Đám người Trần Húc chậm rãi đi tới cửa Tây. Cửa Tây không phải là cổng chính của trường, ngoài cửa là con phố bán quà vặt, chủ yếu là nhắm vào sinh viên Đại học Tổng Hợp, bên ngoài phố ăn vặt rực rỡ muôn màu, hơn nữa tới 23g30’, trường đóng cửa, thì họ mới nghỉ bán.
Đám Trần Húc đi ra ngoài, nhanh chóng tìm thấy đám Lưu Lăng Thiên đang nhậu, từ xa nhìn lại, thấy hắn hình như đã uống rất nhiều. Đám bạn hắn thì đều nhìn về bên này, còn hắn thì đang thì thầm gì đó với người bên cạnh.
-Vương Đống sư huynh!
Vương Đống có quan hệ rất tốt với mọi người trong khoa nên họ thấy hắn thì đều đứng lên chào.
Lưu Lăng Thiên say mèm, ánh mắt lờ đờ nhìn qua đây, thấy Vương Đống thì cưới nói:
-Woa, Vương Đống sư huynh, lại đây, lại đây, anh em mình uống vài chén.
Chưa nói xong thì hắn thấy Trần Húc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Đống nhìn Lưu Lăng Thiên, rồi quay đầu qua thấp giọng hỏi Trần Húc:
-Sao anh thấy hắn đâu có gì bất thường đâu? Chỉ uống hơi nhiều thôi.
Trần Húc khinh bỉ nói:
-Anh biết cái gì là “thời kỳ ủ bệnh” không vậy? Lúc nãy hắn kích động nên mới lộ ra một chút bất thường. Nếu bệnh dại phát tác thì còn cần em nói sao? Không thấy hắn uống hết ly này tới ly khác sao? Người bị bệnh dại rất sợ nước, hắn dám uống rượu sao?
Quản Dịch cũng nói chắc chưa phát bệnh, nếu phát bệnh rồi thì không ai cứu được hắn, hiện nay tỷ lệ tử vong khi phát bệnh dại là 100%!
Mấy người con đang thì thầm nghị luận, bên kia truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, mọi người giật nảy người. Nhìn lại thì thấy Lưu Lăng Thiên đang cầm một cái chai vỡ, hô to với Trần Húc:
-Đệch mợ, lão tử đang muốn tìm mày đây!
-“Câm miệng! Chú mày uống quá nhiều rồi” Vương Đống quát to một tiếng rồi đứng chắn trước mặt Trần Húc, quát: “Lưu Lăng Thiên, chú mày là kẻ bất lực, mềm nắn rắn buông!”
Lưu Lăng Thiên thật sự uống quá nhiều rồi. Vốn hắn đã xem Trần Húc là tình địch, lại bị Trần Húc mắng là có bệnh dại, khó khăn lắm Quản Dịch mới điện thoại cho hắn, ai ngờ nàng gọi để hỏi mình có bị bệnh dại không?
Bất kể là ai cũng không chịu nổi?!
Chỗ này phải giải thích một chút, có rất nhiều người có nhận thức sai lầm đối với bệnh dại:
Chỉ cần nghe tên “bệnh chó dại” là đa số sẽ cho rằng chỉ khi bị chó cắn nới lây bệnh, cũng có người biết mèo cũng có thể lây bệnh, nhưng không phải ai cũng biết thỏ, dơi,... đều mẫn cảm với bệnh dại.
Thật ra, khi nghe Trần Húc và Quản Dịch hỏi mình có bị chó cắn hay không thì theo bản năng hắn cũng suy nghĩ một chút. Dù sao hắn đâu có bị chó cắn, còn bị thỏ cắn 1 cái thì đâu có thèm để ý.
Hiện giờ Lưu Lăng Thiên uống rượu hơi nhiều, nhìn thấy Trần Húc nên đỏ mắt. Dưới trạng thái bị cồn lên não nên đâu còn để ý tới chuyện gì khác, thế là đập bể chai rượu rồi xông qua đây.
