Trần Húc và Quản Dịch bình thường xưng hô với nhau rất khôi hài, cũng thường nhắn tin cho nhau với nội dung không đầu không đuôi, ví dụ như khi hắn nhàn rỗi sẽ nhắn cho nàng tin nhắn “Này bé, cười với Đại gia một cái coi”, sau đó Quản Dịch sẽ rất phối hợp, gửi ký hiệu tươi cười “”, sau đó nữa là thêm 1 câu: “Chào Đại gia, đã lâu rồi ngài không có ghé thăm em nha” [giống đi lầu xanh quá ].
Thấy tin nhắn này, Trần Húc có thể tưởng tượng ra rằng cô em này đang mặc áo ngủ, nằm thoải mái trên cái giường rộng, xem phim thần tượng.
Vì thế Trần Húc đáp:
-Đáng thương, đáng thương lắm nha. Tui phải đi làm công, đâu có được hạnh phúc như bạn. Khai ra mau, thu được bao nhiêu hoa hồng và sô-cô-la? Có phải đang chuẩn bị để ngày mai hẹn hò với “con trâu đực đang động dục” nào đó? Hay là đang chuẩn bị coi kịch, xem mấy con trâu đực đó húc nhau vì bạn, hử?
Quản Dịch nhanh chóng trả lời:
-Hoa hồng thì chất đầy phòng ngủ, cũng đủ để mở cửa hàng bán hoa. Còn sô-cô-la ấy hả? Không chừng tui ăn sô-cô-la trừ cơm thì có ăn suốt 1 tuần cũng ăn không hết. Về phần trâu đực thì tui không có hứng thú. Này, bạn có thích ăn sô-cô-la không? Có muốn nếm thử sô-cô-la VALRHONA và DOLCE & GABBANA hay không?
Thấy tên hãng sản xuất, Trần Húc mơ mơ màng màng, hỏi nàng:
-Mấy cái thứ đó của hãng sô-cô-la cùi bắp nào đó hả? Trước giờ chưa từng nghe qua! Ừm, so với sô-cô-la của DOVE thì sao?
Thấy nội dung tin nhắn, Quản Dịch bật cười, nàng trả lời:
-Ừm, xem như tốt hơn DOVE một chút đi
Sô-cô-la của VALRHONA và DOLCE & GABBANA đều thuộc loại nổi tiếng nhất trên thế giới, là sô-cô-la thuộc loại quý tộc, thế mà hắn lại đem so sánh với cái loại sô-cô-la dễ dàng mua được trong siêu thị như DOVE!
Trần Húc lại nhắn tin qua:
-Tui không thích ăn sô-cô-la của DOVE, hương vị quá nồng, quá đắng, quá khó ăn! Tui chỉ thích ăn cái loại sô-cô-la đặc biệt, trước kia bán ở một cửa tiệm ven đường, loại này có nhiều đường, nhiều bột mì, ăn rất là ngọt, không hề thấy đắng
Thấy nội dung tin nhắn này Quản Dịch cười đến nỗi suýt nữa té xuống giường. “Anh bạn Trần Húc này thật là hảo ngọt nha”. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Quản Dịch lười biếng nói “Mời vào”, một người mặc quần áo quản gia mở cửa rồi đứng nay cửa cung kính nói:
-Tiểu thư, Tam công tử của tập đoàn Triệu Thị muốn mời cô ngày mai đi dự tiệc
Quản Dịch lười biếng đáp:
-Nói với hắn là tôi không rảnh. Còn nữa nha, lần sau có gặp chuyện thế này thì không cần báo cho tôi biết, nếu đám công tử trăng hoa này muốn thì cứ đi Luân Đôn tìm thế thân Ellen Guan của tôi đi. Tôi chỉ muốn bình yên vượt qua 4 năm này mà thôi
Quản gia cung kính gật đầu, đang định đóng cửa đi ra ngoài nhưng lại do dự một chút, Quản Dịch khẽ cau mày:
-Chú Vương, còn chuyện gì sao?
Vị Quản gia được kêu là “Chú Vương” này do dự một lúc rồi đáp:
-Tiểu thư, đúng ra thì tôi không có quyền lên tiếng xen vào chuyện của cô, nhưng có một số việc tôi không thể không nói được. Chuyện của cô với người bạn học tên Trần Húc đó...
