- Đại ca còn không biết sao?
Lý tài nữ cười nói:
- Các chủ Quần Phương Các mời tài tử giai nhân Tiền Đường đến thuyền hoa mới dựng của Quần Phương Các, làm một chuyến du hành trên Tây Hồ.
Mỗi lần Quần Phương Các này tụ họp danh sĩ thượng lưu thì ai cũng muốn đến Tây Hồ cả. Triệu Tử Văn nói:
- Huynh nghĩ chắc Lâm Các chủ sẽ mời thiếu gia. Đến lúc đó chắc huynh sẽ đi theo.
- Thế là ngày mai muội có khả năng sẽ gặp được đại ca rồi.
Lý tài nữ che cái miệng nhỏ nhắn, cười cười nói.
Bộ ngực sữa xinh đẹp của Lý tài nữ khẽ run rẩy, đôi làn thu thủy tràn đầy nét dịu dàng, trong trẻo, làn môi anh đào thơm mát, hai má lúm đồng tiền khi cười đến lại thấy thiên kiều bá mị, dáng vẻ lay động lòng người khiến Triệu Tử Văn nhìn mà tim cứ đập bùm bụp không ngừng.
"Ôi chao, Lý đại tài nữ này trở nên kiều diễm như vậy từ lúc nào chứ? Thật là muốn mạng người ta mà." Triệu Tử Văn thầm nuốt nước miếng, nghĩ.
Du Tây Hồ ư? Ánh mắt của Bảo Nhi sáng lên, lúc lắc cánh tay đại ca, nói:
- Đại ca, muội cũng muốn đi, mang muội đi cùng được không?
Triệu Tử Văn khẽ nói bên tai Bảo Nhi:
- Thế đêm hôm ấy chúng ta lại làm lại từ phía sau lần nữa nhé, được không?
Bảo Nhi nghĩ đến đại ca đêm qua, từ phía sau ôm lấy mông nàng mà tiến nhập vào hoa tâm. Cái tư thế ngượng chết đi được ấy khiến nàng nóng bừng cả hai má, gắt gỏng:
- Đại ca…
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Nếu Lâm Các chủ mời thiếu gia đi, thì huynh sẽ mang muội đi. Xem như là tuần trăng mật sau tân hôn của chúng ta đi.
Lý Thanh Chiếu, Bảo Nhi và Triệu Tử Văn đã ở chung lâu ngày, hiểu được ngay ý tứ tuần trăng mật tân hôn này là gì. Bảo Nhi khẽ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ý tươi cười hạnh phúc, khẽ dựa đầu vào vai Triệu Tử Văn, dịu dàng nói:
- Đại ca, Bảo Nhi cảm thấy thật hạnh phúc!
- Nha đầu ngốc.
Triệu Tử Văn ôm thân thể mảnh mai, cười nói. Cả đêm qua mây mưa, Triệu Tử Văn và Bảo Nhi đã sớm là quan hệ huyết mạch tương liên. Nàng là thân nhân duy nhất trên thế giới này của hắn. Hắn làm sao lại có thể không đối tốt với nàng được cơ chứ.
Lý Thanh Chiếu nhìn dáng vẻ hai người thân mật với nhau, trong mắt bỗng nổi lên vẻ u sầu nhàn nhạt. Nàng nói với Triệu Tử Văn:
- Đại ca, muội hồi phủ trước đây. Ngày mai tái kiến!
Lý Thanh Chiếu thường xuyên đi một mình, Triệu Tử Văn lo lắng Trương Nhữ Chu sẽ ngầm trả thù nên nói với nàng:
- Huynh đưa muội về.
Lý Thanh Chiếu lúc này đã đi ra đến cửa, cũng không quay đầu lại, lắc đầu nói:
- Đại ca cứ chiếu cố Bảo Nhi đi. Nàng đi đứng có chút không tiện, muội sẽ thuê xe ngựa hồi phủ.
"Đi đứng không tiện", Bảo Nhi nghe thế mà xấu hổ đỏ cả mặt, vội cúi đầu, vừa hạnh phúc, vừa thẹn thùng dựa vào người đại ca.
Triệu Tử Văn nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Chiếu rời đi, trong lòng có chút ngạc nhiên. Hắn cảm thấy Lý Thanh Chiếu dường như là không giống với trước kia, có cảm giác không nói rõ ra được.
- Đại ca, chúng ta cũng về nhà đi.
Bảo Nhi cũng nhận thấy biến hóa của Lý Thanh Chiếu. Nhưng trong lòng nàng đang tràn ngập bóng dáng của đại ca, kéo cánh tay đại ca, ngọt ngào cười nói.