Mọi người đều biết, chai rượu nằm trong danh sách “7 món vũ khí của lưu manh” nên nó có tính nguy hiểm nhất định, thủy tinh bén không thua gì dao găm, nếu bị đâm trúng bụng thì đối phương có thể mất mạng như chơi!
Vương Đống chỉ biết Lưu Lăng Thiên uống quá nhiều, bởi vì người bình thường không thể nào ra tay nguy hiểm như thế. Nếu dám dùng hung khí thế này thì nhất định đã không thể kiềm chế bản thân nữa.
Thấy Vương Đống không hề do dự chắn trước mặt mình, trong lòng Trần Húc rất cảm động, nghĩ thầm “Lão Đại này hô phong hoán vũ trong Khoa CNTT không phải không có lý do. Hiện giờ có mấy người có đủ nghĩa khí thế này? Có mấy người không hề do dự giúp huynh đệ không tiếc cả mạng? Huống chi mình và anh ấy trước giờ chỉ có quan hệ sư huyenh đệ bình thường mà thôi. Nhưng mà sau đêm nay thì... Nhất định phải làm huynh đệ!”
-“Lão Đại, không sao đâu, để em tới” Trần Húc đẩy Quản Dịch ra phía sau rồi bước ra nói: “Lưu Lăng Thiên, tôi không phải đến để cãi nhau với anh, anh đừng có kích động như vậy”
Vương Đống lại lôi Trần Húc ra sau lưng mình, nói với Lưu Lăng Thiên:
-Ê, cái thằng mềm nắn rắn buông, ê, có nghe không? Chú mày hôm nay uống nhiều quá rồi. Anh khuyên chú mày đừng có tạo ra sai lầm gì không thể cứu vãn! Đệch mợ! Lời lão tử chú mày không thèm nghe hả?
Ngày thường Vương Đống rất có uy tín nên tay Lưu Lăng Thiên run lên, nhưng thấy Trần Húc đang nắm tay Quản Dịch thì lòng đố kỵ lại bốc lên:
-Vương Lão Đại, chuyện hôm nay không liên quan gì tới anh. Anh tránh qua một bên đi, hôm nay em phải thanh toán với nó một lần, nếu đắc tội với anh thì ngày mai em sẽ mời anh một chầu tạ tội!
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì còn tạ tội cái rắm gì?! Vương Đống vừa tức giận lại vừa tức cười, nhưng hắn đã trải qua chuyện thế này quá nhiều rồi, giờ suy nghĩ cẩn thận thấy Lưu Lăng Thiên cũng chưa chắc dám làm gì, chỉ mượn rượu và cái chai này hăm dọa Trần Húc một chút, nhưng cái vật kia quá nguy hiểm với lại tâm lý hắn không ổn định, chuyện lớn có khả năng xảy ra nha!
Quản Dịch đang nấp phía sau cũng gấp gáp đến toát mồ hôi, nàng cảm thấy ngày thường mình rất thông minh nhưng gặp chuyện thế này lại không thể nghĩ ra cách gì để cứu vãn, nhất là hiện giờ nàng không thể đứng ra được, bằng không đối phương sẽ càng bị kích thích. Dù sao nàng cũng có cấp bậc “yêu tinh” nên xoay chuyển tròng mắt một cái rồi ghé vào tai Trần Húc thì thầm gì đó.
Động tác này làm người bên ngoài thấy rất ám muội, nhất là Lưu Lăng Thiên đang nhìn chằm chằm, thấy 2 người thân mật như thế hắn bị cơn ghen ghét dữ dội hành hạ, hắn vừa giơ cái chai lên, chưa kịp mở miệng thì Trần Húc đã lên tiếng:
-Ê, chó dại, lão tử thấy chú mày dọa người ghê quá nha!
Nghe mấy lời này, Vương Đống sửng sốt, kéo Trần Húc lại nói nhỏ:
-Chú mày không bị gì đó chứ? Đừng có chọc giận hắn!