Quản Dịch lập tức ngồi bật dậy, nghiêm mặt lại nói:
-Chú điều tra tôi sao?
-Không dám không dám, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư mà thôi. Chỉ là... cái này... Trần Húc kia tuy trong nhà có xưởng sản xuất thuốc “Khắc tinh bệnh dại” khá quy mô, nhưng mà... dù sao thì thân phận, địa vị lại chênh lệch qua lớn, cho nên...
Quản Dịch phất tay, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không kiên nhẫn và mờ mịt:
-Đủ rồi! Chuyện của tôi thì chính bản thân tôi sẽ nắm vững. Tôi và cha đã thỏa thuận rồi, 4 năm này gia tộc không được can thiệp vào chuyện của tôi, còn sau 4 năm đó thì tôi tự biết mình phải làm gì
Quản gia chỉ đành thở dài trong lòng, rốt cục gật đầu, nói:
-Nếu tiểu thư đã biết thì tôi cũng không nói nhiều. Trời cũng khuya rồi, tiểu thư đi ngủ sớm một chút nha
Quản Dịch “Ừ” rồi nín thinh. Sau khi cửa phòng được đóng lại thì nàng vùi mặt mình mền gối ấm áp “4 năm, à không, đã qua nửa năm rồi, chỉ còn 3 năm rưỡi nữa thôi... Thời gian tự do của mình cũng chỉ còn có 3 năm rưỡi nay thôi sao?”
Nàng không nhịn được, nhớ tới Trần Húc, nàng nhớ mới tháng trước mình còn cảnh cáo Lão Tứ Đổng Thanh Khiết, à, Đổng Kình mới đúng, vậy mà nhanh như thế chuyện tương tự như thế lại xảy ra với mình.
“Trần Húc...” Quản Dịch nhìn màn hình di động của mình, cái hình nền trên đó là hình nàng chụp chung với Trần Húc, “Tấm hình này chụp lúc triển lãm game, lúc đó mình mặc bộ Cos cổ trang thật phong cách, còn Trần Húc thì đứng kế bên làm mặt quỷ, thật đáng yêu”.
“Mình và Trần Húc hiện giờ là cảm giác gì?”
“Là bạn tốt? Hay là anh em? Hoặc là thứ gì khác?”
Cho tới giờ, Quản Dịch lúc nào cũng cố gắng không chế tình cảm của mình, nàng sợ chính mình không khống chế được rồi sụp bẫy tình. Cho nên, từ lúc bắt đầu năm học tới giờ nàng đã được đặt biệt danh là “Cái bẫy to xinh đẹp”! Chỉ bởi vì nàng chỉ muốn kiếm vài người bạn khác phái nhưng có rất ít người có thể vượt qua “cám dỗ” để làm bạn bè thật sự với nàng.
Ừm, không phải là “rất ít”, mà nói chính xác hơn là “chỉ có một người”... đó chính là Trần Húc. Nhưng theo thời gian ở bên nhau, nhất là đoạn thời gian hai người cùng tập thể thuật đầy ám muội đó thì... Quản Dịch vùi mặt thật sâu vào đống mền gối “Trời ạ! Thật sự là nhớ hắn sao?”
Suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cục Quản Dịch cũng đưa ra quyết định, nhắn tin cho Trần Húc:
-Đại gia, ngày mai, ngài bối tiếp tiểu nữ vượt qua ngày Lễ Tình Nhân nha?
Trần Húc nhanh chóng trả lời bằng một đống dấu chấm hỏi (?):
-Làm sao vượt qua??????????????????????????
Quản Dịch cười hì hì đáp:
-Lên mạng
Bên kia Trần Húc buồn bực, ngày mai hắn còn phải đi làm, gần đây thằng cha quản lý “tiện nam” kia cứ cho hắn làm chân chạy giao bánh bên ngoài, hơn nữa phạm vi giao bánh thì càng lúc càng xa, càng đáng giận hơn nữa là còn bày đặt lấy lý do “rất xinh đẹp” là “Mùa đông lạnh lẽo, đám con gái đi ra ngoài không tiện, làm đàn ông thì phải chiếu cố cho phụ nữ mới phải đạo chứ”.
