Tâm trí Triệu Tử Văn đã thành thục hơn xưa nhiều. Tần đại nhân và vị ở trên kia cách xa ngàn dặm, lựa chọn một tiểu thư đồng vô danh là hắn làm Tể tướng để làm kẻ chết thay. Từ khi mới vào Hạ phủ, Tần đại nhân liền nói cho hắn ngôi vị Tể tướng, nhưng một tiểu thư đồng mới hai mươi, còn chưa hiểu sự đòi, có thể làm nên trọng trách gì? Chỉ có thể nói thuyết minh rằng trong Hạ phủ nhất định có một bí mật nào đó.
- Giá! Giá! Giá!
Ở xa xa ngoài cửa thành, ngàn con ngựa cùng phi tới, bụi đất bay lên, tiếng la rung trời. Theo lời Tào tướng quân, đêm nay viện quân có thể đuổi tới. Vừa nhìn là biết đây là viện quân. Đáng tiếc bọn họ tới quá muộn, chiến tranh đã hoàn toàn chấm dứt, ba trăm tướng sĩ mỏi mệt không chịu nổi đã sớm ngủ yên.
- Điền huynh, cáo từ!
Triệu Tử Văn vốn định không nói với Tần đại nhân và vị ở trên kia rằng hắn là Triệu bách vị, nhưng Điền Hổ là người trong quân, hắn cũng không muốn ép buộc, đành phải cự tuyệt lời mời làm Tể tướng vô lý này, sau đó lại dùng lời mềm mỏng cự tuyệt làm tướng lãnh. Hắn không muốn giao lưu với đám viện quân này liền ôm quyền với Điền Hổ, xoay người rời đi.
Điền Hổ nhìn bóng dáng Triệu Tử Văn nơi xa, thở dài thật sâu, cũng biến mất trong màn đêm.
Một trận chiến này khiến Triệu Tử Văn danh dương tứ hải, ai ai cũng bàn bạc ầm ĩ về hắn. Có dân tâm như vậy, triều đình không thể không căn cứ công lao của Triệu Tử Văn, phong hắn làm Thiên kiếm vị tướng quân, Lưu Chương và Điền Hổ cũng được phong làm Thiên kiếm vị tướng quân. Mà Tào tướng quân liên tục bại lui, không làm tròn bổn phận của mình, tuy nhiên cuối cùng cũng đánh bại quân địch, ưu khuyết điểm bù trừ nhau, không lên cũng không xuống.
Tuy nhiên Triệu Tử Văn và Điền Hổ đột nhiên mất tích cũng khiến cả nước kinh ngạc xôn xao. Kinh quốc bị dân tộc Hung nô đánh thua liên tục, hiện giờ thiếu nhất là loại tướng lãnh anh dũng thế này. Dân chúng Kinh quốc mãnh liệt yêu cầu triều đình tìm hai người để cùng triều đình kháng địch. Nghe nói Triệu tướng quân vì rơi xuống vực mà hoàn toàn thay đổi, đầu mang mặt nạ sắt, Điền Hổ là một nam nhân trung niên hơi mập mạp… rất nhiều người đều cầm bức họa của hai người đi tìm.
Trời đêm Tiền Đường hôm nay đặc biệt sáng ngời, giữa bầu trời là vầng trăng sáng chiếu rọi một nam tử tuấn lãng, diện mạo ngăm đen, lưng đeo một cât trường thương đi một mình trên con đường. Người này đúng là Triệu Tử Văn. Trước hết hắn trở lại chỗ Lý chưởng quỹ để dưỡng thương, tiếp đó nhớ huyện Tiền Đường nên trở về. Trước khi đi, Lý chưởng quỹ giao cho hắn một túi gấm, nói là khi nào gặp phải nguy hiểm nhất thì mở ra. Triệu Tử Văn cực kỳ tín nhiệm Lý chưởng quỹ, đặt túi gấm vào trong ngực, ngày đêm đều mang trên người. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Triệu Tử Văn bước chậm trên phố rộng, đường phố rất vắng người đi. Bóng người cô độc của hắn càng khiến người ta chú ý. Hàng Châu trọng văn phong, tự nhiên có rất ít người mang binh khí trên người, hơn phân nửa đều là tài tử tay cầm quạt ngọc. Người trên phố nhìn thấy trường thương quấn vải bố sau lưng Triệu Tử Văn, đều tưởng là hắn mang sẵn chiếu để trải.