Trần Húc khoát tay ý bảo Vương Đống đừng nói gì, lúc này Quản Dịch cũng kéo kéo áo hắn làm hắn đầy bụng nghi vấn nhưng cũng không tiện hỏi gì, đành tạm thời đứng sang một bên.
Trần Húc khinh bỉ nhỉn Lưu Lăng Thiên:
-Không thể trách anh mắng chú bị bệnh dại nha, vì chú giống hệt chó điên! Nếu anh là nữ nhân cũng đíu thèm thích kẻ bất lực như chú!
Lưu Lăng Thiên tức giận run cả người:
-Mày nói ai là kẻ bất lực? Mày nói ai là chó điên?!
-Thằng nào bất lực thì tự biết. Ài,... Lấy cái chai để thêm can đảm cho mình... Đúng là bất lực, chó điên!
Nói rồi, Trần Húc khinh bỉ nhìn hắn, nói tiếp:
-Có bản lĩnh thì lại đây, một chọi một với anh nè cưng. Ngồi đó mà chút chút chít chít mượn rượu giải sầu, chú em tưởng mình là Dương Quá hay Lý Tầm Hoan? Có bản lĩnh thì lại đây, dùng nắm tay nói chuyện đê, đừng tưởng mình năm hai là ngon, lại đây anh cho răng chú rơi đầy đất!
Tới đây, đám Vương Đống hiểu được ý tứ của Trần Húc, trong lòng khen thầm “Thật là cao!”
Hiện giờ trong tay Lưu Lăng Thiên là cái chai vỡ, làm người ta không dám xông tới, nhưng chỉ cần hắn buông nó ra thì hắn chỉ là thịt cánằm trên thớt! Mỗi người ở đây phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn!
Vương Đống quay đầu lại thấy nét cười trong ánh mắt Quản Dịch, thì biết ngay chủ ý này là của yêu tinh kia, nên nhịn không được phải rùng mình một cái.
Quả nhiên, Lưu Lăng Thiên bị Trần Húc nói mấy câu tức giận xanh cả mặt, chai rượu vỡ trong tay cũng run run, Trần Húc lập tức rèn sắt khi còn nóng:
-Lại đây, lại đây, là đàn ông thì lại đây, nếu không dám thì sau này đừng nói mình là đàn ông nhá!
-Tao qua!
Rốt cuộc Lưu Lăng Thiên không nhịn được khích tướng thế này, ném cái chai xuống đất, những người đang xem thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ “Thằng này không cầm chai rượu nên không cần sợ nữa”. Mấy người Vương Đống đều chuẩn bị sẵn sàng xông tới. Khi Lưu Lăng Thiên bước ngang sạp bán dưa hấu, liếc mắt thấy một con dao liền chụp lấy rồi hét to:
-Mày giỏi lắm hả? Có ngon thì đứng đó, tao chém vài nhát thử xem, nếu tao không chém chết mày thì tao là con của mày!
Cả đám người suýt hôn mê bất tỉnh, Vương Đống vội vã xông lên, nhưng đúng lúc này, Lưu Lăng Thiên dẫm trúng... một cái vỏ dưa hấu, thân hình lảo đảo rồi chúi về phía Trần Húc!
“Chiêu” này làm mọi người hoảng hốt, thậm chí Quản Dịch còn hét chói tai, nhưng Trần Húc không hề hoang mang, bước tới một bước, cùi chỏ tay phải thúc vào yết hầu Lưu Lăng Thiên!
Yết hầu là nơi yếu nhất trên cơ thể con người, còn cùi chỏ là nơi rất cứng! Va chạm một cái làm Lưu Lăng Thiên đau đến mức đánh rơi cả con dao, thân thể thì lảo đảo mất thăng bằng. Trần Húc lại đuổi theo, tay trái hung hăng đấm một cú vào bụng Lưu Lăng Thiên. Hai động tác này nhanh như chớp, người bên ngoài còn đang hoa mắt thì đã thấy Lưu Lăng Thiên nằm bẹp trên đất, miệng hắn thì đang trào ra từng ngụm... bia...
