Trần Húc vừa nghe thế thì hắn muốn đuổi theo nhưng hắn chần chờ nhìn Quản Dịch một cái, cô gái này sau khi sửng sốt cũng hét lên:
-Đuổi theo!
Trần Húc lập tức lao đi như "chó sút dây"! [:D]
Tuy hiện giờ Trần Húc chỉ mới tập được mười mấy động tác nhưng hắn cứ tập đi tập lại mãi nên thể chất của hắn càng mạnh mẽ, lực bộc phát rất mạnh. Hắn dậm chân một cái đã tới gần tên kia, mà tên kia thì do đụng trúng Quản Dịch nên bị chậm lại, vừa ổn định lại đang muốn tăng tốc thì đã bị Trần Húc đuổi tới rồi tung người ôm hắn lại, cả hai ngã xuống đất.
Hai người cùng đứng lên, tên kia biết không đánh ngã Trần Húc thì không thể chạy thoát, vì thế tung một đấm vào mặt Trần Húc.
Bị tiện nhân một mắt kia chà đạp lâu như thế mà Trần Húc còn bị một chiêu sơ cấp thế này hạ gục thì hắn đi tự sát cho rồi. Trần Húc không thèm suy nghĩ, tay trái vung lên lòn vào phía trong quả đấm kia, cùi chỏ tay phải hung hăng thúc vào bụng tên kia, sau đó tay phải tung ra một cú đấm như Lý Tiểu Long, nện vào cằm tên kia, còn tay trái thì nắm chặt tay hắn, lôi về phía bả vai rồi dùng sức quật một cú! Một cú ném qua vai cực đẹp! Người kia ngã xuống đất rồi... nằm im!
Tránh đòn, thúc chỏ, đấm, ném qua vai. 4 động tác lưu loát sinh động, tên kia vừa la thảm thì đã bị Trần Húc thô bạo quật cho nằm bẹp dí. Sau đó Trần Húc bẻ quặc tay hắn ra sau lưng rồi cười cười với Quản Dịch.
-Bắt được rồi! Bắt được tên Cắt Cổ rồi!
Rốt cục cũng có người tỉnh táo lại, gào lên, cả đám người ùa lên, bao vây Trần Húc và tên Cắt Cổ kia vào giữa. Lúc này có người gào lên "Đánh chết hắn", đông người thế này thì mỗi người một cước cũng đủ đá chết hắn rồi. Tất nhiên, lúc đó Trần Húc cũng bi thảm không kém, đông người nhiều chân mà, có "đá nhầm" cũng không phải là chuyện lạ.
Nghĩ thế Trần Húc vội la lên:
-Gọi 113, mau gọi 113 [nguyên văn là 110]. À, người bị thương thế nào rồi?
Nghe thế mọi người mới sực nhớ, cùng nhìn về hg71 có tiếng kêu lúc nãy. Hơn một tháng nay đã có 5 cô gái bị tấn công, 1 chết, 1 bị thương nặng suýt chết, 3 người bị thương nhẹ - chắc tên biến thái ra tay vội vã nên không được chính xác, chỉ chọc thủng một lổ trên cổ nhưng không trúng yết hầu nên thương thế không đáng ngại.
Sự kiện này làm người ta bất an, vì theo kết quả điều tra thì những cô gái này không có điểm chung gì, trong đó có 2 người học chung trường nhưng cảnh sát cho rằng đó chỉ là trùng hợp, vì 2 người này không hề quen biết nhau. Như thế thì tên Cắt Cổ này ra tay không có quy tắc, chỉ cần là phụ nữ thì có thể bị tấn công!
Vì thế các cô gái rất sợ gặp phải hắn, giờ thấy hắn đã bị bắt nên các cô rất kích động, vội gọi điện báo tin cho bạn bè hay, báo tin "Đã an toàn!"
Đúng lúc này, mọi người xôn xao vì thấy cô gái bị tấn công và vài người nữa chạy qua đây, cô này vừa chạy vừa kêu:
-Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, anh không sao chứ?!
