- Tôi theo!Shan-ben-tai-lang nhanh chóng đẩy hết số tiền cọc trước mặt mình ra, há miệng cười, tỏ ra hơi kích động.Y vừa rồi cược 500 nghìn, chỉ là muốn xem có thể thắng thêm được 500 nghìn nữa không, thế nào cũng không thể ngờ rằng Lý Dương lại cược hết, đấy chẳng phải là khiến y như ý sao, nếu biết như vậy, vừa rồi y đã cược hết cho rồi.Chưa đầy 3 phút ngắn ngủi, ván bài đã được hết, điều này khiến mọi người không thể ngờ tới được.Thấy Shan-ben-tai-lang cược tiền, nụ cười trên mặt Lý Dương càng rực rỡ hơn.Lý Dương còn quay đầu nhìn mấy bức tranh ở bên kia, những bức tranh này, mấy phút nữa thôi sẽ trở thành chiến lợi phẩm của hắn rồi.Sáu bức tranh, bức tranh Nhật Bản đầu tiên không nói, năm bức tranh Trung Quốc còn lại đều là tuyệt tác, đặc biệt là “ Trúc Diệp Đồ” của Trịnh Bản Kiều, là tác phẩm đại biểu cho những tuyệt tác, trong nước rất hiếm gặp, lần này nếu Lý Dương mang về nước, ý nghĩa càng quan trọng.- Lý tiên sinh, xin hạ bài đi!Shan-ben-tai-lang còn đang nhăn nhở, y đã tính qua rồi, hi vọng thắng của y phải trên 9 phần mười, Lý Dương chỉ nắm một phần thắng mà thôi.Hơn nữa, Lý Dương vốn chưa xem con bài bốc, như vậy tỉ lệ thắng của hắn càng thấp, đến không phẩy mấy phần trăm sợ rằng cũng không có, nói cách khác, ván bài này hắn thua chắc rồi!Câu nói của Shan-ben-tai-lang khiến Chu Văn nhẹ nhõm phần nào, nhưng vẫn không thể yên tâm được.Shan-ben-tai-lang mời Lý Dương hạ bài, chứ không phải mình trực tiếp hạ bài, điều này chứng tỏ con bài y bốc không phải con bài đẹp, nếu là con bài đẹp, y chỉ cần trực tiếp xòe bài ra là kết liễu Lý Dương rồi, con bài nào của Lý Dương cũng không thể lớn hơn y được.Chỉ cần không phải là con bài đẹp thì Lý Dương có cơ hội rồi, cho dù cơ hội này rất mong manh.Chu Văn là một người cẩn thận, lúc y đang nghĩ những điều này, những người xung quanh đều đang khẽ bình luận, ván bài này kết thúc nhanh như vậy, mọi người đều lo lắng cho Lý Dương.Ngoài Vương Giai Giai và Lưu Cương ra, những người đi cùng Lý Dương, lần này đều không nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.Cũng chỉ có hai người bọn họ có một niềm tin mù quáng với Lý Dương.- Hạ bài đi, sao lại không dám hạ, sợ thua sao, haha!Âm thanh đáng ghét của Shan-ben-tai-lang lại vang lên, mấy người Bạch Minh căm phẫn trợn mắt nhìn y, nhưng lúc này không phản bác được, chỉ có thể lờ y đi như một con ruồi.- Lý tiên sinh, cậu không hạ bài, vậy tôi hạ trước nhé!Shan-ben-tai-lang cười trực tiếp xòe bài ra, một con ba màu đỏ khiến Chu Văn khẽ thở phào, quả nhiên như y dự đoán, bài Shan-ben-tai-lang bốc không phải con bài đẹp, Lý Dương vẫn còn cơ hội rồi.Nhưng con bài Shan-ben-tai-lang bốc lại là con 3, vậy tức là hi vọng thắng duy nhất của Lý Dương chính là ở con 3 cuối cùng, e rằng Lý Xán lúc này niềm tin với Lý Dương cực kì thấp.