Lý Dương khẽ lắc đầu cười. Mẹ anh vẫn như ngày nào, bất kỳ chuyện gì cũng nghĩ cho con cái mà không biết rằng anh đã trưởng thành, hoàn toàn có thể tự lo cho bản thân mình và hiếu kính với bố mẹ.Có lẽ là bởi trong mắt bố mẹ, con cái lúc nào cũng vẫn là con cái, dù đã lớn đến mấy vẫn là con cái,…- Chàng trai trẻ, miếng nguyên liệu tốt đến vậy mà muốn cắt ra để làm đồ kỷ niệm ư?Người đàn ông trung niên mang kính ngạc nhiên hỏi Lý Dương. Mọi người xung quanh cũng nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, một số người còn xì xào to nhỏ gì đó với nhau.Những người đến sau đang hỏi chuyện những người đến trước, tai nghe Lý Dương muốn cắt nhỏ miếng Kê Huyết Thạch cũng tỏ ra rất ngạc nhiên.Không giống như Phỉ Thúy có giá trị lớn nhất khi làm đồ trang sức, Kê Huyết Thạch tuy được mệnh danh là “ấn hậu”, nhưng chỉ có giá trị khi được dùng làm đồ trang trí. Miếng Kê Huyết Thạch này có thể bán được 10 vạn tệ, nhưng nếu cắt nhỏ ra, nhiều nhất chỉ được ba miếng, khi đó, giá trị của nó sẽ giảm xuống còn sáu bảy vạn, nhiều nhất cũng chỉ có thể lên đến tám vạn.Bởi vậy, mọi người cảm thấy khó hiểu khi Lý Dương muốn xẻ nhỏ miếng Kê Huyết Thạch này ra.- Đúng, tôi muốn cắt nhỏ ra để làm quà tặng bố mẹ, còn giá trị của nó với tôi chỉ là thứ yếu.Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, anh không hề để ý đến việc những người xung quanh có hiểu hay không , bởi giá trị của những món đồ này với anh không quan trọng. Nhiều thêm được một vài vạn chẳng qua cũng chỉ là con số trong tài khoản ngân hàng có chút thay đổi mà thôi. Dù có muốn kiếm tiền, anh cũng không muốn bắt đầu bằng Kê Huyết Thạch, bởi với anh, đổ thạch mới thực sự có giá trị.Chỉ cần bố mẹ được vui, dù phải bỏ ra bao nhiêu tiền anh cũng đồng ý.Thực ra ngay từ khi nói chuyện với bố mẹ anh đã có chủ ý này. Hôm nay anh muốn phá một viên Kê Huyết Thạch có giá trị để làm quà tặng họ. Một phần nữa là do lúc nãy bố mẹ anh có nói họ đã từng thấy một miếng đồ kỷ niệm bằng Kê Huyết Thạch trên ti vi, ánh mắt của họ lúc đó tỏ vẻ rất thích thú.Nhờ chiếc ti vi mà họ cảm thấy thích Kê Huyết Thạch. Nhưng cho dù là bất kỳ cái gì anh cũng làm cho được, chỉ cần bố mẹ thích, bố mẹ anh muốn.- Có hiếu lắm, một chàng trai không tồi.Người đàn ông trung niên nhìn Lý Dương với ánh mắt tán thưởng, ông lấy trong túi ra một cuốn sổ, ghi lại địa chỉ và số điện thoại, sau đó lưu thêm mấy chữ vào bên dưới.- Chàng trai, tôi có một người bạn làm nghề chuyên khắc chữ, đây là địa chỉ và số điện thoại, nếu muốn làm quà tặng bố mẹ cậu có thể tìm ông ấy, tôi bảo đảm ông ấy sẽ không làm hỏng đồ của cậu.Người đàn ông trung niên xé tờ giấy vừa viết đưa cho Lý Dương rồi bỏ đi.Người này có khí chất rất đặc biệt, phảng phất giống Lý Dương. Ấn tượng ban đầu của Lý Dương về người đàn ông này cũng rất tốt, ít nhất thì ông cũng nhìn anh phá Kê Huyết Thạch với ánh mắt tán thưởng, không như những người khác, nếu không phải ngưỡng mộ thì là đố kị.- Xin tránh đường, tránh đường.Bên ngoài, một người thanh niên 27, 28 tuổi dẫn theo hai người nữa chen đám đông tiến vào. Đám đông vây xung quanh chiếc máy phá nguyên thạch giờ đây đã lên tới ba bốn mươi người, không chen thì không thể vào nổi.Hai người đi sau đang cố sức bê một hòn đá nặng trên 50 cân. Thấy vậy, mọi người xung quanh bèn vội vàng tản ra, nhường đường.