Cô gái kia lảo đảo chen vào đám người, đẩy Trần Húc sang một bên:
-Tiểu Bảo, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ nha!
Thấy tên kia không trả lời, trên khóe miệng có vết máu - do Trần Húc đấm một cái nên cắn trúng lưỡi chảy máu - cô nàng hung hăng trừng mắt với Trần Húc:
-Sao ngươi ra tay ác vậy?
Câu này làm người có mặt ngây ra. "Cái lề gì thốn? Nạn nhân nói chuyện xưa với hung thủ?"
Có người quan sát cẩn thận thì thấy trên cổ cô nàng không có vết thương nào, sao hồi nãy ôm cổ nằm lăn lộn trên đất?
Trần Húc cũng sửng sốt, chuyện gì thế này?
Lúc này có một tên khoảng 27, 28 tuổi, mặc áo lông chạy tới, nói với mọi người:
-Các vị, các vị! Ngại quá, để tôi giải thích một chút, người đó không phải là tên Cắt Cổ, chúng tôi đang quảng cáo cho sản phẩm của mình. Xin lỗi, thật xin lỗi các vị.
Gã này đỡ tên "Cắt Cổ" lên, cười làm lành:
-Chỉ là biểu diễn, biểu diễn mà thôi, à, giống như biểu diễn ảo thuật ấy, còn hai vị này là diễn viên, mục đích là quảng cáo cho sản phẩm "Tấm che cổ" này của chúng tôi.
Nói xong hắn móc ra mấy cái gì đó giống như mấy cái vòng cổ xích chó nhưng dày hơn, rồi nói tiếp:
-Hiện giờ tên biến thái Cắt Cổ hoành hành ngang ngược, các cô gái nên tự bảo vệ mình, chúng tôi có sản phẩm mới là tấm che cổ này, vừa an toàn lại vừa đẹp. Bên ngoài phủ lông mềm, đeo lên cổ thì vừa thoải mái lại vừa giữ ấm, bên trong độn nhựa cao cấp rất cứng, lưỡi dao không thể cắt thủng! Cho nên, quý cô hãy tự bảo vệ mình bằng cách dùng sản phẩm này, mỗi cái chỉ có 50 đồng thôi!
Mọi người toát mồ hôi, thì ra là quảng cáo?!
Trần Húc và Quản Dịch nhìn nhau cười khổ, phải công nhận là mấy người này có đầu óc kinh doanh quá nhạy bén, thậm chí Trần Húc còn nghi ngờ có phải tên Cắt Cổ là do mấy người này dựng lên để thanh lý mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo gì đó hay không nữa?
Đám phụ nữ thì thất vọng ra mặt, tưởng đâu bắt được tên biến thái ai ngờ... Ài...
Bất quá cũng có người mua tấm che cổ.
Đám phụ nữ nhìn Quản Dịch với ánh mắt đầy hâm mộ, nếu có bạn trai mạnh mẽ thế này thì đâu cần sợ tên biến thái đó nữa. Thấy nhiều người nhìn mình chằm chằm, Quản Dịch vội đeo cái kính râm to đùng đã chuẩn bị sẵn, vì gần đây nàng khá nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều hình của nàng, không phải nàng sợ bị người ta tung tin đồn nhảm mà chỉ sợ người ta nhận ra rồi kéo tới đòi chụp ảnh, xin chữ ký .v.v... Loại chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần rồi.
Tên Cắt Cổ giả bị Trần Húc đánh không nhẹ, chưa kịp lên xe cấp cứu đã bị cảnh sát "xúc" đi. Vì vừa rồi có người báo đã bắt được tên hung thủ đang làm cảnh sát đau đầu nên lập tức bay tới, đã thế còn kéo theo phóng viên đài truyền hình nữa chứ!
Ai ngờ, tới nơi mới biết là "hàng nhái" nên rất bực bội. Có thể đoán trước kết quả của tên hàng nhái này không tốt lành gì vì hành động của hắn là gây rối trật tự công cộng, không bị nhốt 15 ngày thì cũng phải ngồi chồm hổm trong trại tạm giam vài bữa!
