Nơi Lý Dương ở là phòng khách tốt nhất ở đây. Ngoài không gian thoáng đãng, bài trí bên trong có thể sánh ngang với khách sạn 5 sao. Đặc biệt là thái độ phục vụ, chỉ cần có thể thực hiện được, bất kỳ yêu cầu nào của khách cũng đều được đáp ứng đầy đủ.Sau vài tiếng nghỉ ngơi, Lý Dương tỉnh giấc. Lúc này tinh thần của anh đã khôi phục được không ít.Vương Giai Giai cũng ngủ được một chút, cô thức dậy sớm hơn Lý Dương. Trong khi Lưu Cương chỉ chợp mắt một chút. Ngoài Lưu Cương, đi theo Lý Dương còn có hai người Triệu Khuê và Hải Đông. Triệu Vĩnh và Mã Lương hiện vẫn đang ở trong nước, họ sẽ bí mật đến Mianma để âm thầm bảo vệ Lý Dương.Một sáng một tối, là phương án mà Triệu Vĩnh đã lập ra, bởi nguy hiểm thường ẩn nấp trong bóng tối, cho anh phải đích thân âm thầm theo sau để đề phòng bất trắc xảy ra với Lý Dương.- Lý tiên sinh, ông ngủ có ngon không?Lý Dương vừa tỉnh, Sang Dala ngay sau khi nghe người phục vụ thông báo đã tới, miệng cười hì hì.Hôm nay tâm trạng Sang Dala rất vui, cho dù Lý Dương có thể giúp anh tìm được mỏ khoáng hay không thì chí ít nhiệm vụ của anh đã hoàn thành. Hiện giờ tướng quân Sang Dun chỉ tin tưởng một mình Lý Dương, tin tưởng thành tựu của anh. Người có thể sánh ngang với vua Phỉ Thúy không nhiều, Lý Dương có thể coi là người duy nhất.- Rất ngon. Sang Dala này, anh nói trung tâm giao dịch Phỉ Thúy lớn nhất Mandalay nằm cách đây không xa phải không, chúng ta đi xem một chút nhé.Lý Dương cười gật đầu, sau khi chợp mắt, cảm giác mệt mỏi do ngồi máy bay đã mất hết, giờ anh thực sự tò mò muốn tìm hiểu về thành phố xa lạ này.Trong ấn tượng của Lý Dương, thứ nổi tiếng nhất Mandalay chính là Phỉ Thúy, dân cư Mandalay có 1 triệu 2 trăm ngàn người, và có tới gần nửa số đó làm những việc có liên quan tới Phỉ Thúy và đá quý.- Không thành vấn đề. Lý tiên sinh, ông đợi một lát, tôi sẽ bảo người chuẩn bị xe.Sang Dala cười, anh quay lại nói gì đó, người vệ sĩ lập tức chạy ra ngoài.Một lát sau, người vệ sĩ kia lái một chiếc Hummer đến, theo sau là hai chiếc xe ca và một chiếc Jeep.Trên mỗi chiếc xe ca là hơn 20 binh sĩ có vũ trang, đây là lực lượng vũ trang riêng của gia tộc Sang Dala.Lý Dương muốn ra ngoài, nhất định Sang Dala không dám lơ là chuyện bảo đảm an toàn cho anh, rất may đây là thành phố, nếu là đến vùng rừng núi chắc chắn một lực lượng hùng hậu hơn sẽ được huy động.Sang Dala đã từng tận mắt chứng kiến khi vua Phỉ Thúy Mã lão tiên sinh vào núi tìm mỏ khoáng, tướng quân Ku Ba đã điều động hơn 500 binh sĩ phân tầng bảo vệ vì sợ xảy ra sơ suất.Hummer là phương tiện di chuyển cá nhân của Sang Dala, nhưng lúc này đã được nhường cho Lý Dương. Lái xe là Lưu Cương, Triệu Khuê ngồi ghế trước, Lý Dương và Vương Giai Giai ngồi ghế sau, Hải Đông thì ngồi cùng đám vệ sĩ của Sang Dala.Đi trước là chiếc Jeep do chính Sang Dala cầm lái, chiếc này trông giống như những chiếc Jeep đời 80, 90 ở đại lục- một loại xe rất hiếm thấy ở đại lục nhưng lại vô cùng phổ biến ở Mianma.