Đám Trần Húc đi ra ngoài, nhanh chóng tìm thấy đám Lưu Lăng Thiên đang nhậu, từ xa nhìn lại, thấy hắn hình như đã uống rất nhiều. Đám bạn hắn thì đều nhìn về bên này, còn hắn thì đang thì thầm gì đó với người bên cạnh.
-Vương Đống sư huynh!
Vương Đống có quan hệ rất tốt với mọi người trong khoa nên họ thấy hắn thì đều đứng lên chào.
Lưu Lăng Thiên say mèm, ánh mắt lờ đờ nhìn qua đây, thấy Vương Đống thì cưới nói:
-Woa, Vương Đống sư huynh, lại đây, lại đây, anh em mình uống vài chén.
Chưa nói xong thì hắn thấy Trần Húc, sắc mặt lập tức thay đổi.
Vương Đống nhìn Lưu Lăng Thiên, rồi quay đầu qua thấp giọng hỏi Trần Húc:
-Sao anh thấy hắn đâu có gì bất thường đâu? Chỉ uống hơi nhiều thôi.
Trần Húc khinh bỉ nói:
-Anh biết cái gì là “thời kỳ ủ bệnh” không vậy? Lúc nãy hắn kích động nên mới lộ ra một chút bất thường. Nếu bệnh dại phát tác thì còn cần em nói sao? Không thấy hắn uống hết ly này tới ly khác sao? Người bị bệnh dại rất sợ nước, hắn dám uống rượu sao?
Quản Dịch cũng nói chắc chưa phát bệnh, nếu phát bệnh rồi thì không ai cứu được hắn, hiện nay tỷ lệ tử vong khi phát bệnh dại là 100%!
Mấy người con đang thì thầm nghị luận, bên kia truyền đến tiếng thủy tinh vỡ, mọi người giật nảy người. Nhìn lại thì thấy Lưu Lăng Thiên đang cầm một cái chai vỡ, hô to với Trần Húc:
-Đệch mợ, lão tử đang muốn tìm mày đây!
-“Câm miệng! Chú mày uống quá nhiều rồi” Vương Đống quát to một tiếng rồi đứng chắn trước mặt Trần Húc, quát: “Lưu Lăng Thiên, chú mày là kẻ bất lực, mềm nắn rắn buông!”
Lưu Lăng Thiên thật sự uống quá nhiều rồi. Vốn hắn đã xem Trần Húc là tình địch, lại bị Trần Húc mắng là có bệnh dại, khó khăn lắm Quản Dịch mới điện thoại cho hắn, ai ngờ nàng gọi để hỏi mình có bị bệnh dại không?
Bất kể là ai cũng không chịu nổi?!
Chỗ này phải giải thích một chút, có rất nhiều người có nhận thức sai lầm đối với bệnh dại:
Chỉ cần nghe tên “bệnh chó dại” là đa số sẽ cho rằng chỉ khi bị chó cắn nới lây bệnh, cũng có người biết mèo cũng có thể lây bệnh, nhưng không phải ai cũng biết thỏ, dơi,... đều mẫn cảm với bệnh dại.
Thật ra, khi nghe Trần Húc và Quản Dịch hỏi mình có bị chó cắn hay không thì theo bản năng hắn cũng suy nghĩ một chút. Dù sao hắn đâu có bị chó cắn, còn bị thỏ cắn 1 cái thì đâu có thèm để ý.
Hiện giờ Lưu Lăng Thiên uống rượu hơi nhiều, nhìn thấy Trần Húc nên đỏ mắt. Dưới trạng thái bị cồn lên não nên đâu còn để ý tới chuyện gì khác, thế là đập bể chai rượu rồi xông qua đây.
Mọi người đều biết, chai rượu nằm trong danh sách “7 món vũ khí của lưu manh” nên nó có tính nguy hiểm nhất định, thủy tinh bén không thua gì dao găm, nếu bị đâm trúng bụng thì đối phương có thể mất mạng như chơi!
