Nhóm dịch: QuyVoThuongNguồn: metruyenGian hàng triển lãm hoàn toàn bắt đầu dựng lênTất cả các chuyên gia ở trước nhất đều cảm thấy một nguồn ánh sáng màu trắng nhu hòa hiện lên, một hạt châu màu trắng trong hộp thủy tinh, toàn thân hạt châu, không ngừng lưu động phát ra ánh quỳnh quang xung quanh.- Tùy Hầu Châu!Hội trưởng Vương bật thốt lên, hội trưởng Vương kiến thức rộng rãi, lần đầu tiên đoán đã đoán trúng tên của bảo bối này, chính những người như viện trưởng Hoàng cũng bội phục.- Thật sự là Tùy Hầu Châu, Tùy Châu Hòa Bích, hôm nay đôi bảo bối này toàn bộ lại xuất thế, đây là điều vô cùng tốt.Đường Xuân Minh chậm rãi nói ra một câu, nói xong trên mặt còn có chút phức tạp, bảo bối như vậy lại xuất thế quả thật làm người ta có hứng thú, bảo bối thế này Vinh Bảo Trai của bọn họ cũng không có một món, cũng trước giờ chưa từng triển lãm qua.Một hồi, Đường Xuân Minh cũng bắt đầu suy nghĩ, có thể tìm Lý Dương mượn những bảo bối này không, cũng để Vinh Bảo Trai tổ chức một lần triển lãm khổng lồ thành công.Điều kiện của Vinh Bảo Trai, tuyệt đối so với nhà bảo tàng này của Bạch Minh phải mạnh hơn nhiều.Chỉ đi qua hai khu triển lãm, Đường Xuân Minh có lòng ghen tỵ với Bạch Minh, hai khu triển lãm, bốn món thần khí quốc bảo cấp đỉnh, so với đồ cổ trong Vinh Bảo Trai của bọn họ phải tốt hơn nhiều.- Tùy Hầu Châu, thật sự rất đẹp!Lão sư Mã lại khen ngợi lần nữa, Vương Cương bên cạnh ông không ngừng gật đầu theo, mỗi làn nhìn thấy Lý Dương, ông đều có kinh hỉ mới.Các chuyên gia trước mặt đứng bên cạnh Tùy Hầu Châu, tạm thời đứng lại ở lại ở đó.Khu ngọc khí ở phía sau, khu ngọc khí bây giờ có hơn hai trăm người đang thưởng thức, đều bị ngăn ở bên ngoài, đang chờ đợi lo lắng.Tin tức mới ở phía trước không ngừng truyền đến, cũng làm cho những người bên ngoài này thêm lo lắng.Sự tồn tại của bình Tiên Âm sớm có rất nhiều người biết, bọn Lý Dương rời khỏi khu ngọc khí không lâu, phía sau có người tiết lộ lai lịch của Âm Nhạc.Rất nhiều người, cũng đều dừng lại ở đó.Bây giờ cũng có thể nói, người dừng lại chỗ bình Tiên Âm là nhiều nhất, đương nhiên, trong này cũng có công lao của bát Trường Sinh, mọi người thưởng thức tiên tử nhảy máu trong bát Trường Sinh, nghe rất êm tai.Đáng tiếc nhạc ý của chúng, người phía sau lại không nghe lại đẩy người phía trước đi, bị người phía sau đẩy tới, không cam tâm không muốn đi.Những người này, trong lòng đang thầm nghĩ, thời gian triển lãm có năm ngày, nhất định mỗi ngày đều chạy qua xem.- Lão Mao, ông có thể giục một chút không, đừng để bọn lão già đó dừng lại ở phía trước.Ở cửa một vị chuyên gia giám ngọc từ Thượng Hải đến, đang đứng đối diện với lão Mao, trước phía mỗi lần truyền tin tức, trong lòng bọn lại nôn nóng, bây giờ triển lãm bắt đầu một tiếng rồi, bọn họ còn đang chen ở bên ngoài, quả thật không cam tâm.