Ấn tượng đầu tiên của Lý Dương về Mandalay là cũ nát. Đường xá phía trước cửa gia tộc Sang Dala còn tốt một chút, nhưng khi tới đây thì lại rất nhiều ổ gà ổ chuột. nhà cửa trông có vẻ rất lâu năm. Diện mạo này khiến Lý Dương nhớ đến Lệ Thành hồi anh còn nhỏ.Một lát sau, chiếc Jeep dừng lại ở một khu đất trống có nhiều xe đậu sẵn, đại đa số đều là xe Jeep thông thường, thậm chí còn có cả xe ngựa.Xuống xe, Vương Giai Giai bất giác nhíu mày.Không khí ở đây rất tệ, Lý Dương cũng phải kinh ngạc nhìn quanh. Tuy sớm biết môi trường ở Mianma không mấy trong lành, nhưng không ngờ lại ô nhiễm đến vậy.Một thành phố lớn thứ hai Mianma, lại sở hữu thị trường giao dịch lớn nhất cả nước, vậy mà trông chẳng khác nào một bãi chăn súc vật, cũ nát và bẩn thỉu!- Mianma là vậy, chính phủ không đủ tiền để xây dựng cơ sở hạ tầng, chúng tôi thì giành tiền để phát triển sự nghiệp riêng. Nơi mọi người đứng cũng là do chú tôi trước kia đã cùng với mấy gia tộc khác góp vốn xây dựng lên.Nhìn ánh mắt của Lý Dương, Sang Dala cười nhăn nhó. Hầu như đây là tâm trạng chung của những vị khách ngoại quốc lần đầu tiên đến Mianma, chỉ là do thân phận của Lý Dương quá đặc biệt nên Sang Dala mới phải lên tiếng giải thích.Tình trạng đất nước như vậy, Sang Dala cũng không còn cách nào khác. Đợi sau này sau khi anh nắm quyền gia tộc rồi sẽ tu sửa lại chỗ này, nhưng cũng chỉ có thể tu sửa phần nào, chứ không thể đầu tư một lượng lớn tiền bạc để xây dựng lại được.- Chúng ta vào trong xem thế nào.Lý Dương gật đầu, thực sự anh không mấy để ý đến những điều này. Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, nếu Mianma không phải hứng chịu chiến tranh và chế độ quân phiệt thì cũng không trở nên bần cùng đến vậy.Cách đó không xa là cửa lớn, nơi có các nhân viên mặc trang phục khác nhau đang đứng.Thông thường, khách nước ngoài đến đây đều phải nộp từ 1 đến vài USD gọi là phí vào cửa. Đại hội giao dịch nguyên thạch đã rất gần, người đến Mandalay tăng lên không ít, đây chính là cơ hội để những người này kiếm một ít ngoại tệ.Một nhân viên đang đứng trước cửa mắt sáng lên khi thấy Lý Dương và Vương Giai Giai bước tới, vừa định tiến lại kiếm thêm chút phí vào cửa thì lập tức bị người bên cạnh lạnh lùng cản lại.- Anh định làm gì?Người này quay đầu lại, ánh mắt bất mãn. Họ đã làm việc ở đây trong một thời gian rất dài, con mắt rất tinh tường, chỉ cần nhìn sơ qua là biết ai là người nước ngoài đến đây du ngoạn, ai có nhiều tiền trên người.- Tôi định làm gì à? Anh chán sống rồi phải không ? Nếu đúng vậy thì qua đó đi, xem người ta đi cùng ai.Người này rất tức giận, nhưng người cản anh ta lại còn giận hơn. Đã có lòng tốt giúp hắn, hắn còn làm cao.- Ai ?Người này quay đầu, vừa hay nhìn thấy Sang Dala đang nói chuyện với Lý Dương, lập tức rụt người lại.Là người thừa kế của một trong 5 đại gia tộc ở Mianma, Sang Dala thường xuyên tới đây, rất nhiều người biết mặt anh.Dám cản khách của Sang Dala để vòi tiền sẽ có kết cục rất thảm. Một cảm giác ớn lạnh lan tỏa từ đầu đến chân những nhân viên này ngay khi hình ảnh những binh sĩ mặc quân phục xuất hiện trong mắt họ.Mianma có luật pháp, nhưng luật pháp vốn không có ý nghĩa với lực lượng vũ trang địa phương. Đắc tội với Sang Dala thì cuộc đời họ sẽ chấm dứt sau một viên kẹo đồng, và sẽ không ai có thể nói giúp gì được nữa.