Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 173: Lý giáo sư - Lý lão.

/1328


Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen.com

Lý Dương cũng không có ý kiến đối với cái giá tiền ba mươi triệu này, ký hợp đồng tiêu thụ cùng An Cổ Thành ngay lập tức, sau đó chi nhánh Bắc Kinh của An Thị phân công ty chuyển ba mươi triệu cho Lý Dương, cũng bớt đi phiền toái với phía ngân hàng.

Có ba mươi triệu này, chuyện gia đình Nhị Căn không phải lo lắng gì nữa. Lý Dương còn có thể trợ giúp Nhị Căn để cho hắn và mẹ hắn đoàn tụ, sống cùng nhau.

Sau khi giao dịch thành công, Lý Dương liền cáo từ đi. An Cổ Thành giữ lại hai lần, thấy Lý Dương cố ý muốn đi cũng không kiên trì nữa. An Cổ Thành đích thân đưa Lý Dương ra xe. Hơn nữa còn đứng nhìn bọn họ rời đi. Nhìn thấy biển số xe của Lý Dương đã khuất, An Cổ Thành lập tức quay lại phòng làm việc của mình .

Năm phút sau, tổng bộ An Thị lại triệu khai hội nghị khẩn cấp lần nữa, nội dung hội nghị An Cổ Thành cũng không biết. Nhưng sau đó không lâu hắn được khen thưởng từ Tổng công ty. Hơn nữa họ yêu cầu An Cổ Thành giữ bí mật đối với chuyện hôm nay chứng kiến, chuyện giao dịch lần này cũng không nên tiết lộ ra ngoài quá nhiều.

Rời khỏi An Thị thì đã là xế chiều, lúc này về nhà còn hơi sớm. Trịnh Khải Đạt đề nghị mấy người đi Lưu Ly Hán một chuyến. Khi đi ngắm đồ ở đây, Trịnh Khải Đạt đã chọn một món đồ gốm sứ Gia Khánh giá trị sáu mươi vạn, cũng là chuẩn bị cho cuộc đấu giá mùa thu sẽ sử dụng .

Mãi cho đến sáu giờ, Lý Dương cùng Lưu Cương mới về đến nhà, mặc dù hôm nay là một ngày mệt vô cùng, nhưng thu hoạch cũng rất tuyệt.

- Hà lão.

Vừa vào đại sảnh, Lý Dương đã nhìn thấy Hà Lão ngồi ở ghế nằm đang mỉm cười nhìn mình, vội vàng bước nhanh tới bên cạnh Hà lão.

- Đã về rồi à, hôm nay chơi thế nào?

Hà lão đùa đùa kéo Lý Dương đến bên cạnh, để cho hắn ngồi ở một cái ghế băng bên cạnh, sau khi ngồi ở đó Lý Dương vừa đúng cao ngang Hà lão, hai tay thuận thế giúp hắn Hà lão xoa bóp trên bả vai.

Mấy cảnh vệ đứng ở cửa thấy cảnh này đều rất sửng sốt, ngay sau đó liền đứng thẳng người không nhìn về hướng này nữa, Lý Dương cũng không biết, có bao nhiêu người có thể ngồi trên chiếc ghế bên cạnh Hà Lão như hắn.

- Cũng không tệ lắm, chỉ gặp một cậu bé đáng thương …

Lý Dương chầm chậm đem toàn bộ chuyện gặp Nhị Căn nói cho Hà lão, hơn nữa cũng nói ra ý nghĩ của hắn. Giúp Nhị Căn trả nợ rồi sẽ tìm mẹ Nhị Căn quay lại, Lý Dương đang tính giúp bọn họ thuê cửa hàng làm ăn, như vậy mẹ con hai người có thể có một cuộc sống ổn định.

Hà lão vừa nghe vừa gật đầu cười, chuyện Lý Dương gặp hôm nay thật ra thì hắn cũng đã biết. Lý Dương xử lý với chuyện như vậy khiến Hà lão rất là hài lòng. Lý Dương có thể cược ra Băng Chủng Ninh Mông Hoàng cũng khiến hắn vô cùng ngạc nhiên, nhưng cũng lại an tâm hơn.

