Lăng rất xem trọng ẩm thực , nhưng đồng thời hắn cũng là một tuần cảnh ưu tú , biết lúc nào nên hưởng thụ, biết lúc nào không nên hưởng thụ hắn phân chia rất rạch ròi , đến huấn luyện PTU là để nâng cao thể lực bản thân , thế nào còn có thể ham muốn an nhàn .
"A hi, đừng làm rộn, thu thập nhanh đi , vừa rồi huấn luyện viên nói , hai phút sau tập trung ở sân huấn luyện ." Trương Sở Lăng giản thu thập đơn giản giường chiếu của mình một chút , đem y phục cùng sách vở để vào bên trong tủ sắt cá nhân, sau đó nhắc nhở Lưu Tuấn Hi còn đang càu nhàu .
Không thể không nói, những lời này của Trương Sở Lăng uy lực vô cùng. Lời của hắn nói ra , trong doanh trại lập tức nổi loạn . Đồ ăn bị thu thì không có là gì, tới trường học cảnh sát không phải để ăn , nếu như bởi vì chỉnh lý nội vụ ( DG: nghĩa là sắp xếp chăn màn , dọn dẹp phòng ốc , ai đi bộ đội là hiểu ) muộn mà bị huấn luyện viên quở mắng thì thật mất mặt. Dù sao có thể có cơ hội tới tham gia huấn luyện PTU , đều là các phần tử tinh anh trong cục cảnh sát, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút tâm lý muốn vượt qua mọi người .
Khi đoàn người Trương Sở Lăng chạy gấp đến sân huấn luyện , một cảnh tượng làm mắt hắn muốn phá kính mà rớt ra , trên sân huấn luyện có hơn mấy huấn luyện viên , bất quá trong đó có một thân ảnh Trương Sở Lăng rất quen thuộc , bởi vì nàng chính là người mới hôm qua cùng Trương Sở Lăng gặp mặt , Điền Ny .
Nàng thế nào tới, ngày hôm qua không phải nàng nói tổ trọng án thiếu người sao , tổ trọng án triệu hồi hỗ trợ sao ? Bất quá ngẫm lại Điền Ny là người thành thật chất phác ghét bọn tội phạm như vậy lại đi nói dối mình làm gì ?
Ở trong đám người tìm thấy được thân ảnh của Trương Sở Lăng , trên mặt Điền Ny nở một nụ cười ngọt ngào , ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn , các cảnh viên đang cuống quýt chạy đến sân huấn luyện thấy vậy thiếu chút nữa không đứng vững.
Cảnh phục cứng nhắc không thể che đậy được vóc dáng hoàn mỹ mà khêu gợi của Điền Ny , bình thường nàng bao giờ cũng mang bộ dạng hung dữ , rất dễ làm mọi người sợ, nhưng bộ dang nhu tình lúc này , dễ khiến cho người ta có ý nghĩ kỳ quái. Nụ cười xinh đẹp của nàng , làm cho các cảnh viên choáng váng .
"A lăng, ngươi thật có phúc, Điền Ny là huấn luyện viên, về sau nên nói tốt về ta vài tiếng trước mặt nàng a , làm cho nàng chiếu cố ta một chút." Lưu Tuấn Hi tuy rằng cũng sợ hãi khuôn mặt xinh đẹp của Điền Ny , lại biết Trương Sở Lăng có quan hệ với Điền Ny , do đó rất nhanh đã nhanh tỉnh lại khỏi sự si dại .
"PC32580!" Lưu Tuấn Hi còn chưa kịp nói xong , chợt nghe thấy một tiếng điểm danh nghiêm khắc , hắn ngẩng đầu nhìn lại, ngươi lên tiếng chính là một huần luyên viên nam đứng bên cạnh Điền Ny , lúc này hắn đang nhìn về phía mình , vẻ mặt lạnh lẽo.
Khuôn mặt Lưu Tuấn Hi lập tức dài ra , chầm chập đi ra khỏi đội ngũ, đến phía trước huấn luyên viên nam kia , "GoodMorning Sir, PC32580 Lưu Tuấn Hi, thuộc đội một cục cảnh sát Thâm Thuỷ."
"PC32580, ngươi đã tốt nghiệp trường học cảnh sát mấy năm rồi ?" Tên kia huấn luyện viên đợi Lưu Tuấn Hi hành lễ xong, hắn lạnh lùng nhìn hai giây , mới lên tiếng hỏi
Tuy rằng chỉ trong 2 giây ngắn ngủi , Lưu Tuấn Hi đứng ở trước mặt mọi người giống như 2 năm , trên mặt nóng bừng khó chịu , lần đầu tiên tập huấn đã bị huấn luyện viên phê bình trước mặt mọi người , có thể nói là mặt mũi không còn gì nữa.
"Năm năm , Sir..."
"Năm năm? Năm năm có thể quên mất kỷ luật của cảnh sát sao ."
"Sorry Sir!"
"Ngươi phải nhớ kỹ, PTU là bộ đội tinh anh , mà không phải quân không chính quy ." Tên kia huấn luyện viên hướng về phía Lưu Tuấn Hi rống lớn nói, "Còn đứng ở chỗ này làm gì, bản thân qua bên kia bước tại chỗ mười phút."
Nghe được bản thân phải bước tại chỗ trước mặt rất nhiều học viên, Lưu Tuấn Hi cảm giác mặt nũi đã mất hế , thực sự là lo lắng mọi thứ , thế nhưng tại nơi này giáo quan lại chăm chú vào lễ giáo , hắn phải làm theo. Cảm thụ được ánh mắt cực nóng của mọi người , Lưu Tuấn Hi chỉ cảm thấy cước bộ của mình đặc biệt nặng nề , đầu óc trống rỗng, niềm hưng phấn vui sướng khi được tham gia huấn luyên PTU trong lúc này đột nhiên biến mất .
Đứng ở phía dưới trong đội ngũ, Trương Sở Lăng thấy rõ ràng tất cả mọi chuyện , thân ảnh tên huấn luyện viên nam kia , thủy chung không rời Điền Ny quá 3 bước , ánh mắt của hắn, cũng không chỉ lướt qua thân thể Điền Ny , sau đó tham lam dừng lại ở trên người nàng.
Mắt Trương Sở Lăng thấy tất cả chuyện này không khỏi cười nhạt . Lưu Tuấn Hi sở dĩ bị kêu lên , tất nhiên Lưu Tuấn Hi có sai, thế nhưng thì thầm với nhau ở dưới này đâu chỉ có một người, muốn trách thì trách ánh mắt của Điền Ny luôn quan sát mình , mà Lưu Tuấn Hi lại đứng cùng mình một chỗ, vẫn còn ngây ngốc hướng về phía Điền Ny cười , huấn luyện viên nam kia theo ánh mắt của Điền Ny thấy được Lưu Tuấn Hi , về phần thân thể gầy yếu của Trương Sở Lăng, tất nhiên là không bị hắn chú ý .
/111
|