- Người anh em, cảm ơn nhiều, tối nay tôi mời uống bia nhé.Sau khi Sang Dala đã đi xa, người này mới thỏ thẻ với vị ân nhân đứng cạnh. Lúc này người kia mới gật đầu tỏ vẻ hài lòng, coi như không uổng công nhắc nhở.Vừa vào trong, Lý Dương lại một lần nữa nhíu mày.Trung tâm giao dịch trước mặt họ chẳng khác nào khu lều trại nạn những năm 80, 90 trong nước. Từng dãy nhà bằng gỗ xếp thành những con đường nhỏ, có căn may mắn có cửa ra vào, có căn thì đích thực chỉ là một túp lều. Thật khó tưởng tượng rằng nơi đây lại là một trung tâm giao dịch nguyên thạch và đá quý quy mô lớn.Tuy nhỏ nhưng đầy đủ. Nơi đây được phân ra làm các khu : khu bán mặt ngọc, khu bán móc treo, khu bán vật trang trí và khu bán vòng đeo tay, tất cả đều là kinh doanh Phỉ Thúy. Ngoài ra, ở đây còn có khu nguyên thạch, phu phiến thạch, khu gia công và khu chế tác.Những khu này được phân bố không mấy khoa học, nếu không muốn nói là phức tạp, không phải người ở đây thì không thể nào phân biệt được.- Lý tiên sinh, chúng ta đi đâu trước đây ?May mà bên cạnh Lý Dương có người dẫn đường, Sang Dala nhiệt tình lên tiếng. Anh vốn hiểu rất rõ về nơi này, gia tộc anh cũng có một khu bán buôn và bán lẻ nguyên thạch cỡ lớn ở đây.- Tùy anh.Nhìn thấy trung tâm giao dịch như tổ tò vò, Lý Dương không biết phải làm sao, đành để Sang Dala tự quyết định. Lúc trước anh đã từng dự đoán đến tình cảnh này, nhưng không ngờ thực tế lại khác biệt đến vậy.- Vậy được, Lý tiên sinh, chúng ta đến khu nguyên thạch trước nhé.Sang Dala cười, dẫn bọn Lý Dương tiến thẳng vào trung tâm giao dịch. Muốn đến khu nguyên thạch phải đi qua khu đồ trang trí, ở đây có các loại đồ trang trí bằng Phỉ Thúy đủ mọi kích cỡ. Lý Dương vận dụng năng lực đặc biệt quan sát một lượt, kết quả khiến anh không nói được lời nào.Giả mạo không phải là sáng chế độc quyền của riêng người Trung Quốc, và ở đây cũng không ngoại lệ. Không chỉ có rất nhiều Phỉ Thúy loại B, C, mà thậm chí một số cái còn được làm bằng đá, bên ngoài bọc một lớp màng Phỉ Thúy.Số lượng hàng giả mạo chiếm không ít. Cho nên ai muốn đến Mianma để mua Phỉ Thúy chính hiệu đều phải hết sức cẩn thận. Lý Dương chỉ quan sát qua loa vài cửa tiệm mà ít nhất đã phát hiện đến bảy tám mươi phần trăm không phải là Phỉ Thúy loại A rồi.Về điểm này thì Mianma thua xa phố đồ ngọc Bình Châu ở Trung Quốc. Ở Bình Châu, giá trang sức Phỉ Thúy có hơi đắt, nhưng ít nhất đa số hàng đều là thật, rất ít người mua phải hàng giả, trong khi nơi này chẳng bao lâu nữa sẽ thực sự biến thành thiên đường đồ giả.- Lý tiên sinh, hiện giờ nguồn hàng khan hiếm, không tránh khỏi việc làm giả Phỉ Thúy, thêm nữa ở đây không ai quản lý, nên tình trạng này càng lúc càng phổ biến, đến đây mua hàng phải thật tinh tường. Dù sao thì họ cũng chỉ lừa được những khách du lịch từ xa đến đây du ngoạn thôi.Nhìn thần sắc của Lý Dương, Sang Dala liền lên tiếng giải thích. Bản thân anh cũng thực sự bó tay trước tình trạng này. Làm mạnh tay không khó, nhưng như vậy sẽ ảnh hưởng đến miếng cơm của không ít người, và vậy nên không ai muốn làm những chuyện vừa phí sức lại chẳng hay ho gì.- Lý Dương, đó là gì vậy ?Vương Giai Giai đột nhiên kéo Lý Dương lại, chỉ tay vào một chiếc cửa ở xa, nơi có đặt một dụng cụ bằng gỗ trông giống như chiếc máy khâu, phía trước có người ngồi.Lý Dương quay đầu lại, mặt anh lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, anh kéo Giai Giai bước nhanh đến chỗ vừa chỉ....
/1328
|