Đi được không bao lâu thì bỗng nghe tiếng ồn ào phía trước, phía đường rẽ trước mặt có một quảng trường nằm trong một vùng đất trũng xuống, có rất nhiều người tụ tập ở đó.- Đằng kia là gì vậy?Lý Dương hỏi Cao Bá, những nơi mà họ đi qua đều không có sinh khí, nhưng nơi này lại nhộn nhịp khác lạ.- Đây có lẽ là Ca lạp hội.Cao Bá bước lên trước mấy bước rồi chau mày nói.- Lý tiên sinh, Ca lạp hội là một tên gọi đặc trưng của vùng này, hiểu một cách đơn giản đây là một tụ điểm nhỏ, ở đây làm gì đều có thể.Cao Bá lại giải thích, Lý Dương liền gật đầu, hắn cũng đã hiểu ra rồi, Ca Lạp hội cũng giống như là nơi người ta tìm kiếm sự nghỉ ngơi.Lão Mạt Cảm không chỉ có người già và trẻ em, ở đây cũng có rất nhiều thanh niên, chỉ là một số thì ở trong mỏ, một số thì tập trung ở những chổ đông người, rất ít người ở nhà.- Lão đại, hay là chúng ta đến đó xem đi.Lý Xán hiếu kỳ nói, rất nhiều người đang tụ tập ở đó, cũng phải mấy trăm người, đây có lẽ là nơi tập trung đông người nhất mà họ từng nhìn thấy ở khu này.- Sang Dala, ý anh sao?Lý Dương không trả lời Lý Xán mà quay lại hỏi Sang Dala, tuy nhiên hắn cũng đang rất tò mò.- Đến đó xem cũng được, nhưng mọi người không được tách nhau ra đóNhìn sắc mặt của Lý Dương, Sang Dala do dự một lát rồi đồng ý.Nói trắng ra đây chỉ là một nơi tụ tập của những công nhân mỏ bình thường, nên sẽ không có gì nguy hiểm, mặc dù người đông nhưng bên cạnh hắn còn có mấy chục binh lính vũ trang nên cũng không phải lo lắng gì về vấn đề an toàn, Sang Dala cũng không muốn làm Lý Dương mất hứng nên đồng ý liền.Quảng trường xem ra rất gần nhưng lúc đi thì lại rất xa, phải đi mười mấy phút mới đến.Vừa đến nơi Vương Giai Giai hơi đỏ mặt, ở đây toàn là những nam thanh niên hai ba mươi tuổi, mà ai cũng ở trần, số ít thì cũng chỉ mặc mỗi áo lót.Mấy người Lý Dương vừa đến, tiếng ồn ào bổng dưng nhỏ lại, rất nhiều người chú ý đến bọn họ.Không biết vì sao nơi này lại xuất hiện một vùng đất trống như vậy, mặt đất hơi ẩm ướt, cộng thêm màu xanh của ngọn đồi bên cạnh làm cho nó trở nên râm mát, và dần dần trở thành một chổ để nghỉ ngơi.Trung tâm quảng trường còn đặt rất nhiều những hòn đá to nhỏ, đá bình thường cũng có mà nguyên thạch cũng có, ở giữa còn có một máy giải đá cũ nhưng vẫn có thể sử dụng được.Xem xong Sang Dala và Cao Bá gật đầu, còn Lý Dương và mấy người Tư Mã Lâm thì lại kinh ngạc.Đây là một căn cứ đổ thạch nhỏ, Sang Dala và Cao Bá lâu rồi chưa đến đây, không ngờ giờ nó trở nên như vậy, tuy nhiên những nơi như thế này chưa chắc tồn tại được lâu dài, hôm nay có thể ở đây, nhưng ngày mai cũng có thể sẽ biến mất.Cứ điểm đổ thạch có nghĩa là nơi đổ thạch của chính những công nhân trong mỏ.Khu mỏ cách biệt với thế giới bên ngoài, ở đây không có thứ gì để giải trí cả, vì vậy đổ thạch chính là thứ giải trí duy nhất mà họ có.Những người công nhân ở đây đều có lý tưởng, ai cũng hi vọng tương lai sẽ trở thành một đại sư