Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: metruyen.com -Lý lão đệ, vua trong những thứ có được từ chiến tiện nghi là do chúng tôi tự phong, thứ có giá trị cao nhất lại dùng ít tiền nhất trong mỗi lần giao lưu sẽ có danh hiệu này, tuy là không có phần thưởng gì nhưng đây là một loại vinh quang, đúng rồi, cái chén này cậu mua bao nhiêu tiền?Bạch Minh giải thích với Lý Dương một câu, sắc mặt thì vẫn hưng phấn như cũ, dường như chủ nhân của cái chén này là hắn chứ không phải là Lý Dương vậy.-Hai cái chén mua được ở những nơi khác nhau, cái này hẳn là mua ở Nghiễm Châu, lúc đó mua với giá một vạnLý Dương suy nghĩ một chút, cái dung giá ba vạn mua ở Minh Dương đang nằm trong tay Hà lão.-Nghiễm Châu? Lúc cậu tham gia đại hội giao dịch nguyên thạch ở Bình Châu à?Liễu lão đột nhiên hỏi một câu.Chuyện Lý Dương đổ thạch ở Bình Châu mọi người đều có nghe qua. Một người lại giải ra ba khối Thủy Tinh Chủng, trong đó còn có một khối cực phẩm Huyết Mỹ Nhân, việc này đã trở thành truyền kỳ lưu truyền khắp nơi rồi.-Không phải, là lần chúng tôi xem xét cổ ngọcLý Dương lắc lắc đầu.-Xem xét cổ ngọc, chẳng lẽ là buổi tối hôm đó?Liễu lão lại hỏi, ánh mắt còn trừng thật to.Lý Dương lại gật đầu, Liễu lão lắc đầu khôn nói gì thêm, buổi tối ngày hôm đó Lý Dương đi cả đêm làm cho bọn họ lo lắng thật lâu, có điều Lý Dương ra ngoài rát có giá trị, đi rất tốt. Nếu sớm biết trong chợ đen có bảo bối này thì cho dù chậm trễ thời gian xem xét cổ ngọc thì ông cũng phải đến đó một lần.Hoàng viện trưởng nhìn Lý Dương, lại nhìn nhìn Lâm Lang rồi đi ra ngoài.Hoàng viện trưởng rời đi không ai để ý, bọn họ đều thay phiên nhau quan sát hiện tượng thần kỳ của Trường SInh Bát, một lúc lâu sau mọi người mới tản đi.Tất cả chuyên gia đều trở về phòng quan sát những món đồ cổ khác, có điều sau khi thấy Trường Sinh Bát thì nhìn lại những thứ này mọi người cũng không quá mức rung động.Có thể kiếm được món lời mấy nghìn vạn đã là rất giỏi, nhưng khi so sánh với cái chén chỉ mua một vạn lại có người trả giá năm trăm triệu thì mọi người không còn chút kiêu ngạo nào nữa.Lý Dương không có ảnh hưởng gì, hắn vẫn tiếp tục quan sát những thứ mà mấy vị chuyên gia mang tới.Những thứ bảo bối này ngoại trừ tranh chữ mà Lý Dương không hiểu ra thì những thứ khác đều rất đặc sắc, ngoài trừ nơi này thì trong nước không có chỗ nào có thể thấy nhiều thứ có được từ chiếm tiện nghi như thế.Đã qua giữa trưa, Lý Dương nhờ vào năng lực đặc thù rất nhanh đã xem xong một phần ba số bảo bối, khi nhân viên gọi mọi người đi ăn trưa Lý Dương còn cảm thấy có chút tiếc nuối.Cơm trưa ăn tại phòng kế bên, trong phòng đã có vài cái bàn trống được dọn sẵn, trên mỗi bàn còn có hai bình rượu.Lúc trở lại phòng chính, hễ là chuyên gia tới gần Lý Dương đều hữu hão bắt chuyện với hắn, những chuyên gia trước kia có chút khinh thường Lý Dương đều thu lại ý nghĩ này.Một ít chuyên gia còn đang phân vân về nhà có nên viếc một chương luận văn gì gì đó hay không, cố cung xuất hiện đồ dỏm không phải là chuyện chính, thứ quan trọng là hiện tượng thần kỳ của Trường Sinh bát, chỉ cần có chút văn vẻ là có thể miêu tả lại hiện tượng này cho mọi người hiểu.Việc này không những có thể kiếm được chút tiền tiêu vặt còn có thể giúp mình trở nên nổi tiếng.