Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyen- Lý Dương, có chuyện gì vậy?Vương Giai Giai hỏi nhỏ một câu, bộ dạng của hắn lúc này trông thật khó coi, làm cho Lý Dương không khỏi lo lắng.Tô Hữu Bằng cũng nhìn Lý Dương, Lưu Cương thì chay mày lại, hắn cũng không nhớ Lý Tiểu Tùng đang đứng trước mặt là ai, tuy nhiên vẫn có cảm giác quen quen, lúc trước khi hắn cùng Lý Dương đi Bình Châu, có nhìn thấy hình, tuy nhiên không chú ý như Lý Dương.Quay lại nhìn Lý Tiểu Tùng đang bận bịu, Lý Dương nói nhỏ:- Tôi từng quen một ông lão…Lý Dương chậm rãi kể lại quá trình hắn quen với ông lão Lý Kiến Nghĩa, cũng như giới thiệu sơ qua về ông lão này. Nghe Lý Dương trần thuật, Tô Hữu Bằng, Vương Giai Giai đều chau mày, bọn họ cảm thấy có gì đó khang khác.Không nói đến giá trị của những món đồ cổ đó, đó dù sao cũng là cô của Lý Tiểu Tùng, nó vẫn còn là học sinh, ở lứa tuổi này không nên đi làm thêm như thế mà phải ở nhà chăm chỉ học hành mới phải.- Ông chủ Mục, có thể để Tiểu Tùng qua đây một lúc không, chúng tôi có một vài chuyện cần hỏi nó.Tô Hữu Bằng chợt nói một câu, hắn là khách quen ở đây, lại rất phóng khoáng, còn giúp ông chủ giải quyết một chuyện rất phiền phức, lời hắn nói ông chủ dám không nghe, nên liền gọi Tiểu Tùng ra.Đứng trước mặt Lý Dương, Lý Tiểu Tùng thấy hơi ngại ngùng.- Đừng có sợ, em ngồi xuống đây, anh này từng là bạn!Tô Hữu Bằng đứng dậy, vỗ vỗ vai Lý Tiểu Tùng, cậu bé lại quay lại nhìn Lý Dương, không kinh ngạc lắm, lúc nãy Lý Dương đã hỏi chuyện về ông cậu.- DạLý Tiểu Tùng gật đầu rồi ngồi xuống.Lý Dương nhìn Lý Tiểu Tùng nhẹ nhàng nói:- Tiểu Tùng, anh tên là Lý Dương, đã từng đến nhà em…- Anh chính là Lý Dương? Ngọc thánh Lý Dương?Lý Tiểu Tùng bật kêu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Dương, ánh mắt ngấn lệ.Lý Dương gật đầu:- Đúng vậy, anh là Lý Dương, ông nội em có nhắc đến anh sao?Lý Tiểu Tùng không nói gì, nước mắt chảy ra rồi úp mặt lên bàn khóc nức nở, Lý Dương, Tô Hữu Bằng và cả Vương Giai Giai đều sững sờ, không ai ngờ là cậu bé lại có phản ứng như vậy.Khóc một lúc Lý Tiểu Tùng mới ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa kể chuyện của mình.Lý Kiến Nghĩa đúng là có kể chuyện về Lý Dương cho Lý Tiểu tùng nghe, hơn nữa không chỉ kể một lần, Lý Kiến Nghĩa sống gần Bình Châu, cho dù là bình thường ít ra ngoài, nhưng ông cũng biết chuyện về giao dịch Bình Châu.Ngọc thánh Lý Dương, là một ngôi sao sáng mới trong giao dịch Bình Châu, báo chí còn có đăng hình nữa.Tong hình Lý Dương mang kính, nhưng Lý Kiến Nghĩa chỉ vừa mới nhìn là đã nhận ra, người này chính là người tốt bụng đã giúp ông, rồi lại đến nhà ông chơi.Lý Kiến Nghĩa có ấn tượng rất tốt với Lý Dương, lúc trước nói chuyện cũng biết là Lý Dương có mở công ty đấu giá, bây giờ nhìn thấy Lý Dương lợi hại như vậy, vì vậy lúc trước khi ở nhà ông thường kể về Lý Dương cho cháu nội nghe.Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sức khỏe ông mỗi ngày một yếu, ba tháng sau đi kiểm tra, kết quả thật đau lòng.