Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: metruyen.com -Hiểu Lỵ, con lại đây!Mẹ Ngô Hiểu lỵ đột nhiên vẫy tay gọi cô lại, Ngô Hiểu Lỵ quay đầu lại nhìn thoáng qua Lý Dương rồi chậm rãi đi về phía mẹ mình, hai người vừa tới gần liền nhỏ giọng nói với nhau cái gì đó nhưng mà do nói quá nhỏ nên những người xung quanh không có nghe được gì.-Thẩm Hạo, đem món quà mà con chuẩn bị ra đi!Một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi tức giận nói, Thẩm Hạo nhìn Lý Dương rồi nhìn thoáng qua Ngô Hiểu Lỵ, lúc này hắn mới vân lời đi tới mở hộp quà ra.Lý Dương có chút kinh ngạc, cơn tức trong lòng lại tăng lên, ánh mắt của Thẩm Hạo vừa rồi tràn đầy sự khiêu khích, chăm chọc, việc này làm cho hắn rất tức giận.Lý Dương chẳng biết tại sao lại như vậy, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, thế mà vừa mới gặp thì Thẩm Hạo đã biểu hiện rất có dịch ý đối với hắn, nhưng mà Lý Dương cũng hiểu được, nguyên nhân của địch ý là từ Ngô Hiểu Lỵ, nhớ tới biểu hiện vừa rồi của Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương liền cười khổ, hồng nhan quả thật là chuyên gây họa.Thẩm Hạo cầm cái hộp khiêu khích nhìn Lý Dương một cái rồi mới đi về phía Lưu Tuyết Tùng, Thẩm Hạo tặng quà cho Lưu Tuyết Tùng nhưng lại làm lẽ với Hà lão trước, đương nhiên, việc này không ai cho là không đúng.Nhưng mà Lý Dương phát hiện được trong mắt Lưu Tuyết Tùng hiện lên một chút không vui nhưng ngay lập tức biến mất, nếu như không phải Lý Dương chú ý quan sát thì không thể nào thấy được.-Thời Đường có một người gọi là Vương Hàn, tự Tử Vũ, Lương Châu Từ là tác phẩm để đời của ông, nó được người đời sao xếp vào hàng ngũ bảy quyển tuyệt tác!Thẩm Hạo cầm cái hộp nhưng không mở ra mà lại nói về thơ Đường, khi nói tới đây thì hắn giơ chiếc hộp trong tay lên rồi tiếp tục nói:-Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi, dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi? **** Lương Châu Từ:Hán Việt:Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,Dục ẩm tì bà mã thượng thôi.Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu,Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi?Dịch ý:Chiếc ly dạ quang tinh xảo được đổ đầy rượu nho ngon tuyệtVừa muốn say sưa một phen, thì đột nhiên tiếng đàn tì bà tưng bừng vang từ trên lưng ngựa xuống như thôi thúc tướng sĩ cùng can ly.Dù có say nằm lăn trên sa trường, mong các vị đừng chê cười,Trước giờ người đi chinh chiến mấy ai còn sống trở vềDịch thơ:Rượu ấm, nho tươi, cùng chén ngọc,Chửa uống tỳ bà đã giục vang.Sa trường nằm say xin chớ lạ,Miệt mài chinh chiến biết ngày nao?!-Thẩm Hạo, anh nhắc tới bài thơ Đường này là có ý gì, chẳng lẽ quà của anh có liên quan tới bài thơ này?Ngô Hiểu Lỵ không nhịn được lòng hiếu kỳ nên hỏi một câu, Thẩm Hạo đắc ý gật đầu, hắn nói:-Không sai, thứ này tôi rất khó khăn mới có thể từ Thiểm Tây mang về, nó là Dạ Quang Bôi được nhắc tới trong bài từ!Thẩm Hạo vừa nói vừa mở chiếc hộp ra, bên trong chiếc hộp là một cái chén bằng ngọc có chân khái dài, nhìn sơ qua nó rất xinh đẹp, lại có vẻ cao quý thanh lịch, nhẹ nhàng của phong cách cổ xưa.