Hạ Bình hai vai run lên bần bật, ôm chặt lấy eo lưng Hạ Văn. Nàng mãi mãi ghi nhớ hình ảnh Hạ Văn một tay nắm ngang trường thương, một mình ngăn cản một cơ số cao thủ. Thân thể cao lớn ấy đã thay nàng chắn gió che mưa. Nàng khóc như hoa lê trong mưa, lẩm bẩm nói:
- Hạ Văn, đều là muội không tốt.
Dòng người qua lại trên chợ đều dừng bước chân, trợn mắt, há hốc mồm nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm chặt nhau ngay giữa đường giữa chợ, đến nỗi mấy lão giả phong kiến đang tản bộ cũng nhỏ giọng xì xào:
- Thật là đồi phong bại tục!
- Khụ, khụ.
Ba người Hạ Văn Đăng bất đắc dĩ ho nhẹ vài tiếng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì bảy người bọn họ không bị nhìn đến chết tươi mới là lạ.
Da mặt Triệu Tử Văn có dày hơn nữa cũng không đấu lại được trăm ngàn ánh mắt mọi người trên chợ đang nhìn vào chằm chặp, mặt cũng đỏ lên, ngượng ngùng cười nói:
- Hạ Bình, muội nhìn xem, không phải là ta vẫn khỏe khoắn lành lặn đây hay sao?
"Rốt cuộc thân phận nha đầu này là gì nhỉ? Ta sớm nên đoán ra nàng không phải là một tiểu thư đồng đơn giản như vậy chứ? Thư đồng nào có hình thức xinh tươi như thế? Nếu thật sự là thư đồng ở Hạ phủ, thì ma trảo của thiếu gia chắc sẽ không bỏ qua nàng đâu." Triệu Tử Văn nhìn thấy Hạ Bình thì trong lòng không kìm nổi lại thầm nhủ.
Hôm nay Hạ Bình mặc một áo dài màu phấn hồng, áo khoác không tay, tóc tai chỉnh tề, nét mi như nước mùa xuân, ánh mắt long lanh mọng nước, dáng điệu mềm mại động lòng người khiến cho đám công tử cố tình đi tới đi lui quanh đó ngẩn ngơ cả bước chân. Bất thình lình, nàng vung nắm đấm nhỏ lên, ra sức đánh vào ngực hắn, nước mắt rơi như mưa, nói:
- Đáng ghét, đáng ghét. Huynh là đồ bại hoại đáng ghét! Hu hu hu, vì sao lại đánh muội ngất đi? Rồi vứt muội xuống….
"Hóa ra Hạ Văn cũng có cái sở thích này, đánh người ta bất tỉnh rồi mới ….. Lại còn không chịu trách nhiệm nữa". Ba kẻ sài lang bên cạnh cười ha hả, mắt sáng lên kì dị nhìn Triệu Tử Văn.
- Ha ha,
Triệu Tử Văn gặp ba ánh mắt sài lang này có chút đen tối nhìn mình thì mặt đỏ lên, cười ha hả nói:
- Đây… đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.
Triệu Tử Văn lại có cảm giác Hạ Bình trở mặt cũng quá là nhanh đi. Vừa rồi còn hối hận muốn chết. Giờ lại trách mình lẽ ra không được đánh nàng ngất đi. Làm nam nhân cũng thật khó khăn a…
- Hiểu lầm. Quả thật là hiểu lầm!
Phương Thiên Vũ cười ha hả, nói.
Biết ngay mà, bọn họ đúng là sẽ bỏ đá xuống giếng mà. Triệu Tử Văn buồn bực vô cùng, làm sao mà mình lại đi chơi với cái thể loại bạc bẽo thế không biết.
- Hạ Bình, đang ở chợ đấy.
Đại tiểu thư tiến lên, khẽ kéo góc áo của Hạ Bình, nói.
Bảo Nhi cũng hiểu nhầm, kéo tay áo Triệu Tử Văn nói:
- Đại ca, huynh không thể phụ Hạ Bình được.
