Mọi người tại đương trường đều choáng váng. Thái sư Đại Kinh làm sao lại quen biết một tiểu thư đồng chứ? Kinh ngạc nhất vẫn là Dư Huyện lệnh. Lão vốn định giới thiệu con rể mình đến hảo hữu đồng học Tô Đông Pha, không ngờ là Tô Đông Pha lại biết Triệu Tử Văn. Thế này chẳng phải là đã bận rộn toi công rồi sao.
Tô Đông Pha vân vê chòm râu bạc trắng, cười nói:
- Lão phu ngày đó bị tiểu huynh mắng cho một trận mà tiểu huynh lại không nhớ ra ta ư?
- Ngài.... Ngài là thuyết thư tiên sinh (tiên sinh kể truyện) kia?
Về cơ bản trí nhớ của Triệu Tử Văn khá tốt, hơn nữa, vừa mới nhìn thấy Tô Đông Pha đã cảm thấy hết sức quen thuộc. Cho nên Tô Đông Pha vừa gợi ý một chút thì đã lập tức nhớ tới ngày đó đi bốc thuốc với Hạ Bình, gặp một vị thuyết thư tiên sinh, hắn còn tràn đầy oán giận mắng cho vị đó một trận nên thân.
Thư đồng mắng Thái sư ư? Mọi người lại trợn mắt, há hốc mồm ra. Nhưng Thái sư hoàn toàn không hề có vẻ gì là tức giận cả. Cũng không biết là rốt cuộc thì giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Đúng là lão phu.
Tô Đông Pha xấu hổ cười nói:
- Lão phu thực ra không phải là thuyết thư tiên sinh, cũng chỉ là đi ngang qua chỗ đó để nghe kể truyện thôi. Chẳng qua là tại vị thuyết thư tiên sinh đó kể đến đoạn phấn khích thì đột nhiên đóng quán lại bảo ngày mai nói tiếp. Lão phu thấy người nghe vẫn chưa thỏa mãn, cho nên thay thế hắn giảng truyện một chút, không ngờ lại bị thư đồng ngươi mắng cho xối xả như tát nước vào mặt.
Triệu Tử Văn nhớ lại ngày đó, Tô Đông Pha cũng ăn mặc như tú tài nghèo nàn này, ai mà biết được lão ta lại là Thái sư đức cao vọng trọng của Kinh quốc cơ chứ? Đã thế, lão lại còn tự xưng là chỉ là một tú tài nghèo, Triệu Tử Văn cơ bản là không hề phát giác ra lão chính là Tô Thức ở triều Tống nổi danh trong lịch sử.
Không phải là trùng hợp đến thế chứ? Ta vừa đắc tội một loạt với Lý Thanh Chiếu, Tần Quán, Tô Thức ở thế giới này. Lúc trước thì mắng Lý tài nữ là quả phụ, Tần Quán là người đã chết, sau lại mắng Tô Thức này giả mạo thuyết thư tiên sinh, kể truyện rắm chó không kêu. Triệu Tử Văn cảm giác lúc này đầu xoay như chong chóng, giống như đang trong cơn mơ vậy.
Tô Đông Pha thấy Triệu Tử Văn không đáp hồi lâu, cười nói:
- Triệu tiểu huynh, ngươi không sao chứ? Ngày đó ta cũng không có trách ngươi, ngược lại, lại thấy ngươi học thức kinh người. Lão phu thật sự là rất may mắn.
"Bảo sao mà Điền Hổ nói là Tô đại nhân gì đó cũng đề cử với vị đại quan kia cho mình làm Tể tướng. Hóa ra là do mình và Tô đại nhân này đã sớm biết nhau." Triệu Tử Văn vô cùng cảm thán sự trùng hợp này, ngượng ngùng cười nói:
- Không dám trèo cao.