Với lại bên cạnh Trần Húc còn có Cao Hiểu Tiết nữa.
Chuyện ở chung với Cao Hiểu Tiết, Trần Húc chưa nói cho bất kỳ người nào biết, bởi vì hắn cảm thấy nếu chuyện này truyền vào tai người khác thì không tránh khỏi “tam sao thất bản”, biết đâu người ta nghe xong thì hiểu rằng hắn và Cao Hiểu Tiết đã xảy ra chuyện “Hoa Lài cắm bãi ph*n trâu” hoặc là “Lửa gần rơm” gì gì đó rồi thì sao? Bản thân mình thì chả sao cả, nhưng cũng phải chú ý tới danh dự con gái người ta nữa chứ.
Nhưng đối với Quản Dịch thì Trần Húc không giấu diếm điều gì cả, hơn nữa, bên cạnh có một cô bé thơm ngon mơn mởn đang nằm trên giường, nếu không phát tiết một chút Trần Húc sợ mình chỉ có 2 kết cục không tốt đẹp gì lắm: thứ nhất là nhịn không được, rồi làm ra chuyện cầm thú gì đó, thứ hai là cứ chịu nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh tâm thần gì gì đó thì nguy to.
Nhưng bản bản thân Trần Húc rất sợ phải nói với người khác chuyện mình và Cao Hiểu Tiết không về nhà mà dọn qua ở chung với nhau.
Bên kia Quản Dịch trầm mặc một lúc khá lâu, rốt cục nàng trả lời:
-Khó trách tại sao không chịu giúp tui. Thì ra là có người đẹp bầu bạn, vui quá rồi há?
Trần Húc toát mồ hôi hột:
-Bà chị à, đừng có trêu chọc tui có được không vậy? Hiện giờ tui buồn bực lắm rồi đây này
Quản Dịch ôm di động, cũng không biết là trong lòng mình đang có cảm giác gì. Khi biết Trần Húc ngủ chung phòng với Cao Hiểu Tiết thì trong lòng nàng có chút ê ẩm. Hơn nữa, khi nghĩ tới Cao Hiểu Tiết thì Quản Dịch có chút hồi hộp nha, bởi vì nàng biết “Trần Húc và Cao Hiểu Tiết có quan hệ rất tốt, cộng thêm nữa là Cao Hiểu Tiết cũng rất xinh đẹp, tuy rằng mình không kém cô ấy nhưng mà cũng chưa chắc là mình có nhiều ưu thế hơn [8 lạng với nửa cân ]. ‘Gần quan thì được lộc’, hai người ở chung một căn phòng, nếu cứ tiếp tục như thế thì chuyện phát triển thành tình yêu cũng là việc rất tự nhiên”, nghĩ đến đây trong lòng Quản Dịch liền dâng lên một nỗi buồn không tên.
Ở gần Trần Húc cả một học kỳ, không thể nói là Quản Dịch thật sự thích hay yêu Trần Húc được, thế nhưng phụ nữ có chung một loại thiên tính, thiên tính này từ khi sinh ra đã có, nó được khắc sâu vào DNA của họ rồi, thiên tính đó chính là keo kiệt, nhỏ mọn.
Không thể xem keo kiệt, nhỏ mọn hoàn toàn là khuyết điểm được, cũng không thể nói đó là tính xấu. Quản Dịch nhỏ mọn thể hiện ở chỗ nàng mong muốn được cùng Trần Húc cứ tiếp tục bên cạnh nhau như trước giờ, tuy rằng cái thể loại “ở cạnh nhau” này hoàn toàn không thể tính là tình yêu được, nhưng nó rất có khả năng phát triển thành tình yêu, nhưng giữa đường mà Trần Húc có bạn gái thì không ổn.
Quản Dịch hiểu rất rõ ràng là mọi cô gái đều không hy vọng bạn trai mình thân thiết với một cô gái khác, cho dù là người xinh đẹp như Cao Hiểu Tiết cũng không thể nào tự tin 100% là giữ được bạn trai. Ngược lại cũng thế, bản thân mình không hy vọng Trần Húc quá tập trung vào một cô gái khác mà xem nhẹ chính mình.