Chẳng ai hiểu mình, Triệu Tử Văn khóc không thành tiếng, dịu dàng nói bên tai Hạ Bình:
- Hạ Bình, lần này đều là huynh không tốt. Về sau huynh sẽ không bao giờ … bỏ muội xuống thế nữa. Huynh bây giờ phải nói là thập tử nhất sinh mới trở về đấy.
Hạ Bình quả nhiên bị một chiêu này của hắn làm phân tán sự chú ý, sợ tới mức không dám khóc nữa, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai hắn:
- Hạ Văn, huynh không có chuyện gì đó chứ? Bọn họ vì sao phải …. Hạ Hổ lại còn không cho muội nói chuyện đêm đó với bất cứ ai nữa.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Muội xem không phải là ta vẫn nguyên vẹn đứng đây sao? Những người đã ức hiếp muội đều bị ta đánh cho chạy mất dép hết rồi.
Nghe giọng điệu thoải mái của hắn, Hạ Bình cũng nín khóc mỉm cười:
- Khoác lác! Muốn nói đến người ức hiếp ta, người đầu tiên chính là huynh đó. Chính huynh tự tính sổ với mình đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, ba người Hạng Tử Hiên đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu cứ tiếp tục đứng trên đường phố làm trò thế này, không phải bị người ta nhìn cho đến chết cũng bị người ta nói cho đến chết mất.
- Hạ Bình, Bảo Nhi, các muội muốn mua gì thì mua đi, huynh trả tiền.
Rốt cuộc cũng thu phục được Hạ Bình, Triệu Tử Văn thở phào một hơi, cười sảng khoái, nói.
- Thế chúng ta đây thì sao?
Hạ Văn Đăng đại biểu cho Giang Nam tam đại sài lang còn lại, cũng lên tiếng.
Triệu Tử Văn không chút khách khí, nói:
- Ta chỉ trả tiền cho nữ thôi. Nam thì tự túc.
- Thấy sắc thì quên nghĩa, trọng sắc khinh bạn.
Ba người Hạ Văn Đăng đều căm giận kêu lên.
Đại tiểu thư nghe thế trong lòng khẽ run lên, thất vọng cúi đầu. Vừa rồi người xấu chỉ bảo Hạ Bình và Bảo Nhi, cũng không nói gì đến nàng. Nhưng Đại tiểu thư vừa cúi đầu, trong nháy mắt chợt nghe thấy tiếng cười xấu xa:
- Đại tiểu thư, ngươi muốn mua cái gì ta cũng mua cho ngươi.
- Ta cũng …. Không cần đâu.
Trong lòng Đại tiểu thư rộn ràng nhảy múa, một cảm giác ngọt ngào dâng lên, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Triệu Tử Văn từ sau khi giải tỏa hiểu lầm với Lăng Nhi, hắn đã thông suốt rất nhiều. Với Đại tiểu thư cũng chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Ngày ấy đồng sinh cộng tử bên vách núi, một chút hiểu lầm nho nhỏ đó thì đáng cái gì, lại quay về đối xử tốt với nàng, cười hì hì bảo:
- Đại tiểu thư, đúng là không cần ư?
Đại tiểu thư dường như bị hắn nhìn thấu cả tâm sự, trong lòng run lên, trên mặt ửng hồng, thân thể mềm mại khẽ xoay đi, dẫn đầu hòa vào dòng người trên chợ.
Hạ Bình không muốn nghĩ nhiều thêm xem đêm đó phát sinh chuyện gì. Thấy Hạ Văn bình an vô sự, lại vừa phát tiết bực tức với hắn rồi, tâm tình tốt hẳn lên, kêu gọi Đại tiểu thư:
- Tiểu thư, đợi ta đã.
