Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: metruyen.com - Các anh ăn mừng chuyện gì thế? Có phải lại có tin tức gì tốt đúng không?Lý Dương gọi đồ ăn cho Giai Giai và hai suất bít tết cho mình, sau đó cười ha hả nhìn Trịnh Khải Đạt hỏi.- Không phải việc của công ty, mà là việc của Tư Mã và lão Trương.Trịnh Khải Đạt vội vàng đáp.Gần đây công ty đấu giá của họ làm ăn rất phát đạt. Trung tuần tháng 11, họ sẽ hợp tác với tập đoàn An Thị tiến hành buổi bán đấu giá châu báu đầu tiên. Ngoài ra, tháng 12 sẽ tổ chức thêm một buổi bán đấu giá nữa với quy mô không thua kém gì hôm khai trương công ty.Với một công ty mới thành lập, muốn tổ chức bán đấu giá quy mô lớn mỗi tháng một lần là việc không hề dễ dàng. Ngoài việc tổ chức bán đấu giá, Tư Mã Lâm còn tổ chức được nhiều buổi bán đấu giá nhỏ để thanh lý nhà cửa và tài sản bị viện kiểm sát tịch biên. Lợi nhuận của những cuộc đấu giá này tuy ít, nhưng lấy công làm lãi nên hiệu quả cũng rất khả quan. Hơn nữa, việc này sẽ giúp tăng thu nhập và nâng cao hình ảnh của công ty.Có điều, việc đáng chúc mừng mà Trịnh Khải Đạt nói đích thực không phải là chuyện của công ty họ.Trịnh Khải Đạt nói xong, Tư Mã Lâm bèn chậm rãi giải thích cho Lý Dương, Trương Vĩ thỉnh thoảng cũng bổ sung thêm mấy câu.Tư Mã Lâm thành lập công ty đấu giá đơn giản là vì muốn kiếm tiền chứ không có niềm đam mê như Trịnh Khải Đạt. Niềm đam mê của Trịnh Khải Đạt là đồ cổ, trong khi niềm đam mê của Tư Mã Lâm lại là đổ thạch.Sau khi công ty đấu giá chính thức khai trương, Tư Mã Lâm nhàn rỗi hơn rất nhiều. Việc công ty nhờ có chuẩn bị trước nên đã phát huy hiệu quả, công việc sau khi khai trương vì thế dễ dàng hơn rất nhiều. Tư Mã Lâm đã làm xong bỗng nhiên trở nên nhàn nhã.Có điều Tư Mã Lâm không phải là người thích an nhàn. Có thời gian anh vùi đầu mài mài giũa giũa cái gì đó, ở công ty đã có Trịnh Khải Đạt nên anh rất an tâm.Vừa hay lúc đó Trương Vĩ đến tìm anh để cùng hùn vốn mở một tiệm chuyên kinh doanh đổ thạch. Một là bán đổ thạch, hai là có thể thu thập nhiều nguyên liệu làm ngọc phỉ thúy có giá trị.Nguyên liệu làm ngọc phỉ thúy có giá trị ngày càng khan kiếm, Trương Vĩ đã huy động hết hàng trong kho và cả một số nguyên thạch nhưng kết quả vẫn không mấy khả quan. Việc này liên quan rất lớn đến Lý Dương, nguyên thạch tốt đã bị Lý Dương mang đi hết, có thể tìm ra nguyên liệu để làm phỉ thúy cao cấp từ số nguyên thạch còn lại mới là lạ.Khi Lý Dương sau khi trở về biết chuyện đã xuất một lượng phỉ thúy trong kho bán lại cho Trương Vĩ. Nhờ số phỉ thúy trung cấp và hai viên đản thanh loại nhỏ này mà Trương Vĩ không cạn nguồn hàng.Nhưng Trương Vĩ không vì vậy mà hết lo lắng, nếu cứ tiếp tục như vậy, cửa hàng nhỏ của anh sớm muộn cũng sẽ phá sản. Nguyên liệu không còn, việc kinh doanh sẽ bị ngưng trệ, trừ phi dùng hàng hạng B và C để thay thế, nhưng nếu vậy uy tín của anh sẽ tiêu tan, điều này với anh chẳng khác nào phá sản, vì khách hàng sau đó sẽ không tiếp tục ghé thăm cửa hàng của anh nữa.Trong lúc khó khăn, Trương Vĩ vắt óc suy nghĩ tìm đối sách. Anh nảy ra ý định mở cửa hàng chuyên kinh doanh đổ thạch.