"Lý tài nữ này và Triệu Minh Thành chắc chắn là lại cãi nhau", Triệu Tử Văn thầm kết luận. Hắn quay lại, cười nói với Bảo Nhi:
- Trời tối mới dễ làm. Hay chúng ta chờ đến lúc tối trời hãy về nhà đi.
- Đại ca. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bảo Nhi nghe thấy lời chòng ghẹo, toàn thân nóng lên như lửa, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình.
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi ngực cong mông vểnh, dáng người quyến rũ, mắt đậm xuân tình thì hạ thân nóng lên. Hắn ôm chặt lấy Bảo Nhi từ phía sau, hạ thân nóng bỏng để ở trên mông Bảo Nhi, thừa dịp trên chợ không ai để ý đến tình cảnh trong cửa hàng, bàn tay tác quái lần tiến vào trong áo dài của Bảo Nhi, nhẹ nhàng đặt trên hai nụ hoa đỏ thắm.
"A", khuôn mặt Bảo Nhi nóng rực như lửa đốt, vô lực dựa cả vào người đại ca, không dám nhìn hắn. Tuy rằng không phải lần đầu bị đại ca bắt nạt, nhưng bắt nạt thế này thì là lần đầu tiên, huống chi lại đang ở trên chợ đông náo nhiệt thế này, nàng vừa sợ lại vừa thẹn, trong lòng mơ hồ dâng lên chút tư vị khó tả xiết, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa…
Trong cửa hàng vừa sáng sủa, lại vừa tối tối, da thịt non mịn của Bảo Nhi dường như lại càng thêm nhẵn nhụi, trắng nõn. Triệu Tử Văn cảm nhận được hai núm đẹp tươi kia đang nhẹ nhàng run rẩy. Khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận của Bảo Nhi thở gấp, hơi mở ra, giống như là vừa muốn nói cái gì, cực kỳ mê người.
Nha đầu này quá quyến rũ rồi. Triệu Tử Văn để hạ thân ngay ở sau cặp mông cực kỳ co dãn của Bảo Nhi, bàn tay to làm chuyện xấu lại chạm đến bộ ngực sữa vừa trắng trẻo, vừa mềm mại. Dục vọng toàn thân bừng bừng thiêu đốt khiến hắn thiếu chút nữa thì đóng cửa cửa hàng lại luôn, tử hình Bảo Nhi ngay tại chỗ. Bất quá chuyện này quá hoang đường, tốt hơn hết vẫn là nên quay về túp lều tranh làm chính sự thì hơn.
Bảo Nhi cả người nóng bỏng, kiều nhũ còn đang bị bàn tay đại ca thưởng thức, da thịt trắng nõn trước ngực dường như hồng hết cả lên. Nàng chưa từng trải qua tình huống thế này, cả người run lên, nói:
- Đại ca, huynh đúng là người xấu!
Triệu Tử Văn cười ha hả, có trách là trách nha đầu kia hiện giờ đúng là thiếu phụ ngây thơ trăm vẻ xinh đẹp, làm sao mà lòng hắn không loạn cho được cơ chứ. Thiếu chút nữa là tinh trùng xông lên tận não, đã tử hình nàng tại chỗ rồi. Hắn ngượng ngùng, cười nói:
- Bảo Nhi, chúng ta về nhà đi. Để ngày mai lại tới thu dọn cửa hàng sau.
- Vâng.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Bảo Nhi còn chưa nhạt bớt. Nàng cũng không biết trong giọng nói vì sao lại có vẻ hơi thất vọng.
- Đại ca về nhà sẽ tiếp tục làm chuyện xấu. Được không?
Triệu Tử Văn vừa cười vừa nói khẽ bên tai nàng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười xấu xa.
Bảo Nhi nhớ tới những tư thế xấu hổ với đại ca thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa mừng, xoay người nhào vào lòng đại ca, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Triệu Tử Văn đóng cửa cửa hàng lại xong, cùng Bảo Nhi ngọt ngào dắt tay nhau bước đi, bên Tây Hồ mỹ lệ, trở về "túp lều lý tưởng" của hắn.
Vào đông, Tây Hồ vẫn phồn hoa như thế. Phía trên Tây Hồ lại có vẻ đẹp không sao tả xiết. Đình đài, lầu các, nhà sàn hát ca, đèn sáng chập chờn, thúy liễu chiếu rọi, du khách dập dìu. Tài tử giai nhân ngồi trên thuyền hoa, cách một con thuyền cũng liếc mắt đưa tình với nhau. Du thuyền như thoi đưa làm mặt hồ gợn sóng. Mặt hồ phẳng lặng bắt đầu gợn sóng lăn tăn, dưới ánh đèn chiếu rọi thật đẹp mắt.
Lý tài nữ cười nói:
- Các chủ Quần Phương Các mời tài tử giai nhân Tiền Đường đến thuyền hoa mới dựng của Quần Phương Các, làm một chuyến du hành trên Tây Hồ.