-Lưu gia gia, đây là thứ Thẩm Hạo cố ý vì ông tìm kiếm-Bồ Đào Mỹ Tửu Dạ Quang Bôi, con chúc ông sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều vui vẻ, tràn đầy sức sống!Lý Dương nhíu mày ngẩn đầu lên, Thẩm Hạo không hổ là người là công tác văn hóa, chỉ tặng một món quà mà lại làm ra nhiều thứ như vậy, nếu là hắn thì khẳng định là không thể nào được.Thẩm Hạo từ từ cầm chén Dạ Quang Bôi lên, bề ngoài cái chén nhẵng nhịu, phẩm chất nguyên liệu thượng loại tốt.Lý Dương đột nhiên mở to mắt nhìn miệng chén, ở nơi đó có một vết màu đỏ giống như là màu máu làm ảnh hưởng tới toàn bộ vẻ đẹp của cái chén.Mấy ngày nay, Lý Dương đã nghiên cứu không ít tài liệu về đồ cổ nên hắn không còn xa lạ với thứ này nữa, nhưng mà hôm nay khi nhìn cái chén này lại làm cho hắn có cảm giác rất ngoài ý muốn, từ bên ngoài nhìn vào thì cái chén này quả thật là hàng thượng đẳng.Nhưng khi Lý Dương dùng năng lực đặc thù để nhìn nó thì phát hiện bên ngoài chiếc chén có một tầng màu vàng nhạt, Lý Dương nhịn không được cười khẽ một tiếng.Lý Dương cười không lớn, nhưng trong phòng không có ai nói chuyện nên tiếng cười này mọi người đều có thể nghe được, ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lý Dương, khuôn mặt của Thẩm Hạo hiện lên một tia tức giận rồi bình thường trở lại.Hắn hỏi:-Lý tiên sinh, cười cái gì thế? Chẵng lẽ anh có cách nhìn khác về chén Dạ Quang Bôi này?Vài ông lão hứng thú nhìn Lý Dương, đặc biệt là Hà lão, ông nhìn thấy được từ trong mắt Lý Dương một tia khác lạ.Lý Dương lập tức lắc đầu, nói:-Không, tôi không có ý này, tôi chỉ tò mò thôi, xin Thẩm tiên sinh thứ lỗiThẩm Hạo cầm một món đồ dỏm đi tặng, cho dù là Lưu lão hay là Hà lão thì cũng là chuyên gia trong lĩnh vực này, bọn họ chắc cũng đã nhận ra là món mà mà Thẩm Hạo tặng là đồ giả.Thông qua năng lực đặc thù Lý Dương đã xem thấu hết cái chén Dạ Quang Bôi này, nó chỉ là một món hàng giả cao cấp, ngọc cũng không phải là ngọc thật, nó chỉ dùng đá xanh đã trải qua xử lý làm giả mà thôi, loại Dạ Quang Bôi này có thể nói là giá trị rất thấp, một trăm đồng có thể mua được một cặp.-Nga, Lý tiên sinh tò mò cái gì? Tôi sẽ giải thích cụ thể cho Lý tiên sinh!Thẩm Hạo tiếp tục hỏi, thái độ này của Thẩm Hạo đã chọc giận Lý Dương, vốn Lý Dương còn không định nói ra, nhưng Thẩm Hạo đã tự mình dẫn xác tới thì Lý Dương cũng không khách khí.-Cũng không có gì, tôi chỉ tò mò tại sao trên miệng chén lại có một điểm đỏ, một cái chén xinh đẹp như thế mà lại có một điểm đỏ trên miệng, quả thật là bị làm xấu đi rất nhiều!Lý Dương mỉm cười nhỏ giọng nói.Đôi mắt Thẩm Hạo hiện lên một tia khinh miệt, hắn đắc ý nói:-Lý tiên sinh tò mò là thứ này? Xem ra Lý tiên sinh không hiểu về đồ cổ, điểm đỏ này không những không làm mất đi vẻ đẹp mà còn tăng thêm giá trị của cái chén nữa, không có điểm đỏ này thì chưa chắc có người dám mua cái chén Dạ Quang Bôi vì sợ mua nhầm hàng giả, nếu có được điểm đỏ này thì giá trị của nó sẽ tăng lên vài lần!Lý Dương ngơ ngác nhìn Thẩm Hạo, ánh mắt có chút kỳ lạ, Thẩm Hạo này xem người khác là tên ngốc nhưng hắn lại không biết tên ngốc nhất chính là hắn.Thấy Lý Dương đang ngẩn ra, Thẩm Hạo càng thêm đắc ý, hắn tiếp tục nói:-Điểm đỏ này thực ra là "Huyết Tiết", Dạ Quang Bôi lấy từ những ngôi mộ ra, nó chính là đồ tuẫn tán chỉ là do được sử dụng vô số năm nên nó đã trở thành đồ cổ!Thẩm Hạo sợ vật tuẫn tán làm cho Lưu lão thấy xui nên vội vàng giải thích một câu, kỳ thật rất nhiều đồ cổ đều là vật tuẫn tán, nhiều nhất chính là cổ ngọc, trong những lăng mộ hoàng đế thì thứ đào ra nhiều nhất chính là ngọc cổ và những vật dụng như Dạ Quang Bôi, những người sưu tập thường sẽ không để ý là nó có là vật tuẫn tán hay không.Thấy Lưu lão không có biểu hiện gì nên Thẩm Hạo tiếp tục nói:-Tiết chính là một trong những đặc thù của ngọc cổ được khai quật, Huyết Bí chính là loại khó có nhất trong đó, hễ thứ nào có Huyết Tiết thì thứ đó là một trong những thứ đáng giá nhất được chôn cùng với người chết, cho nên điểm đỏ này hoàn toàn không có ảnh hưởng gì tới giá trị Dạ Quang Bôi, nó chính là thứ để biểu hiện thân phận!Lý Dương đột nhiên hứng thú nói:-Thẩm tiên sinh, cái gì là Huyết Tiết? Huyết Tiết được hình thành như thế