Triệu Tử Văn nhìn Lý tài nữ quấn quýt si mê, sao nỡ nhẫn tâm cự tuyệt cho được, khẽ cười nói:
- Đương nhiên có thể. Bất quá, ta còn chưa biết sẽ nói cái gì nữa đây.
Lý tài nữ mím đôi môi đỏ mọng, cười hì hì nói:
- Đại ca tài trí hơn người, tài học đầy bồ, làm sao lại không biết nói gì?
"Nhưng mà những loại cổ văn này ...... Cái gì mà Đạo gia, Nho gia, lại còn bát cổ văn, ta đều không hiểu thì nên nói cái gì? Chẳng lẽ là đi nói về thiên văn?" Trong lòng Tử Văn thầm cân nhắc, lại còn chưa biết liệu có nên mang ít tài liệu khác thường một chút đến giảng cho các tài tử ở trong học viện nữa hay không.
Gió xuân mơn man, dương liễu phất phơ hai bên bờ sông. Trong hoa viên, trăm hoa như đồng thời nở rộ, tựa như ở trên triền núi bên Yên Chi Hồ đêm đó. Nhớ lại đêm đính ước đó với đại ca, Lý tài nữ lại đỏ cả mặt, diễm lệ như ánh bình minh, vẻ động lòng người nói không nên lời.
Nhìn phong thái trầm tư của đại ca, hình dáng như đao gọt, ánh mắt thâm thúy, một cảm giác uy nghiêm bao trùm thiên hạ như ẩn như hiện, Lý tài nữ như si như ngốc. Đây là Triệu tướng quân mà mỗi người đều kính ngưỡng đó ư?
Triệu Tử Văn cúi đầu, nhìn tiểu ny tử trong lòng mình. Giờ phút này, khuôn mặt trắng mịn của nàng tản mát màu hồng nhạt, mắt đẹp khép hờ, hơi thở hổn hển, cái miệng thơm tho nhu nhuận khẽ nhếch lên, có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ từ miệng nàng. Triệu Tử Văn bị khuôn mặt tuyệt mỹ này hấp dẫn, ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng thật chặt.
Lập tức, cả một khối ngọc mềm hương dịu nhào vào trong lòng hắn. Thân thể mềm mại của Lý tài nữ ép sát vào lồng ngực hắn, hai tay ôm vòng quanh eo hổ của hắn. Đôi môi Triệu Tử Văn không khỏi rời xuống tìm kiếm, bao trùm lên hai cánh môi mềm mại và nóng bỏng. Một hương thơm như lan như xạ xông vào mũi hắn, khiến hắn hoa mắt mê hồn.
Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, trong đầu Lý tài nữ mông lung như đập ong ong, không khỏi phát ra một tiếng "ưhm" làm lòng dạ người ta rung động. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, cảm giác được sự kích thích khác thường, đồng thời cũng cảm giác được sự áp bức xấu hổ của hắn.
Triệu Tử Văn ôm chặt thân hình tiểu ny tử trong lòng ngực, tận hưởng mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, đôi môi tham lam mút mát cánh môi thơm của tiểu ny tử, bàn tay to tướng khẽ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Da thịt nàng bóng loáng nhẵn nhụi như tơ lụa khiến Triệu Tử Văn tâm thần rung động.
Ngượng chết người đi được.... An Nhi trốn trong lòng hắn, nhìn dung nhan ửng hồng in trên bóng nước, tâm lý rộn ràng, tim như đập loạn nhịp, khẽ khàng gọi:
- Triệu đại ca......
Dáng vẻ Lý tài nữ của Đại Kinh hiện giờ là thân hình thướt tha, áo quần như liễu rủ, hai má đỏ bừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại, trong mắt ẩn hiện ánh sáng dịu dàng mê luyến cả tâm thần của người ta.
Nụ hôn lãng mạn cuối cùng cũng kết thúc, Lý tài nữ cúi đầu, vừa thẹn lại vừa vui, mặt hồng lên lẩm bẩm: - Đại ca, muội thực sự vĩnh viễn đều có thể ở cùng một chỗ với huynh sao?