Mọi người nghe hai người nói chuyện, cũng lờ mờ hiểu được nguyên do. Đại để là cách đây không lâu khi Tô Thái sư đến Hàng Châu du ngoạn, trên đường đi có qua một quán kể chuyện, mà vị thuyết thư tiên sinh kia thì nói đến chỗ gay cấn lại đột nhiên đóng cửa. Tô Thái sư là người hào phóng, không theo khuôn mẫu nào cả, cho nên thay thế thuyết thư tiên sinh kể tiếp chuyện, không ngờ là lại gặp phải thư đồng này. Thư đồng rất không đồng ý với những gì lão kể, lại mắng cho Tô Thái sư một trận. Nhưng Tô Thái sư lại vô cùng tán thưởng thư đồng này, cho nên cái này gọi là không đánh nhau vỡ đầu thì không nhận ra người tri kỷ.
Tô Đông Pha thấy mọi người vẫn còn nghi hoặc, liền kể lại một lần sự tình hôm đó. Khi mới bắt đầu, mọi người đều tức giận thư đồng này dám nhục mạ Tô Thái sư, nhưng khi nghe Tô đại nhân thuật lại những lời nói của Triệu Tử Văn ngày đó thì tất cả đều choáng váng: "Kinh Kha chỉ là một gã mãng phu chứ anh hùng cái gì. Hắn không nên giết Doanh Chính. Nếu như Doanh Chính không chết, nước Tần chỉ mất mười lăm năm để thống nhất được sáu nước. Trong khi đó, nước Triệu phải mất đến một trăm năm, còn dài hơn nước Tần tám mươi lăm năm. Trong tám mươi lăm năm đó, thiên tai chiến tranh đã làm chết bao nhiêu lê dân trăm họ? Bao nhiêu người phải trôi dạt khắp nơi, mất đi thân nhân? Tần vương tuy rằng tàn bạo, nhưng ông ta lại có thể cứu dân chúng ra khỏi họa thiên tai, có thể giúp cho mấy trăm vạn dân chúng không phải chịu cảnh lầm than thời chiến loạn. Nếu như Tần vương không chết, thì rõ ràng công lớn hơn tội. Thế mà giờ người đời ai cũng nói Doanh Chính là bạo quân, tiếng xấu bêu danh muôn đời. Thật đáng thương, mà cũng thật đáng buồn!"
"Đáng thương, mà lại thật đáng buồn!" Mọi người lắng nghe đến xuất thần, cho đến khi Tô Thái sư nói xong câu cuối cùng thì không khỏi thở dài một hơi, lại càng thêm bội phục thư đồng này kiến thức xa, học thức kinh người. Trên mặt mọi người cũng hiện ra vài phần sùng kính.
Tô đại nhân nói xong thì nhìn Triệu Tử Văn một cách ý tứ sâu xa, thấy hắn không phản ứng gì, lại quay sang Dư Thế Phong nói:
- Thế Phong, vừa rồi các ngươi đang cười cái gì đó?
Câu đối này quá rõ ràng là rất hay rồi, Dư Thế Phong liền kể lại chuyện vế đối với vế sau cho Tô đại nhân nghe.
- Ha ha......
Tô Đông Pha cười phá lên sảng khoái, nói:
- Vế đối này quả thật rất thú vị. Có điều là phải chúc mừng Thế Phong huynh có lương tế đã.
Dư Tư Lăng khuôn mặt ửng hồng từ trên nội đường đi tới, khom người nói với Tô Đông Pha: - Lăng Nhi ra mắt Tô bá bá.
Tô Đông Pha nhìn thấy Dư Tư Lăng trong trang phục nữ tử thì cũng thấy lạ, hơi ngẩn ra, rồi lại cười nói:
- Tư Lăng, một năm không gặp, không nghĩ là cháu đã thay đổi nhiều như thế, lại sắp gả cho người ta rồi.
Tư Lăng cúi mặt cười, gắt khẽ:
- Tô bá bá cũng giễu cợt cháu!
- Sao không thấy Minh Kiệt đâu?
Dư Thế Phong chỉ thấy một mình Dư Tư Lăng tiến lên thi lễ thì hỏi nàng.
Dư Tư Lăng đáp:
- Con bảo Minh Kiệt đi đọc sách rồi.
Trên đời này Dư Minh Kiệt sợ nhất là tỷ tỷ Dư Tư Lăng của hắn. Tỷ tỷ bảo hắn đi đọc sách, hắn còn chưa dám không đi. Dư đại nhân cũng biết điều đó, cho nên gật đầu, không hỏi đến nữa.