Tên này cũng rất buồn bực nhưng cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi. Nếu không đụng ngay Trần Húc, hắn chỉ cần chạy thêm vài bước, vọt vào trong hẻm đường ngang ngõ tắt chằn chịt như mạng nhện thì bắt được hắn mới là chuyện lạ.
Trần Húc sắm vai công dân tốt nên cũng được cảnh sát hỏi han, đây là chuyện nhỏ nên cũng không cần về đồn, chỉ cần trả lời vài câu là được.
Khi Trần Húc trở lại thì thấy Quản Dịch đang sung sướng mang một tấm che cổ, trên tay còn cầm mấy cái nữa.
Trần Húc toát mồ hôi:
-Người đẹp, không phải bạn thừa tiền nên chạy tới mua cái thứ này đó chứ? Tốn 50 đồng để rước một món đầu thừa đuôi thẹo về nhà? Sao bọn hắn không đi cướp cho nhanh?
Quản Dịch cười nói:
-Bạn xem mình có giống người thừa tiền không? Hồi nãy mình đi tìm vị thương gia kia nói người của họ đụng vào mình thì tính sao? Ai ngờ người kia biết mình nên đưa luôn cho mình mấy cái.
Trần Húc bĩu môi:
-Bạn lấy nhiều thế để làm gi? Bốn năm cái là người ta mất hết hai trăm mấy rồi!
Quản Dịch:
-Xí! Cái thứ này nhiều nhất là 20 đồng. À, đeo vào cũng thấy ấm, không bị gió lùa vào mặt, vào cổ. Nhìn xem, cũng đẹp đấy chứ?!
Trần Húc biết nói gì đây? Hắn cũng đeo một cái lên cổ, cảm thấy khá ấm áp.
Hai người đi tiếp, trên đường đi phát hiện không ít cô gái đeo tấm che cổ, có đủ các màu sắc phù hợp với quần áo của các cô. Thậm chí còn có người còn trang trí lên đó bằng cách cài bông hoa linh tinh gì đó lên, nhìn cũng khá xinh xắn.
Sau đó họ nhìn thấy một đám mặc quần áo đỏ, đội nón đỏ, dán râu trắng vừa nói "Merry X'Mas" vừa phát tờ rơi quảng cáo.
Đi tới vài bước thì có một cô bé đi tới:
-Anh ơi, mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này đi!
Trần Húc:
-Ừ, cô bé này ăn nói thật ngọt ngào nha. Bao nhiêu vậy em? 20 đồng? Được anh lấy 1 cây. Hoa hồng đỏ ấy.
Sau đó hắn quay qua đưa cho Quản Dịch:
-Đừng hiểu lầm nhá, đùa tí thôi.
Quản Dịch như cười như không:
-Hoa Hồng đỏ là đại biểu cho tình yêu nha, bạn muốn tỏ tình thì cứ nói ra miệng là được rồi, bày vẻ làm gì?!
Nghe xong Trần Húc nhảy dựng, vô tình đụng trúng người bên cạnh, hắn vội vàng:
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.
Người bị đụng trúng là một cô gái đang phát tờ rơi quảng cáo, nàng mặc bộ quần áo đỏ, đầu đội một cái nón đỏ nên không thấy mặt. Nàng nói:
-Không sao.
Rồi thuận tay đưa tờ rơi qua:
-Mời anh xem, sản phẩm của chúng tôi có đợt đại hạ giá.
Trên đường đi Trần Húc đã nhận không ít tờ rơi, cơ bản nhìn một cái rồi ném thùng rác, nhưng vừa đụng người ta mà không lấy tờ rơi thì cũng ngại, nên hắn đưa tay ra lấy. Lúc nhận tờ rơi, hắn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phía dưới cái mũ đỏ thì hắn sửng sốt:
-Ủa! Thì ra là bà?!
-Đuổi theo!