"Làm sao mà giờ nàng nào cũng thích hỏi cái câu này thế nhỉ?" Triệu Tử Văn ôm lấy tiểu ny tử bỗng nhiên nhiệt tình này, vỗ về bờ vai nàng, nói:
- An Nhi, nhất định là như thế. Về sau chúng ta phải quan tâm lẫn nhau, trân trọng nhau, cố gắng phấn đấu vì sự tiến bộ chung, sinh con dưỡng cái, Đại Kinh phồn vinh!
Lý tài nữ nghe lời hắn nói mà trong lòng cứ nảy tưng tưng, khuôn mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, ngượng ngập nói:
- Đại ca xấu lắm. Nguồn: http://truyenyy.com
Lại sợ hắn nói thêm mấy câu ngượng chết người ra, Lý tài nữ vội chạy nhanh đi và nói:
- Đại ca, muội về phủ dùng bữa trước đã. Khi nào huynh đi thư viện thì phải tìm muội nữa đó.
- Ở lại Triệu phủ dùng bữa luôn đi. Đã thành người một nhà rồi lại còn khách khí gì nữa?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
- Đừng có chọc ghẹo muội. Huynh còn chưa có cầu hôn với phụ thân mà!
Lý tài nữ bưng má đang hồng như ánh bình minh, nói xong câu đó thì đến cái cần cổ trắng ngần cũng thành một mảnh hồng, xoay người xấu hổ chạy đi.
Triệu Tử Văn nhìn theo kiều đồn uốn éo của Lý tài nữ, dáng người đó thật sự là đẹp không cần phải nghĩ nữa, trong lòng thầm nghĩ, "Xem ra đúng là phải tìm cơ hội đến cửa Lý lão đầu nhi kia cầu hôn mới được!"
"Đồ bại hoại này chỉ biết khinh bạc nữ tử thôi". Hạ Bình đang trốn trong một góc vừa xấu hổ giậm mạnh chân, vừa nghĩ. Sau đó, nàng ngoắc ngoắc bại hoại lại, nói:
- Tử Văn, huynh tới đây một chút!
A, là Hạ Bình? Triệu Tử Văn còn đang bâng khuâng với làn hương mà Lý tài nữ lưu lại, chợt nghe thấy tiểu nha đầu đang gọi sau lưng thì quay lại.
"Chẳng lẽ tiểu nha đầu này định cho mình cái phần thưởng "đặc thù" nào chăng?" Hắn cười ha hả, bước về phía nàng.
Hạ Bình trốn sau bồn hoa ngoắc hắn lại. Thấy hắn đã đi đến thì không kìm nổi đỏ mặt lên, nhắm hờ hai mắt lại, run rẩy nói:
- Nhắm mắt lại, người ta cho huynh phần thưởng đặc biệt. Nhưng mà huynh cần phải giữ lời ......
"Nhắm mắt lại? Nha đầu kia, lại còn chơi cái trò khiêu khích thế này ư? Không phải là bức người ta phạm sai lầm rồi sao?" Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Ngay khi hắn còn đang cân nhắc, Hạ Bình thấy hắn do dự không quyết định thì cho là hắn lo sợ bị người ta nhìn thấy, không kìm nổi dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, mặt ửng hồng, hừ một tiếng, nói:
- Đồ nhát gan! Người ta còn không sợ, huynh sợ cái gì. Ôi .....
Một vòng ôm mạnh mẽ ghì nàng vào trong lòng, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn bị chặn siết, một đôi tay to tướng nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ eo nàng. Hơi thở nàng dồn dập, khẽ ừ lên một tiếng, cả người rừng rực như lửa, như muốn tan chảy trong vòng ôm bất ngờ này.
- Ôi ......
Triệu Tử Văn thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nụ hôn dài kiểu Pháp cuối cùng cũng kết thúc. Hắn mỉm cười tha thiết nhìn tiểu ny tử.