Vương Đống chỉ biết Lưu Lăng Thiên uống quá nhiều, bởi vì người bình thường không thể nào ra tay nguy hiểm như thế. Nếu dám dùng hung khí thế này thì nhất định đã không thể kiềm chế bản thân nữa.
Thấy Vương Đống không hề do dự chắn trước mặt mình, trong lòng Trần Húc rất cảm động, nghĩ thầm “Lão Đại này hô phong hoán vũ trong Khoa CNTT không phải không có lý do. Hiện giờ có mấy người có đủ nghĩa khí thế này? Có mấy người không hề do dự giúp huynh đệ không tiếc cả mạng? Huống chi mình và anh ấy trước giờ chỉ có quan hệ sư huyenh đệ bình thường mà thôi. Nhưng mà sau đêm nay thì... Nhất định phải làm huynh đệ!”
-“Lão Đại, không sao đâu, để em tới” Trần Húc đẩy Quản Dịch ra phía sau rồi bước ra nói: “Lưu Lăng Thiên, tôi không phải đến để cãi nhau với anh, anh đừng có kích động như vậy”
Vương Đống lại lôi Trần Húc ra sau lưng mình, nói với Lưu Lăng Thiên:
-Ê, cái thằng mềm nắn rắn buông, ê, có nghe không? Chú mày hôm nay uống nhiều quá rồi. Anh khuyên chú mày đừng có tạo ra sai lầm gì không thể cứu vãn! Đệch mợ! Lời lão tử chú mày không thèm nghe hả?
Ngày thường Vương Đống rất có uy tín nên tay Lưu Lăng Thiên run lên, nhưng thấy Trần Húc đang nắm tay Quản Dịch thì lòng đố kỵ lại bốc lên:
-Vương Lão Đại, chuyện hôm nay không liên quan gì tới anh. Anh tránh qua một bên đi, hôm nay em phải thanh toán với nó một lần, nếu đắc tội với anh thì ngày mai em sẽ mời anh một chầu tạ tội!
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì còn tạ tội cái rắm gì?! Vương Đống vừa tức giận lại vừa tức cười, nhưng hắn đã trải qua chuyện thế này quá nhiều rồi, giờ suy nghĩ cẩn thận thấy Lưu Lăng Thiên cũng chưa chắc dám làm gì, chỉ mượn rượu và cái chai này hăm dọa Trần Húc một chút, nhưng cái vật kia quá nguy hiểm với lại tâm lý hắn không ổn định, chuyện lớn có khả năng xảy ra nha!
Quản Dịch đang nấp phía sau cũng gấp gáp đến toát mồ hôi, nàng cảm thấy ngày thường mình rất thông minh nhưng gặp chuyện thế này lại không thể nghĩ ra cách gì để cứu vãn, nhất là hiện giờ nàng không thể đứng ra được, bằng không đối phương sẽ càng bị kích thích. Dù sao nàng cũng có cấp bậc “yêu tinh” nên xoay chuyển tròng mắt một cái rồi ghé vào tai Trần Húc thì thầm gì đó.
Động tác này làm người bên ngoài thấy rất ám muội, nhất là Lưu Lăng Thiên đang nhìn chằm chằm, thấy 2 người thân mật như thế hắn bị cơn ghen ghét dữ dội hành hạ, hắn vừa giơ cái chai lên, chưa kịp mở miệng thì Trần Húc đã lên tiếng:
-Ê, chó dại, lão tử thấy chú mày dọa người ghê quá nha!
Nghe mấy lời này, Vương Đống sửng sốt, kéo Trần Húc lại nói nhỏ:
-Chú mày không bị gì đó chứ? Đừng có chọc giận hắn!
Trần Húc khoát tay ý bảo Vương Đống đừng nói gì, lúc này Quản Dịch cũng kéo kéo áo hắn làm hắn đầy bụng nghi vấn nhưng cũng không tiện hỏi gì, đành tạm thời đứng sang một bên.