Dáng người Hạ Bình duyên dáng yêu kiều chạy xuyên qua dòng người, vui vẻ đuổi theo Đại tiểu thư. Triệu Tử Văn cũng tươi cười, nhưng trong lòng lại lo lắng mơ hồ, "Hạ Bình vẫn chưa biết thân thế của nàng, mà Điền Hổ lại không chịu nói ra. Tóm lại là Hạ Bình giống như một nan đề thật khó giải quyết. Nhưng chính mình đã từng hứa hẹn bất kể ra sao cũng sẽ đều bảo hộ nàng."
- Chúng ta đi thôi.
Hạng Tử Hiên thấy Đại tiểu thư vô cùng vui vẻ. Hôm nay có cơ hội có thể thân cận với nàng, làm sao hắn bỏ qua cơ hội tốt vậy được chứ, cười cười bám theo luôn.
"Xem ra là Hạng huynh vẫn không chịu từ bỏ hi vọng. Tội gì mà phải khổ thế chứ? Đại tiểu thư căn bản là tâm hồn băng giá rồi.", Triệu Tử Văn thầm thở dài, cũng tiến đến bắt kịp cả bọn.
Hạng Tử Hiên đã thầm mến Đại tiểu thư bao lâu, Triệu Tử Văn cũng không biết. Nhưng mà tiểu vương gia này giờ đã hai mươi hai tuổi đầu, đến giờ vẫn chưa thành thân, có lẽ chính là vì Đại tiểu thư. Nhưng Đại tiểu thư lại hoàn toàn ra vẻ thờ ơ, cũng không biết là ai mới có thể cảm động được trái tim băng giá của mỹ nhân này nữa.
- Hạ Văn, muội muốn cái này… Hạ Văn, muội muốn cái kia…
Hạ Bình đứng trước hàng bán trang sức ở vỉa hè, không hề khách khí đòi Triệu Tử Văn cái này cái nọ.
Bảo Nhi cũng bị lây, dịu dàng nói với đại ca:
- Đại ca, muội muốn cái này.
Hai nha đầu này quả thực là không hề khách khí. Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Đều có thể. Các muội cứ chọn thoải mái đi.
Hạ Bình cầm lấy một đôi vòng ngọc đeo lên tay. Vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay trong suốt thật tương xứng, đúng là làn da tuyết trắng bóng loáng như ngọc, làm nổi bật cả hai má hồng nhuận, tăng thêm vẻ thẹn thùng vô hạn.
Ông chủ quán béo múp míp, cười híp cả mắt lại lộ rõ bản sắc gian thương, nịnh hót:
- Cô nương, cô đeo đôi vòng ngọc này thực sự là rất đẹp.
Hạ Bình ngây thơ, tươi cười duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nâng cánh tay lên, nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, đẹp không?
Triệu Tử Văn ở thế giới trước cũng thường xuyên cùng bạn gái đi dạo phố, nhưng lần nào hắn cũng không tình nguyện. Đi dạo phố mua sắm đều là chuyện đàn bà, đàn ông chỉ phụ trách chuyện trả tiền mua đồ này nọ, đã mệt thì chớ lại còn tốn kém – làm gì có ai tình nguyện muốn đi. Nhưng hôm nay Triệu Tử Văn phóng tay một bữa, cùng hai lão bà đi dạo phố đương nhiên là nguyện ý rồi. Hắn nhìn cổ tay trong suốt của Hạ Bình, vừa lòng cười nói:
- Hạ Bình, muội đeo cái gì cũng đẹp hết.
Hạ Bình phùng má, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Hừ, cái gì cũng đẹp hết. Đúng là đồ nịnh bợ!
Nhưng trong ánh mắt nàng thì tràn ngập vẻ ngọt ngào, tươi tắn, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
- Đại ca, muội dùng son này có được không?
Bảo Nhi không biết từ khi nào đã chú ý đến cách ăn mặc, khẽ cười thoa nhẹ một lớp son. Mày liễu mắt hạnh, nét mi uốn lượn, môi hồng điểm chút son nhạt lại làm bật lên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ kiều mỵ dịu dàng khiến Giang Nam Tứ Đại Sài Lang đứng nhìn ngẩn cả người.