Hạ Bình nhìn quanh bốn phía dò xét, ưm một tiếng trốn vào lòng hắn không dám ngẩng đầu lên nữa, sắc mặt nóng bỏng như thiêu như đốt, khẽ đánh vào trong ngực hắn, nói:
- Không phải nói là muội cho huynh phần thưởng sao? Làm sao huynh lại đi ức hiếp muội như thế? Huynh hư như vậy, nếu mà để tiểu thư nhìn thấy thì biết làm thế nào? Tiểu thư nói tuổi còn nhỏ, không thể để cho huynh ......tùy ý khinh bạc được.
"Đại tiểu thư này đúng thật là .... Làm sao mà đến đậu hủ cũng không cho ta ăn nữa?" Trong lòng Triệu Tử Văn căm giận, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nha đầu kia, cười nói:
- Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sợ gì nàng ấy? Hạ Bình hết cách với hắn, mặt đỏ bừng lên đành mặc hắn làm gì thì làm.
Triệu Tử Văn liên tục hôn hai tiểu thư như hoa như ngọc, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không khỏi cao giọng hát váng lên:
- Gió lạnh thêm hứng thú, thu nguyệt vô biên, làm mệt ta tâm tư cảm xúc, sống một ngày bằng cả một năm. Tuy ta không phải là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, nhưng ta có trí tuệ rộng lớn của mình, tăng thêm sức mạnh cho cổ tay!
Hạ Bình bịt cái miệng nhỏ nhắn, cười khanh khách nói:
- Cũng không biết là huynh đang hát cái gì nữa.
Triệu Tử Văn cười hì hì đáp:
- Không thấy được là huynh đang xướng một tiểu khúc hay sao?
Hạ Bình vẫn cười khúc khích, mắng:
- Cái gì mà tiểu khúc? Từ không ra từ, khúc không ra khúc, huynh bịa thì có!
- Ừ, nếu Bình Nhi không thích nghe thì thôi chúng ta tiếp tục tham khảo vấn đề xúc tiến phát dục đi.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói xong thì một đôi bàn tay tác quái, đánh úp về phía bộ ngực sữa đầy đặn của Hạ Bình.
- Ôi ......lại ức hiếp muội ...
Trong hoa viên lại truyền ra những tiếng rủ rỉ hờn dỗi nũng nịu, kiều diễm không nói sao nên lời.
Sau khi tình tự với Hạ Bình một lúc, lại quay về đại sảnh dùng bữa, điên cuồng càn quét đồ ăn, cả nhà liền đi xe ngựa đến Hàn Lâm Thư Viện. Trên đường đi qua Lý phủ thì cũng kêu Lý tiểu thư đi cùng.
Lọc cà lọc cọc, xe ngựa chở bốn vị tiểu thư và một công tử tuấn lãng ngăm ngăm đen.
- Đại ca, huynh đã nghĩ ra là sẽ nói cái gì chưa?
Lý tài nữ ngồi bên cạnh Bảo Nhi, khẽ hỏi.
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Để đến lúc đó tùy tình hình rồi quyết định. Đại ca cũng chưa xác định được là nên nói cái gì nữa.
Hình như là giảng bài lúc dạy học đều là tuyên truyền tư tưởng Đạo gia, Nho gia, Pháp gia ....... Hắn nhớ lại những ký ức của kiếp trước, đối với ba đại môn phái này cơ bản là không hiểu biết nhiều lắm, thật không biết là nên nói từ đâu nữa, chỉ có thể giảng về những vấn đề khác thôi.
Hạ Bình khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ, mím mím môi nói:
- Tử Văn, các tài tử ở thư viện này toàn là những kẻ tâm cao khí ngạo. Lúc huynh giảng bài đừng cho họ có thể tóm được chỗ sơ hở.
Những tài tử ở Hàn Lâm Thư Viện có rất nhiều người đều là các quý công tử ở kinh thành, đương nhiên là những kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh. Có điều, thân phận của Triệu Tử Văn hiện giờ đâu dễ để bọn họ dám trêu chọc?