Trần Húc lập tức lao đi như "chó sút dây"! [:D]
Tuy hiện giờ Trần Húc chỉ mới tập được mười mấy động tác nhưng hắn cứ tập đi tập lại mãi nên thể chất của hắn càng mạnh mẽ, lực bộc phát rất mạnh. Hắn dậm chân một cái đã tới gần tên kia, mà tên kia thì do đụng trúng Quản Dịch nên bị chậm lại, vừa ổn định lại đang muốn tăng tốc thì đã bị Trần Húc đuổi tới rồi tung người ôm hắn lại, cả hai ngã xuống đất.
Hai người cùng đứng lên, tên kia biết không đánh ngã Trần Húc thì không thể chạy thoát, vì thế tung một đấm vào mặt Trần Húc.
Bị tiện nhân một mắt kia chà đạp lâu như thế mà Trần Húc còn bị một chiêu sơ cấp thế này hạ gục thì hắn đi tự sát cho rồi. Trần Húc không thèm suy nghĩ, tay trái vung lên lòn vào phía trong quả đấm kia, cùi chỏ tay phải hung hăng thúc vào bụng tên kia, sau đó tay phải tung ra một cú đấm như Lý Tiểu Long, nện vào cằm tên kia, còn tay trái thì nắm chặt tay hắn, lôi về phía bả vai rồi dùng sức quật một cú! Một cú ném qua vai cực đẹp! Người kia ngã xuống đất rồi... nằm im!
Tránh đòn, thúc chỏ, đấm, ném qua vai. 4 động tác lưu loát sinh động, tên kia vừa la thảm thì đã bị Trần Húc thô bạo quật cho nằm bẹp dí. Sau đó Trần Húc bẻ quặc tay hắn ra sau lưng rồi cười cười với Quản Dịch.
-Bắt được rồi! Bắt được tên Cắt Cổ rồi!
Rốt cục cũng có người tỉnh táo lại, gào lên, cả đám người ùa lên, bao vây Trần Húc và tên Cắt Cổ kia vào giữa. Lúc này có người gào lên "Đánh chết hắn", đông người thế này thì mỗi người một cước cũng đủ đá chết hắn rồi. Tất nhiên, lúc đó Trần Húc cũng bi thảm không kém, đông người nhiều chân mà, có "đá nhầm" cũng không phải là chuyện lạ.
Nghĩ thế Trần Húc vội la lên:
-Gọi 113, mau gọi 113 [nguyên văn là 110]. À, người bị thương thế nào rồi?
Nghe thế mọi người mới sực nhớ, cùng nhìn về hg71 có tiếng kêu lúc nãy. Hơn một tháng nay đã có 5 cô gái bị tấn công, 1 chết, 1 bị thương nặng suýt chết, 3 người bị thương nhẹ - chắc tên biến thái ra tay vội vã nên không được chính xác, chỉ chọc thủng một lổ trên cổ nhưng không trúng yết hầu nên thương thế không đáng ngại.
Sự kiện này làm người ta bất an, vì theo kết quả điều tra thì những cô gái này không có điểm chung gì, trong đó có 2 người học chung trường nhưng cảnh sát cho rằng đó chỉ là trùng hợp, vì 2 người này không hề quen biết nhau. Như thế thì tên Cắt Cổ này ra tay không có quy tắc, chỉ cần là phụ nữ thì có thể bị tấn công!
Vì thế các cô gái rất sợ gặp phải hắn, giờ thấy hắn đã bị bắt nên các cô rất kích động, vội gọi điện báo tin cho bạn bè hay, báo tin "Đã an toàn!"
Đúng lúc này, mọi người xôn xao vì thấy cô gái bị tấn công và vài người nữa chạy qua đây, cô này vừa chạy vừa kêu:
-Tiểu Bảo! Tiểu Bảo, anh không sao chứ?!
Cô gái kia lảo đảo chen vào đám người, đẩy Trần Húc sang một bên:
-Tiểu Bảo, anh không sao chứ? Đừng làm em sợ nha!