- Tô đại nhân, tối nay quan viên Tiền Đường chúng tôi đã bày yến tiệc tại Hội Tân Lâu, hy vọng đại nhân có thể giá lâm.
Mã Tuần phủ ôm quyền nói với Tô Đông Pha.
Tô Đông Pha cũng không phải người khách sáo, lão hào phóng cười nói:
- Đa tạ Mã đại nhân đã thịnh tình khoản đãi. Tối nay ta và Dư đại nhân sẽ cùng đến.
Những quan viên và thương nhân đến Dư phủ đều là vì nghênh đón Tô Thái sư. Hơn nữa là muốn tỏ ý thịnh tình của chủ nhà, mời lão dự một bữa thịnh yến rồi sau đó "kết nối tình cảm".
Tô đại nhân lại chuyển đề tài, cười nói:
- Dường như mọi người rất hứng thú với vế đối này. Không bằng để ta thay mặt Tư Lăng ra một vế đối cho Triệu tiểu huynh. Thế nào?
Phương Chính đứng đầu cười nói:
- Hôm nay học sinh có may mắn được kiến thức tài học của Tô đại nhân rồi.
Tô đại nhân mỉm cười gật đầu với Phương Chính, lại nói với Triệu Tử Văn đang đứng với dáng vẻ bất cần đời:
- Triệu tiểu huynh, có dám tiếp vế đối của ta không?
Hiện nay, Tô đại nhân chính là mưu thần nhiều tuổi nhất của Đại Kinh, lại được hoàng đế rất tín nhiệm, chỉ cần là quan viên nhỏ tuổi hơn lão đều tự xưng là học sinh của lão.
Triệu Tử Văn bĩu môi nói:
- Chỉ cần không bắt ta ra câu đối là được, chứ đối câu đối thì chả sao cả.
Vừa rồi là tân lang ra đối cho tân nương. Hôm nay Tô đại nhân lại thay mặt tân nương ra vế đối, cũng coi như hợp tình hợp lý. Tô đại nhân lơ đãng nhìn xung quanh, chợt thấy một gia đinh đang dùng búa đốn một thân cây già trong hoa viên, linh cơ vừa động, cười nói:
- Thụ dĩ bán khô hưu túng phủ!
(Dịch nghĩa:
Cây đã khô héo rồi thì phải dùng rìu thôi)
- Đối hay!
Tô Đông Pha vừa dứt lời thì mọi người đều trầm trồ khen ngợi, ra sức nịnh nọt.
Triệu Tử Văn không đối ngay vế đối này mà cười nói với Tô đại nhân:
- Tô đại nhân, gia đinh này chặt cây hình như không liên quan gì đến ngài thì phải.
Tô đại nhân vân vê chòm râu bạc trắng, cười ha hả nói:
- Đương nhiên là không liên quan gì đến lão phu cả. Chỉ là từ đó mà đưa ra vế đối được thôi.
Khóe miệng Triệu Tử Văn khẽ nhếch lên, cười cười nói:
- Quả nhiên nhất điểm bất tương can!
(Dịch nghĩa:
Quả nhiên là chẳng liên quan gì)
Mọi người hơi mơ hồ. Thư đồng này nói một hồi mà vẫn chưa đi thẳng vào chủ đề. Một lão già khó nhịn nổi, nói:
- Triệu tiểu ca, ngươi nói cả nửa ngày rồi cũng chưa đối ra được vế dưới. Mau mau đối nhanh lên đi.
- Ha ha......, Triệu tiểu huynh quả là rất có tài học.
Tô Đông Pha là người phản ứng sớm nhất, cười sang sảng nói tiếp:
- Đối quả thực rất êm tai.