- Đẹp lắm, đẹp lắm.
Triệu Tử Văn cảm thấy hạ thân nóng lên. Sao mà không đẹp được cơ chứ. Buổi tối nhất định phải giáo huấn nha đầu này cho tử tế mới được, dám phạm tội dụ hoặc tướng công giữa đường giữa chợ.
Bảo Nhi thấy ánh mắt nóng bỏng như lửa cháy của Triệu Tử Văn thì đã đoán ra được là đại ca bây giờ không biết là đang nghĩ đến chuyện sẽ giáo huấn mình bằng cái tư thế xấu hổ thế nào nữa. Nàng thẹn thùng vô hạn, cúi đầu gắt gỏng:
- Đại ca!
- Hừ, huynh là cái đồ phóng đãng.
Nắm đấm nhỏ bé của Hạ Văn lại đấm vào eo Triệu Tử Văn, sẵng giọng:
- Ai cho huynh ức hiếp Bảo Nhi.
Cảnh ba người liếc mắt đưa tình đều được tam đại sài lang và Đại tiểu thư chứng kiến hết. Tam đại sài lang đều là người cô đơn, thấy cảnh đó mà vô cùng ghen tị, căm giận cái gã Hạ Văn này làm sao mà lại có lắm nhân duyên như thế chứ, hơn nữa, lại còn là loại "gặp Phật thì sát Phật, gặp thần thì sát thần".
Hạng Tử Hiên cũng không bỏ qua cơ hội, thản nhiên cười nói với Đại tiểu thư:
- Hạ tiểu thư, nàng thích trang sức nào?
Hôm nay tiểu vương gia Hạng Tử Hiên mặc một bộ đồ thư sinh màu trắng, sắc mặt như ngọc, sống mũi sắc sảo, khóe miệng thản nhiên mỉm cười lại khiến cho người ta như muốn đắm chìm trong gió xuân. Không chỉ tướng mạo như Phan An, mà còn có phong độ hơn hẳn, khiến cho vô số nử tử thanh xuân qua lại trên chợ đều tập trung ánh nhìn về phía này.
"Ta ngất mất! Rõ là đẹp trai thật lợi thế!" Triệu Tử Văn không khỏi cười mắng thầm.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Đại tiểu thư không hề biến chuyển gì, khẽ cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Vương gia, ta không thích những trang sức này.
Hạng Tử Hiên thầm khẽ thở dài, trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ cô đơn. Nhưng hắn không muốn người khác coi thường mình, thần sắc ảm đạm thoáng qua, lại cười nói với Đại tiểu thư:
- Hạ tiểu thư nếu không thích trang sức, vậy chúng ta đi nơi khác đi.
- Ngươi xem tiểu vương gia không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại là Vương gia hiển quý. Vì sao Hạ tiểu thư lại thủy chung không thích chàng? Nếu ta mà là Hạ tiểu thư, ta đã sớm vừa lòng đến ngất đi được.
Một nữ tử đứng phía sau Giang Nam Tứ Đại Sài Lang, vừa cắn cắn khăn tay vừa động tình nhìn Hạng Tử Hiên lẩm bẩm.
Một nử tử khác lại khẽ cười, nói:
- Hạ tiểu thư này đã hơn hai mươi tuổi rồi. Giao thừa năm ngoái, Hạ tướng quân quay về Hàng Châu đã lo lắng chuyện Hạ tiểu thư lần lữa không chịu gả ra ngoài, vốn là muốn tổ chức cái gì mà tỉ võ chiêu thân, tuyển ra hiền tế. Chẳng may biên ải báo về quân tình khẩn cấp nên đành từ bỏ ý định. Năm nay Hạ tướng quân trở về chắc chắn sẽ tổ chức. Tiểu vương gia văn võ toàn tài, nhất định là có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
- Hạ Văn, đều là muội không tốt.