đổ thạch được mọi người kính trọng như vua Phỉ Thúy vậy, trước đây vua Phí Thúy và Trác lão cũng làm công nhân ở đây, điều này được truyền từ người này qua người kia.Vì có điều kiện thuận lợi nên những công nhân này được tiếp xúc với đổ thạch rất dễ dàng, có rất nhiểu am hiểu về đổ thạch, một số người ham học hỏi lại thông minh cuối cùng cũng trở thành những chuyên gia đổ thạch nổi tiếng.Cũng nhờ sự khích lệ của các bậc tiền bối mà mỗi người ở đây đều rất cố gắng, dần dần một vài khu đổ thạch bị thay đổi, quảng trường trước mặt là một trong số đó.Một vài công nhân sau khi làm việc đã sưu tầm một số phế liệu mang về, đợi ngày nghỉ thì mang đến cứ điểm này.Số phế liệu này phần lớn đều không còn giá trị, nếu còn thì sẽ không nằm trong tay bọn họ rồi, quản lý ở đây rất nghiêm khắc.Tuy nhiên số nguyên liệu đó có thể dùng làm công cụ học tập cho họ, nó có kém thì cũng là nguyên liệu Phỉ Thúy thực sự, cho dù là bên trong không có gì đi nữa,chúng cũng là nguyên thạch được khai thác từ khu mỏ, chỉ là không cho ra Phỉ Thúy thôi.Một vài người rãnh rỗi bắt đầu bình phẩm về chúng, vừa tăng tầm học vấn cho bản thân vừa giúp người khác học được thêm nhiều điều.Đơn giản mà nói, đây là nơi mà mọi người cùng giúp nhau tiến bộ.Lý Dương chợt bước lên phía trước, Lưu Cương và Triệu Khuê Hải Đông bước sát theo sau cảnh giác nhìn xung quanh, Sang Dala cũng vội vã cho mười lính đi theo Lý Dương.Phía trước không xa có vài người đang nghiên cứu một khối nguyên thạch, nó có đường kính khoảng mười mấy milimet, bọn họ vốn bàn tán rất nhỏ nhưng khi thấy Lý Dương đến thì im luôn, chăm chăm nhìn hắn.- Lý tiên sinh.Cao Bá vội vã chạy đến nhìn Lý Dương.Khối nguyên thạch trước mặt sắp được cắt ra làm hai, phía trong là các lớp đá trắng xám, bên ngoài cũng là một màu xám tầm thường, loại nguyên thạch này đối với những người không hiểu về đổ thạch thì chỉ cho là một cục đá bình thường mà thôi.Trên thực tế thì công dụng của nguyên thạch này cũng giống như loại đá bình thường khác, chúng đều là những thứ không đáng tiền, không phải là đổ thạch chính hiệu. Đổ thạch của khu mỏ không thể bị những công nhân bình thường lấy đi, họ chỉ lấy được những loại nguyên thạch bình thường thôi, có người may mắn thì cũng chỉ lấy được vài nguyên thạch mà người ta không cần đến.Cho dù là nhặt được nguyên thật thực sự thì chúng cũng không có giá trị, cũng giống như khối nguyên thạch mà Trác Lão chọn sau cùng vậy, đều chỉ là vật tặng kèm mà thôi.- Tôi không sao, tôi chỉ muốn xem tí thôi.Lý Dương cười lắc đầu, nhưng trong mắt hắn lại chứa đựng sự kinh ngạc.Cao Bá mặc dù tò mò nhưng nhìn dáng vẻ của Lý Dương như vậy ông ta cũng không hỏi nhiều, chỉ có thể gật đầu.Có ba bốn người thanh niên đang đứng xung quanh nguyên thạch, nhìn người ăn mặc sang trọng như Lý Dương mà còn có cả binh lính đi theo thì ai cũng ngồi im lặng ở đó.