nào?Gặp Lý Dương đặt câu hỏi, Thẩm Hạo càng thêm khinh miệt.Thẩm Hạo cầm chén Dạ Quang Bôi lên rồi nói:-Tiết kỳ thật chỉ là nước ngầm dưới lòng đất, Huyết Tiết chính là máu của người chết và nước ngầm trộn lẫn vào nhau rồi dính lên ngọc thạch, thời gian dài trôi qua, Huyết Tiết thấm vào bên trong ngọc thạch, điều kiện hình thành Huyết Tiết rất nghiêm khắc, nói ra sợ rằng anh cũng không hiểu!Lý Dương gật gật đầu, hắn chỉ vào chén Dạ Quang Bôi rồi nói:-Nếu trộn lẫn với máu người mói có thể hình thành Huyết Tiết vậy thì tại sao nó lại xuất hiện ở miệng chén? Chẳng lẽ một cái chén lớn như vậy lại đặt bên dưới cơ thể người chết?Thẩm Hạo đột nhiên ngẩn ngơ, vấn đề của Lý Dương làm hắn không biết trả lời như thế nào, mà trước đó hắn cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này.Nhưng thật ra Lưu lão, Hà lão còn có Triệu lão đều nhìn thoáng qua nhau rồi khẽ gật đầu.-Tôi thấy có chút kỳ quái, theo lời Thẩm tiên sinh, Huyết Tiết hình thành thì phải có vật và máu người chết tiếp xúc với nhau, Huyết Tiết của cái chén này lại xuất hiện ở miệng chén, vậy thì cái chén này khẳng định là có tiếp xúc vơi thân thể người chết. Nhưng nếu muốn nó có Huyết Tiết ở miệng chén thì phải đặt nó ở phía dưới thân thể người chết, nhưng mà đặt ở phía dưới thì rất có thể sẽ bị vỡ, hơn nữa cũng không có ai muốn đặt một thứ lớn như vậy ở bên dưới thân thể tổ tiên cả? Tổ tiên an giấc không tốt sẽ về báo mộng thì sao?Tất cả mọi người đều cười khẽ một tiếng, vấn đề của Lý Dương tuy rằng kỳ lạ nhưng rất hiện thực, đồ vật tuẫn tán đều do con cháu đặt vào, đương nhiên bọn họ phải cấp cho tổ tiên một hoàn cảnh thoải mái rồi.Lý Dương dường như không thấy Thẩm Hạo đang rất khó coi mà nói tiếp:-Nếu đặt nó ở phía trên cơ thể thì nó chỉ có Huyết Tiết ở phần chân chén thôi chứ, huống chi cho dù là úp nó xuống thì cả miệng chén không thể chỉ dính có một chút máu người như vậy, có phải không Thẩm tiên sinh?-Việc này, tôi cũng không rõ lắm!Sắc mặt của Thẩm Hạo rất khó coi, vấn đề của Lý Dương quả thật là hắn không thể trả lời được, hơn nữa hắn cũng không dám cải bừa vì hắn biết những người ở đây đều là chuyên gia cả.Lý Dương cười cười rồi nói tiếp:-Thẩm tiên sinh quả thật nói có chút đúng, Huyết Tiết quả thật là rất khó có được, thứ mấu chốt chính là vị trí đặt ngọc thạch, rất người đều đặt ngọc bội ở phía dưới người chết, ngọc bội này gọi là Ngọc Hoàng Đẳng, thứ ngọc để trong miệng hoặc hậu môn gọi là Ngọc Tắc, có một số dặt trong bàn tay nên được gọi là Ngọc Ban Chỉ. Nhưng mà phần lớn ngọc bội đều rất nhỏ, một vật có thể có Huyết Tiết mà lại lớn như chén Dạ Quang Bôi của Thẩm tiên sinh quả thật là tôi mới thấy lần đầu, nó quả thật là khó có được, nó là bảo vật cấp quốc gia chứ chẳng chơi!Lý Dương nói xong, Ngô Hiểu Lỵ liền nở nụ cười, bọn người Lưu lão tuy rằng không nói gì nhưng mọi người đều có thể thấy được trên mặt của họ đều mang nét cười, lời này của Lý Dương chỉ thua việc nói trắng ra đây là hàng giả một chút thôi.Mặt Thẩm Hạo lúc xanh lúc trắng, ý của Lý Dương hắn hiểu được, nhưng hắn lại không cách nào cãi lại được, hơn nữa Thẩm Hạo trong lòng còn có loại dự cảm không tốt, dường như thứ này quả thật là có vấn đề, Lưu lão và những người bên cạnh không hề phản đối cách nói của Lý Dương chính là bằng chứng tốt nhất.Đồng thời, Thẩm Hạo càng thêm tức giận Lý Dương, những lời nói của Lý Dương tuyệt đối không thể nào là những lời của người không biết gì, Thẩm Hạo hiểu được lúc trước hắn đã tự mình bước vào cài bẫy của Lý Dương, hắn từng bước từng bước đi vào, hiện tai hắn muốn bước ra thì đã không còn kịp nữa.stevenqb1890Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|