Mọi người sửng sốt một lúc lâu mới nhớ lại câu nói vừa rồi: "Quả nhiên nhất điểm bất tương can!", mới phát hiện ra câu này chính là vế dưới. Tô đại nhân đưa ra vế trên, thì vế dưới chính là vế đối của thư đồng rồi. Bọn họ không nhịn nổi đều cười lên, cảm thán thư đồng này sáng tạo nhanh nhẹn, nhanh như thế đã đối được vế đối này rồi. Mà vế dưới đúng là tuyệt đối, đến bọn họ cũng không nhận ra là câu đối đã được đối rồi. Lão già tính cách thẳng thắn hơi đỏ mặt lui về chỗ ngồi, một lúc lâu sau cũng không dám nói gì nữa.
Dư Tư Lăng thì múm mím cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, thân thể mềm mại khẽ run, ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu Tử Văn chăm chú......
- Tướng công......, huynh thật lợi hại!
Dư Tư Lăng bước qua một bước, đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, khẽ nói.
Triệu Tử Văn cứ mỗi lần nghe thấy hai chữ "tướng công" nũng nịu thì toàn thân nóng lên, nhưng Lăng Nhi đang mang thai, muốn ăn mà không ăn được, hắn khẽ cười nói lại bên tai nàng:
- Sự lợi hại của tướng công nàng còn ở chỗ khác kia.
Lăng Nhi nghe mà tâm thần nhộn nhạo, khuôn mặt đỏ lên, không dám nói gì nữa chỉ sợ tướng công lại đáp lại một câu nào đó ngượng hết cả người.
Triệu Tử Văn ôm quyền nói:
- Nhạc phụ đại nhân, Tô đại nhân, ta còn có chút việc, xin được cáo lui trước.
Hôm nay mục đích chính là nghênh đón Tô Thái sư, hắn có tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì hết. Ở một lúc Tô đại nhân này lại hỏi cái nọ hỏi cái kia, phiền ra. Vẫn nên đi trước là hơn.
Nếu Triệu Tử Văn và Tô đại nhân đã biết nhau, Dư đại nhân cũng không cần phải giới thiệu gì cả nữa, nên lão cũng không cản trở, chỉ hỏi lại Triệu Tử Văn:
- Không biết hiền tế khi nào thì đón Lăng Nhi về?
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Chờ khi con lên kinh trở về thì sẽ chính thức tới đón Lăng Nhi.
Những người ngồi đây đều biết năm nay Tiền Đường có không ít tài tử vào kinh dự thi. Thiếu gia Hạ phủ cũng phải đi. Triệu Tử Văn hiện giờ vẫn còn nửa năm khế ước làm thư đồng, đương nhiên là phải cùng thiếu gia Hạ phủ vào kinh dự thi rồi.
Dư đại nhân gật đầu nói:
- Vậy thì chờ sau khi ngươi trở lại sẽ chọn ngày tốt tới đón Lăng Nhi.
Dư Tư Lăng tươi tỉnh khẽ cúi đầu, hạnh phúc thẹn thùng lại khiến mọi người cười một trận.
Triệu Tử Văn gật đầu, nhưng trong lòng lại cười thầm, "Nếu lão nhân này mà biết Lăng Nhi có bầu thì không đến liều mạng với ta mới lạ, làm sao dám chờ ta lên kinh rồi mới gả Lăng Nhi cho được. Rất may là bí mật này cũng chỉ có rất ít người biết được."
- Triệu tiểu huynh, phủ đệ của ngươi ở đâu? Ta tiện thể đến hỏi thăm ngươi.
Tô Đông Pha chợt nói một câu khiến người ta sốc nặng.
Triệu Tử Văn nghe nói mà cả kinh, vừa định đi ra ngoài cửa thiếu chút nữa thì vấp ngay phải cánh. "Tô Thái sư đến thăm hỏi ta á? Không nghe lầm đấy chứ?" Nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:
- Tô đại nhân không cần tốn công tốn sức làm gì. Để ta tranh thủ có thời gian sẽ đến thăm hỏi Tô Thái sư mới đúng.
Hắn nói xong thì hành lễ với nhạc phụ đại nhân, nháy mắt với Lăng Nhi một cái rồi xoay người rời đi.
"Triệu đại tướng quân ngươi mà sẽ đến thăm hỏi ta sao?" Tô Đông Pha ánh mắt giảo hoạt còn trong lòng lại thầm nhủ, vừa nghĩ vừa nhìn về bóng dáng Triệu Tử Văn đang rời đi xa dần.