Ưu điểm lớn nhất của việc mở cửa hàng đổ thạch là Trương Vĩ sẽ không phải hao tiền tốn của để cất trữ đổ thạch nữa. Mở cửa hàng đổ thạch nhất định sẽ có người đến thuê. Phỉ thúy làm ra được từ việc này sẽ được anh mua lại. Như vậy công việc của anh không chỉ bớt mạo hiểm hơn mà còn có thể tạo được nguồn hàng ổn định cho cửa hàng.Cho dù chỉ một nửa số khách đồng ý bán phỉ thúy, Trương Vĩ cũng không cần phải lao tâm khổ tứ lo đầu vào của nguồn hàng nữa.Sau khi nảy ra ý kiến, Trương Vĩ lập tức tìm Vương Hạo thương lượng. Vương Hạo Dân còn thiếu nguồn hàng hơn cả Trương Vĩ, nghe xong sách lược, Vương Hạo Dân lập tức vỗ tay tán đồng.Nói là làm, ở Minh Dương không có nhiều người chơi đổ thạch, mở tiệm buôn ở đây không ổn. Hơn nữa, chỗ Trương Vĩ lại là đại bản doanh của hiệp hội ngọc thạch, khách hàng vì vậy sẽ không đến cửa hàng của anh, nơi đây căn bản không có nhu cầu mở tiệm đổ thạch.Trương Vĩ và Vương Hạo Dân đành chuyển hướng sang các thành phố lớn khác. Vương Hạo Dân có một vài mối quen biết ở Vũ Hán, anh quyết định mở một cửa hàng nhỏ tại đó, trong khi Trương Vĩ lại lựa chọn Trịnh Châu.Sau khi đến Trịnh Châu, Trương Vĩ bèn gọi Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm đến thương nghị, nếu có thể tìm thêm một người hợp tác thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.Trên thực tế, đối tác thích hợp nhất của Trương Vĩ phải là Lý Dương, tiếc là danh tiếng hiện giờ của Lý Dương quá lớn, lại hay nay đây mai đó, Trương Vĩ không dám chắc Lý Dương sẽ đồng ý hợp tác với anh để mở tiệm đổ thạch.Tiệm đổ thạch còn kém xa quy mô của một công ty đấu giá, Trương Vĩ nếu muốn mở tiệm đổ thạch ở Trịnh Châu chỉ cần bỏ ra 8 triệu NDT là được, trong đó hơn 6 triệu sẽ dùng để tìm kiếm nguồn hàng trước mắt. Tiệm đổ thạch mà không có đổ thạch thì không ổn.Hơn 1 triệu còn lại là chi phí sửa sang và thuê cửa hàng.Trịnh Khải Đạt không có chút hứng thú với việc mở cửa hàng đổ thạch, chỉ có Tư Mã Lâm là vửa nghe xong đã tán thành, anh cùng Trương Vĩ hợp tác mở cửa hàng. Với Tư Mã, đổ thạch mới là niềm đam mê lớn nhất.Tuy không có Lý Dương nhưng sự hợp tác của Tư Mã cũng khiến Trương Vĩ rất hài lòng, ít nhất sau này anh sẽ bớt phải chạy đi chạy lại để giải quyết một số việc vặt liên quan đến quan chức Trịnh Châu.Sau khi ý tưởng hợp tác được thông qua, những việc tiếp theo trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Một khi vốn của Tư Mã được giải ngân, Trương Vĩ sẽ lập tức bắt tay vào công việc, về phần Thúy Ngọc Hiên, anh tạm thời giao lại cho người nhà trông coi.Tiệm đổ thạch chỉ là một cửa hàng nhỏ, công