Quản Dịch cảm thấy rằng “Bây giờ mà đặt Cao Hiểu Tiết vào vị trí tình địch thì đối với mình hay Cao Hiểu Tiết cũng đều ‘còn quá sớm’, nhưng mà nếu cứ để hai người kia tiếp tục ở chung như thế này thì lúc đó hẳn là ‘không còn sớm’ nữa!”
Nghĩ đến đây Quản Dịch lại do dự.
Bởi vì nàng biết “Bản thân mình và Trần Húc sẽ không có tương lai. Còn 3 năm rưỡi nữa, tháng 7 năm 2010 thì mọi chuyện đều phải kết thúc. Lúc đó mình không còn là Quản Dịch nữa mà phải trở lại làm Ellen Guan, cho dù là bây giờ có dành cho nhau nhiều tình cảm thế nào thì tới lúc đó cũng phải chia lìa. Đây là thỏa thuận của mình với cha... Ừm, trừ phi lúc đó Trần Húc cũng có đủ tư cách, nhưng mà... gia cảnh hiện giờ của hắn thì còn kém quá xa”.
“Đã biết rõ ràng là không có kết quả vậy sao mình còn muốn tiếp tục? Thật ra Cao Hiểu Tiết cũng rất tốt mà. Nếu theo kịch bản phim Hàn hoặc theo tiểu thuyết thì mình sẽ âm thầm bỏ đi thật xa, rồi sau đó âm thầm quan sát họ thành đôi thành lứa, còn bản thân mình thì cứ xem như không chuyện gì từng xảy ra...”
“Phì... Cái đó là tiểu thuyết!”
Quản Dịch cảm thấy nếu tính cách của mình mà mềm yếu như thế thì lúc trước đã không làm ầm ỹ trong gia tộc, để rồi cuối cùng nàng đạt được ước nguyện: tìm được người giả mạo đại tiểu thư Ellen Guan còn bản thân mình thì chạy về nước học đại học.
“Còn hơn 3 năm nữa lận mà, nếu mình không thể sống theo ý mình, không thể hoàn thành giấc mộng trong tình cảm thì 3 năm rưỡi kia có còn ý nghĩa gì đâu chứ?”
Vì thế yêu tinh này cười đắc ý, bấm bấm tin nhắn vào di động:
-Vậy hiện giờ bạn đang ở đâu? Địa chỉ cụ thể? Tui sẽ về trường sớm vài ngày, đến lúc đó sẽ qua chỗ bạn ở
Thấy tin nhắn này, Trần Húc có thể tưởng tượng ra rằng cô em này đang mặc áo ngủ, nằm thoải mái trên cái giường rộng, xem phim thần tượng.
Vì thế Trần Húc đáp:
-Đáng thương, đáng thương lắm nha. Tui phải đi làm công, đâu có được hạnh phúc như bạn. Khai ra mau, thu được bao nhiêu hoa hồng và sô-cô-la? Có phải đang chuẩn bị để ngày mai hẹn hò với “con trâu đực đang động dục” nào đó? Hay là đang chuẩn bị coi kịch, xem mấy con trâu đực đó húc nhau vì bạn, hử?
Quản Dịch nhanh chóng trả lời:
-Hoa hồng thì chất đầy phòng ngủ, cũng đủ để mở cửa hàng bán hoa. Còn sô-cô-la ấy hả? Không chừng tui ăn sô-cô-la trừ cơm thì có ăn suốt 1 tuần cũng ăn không hết. Về phần trâu đực thì tui không có hứng thú. Này, bạn có thích ăn sô-cô-la không? Có muốn nếm thử sô-cô-la VALRHONA và DOLCE & GABBANA hay không?
Thấy tên hãng sản xuất, Trần Húc mơ mơ màng màng, hỏi nàng:
-Mấy cái thứ đó của hãng sô-cô-la cùi bắp nào đó hả? Trước giờ chưa từng nghe qua! Ừm, so với sô-cô-la của DOVE thì sao?
Thấy nội dung tin nhắn, Quản Dịch bật cười, nàng trả lời:
-Ừm, xem như tốt hơn DOVE một chút đi
Sô-cô-la của VALRHONA và DOLCE & GABBANA đều thuộc loại nổi tiếng nhất trên thế giới, là sô-cô-la thuộc loại quý tộc, thế mà hắn lại đem so sánh với cái loại sô-cô-la dễ dàng mua được trong siêu thị như DOVE!