- Ha ha, cậu vẫn còn cơ hội thắng, cậu chẳng phải hay nói bản thân hay gặp may mắn sao, hạ bài đi cho mọi người xem chứ!Shan-ben-tai-lang lại lớn tiếng cười nói, trên khuôn mặt y vẫn cười như trước, Tam Tỉnh Kết Y cũng cười hớn hở, trong lòng Thanh Mộc Vị Ương cũng có chút hoan hỉ, coi như có thể thắng Lý Dương một lần.Tam Tỉnh Kết Y cười mất lịch sự, Lý Dương lại khẽ lắc đầu, giơ tay, lật con bài mình bốc ra.Nhìn con bài vừa lật, Lý Dương khẽ vỗ tay:- Cảm ơn câu kết của ông, số của mình thật là hên!Nụ cười của Shan-ben-tai-lang đột nhiên tắt ngấm, miệng cười của y đơ cứng lại, mọi người xung quanh nhìn con bài Lý Dương vừa lật, ngay lập tức im lặng không một tiếng động.Tỉ lệ vô cùng nhỏ, cuối cùng con ba đó lại thật sự xuất hiện trên bài Lý Dương.Ba con ba, ván bài này Lý Dương thắng rồi.Chỉ trải qua hai ván bài, Lý Dương đã hoàn toàn thắng lợi, kết quả này, e rằng đối với Lý Xán, người rất có niềm tin với Lý Dương cũng không thể ngờ được, từ lúc ván bài bắt đầu tới giờ chưa cả được 5 phút.Kết quả này không phải là điều mà Shan-ben-tai-lang có thể ngờ tới.Đối phương vốn chưa xem bài, thậm chí không cả xếp bài, sao vẫn có thể bốc được con 3 duy nhất, khả năng này quả thực rất thấp, thấp đến mức Shan-ben-tai-lang không thể tin nổi.- Tiểu Xán, đem tranh lại đây!Lý Dương quay đầu, nói với Lý Xán vẫn còn đang ngẩn người, Lý Xán đột nhiên tỉnh người, nhanh chóng bước qua, ôm sáu bức tranh lại.- Tranh, mau mở ra xem sao!Mao Lão đột nhiên kêu lên, vừa rồi bức tranh của Trịnh Bản Kiều vẫn chưa xem đã, bây giờ số tranh này đã là của Lý Dương, bọn họ có thể yên tâm rồi, thoải mái mà thưởng thức.Khóe miệng Shan-ben-tai-lang run lên cầm cập, còn không dám tim là nhìn thấy Lý Dương xòe năm con bài ra.Y thua rồi, y không ngờ lại thua rồi, thua một người chưa từng đánh bài bao giờ, hơn nữa còn thua nhanh như vậy, hai ván bài, chưa đầy 5 phút.Shan-ben-tai-lang quay đầu, căm phẫn trừng mắt nhìn Tam Tỉnh Kết Y.Lần này Tam Tỉnh Kết Y trở thành người xấu hổ nhất, vừa rồi y còn cười lớn chế giễu Lý Dương, nhưng không ngờ rằng Lý Dương lại thật sự lật được con bài mong muốn, câu nói của y thật sự trở thành lời kết.Mặc dù biết đây là điều không thể, nhưng Shan-ben-tai-lang trong lòng vẫn có chút khó chịu với Tam Tỉnh Kết Y.Sự khó chịu này một khi xuất hiện thì khó mà tiêu tan.Cờ bạc luôn là vậy, người mê cờ bạc đều rất mê tín, có lúc một câu nói, một hành động nhỏ cũng có thể đắc tội hoàn toàn với người khác, con trai của Tam Tỉnh Khang lần này coi như đã đắc tội Shan-ben-tai-lang.- Bốp.Tam Tỉnh Khang khuôn mặt căm phẫn, giơ tay cho con trai một bạt tai, tiếng đánh này khiến mọi người trong phòng giật nẩy mình, còn y thì bị cha mình làm cho choáng váng.- Lắm mồm!Sau khi đánh xong, Tam Tỉnh Khang giáo huấn con trai mình một câu, y xoa mặt, cúi đầu, trong mắt không ngừng hiện ra thần sắc căm phẫn.Tam Tỉnh Khang lúc này trong lòng vô cùng tức giận, lần này nhận lời mời của Shan-ben-tai-lang, y định sẽ tạo mối quan hệ tốt với Shan-ben-tai-lang, xem xem liệu có thể mượn được một chút tiền để bù đắp vào những thô lỗ của công ty hay không.Shan-ben-tai-lang có nhiều tiền hơn Tam Tỉnh Khang, nếu không phải đằng sau Tam Tỉnh Khang có gia tộc Shan-ben thì e rằng người khác sẽ không coi y ra gì, kết quả việc mượn tiền lần này không thành, con trai đã vì câu nói vô tình đắc tội với người ta, cũng khó trách y nổi giận.- Đi thôi!Lý Dương không để ý gì đến tất cả những gì mà Tam Tỉnh Kết Y làm, hắn đứng dậy chậm rãi đi ra ngoài, mặc dù bị Shan-ben-tai-lang làm chậm trễ chút thời gian, nhưng thu hoạch cũng khá, có được tranh của Dương Châu Bát Quái, lần này trong lòng Lý Dương bắt đầu vui vẻ.Bạch Minh, lão Mao còn cả bọn người Liễu Tuấn, cẩn thận thu mấy bức tranh lại, vô cùng bùi ngùi.