- Lão Từ của tôi, ông đừng vội, đừng vội chứ!Sắc mặt của lã Mao càng khổ sở hơn ông, ông rất hối hận nhận lời giúp Bạch Minh canh cửa ngày hôm nay, các chuyên gia có tiếng ở các nơi hầu hết là người quen cũ.Người quen nhiều, chỉ tùy tiện trò chuyện một chút, lúc này lão Mao sớm đã không chịu nỗi rồi.Đáng tiếc ông dù có muống đứng cũng không đứng vững, đành để ở chỗ này lộn xông, triển lãm lần này chắc chắn thất bại, đến lúc sắp đóng cửa sợ rằng đều là chuyện nhỏ.Nếu bảo bối ở trong này xảy ra chuyện gì, tội ông là to lắm.Trước nhất, Bạch Minh dẫn những người hội trưởng Vương tiếp tục đi về phía trước.Càng nhiều người đi về phía trước, áp lực ở phía sau cũng có thể giảm bớt một chút, trước mặt của bọn họ là khu linh tinh.Khu linh tinh không lớn, số lượng bảo bối cũng không nhiều, so với khu ngọc khí còn ít hơn.Triễn lãm lần này, đều là đồ cổ của Lý Dương, dẫu sao Lý Dương bước vào giới đồ cổ không được bao lâu, có được nhiều đồ cổ tốt thế này, đã là không dễ rồi.Khu linh tinh làm sân khấu hình cái bàn, bên ngoài là hàng loạt các gian hàng hình tròn, cái chụp trên gian hàng hình tròn, đồng thời bắt đầu mọc lên.Đứng ở bên ngoài gian hàng hình tròn, mọi người đều xem tỉ mỉ đồ ở bên trong, mỗi lần thấy một món, đều không kềm được gật đầu.Đồ ở khu linh tinh quả thật không nhiều, có cả hộp cơ quan mười hai cầm tinh mua ở Vinh Bảo Trai, đương nhiên, chìa khóa hộp cơ quan đã lấy đi rồi.Đồ không nhiều, nhưng giá trị cũng không thấp, rất nhiều là bảo bối hiếm thấy, có mấy chuyên gia nhìn thấy đàn Phượng Hoàng này trong này đều không muốn đi, mấy vị này, đều là người yêu thích đàn cổ.Đối với bọn họ mà nói, bảo bối này có sức hấp dẫn chết người.Mọi người đi một vòng lớn, rồi dừng lại, Bạch Minh cười phất tay. ở giữa gian hàng, lại mọc lên một chỗ.Lần này chính là hộp thủy tinh, không có gì che đậy, trong cái hộp là cặp đèn cổ xưa, trong này đang có cặp nến đang thắp sáng, chậm rãi chuyển động.Cặp đèn này vừa lộ ra, người xung quanh kinh ngạc, bọn họ dường như ẩn như hiện trong ánh đèn mờ ảo.- Đèn Ánh Trăng?Hội trưởng Vương nhẽ nhàng nói, trong khẩu khí ông có sự nghi vấn, nhưng trong mắt vô cùng kiên định.Cặp đèn này, quả thật là đè Ánh Trăng, Lý Dương kiểm lậu ở Vinh Bảo Trai, ánh sáng chỗ triển lãm chỉ hơi sáng, nên càng làm cho nó thêm thần kỳ, càm làm mọi người hài lòng.Đầu tiên nhìn thấy là hộp cơ quan mười hai cầm tinh, bây giờ lại thấy đèn Ánh Trăng, sắc mặt của Đường Xuân Minh càng có thêm nhiều sắc thái.Hai món này, vốn là bảo bối của Vinh Bảo Trai bọn họ, kết quả lại bị bọn họ bỏ đi, làm bọn họ mất đi bảo bối thế này.