Trần Húc lại nhắn tin qua:
-Tui không thích ăn sô-cô-la của DOVE, hương vị quá nồng, quá đắng, quá khó ăn! Tui chỉ thích ăn cái loại sô-cô-la đặc biệt, trước kia bán ở một cửa tiệm ven đường, loại này có nhiều đường, nhiều bột mì, ăn rất là ngọt, không hề thấy đắng
Thấy nội dung tin nhắn này Quản Dịch cười đến nỗi suýt nữa té xuống giường. “Anh bạn Trần Húc này thật là hảo ngọt nha”. Đúng lúc này có tiếng gõ cửa, Quản Dịch lười biếng nói “Mời vào”, một người mặc quần áo quản gia mở cửa rồi đứng nay cửa cung kính nói:
-Tiểu thư, Tam công tử của tập đoàn Triệu Thị muốn mời cô ngày mai đi dự tiệc
Quản Dịch lười biếng đáp:
-Nói với hắn là tôi không rảnh. Còn nữa nha, lần sau có gặp chuyện thế này thì không cần báo cho tôi biết, nếu đám công tử trăng hoa này muốn thì cứ đi Luân Đôn tìm thế thân Ellen Guan của tôi đi. Tôi chỉ muốn bình yên vượt qua 4 năm này mà thôi
Quản gia cung kính gật đầu, đang định đóng cửa đi ra ngoài nhưng lại do dự một chút, Quản Dịch khẽ cau mày:
-Chú Vương, còn chuyện gì sao?
Vị Quản gia được kêu là “Chú Vương” này do dự một lúc rồi đáp:
-Tiểu thư, đúng ra thì tôi không có quyền lên tiếng xen vào chuyện của cô, nhưng có một số việc tôi không thể không nói được. Chuyện của cô với người bạn học tên Trần Húc đó...
Quản Dịch lập tức ngồi bật dậy, nghiêm mặt lại nói:
-Chú điều tra tôi sao?
-Không dám không dám, tôi chỉ lo lắng cho sự an toàn của tiểu thư mà thôi. Chỉ là... cái này... Trần Húc kia tuy trong nhà có xưởng sản xuất thuốc “Khắc tinh bệnh dại” khá quy mô, nhưng mà... dù sao thì thân phận, địa vị lại chênh lệch qua lớn, cho nên...
Quản Dịch phất tay, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không kiên nhẫn và mờ mịt:
-Đủ rồi! Chuyện của tôi thì chính bản thân tôi sẽ nắm vững. Tôi và cha đã thỏa thuận rồi, 4 năm này gia tộc không được can thiệp vào chuyện của tôi, còn sau 4 năm đó thì tôi tự biết mình phải làm gì
Quản gia chỉ đành thở dài trong lòng, rốt cục gật đầu, nói:
-Nếu tiểu thư đã biết thì tôi cũng không nói nhiều. Trời cũng khuya rồi, tiểu thư đi ngủ sớm một chút nha
Quản Dịch “Ừ” rồi nín thinh. Sau khi cửa phòng được đóng lại thì nàng vùi mặt mình mền gối ấm áp “4 năm, à không, đã qua nửa năm rồi, chỉ còn 3 năm rưỡi nữa thôi... Thời gian tự do của mình cũng chỉ còn có 3 năm rưỡi nay thôi sao?”
Nàng không nhịn được, nhớ tới Trần Húc, nàng nhớ mới tháng trước mình còn cảnh cáo Lão Tứ Đổng Thanh Khiết, à, Đổng Kình mới đúng, vậy mà nhanh như thế chuyện tương tự như thế lại xảy ra với mình.
“Trần Húc...” Quản Dịch nhìn màn hình di động của mình, cái hình nền trên đó là hình nàng chụp chung với Trần Húc, “Tấm hình này chụp lúc triển lãm game, lúc đó mình mặc bộ Cos cổ trang thật phong cách, còn Trần Húc thì đứng kế bên làm mặt quỷ, thật đáng yêu”.
“Mình và Trần Húc hiện giờ là cảm giác gì?”
“Là bạn tốt? Hay là anh em? Hoặc là thứ gì khác?”