- Lý tiên sinh, chờ một chút!Shan-ben-tai-lang vội gọi, nhìn mấy bức tranh, tim y còn đang rĩ máu, đây là những bảo bối tốt nhất mà y đã cất giữ nhiều năm, trong lúc nhất thời đã thua mất tại nơi này, trong lòng không thể diễn tả là cảm giác gì.Lúc này Shan-ben-tai-lang không còn nghĩ đến thanh Thiên Tùng Vân kiếm nữa, chỉ nghĩ làm sao để lấy lại mấy bức tranh.- Shan-ben tiên sinh, ông có ý gì?Lý Dương chưa có hành động gì thì Lâm Bá Văn đã đi đến, sắc mặt rất nghiêm túc, y còn cho rằng Shan-ben-tai-lang không chịu thua, không muốn Lý Dương rời khỏi.- Lâm công tử, tôi không có ý gì, tôi chỉ tiếp tục muốn đánh bài với Lý tiên sinh!Shan-ben-tai-lang vội xua xua tay, đây là địa bàn của y nhưng ở đây y không dám đắc tội với người nhà họ Lâm.- Vẫn còn muốn đánh, ông còn có đồ gì?Lý Dương quay đầu lại, rất có hứng thú nhìn Shan-ben-tai-lang, mấy bức tranh này khiến tâm tình Lý Dương vô cùng tốt, cũng không để ý đến thái độ lúc trước của y, nếu trong tay y vẫn còn tuyệt phẩm khác, Lý Dương không ngại bỏ chút thời gian, chơi với y hai ván nữa.Hơn nữa, có người tặng bảo bối cho mình, Lý Dương cũng không có lí do từ chối.Shan-ben-tai-lang hơi ngẩn người, lập tức hiểu ý của Lý Dương, Lý Dương là muốn y mang đồ ra cá cược, không muốn đánh tiền với y.Nghiến nghiến răng, Shan-ben-tai-lang lớn tiếng nói:- Có, tôi vẫn còn một món đồ tốt hơn!- Tốt hơn, được, vậy hay bỏ ra đây xem trước đã!Lý Dương ngồi ở đó, mỉm cười nhìn Shan-ben-tai-lang, y dặn dò người bên cạnh mấy câu, nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chỗ y ở chính là ở sòng bạc, bảo bối của y cũng đều ở trong phòng của y.- Lão Đại, hay là chúng ta đừng đánh nữa!Chu Văn do dự một lúc, rồi mới khẽ nói với Lý Dương, Lý Dương vừa rồi có thể thắng, với y mà nói đơn thuần là sự may mắn, trên bàn bài kiểu may mắn này có thể xuất hiện, nhưng tuyệt đối không phải là luôn xuất hiện.Shan-ben-tai-lang đánh bài nhiều năm như vậy, chỉ cần bỏ ra một chút thực lực là có thể thắng Lý Dương rồi.- Lão nhị, cậu yên tâm, bỏ ra một chút thời gian nữa, lát nữa anh em chúng ta vui vẻ tụ tập!Lý Dương cười lớn tiếng, trong lòng lại có chút cảm động, mấy năm không gặp, tính khí của Chu Văn vẫn không thay đổi chút nào, vẫn luôn thích suy nghĩ cho người bên cạnh mình.Lý Dương không phải người trong ngành đánh bài, nhưng chỉ cần có khả năng đặc biệt, hắn sẽ không thể thua được, trừ phi Shan-ben-tai-lang giở mánh khóe.Dưới lớp lập thể, hàng nghìn kĩ thuật của Shan-ben-tai-lang đều trở thành lộ liễu, y dám giở trò, Lý Dương sẽ có cách lật tẩy, về điều này Lý Dương cũng không lo lắng lắm.Chưa đầy 10 phút, Shan-ben-tai-lang ôm một bức tranh khá to vào, sau khi quay về y còn có chút thở dốc.Bức tranh y cầm đến khá lớn, sau khi vào phòng Shan-ben-tai-lang không cần nghỉ ngơi, trực tiếp mở bức tranh lên bàn cho Lý Dương xem, bức tranh này là do y vừa mất một khoản tiền lớn mới có được.Tranh vừa mở ra, những chuyên gia xung quanh đều đứng dậy.Bất luận là chuyên gia Nhật Bản hay là những chuyên gia Trung Quốc đang thưởng thức tranh, giây phút này đều chú ý vào bức tranh cổ vừa mới cầm vào, Lý Dương cũng không ngoại lệ
/1328
|