Dòng người qua lại trên chợ đều dừng bước chân, trợn mắt, há hốc mồm nhìn đôi nam nữ trẻ tuổi đang ôm chặt nhau ngay giữa đường giữa chợ, đến nỗi mấy lão giả phong kiến đang tản bộ cũng nhỏ giọng xì xào:
- Thật là đồi phong bại tục!
- Khụ, khụ.
Ba người Hạ Văn Đăng bất đắc dĩ ho nhẹ vài tiếng. Nếu cứ tiếp tục thế này thì bảy người bọn họ không bị nhìn đến chết tươi mới là lạ.
Da mặt Triệu Tử Văn có dày hơn nữa cũng không đấu lại được trăm ngàn ánh mắt mọi người trên chợ đang nhìn vào chằm chặp, mặt cũng đỏ lên, ngượng ngùng cười nói:
- Hạ Bình, muội nhìn xem, không phải là ta vẫn khỏe khoắn lành lặn đây hay sao?
"Rốt cuộc thân phận nha đầu này là gì nhỉ? Ta sớm nên đoán ra nàng không phải là một tiểu thư đồng đơn giản như vậy chứ? Thư đồng nào có hình thức xinh tươi như thế? Nếu thật sự là thư đồng ở Hạ phủ, thì ma trảo của thiếu gia chắc sẽ không bỏ qua nàng đâu." Triệu Tử Văn nhìn thấy Hạ Bình thì trong lòng không kìm nổi lại thầm nhủ.
Hôm nay Hạ Bình mặc một áo dài màu phấn hồng, áo khoác không tay, tóc tai chỉnh tề, nét mi như nước mùa xuân, ánh mắt long lanh mọng nước, dáng điệu mềm mại động lòng người khiến cho đám công tử cố tình đi tới đi lui quanh đó ngẩn ngơ cả bước chân. Bất thình lình, nàng vung nắm đấm nhỏ lên, ra sức đánh vào ngực hắn, nước mắt rơi như mưa, nói:
- Đáng ghét, đáng ghét. Huynh là đồ bại hoại đáng ghét! Hu hu hu, vì sao lại đánh muội ngất đi? Rồi vứt muội xuống….
"Hóa ra Hạ Văn cũng có cái sở thích này, đánh người ta bất tỉnh rồi mới ….. Lại còn không chịu trách nhiệm nữa". Ba kẻ sài lang bên cạnh cười ha hả, mắt sáng lên kì dị nhìn Triệu Tử Văn.
- Ha ha,
Triệu Tử Văn gặp ba ánh mắt sài lang này có chút đen tối nhìn mình thì mặt đỏ lên, cười ha hả nói:
- Đây… đều là hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà.
Triệu Tử Văn lại có cảm giác Hạ Bình trở mặt cũng quá là nhanh đi. Vừa rồi còn hối hận muốn chết. Giờ lại trách mình lẽ ra không được đánh nàng ngất đi. Làm nam nhân cũng thật khó khăn a…
- Hiểu lầm. Quả thật là hiểu lầm!
Phương Thiên Vũ cười ha hả, nói.
Biết ngay mà, bọn họ đúng là sẽ bỏ đá xuống giếng mà. Triệu Tử Văn buồn bực vô cùng, làm sao mà mình lại đi chơi với cái thể loại bạc bẽo thế không biết.
- Hạ Bình, đang ở chợ đấy.
Đại tiểu thư tiến lên, khẽ kéo góc áo của Hạ Bình, nói.
Bảo Nhi cũng hiểu nhầm, kéo tay áo Triệu Tử Văn nói:
- Đại ca, huynh không thể phụ Hạ Bình được.
Chẳng ai hiểu mình, Triệu Tử Văn khóc không thành tiếng, dịu dàng nói bên tai Hạ Bình:
- Hạ Bình, lần này đều là huynh không tốt. Về sau huynh sẽ không bao giờ … bỏ muội xuống thế nữa. Huynh bây giờ phải nói là thập tử nhất sinh mới trở về đấy.