Trần Húc khinh bỉ nhỉn Lưu Lăng Thiên:
-Không thể trách anh mắng chú bị bệnh dại nha, vì chú giống hệt chó điên! Nếu anh là nữ nhân cũng đíu thèm thích kẻ bất lực như chú!
Lưu Lăng Thiên tức giận run cả người:
-Mày nói ai là kẻ bất lực? Mày nói ai là chó điên?!
-Thằng nào bất lực thì tự biết. Ài,... Lấy cái chai để thêm can đảm cho mình... Đúng là bất lực, chó điên!
Nói rồi, Trần Húc khinh bỉ nhìn hắn, nói tiếp:
-Có bản lĩnh thì lại đây, một chọi một với anh nè cưng. Ngồi đó mà chút chút chít chít mượn rượu giải sầu, chú em tưởng mình là Dương Quá hay Lý Tầm Hoan? Có bản lĩnh thì lại đây, dùng nắm tay nói chuyện đê, đừng tưởng mình năm hai là ngon, lại đây anh cho răng chú rơi đầy đất!
Tới đây, đám Vương Đống hiểu được ý tứ của Trần Húc, trong lòng khen thầm “Thật là cao!”
Hiện giờ trong tay Lưu Lăng Thiên là cái chai vỡ, làm người ta không dám xông tới, nhưng chỉ cần hắn buông nó ra thì hắn chỉ là thịt cánằm trên thớt! Mỗi người ở đây phun một ngụm nước miếng cũng đủ dìm chết hắn!
Vương Đống quay đầu lại thấy nét cười trong ánh mắt Quản Dịch, thì biết ngay chủ ý này là của yêu tinh kia, nên nhịn không được phải rùng mình một cái.
Quả nhiên, Lưu Lăng Thiên bị Trần Húc nói mấy câu tức giận xanh cả mặt, chai rượu vỡ trong tay cũng run run, Trần Húc lập tức rèn sắt khi còn nóng:
-Lại đây, lại đây, là đàn ông thì lại đây, nếu không dám thì sau này đừng nói mình là đàn ông nhá!
-Tao qua!
Rốt cuộc Lưu Lăng Thiên không nhịn được khích tướng thế này, ném cái chai xuống đất, những người đang xem thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ “Thằng này không cầm chai rượu nên không cần sợ nữa”. Mấy người Vương Đống đều chuẩn bị sẵn sàng xông tới. Khi Lưu Lăng Thiên bước ngang sạp bán dưa hấu, liếc mắt thấy một con dao liền chụp lấy rồi hét to:
-Mày giỏi lắm hả? Có ngon thì đứng đó, tao chém vài nhát thử xem, nếu tao không chém chết mày thì tao là con của mày!
Cả đám người suýt hôn mê bất tỉnh, Vương Đống vội vã xông lên, nhưng đúng lúc này, Lưu Lăng Thiên dẫm trúng... một cái vỏ dưa hấu, thân hình lảo đảo rồi chúi về phía Trần Húc!
“Chiêu” này làm mọi người hoảng hốt, thậm chí Quản Dịch còn hét chói tai, nhưng Trần Húc không hề hoang mang, bước tới một bước, cùi chỏ tay phải thúc vào yết hầu Lưu Lăng Thiên!
Yết hầu là nơi yếu nhất trên cơ thể con người, còn cùi chỏ là nơi rất cứng! Va chạm một cái làm Lưu Lăng Thiên đau đến mức đánh rơi cả con dao, thân thể thì lảo đảo mất thăng bằng. Trần Húc lại đuổi theo, tay trái hung hăng đấm một cú vào bụng Lưu Lăng Thiên. Hai động tác này nhanh như chớp, người bên ngoài còn đang hoa mắt thì đã thấy Lưu Lăng Thiên nằm bẹp trên đất, miệng hắn thì đang trào ra từng ngụm... bia...
/132
|