-Lý Dương, cậu cần phải để tâm một chút, tôi thấy Hoàng viện trưởng còn không có từ bỏ ý đồ đâuTrên bàn cơm, Bạch Minh đột nhiên nói với Lý Dương một câu, nói xong lại ngẩng đầu cười nói với những người khác, lời hắn nói Lý Dương từ sớm đã đoán được.Lý Dương giật mình nhìn xung quanh, mọi người đều đang ngồi nói chuyện phiếm, ngoại trừ bàn trung tâm thì những bàn khác đều dẵ ngồi đầy người.Bàn trung tâm không có người ngồi?Lý Dương lập tức nhìn mọi người xung quanh, ngoại trừ Hoàng viện trưởng thì những người khác đều có mặt đầy đủ, Lý Dương có chút hiểu ý của Bạch Minh.Hoàng viện trưởng chính là ngưởi chủ trì hội giao lưu, bây giờ ông không có ở đây khẳng định đâ là chuyện không bình thường, Lý Dương có cảm giác việc Hoàng lão biến mất có quan hệ với Trường Sinh bát.Sauk hi chào hỏi mọi người, Lý Dương đi ra ngoài, Lưu Cương đang ngồi trên xe nói chuyện phiếm với lái xe, khi thấy Lý Dương đi ra hắn lập tức ra đón.-Đưa điện thoại cho tôiNhìn thấy Lưu Cương, Lý Dương lập tức nói một câu, lúc vào bên torng điện thoại đều phải tắt máy, Lý Dương ngại mang theo điện thoại nên giao cho Lưu Cương bảo quản, Lưu Cương không có quyền tiến vào bên torng nên hắn không biết có chuyện gì xảy ra.-Lý ca, xảy ra chuyện gì?Lưu Cương hỏi một câu.-Không có việc gì, chỉ có chút bất an thôi, tôi gọi điện thoại cho Hà lão môt chútNghe Lý Dương nói gọi điện thoại cho hà lão, Lưu Cương cũng không hỏi nhiều, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chỉ cần hà lão biết thì sẽ xữ lý tốt thôi, quyền uy của ông không đơn giản một chút nào cả.-Ông biết là cháu chống đở không được nên gọi điện thoại cho ôngĐiện thoại mới vừa bắt máy liền truyền tới tiếng cười to của Hà lão, Lý Dương hơi hơi sửng sốt, vội vàng hỏi:-Ông, sao ông biết cháu sẽ gọi điện cho ông?-Cái Trường Sinh bát của cháu rất không tệ, Hoàng viện trưởng vừa mới gọi điện thoại cho ông, ngay lập tức cháu liền gọi tớiGiọng của Hà lão rất là vui vẻ, Lý Dương thậm chí còn nghe ra một tia đắc ý, Lý Dương đang nghi ngờ có phải là mình đã nghe nhầm không nữa.-Ông, Hoàng viện trưởng gọi điện cho ông làm gì?Lý Dương lại vội vàng hỏi một câu, thì ra Hoàng viện trưởng rời khỏi là để gọi điện cho Hà lão, khó trách trên bàn trung tâm không có ai ngồi.-Còn có thể có chuyện gì, tên này thấy có thứ tốt nên nhịn không được, cái Trường Sinh bát của cháu làm cho hắn sắp phát điên rồi, tên này quấn lấy ông đòi ông quyên nó cho viện bảo tàng...-Quyên, ông, đừng nói là ông đã ứng nhé?Hà lão còn chưa nói xong thì Lý Dương đã vội hỏi, hắn lo lắng không phải là không có nguyên nhân, Hoàng viện trưởng thấy tự mình không có cơ hội để cho Lý Dương quyên góp nên trực tiếp đi tìm Hà lão. Nếu Hà lão thật sự làm chủ đáp ứng thì hắn cũng không tiện đáp ứng, Hà lão không chỉ là thầy của hắn mà còn giúp hắn rất nhiều chuyện, lời của ông Lý Dương không thể không suy nghĩ.-Ha ha, nhìn cháu gấp kìa, còn nhớ lời của ông không, đồ vật là của cháu không ai có thể ép buộc cháu cả, ông không có đáp ứng hắn, tên này đoán chừng chuẩn bị chạy tới Minh Dương tìm ông rồi, sau khi hội giao lưu kết thúc thì cháu cứ đi chơi vài ngày, đừng vội trở vềHà lão cười to một tiếng, Lý Dương cuối cùng cũng có chút yên tâm, Hà lão không đáp ứng là tốt rồi, thứ này chính là bảo bối của hắn, thứ này giống như là mạng của hắn vậy, người ta dùng năm trăm triệu để mua hắn còn không đồng ý nói chi tới việc quyên góp.