Tô Đông Pha vân vê chòm râu bạc trắng, cười nói:
- Lão phu ngày đó bị tiểu huynh mắng cho một trận mà tiểu huynh lại không nhớ ra ta ư?
- Ngài.... Ngài là thuyết thư tiên sinh (tiên sinh kể truyện) kia?
Về cơ bản trí nhớ của Triệu Tử Văn khá tốt, hơn nữa, vừa mới nhìn thấy Tô Đông Pha đã cảm thấy hết sức quen thuộc. Cho nên Tô Đông Pha vừa gợi ý một chút thì đã lập tức nhớ tới ngày đó đi bốc thuốc với Hạ Bình, gặp một vị thuyết thư tiên sinh, hắn còn tràn đầy oán giận mắng cho vị đó một trận nên thân.
Thư đồng mắng Thái sư ư? Mọi người lại trợn mắt, há hốc mồm ra. Nhưng Thái sư hoàn toàn không hề có vẻ gì là tức giận cả. Cũng không biết là rốt cuộc thì giữa hai người đã phát sinh ra chuyện gì nữa. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
- Đúng là lão phu.
Tô Đông Pha xấu hổ cười nói:
- Lão phu thực ra không phải là thuyết thư tiên sinh, cũng chỉ là đi ngang qua chỗ đó để nghe kể truyện thôi. Chẳng qua là tại vị thuyết thư tiên sinh đó kể đến đoạn phấn khích thì đột nhiên đóng quán lại bảo ngày mai nói tiếp. Lão phu thấy người nghe vẫn chưa thỏa mãn, cho nên thay thế hắn giảng truyện một chút, không ngờ lại bị thư đồng ngươi mắng cho xối xả như tát nước vào mặt.
Triệu Tử Văn nhớ lại ngày đó, Tô Đông Pha cũng ăn mặc như tú tài nghèo nàn này, ai mà biết được lão ta lại là Thái sư đức cao vọng trọng của Kinh quốc cơ chứ? Đã thế, lão lại còn tự xưng là chỉ là một tú tài nghèo, Triệu Tử Văn cơ bản là không hề phát giác ra lão chính là Tô Thức ở triều Tống nổi danh trong lịch sử.
Không phải là trùng hợp đến thế chứ? Ta vừa đắc tội một loạt với Lý Thanh Chiếu, Tần Quán, Tô Thức ở thế giới này. Lúc trước thì mắng Lý tài nữ là quả phụ, Tần Quán là người đã chết, sau lại mắng Tô Thức này giả mạo thuyết thư tiên sinh, kể truyện rắm chó không kêu. Triệu Tử Văn cảm giác lúc này đầu xoay như chong chóng, giống như đang trong cơn mơ vậy.
Tô Đông Pha thấy Triệu Tử Văn không đáp hồi lâu, cười nói:
- Triệu tiểu huynh, ngươi không sao chứ? Ngày đó ta cũng không có trách ngươi, ngược lại, lại thấy ngươi học thức kinh người. Lão phu thật sự là rất may mắn.
"Bảo sao mà Điền Hổ nói là Tô đại nhân gì đó cũng đề cử với vị đại quan kia cho mình làm Tể tướng. Hóa ra là do mình và Tô đại nhân này đã sớm biết nhau." Triệu Tử Văn vô cùng cảm thán sự trùng hợp này, ngượng ngùng cười nói:
- Không dám trèo cao.
Mọi người nghe hai người nói chuyện, cũng lờ mờ hiểu được nguyên do. Đại để là cách đây không lâu khi Tô Thái sư đến Hàng Châu du ngoạn, trên đường đi có qua một quán kể chuyện, mà vị thuyết thư tiên sinh kia thì nói đến chỗ gay cấn lại đột nhiên đóng cửa. Tô Thái sư là người hào phóng, không theo khuôn mẫu nào cả, cho nên thay thế thuyết thư tiên sinh kể tiếp chuyện, không ngờ là lại gặp phải thư đồng này. Thư đồng rất không đồng ý với những gì lão kể, lại mắng cho Tô Thái sư một trận. Nhưng Tô Thái sư lại vô cùng tán thưởng thư đồng này, cho nên cái này gọi là không đánh nhau vỡ đầu thì không nhận ra người tri kỷ.