- Trương đại tỷ, tỷ có biết đêm nay tuần phủ đại nhân muốn nạp thiếp không?
- Tuần phủ đại nhân này đã bốn mươi rồi mà còn muốn nạp thiếp à? Cũng không biết là nữ tử nhà ai mà số khổ thế?
- Nói nhỏ giọng chút, đừng để quan sai nghe được!
Hai người phụ nữ vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Triệu Tử Văn vô tình nghe được, cũng cười thầm trong lòng, không ngờ người cổ đại này cũng buôn dưa lê ác, người ta nạp thiếp thì liên quan gì tới ngươi chứ?
- Nghe nói là chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên, gọi là Lý Bảo Nhi gì đó.
Người con gái mặc áo xanh nói tiếp.
Trương đại tỷ bừng tỉnh ngộ nói:
- Hóa ra là chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên, nhưng Lý Bảo Nhi đó mới chỉ mười sáu, mười bảy thì phải, giờ lại phải gả cho một người đã già đáng tuổi cha mình, thật sự là…
Trương đại tỷ muốn bênh vực kẻ yếu nhưng lại sợ quyền thế của tuần phủ đại nhân nên hạ thấp giọng, cúi đầu nói:
- Thật sự là trời già đáng chết!
Bảo Nhi! Triệu Tử Văn hít một hơi lạnh, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi. Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng si tình của Bảo Nhi, hắn kích động lao tới trước mặt người con gái kia, nắm chặt lấy bả vai nàng, ngạc nhiên nói:
- Lý Bảo Nhi! Như thế nào là nàng? Ngươi xác định chứ?
Người con gái này đột nhiên bị công tử mặt đen này lao tới dọa cho sợ hãi. Nhìn ánh mắt lạnh lùng và sát khí toát lên từ thân người này, nàng sợ hãi lẩm bẩm:
- Vâng… là Lý Bảo Nhi, chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên. Nghe nói ca ca nàng hứa gả cho tuần phủ đại nhân.
- Lý Thiên Chính!
Triệu Tử Văn đã xác định chính là cô bé ngốc Bảo Nhi của mình. Hắn nắm chặt tay lại, trong mắt bắn ra sát khí lạnh như băng.
- Đúng, chính là Lý Thiên Chính!
Người con gái kia thấp thỏm lo âu vội vàng gật đầu, rất sợ nam tử thần tình tức giận này làm hại mình.
Cha mẹ Bảo Nhi đều đã mất cả, hôn nhân đại sự đương nhiên là do ca ca Lý Thiên Chính làm chủ, nhưng Lý Thiên Chính đã sớm cam chịu quan hệ giữa Triệu Tử Văn và Bảo Nhi, hiện giờ lại lật lọng. Nhớ tới ân tình mười ngày bị thương được Bảo Nhi dốc lòng chiếu cố và khuôn mặt xinh đẹp si tình đó, tim Triệu Tử Văn thắt lại đau đớn. Hắn từng không biết tình cảm của mình với Bảo Nhi ra sao, cảm giác đối với nàng vốn nặng về ý thức trách nhiệm, nhưng hiện giờ mất đi mới cảm giác rằng mình không thể để mất nàng.
Triệu Tử Văn chạy một mạch như điên, trong lòng hối hận không ngừng, vì sao đợi đến lúc sắp sửa mất đi mới hiểu được sự quý trọng của nàng.
Trước đại môn tuần phủ, dòng người đông đúc, giăng đèn kết hoa thật là náo nhiệt. Rất xa đã có thể thấy một tòa nhà cao lớn, tường vây cao chừng ba thước, trước cửa có hai con sư tử đá rất nặng. Hai cánh cửa sơn son thật dày đang rộng mở, trên cửa có dản chữ "Hỉ" thật to. Trên cao là một đôi đèn lồng cũng dán chữ "Hỉ". Trước cửa phủ có một chiêu bài thiếp vàng rất lớn, hai chữ "Mã phủ" được ánh đèn chiếu rọi trông cực kỳ rực rỡ.