-Tốt, ông, ông đừng có đáp ứng Hoàng viện trưởng đó, ông đáp ứng cháu cũng không đồng ý đâu, đây chính là mạng sống của cháu đấy?Lý Dương thở dài một hơi, hắn gọi điện thoại là để dự phòng, Lý Dương cũng không ngờ đường đường là viện trưởng viện bảo tàng Cố Cung còn có thể tìm tới tận nhà để xin quyên góp.-Được rồi, cho dù nó là của ông thì ông cũng không quyên nó đâu, cháu cứ yên tâm điHà lão lại cười to một tiếng, Hà lã đã đáp ứng thì không còn vấn đề gì nữa, cho dù là hoàng viện trưởng tự mình tới cửa cũng không thể lấy nó đi.Lý Dương đột nhiên lại nghĩ tới việc Hà lão cố ý bảo mình mang cái chén Trường Sinh Bát tới, có phải là lúc đó ông đã đoán trước có việc này rồi hay không, ông biết Hoàng viện trưởng có ý như vậy nên mới cố ý cầm một cái.Như vậy, nếu biết Lý Dương có hai cái, một cái lại đặt ở chỗ Hà lão nên Hoàng viện trưởng chắc chắn sẽ đặt sự chú ý lên người Hà lão, mọi người đều hiểu được Hà lão đồng ý chẵng khác nào Lý Dương đồng ý.Lý Dương càng nghĩ càng càng thấy đúng, lúc đó Hà lão cố ý bảo mình mang nó theo, hơn nữa còn dặn Lý Dương phải truyền ra hắn còn một cái chén nữa, nếu không phải là cố ý hấp dẫn Hoàng viện trưởng thì ông cũng vì giảm bớt áp lực cho Lý Dương để cho hắn yên tâm học hỏi.Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lý Dương cũng không còn lo lằng nữa,Trước khi khi có nghiên cứu về đồ cổ, cái chén này cho dù ở trong tay Lý Dương thì nó cũng không đáng bao nhiêu tiền . Sau khi nghiên cứu sâu vể đồ cổ, Lý Dương càng ngày càng thích văn hóa cổ Trung Quốc, hắn thật sự đã cảm nhận được mị lực của nó. Muốn từ tay hắn lấy đi bảo bối chính là cắt thịt của hắn nên tất nhiên là hắn sẽ không đồng ý.Có điều nhớ tới biều hiện ngày hôm nay của Hoàng viện trưởng, tâm trạng không yên của Lý Dương lại một lần nữa nổi lên, trong này khẳng định Hoàng viện trưởng sẽ không dung bạo lực, có điều quấn quit là chuyện tất nhiên, hiện tại Lý Dương dù sao vẫn là chuyên gia của viện bảo tàng Cố Cung đó.Lý Dương quyết định sao khi chuyện này chấm dứt phải ngay lập tức đem cái chén này chuyển đến nhà Hà lão, hơn nữa còn phải đặt trong nơi bảo hiểm của Hà lảo, đánh chết cũng không thể lấy nó ra.Sau hi hiểu rõ mọi chuyện, Lý Dương đi trở về, trước khi đi hắn còn bảo Lưu Cương đi ăn cơm trước, một lát nữa tới đón hắn cũng không muộn. Buổi chiều Lý Dương còn phải tiếp tục xem những món bảo bối này nữa, mỗi thứ đều có chổ để cho Lý Dương học tập cả.Sauk hi ăn cơm trưa xong tất cả chuyên gia không có nghỉ ngơi mà trở lại tiếp tục xem xét những món bảo bối, triễn lãm chỉ có một ngày, nếu muốn xem hết những món bảo bối này thì không thể để phí thời gian được.Đặc biệt còn có chuyên gia muốn nhìn Trường Sinh bát của Lý Dương, buổi snag1 bọn họ quả thật là vẫn chưa xem đủ.Mấy vị chuyên gia lại chia nhau đi xung quanh xem xét, buổi chiều cũng không có tái xuất hiện cảnh tượng mọi người vây lại như buổi sáng nữa.Mãi cho đến hoạt động ngày hôm nay chấm dứt Hoàng viện trưởng cũng không có ở đây xuất hiện làm cho mọi người có chút kỳ quái, chỉ có Lý Dương mơ hồ hiểu một chút nhưng không dám xác định.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|