Không lâu sau, Sang Dala đã mang thư phúc đáp của tướng quân Thornton đến.Kết quả đúng như anh ta nghĩ, Thornton không có ý kiến gì về đề nghị của Lý Dương, bây giờ điều quan trọng nhất đối với họ là mạch khoáng, chỉ cần Lý Dương có thể tìm ra được mạch khoáng là được.Phương thức hợp tác càng có lợi đối với bọn họ, như vậy Lý Dương sẽ cố gắng hết sức để đổ quặng, đây mới là điều mà tướng quân Thornton cần.Lý Dương đã kí vào hiệp nghị hợp tác, điều này cũng có nghĩa là hắn đã trở thành một trong những chuyên gia đổ quặng cao cấp nhất của gia tộc Sang Dala, nhìn Lý Dương kí xong, Sang Dala cười tươi rói.- Lý tiên sinh, chắc rằng sau này chúng ta sẽ có một cuộc hợp tác vô cùng thuận lợi.Sang Dala cười khoái chí đưa tay ra, bản hiệp nghị này cũng không phải là quan trọng nhất, ở vùng đất không mấy yên ổn như Miến Điện này thì hiệp nghị đều có thể trở thành đống giấy rác, mấu chốt là thái độ của Lý Dương.Lý Dương ký có nghĩa là đã công nhận bọn họ, cộng thêm mối quan hệ lợi ích thì người khác có muốn kéo Lý Dương đi cũng khó.- Tôi cũng tin là đợt hợp tác này sẽ thành công.Lý Dương bắt tay Sang Dala cười nói.Thực ra chỉ dựa vào những hiểu biết phiến diện của mình thì Lý Dương cũng không am hiểu lắm về đổ quặng, tuy nhiên sau mấy ngày đi cùng Trác Lão thì hắn cũng thấy tự tin hơn nhiều, điều này cũng là một trong những nguyên nhân hắn cần nhân lực.Lý Dương biết được nhiều thông tin quan trọng từ chổ Trác Lão.Nhìn sân bay rất bình thường như sân bay Ngõa Thành này, Lý Dương cảm thấy hơi xót xa.Thành phố lớn thứ hai của một đất nước mà sân bay còn không bằng ở Minh Dương, sân bay cấp thành phố của Minh Dương đẹp hơn sân bay này rất nhiều, đặc biệt là phòng tiếp đón ở đây, còn tệ hơn cả nhà ga cũ ở trong nước nữa.Lần trước Lý Dương ngồi chuyên cơ đến, vừa tới sân bay thì đã bị tướng quân Thornton kéo đi rồi, lần này hắn mới thực sự quan sát được hết toàn cảnh sân bay.Vừa cũ kĩ vừa sơ sài, đây là cảm giác duy nhất khi Lý Dương nhìn thấy nó.Vương Giai Giai cũng chau mày, người ở trong phòng tiếp đón rất đông, cái mùi hỗn tạp này làm cho cô không thể chịu nỗi, đây không giống như một phòng tiếp đón mà giống cái chợ hơn.- Đến rồiLý Dương chợt đứng thẳng người dậy, phía cửa ra bắt đàu xuất hiện nhiều người, ở Miến Điện vào thời gian giao dịch Phỉ Thúy lưu lượng người đến đây rất đông, máy bay bay từ Côn Minh Vân Nam đến chật kín người, đa số đều là những người trong giới ngọc thạch từ trong nước đến.- Anh Tư Mã, Tiểu Xán.Lý Dương chợt vẫy vẫy tay, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, người bạn cần đón hôm nay đó chính là Tư Mã Lâm và Lý Xán.- Lý Dương.- Lão đại.Tư Mã Lâm và Lý Xán bước nhanh về phía Lý Dương, Lý Dương cũng chạy đến, cảm giác ở nước ngoài gặp được bạn thân hoàn toàn khác với lúc ở nhà.- Buổi bán đấu giá đã làm xong chưa? Sao hai người nói đến là đến vậy?Lý Dương hớn hở nhìn hai người, Tư Mã Lâm và Lý Xán hôm trước mới gọi điện nói là họ sẽ đến, Lý Dương vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.