Lý Dương có việc làm ăn của mình, phương diện cược thạch có thành tựu rất cao thì có thể mang đến tài phú cho hắn. Hắn còn là một người thiện lương, như vậy sau này gặp khó khăn cũng không lo.

Từ trong lòng mà nói, Hà lão hy vọng Lý Dương có thể kiếm tiền, hơn nữa còn là kiếm càng nhiều càng tốt. Sư hấp dẫn của tiền quá lớn, Lý Dương đang trên đường kiếm tiền, cũng không nghĩ tới việc ra oai, như vậy Lý Dương cũng sẽ không phụ tấm chân tình của mình.

- Cậu làm rất tốt, nhưng chuyện ngày mai giúp Nhị Căn trả nợ cậu cũng không cần đi, mấy công ty bán đấu giá bên Thượng Hải đã chuẩn bị xong, đang chờ cậu qua, buổi sáng ngày mai cậu phải đi Thượng Hải đi.

Sau khi nghe xong lời này, Hà lão đùa đùa lắc đầu, Lý Dương đột nhiên sửng sốt, vội vàng kêu lên:

- Hà lão, chuyện đi Thượng Hải có thể chậm một ngày được không, tôi đã đồng ý với Nhị Căn, ngày mai nhất định sẽ giúp hắn trả nợ, đứa nhỏ này rất ngây thơ, nếu không thấy tôi giữ lời sẽ rất đau lòng.

Hà lão nhìn nhanh Lý Dương, đột nhiên cười lớn tiếng hơn, một lát sau mới lên tiếng:

- Cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp người giúp cậu làm những chuyện này, như vậy đi, cậu đưa năm triệu cho tôi, chuyện Nhị Căn, tôi bảo đảm xử lý ổn thỏa cho cậu.

Lý Dương hơi bất ngờ, trên mặt lần nữa lộ ra nụ cười:

- Năm triệu không thành vấn đề, có ngài đích thân giúp tôi rất yên tâm, ngày mai mấy giờ bay ? Nếu là muộn chút thì tôi muốn đi gặp Nhị Căn một chút.

Vừa rồi quýnh lên Lý Dương còn tưởng rằng Hà lão không để cho hắn lo chuyện Nhị Căn, không nghĩ tới Hà lão cũng định giúp hắn xử lý chuyện này. Có Hà lão giúp, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với mình xử lý. Chỉ cần mẹ Nhị Căn còn ở trong nước, Hà lão nhất định có thể giúp Nhị Căn tìm được mẹ, để cho mẹ con họ nhanh chóng đoàn tụ .

- Ngày mai là chuyến bay lúc chín giờ, chỉ cần không chậm trễ, ngươi muốn làm cái gì cũng được.

Hà lão mỉm cười gật đầu, hắn càng ngày càng hài lòng đối với Lý Dương.

Giải quyết chuyện Nhị Căn, Lý Dương cùng Hà lão vừa hàn huyên một hồi đã đến lúc ăn cơm tối, người trong nhà Hà lão không nhiều lắm, cùng ăn cơm với Hà lão chỉ có mình Lý Dương, điều này làm cho Lý Dương rất buồn, ở Bắc Kinh Hà lão cũng có con gái, làm sao mấy ngày nay hắn không có thấy một người nào.

Ăn xong cơm tối, Lý Dương liền lên lầu đọc sách, Hà lão cũng đi thư phòng của mình, nhân tiện lại đem đèn Bóng Trăng ra quan sát một lúc, sau đó lại thở dài. Ngày mai vật này sẽ đưa đến viện bảo tàng Cố Cung để cho chuyên gia tới xem, xem bọn họ có thể phục chế nghệ thuật thần kỳ của tổ tông này hay không.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Dương liền cùng Lưu Cương đi Phan Gia Viên. Tối hôm qua Lý Dương gọi điện thoại cho Trịnh Khải Đạt, nói cho hắn biết chuyện mình muốn đi Thượng Hải hôm nay. Trịnh Khải Đạt còn phải xử lý chuyện công ty bán đấu giá ở Bắc Kinh, không thể cùng Lý Dương đi Thượng Hải, hai người chỉ có thể tạm thời tách ra, sau này trở về Trịnh Châu gặp lại.

