Nhóm dịch: QuyVoThuong Nguồn: metruyen.com Tuy là ăn may nhưng Hà lão nói vẫn phải cần tiến thêm một bức giám định lại. Tuy nhiên, Lý Dương trong lòng đã biết kết quả.Bức họa cổ này khẳng định là do Diêm Lập Bản tự tay vẽ và nó có cùng thời kỳ với Diêm Lập Bản. Trong thời kỳ này có rất ít người làm giả, càng không cần phải nói đến việc làm giả tác phẩm của các danh nhân. Do đó cũng sẽ không xuất hiện những vật chế phẩm trong thời kỳ đó.Huống hồ, nếu thật sự là giả thì Hà lão và Phương lão cũng có thể nhìn ra ngay, đặc biệt là Phương lão, một người yêu thích tranh cổ và nghiên cứu về tranh cổ cả đời thì nhãn lực cơ bản phải có chứ.Tổng hợp lại tất cả các yếu tố đó thì Lý Dương tin tưởng rằng bức cổ họa kia là thật.Sau khi Lưu Cương trở về, Lý Dương còn lôi kéo Lưu Cương uống một chút rượu. Bình thường thì khi cùng Lý Dương ra ngoài ăn cơm, Lưu Cương không bao giờ uống rượu. Nhưng hôm nay phá lệ một lần, dù sao thì cũng ở nhà, có uống một chút cũng không sao.Ngủ một giấc đến ngày hôm sau, Lý Dương và Lưu Cương đều dậy sớm. Lý Dương còn chạy bộ ở trong sân, rèn luyện thân thể một chút.Sau khi ăn bữa sáng xong thì cũng đã tám giờ. Lý Dương và Lưu Cương cẩn thận bỏ cái khạp thời Vạn Lịch vào trong xe, rồi dùng một cái hòm bỏ “Trường Sinh Bát” vào niêm phong chặt chẽ rồi mới lên đường.Việc trao đổi những tác phẩm văn hóa đều được cử hành tại bảo tàng cố cung. Thời gian bắt đầu vào chín giờ sáng. Lúc trước, Hà lão cũng từng nói qua hoạt động này cho Lý Dương.Mỗi ngành sản xuất đều có sự cạnh tranh, cũng giống như sự tồn tại của mỗi con người. Cái gọi là hội trao đổi các tác phẩm văn hóa nghệ thuật cổ bất quá cũng là do các chuyên gia tổ chức mà thôi.Các chuyên gia tới tham dự hội ít nhất phải mang theo một tác phẩm nghệ thuật. Kỳ thật thì cái gọi là tác phẩm nghệ thuật chính là đồ cổ. Hơn nữa toàn là đồ đã qua tay. Nhưng các vị chuyên gia đến với đại hội lại rất tự hào.Tuy nói như vậy nhưng cũng có rất nhiều vật phẩm tốt được tập trung một chỗ, cũng là cơ hội để mọi người có dịp mở mang tầm mắt và kiến thức. Gần trăm vị chuyên gia thì cũng gần trăm món đồ cồ, còn hơn nhiều so với một cuộc triển lãm đồ cổ cao cấp.Hơn nữa, việc ăn may cũng đều có tính chất che giấu. Đầu năm nay thì việc ăn may cũng không còn dễ dàng nữa. Mỗi một vật ăn may thì đều có thể làm cho mọi người học không ít tri thức. Chỉ sợ là Hà lão và Viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ, học vô chừng mực sao.Cho nên, hoạt động này có đi ngược lại so với tính hiệu quả và lợi ích thì mọi người cũng đều ham thích.Nhưng nói cho cùng thì các chuyên gia có muốn ăn may cũng không dễ dàng gì. Có những chuyên gia một năm cũng không nhất định có thể kiếm được nhiều hàng, chỉ có thể kiếm được những món hàng đã qua tay hoặc gần nhất là tham gia vào các hoạt động buôn lậu nhỏ lẻ. Dù sao thì tuyệt đối cũng không đụng tay đến.Với hoạt động này thì Lý Dương vẫn thật chờ mong. Tham dự đại hội này, các chuyên gia đều đến với những món hàng tốt, chính là cơ hội để Lý Dương có thể hoàn thiện tri thức của mình. Lý Dương cũng đã quyết định, nếu không hiểu thì nhất định phải hỏi. Dù sao thì cũng không cần phải sợ mất mặt.Lái xe biết điểm đến liền chở Lý Dương và Lưu Cương đến cố cung.Nhưng đến cố cung không đi ngang qua Thiên An Môn. Điều này làm cho Lý Dương có nhiều điểm tiếc nuối. Lý Dương còn muốn ngồi xe đến tham quan Thiên An Môn một chuyến. Tuy nhiên nguyện vọng này tạm thời không thực hiện được.Cố cung, nơi diễn ra đại hội trao đổi nhìn không giống như mọi ngày. Nơi này bình thường không mở cửa nhưng hôm nay lại rộng cổng chào đón mọi người. Các chuyên gia