- Chiếc máy này anh còn dùng nữa không?Người thanh niên nhìn thấy Lý Dương đang ôm một viên Kê Huyết Thạch đã giải xong, bèn lên tiếng hỏi nhạt một câu, giọng điệu khá cao ngạo.- Không dùng nữa.Lý Dương lắc đầu, Kê Huyết Thạch đã giải xong, anh cũng thấy rất hiếu kỳ với hòn đá mà họ mang đến. Một viên nguyên thạch lớn đến vậy, mà lại là Kê Huyết Thạch Lão Khanh ở Xương Hóa.Nếu là mấy năm trước, nguyên thạch loại này trên thị trường có rất nhiều. Nhưng sau khi có lệnh quốc cấm, thì những viên có kích thước lớn như vậy trở nên khan hiếm. Mà nếu có thì cũng chẳng ai muốn mang ra bán, bởi họ muốn đem trưng bày để thu hút sự chú ý của thiên hạ.- Nếu không dùng nữa thì tránh ra đi, không có mắt à?Một trong hai người vửa rồi bê nguyên thạch nói không chút nể nang. Lý Dương nhíu mày, Lưu Cương bèn tiến lại, nhẹ nhàng hỏi:- Cậu vừa nói gì?Người kia vừa mở mồm đã chửi bới, nhưng ngay khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lưu Cương, lập tức co người lại, nhỏ nhẹ đáp:- Tôi nói là các anh nếu không dùng nữa thì nhường chỗ cho chúng tôi.- Thôi, Lưu Cương.Lý Dương kéo Lưu Cương lại. Nhìn bộ dạng người này cho thấy anh ta chỉ là chân sai vặt, Lý Dương không muốn chấp nhặt.Tuy nhiên, vợ chồng Lý Quân Sơn tỏ vẻ rất tức giận, nếu vừa rồi Lưu Cương không ra mặt trước, Lý Quân Sơn cũng sẽ hỏi tên kia cho ra nhẽ, xem hắn có biết phép lịch sự là gì không.- Dì ơi, hay là chúng ta đi chỗ khác xem?Vương Giai Giai khoác tay Hà Ái Linh cười nói. Lúc này, mặt bà cũng rất khó coi. Những người này Vương Giai Giai không thèm để ý. Cũng giống như Lý Dương, cô không bao giờ vì loại người này mà tức giận.Hà Ái Linh hơi chút do dự. Lý Quân Sơn chỉ tay vào viên nguyên thạch lớn vừa được đặt lên máy phá, hỏi Lý Dương:- Dương Dương, đây cũng là một loại Kê Huyết Thạch ư?Lý Dương gật đầu, chậm rãi nói:- Vâng, trước kia những viên Kê Huyết Thạch có kích thước lớn loại này rất nhiều, sau khi phá ra có thể làm được rất nhiều đồ nội thất. Tuy nhiên, sau khi quốc cấm, nó dần trở nên khan hiếm. Muốn mua những viên lớn như vậy phải tìm tới các đại thương gia.Bề mặt viên nguyên thạch này có rất nhiều chỗ lộ ra màu đỏ. Đó là lý do khiến Lý Quân Sơn đoán rằng đây chính là Kê Huyết Thạch. Bởi bề ngoài của Kê Huyết Thạch khác xa rất nhiều so với đổ thạch.Nhìn vẻ bề ngoài của đổ thạch, đặc biệt là nguyên thạch thì không thể phát hiện ra bất cứ dấu tích nào cho thấy bên trong có Phỉ Thúy. Người ta làm điều đó dựa vào kinh nghiệm, còn hình dáng của Phỉ Thúy bên trong ra sao, vẫn phải chờ kết quả cuối cùng sau khi nguyên thạch được phá xong.Kê Huyết Thạch lại khác. Chỉ cần nhìn thấy màu đỏ lộ ra bên ngoài, người ta đã có thể phán đoán được ít nhiều bên trong Kê Huyết Thạch có màu gì, hình dáng ra sao.Còn về vấn đề chất lượng của Kê Huyết Thạch và số lượng đá có Kê Huyết Thạch thì phải xem người đó có may mắn hay không. Duy nhất điều này, Kê Huyết Thạch không khác đổ thạch là mấy.- Màu đỏ trên viên đá kia cũng là màu tím đỏ đúng không, nói vậy thì nó nhất định sẽ có hình xoắn cuộn chỉ?Lý Quân Sơn lại hỏi thêm một câu. Viên Kê Huyết Thạch này bên trên có nhiều màu đỏ giống như viên Lý Dương vừa phá, nhưng bên ngoài nó có hình quả cầu tuyết cân xứng và đẹp hơn.