Hạ Bình quả nhiên bị một chiêu này của hắn làm phân tán sự chú ý, sợ tới mức không dám khóc nữa, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai hắn:
- Hạ Văn, huynh không có chuyện gì đó chứ? Bọn họ vì sao phải …. Hạ Hổ lại còn không cho muội nói chuyện đêm đó với bất cứ ai nữa.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Muội xem không phải là ta vẫn nguyên vẹn đứng đây sao? Những người đã ức hiếp muội đều bị ta đánh cho chạy mất dép hết rồi.
Nghe giọng điệu thoải mái của hắn, Hạ Bình cũng nín khóc mỉm cười:
- Khoác lác! Muốn nói đến người ức hiếp ta, người đầu tiên chính là huynh đó. Chính huynh tự tính sổ với mình đi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Rốt cuộc sau cơn mưa trời lại sáng, ba người Hạng Tử Hiên đồng thời lau mồ hôi lạnh trên trán. Nếu cứ tiếp tục đứng trên đường phố làm trò thế này, không phải bị người ta nhìn cho đến chết cũng bị người ta nói cho đến chết mất.
- Hạ Bình, Bảo Nhi, các muội muốn mua gì thì mua đi, huynh trả tiền.
Rốt cuộc cũng thu phục được Hạ Bình, Triệu Tử Văn thở phào một hơi, cười sảng khoái, nói.
- Thế chúng ta đây thì sao?
Hạ Văn Đăng đại biểu cho Giang Nam tam đại sài lang còn lại, cũng lên tiếng.
Triệu Tử Văn không chút khách khí, nói:
- Ta chỉ trả tiền cho nữ thôi. Nam thì tự túc.
- Thấy sắc thì quên nghĩa, trọng sắc khinh bạn.
Ba người Hạ Văn Đăng đều căm giận kêu lên.
Đại tiểu thư nghe thế trong lòng khẽ run lên, thất vọng cúi đầu. Vừa rồi người xấu chỉ bảo Hạ Bình và Bảo Nhi, cũng không nói gì đến nàng. Nhưng Đại tiểu thư vừa cúi đầu, trong nháy mắt chợt nghe thấy tiếng cười xấu xa:
- Đại tiểu thư, ngươi muốn mua cái gì ta cũng mua cho ngươi.
- Ta cũng …. Không cần đâu.
Trong lòng Đại tiểu thư rộn ràng nhảy múa, một cảm giác ngọt ngào dâng lên, nhưng lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
Triệu Tử Văn từ sau khi giải tỏa hiểu lầm với Lăng Nhi, hắn đã thông suốt rất nhiều. Với Đại tiểu thư cũng chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi. Ngày ấy đồng sinh cộng tử bên vách núi, một chút hiểu lầm nho nhỏ đó thì đáng cái gì, lại quay về đối xử tốt với nàng, cười hì hì bảo:
- Đại tiểu thư, đúng là không cần ư?
Đại tiểu thư dường như bị hắn nhìn thấu cả tâm sự, trong lòng run lên, trên mặt ửng hồng, thân thể mềm mại khẽ xoay đi, dẫn đầu hòa vào dòng người trên chợ.
Hạ Bình không muốn nghĩ nhiều thêm xem đêm đó phát sinh chuyện gì. Thấy Hạ Văn bình an vô sự, lại vừa phát tiết bực tức với hắn rồi, tâm tình tốt hẳn lên, kêu gọi Đại tiểu thư:
- Tiểu thư, đợi ta đã.
Dáng người Hạ Bình duyên dáng yêu kiều chạy xuyên qua dòng người, vui vẻ đuổi theo Đại tiểu thư. Triệu Tử Văn cũng tươi cười, nhưng trong lòng lại lo lắng mơ hồ, "Hạ Bình vẫn chưa biết thân thế của nàng, mà Điền Hổ lại không chịu nói ra. Tóm lại là Hạ Bình giống như một nan đề thật khó giải quyết. Nhưng chính mình đã từng hứa hẹn bất kể ra sao cũng sẽ đều bảo hộ nàng."