đến từ các vùng miền nổi danh trong giới đồ cổ trong cả nước cùng với những bạn bè nước ngoài đều tập trung nơi đây, cử hành một đại hội giao lưu có quy mô lớn nhất trong cả nước.8:30 Lý Dương mới đến nơi. Nhưng hắn cũng không phải là người đến sớm nhất. Trước hắn đã có hơn mười người đã đến trước rồi.Trong chính điện cung đặt hơn mười cái bàn tròn lớn nhưng người ngồi bên trong không nhiều. Đại bộ phận đều đứng bên ngoài. Hôm nay vừa lúc trời đầy mây nên trong điện có phần nóng bức. Đứng ở ngoài có vẻ thoải mái hơn.Lý Dương mới vừa xuống xe thì đã có nhiều người chú ý.Những người có mặt đều nhận ra biển số xe đặc biệt. Chiếc xe này của Lý Dương cũng là một trong số ít những xe có thể chạy thẳng đến cửa cung. Vốn mọi người đều nghĩ đây là một đại nhân vật, không ai nghĩ đến trên xe lại là một chàng thanh niên hơn hai mươi tuổi.Lưu Cương cũng bước xuống xe, nhìn mọi người xung quanh trong viện. Đại bộ phận người ở đây đều không nghĩ Lý Dương đến tham dự đại hội mà còn tưởng rằng hắn là vãn bối đi theo mà thôi.- Lý lão đệ, đến sớm vậy?Trong đám người đang nói chuyện, Bạch Minh đột ngột vẫy tay Lý Dương và xin lỗi người bạn bên cạnh rồi bước đến Lý Dương.Mao lão cũng theo sau. Trong sân có nhiều chuyên gia như vậy nhưng Lý Dương chỉ biết có hai người.Mọi người lại bàn tán xôn xao. Bọn họ không biết Lý Dương, nhưng đa phần đều nhận ra Bạch Minh. Bạch Minh tuy còn trẻ nhưng trình độ về đồ gốm sứ cổ có thể nói là phi thường. Hơn nữa, Bạch Minh còn xây dựng một nhà bảo tàng. Ở cái tuổi của ông ta mà đã có thành tích như vầy là không nhiều.Về phần Mao lão thì không cần phải nói. Mao lão xuất thân trong một gia đình thế gia về đồ cổ. Cho nên người biết ông ta rất nhiều.Thái độ của hai người này rất khác lạ. Hơn nữa trên xe còn bước xuống một người khác. Điều này làm cho tất cả mọi người đều có chút mơ hồ, không rõ chuyện gì đã xảy ra.- Thầy Bạch, Mao lão, mọi người còn đến sớm hơn tôi. Mọi người chờ một lát tôi mang đồ vật này đến.Lý Dương và Bạch Minh sau khi nói với Mao lão một câu liền cùng với Lưu Cương lấy ra cái “Cái khạp thời Vạn Lịch”. Đồ vật này không nhỏ cho nên hai người phải cùng nhau đem nó xuống.Vừa nhìn thấy đồ sứ, nhân viên công tác bên cạnh lập tức chạy đến giúp đỡ mà không cần đoán cũng biết là hôm nay đem đến để tham dự đại hội trao đổi. Các nhân viên công tác đã từng thấy qua không ít đồ sứ nhưng lớn như cái Cái khạp thời Vạn Lịch này của Lý Dương thì không thấy qua nhiều.Khi cái khạp thời Vạn Lịch xuất hiện thì trong viện đã vang lên những âm thanh bàn tán lớn hơn.Cái khạp thời Vạn Lịch rất lớn. Những người có mặt trong viện khi liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấy được màu sắc của hoa văn màu xanh không tồi. Nhìn như thế nào cũng có vẻ rất mới không giống như là đã trải qua một thời gian dài.Chỉ có những người có nhãn lực cao hoặc đã từng nghe qua cái đại hang có hoa văn màu xanh này thì chân mày khẽ cau lại. Bọn họ cảm thấy tò mò với thân phận của người thanh niên kia.Người biết Lý Dương cũng sẽ tham gia đại hội trao đổi này chỉ có một vài vị chuyên gia ít ỏi. Còn lại đại đa số người là không biết. Những người này tuy không đoán được thân phận của Lý Dương nhưng hắn có thể tham gia đại hội trao đổi này thì cũng thật là đáng kinh ngạc.Lý Dương còn rất trẻ. Bọn họ khi bằng tuổi Lý Dương thì chỉ mới là những người còn học nghề, căn bản không nghĩ đến việc có thể đứng chung một chỗ với các chuyên gia giàu kinh nghiệm.