- Bán đấu giá vẫn chưa bắt đầu, nhưng đã chuẩn bị đâu vào đấy cả rồi nên tôi thấy không cần phải ở lại đó nữa, muốn đến chỗ cậu xem thế nào, đây là lần đầu tiên giao dịch Miến Điện diễn ra rầm rộ nhất mà.Tư Mã Lâm cười lắc đầu, sự phối hợp lần này của thành đồ cổ Thiên Nhai làm cho mấy người Trịnh Khải Đạt vô cùng bất ngờ, có thể nói họ chưa bị từ chối với bất cứ một yêu cầu nào, thậm chí còn giúp họ làm bớt một số công việc nữa.Cũng nhờ đó mà Tư Mã Lâm mới bỏ đi được, còn Lý Xán thì cứ một mực đòi đi theo, ngoài ra còn có Liễu Tuấn nữa, tiếc là hai người không thể đi cùng một lúc được, cuối cùng thì Lý Xán đã thắng, bây giờ Liễu Tuấn đang buồn bã ở Bắc Kinh.- Được, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng đi đến hội giao dịch xem thế nào.Lý Dương cười gật đầu.Tư Mã Lâm vừa nói làm hắn nhớ lại lần trước mọi người ở giao dịch Bình Châu, lúc đó người đi rất đông, cũng rất mệt nhưng lại rất náo nhiệt, ngày nào cũng tràn đầy sức sống, không như lần này chỉ một mình hắn ở đây, mặc dù có Vương Giai Giai và Lưu Cương đi cùng nhưng bọn họ lại không hiểu gì về đổ thạch.Tư Mã Lâm đến cũng có nghĩa là Lý Dương thêm một người bạn đồng hành thực sự.Ngồi trên xe, nhìn những binh lính mang súng xung quanh, Tư Mã Lâm cũng thấy an tâm hơn.Lần này hắn đến Miến Điện nói là để tham gia giao dịch nhưng chủ yếu là vì hắn lo cho Lý Dương, tình hình ở đây không như ở trong nước.Nếu không có Lý Dương ở đây thì Tư Mã Lâm chưa chắc đã đến, những đợt giao dịch trước hắn chưa từng tham gia, lần này là giao dịch giữa công ty châu báu lớn và nhà đầu tư lớn, nó không liên quan lắm đến những người yêu thích đổ thạch đơn thuần.- Lão đại, tôi nói cho anh biết, đây là lần đầu tiên tôi ra nước ngoài đó.Ngồi trên xe, Lý Xán rất hớn hở, vì đón khách nên Lý Dương đã nhờ Sang Dala kiếm một chiếc xe thương gia, cả bọn họ cùng đi cùng một chiếc xe.- Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cậu kìa, lần đầu tiên xuất ngoại có cần phải quá khích như vậy không? Sau này công ty chúng ta làm lớn hơn, cậu sẽ có cơ hội đi ra nước ngoài nữa, lúc đó thì đừng có than mệt.Tư Mã Lâm cười nói một câu, hắn vẫn chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếu kỳ ngắm nhìn thành phố.- Anh Tư Mã Lâm nói rất đúng, sau này có nhiều cơ hội ra nước ngoài lắm, công ty lớn rồi để cậu phụ trách một phần công ty ở nước ngoài không thành vấn đề.Lý Dương cười ha ha gật đầu, Vương Giai Giai ngồi bên cạnh cũng cười tươi, mấy người trong nhà Sang Dala đối với bọn họ rất tốt, rất kính trọng, tuy nhiên mấy ngày gần đây cô có cảm giác như thiếu một cái gì đó.Tư Mã Lâm và Lý Xán vừa đến thì Vương Giai Giai biết được cuối cùng là thiếu cái gì, đó chính là không khí khi được sống cùng bạn bè, cô và Lý Dương đều còn rất trẻ, bình thường cũng không quen được người khác hầu hạ, ở nhà Sang Dala đúng là không thoải mái bằng lúc ở cùng với bạn bè.- Lão đại, đây chính là thành phố lớn thứ hai của Miến Điện sao?Chỉ xem một lúc Lý Xán đã hết hứng thú, quay lại hỏi Lý Dương, trên xe toàn là người của họ, vì vậy nói chuyện cũng không cần phải để ý.- Đúng vậy, Ngõa Thành chính là thành phố lớn thứ hai ở đây.Lý Dương gãi gãi mũi, bất đắc dĩ nói một câu, hắn hiếu là Lý Xán đang muốn nói gì.Lúc hắn vừa đến đây cũng có cảm giác như thế, xe họ trên đường đi về trang viên phải một khu phố cổ hẻo lánh ở Ngõa Thành, đường thì gồ ghề, hai bên lại toàn là những ngôi nhà cũ nát.Nơi đây giống như vùng thôn quê những năm 90 ở trong nước, nó hoàn toàn không giống với một thành phố.