- Vâng, xem ra bây giờ bố đã có thể đổi sang làm nhà giám định Kê Huyết Thạch được rồi ạ.Lý Dương giơ ngón cái về phía Lý Quân Sơn khiến ông vui sướng cười to. Người vừa chen vào đã đứng bên cạnh máy phá nguyên thạch, hắn ngoái đầu nhìn về phía Lý Dương, ánh mắt đầy khinh miệt.- Điều đó có nghĩa là giá trị của nó cũng không hề thấp?Lý Dương đã nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo của người thanh niên kia, trong khi Lý Quân Sơn không hề biết gì, ông vẫn vui sướng hỏi cậu con trai.Lúc này, Lý Quân Sơn tuy chưa hiểu hết về Kê Huyết Thạch nhưng đã không còn mông lung như trước kia nữa. Quả thật, “hành” mới là cách “học” hiệu quả nhất.- Không thấp, nếu là trước kia, nó đã có giá vài vạn tệ, còn bây giờ, con số đó đã đội lên gấp chục lần, ít nhất cũng là mấy chục vạn tệ.Lý Dương gật đầu, trên viên nguyên thạch lớn đó cũng có ghi nhãn cho biết nó có xuất xứ ở vùng này. Người thanh niên kia dường như đã nghe thấy những lời Lý Dương nói, hắn xé tờ giấy nhãn rồi vứt vào khe máy phá nguyên thạch khiến những người xung quanh châu đầu lại nhìn.Lý Quân Sơn đứng gần nhất, ông nhìn thấy trên nhãn có một dãy dài các số “0”.- 60 vạn tệ, thật không tưởng tượng được.Lý Quân Sơn khẽ lắc đầu. Lương tháng của ông hơn 2 ngàn tệ, nếu muốn mua được hòn đá trước mặt, ông phải nhịn ăn nhịn uống tích cóp 20 năm mới đủ. Một con số mà trước đây ông không bao giờ tưởng tượng nổi.Nhưng giờ thì khác. Ngôi trường mà hai anh em Lý Dương góp vốn xây dựng do ông quản lý, tiền qua tay ông cũng lên tới vài trăm vạn, con số 60 kia giờ đây không còn khiến ông giật mình nữa.- Diện tích màu đỏ tập trung nhiều quá, nếu như bên trong không còn nữa thì có khả năng sẽ bị lỗ.- Điều này cũng khó nói, đây là nguyên thạch Xương Hóa cơ mà, chỉ cần bên trong có Kê Huyết Thạch thì nhất định sẽ bán được giá cao.- Nhưng đây là hàng của ai vậy, món đồ quý giá này cũng đem bán, hắn vào đường cùng rồi ư?Những người vây xung quanh không chỉ là khách đến tham quan triển lãm mà còn là các thương gia, họ hăng say bàn luận với nhau về viên Kê Huyết Thạch trước mặt.Dần dà, người vây lại càng lúc càng đông. Tuy việc phá nguyên thạch chưa bắt đầu, nhưng hiện đã có tới năm sáu mươi người kéo đến xem.Vừa nãy Lý Dương phá một viên nhỏ trong vòng hơn chục phút mà đã có rất đông người xem, từ đó có thể thấy nếu phá một viên Kê Huyết Thạch Xương Hóa lớn đến vậy sẽ gây sự chú ý đến mức nào.Người đến ngày càng nhiều, Lý Quân Sơn cũng ngày càng hứng khởi. Giờ đây ông cũng rất muốn xem viên nguyên thạch lớn đến vậy sẽ cho ra sản phẩm gì bên trong.Hà Ái Linh thấy Lý Quân Sơn không có ý đi chỗ khác, bà cũng quyết định ở lại theo. Vương Giai Giai không biết phải làm sao, đành phải buông tay Hà Ái Linh ra rồi cùng đứng lại xem.Họ vốn đang đứng ở rất gần máy phá nguyên thạch. Nay người đến vây quanh mỗi lúc một nhiều, vô tình lại đẩy họ đến vị trí dễ quan sát nhất.Nhân viên phục vụ một lần nữa bật công tắc điện, máy phá nguyên thạch nhanh chóng được khởi động.Cũng giống như lần trước, anh không hỏi tại sao phải bật công tắc điện, bởi anh biết người thanh niên đang đứng trước máy phá nguyên thạch kia. Năm ngoái người đó cũng đến tham gia triển lãm và còn mua rất nhiều thứ. Hắn họ Chúc, tên thường gọi là Chúc công tử. -o0o-
/1328
|