Cho tới giờ, Quản Dịch lúc nào cũng cố gắng không chế tình cảm của mình, nàng sợ chính mình không khống chế được rồi sụp bẫy tình. Cho nên, từ lúc bắt đầu năm học tới giờ nàng đã được đặt biệt danh là “Cái bẫy to xinh đẹp”! Chỉ bởi vì nàng chỉ muốn kiếm vài người bạn khác phái nhưng có rất ít người có thể vượt qua “cám dỗ” để làm bạn bè thật sự với nàng.
Ừm, không phải là “rất ít”, mà nói chính xác hơn là “chỉ có một người”... đó chính là Trần Húc. Nhưng theo thời gian ở bên nhau, nhất là đoạn thời gian hai người cùng tập thể thuật đầy ám muội đó thì... Quản Dịch vùi mặt thật sâu vào đống mền gối “Trời ạ! Thật sự là nhớ hắn sao?”
Suy nghĩ cả nửa ngày, rốt cục Quản Dịch cũng đưa ra quyết định, nhắn tin cho Trần Húc:
-Đại gia, ngày mai, ngài bối tiếp tiểu nữ vượt qua ngày Lễ Tình Nhân nha?
Trần Húc nhanh chóng trả lời bằng một đống dấu chấm hỏi (?):
-Làm sao vượt qua??????????????????????????
Quản Dịch cười hì hì đáp:
-Lên mạng
Bên kia Trần Húc buồn bực, ngày mai hắn còn phải đi làm, gần đây thằng cha quản lý “tiện nam” kia cứ cho hắn làm chân chạy giao bánh bên ngoài, hơn nữa phạm vi giao bánh thì càng lúc càng xa, càng đáng giận hơn nữa là còn bày đặt lấy lý do “rất xinh đẹp” là “Mùa đông lạnh lẽo, đám con gái đi ra ngoài không tiện, làm đàn ông thì phải chiếu cố cho phụ nữ mới phải đạo chứ”.
Với lại bên cạnh Trần Húc còn có Cao Hiểu Tiết nữa.
Chuyện ở chung với Cao Hiểu Tiết, Trần Húc chưa nói cho bất kỳ người nào biết, bởi vì hắn cảm thấy nếu chuyện này truyền vào tai người khác thì không tránh khỏi “tam sao thất bản”, biết đâu người ta nghe xong thì hiểu rằng hắn và Cao Hiểu Tiết đã xảy ra chuyện “Hoa Lài cắm bãi ph*n trâu” hoặc là “Lửa gần rơm” gì gì đó rồi thì sao? Bản thân mình thì chả sao cả, nhưng cũng phải chú ý tới danh dự con gái người ta nữa chứ.
Nhưng đối với Quản Dịch thì Trần Húc không giấu diếm điều gì cả, hơn nữa, bên cạnh có một cô bé thơm ngon mơn mởn đang nằm trên giường, nếu không phát tiết một chút Trần Húc sợ mình chỉ có 2 kết cục không tốt đẹp gì lắm: thứ nhất là nhịn không được, rồi làm ra chuyện cầm thú gì đó, thứ hai là cứ chịu nghẹn lâu ngày sẽ sinh bệnh tâm thần gì gì đó thì nguy to.
Nhưng bản bản thân Trần Húc rất sợ phải nói với người khác chuyện mình và Cao Hiểu Tiết không về nhà mà dọn qua ở chung với nhau.
Bên kia Quản Dịch trầm mặc một lúc khá lâu, rốt cục nàng trả lời:
-Khó trách tại sao không chịu giúp tui. Thì ra là có người đẹp bầu bạn, vui quá rồi há?
Trần Húc toát mồ hôi hột:
-Bà chị à, đừng có trêu chọc tui có được không vậy? Hiện giờ tui buồn bực lắm rồi đây này
Quản Dịch ôm di động, cũng không biết là trong lòng mình đang có cảm giác gì. Khi biết Trần Húc ngủ chung phòng với Cao Hiểu Tiết thì trong lòng nàng có chút ê ẩm. Hơn nữa, khi nghĩ tới Cao Hiểu Tiết thì Quản Dịch có chút hồi hộp nha, bởi vì nàng biết “Trần Húc và Cao Hiểu Tiết có quan hệ rất tốt, cộng thêm nữa là Cao Hiểu Tiết cũng rất xinh đẹp, tuy rằng mình không kém cô ấy nhưng mà cũng chưa chắc là mình có nhiều ưu thế hơn [8 lạng với nửa cân ]. ‘Gần quan thì được lộc’, hai người ở chung một căn phòng, nếu cứ tiếp tục như thế thì chuyện phát triển thành tình yêu cũng là việc rất tự nhiên”, nghĩ đến đây trong lòng Quản Dịch liền dâng lên một nỗi buồn không tên.
