Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: metruyen.com Nhắc đến ngũ đại thế gia của Myanmar, Lý Dương lập tức nhớ đến Sang Dala.Sang Dala giống như người đứng đầu của ngũ đại thế gia. Ngũ đại thế gia có rất nhiều quặng ngọc, cơ hồ lũng đoạn sản lượng khai thác Phỉ Thúy ở Myammar. Nghe nói trong tay bọn họ còn có lực lượng vũ trang còn lợi hại hơn quân chính phủ nhiều. Chính phủ Myanmar muốn nhúng tay vào chuyện của bọn họ cũng không được.Chính phủ Myanmar đã không quản được thì chính phủ Trung Quốc muốn quản lại càng khó.Huống chi, Cá cược Ruili hàng năm đều mang đến cho Ruili không ít những hiệu quả và lợi ích. Chỉ sợ phía chính phủ có biết rõ bọn họ vi phạm thì cũng không đồng ý quản chế.Chuyện này thì tất cả mọi người đều biết nhưng các nơi trong cả nước đều sở hữu những đặc điểm giống nhau.- Tiểu Lý, tôi nói câu này chắc cậu không thích nghe. Các chuyên gia đổ thạch đến đây thật sự không nhiều. Ngay cả Phỉ Thúy Vương Thiệu Ngọc Cường cũng chưa bao giờ tham gia . Có người đã từng xuất ra hai chục triệu để mời y mà y cũng không động đậy.Triệu Đức Trụ lại thở dài. Lý Dương yên lặng gật đầu. Đổ thạch là một nét văn hóa chứ không phải là công cụ để đánh bạc. Những người yêu thích đổ thạch một cách chân chính hay các chuyên gia đổ thạch lại càng không thể đến đây. Lý Dương sau khi hiểu ra thì mọi cảm xúc đều biến mất.- Tôi biết rồi, cám ơn anh Triệu. Nếu đã đến đây rồi thì tôi cũng muốn ở lại xem.Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn đã muốn đến Ruili thì bỏ đi thì cũng không hay lắm. Huống hồ chi ngày mai Ngô Độ cũng đến đây. Nếu hắn bỏ đi thì cũng khó coi.- Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan qua nơi diễn ra đổ bàn để quen thuộc với hoàn cảnh trước. Nếu cậu dùng tài năng của mình để kiếm được nhiều tiền cũng tốt. Hàng năm, Ruili cũng đã bị bọn họ lấy đi mất mấy trăm triệu. Mà mỗi năm đều tăng lên không ít.Theo như lời của Triệu Đức Trụ thì nơi đây giống như một một ngọn núi cao bên cạnh một vực thẳm. Những người đã đến đây rồi thì không còn đường trở về. Những con người tuyệt vọng sẽ chạy đến vực thẳm cao hai trăm thước đó, phía dưới là một rừng cây rậm rạp để nhảy xuống. Một trăm người mà nhảy xuống thì không còn một ai sống sót.Người sống sót chỉ có duy nhất một người.Từng có người nói quá lên rằng sở dĩ có người còn sống sót là bởi vì ăn những thi thể ở dưới vực thẳm. Tuy lời đồn đãi này có chút khoa trương nhưng qua đó cũng thấy được cá cược Ruili đáng sợ như thế nào.Nói chuyện với Triệu Đức Trụ một lát thì y mới ra về. Triệu Thất đang chờ y ở nhà, chắc là có nhiều điều muốn hỏi.Quay vào khách sạn, sau khi vào phòng Lý Dương lại thở dài.Nếu Lý Dương sớm biết tính chất của đổ bàn thì hắn sẽ đến đây sao? Câu hỏi này Lý Dương cũng không có câu trả lời.Còn một điều nữa là đích thân hắn sẽ tham gia vào đổ bàn. Đổ loại, đổ mầu và đổ giới thì hắn thậm chí chỉ với một khối nguyên thạch mà cược giá thì trăm phần trăm thắng chắc.Lý Dương có thể nhìn thấy rõ tính chất bên trong của nguyên thạch. Điều này chẳng khác nào giúp hắn biết trước kết quả khi đặt cược. Như vậy thì xem như là cho không tiền rồi.Ngẫm lại Lý Dương cũng có chút động tâm. Trong tay hắn cũng có đến vài trăm triệu tiền mặt. Nếu tham gia ở đây thì cũng có thể kiếm được thêm vài trăm triệu tiền mặt. Như vậy thì đến cả tỷ tiền mặt cũng không thành vấn đề.Một tỷ! Rất khó tưởng tưởng một ngày nào đó đổ bàn lại biến thành nơi có thể kiếm được hai tỷ hay ba tỷ. Chỉ cần có thể chọn được nguyên thạch đặt cược cao thì chỉ trong ba ngày Lý Dương sẽ biến thành một phú ông cũng không thành vấn đề.Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi. Thắng nhiều như vậy thì hắn có thể rời khỏi Ruili hay không. Lưu Cương tuy lợi hại nhưng cũng chỉ có một người, làm sao đấu lại cả một quân đội của người ta.Kìm nén lòng tham ở trong người lại, Lý Dương đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Xe đến trước núi ắt có đường. Đợi cho đổ bàn bắt đầu rồi hãy nói sau.Cho dù không kiếm được nhiều như vậy thì cũng kiếm được một chút chứ. Đây cũng là ý nguyện của Lý Dương. Lần này đến Ruili thì không thể trở về tay không. Theo như lời của Triệu Đức Trụ nói thì làm thế nào cũng không để cho ngũ đại gia tộc của Myanmar kiếm được quá nhiều tiền trong nước đi.Sáng sớm hôm sau, Lý Dương liền ra ngoài. Sáng nay Ngô Độ sẽ đáp máy bay đến. Thật không biết gã làm gì đến gấp như vậy.Mới vừa đến đại sảnh khách sạn, Lý Dương liền nhìn thấy Dương Chí Cương đã ngồi đợi sẵn. Vừa nhìn thấy Lý Dương và Lưu Cương, y liền lập tức đứng dậy.- Ông chủ, hôm nay chúng ta đi đâu.Dương Chí Cương ngày hôm nay dường như khác với ngày hôm qua. Cả người có vẻ có tinh thần hơn. Lý Dương ra bên ngoài khách sạn rồi nói:- Đi ăn sáng đi, sau đó đến sân bay.Ngô Độ sẽ đến sân bay vào lúc 9h30 sáng. Hiện tại đã 7h, phải tranh thủ thời gian mới được.Ăn xong bữa sáng, Dương Chí Cương lập tức lái xe chở Lý Dương và Lưu Cương đến sân bay. Chờ sau khi xe đi được một quãng xa thì Lý Dương mới sực nhớ là không biết Ngô Độ có quen đi cái xe này hay không.Nhưng hiện tại cũng không đòi hỏi nhiều được. Thời gian không còn nhiều. Cho dù có nhờ Triệu Đức Trụ lái xe đi đón người cũng không kịp. Huống chi Lý Dương cũng không muốn vì một chuyện nhỏ như vậy mà làm phiền đến người ta.Bên ngoài sân bay Đức Hoành, Lý Dương đến vừa kịp lúc 9h30. Nhưng phi cơ cũng đến trễ mất 10’ nên Lý Dương căn bản cũng không đến chậm.Chưa đến 10’ sau, cửa đón liền mở ra, rất nhanh Lý Dương nhìn thấy Ngô Độ mặc một chiếc áo sơ mi đang bước ra. Gã còn mang một cái mắt kính râm, giống như một minh tinh màn bạc vậy.- Nhìn ở đâu vậy, bên này nè.Sau khi đi ra, Ngô Độ hết nhìn đông rồi lại nhìn tây. Lý Dương đã đến bên cạnh mà vẫn không biết. Nếu Lý Dương không kéo gã thì chắc hết ngày gã vẫn không tìm ra.- Lý Dương, anh đã đến rồi à, thật tốt quá.Ngô Độ tháo mắt kính xuống. Đi theo Ngô Độ còn có thêm một người thanh niên nữa. Chàng thanh niên này đang đứng quan sát đám người Lý Dương.Khi nhìn đến Dương Chí Cương, gã còn nở nụ cười. Nhưng khi nhìn đến Lưu Cương thì trên mặt có chút sửng sốt, lập tức nghiêm túc lại.- Vị này chính là…?Lý Dương cũng nghi hoặc đánh giá chàng thanh niên này. Y có vẻ lớn tuổi hơn so với mình và Ngô Độ một chút nhưng trẻ hơn so với Dương Chí Cương. Dù sao thì cũng không chênh lệch nhau lắm.- A, đây là bạn của tôi, tên là Phùng Kiếm. Phùng Kiếm, đây là người mà tôi đã nói, Ngọc Thánh Lý Dương lừng lẫy đại danh.Không có Hà Kiệt ở bên người nên Ngô Độ tựa hồ như được giải phóng. Sau khi giới thiệu Phùng Kiếm cho Lý Dương xong thì liền hối thúc Lý Dương rời khỏi sân bay, giống như là sợ có người đang theo dõi gã vậy.- Anh Lý, Phùng Kiếm cũng xuất thân từ bộ đội đấy.Trong lúc đi ra, Lưu Cương ghé vào tai Lý Dương nói nhỏ. Lý Dương hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại hỏi:- Ở cùng một chỗ với anh à?