- Tôi biết cái mà Lý lão đệ mang theo chính là cái khạp thời Vạn Lịch. Món đồ này đủ để áp chế đại bộ phận những món đồ hôm nay rồi.Bạch Minh nhìn thấy cái khạp thời Vạn Lịch thì hưng phấn kêu lên một tiếng. Cái khạp thời Vạn Lịch này là bọn họ tận mắt nhìn thấy Lý Dương ăn may. Cũng vì chuyện này mà bọn họ phát hiện ra rằng, Lý Dương tuy còn trẻ tuổi nhưng trình độ còn cao hơn bọn họ một chút.- Đại bộ phận? Xem ra thì lần này có nhiều món đồ tốt rồi.Lý Dương yên lặng gật đầu. Không hổ danh là đại hội giao lưu đồ cổ lớn nhất cả nước. Cái khạp thời Vạn Lịch trị giá năm nghìn vạn, lại còn là ăn may mới có. Chuyện như thế này thì không thể nào phát sinh trong đại hội giao lưu trao đổi này được.Nhân viên công tác giúp đỡ Lưu Cương nâng món đồ này lên. Lý Dương và Bạch Minh cùng nhau đi đến trước sân. Lúc này đại bộ phận người đang có mặt trong viện đều sáu, bảy chục tuổi. Trạc tuổi Bạch Minh chưa đến năm mươi tuổi thì rất ít. Cỡ tuổi hai mươi như Lý Dương thì lại càng không có.Trong chính điện đột nhiên bước ra một vài ông cụ, ra hiệu cho nhân viên công tác ngừng một chút rồi đánh giá cẩn thận cái khạp thời Vạn Lịch kia.Người đứng ở giữa thì Lý Dương chưa từng gặp qua nhưng hai người bên cạnh thì hắn biết. Lý Dương cùng với hai vị chuyên gia này đã từng gặp qua nhau.- Liễu lão, Chu lão, hai người khỏe không?Lý Dương chủ động tiến lên chào hỏi. Trong quá trình thẩm định ngọc lần trước thì mối quan hệ giữa Lý Dương và hai người này cũng không tồi. Nhưng do tuổi chênh lệch quá lớn nên không thể tự nhiên như với Bạch Minh.- Tiểu Lý đến đây, để tôi giới thiệu với cậu một chút. Đây là viện trưởng của bảo tàng cố cung chúng tôi: Hoàng viện trưởng.Liễu lão cất tiếng cười ha hả. Người đang cẩn thận chiêm ngưỡng cái khạp thời Vạn Lịch lập tức ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Lý Dương nói:- Tiểu Lý, mặc kệ thế nào thì cậu cũng là chuyên gia về cổ ngọc của cố cung chúng tôi. Nhưng cậu không xứng với cái chức đó. Là chuyên gia mà lâu như vậy vẫn không đến cố cung một lần. Nếu không phải có đại hội trao đổi lần này thì chỉ sợ cậu cũng không đến.Liễu lão và viện trưởng Hoàng lên tiếng khiến cho những người trong viện lại tiếp tục bàn tán. Một số người đã biết trước được thân phận của Lý Dương thì gật đầu. Tuổi trẻ như vậy mà đã có tư cách đến tham gia đại hội thì cũng chỉ có thể là hắn.Tại đây, mọi người đều đã nghe qua tên của Lý Dương nhưng đa phần là mới lần đầu gặp hắn. Lúc trước nghe đồn rằng Lý Dương còn rất trẻ nhưng bây giờ gặp mặt mới phát hiện Lý Dương còn trẻ hơn so với tưởng tượng của bọn họ. Đúng là tuổi trẻ tài cao.Nếu không nghe được về Lý Dương thì chắc bọn họ còn nghĩ rằng Lý Dương là một học trò nào đó, vì tuổi Lý Dương cũng ngang với những học trò của họ. Nhưng lúc này đây có rất nhiều các chuyên gia trong lòng đều cảm thấy nín thở.- Viện trưởng Hoàng, xin ngài thứ lỗi. Cháu trong khoảng thời gian này quả thật rất bận.Lý Dương gãi đầu. Những ông cụ đứng trước mặt đều phá lên cười. Viện trưởng Hoàng đã mở miệng thì tất cả mọi người đã biết được thân phận của Lý Dương.Cái khạp thời Vạn Lịch được nhân viên công tác mang vào, đồng thời cũng đưa vào “Trường Sinh Bát” đã được niêm phong chặt chẽ. Lý Dương mang theo hai món đồ này khiến viện trưởng Hoàng cũng cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng gì.Thời gian chậm rãi trôi qua. Liễu lão nói chuyện với Lý Dương một chút rồi cũng bỏ ra ngoài nói chuyện với những người bạn của mình. Chỉ có Bạch Minh và Mao lão là còn đứng cạnh Lý Dương, nói chuyện với hắn khiến cho hắn cảm thấy không lẻ loi.- Thầy Thái đến rồi!Ánh mắt Bạch Minh sáng lên. Mao lão cũng lập tức quay đầu lại. Từ cửa đang bước vào một người mà Lý Dương cũng rất quen thuộc, là thầy Thái.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|