Hạ Vũ Tình cũng phụ họa:
- Tử Văn, chúng ta luôn tiện tới thăm Văn Đăng đi. Ba ngày rồi Văn Đăng chưa có hồi phủ, thật không hiểu là hắn đang đọc sách hay là đang chơi bời nữa.
"Cứ nói đùa, thiếu gia tâm địa gian giảo này mà chịu đi đọc sách ư? Nói không chừng mấy ngày nay ở thư viện đều là tối tối đến thăm kỹ viện cũng nên". Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
- Ừ, chờ khi nào dạy học xong thì chúng ta phải đến kiểm tra bài vở của tiểu cữu tử này mới được!
Triệu Tử Văn gật đầu cười đáp, coi như vì Đại tiểu thư là tỷ tỷ của Hạ Văn Đăng nên hắn cũng có trách nhiệm theo.
- Cái gì mà tiểu cữu tử!
Đại tiểu thư nghe rồi vừa thẹn vừa vui, khẽ gắt gỏng. Bộ dạng dịu dàng lại làm cho Triệu đại nhân nhìn mà ngẩn cả người.
Bên trong xe ngựa, bốn vị tiểu thư nói chuyện huyên thuyên, oanh oanh yến yến, xuân ý động lòng người nói không sao nên lời.
Thi hội ở kinh thành sắp bắt đầu, các tài tử trong thư viện đang bắt đầu đi vào giai đoạn ôn tập khẩn trương. Bất quá hôm nay, vì học sĩ Hàn Lâm Viện - Tần đại nhân mời Triệu tướng quân đến thư viện giảng bài cho nên các tài tử ở thư viện cho dù có bận thêm đi nữa cũng bỏ dở hết sách vở, đi vào hoa viên ở thư viện để nghe Triệu tướng quân danh chấn Đại Kinh này giảng bài.
- Đương nhiên có thể. Bất quá, ta còn chưa biết sẽ nói cái gì nữa đây.
Lý tài nữ mím đôi môi đỏ mọng, cười hì hì nói:
- Đại ca tài trí hơn người, tài học đầy bồ, làm sao lại không biết nói gì?
"Nhưng mà những loại cổ văn này ...... Cái gì mà Đạo gia, Nho gia, lại còn bát cổ văn, ta đều không hiểu thì nên nói cái gì? Chẳng lẽ là đi nói về thiên văn?" Trong lòng Tử Văn thầm cân nhắc, lại còn chưa biết liệu có nên mang ít tài liệu khác thường một chút đến giảng cho các tài tử ở trong học viện nữa hay không.
Gió xuân mơn man, dương liễu phất phơ hai bên bờ sông. Trong hoa viên, trăm hoa như đồng thời nở rộ, tựa như ở trên triền núi bên Yên Chi Hồ đêm đó. Nhớ lại đêm đính ước đó với đại ca, Lý tài nữ lại đỏ cả mặt, diễm lệ như ánh bình minh, vẻ động lòng người nói không nên lời.
Nhìn phong thái trầm tư của đại ca, hình dáng như đao gọt, ánh mắt thâm thúy, một cảm giác uy nghiêm bao trùm thiên hạ như ẩn như hiện, Lý tài nữ như si như ngốc. Đây là Triệu tướng quân mà mỗi người đều kính ngưỡng đó ư?
Triệu Tử Văn cúi đầu, nhìn tiểu ny tử trong lòng mình. Giờ phút này, khuôn mặt trắng mịn của nàng tản mát màu hồng nhạt, mắt đẹp khép hờ, hơi thở hổn hển, cái miệng thơm tho nhu nhuận khẽ nhếch lên, có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ từ miệng nàng. Triệu Tử Văn bị khuôn mặt tuyệt mỹ này hấp dẫn, ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng thật chặt.
Lập tức, cả một khối ngọc mềm hương dịu nhào vào trong lòng hắn. Thân thể mềm mại của Lý tài nữ ép sát vào lồng ngực hắn, hai tay ôm vòng quanh eo hổ của hắn. Đôi môi Triệu Tử Văn không khỏi rời xuống tìm kiếm, bao trùm lên hai cánh môi mềm mại và nóng bỏng. Một hương thơm như lan như xạ xông vào mũi hắn, khiến hắn hoa mắt mê hồn.