- Không, nhưng nhìn thân thủ của anh ta thì tôi biết là không tồi.Lưu Cương do dự một chút rồi lắc đầu. Lưu Cương biết Lý Dương nói rằng cùng một chỗ là có ý gì. Lưu Cương trên thực tế là cảnh vệ viên của đội cảnh vệ trung ương. Điều này thì khi Lý Dương sau khi trở về từ HongKong thì đã biết. Nhưng Lý Dương lại chẳng thấy có điểm gì khác biệt. Vì hai người đã sớm có tình cảm anh em thân thiết rồi.Cảnh vệ là những người được tuyển chọn một cách nghiêm khắc. Cho dù là bộ đội đặc chủng cũng không nhất định là được vào đội cảnh vệ. Phùng Kiếm tuy rằng cũng xuất thân từ bộ đôi nhưng đối với tiêu chuẩn trở thành cảnh vệ thì còn kém xa.- Không phải là được. Chúng ta ra ngoài trước đi.Lý Dương gật đầu. Hắn hiện tại cũng biết Ngô Độ là người rất có lai lịch. Người như vậy mà đến biên giới, nếu nói người trong nhà không quan tâm thì căn bản không có khả năng, có vệ sĩ đi theo thì cũng là điều bình thường.Cả Lý Dương và Lưu Cương đều không tin vào lời Ngô Độ giới thiệu. Hai người bọn họ đều không giống như bạn bè. Phùng Kiếm vẫn đi đằng sau Ngô Độ. Hơn nữa khi đi đều nhìn quanh bốn phía. Có bạn bè nào mà đi ra ngoài như vậy đâu.Nếu Ngô Độ không muốn nói thì Lý Dương cũng không tiện hỏi. Dù sao thì hắn cũng xem mọi người như nhau, chưa bao giờ để ý đến thân phận người khác.- Lý Dương, đây là xe của anh?Nhìn thấy Dương Chí Cương lái chiếc xe bánh mì đến, Ngô Độ quả nhiên giống như Lý Dương đã đoán, kêu lớn lên một cách khiếp sợ.- Chính là nó, xe của công ty taxi đều đã được thuê hết rồi. Có thể thuê được chiếc này đã là tốt lắm rồi. Thôi lên xe đi!Ngô Độ nhìn chiếc xe cũ nát, ước chừng phải mất mấy phút mới bước vào trong xe. Thời điểm lên xe trông có vẻ rất khó chịu.- Lý Dương anh làm gì mà không có tiền, sao không mua một chiếc xe chứ? Chi bằng lát nữa chúng ta mua một chiếc xe đi. Mua chiếc Hummer lớn, ngồi cũng thoải mái hơn.Ngồi trên xe, Ngô Độ lập tức nói với Lý Dương. Ngay từ đầu y đã biết giá trị con người của Lý Dương. Lý Dương bây giờ cũng là người sở hữu hơn trăm triệu rồi. Mua một chiếc xe có vài triệu thì quá đơn giản.- Tôi có xe nhưng không lái đến đây.Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu. Người này đúng là giống như Trịnh Khải Đạt, rất thích xe Hummer. Lý Dương thật sự nghĩ không ra cái xe đó có cái gì tốt. Ngoại trừ việc to ra thì ưu điểm nào cũng không có, lại còn hao dầu. Bảo vệ môi trường vẫn tốt hơn.- Tôi biết là anh đã có xe. Ý của tôi là muốn anh mua một chiếc ở Ruili này. Cần gì thì có sử dụng ngay.Ngô Độ lập tức lắc đầu. Lý Dương há to miệng, ngơ ngác nhìn y.Sau một lát, Lý Dương mới phản ứng lại, liên tục cười khổ. Đúng là công tử có khác. Ở Ruili có mấy ngày mà đòi mua một chiếc xe. Quả là hành động xa xỉ.Kỳ thật Lý Dương cũng không biết rất nhiều đại thiếu gia sở hữu không chỉ có một chiếc xe. Hà Kiệt là người đã tiết kiệm rồi nhưng cũng có đến ba chiếc xe. Người mà sở hữu chỉ có một chiếc như Lý Dương chỉ là số ít.- Anh không mua thì tôi cũng mua. Dù sao thì tôi cũng không quen ngồi xe này.Ngô Độ đóng cửa xe lại, lấy tay xoa mồ hôi ở trán. Chiếc xe này không có điều hòa, cửa xe lại quá lớn, bên trong thì nóng vô cùng. Gã chưa bao giờ ngồi chiếc xe nào kém như vậy.- Tùy cậu thôi!Lý Dương lại lắc đầu, trong lòng nghĩ có nên gọi cho Hà Kiệt thông báo là Ngô Độ đang ở đây hay không.Rời khỏi Bắc Kinh thì y giống như con ngựa hoang. Lý Dương cũng không cho rằng mình có thể quản nổi ycodon.traiSiêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|