Tô Đông Pha thấy mọi người vẫn còn nghi hoặc, liền kể lại một lần sự tình hôm đó. Khi mới bắt đầu, mọi người đều tức giận thư đồng này dám nhục mạ Tô Thái sư, nhưng khi nghe Tô đại nhân thuật lại những lời nói của Triệu Tử Văn ngày đó thì tất cả đều choáng váng: "Kinh Kha chỉ là một gã mãng phu chứ anh hùng cái gì. Hắn không nên giết Doanh Chính. Nếu như Doanh Chính không chết, nước Tần chỉ mất mười lăm năm để thống nhất được sáu nước. Trong khi đó, nước Triệu phải mất đến một trăm năm, còn dài hơn nước Tần tám mươi lăm năm. Trong tám mươi lăm năm đó, thiên tai chiến tranh đã làm chết bao nhiêu lê dân trăm họ? Bao nhiêu người phải trôi dạt khắp nơi, mất đi thân nhân? Tần vương tuy rằng tàn bạo, nhưng ông ta lại có thể cứu dân chúng ra khỏi họa thiên tai, có thể giúp cho mấy trăm vạn dân chúng không phải chịu cảnh lầm than thời chiến loạn. Nếu như Tần vương không chết, thì rõ ràng công lớn hơn tội. Thế mà giờ người đời ai cũng nói Doanh Chính là bạo quân, tiếng xấu bêu danh muôn đời. Thật đáng thương, mà cũng thật đáng buồn!"
"Đáng thương, mà lại thật đáng buồn!" Mọi người lắng nghe đến xuất thần, cho đến khi Tô Thái sư nói xong câu cuối cùng thì không khỏi thở dài một hơi, lại càng thêm bội phục thư đồng này kiến thức xa, học thức kinh người. Trên mặt mọi người cũng hiện ra vài phần sùng kính.
Tô đại nhân nói xong thì nhìn Triệu Tử Văn một cách ý tứ sâu xa, thấy hắn không phản ứng gì, lại quay sang Dư Thế Phong nói:
- Thế Phong, vừa rồi các ngươi đang cười cái gì đó?
Câu đối này quá rõ ràng là rất hay rồi, Dư Thế Phong liền kể lại chuyện vế đối với vế sau cho Tô đại nhân nghe.
- Ha ha......
Tô Đông Pha cười phá lên sảng khoái, nói:
- Vế đối này quả thật rất thú vị. Có điều là phải chúc mừng Thế Phong huynh có lương tế đã.
Dư Tư Lăng khuôn mặt ửng hồng từ trên nội đường đi tới, khom người nói với Tô Đông Pha: - Lăng Nhi ra mắt Tô bá bá.
Tô Đông Pha nhìn thấy Dư Tư Lăng trong trang phục nữ tử thì cũng thấy lạ, hơi ngẩn ra, rồi lại cười nói:
- Tư Lăng, một năm không gặp, không nghĩ là cháu đã thay đổi nhiều như thế, lại sắp gả cho người ta rồi.
Tư Lăng cúi mặt cười, gắt khẽ:
- Tô bá bá cũng giễu cợt cháu!
- Sao không thấy Minh Kiệt đâu?
Dư Thế Phong chỉ thấy một mình Dư Tư Lăng tiến lên thi lễ thì hỏi nàng.
Dư Tư Lăng đáp:
- Con bảo Minh Kiệt đi đọc sách rồi.
Trên đời này Dư Minh Kiệt sợ nhất là tỷ tỷ Dư Tư Lăng của hắn. Tỷ tỷ bảo hắn đi đọc sách, hắn còn chưa dám không đi. Dư đại nhân cũng biết điều đó, cho nên gật đầu, không hỏi đến nữa.
- Tô đại nhân, tối nay quan viên Tiền Đường chúng tôi đã bày yến tiệc tại Hội Tân Lâu, hy vọng đại nhân có thể giá lâm.