Trong lúc tỉnh tỉnh mê mê, trong đầu Lý tài nữ mông lung như đập ong ong, không khỏi phát ra một tiếng "ưhm" làm lòng dạ người ta rung động. Thân thể mềm mại của nàng khẽ run lên, cảm giác được sự kích thích khác thường, đồng thời cũng cảm giác được sự áp bức xấu hổ của hắn.
Triệu Tử Văn ôm chặt thân hình tiểu ny tử trong lòng ngực, tận hưởng mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, đôi môi tham lam mút mát cánh môi thơm của tiểu ny tử, bàn tay to tướng khẽ vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Da thịt nàng bóng loáng nhẵn nhụi như tơ lụa khiến Triệu Tử Văn tâm thần rung động.
Ngượng chết người đi được.... An Nhi trốn trong lòng hắn, nhìn dung nhan ửng hồng in trên bóng nước, tâm lý rộn ràng, tim như đập loạn nhịp, khẽ khàng gọi:
- Triệu đại ca......
Dáng vẻ Lý tài nữ của Đại Kinh hiện giờ là thân hình thướt tha, áo quần như liễu rủ, hai má đỏ bừng, cái miệng anh đào nhỏ nhắn mềm mại, trong mắt ẩn hiện ánh sáng dịu dàng mê luyến cả tâm thần của người ta.
Nụ hôn lãng mạn cuối cùng cũng kết thúc, Lý tài nữ cúi đầu, vừa thẹn lại vừa vui, mặt hồng lên lẩm bẩm: - Đại ca, muội thực sự vĩnh viễn đều có thể ở cùng một chỗ với huynh sao?
"Làm sao mà giờ nàng nào cũng thích hỏi cái câu này thế nhỉ?" Triệu Tử Văn ôm lấy tiểu ny tử bỗng nhiên nhiệt tình này, vỗ về bờ vai nàng, nói:
- An Nhi, nhất định là như thế. Về sau chúng ta phải quan tâm lẫn nhau, trân trọng nhau, cố gắng phấn đấu vì sự tiến bộ chung, sinh con dưỡng cái, Đại Kinh phồn vinh!
Lý tài nữ nghe lời hắn nói mà trong lòng cứ nảy tưng tưng, khuôn mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, ngượng ngập nói:
- Đại ca xấu lắm. Nguồn: http://truyenyy.com
Lại sợ hắn nói thêm mấy câu ngượng chết người ra, Lý tài nữ vội chạy nhanh đi và nói:
- Đại ca, muội về phủ dùng bữa trước đã. Khi nào huynh đi thư viện thì phải tìm muội nữa đó.
- Ở lại Triệu phủ dùng bữa luôn đi. Đã thành người một nhà rồi lại còn khách khí gì nữa?
Triệu Tử Văn cười ha hả nói.
- Đừng có chọc ghẹo muội. Huynh còn chưa có cầu hôn với phụ thân mà!
Lý tài nữ bưng má đang hồng như ánh bình minh, nói xong câu đó thì đến cái cần cổ trắng ngần cũng thành một mảnh hồng, xoay người xấu hổ chạy đi.
Triệu Tử Văn nhìn theo kiều đồn uốn éo của Lý tài nữ, dáng người đó thật sự là đẹp không cần phải nghĩ nữa, trong lòng thầm nghĩ, "Xem ra đúng là phải tìm cơ hội đến cửa Lý lão đầu nhi kia cầu hôn mới được!"
"Đồ bại hoại này chỉ biết khinh bạc nữ tử thôi". Hạ Bình đang trốn trong một góc vừa xấu hổ giậm mạnh chân, vừa nghĩ. Sau đó, nàng ngoắc ngoắc bại hoại lại, nói:
- Tử Văn, huynh tới đây một chút!