Thấy tên kia không trả lời, trên khóe miệng có vết máu - do Trần Húc đấm một cái nên cắn trúng lưỡi chảy máu - cô nàng hung hăng trừng mắt với Trần Húc:
-Sao ngươi ra tay ác vậy?
Câu này làm người có mặt ngây ra. "Cái lề gì thốn? Nạn nhân nói chuyện xưa với hung thủ?"
Có người quan sát cẩn thận thì thấy trên cổ cô nàng không có vết thương nào, sao hồi nãy ôm cổ nằm lăn lộn trên đất?
Trần Húc cũng sửng sốt, chuyện gì thế này?
Lúc này có một tên khoảng 27, 28 tuổi, mặc áo lông chạy tới, nói với mọi người:
-Các vị, các vị! Ngại quá, để tôi giải thích một chút, người đó không phải là tên Cắt Cổ, chúng tôi đang quảng cáo cho sản phẩm của mình. Xin lỗi, thật xin lỗi các vị.
Gã này đỡ tên "Cắt Cổ" lên, cười làm lành:
-Chỉ là biểu diễn, biểu diễn mà thôi, à, giống như biểu diễn ảo thuật ấy, còn hai vị này là diễn viên, mục đích là quảng cáo cho sản phẩm "Tấm che cổ" này của chúng tôi.
Nói xong hắn móc ra mấy cái gì đó giống như mấy cái vòng cổ xích chó nhưng dày hơn, rồi nói tiếp:
-Hiện giờ tên biến thái Cắt Cổ hoành hành ngang ngược, các cô gái nên tự bảo vệ mình, chúng tôi có sản phẩm mới là tấm che cổ này, vừa an toàn lại vừa đẹp. Bên ngoài phủ lông mềm, đeo lên cổ thì vừa thoải mái lại vừa giữ ấm, bên trong độn nhựa cao cấp rất cứng, lưỡi dao không thể cắt thủng! Cho nên, quý cô hãy tự bảo vệ mình bằng cách dùng sản phẩm này, mỗi cái chỉ có 50 đồng thôi!
Mọi người toát mồ hôi, thì ra là quảng cáo?!
Trần Húc và Quản Dịch nhìn nhau cười khổ, phải công nhận là mấy người này có đầu óc kinh doanh quá nhạy bén, thậm chí Trần Húc còn nghi ngờ có phải tên Cắt Cổ là do mấy người này dựng lên để thanh lý mấy thứ đầu thừa đuôi thẹo gì đó hay không nữa?
Đám phụ nữ thì thất vọng ra mặt, tưởng đâu bắt được tên biến thái ai ngờ... Ài...
Bất quá cũng có người mua tấm che cổ.
Đám phụ nữ nhìn Quản Dịch với ánh mắt đầy hâm mộ, nếu có bạn trai mạnh mẽ thế này thì đâu cần sợ tên biến thái đó nữa. Thấy nhiều người nhìn mình chằm chằm, Quản Dịch vội đeo cái kính râm to đùng đã chuẩn bị sẵn, vì gần đây nàng khá nổi tiếng, trên mạng có rất nhiều hình của nàng, không phải nàng sợ bị người ta tung tin đồn nhảm mà chỉ sợ người ta nhận ra rồi kéo tới đòi chụp ảnh, xin chữ ký .v.v... Loại chuyện thế này đã xảy ra nhiều lần rồi.
Tên Cắt Cổ giả bị Trần Húc đánh không nhẹ, chưa kịp lên xe cấp cứu đã bị cảnh sát "xúc" đi. Vì vừa rồi có người báo đã bắt được tên hung thủ đang làm cảnh sát đau đầu nên lập tức bay tới, đã thế còn kéo theo phóng viên đài truyền hình nữa chứ!
Ai ngờ, tới nơi mới biết là "hàng nhái" nên rất bực bội. Có thể đoán trước kết quả của tên hàng nhái này không tốt lành gì vì hành động của hắn là gây rối trật tự công cộng, không bị nhốt 15 ngày thì cũng phải ngồi chồm hổm trong trại tạm giam vài bữa!