việc nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với mở một công ty. Trương Vĩ tìm thuê một cửa hàng mặt tiền ở bên cạnh hoa viên, sau đó thuê người trang trí lại nội thất, của hàng chuyên kinh doanh đổ thạch không bán ngọc quý nên việc bài trí cũng rất đơn giản.Chỉ sau vài ngày việc trang trí đã xong. Trương Vĩ lại cùng Tư Mã Lâm đi Doanh Giang mua một lượng hàng trị giá hơn 4 triệu về, bán bớt một chút. Sau khi hùn thêm được 3 triệu, họ sẽ tiếp tục nhập thêm một lô hàng nữa.Có nguồn hàng chống đỡ, tiệm đổ thạch của họ có thể kinh doanh một cách thuận lợi.Sáng hôm nay Trương Vĩ và Tư Mã Lâm mới quay về, Trịnh Khải Đạt đã gọi nhân viên của một số công ty đến giúp. Sau khi chuyển hàng xuống xong, họ quay về công ty còn bọn Trịnh Khải Đạt vào nhà hàng ăn cơm, đây là cửa hàng đồ ăn tây tốt nhất khu vực này.Không giống như Lý Dương ăn chỗ nào cũng được, miễn là no bụng. Với Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm, không ăn đi thôi chứ đã ăn thì phải đến những chỗ tốt nhất, ngon nhất.Nghe Tư Mã Lâm giới thiệu và thông qua những bổ sung của Trương Vĩ, Lý Dương đã dần hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.Về chuyện hai người hợp tác làm ăn mà không vội vàng kiếm tiền, Trương Vĩ không giải thích thêm. Anh đang bận rộn vì công việc làm ăn thực sự của mình, còn tiệm đổ thạch có làm ăn thuận lợi hay không với anh không quan trọng.Tư Mã Lâm thì đơn thuần chỉ là vì thỏa niềm đam mê của bản thân. Anh thực sự rất thích đổ thạch, mỗi tháng mà không được sờ đổ thạch một lần là trong lòng anh cảm thấy ngứa ngáy. Minh Dương không có thì anh đến Trịnh Châu, Trịnh Châu không có thì anh đi Bình Châu, Vân Nam,…Mở cửa hàng đổ thạch là để thuận lợi cho Tư Mã Lâm sau này. Làm ông chủ rồi, muốn nhập hàng như thế nào là do anh. Như vậy, anh sẽ có điều kiện để chơi đổ thạch một cách quang minh chính đại. Trong khi đó Trương Vĩ lại muốn hợp tác để tìm kiếm nguồn hàng, hàng tốt thì càng thuận lợi, xác xuất thành công vì thế sẽ cao hơn.Lý Dương vẫn thấy chút khó hiểu về vấn đề này. Bỏ ra mấy triệu NDT chỉ để thỏa thú vui của mình, anh không làm được.Không hiểu thì mặc không hiểu, việc cần chúc mừng vẫn phải chúc mừng. Tiệm đổ thạch vẫn chưa chính thức khai trương, đây là tiệm đổ thạch đầu tiên của Trịnh Châu, bất luận thế nào lễ khai trương cũng phải tổ chức thật lớn.Theo kế hoạch của hai người họ, lễ khai trương sẽ được tổ chức trong 10 ngày tới. Thời gian này họ sẽ kinh doanh thử để bổ sung những gì thiếu sót.- Tư Mã đại ca, Trương tổng, mười ngày nữa có thể tôi không ở Trịnh Châu, tiếc là không thể tham gia lễ khai trương của các anh rồi.Nhân viên phục vụ đã mang bít tết của Lý Dương lên, anh tự mình rót đầy rồi nâng chén nói với Tư Mã Lâm và Trương Vĩ. Nếu đi Tây Tạng anh sẽ không thể trở về trong vòng 10 ngày được.