A, là Hạ Bình? Triệu Tử Văn còn đang bâng khuâng với làn hương mà Lý tài nữ lưu lại, chợt nghe thấy tiểu nha đầu đang gọi sau lưng thì quay lại.
"Chẳng lẽ tiểu nha đầu này định cho mình cái phần thưởng "đặc thù" nào chăng?" Hắn cười ha hả, bước về phía nàng.
Hạ Bình trốn sau bồn hoa ngoắc hắn lại. Thấy hắn đã đi đến thì không kìm nổi đỏ mặt lên, nhắm hờ hai mắt lại, run rẩy nói:
- Nhắm mắt lại, người ta cho huynh phần thưởng đặc biệt. Nhưng mà huynh cần phải giữ lời ......
"Nhắm mắt lại? Nha đầu kia, lại còn chơi cái trò khiêu khích thế này ư? Không phải là bức người ta phạm sai lầm rồi sao?" Trong lòng Triệu Tử Văn thầm nghĩ. Ngay khi hắn còn đang cân nhắc, Hạ Bình thấy hắn do dự không quyết định thì cho là hắn lo sợ bị người ta nhìn thấy, không kìm nổi dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên, mặt ửng hồng, hừ một tiếng, nói:
- Đồ nhát gan! Người ta còn không sợ, huynh sợ cái gì. Ôi .....
Một vòng ôm mạnh mẽ ghì nàng vào trong lòng, cái miệng đỏ hồng nhỏ nhắn bị chặn siết, một đôi tay to tướng nhẹ nhàng vuốt ve trên bờ eo nàng. Hơi thở nàng dồn dập, khẽ ừ lên một tiếng, cả người rừng rực như lửa, như muốn tan chảy trong vòng ôm bất ngờ này.
- Ôi ......
Triệu Tử Văn thở một hơi dài nhẹ nhõm. Nụ hôn dài kiểu Pháp cuối cùng cũng kết thúc. Hắn mỉm cười tha thiết nhìn tiểu ny tử.
Hạ Bình nhìn quanh bốn phía dò xét, ưm một tiếng trốn vào lòng hắn không dám ngẩng đầu lên nữa, sắc mặt nóng bỏng như thiêu như đốt, khẽ đánh vào trong ngực hắn, nói:
- Không phải nói là muội cho huynh phần thưởng sao? Làm sao huynh lại đi ức hiếp muội như thế? Huynh hư như vậy, nếu mà để tiểu thư nhìn thấy thì biết làm thế nào? Tiểu thư nói tuổi còn nhỏ, không thể để cho huynh ......tùy ý khinh bạc được.
"Đại tiểu thư này đúng thật là .... Làm sao mà đến đậu hủ cũng không cho ta ăn nữa?" Trong lòng Triệu Tử Văn căm giận, ôm vòng eo nhỏ nhắn của nha đầu kia, cười nói:
- Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, sợ gì nàng ấy? Hạ Bình hết cách với hắn, mặt đỏ bừng lên đành mặc hắn làm gì thì làm.
Triệu Tử Văn liên tục hôn hai tiểu thư như hoa như ngọc, tâm tình tốt hơn rất nhiều, không khỏi cao giọng hát váng lên:
- Gió lạnh thêm hứng thú, thu nguyệt vô biên, làm mệt ta tâm tư cảm xúc, sống một ngày bằng cả một năm. Tuy ta không phải là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc, nhưng ta có trí tuệ rộng lớn của mình, tăng thêm sức mạnh cho cổ tay!
Hạ Bình bịt cái miệng nhỏ nhắn, cười khanh khách nói:
- Cũng không biết là huynh đang hát cái gì nữa.
Triệu Tử Văn cười hì hì đáp:
- Không thấy được là huynh đang xướng một tiểu khúc hay sao?
Hạ Bình vẫn cười khúc khích, mắng:
- Cái gì mà tiểu khúc? Từ không ra từ, khúc không ra khúc, huynh bịa thì có!