- Nơi đây đúng là nghèo thiệt, vốn nghe nói Miến Điện nghèo nhưng không nghĩ là nghèo đến mức này.-Lý Xán bĩu môi, tâm trạng hớn hở lúc vừa đến bỗng dưng bay hết.- Cũng không nên nói như thế, ở đây giàu nghèo cách xa nhau rất nhiều, những người bình thường thì rất nghèo, tuy nhiên cũng có nhiều người rất giàu.Lý Dương lắc đầu cười nói. Hắn lại nghĩ đến trang viên của gia tộc Sang Dala, ở đây trang viên lớn hơn khu biệt thự của hắn ở Bắc Kinh rất nhiều, bề ngoài thì không đẹp nhưng bên trong lại rất xa hoa.Đặc biệt là nơi ở của tướng quân Thornton, chỉ còn thua hoàng cung một bậc thôi.- Miến Điện đúng là như vậy, ở đây do quân chính phủ quản, còn có rất nhiều lực lượng vũ trang địa phương nữa, cuộc sống của nhân dân được như ý mới lạ.Tư Mã Lâm thở dài một tiếng, hắn chưa từng tham gia giao dịch ở đây, nhưng đã đến đây một lần, chỉ là những nơi hắn đến đều là những thành phố giáp biên giới, Ngõa Thành thì lần đầu tiên hắn đến, tuy nhiên nơi nào cũng nghèo khổ như nhau cả.Lý Dương gật gật đầu, những điều Tư Mã Lâm nói hắn đều hiểu được.Đến trang viên của Sang Dala, Tư Mã Lâm và Lý Xán quả nhiên há hốc mồm.Tư Mã Lâm cũng được coi là người hiểu biết rộng rãi, nhưng trang viên tư nhân lớn thế này thì lần đầu tiên hắn nhìn thấy, đặc biệt là những con đường chữ thập bên trong càng làm hắn ngạc nhiên hơn.Các con đường bên trong không lớn cũng không dài, nhưng những cửa hàng cần có đều có, thậm chí còn có một quán bar nhỏ, có thể để cho binh sĩ ngồi uống rượu nói chuyện.Nếu không có binh lính vũ trang tuần tra thì đây chẳng khác gì một Thế ngoại đào viên.Sau khi đưa mọi người đến phòng khách, Sang Dala rời đi, bạn của Lý Dương chính là khách của bọn họ, bọn họ sẽ khoản đãi hết lòng.Lý Dương đón được bạn cũng làm cho Sang Dala thấy yên tâm hơn.Càng gần đến giao dịch Phỉ Thúy thì áp lực của gia đình họ càng lớn, không thể nhanh chóng tìm được quặng mới, số tiền kiếm được từ đợt giao dịch lần này sẽ trở thành món tiền sau cùng bảo vệ gia tộc họ.Ngày hôm sau, Lý Dương dậy từ rất sớm.Những người khác trong đoàn đổ quặng mấy ngày trước đã bị Sang Dala gửi đến khu mỏ rồi, người hôm nay cần đưa đi chính là chủ nhân Lý Dương, người thực sự phán đoán đổ quặng vẫn chính là Lý Dương, những người còn lại đều là trợ thủ, nói trắng ra là những người phục vụ cho Lý Dương.Bọn họ đã bắt tay vào việc từ mấy ngày trước rồi, giúp Lý Dương thu thập một vài thứ quan trọng.- Máy bay tư nhân kìa.Lý Xán đang đứng trong trang viên chợt kêu lên một tiếng.Trước mặt họ là một chiếc máy bay trực thăng tư nhân xa hoa, có thể chở được tám người, Sang Dala đã đặc cách chuẩn bị nó cho Lý Dương, giá chiếc máy bay này rất cao, Sang Dala đã thuê nó chứ không phải của gia đình hắn.Bọn họ có tất cả 7 người, thêm Sang Dala là vừa đúng tám người, chỉ có một người bảo vệ của Sang Dala là ngồi ở trước buồng lái, số còn lại ngồi trên một chiếc máy bay cũ hơn, tiếng máy của chiếc trực thăng kia to khỏi phải nói, làm sao mà bì được với chiếc mấy người Lý Dương đang ngồi.Sau hơn một giờ đồng hồ thì máy bay hạ cánh, xuống rồi nhưng Lý Dương vẫn còn hơi ngẩn người ra.
/1328
|