Ông mặc bệnh nan y, mà thời gian thì không còn nhiều nữa.Trong những ngày cuối đời, điều ông lo lắng nhất không phải là những bảo bối của mình mà là cháu trai của ông Lý tiểu Tùng, Lý Tiểu tùng tuổi còn nhỏ, ba mẹ lại không còn, nếu ông ra đi thì cháu nội của mình sẽ mất chỗ dựa.Lúc đó ông đã quyết định.Nếu lỡ ông đi, thì để Lý Tiểu Tùng đi tìm Lý Dương, nhờ Lý Dương giúp bán hết những món đồ trong nhà, món tiền đó sẽ giữ lại cho Lý Tiểu Tùng để cậu học lên cấp ba, rồi đại học, nếu được thì còn có thể lo cho cậu cưới vợ nữa.Kế hoạch của ông rất tốt, ông biết nếu ông mất thì những bảo bối đó cũng mất đi giá trị, chi bằng lấy nó để đổi lại tương laic ho cháu nội.Hơn nữa ông cũng tin tưởng Lý Dương, thứ nhất là do trực giác của ông, thứ hai là Lý Dương đổ thạch kiếm rất nhiều tiền, bản thân lại mở công ty lớn, sẽ không chiếm lấy chút tiền nhỏ bé đó của mình đâu.Nhưng ông lại quên tính đến một người, đó là người con gái bất hiếu của mình, con gái ông được gã cho một người đàn ông Thượng Hải, bình thường đã để ý đến số bảo bối này của ông, sau đó bị ông mắng đuổi đi, nhiều năm sau không có qua lại gì nữa.Ông vừa mất, Lý Tùng vẫn chưa kịp đi tìm Lý Dương thì người con gái bất hiếu đó đã tìm đến nhà, cho rằng Lý Tiểu Tùng còn nhỏ, cô là người duy nhất có thể thừa kế hợp pháp số tài sản đó, nên đã dọn hết đồ trong nhà đi.Người phụ nữ này tuy là bất hiếu, nhưng lại có quan hệ huyết thống với ông lão, Lý Tiểu Tùng là vị thành niên đây chính là sự thật, hơn nữa người ta cũng đã đã đồng ý là mang Lý Tiểu Tùng đi, rồi nuôi cậu trưởng thành.Người ngoài thì không biết được việc trong nhà, cho dù là những người hàng xóm biết được quan hệ cha con họ không tốt, cũng đành bất đắc dĩ mà thôi, những người trong tổ dân phố cũng không có cách nào, nên đành nhường quyền giám hộ cho người phụ nữ này, vì bà ta là người thân duy nhất của Lý Tiểu Tùng.Lúc ở Quảng Đông thì vẫn tốt, khi quay lại Thượng Hải rồi thì bà cô của Lý Tiểu Tùng đã lộ nguyên hình.Cô ta không chỉ không làm thủ tục chuyển trường cho cậu mà còn không để cậu sống trong nhà nữa, để cậu ngủ trong phòng để đồ, hàng ngày phải ăn cơm thừa, cứ như vậy một thời gian, lại ngại cậu ở không ăn cơm nên đã đưa cậu đến đây làm thêm.Vừa làm đã được hai tháng, phần tiền lương vất vả của cậu cũng bị cô lấy mất, làm cho cậu không còn cách nào để trở về nhà được.Thực ra cậu về nhà cũng thế, nhà cũng đã bị cô bán mất rồi.Lý Tiểu Tùng là một cậu bé yếu đuối, không dám nói chuyện của mình cho người ngoài nghe, cho đến hôm nay ông chủ của hàng cũng không biết được cảnh ngộ của cậu, vẫn nghĩ cậu là người dưới quê lên.Bây giờ trẻ em nông thôn mười bốn mười lăm tuổi đi kiếm việc làm rất nhiều.- Vô liêm sĩ, đúng là vô liêm sĩ hết mức, trên đời này sao lại có chuyện như vậy chứ.Nghe Lý Tiểu Tùng kể xong, Vương Giai Giai phẫn nộ đập bàn một cái, sự đồng cảm của cô lại nổi lên, nhưng Lý Tiểu Tùng đúng là đáng để thông cảm.Tô Hữu Bằng lắc đầu nói:- Vì gia sản mà anh em trở mặt không còn là chuyện hiếm gặp nữa, đây cũng là điều bình thường!Hắn không ngạc nhiên lắm vì chuyện này, đừng nói là những gia đình bình thường, việc tranh chấp trong những gia đình giàu có cũng rất nhiều, không như Vương Giai Giai, xuất thân trong gia đình chính trị, kiểu gia đình này không bao giờ xuất hiện hiện tượng tranh chấp tài sản đó.Vương Giai Giai quay lại nhìn Lý Dương, vội vàng hỏi:- Lý Dương, chuyện này anh định như thế nào?Lý Dương lúc này đang chau mày.Người ngoài thì khó mà giải quyết được việc trong nhà họ, Lý Dương muốn đòi lại công bằng cho Lý Tiểu Tùng cũng không phải là chuyện dễ, nhiều lắm cũng chỉ là khiển trách bà cô của Lý Tiểu Tùng mà thôi.Nghe Vương Giai Giai hỏi như vậy, Lý Dương lắc đầu:- Những cái khác thì không nói, để Tiểu Tùng đi học lại là điều quan trọng nhất, Tiểu Tùng, em có muốn đi học lại không?Lý Dương hỏi Lý Tiểu Tùng câu cuối cùng, hắn cần phải biết ý cậu như thế nào, nếu Lý Tiểu Tùng thực sự không muốn đi học thì hắn có cố gắng mấy cũng vô dụng.Mắt Lý Tiểu Tùng chợt sáng lên, nhẹ gật đầu.