- Chúng ta đi thôi.
Hạng Tử Hiên thấy Đại tiểu thư vô cùng vui vẻ. Hôm nay có cơ hội có thể thân cận với nàng, làm sao hắn bỏ qua cơ hội tốt vậy được chứ, cười cười bám theo luôn.
"Xem ra là Hạng huynh vẫn không chịu từ bỏ hi vọng. Tội gì mà phải khổ thế chứ? Đại tiểu thư căn bản là tâm hồn băng giá rồi.", Triệu Tử Văn thầm thở dài, cũng tiến đến bắt kịp cả bọn.
Hạng Tử Hiên đã thầm mến Đại tiểu thư bao lâu, Triệu Tử Văn cũng không biết. Nhưng mà tiểu vương gia này giờ đã hai mươi hai tuổi đầu, đến giờ vẫn chưa thành thân, có lẽ chính là vì Đại tiểu thư. Nhưng Đại tiểu thư lại hoàn toàn ra vẻ thờ ơ, cũng không biết là ai mới có thể cảm động được trái tim băng giá của mỹ nhân này nữa.
- Hạ Văn, muội muốn cái này… Hạ Văn, muội muốn cái kia…
Hạ Bình đứng trước hàng bán trang sức ở vỉa hè, không hề khách khí đòi Triệu Tử Văn cái này cái nọ.
Bảo Nhi cũng bị lây, dịu dàng nói với đại ca:
- Đại ca, muội muốn cái này.
Hai nha đầu này quả thực là không hề khách khí. Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Đều có thể. Các muội cứ chọn thoải mái đi.
Hạ Bình cầm lấy một đôi vòng ngọc đeo lên tay. Vòng ngọc xanh biếc trên cổ tay trong suốt thật tương xứng, đúng là làn da tuyết trắng bóng loáng như ngọc, làm nổi bật cả hai má hồng nhuận, tăng thêm vẻ thẹn thùng vô hạn.
Ông chủ quán béo múp míp, cười híp cả mắt lại lộ rõ bản sắc gian thương, nịnh hót:
- Cô nương, cô đeo đôi vòng ngọc này thực sự là rất đẹp.
Hạ Bình ngây thơ, tươi cười duyên dáng, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, nâng cánh tay lên, nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, đẹp không?
Triệu Tử Văn ở thế giới trước cũng thường xuyên cùng bạn gái đi dạo phố, nhưng lần nào hắn cũng không tình nguyện. Đi dạo phố mua sắm đều là chuyện đàn bà, đàn ông chỉ phụ trách chuyện trả tiền mua đồ này nọ, đã mệt thì chớ lại còn tốn kém – làm gì có ai tình nguyện muốn đi. Nhưng hôm nay Triệu Tử Văn phóng tay một bữa, cùng hai lão bà đi dạo phố đương nhiên là nguyện ý rồi. Hắn nhìn cổ tay trong suốt của Hạ Bình, vừa lòng cười nói:
- Hạ Bình, muội đeo cái gì cũng đẹp hết.
Hạ Bình phùng má, chu cái miệng nhỏ nhắn ra, nói:
- Hừ, cái gì cũng đẹp hết. Đúng là đồ nịnh bợ!
Nhưng trong ánh mắt nàng thì tràn ngập vẻ ngọt ngào, tươi tắn, bộ dạng đáng yêu vô cùng.
- Đại ca, muội dùng son này có được không?
Bảo Nhi không biết từ khi nào đã chú ý đến cách ăn mặc, khẽ cười thoa nhẹ một lớp son. Mày liễu mắt hạnh, nét mi uốn lượn, môi hồng điểm chút son nhạt lại làm bật lên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ kiều mỵ dịu dàng khiến Giang Nam Tứ Đại Sài Lang đứng nhìn ngẩn cả người.
- Đẹp lắm, đẹp lắm.