- Giá! Giá! Giá!
Ở xa xa ngoài cửa thành, ngàn con ngựa cùng phi tới, bụi đất bay lên, tiếng la rung trời. Theo lời Tào tướng quân, đêm nay viện quân có thể đuổi tới. Vừa nhìn là biết đây là viện quân. Đáng tiếc bọn họ tới quá muộn, chiến tranh đã hoàn toàn chấm dứt, ba trăm tướng sĩ mỏi mệt không chịu nổi đã sớm ngủ yên.
- Điền huynh, cáo từ!
Triệu Tử Văn vốn định không nói với Tần đại nhân và vị ở trên kia rằng hắn là Triệu bách vị, nhưng Điền Hổ là người trong quân, hắn cũng không muốn ép buộc, đành phải cự tuyệt lời mời làm Tể tướng vô lý này, sau đó lại dùng lời mềm mỏng cự tuyệt làm tướng lãnh. Hắn không muốn giao lưu với đám viện quân này liền ôm quyền với Điền Hổ, xoay người rời đi.
Điền Hổ nhìn bóng dáng Triệu Tử Văn nơi xa, thở dài thật sâu, cũng biến mất trong màn đêm.
Một trận chiến này khiến Triệu Tử Văn danh dương tứ hải, ai ai cũng bàn bạc ầm ĩ về hắn. Có dân tâm như vậy, triều đình không thể không căn cứ công lao của Triệu Tử Văn, phong hắn làm Thiên kiếm vị tướng quân, Lưu Chương và Điền Hổ cũng được phong làm Thiên kiếm vị tướng quân. Mà Tào tướng quân liên tục bại lui, không làm tròn bổn phận của mình, tuy nhiên cuối cùng cũng đánh bại quân địch, ưu khuyết điểm bù trừ nhau, không lên cũng không xuống.
Tuy nhiên Triệu Tử Văn và Điền Hổ đột nhiên mất tích cũng khiến cả nước kinh ngạc xôn xao. Kinh quốc bị dân tộc Hung nô đánh thua liên tục, hiện giờ thiếu nhất là loại tướng lãnh anh dũng thế này. Dân chúng Kinh quốc mãnh liệt yêu cầu triều đình tìm hai người để cùng triều đình kháng địch. Nghe nói Triệu tướng quân vì rơi xuống vực mà hoàn toàn thay đổi, đầu mang mặt nạ sắt, Điền Hổ là một nam nhân trung niên hơi mập mạp… rất nhiều người đều cầm bức họa của hai người đi tìm.
Trời đêm Tiền Đường hôm nay đặc biệt sáng ngời, giữa bầu trời là vầng trăng sáng chiếu rọi một nam tử tuấn lãng, diện mạo ngăm đen, lưng đeo một cât trường thương đi một mình trên con đường. Người này đúng là Triệu Tử Văn. Trước hết hắn trở lại chỗ Lý chưởng quỹ để dưỡng thương, tiếp đó nhớ huyện Tiền Đường nên trở về. Trước khi đi, Lý chưởng quỹ giao cho hắn một túi gấm, nói là khi nào gặp phải nguy hiểm nhất thì mở ra. Triệu Tử Văn cực kỳ tín nhiệm Lý chưởng quỹ, đặt túi gấm vào trong ngực, ngày đêm đều mang trên người. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Triệu Tử Văn bước chậm trên phố rộng, đường phố rất vắng người đi. Bóng người cô độc của hắn càng khiến người ta chú ý. Hàng Châu trọng văn phong, tự nhiên có rất ít người mang binh khí trên người, hơn phân nửa đều là tài tử tay cầm quạt ngọc. Người trên phố nhìn thấy trường thương quấn vải bố sau lưng Triệu Tử Văn, đều tưởng là hắn mang sẵn chiếu để trải.