- Muốn đi học là tốt rồi, số bảo bối đó anh sẽ nghĩ cách để lấy lại về cho em, em không cần phải làm việc ở đây nữa, lát nữa đi cùng bọn anh, e rằng Thượng Hải cũng không thể ở lại, anh sẽ giúp em tìm một nơi, tìm trường tốt, em thấy có được không?Lý Dương nói thêm câu nữa, Lý Tiểu Tùng do dự một lúc rồi cúi đầu nói:- Bảo bối của ông đã bị cô lấy đi rồi, em bây giờ không có tiền?Vương Giai Giai mỉm cười nói:- Tiểu Tùng, tiền bạc thì em không cần phải lo, chỉ cần em muốn đi học, anh Lý Dương của em có thể giúp em, đến lúc đó em chỉ cần học chăm chỉ là được rồi!- Em đồng ý!Lần này Lý Tiểu Tùng không do dự nữa liền nói lớn một câu, trong mắt ánh lên niềm khát vọng.Lý Tiểu Tùng vốn học rất khá, nhưng tiếc là thuộc vào hàng mọt sách, nếu không thì cũng không đến nổi chừng đó tuổi mà bị cô chèn ép như thế, nếu là một tên tiểu tử phản nghịch thì sớm đã chống lại bà cô của mình rồi.Hơn nữa, có thể trở lại trường là nguyện vọng lớn nhất của cậu.- Ông chủ Mục, tôi muốn bàn với ông một chuyện!Tô Hữu Bằng đứng dậy bước đến cạnh ông chủ rồi chậm rãi nói, hắn biết là Lý Dương nhất định sẽ dẫn đứa bé này đi, nên hắn phải nói chuyện với ông chủ.Bánh sủi cảo của Mục Gia rất ngon, tuy nhiên bây giờ mấy người Lý Dương cũng không còn tâm trạng để thưởng thức nữa, Lý Dương ăn vội hai cái rồi mấy người liền dẫn Tiểu Tùng đi.Trong lòng Lý Dương vẫn còn đang rất phẫn nộ bi ai.Hắn đang phẫn nộ chuyện của Lý Tiểu Tùng, đang bi ai cho ông lão Lý Kiến Nghĩa, Lý Kiến Nghĩa một đời si mê thu tàng, đáng để tôn kính, trước khi chết, ông nghĩ sẵn đường đi cho cháu nội, chỉ duy nhất một điều không nghĩ tới đó là người con gái bất hiếu.Chính đứa con gái bất hiếu này đã làm cho cháu nội ông suýt nữa mất đi tương lai của mình.Ông chủ Mục Gia rất chần chừ, cuối cùng thì cũng đã đồng ý với Tô Hữu Bằng.Để bọn họ dẫn người đi thì ông không biết ăn nói thế nào với cô của cậu bé, tuy nhiên ông cũng hiểu, Tô Hữu Bằng là người không đơn giản, rất có thân thế, càng không thể là người ông có thể đắc tội được.Lần trước khi ông gặp vấn đề, nếu không phải nhờ Tô Hữu Bằng giúp thì chắc bây giờ cửa hàng cũng đã đóng cửa rồi.Sau một hồi do dự, cộng thêm việc Tô Hữu Bằng đảm bảo, ông ta mới đồng ý để Lý Tiểu Tùng đi.- Lý Dương, cậu định sắp xếp cho Tiểu Tùng như thế nào?Trên đường về nhà, Vương Giai Giai nói nhỏ với Lý Dương một câu, cô vốn là một cô gái lương thiện, sau khi biết chuyện của Tiểu Tùng càng quan tâm đến cậu hơn.Lý Dương thấy Lý Tiểu Tùng đang ngồi lo lắng mỉm cười nhẹ nhàng nói:- Tôi định sẽ nhận nó là em nuôi, để xem nó thích đi đâu, bất kể là đi đâu, tôi đều sẽ để cho nó có một môi trường học tập ổn định, từ từ trưởng thành.Đây đúng là suy nghĩ thật của Lý Dương, nghe Lý Tiểu Tùng nói trước khi mất Lý Kiến Nghĩa phó thác cậu cho hắn thì hắn đã đưa ra quyết định đó.Hắn sẽ không để ông lão thất vọng được.Để cậu bé làm em nuôi, bất kể cậu đi đâu, thì cuộc sống sau này đều không cần phải lo lắng nữa.Nếu Lý Tiểu Tùng đồng ý, có thể sắp xếp cho cậu học ở Bắc Kinh, hoặc là đến Lật Thành cũng được, Lý Dương tin ba mẹ mình sẽ xem cậu như con trai ruột, anh trai cũng sẽ chăm sóc cậu như đứa em của mình vậy.ở Lật Thành có người nhà chăm sóc cho cậu nên Lý Dương rất yên tâm, chỉ có điều giáo dục ở đó không bằng Bác Kinh, đương nhiên rồi, sự lựa chọn cuối cùng vẫn phụ thuộc vào Lý Tiểu Tùng.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|