Mỗi lần Quần Phương Các này tụ họp danh sĩ thượng lưu thì ai cũng muốn đến Tây Hồ cả. Triệu Tử Văn nói:
- Huynh nghĩ chắc Lâm Các chủ sẽ mời thiếu gia. Đến lúc đó chắc huynh sẽ đi theo.
- Thế là ngày mai muội có khả năng sẽ gặp được đại ca rồi.
Lý tài nữ che cái miệng nhỏ nhắn, cười cười nói.
Bộ ngực sữa xinh đẹp của Lý tài nữ khẽ run rẩy, đôi làn thu thủy tràn đầy nét dịu dàng, trong trẻo, làn môi anh đào thơm mát, hai má lúm đồng tiền khi cười đến lại thấy thiên kiều bá mị, dáng vẻ lay động lòng người khiến Triệu Tử Văn nhìn mà tim cứ đập bùm bụp không ngừng.
"Ôi chao, Lý đại tài nữ này trở nên kiều diễm như vậy từ lúc nào chứ? Thật là muốn mạng người ta mà." Triệu Tử Văn thầm nuốt nước miếng, nghĩ.
Du Tây Hồ ư? Ánh mắt của Bảo Nhi sáng lên, lúc lắc cánh tay đại ca, nói:
- Đại ca, muội cũng muốn đi, mang muội đi cùng được không?
Triệu Tử Văn khẽ nói bên tai Bảo Nhi:
- Thế đêm hôm ấy chúng ta lại làm lại từ phía sau lần nữa nhé, được không?
Bảo Nhi nghĩ đến đại ca đêm qua, từ phía sau ôm lấy mông nàng mà tiến nhập vào hoa tâm. Cái tư thế ngượng chết đi được ấy khiến nàng nóng bừng cả hai má, gắt gỏng:
- Đại ca…
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Nếu Lâm Các chủ mời thiếu gia đi, thì huynh sẽ mang muội đi. Xem như là tuần trăng mật sau tân hôn của chúng ta đi.
Lý Thanh Chiếu, Bảo Nhi và Triệu Tử Văn đã ở chung lâu ngày, hiểu được ngay ý tứ tuần trăng mật tân hôn này là gì. Bảo Nhi khẽ cúi đầu, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập ý tươi cười hạnh phúc, khẽ dựa đầu vào vai Triệu Tử Văn, dịu dàng nói:
- Đại ca, Bảo Nhi cảm thấy thật hạnh phúc!
- Nha đầu ngốc.
Triệu Tử Văn ôm thân thể mảnh mai, cười nói. Cả đêm qua mây mưa, Triệu Tử Văn và Bảo Nhi đã sớm là quan hệ huyết mạch tương liên. Nàng là thân nhân duy nhất trên thế giới này của hắn. Hắn làm sao lại có thể không đối tốt với nàng được cơ chứ.
Lý Thanh Chiếu nhìn dáng vẻ hai người thân mật với nhau, trong mắt bỗng nổi lên vẻ u sầu nhàn nhạt. Nàng nói với Triệu Tử Văn:
- Đại ca, muội hồi phủ trước đây. Ngày mai tái kiến!
Lý Thanh Chiếu thường xuyên đi một mình, Triệu Tử Văn lo lắng Trương Nhữ Chu sẽ ngầm trả thù nên nói với nàng:
- Huynh đưa muội về.
Lý Thanh Chiếu lúc này đã đi ra đến cửa, cũng không quay đầu lại, lắc đầu nói:
- Đại ca cứ chiếu cố Bảo Nhi đi. Nàng đi đứng có chút không tiện, muội sẽ thuê xe ngựa hồi phủ.
"Đi đứng không tiện", Bảo Nhi nghe thế mà xấu hổ đỏ cả mặt, vội cúi đầu, vừa hạnh phúc, vừa thẹn thùng dựa vào người đại ca.
Triệu Tử Văn nhìn theo bóng dáng Lý Thanh Chiếu rời đi, trong lòng có chút ngạc nhiên. Hắn cảm thấy Lý Thanh Chiếu dường như là không giống với trước kia, có cảm giác không nói rõ ra được.
- Đại ca, chúng ta cũng về nhà đi.
Bảo Nhi cũng nhận thấy biến hóa của Lý Thanh Chiếu. Nhưng trong lòng nàng đang tràn ngập bóng dáng của đại ca, kéo cánh tay đại ca, ngọt ngào cười nói.
"Lý tài nữ này và Triệu Minh Thành chắc chắn là lại cãi nhau", Triệu Tử Văn thầm kết luận. Hắn quay lại, cười nói với Bảo Nhi:
- Trời tối mới dễ làm. Hay chúng ta chờ đến lúc tối trời hãy về nhà đi.