- Trương đại tỷ, tỷ có biết đêm nay tuần phủ đại nhân muốn nạp thiếp không?
- Tuần phủ đại nhân này đã bốn mươi rồi mà còn muốn nạp thiếp à? Cũng không biết là nữ tử nhà ai mà số khổ thế?
- Nói nhỏ giọng chút, đừng để quan sai nghe được!
Hai người phụ nữ vừa đi vừa thì thầm to nhỏ. Triệu Tử Văn vô tình nghe được, cũng cười thầm trong lòng, không ngờ người cổ đại này cũng buôn dưa lê ác, người ta nạp thiếp thì liên quan gì tới ngươi chứ?
- Nghe nói là chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên, gọi là Lý Bảo Nhi gì đó.
Người con gái mặc áo xanh nói tiếp.
Trương đại tỷ bừng tỉnh ngộ nói:
- Hóa ra là chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên, nhưng Lý Bảo Nhi đó mới chỉ mười sáu, mười bảy thì phải, giờ lại phải gả cho một người đã già đáng tuổi cha mình, thật sự là…
Trương đại tỷ muốn bênh vực kẻ yếu nhưng lại sợ quyền thế của tuần phủ đại nhân nên hạ thấp giọng, cúi đầu nói:
- Thật sự là trời già đáng chết!
Bảo Nhi! Triệu Tử Văn hít một hơi lạnh, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tin nổi. Nhớ tới khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng si tình của Bảo Nhi, hắn kích động lao tới trước mặt người con gái kia, nắm chặt lấy bả vai nàng, ngạc nhiên nói:
- Lý Bảo Nhi! Như thế nào là nàng? Ngươi xác định chứ?
Người con gái này đột nhiên bị công tử mặt đen này lao tới dọa cho sợ hãi. Nhìn ánh mắt lạnh lùng và sát khí toát lên từ thân người này, nàng sợ hãi lẩm bẩm:
- Vâng… là Lý Bảo Nhi, chủ của tiệm giày Tử Vũ Hiên. Nghe nói ca ca nàng hứa gả cho tuần phủ đại nhân.
- Lý Thiên Chính!
Triệu Tử Văn đã xác định chính là cô bé ngốc Bảo Nhi của mình. Hắn nắm chặt tay lại, trong mắt bắn ra sát khí lạnh như băng.
- Đúng, chính là Lý Thiên Chính!
Người con gái kia thấp thỏm lo âu vội vàng gật đầu, rất sợ nam tử thần tình tức giận này làm hại mình.
Cha mẹ Bảo Nhi đều đã mất cả, hôn nhân đại sự đương nhiên là do ca ca Lý Thiên Chính làm chủ, nhưng Lý Thiên Chính đã sớm cam chịu quan hệ giữa Triệu Tử Văn và Bảo Nhi, hiện giờ lại lật lọng. Nhớ tới ân tình mười ngày bị thương được Bảo Nhi dốc lòng chiếu cố và khuôn mặt xinh đẹp si tình đó, tim Triệu Tử Văn thắt lại đau đớn. Hắn từng không biết tình cảm của mình với Bảo Nhi ra sao, cảm giác đối với nàng vốn nặng về ý thức trách nhiệm, nhưng hiện giờ mất đi mới cảm giác rằng mình không thể để mất nàng.
Triệu Tử Văn chạy một mạch như điên, trong lòng hối hận không ngừng, vì sao đợi đến lúc sắp sửa mất đi mới hiểu được sự quý trọng của nàng.
Trước đại môn tuần phủ, dòng người đông đúc, giăng đèn kết hoa thật là náo nhiệt. Rất xa đã có thể thấy một tòa nhà cao lớn, tường vây cao chừng ba thước, trước cửa có hai con sư tử đá rất nặng. Hai cánh cửa sơn son thật dày đang rộng mở, trên cửa có dản chữ "Hỉ" thật to. Trên cao là một đôi đèn lồng cũng dán chữ "Hỉ". Trước cửa phủ có một chiêu bài thiếp vàng rất lớn, hai chữ "Mã phủ" được ánh đèn chiếu rọi trông cực kỳ rực rỡ.
/424
|