Triệu Tử Văn cảm thấy hạ thân nóng lên. Sao mà không đẹp được cơ chứ. Buổi tối nhất định phải giáo huấn nha đầu này cho tử tế mới được, dám phạm tội dụ hoặc tướng công giữa đường giữa chợ.
Bảo Nhi thấy ánh mắt nóng bỏng như lửa cháy của Triệu Tử Văn thì đã đoán ra được là đại ca bây giờ không biết là đang nghĩ đến chuyện sẽ giáo huấn mình bằng cái tư thế xấu hổ thế nào nữa. Nàng thẹn thùng vô hạn, cúi đầu gắt gỏng:
- Đại ca!
- Hừ, huynh là cái đồ phóng đãng.
Nắm đấm nhỏ bé của Hạ Văn lại đấm vào eo Triệu Tử Văn, sẵng giọng:
- Ai cho huynh ức hiếp Bảo Nhi.
Cảnh ba người liếc mắt đưa tình đều được tam đại sài lang và Đại tiểu thư chứng kiến hết. Tam đại sài lang đều là người cô đơn, thấy cảnh đó mà vô cùng ghen tị, căm giận cái gã Hạ Văn này làm sao mà lại có lắm nhân duyên như thế chứ, hơn nữa, lại còn là loại "gặp Phật thì sát Phật, gặp thần thì sát thần".
Hạng Tử Hiên cũng không bỏ qua cơ hội, thản nhiên cười nói với Đại tiểu thư:
- Hạ tiểu thư, nàng thích trang sức nào?
Hôm nay tiểu vương gia Hạng Tử Hiên mặc một bộ đồ thư sinh màu trắng, sắc mặt như ngọc, sống mũi sắc sảo, khóe miệng thản nhiên mỉm cười lại khiến cho người ta như muốn đắm chìm trong gió xuân. Không chỉ tướng mạo như Phan An, mà còn có phong độ hơn hẳn, khiến cho vô số nử tử thanh xuân qua lại trên chợ đều tập trung ánh nhìn về phía này.
"Ta ngất mất! Rõ là đẹp trai thật lợi thế!" Triệu Tử Văn không khỏi cười mắng thầm.
Khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng của Đại tiểu thư không hề biến chuyển gì, khẽ cười nói:
- Đa tạ ý tốt của Vương gia, ta không thích những trang sức này.
Hạng Tử Hiên thầm khẽ thở dài, trong ánh mắt lập tức hiện lên vẻ cô đơn. Nhưng hắn không muốn người khác coi thường mình, thần sắc ảm đạm thoáng qua, lại cười nói với Đại tiểu thư:
- Hạ tiểu thư nếu không thích trang sức, vậy chúng ta đi nơi khác đi.
- Ngươi xem tiểu vương gia không chỉ có tướng mạo xuất chúng, lại là Vương gia hiển quý. Vì sao Hạ tiểu thư lại thủy chung không thích chàng? Nếu ta mà là Hạ tiểu thư, ta đã sớm vừa lòng đến ngất đi được.
Một nữ tử đứng phía sau Giang Nam Tứ Đại Sài Lang, vừa cắn cắn khăn tay vừa động tình nhìn Hạng Tử Hiên lẩm bẩm.
Một nử tử khác lại khẽ cười, nói:
- Hạ tiểu thư này đã hơn hai mươi tuổi rồi. Giao thừa năm ngoái, Hạ tướng quân quay về Hàng Châu đã lo lắng chuyện Hạ tiểu thư lần lữa không chịu gả ra ngoài, vốn là muốn tổ chức cái gì mà tỉ võ chiêu thân, tuyển ra hiền tế. Chẳng may biên ải báo về quân tình khẩn cấp nên đành từ bỏ ý định. Năm nay Hạ tướng quân trở về chắc chắn sẽ tổ chức. Tiểu vương gia văn võ toàn tài, nhất định là có thể ôm được mỹ nhân về nhà.
/424
|