- Khối nguyên thạch này là của mọi người sao?Lý Dương chỉ vào nguyên thạch được vật gì cắt ra làm đôi hỏi, vết cắt rõ ràng là không phải do máy cắt đá tạo ra, giống như là trong khi đào bới bị cắt ra vậy.Mấy người thanh niên nhìn nhau vừa cảnh giác vừa lo lắng.Cao Bá vội bước đến nói vài câu Miến Điện với họ, người đứng bên phải Lý Dương hình như khoảng 30 tuổi lúc đó mới hiểu liền nói, vừa nói vừa chỉ vào khối nguyên thạch, Lý Dương mặc dù không hiểu hắn nói gì nhưng lúc này cũng hiểu được là hắn đang biểu thị nguyên thạch đó là của hắn.- Lý tiên sinh, anh ta nói cái này là do anh ta nhặt được tại một quặng phế liệu mấy ngày trước, anh ta nói đây là khối đổ thạch chính gốc, nhưng những người xung quanh nói không phải, anh ta đang chuẩn bị cá cược với họ.Cao Bá quay lại nói với Lý Dương, ông ta rất giỏi tiếng Trung, có ông ta thì Lý Dương không còn phải lo lắng về ngôn ngữ nữa.- Cao Bá, ông hỏi anh ta xem có muốn bán nguyên thạch này không?Lý Dương gật đầu, lần này đến lượt Cao Bá kinh ngạc, ông cúi đầu quan sát nó cẩn thận, cuối cùng lại lắc đầu.Tuy nhiên ông vẫn đi hỏi người thanh niên đó giúp Lý Dương, lúc này Tư Mã Lâm cũng bước đến.- Lý Dương, khối này chẳng có gì đặc biệt hết mà?Tư Mã Lâm lật ngược khối nguyên thạch tỉ mỉ xem xét xong mới đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Dương, Cao Bá đang nói chuyện với người thanh niên đó cũng liếc trộm Lý Dương.- Không, có đặc biệt, anh Tư Mã cứ để tôi mua xong là biết thôi.Lý Dương cười nói.Cao Bá lúc này cũng quay đầu lại nói với Lý Dương:- Lý tiên sinh, lúc đầu anh ta không muốn bán, anh ta nói đây là khối đổ thạch có thể cho ra Phỉ Thúy, nhưng nếu ngài muốn mua thì anh ta sẽ để lại cho ngài với giá 100 đô la Mỹ.Nghĩ một lúc Cao Bá lại nói tiếp:- Lý tiên sinh, tôi nghĩ khối này đừng nói là một trăm, đến 1 đô cũng không đáng, trên núi có rất nhiều phế liệu như thế này, ông muốn thì lúc nào tôi cũng có thể mang về cho ông một đống.Cao Bá là trợ thủ của Lý Dương, bất kể là việc công hay việc tư cũng đều phải suy nghĩ cho hắn, ông ta không biết mục dích của Lý Dương là gì, ông ta nói vậy cũng là lo Lý Dương bị thiệt thôi.Coi khối nguyên thạch này thành khối phế liệu cũng đủ để thấy Cao Bá suy nghĩ như thế nào.- Không sao, tôi sẽ mua nó, Cao Bá, tôi không mang đô la theo, ông có thể tạm thời trả giúp tôi được không?Lý Dương cười, Cao Bá bất đắc dĩ lắc đầu, lấy ra tờ chi phiếu trăm đô, đô la rất phổ biến ở nhiều nơi của Miến Điện, Cao Bá mỗi lần ra ngoài thường mang theo một ít.Chủ nhân của nguyên thạch ngẩn người ra một lúc, rồi vội vã cầm chi phiếu từ tay Cao Bá, hắn còn cảnh giác nhìn xung quanh, khuôn mặt có vẻ xúc động.Một trăm đô đối với người công nhân bình thường mà nói không phải là con số nhỏ, đây giống như là một món tiền bất ngờ vậy, sau khi nhìn xung quanh xong hắn chợt đi nhanh ra ngoài, chỉ lúc sau đã biến mất.Những người khác đều nhìn anh ta ngưỡng mộ, và họ cũng đưa ánh mắt nóng rực nhìn Lý Dương.
/1328
|