Tên này cũng rất buồn bực nhưng cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo mà thôi. Nếu không đụng ngay Trần Húc, hắn chỉ cần chạy thêm vài bước, vọt vào trong hẻm đường ngang ngõ tắt chằn chịt như mạng nhện thì bắt được hắn mới là chuyện lạ.
Trần Húc sắm vai công dân tốt nên cũng được cảnh sát hỏi han, đây là chuyện nhỏ nên cũng không cần về đồn, chỉ cần trả lời vài câu là được.
Khi Trần Húc trở lại thì thấy Quản Dịch đang sung sướng mang một tấm che cổ, trên tay còn cầm mấy cái nữa.
Trần Húc toát mồ hôi:
-Người đẹp, không phải bạn thừa tiền nên chạy tới mua cái thứ này đó chứ? Tốn 50 đồng để rước một món đầu thừa đuôi thẹo về nhà? Sao bọn hắn không đi cướp cho nhanh?
Quản Dịch cười nói:
-Bạn xem mình có giống người thừa tiền không? Hồi nãy mình đi tìm vị thương gia kia nói người của họ đụng vào mình thì tính sao? Ai ngờ người kia biết mình nên đưa luôn cho mình mấy cái.
Trần Húc bĩu môi:
-Bạn lấy nhiều thế để làm gi? Bốn năm cái là người ta mất hết hai trăm mấy rồi!
Quản Dịch:
-Xí! Cái thứ này nhiều nhất là 20 đồng. À, đeo vào cũng thấy ấm, không bị gió lùa vào mặt, vào cổ. Nhìn xem, cũng đẹp đấy chứ?!
Trần Húc biết nói gì đây? Hắn cũng đeo một cái lên cổ, cảm thấy khá ấm áp.
Hai người đi tiếp, trên đường đi phát hiện không ít cô gái đeo tấm che cổ, có đủ các màu sắc phù hợp với quần áo của các cô. Thậm chí còn có người còn trang trí lên đó bằng cách cài bông hoa linh tinh gì đó lên, nhìn cũng khá xinh xắn.
Sau đó họ nhìn thấy một đám mặc quần áo đỏ, đội nón đỏ, dán râu trắng vừa nói "Merry X'Mas" vừa phát tờ rơi quảng cáo.
Đi tới vài bước thì có một cô bé đi tới:
-Anh ơi, mua hoa tặng chị gái xinh đẹp này đi!
Trần Húc:
-Ừ, cô bé này ăn nói thật ngọt ngào nha. Bao nhiêu vậy em? 20 đồng? Được anh lấy 1 cây. Hoa hồng đỏ ấy.
Sau đó hắn quay qua đưa cho Quản Dịch:
-Đừng hiểu lầm nhá, đùa tí thôi.
Quản Dịch như cười như không:
-Hoa Hồng đỏ là đại biểu cho tình yêu nha, bạn muốn tỏ tình thì cứ nói ra miệng là được rồi, bày vẻ làm gì?!
Nghe xong Trần Húc nhảy dựng, vô tình đụng trúng người bên cạnh, hắn vội vàng:
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý.
Người bị đụng trúng là một cô gái đang phát tờ rơi quảng cáo, nàng mặc bộ quần áo đỏ, đầu đội một cái nón đỏ nên không thấy mặt. Nàng nói:
-Không sao.
Rồi thuận tay đưa tờ rơi qua:
-Mời anh xem, sản phẩm của chúng tôi có đợt đại hạ giá.
Trên đường đi Trần Húc đã nhận không ít tờ rơi, cơ bản nhìn một cái rồi ném thùng rác, nhưng vừa đụng người ta mà không lấy tờ rơi thì cũng ngại, nên hắn đưa tay ra lấy. Lúc nhận tờ rơi, hắn thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo phía dưới cái mũ đỏ thì hắn sửng sốt:
-Ủa! Thì ra là bà?!
/132
|