Mã Tuần phủ ôm quyền nói với Tô Đông Pha.
Tô Đông Pha cũng không phải người khách sáo, lão hào phóng cười nói:
- Đa tạ Mã đại nhân đã thịnh tình khoản đãi. Tối nay ta và Dư đại nhân sẽ cùng đến.
Những quan viên và thương nhân đến Dư phủ đều là vì nghênh đón Tô Thái sư. Hơn nữa là muốn tỏ ý thịnh tình của chủ nhà, mời lão dự một bữa thịnh yến rồi sau đó "kết nối tình cảm".
Tô đại nhân lại chuyển đề tài, cười nói:
- Dường như mọi người rất hứng thú với vế đối này. Không bằng để ta thay mặt Tư Lăng ra một vế đối cho Triệu tiểu huynh. Thế nào?
Phương Chính đứng đầu cười nói:
- Hôm nay học sinh có may mắn được kiến thức tài học của Tô đại nhân rồi.
Tô đại nhân mỉm cười gật đầu với Phương Chính, lại nói với Triệu Tử Văn đang đứng với dáng vẻ bất cần đời:
- Triệu tiểu huynh, có dám tiếp vế đối của ta không?
Hiện nay, Tô đại nhân chính là mưu thần nhiều tuổi nhất của Đại Kinh, lại được hoàng đế rất tín nhiệm, chỉ cần là quan viên nhỏ tuổi hơn lão đều tự xưng là học sinh của lão.
Triệu Tử Văn bĩu môi nói:
- Chỉ cần không bắt ta ra câu đối là được, chứ đối câu đối thì chả sao cả.
Vừa rồi là tân lang ra đối cho tân nương. Hôm nay Tô đại nhân lại thay mặt tân nương ra vế đối, cũng coi như hợp tình hợp lý. Tô đại nhân lơ đãng nhìn xung quanh, chợt thấy một gia đinh đang dùng búa đốn một thân cây già trong hoa viên, linh cơ vừa động, cười nói:
- Thụ dĩ bán khô hưu túng phủ!
(Dịch nghĩa:
Cây đã khô héo rồi thì phải dùng rìu thôi)
- Đối hay!
Tô Đông Pha vừa dứt lời thì mọi người đều trầm trồ khen ngợi, ra sức nịnh nọt.
Triệu Tử Văn không đối ngay vế đối này mà cười nói với Tô đại nhân:
- Tô đại nhân, gia đinh này chặt cây hình như không liên quan gì đến ngài thì phải.
Tô đại nhân vân vê chòm râu bạc trắng, cười ha hả nói:
- Đương nhiên là không liên quan gì đến lão phu cả. Chỉ là từ đó mà đưa ra vế đối được thôi.
Khóe miệng Triệu Tử Văn khẽ nhếch lên, cười cười nói:
- Quả nhiên nhất điểm bất tương can!
(Dịch nghĩa:
Quả nhiên là chẳng liên quan gì)
Mọi người hơi mơ hồ. Thư đồng này nói một hồi mà vẫn chưa đi thẳng vào chủ đề. Một lão già khó nhịn nổi, nói:
- Triệu tiểu ca, ngươi nói cả nửa ngày rồi cũng chưa đối ra được vế dưới. Mau mau đối nhanh lên đi.
- Ha ha......, Triệu tiểu huynh quả là rất có tài học.
Tô Đông Pha là người phản ứng sớm nhất, cười sang sảng nói tiếp:
- Đối quả thực rất êm tai.
Mọi người sửng sốt một lúc lâu mới nhớ lại câu nói vừa rồi: "Quả nhiên nhất điểm bất tương can!", mới phát hiện ra câu này chính là vế dưới. Tô đại nhân đưa ra vế trên, thì vế dưới chính là vế đối của thư đồng rồi. Bọn họ không nhịn nổi đều cười lên, cảm thán thư đồng này sáng tạo nhanh nhẹn, nhanh như thế đã đối được vế đối này rồi. Mà vế dưới đúng là tuyệt đối, đến bọn họ cũng không nhận ra là câu đối đã được đối rồi. Lão già tính cách thẳng thắn hơi đỏ mặt lui về chỗ ngồi, một lúc lâu sau cũng không dám nói gì nữa.