Ở gần Trần Húc cả một học kỳ, không thể nói là Quản Dịch thật sự thích hay yêu Trần Húc được, thế nhưng phụ nữ có chung một loại thiên tính, thiên tính này từ khi sinh ra đã có, nó được khắc sâu vào DNA của họ rồi, thiên tính đó chính là keo kiệt, nhỏ mọn.
Không thể xem keo kiệt, nhỏ mọn hoàn toàn là khuyết điểm được, cũng không thể nói đó là tính xấu. Quản Dịch nhỏ mọn thể hiện ở chỗ nàng mong muốn được cùng Trần Húc cứ tiếp tục bên cạnh nhau như trước giờ, tuy rằng cái thể loại “ở cạnh nhau” này hoàn toàn không thể tính là tình yêu được, nhưng nó rất có khả năng phát triển thành tình yêu, nhưng giữa đường mà Trần Húc có bạn gái thì không ổn.
Quản Dịch hiểu rất rõ ràng là mọi cô gái đều không hy vọng bạn trai mình thân thiết với một cô gái khác, cho dù là người xinh đẹp như Cao Hiểu Tiết cũng không thể nào tự tin 100% là giữ được bạn trai. Ngược lại cũng thế, bản thân mình không hy vọng Trần Húc quá tập trung vào một cô gái khác mà xem nhẹ chính mình.
Quản Dịch cảm thấy rằng “Bây giờ mà đặt Cao Hiểu Tiết vào vị trí tình địch thì đối với mình hay Cao Hiểu Tiết cũng đều ‘còn quá sớm’, nhưng mà nếu cứ để hai người kia tiếp tục ở chung như thế này thì lúc đó hẳn là ‘không còn sớm’ nữa!”
Nghĩ đến đây Quản Dịch lại do dự.
Bởi vì nàng biết “Bản thân mình và Trần Húc sẽ không có tương lai. Còn 3 năm rưỡi nữa, tháng 7 năm 2010 thì mọi chuyện đều phải kết thúc. Lúc đó mình không còn là Quản Dịch nữa mà phải trở lại làm Ellen Guan, cho dù là bây giờ có dành cho nhau nhiều tình cảm thế nào thì tới lúc đó cũng phải chia lìa. Đây là thỏa thuận của mình với cha... Ừm, trừ phi lúc đó Trần Húc cũng có đủ tư cách, nhưng mà... gia cảnh hiện giờ của hắn thì còn kém quá xa”.
“Đã biết rõ ràng là không có kết quả vậy sao mình còn muốn tiếp tục? Thật ra Cao Hiểu Tiết cũng rất tốt mà. Nếu theo kịch bản phim Hàn hoặc theo tiểu thuyết thì mình sẽ âm thầm bỏ đi thật xa, rồi sau đó âm thầm quan sát họ thành đôi thành lứa, còn bản thân mình thì cứ xem như không chuyện gì từng xảy ra...”
“Phì... Cái đó là tiểu thuyết!”
Quản Dịch cảm thấy nếu tính cách của mình mà mềm yếu như thế thì lúc trước đã không làm ầm ỹ trong gia tộc, để rồi cuối cùng nàng đạt được ước nguyện: tìm được người giả mạo đại tiểu thư Ellen Guan còn bản thân mình thì chạy về nước học đại học.
“Còn hơn 3 năm nữa lận mà, nếu mình không thể sống theo ý mình, không thể hoàn thành giấc mộng trong tình cảm thì 3 năm rưỡi kia có còn ý nghĩa gì đâu chứ?”
Vì thế yêu tinh này cười đắc ý, bấm bấm tin nhắn vào di động:
-Vậy hiện giờ bạn đang ở đâu? Địa chỉ cụ thể? Tui sẽ về trường sớm vài ngày, đến lúc đó sẽ qua chỗ bạn ở
/132
|