- Đại ca. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Bảo Nhi nghe thấy lời chòng ghẹo, toàn thân nóng lên như lửa, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trong mắt tràn đầy vẻ động tình.
Triệu Tử Văn nhìn Bảo Nhi ngực cong mông vểnh, dáng người quyến rũ, mắt đậm xuân tình thì hạ thân nóng lên. Hắn ôm chặt lấy Bảo Nhi từ phía sau, hạ thân nóng bỏng để ở trên mông Bảo Nhi, thừa dịp trên chợ không ai để ý đến tình cảnh trong cửa hàng, bàn tay tác quái lần tiến vào trong áo dài của Bảo Nhi, nhẹ nhàng đặt trên hai nụ hoa đỏ thắm.
"A", khuôn mặt Bảo Nhi nóng rực như lửa đốt, vô lực dựa cả vào người đại ca, không dám nhìn hắn. Tuy rằng không phải lần đầu bị đại ca bắt nạt, nhưng bắt nạt thế này thì là lần đầu tiên, huống chi lại đang ở trên chợ đông náo nhiệt thế này, nàng vừa sợ lại vừa thẹn, trong lòng mơ hồ dâng lên chút tư vị khó tả xiết, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn nữa…
Trong cửa hàng vừa sáng sủa, lại vừa tối tối, da thịt non mịn của Bảo Nhi dường như lại càng thêm nhẵn nhụi, trắng nõn. Triệu Tử Văn cảm nhận được hai núm đẹp tươi kia đang nhẹ nhàng run rẩy. Khuôn miệng nhỏ nhắn, hồng nhuận của Bảo Nhi thở gấp, hơi mở ra, giống như là vừa muốn nói cái gì, cực kỳ mê người.
Nha đầu này quá quyến rũ rồi. Triệu Tử Văn để hạ thân ngay ở sau cặp mông cực kỳ co dãn của Bảo Nhi, bàn tay to làm chuyện xấu lại chạm đến bộ ngực sữa vừa trắng trẻo, vừa mềm mại. Dục vọng toàn thân bừng bừng thiêu đốt khiến hắn thiếu chút nữa thì đóng cửa cửa hàng lại luôn, tử hình Bảo Nhi ngay tại chỗ. Bất quá chuyện này quá hoang đường, tốt hơn hết vẫn là nên quay về túp lều tranh làm chính sự thì hơn.
Bảo Nhi cả người nóng bỏng, kiều nhũ còn đang bị bàn tay đại ca thưởng thức, da thịt trắng nõn trước ngực dường như hồng hết cả lên. Nàng chưa từng trải qua tình huống thế này, cả người run lên, nói:
- Đại ca, huynh đúng là người xấu!
Triệu Tử Văn cười ha hả, có trách là trách nha đầu kia hiện giờ đúng là thiếu phụ ngây thơ trăm vẻ xinh đẹp, làm sao mà lòng hắn không loạn cho được cơ chứ. Thiếu chút nữa là tinh trùng xông lên tận não, đã tử hình nàng tại chỗ rồi. Hắn ngượng ngùng, cười nói:
- Bảo Nhi, chúng ta về nhà đi. Để ngày mai lại tới thu dọn cửa hàng sau.
- Vâng.
Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng của Bảo Nhi còn chưa nhạt bớt. Nàng cũng không biết trong giọng nói vì sao lại có vẻ hơi thất vọng.
- Đại ca về nhà sẽ tiếp tục làm chuyện xấu. Được không?
Triệu Tử Văn vừa cười vừa nói khẽ bên tai nàng, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười xấu xa.
Bảo Nhi nhớ tới những tư thế xấu hổ với đại ca thì khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, vừa thẹn vừa mừng, xoay người nhào vào lòng đại ca, cũng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Triệu Tử Văn đóng cửa cửa hàng lại xong, cùng Bảo Nhi ngọt ngào dắt tay nhau bước đi, bên Tây Hồ mỹ lệ, trở về "túp lều lý tưởng" của hắn.
Vào đông, Tây Hồ vẫn phồn hoa như thế. Phía trên Tây Hồ lại có vẻ đẹp không sao tả xiết. Đình đài, lầu các, nhà sàn hát ca, đèn sáng chập chờn, thúy liễu chiếu rọi, du khách dập dìu. Tài tử giai nhân ngồi trên thuyền hoa, cách một con thuyền cũng liếc mắt đưa tình với nhau. Du thuyền như thoi đưa làm mặt hồ gợn sóng. Mặt hồ phẳng lặng bắt đầu gợn sóng lăn tăn, dưới ánh đèn chiếu rọi thật đẹp mắt.
/424
|