Dư Tư Lăng thì múm mím cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, thân thể mềm mại khẽ run, ánh mắt dịu dàng nhìn Triệu Tử Văn chăm chú......
- Tướng công......, huynh thật lợi hại!
Dư Tư Lăng bước qua một bước, đứng bên cạnh Triệu Tử Văn, khẽ nói.
Triệu Tử Văn cứ mỗi lần nghe thấy hai chữ "tướng công" nũng nịu thì toàn thân nóng lên, nhưng Lăng Nhi đang mang thai, muốn ăn mà không ăn được, hắn khẽ cười nói lại bên tai nàng:
- Sự lợi hại của tướng công nàng còn ở chỗ khác kia.
Lăng Nhi nghe mà tâm thần nhộn nhạo, khuôn mặt đỏ lên, không dám nói gì nữa chỉ sợ tướng công lại đáp lại một câu nào đó ngượng hết cả người.
Triệu Tử Văn ôm quyền nói:
- Nhạc phụ đại nhân, Tô đại nhân, ta còn có chút việc, xin được cáo lui trước.
Hôm nay mục đích chính là nghênh đón Tô Thái sư, hắn có tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì hết. Ở một lúc Tô đại nhân này lại hỏi cái nọ hỏi cái kia, phiền ra. Vẫn nên đi trước là hơn.
Nếu Triệu Tử Văn và Tô đại nhân đã biết nhau, Dư đại nhân cũng không cần phải giới thiệu gì cả nữa, nên lão cũng không cản trở, chỉ hỏi lại Triệu Tử Văn:
- Không biết hiền tế khi nào thì đón Lăng Nhi về?
Triệu Tử Văn cười đáp:
- Chờ khi con lên kinh trở về thì sẽ chính thức tới đón Lăng Nhi.
Những người ngồi đây đều biết năm nay Tiền Đường có không ít tài tử vào kinh dự thi. Thiếu gia Hạ phủ cũng phải đi. Triệu Tử Văn hiện giờ vẫn còn nửa năm khế ước làm thư đồng, đương nhiên là phải cùng thiếu gia Hạ phủ vào kinh dự thi rồi.
Dư đại nhân gật đầu nói:
- Vậy thì chờ sau khi ngươi trở lại sẽ chọn ngày tốt tới đón Lăng Nhi.
Dư Tư Lăng tươi tỉnh khẽ cúi đầu, hạnh phúc thẹn thùng lại khiến mọi người cười một trận.
Triệu Tử Văn gật đầu, nhưng trong lòng lại cười thầm, "Nếu lão nhân này mà biết Lăng Nhi có bầu thì không đến liều mạng với ta mới lạ, làm sao dám chờ ta lên kinh rồi mới gả Lăng Nhi cho được. Rất may là bí mật này cũng chỉ có rất ít người biết được."
- Triệu tiểu huynh, phủ đệ của ngươi ở đâu? Ta tiện thể đến hỏi thăm ngươi.
Tô Đông Pha chợt nói một câu khiến người ta sốc nặng.
Triệu Tử Văn nghe nói mà cả kinh, vừa định đi ra ngoài cửa thiếu chút nữa thì vấp ngay phải cánh. "Tô Thái sư đến thăm hỏi ta á? Không nghe lầm đấy chứ?" Nhưng hắn vẫn thản nhiên nói:
- Tô đại nhân không cần tốn công tốn sức làm gì. Để ta tranh thủ có thời gian sẽ đến thăm hỏi Tô Thái sư mới đúng.
Hắn nói xong thì hành lễ với nhạc phụ đại nhân, nháy mắt với Lăng Nhi một cái rồi xoay người rời đi.
"Triệu đại tướng quân ngươi mà sẽ đến thăm hỏi ta sao?" Tô Đông Pha ánh mắt giảo hoạt còn trong lòng lại thầm nhủ, vừa nghĩ vừa nhìn về bóng dáng Triệu Tử Văn đang rời đi xa dần.
/424
|