- Ừ, nếu Bình Nhi không thích nghe thì thôi chúng ta tiếp tục tham khảo vấn đề xúc tiến phát dục đi.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói xong thì một đôi bàn tay tác quái, đánh úp về phía bộ ngực sữa đầy đặn của Hạ Bình.
- Ôi ......lại ức hiếp muội ...
Trong hoa viên lại truyền ra những tiếng rủ rỉ hờn dỗi nũng nịu, kiều diễm không nói sao nên lời.
Sau khi tình tự với Hạ Bình một lúc, lại quay về đại sảnh dùng bữa, điên cuồng càn quét đồ ăn, cả nhà liền đi xe ngựa đến Hàn Lâm Thư Viện. Trên đường đi qua Lý phủ thì cũng kêu Lý tiểu thư đi cùng.
Lọc cà lọc cọc, xe ngựa chở bốn vị tiểu thư và một công tử tuấn lãng ngăm ngăm đen.
- Đại ca, huynh đã nghĩ ra là sẽ nói cái gì chưa?
Lý tài nữ ngồi bên cạnh Bảo Nhi, khẽ hỏi.
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Để đến lúc đó tùy tình hình rồi quyết định. Đại ca cũng chưa xác định được là nên nói cái gì nữa.
Hình như là giảng bài lúc dạy học đều là tuyên truyền tư tưởng Đạo gia, Nho gia, Pháp gia ....... Hắn nhớ lại những ký ức của kiếp trước, đối với ba đại môn phái này cơ bản là không hiểu biết nhiều lắm, thật không biết là nên nói từ đâu nữa, chỉ có thể giảng về những vấn đề khác thôi.
Hạ Bình khuôn mặt vẫn chưa hết ửng đỏ, mím mím môi nói:
- Tử Văn, các tài tử ở thư viện này toàn là những kẻ tâm cao khí ngạo. Lúc huynh giảng bài đừng cho họ có thể tóm được chỗ sơ hở.
Những tài tử ở Hàn Lâm Thư Viện có rất nhiều người đều là các quý công tử ở kinh thành, đương nhiên là những kẻ kiêu ngạo và ương ngạnh. Có điều, thân phận của Triệu Tử Văn hiện giờ đâu dễ để bọn họ dám trêu chọc?
Hạ Vũ Tình cũng phụ họa:
- Tử Văn, chúng ta luôn tiện tới thăm Văn Đăng đi. Ba ngày rồi Văn Đăng chưa có hồi phủ, thật không hiểu là hắn đang đọc sách hay là đang chơi bời nữa.
"Cứ nói đùa, thiếu gia tâm địa gian giảo này mà chịu đi đọc sách ư? Nói không chừng mấy ngày nay ở thư viện đều là tối tối đến thăm kỹ viện cũng nên". Triệu Tử Văn thầm nghĩ.
- Ừ, chờ khi nào dạy học xong thì chúng ta phải đến kiểm tra bài vở của tiểu cữu tử này mới được!
Triệu Tử Văn gật đầu cười đáp, coi như vì Đại tiểu thư là tỷ tỷ của Hạ Văn Đăng nên hắn cũng có trách nhiệm theo.
- Cái gì mà tiểu cữu tử!
Đại tiểu thư nghe rồi vừa thẹn vừa vui, khẽ gắt gỏng. Bộ dạng dịu dàng lại làm cho Triệu đại nhân nhìn mà ngẩn cả người.
Bên trong xe ngựa, bốn vị tiểu thư nói chuyện huyên thuyên, oanh oanh yến yến, xuân ý động lòng người nói không sao nên lời.
Thi hội ở kinh thành sắp bắt đầu, các tài tử trong thư viện đang bắt đầu đi vào giai đoạn ôn tập khẩn trương. Bất quá hôm nay, vì học sĩ Hàn Lâm Viện - Tần đại nhân mời Triệu tướng quân đến thư viện giảng bài cho nên các tài tử ở thư viện cho dù có bận thêm đi nữa cũng bỏ dở hết sách vở, đi vào hoa viên ở thư viện để nghe Triệu tướng quân danh chấn Đại Kinh này giảng bài.
/424
|