- Không sao, cậu cứ đi giải quyết công việc, khi nào có thời gian ghé qua cửa hàng của chúng tôi chơi là được. Có điều hôm nay gặp nhau ở đây, cậu nhất định phải mở hàng cho chúng tôi, ngoài ra phải cùng chúng tôi chụp ảnh kỷ niệm.Tư Mã Lâm cười, mắt Trương Vĩ cũng sáng lên. Hôm nay đổ thạch vừa nhập về, để Lý Dương xông đất cho họ quả là một ý kiến hay, nếu có thể tìm được phỉ thúy rồi chụp ảnh lưu niệm trong cửa hàng thì bọn họ sau này không muốn phát tài cũng khó.Hiện giờ địa vị của Lý Dương trong giới đổ thạch rất lớn, đặc biệt là ở Hà Nam này không ai có thể sánh bằng, dù người đó có là vua phỉ thúy đi chăng nữa.- Về chuyện này, lát nữa sau khi ăn cơm xong chúng ta cùng đi xem thế nào.Lý Dương nhấp miệng uống một ngụm rượu vang. Tư Mã Lâm và Trương Vĩ thấy vậy đều nâng chén.Trương Vĩ uống một ngụm lớn, anh không thể ngờ rằng hôm nay nhập đổ thạch về lại vừa khéo gặp được Lý Dương ở đây. Anh vì vậy càng tin tưởng vào tương lai tiệm đổ thạch của mình.Có Lý Dương cùng gia nhập, bữa cơm trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Đặc biệt sau khi bọn họ biết Lý Dương và Vương Giai Giai đã được gia đình hai bên đồng ý bèn cùng nhau chúc mừng đôi tình nhân trẻ tuổi.Trong mắt Tư Mã Lâm thoáng vẻ ngưỡng mộ. Sau khi tỉnh trưởng Lương xuất hiện, anh đã nhờ người điều tra kỹ lưỡng, cuối cùng đã biết được thân phận thật sự của Vương Giai Giai. Nếu Lý Dương có thực sự có thể cùng Vương Giai Giai kết tóc xe tơ thì dù sau này Hà lão không còn, trong nước cũng không ai dám gây chuyện với anh nữa. Bởi nếu vậy chẳng khác nào đắc tội với hai họ Hà, Vương. Kết quả của hành đông ngu dốt này không người bình thường nào có thể gánh nổi.Tư Mã Lâm ngoài ra cũng đôi chút tiếc nuối. Nếu Lý Dương đi theo con đường chính trị thì tương lai của anh thật không thể tưởng tượng hết được. Dù cho chỉ bằng một phần của bố anh ngày xưa cũng chẳng có gì phải lo lắng.Tư Mã Lâm đã nhầm một điều. Nếu Lý Dương đi theo con đường chính trị thì khẳng định anh sẽ không có được ngày hôm nay. Bởi nếu anh không tiếp xúc với giới chơi đồ cổ thì sẽ không gặp được Hà lão, mà không gặp được Hà lão thì dù tình cảm của anh và Vương Giai Giai có tốt đến thế nào chăng nữa cũng không được nhà họ Vương đồng ý. Kết quả cuối cùng không chỉ mất hết mọi hậu thuẫn, mà có khi còn hại cả bản thân.Bữa trưa trôi qua rât nhanh. Lý Dương vốn không thích đồ ăn tây. Về phần Vương Giai Giai, cô cũng chỉ đến đây cho có không khí, nay sự lãng mạn đã không còn, cô cũng không mấy hứng thú nữa.Tư Mã Lâm và Trương Vĩ mở cửa hàng đổ thạch ở gần đối diện với nhà hàng ăn tây. Đó là một mảnh đất hai mặt tiền và một sân sau. Máy phá đổ thạch được đặt trong sân. Lầu hai của cửa hàng được trang trí thành kho và văn phòng làm việc. Ngoài ra, cửa hàng cũng cần phải thuê thêm một giám đốc để quản lý công việc.codon.traiSiêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|