Ông chủ Ngưu mở cửa rất sớm, khi Lý Dương đến vẫn chưa tới bảy giờ rưỡi, Nhị Căn đã ngồi trong quán cùng cô bé mười bảy mười tám tuổi kia. Nhìn thấy Lý Dương, Nhị Căn lập tức chạy ra .

Thấy ánh mắt thuần khiết của Nhị Căn, Lý Dương không nhịn được lại lắc đầu, cũng may Hà lão đã đồng ý giúp hắn xử lý chuyện Nhị Căn, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn so với tự mình tới giúp.

Lý Dương đem chuyện mình phải đi Thượng Hải nói cho ông chủ Ngưu, sau khi dặn dò Nhị Căn mấy câu liền đi. Ông chủ Ngưu không hoài nghi Lý Dương, nếu là Lý Dương muốn nuốt lời thì hôm nay cũng không cố ý một mình chạy đến đây. Lý Dương có việc còn có thể sắp xếp người khác tới giúp Nhị Căn, đã khiến ông chủ Ngưu rất cảm động .

Khi Lý Dương sân bay đã sắp đến chín giờ, điều khiến Lý Dương không ngờ tới chính là ngoài hắn và Lưu Cương ra, Liễu lão và Chu lão cũng ở đây. Lần này tổng cộng có ba vị chuyên gia Bắc Kinh, sẽ có hai vị chuyên gia Thượng Hải phối hợp, cùng kiểm nghiệm tất cả các đồ ngọc, đồ cổ trong cuộc bán đấu giá sắp tới ở Thượng Hải. Dĩ nhiên, vị chuyên gia quan trọng nhất chính là Lý Dương.

Liễu lão và Chu lão cũng đã biết thực lực của Lý Dương, trước mặt Lý Dương hoàn toàn không cậy thân phận mình là lão tiền bối. Lý Dương cúng rất kính trọng hai vị Lão gia này, khiến cho hai vị đều vô cùng hài lòng.

Mười một giờ hai mươi phút, máy bay đến Thượng Hải, vẫn chỉ có mình Lưu Cương đi bên cạnh Lý Dương, nhưng bên cạnh Liễu lão và Chu lão đều có mấy nhân viên bảo vệ, tổng cộng họ có chín người, trong đám chín người này Lý Dương và Lưu Cương là trẻ tuổi nhất.

Ở cửa ra đã có người của Thượng Hải phái tới nghênh đón, đám người Lý Dương vừa ra tới thì có mấy người tiến lên đón, những người này đều khom lưng thăm hỏi Liễu lão cùng Chu lão, Lý Dương và Lưu Cương thì bị bọn họ bỏ rơi ở phía sau .

- Liễu lão, Chu lão, nghe nói lần này còn có vị Lý giáo sư đi cùng, tại sao không thấy ông ấy?

Người phụ trách tới đón khoảng hơn năm mươi tuổi rất nghi ngờ liền hỏi hai vị Lão gia, ngoài hai vị chuyên gia đứng tuổi này, những người khác nhiều nhất cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, người phụ trách không ngừng nhìn phía sau bọn họ, có lẽ là người này chưa bao giờ nhìn thấy Lý giáo sư – Lý Lão.

Liễu lão và Chu lão nhìn nhau, hai người đột nhiên cùng nhau phá lên cười, Lý Dương nghe được lời nói của người này cũng trợn mắt hốc mồm. Hắn không biết từ lúc nào mình đã thành giáo sư, hơn nữa còn biến thành “Lão gia”.

Lưu Cương đột nhiên nghiêng đầu, mặt chợt đỏ bừng, thân thể còn khẽ rung rung, hiển nhiên là đang cố gắng chặn cơn cười. Lý Dương ngơ ngác nhìn Lưu Cương, đột nhiên lắc đầu, bước nhanh về phía trước.

- Xin chào, tôi chính là Lý Dương, nhưng cũng không phải là cái Lão gia gì đó đâu, có thể anh hiểu lầm.

Lý Dương cười khổ nói, tiếng cười của Liễu lão và Chu lão càng lớn, Liễu lão lại càng ôm bụng cười, thật may là bên cạnh có người đỡ hắn, nếu không nhìn bộ dáng Liễu lão dám chắc sẽ cười lăn lộn dưới đất. Nếu vậy, hình tượng cả đời của Liễu Lão sẽ bị phá hủy .

- Cậu, cậu … chính là Lý Dương, Lý chuyên gia? Chuyện … chuyện gì xảy ra đây?

Người phụ trách trợn to hai mắt, trên mặt có vẻ càng kinh ngạc hơn, bọn họ nhận được tin Bắc Kinh truyền đến là có ba vị chuyên gia đến, trong đó Lý Dương - Lý chuyên gia là người quan trọng nhất. Chỉ tiếc tin tức cũng không có viết rõ tuổi của Lý Dương, người phụ trách chẳng qua là nhân viên hành chính, cũng không phải là người chơi đồ cổ, không biết thân phận thật cảu Lý Dương, cho nên mới gây trận cười lớn như vậy.

Đợi Chu lão cố nén cười giải thích rõ, người phụ trách này không khỏi đỏ mặt, nhưng hắn vẫn luôn lén nhìn Lý Dương. Lý Dương còn quá trẻ, thật không ngờ tới một người trẻ tuổi như vậy lại còn lợi hại hơn so hai vị lão chuyên gia, hơn nữa nhìn sắc mặt hai vị lão chuyên gia, có vẻ không có chút ý kiến nào đối với người dẫn đầu là Lý Dương.

Còn chưa ra khỏi sân bay, Lý Dương liền ngây ngẩn cả người, một bóng dáng từ xa chạy tới bên này.

- Hiểu Lỵ, sao cô cũng ở đây?

Nhìn thấy Ngô Hiểu Lỵ chạy tới, Lý Dương rất kinh ngạc hỏi .

- Là Trịnh Tổng bảo tôi đến đón cậu, chẳng lẽ Trịnh Tổng chưa nói cho cậu biết bây giờ tôi là phó Giám đốc tài chính công ty bán đấu giá Lợi Đạt hay sao?

Ngô Hiểu Lỵ nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Lý Dương. Thấy Lý Dương kinh ngạc cô rất hài lòng .

- Cô … cô cũng đã từ chức ?

Lý Dương quả là rất kinh ngạc, hắn nhớ tới lời ban đầu cảu Lưu Tuyết Tùng, bây giờ nhìn lại Lưu Tuyết Túng thật đúng là đưa Ngô Hiểu Lỵ đến cho công ty bọn họ.

- Cậu từ chức mấy ngày tôi liền từ chức, nhưng cậu yên tâm, ông ngọai tôi cũng đã nói với giám đốc Trương, ông ấy tuyệt đối sẽ không trách cậu, lại càng không nói người ta đuổi tôi đi.

Nụ cười trên mặt Ngô Hiểu Lỵ càng tăng lên, Lý Dương có chút lúng túng, sao lại gọi là đuổi đi? Theo lời Ngô Hiểu Lỵ thì Lý Dương sắp biến thành kẻ lừa đảo.

- Nếu đã tới thì cùng nhau đi, tôi giới thiệu cô với mấy vị lão tiền bối.

Lý Dương cười khổ một tiếng, Liễu lão đứng bên cạnh đều đang trợn mắt nhìn mình, Lý Dương kéo Ngô Hiểu Lỵ tới bên bọn Liễu lão, thật ngại ngùng nói:

- Liễu lão, Chu lão, đây là đồng nghiệp trước kia của tôi, Ngô Hiểu Lỵ, bây giờ cũng là đồng nghiệp.

stevenqb1890

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ


/1328

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status