Đèn Ánh Trăng này, còn là chính mắt y nhìn Lý Dương mua, sau khi Lý Dương mua cặp đèn này, Đường Xuân Minh rất hối hận trong thời gian dài.Sau khi đèn Ánh Trăng xuất hiện, tất cả bảo bối ở khu linh tinh cũng đều đã triển lãm ra hết.Mọi người tiếp tục đi về phía trước, người phía sau vào càng ngày càng nhiều, cuối cùng làm cho lão Mao ở ngoài cửa hơi nhẹ nhàng, nhưng đám người Triệu Vĩnh trong nhà bảo tàng lại càng thêm căng thẳng, người vào quá nhiều, bọn họ phải gắt gao chú ý khắp nơi, không để bất cứ bảo bối nào xảy ra chuyện.Công việc của bọn họ lúc này càng thêm nhiều- Phía trước này, là khu đồng khí.Bạch Minh chìa tay ra, chỉ về phía trước, bên trong khu triển lãm này, có mấy quốc bảo cấp đỉnh, mỗi nơi đa phần là thần khí quốc bảo, ngoại trừ mấy món cấp đỉnh ra, đồ cổ khác, giá trị cũng không thấp.Bạch Minh là người đầu tiên đi tới khi triển lãm, khu triển lãm chích thức bắt đầuBốn cái chụp trên gian hàng đồng thời mọc lên, từ từ lộ ra bảo bối bên trong.Lộ ra trước nhất là cái gương bằng đồng, gương phẳng dựng thẳng ở đó, cái gương rất đẹp, linh văn trên mặt vô cùng sống động, cái gương cũng được bảo quản vô cùng hoàn chỉnh.Cái gương thời nhà Đường, cũng là cái gương lớn nhất, cái hoàn chỉnh nhất, lần đầu tiên xuất hiện trước mặt mọi người.Món đồ thứ trong hộp thủy tinh cũng đã hiện ra, đây là kiếm Thanh Đồng không nhiều tuổi lắm, thân kiếm sáng sủa, còn khảm ngọc xanh bên ngoài.- Kiếm Ngô Vương Phu Soa, viện trưởng Hoàng mở trừng mắt, quay đầu lại nhìn Lý Dương, cái gương này trước đây ông đã nhìn thấy qua, kiếm Ngô Vương Thất Soa là lần đầu tiên thấy, ông còn không biết, Lý Dương lại đào ra món bảo bối tốt thế này.Lý Dương cười khì khì một tiếng, kiếm Ngô Vương Thất Soa này, người biết không nhiều, đây là bảo bối Hà San San kiểm lậu mang về, sau đó lại bán cho Lý Dương, lần này cũng lấy ra triển lãm.- Lò Tuyên Đức, chính là lò Tuyên Đức!Có chuyên gia đột nhiên nói nhỏ, bảo bối trong ba cái chụp thủy tinh này đã hiện ra rồi.Lão Chu, lão Liễu nhìn nhau, hai người cũng có chút bùi ngùiCái lò này, là chính mắt bọn họ nhìn thấy xuất thế, chính là Lý Dương mua về từ thành đồ cổ Thượng Hải, cho dù là bọn họ xem không kỹ cũng không nhận ra.Đây là bảo bối bị che dấu bởi pháp ẩn hiện, chính là bọn họ và Lý Dương cùng bỏ đi lớp che dấu đó, để cho cái lò này trở lại hình dáng ban đầu của nó.- Lò Tuyên Đức, ngay cả lò Tuyên Đức Lý Dương cũng có!Một chuyên gia của Cố Cung lại thở nặng nề, Lý Dương là chuyên gia của Cố Cung, ông cũng vậy, nhưng đồ cổ trong tay ông so với Lý Dương thì quá ít, những đồ cổ của hắn ở đây đều có giá trị rất cao, và không giống như những đồ cổ trước đây mà ông đã thấy ở những hội triển lãm khác.Lúc này tất cả bảo bối triển lãm đều cũng đã bày ra, nếu định giá tất cả cũng không dưới trăm triệu, đây tuyệt đối là con số kinh khủng.- Đây là Chu Công Đỉnh?Hộp thủy tinh thứ tư cũng được mở ra, có hai vị giám đốc hiệp hội đồ cổ nghi ngờ hỏi một câu, lão Liễu, lão Chu gật mạnh đầu, các chuyên gia đi đại hội giám ngọc Canada, vừa nhìn thì nhận ra cái đỉnh này.Đỉnh có đủ bốn chân, có rất nhiều hoa văn, quả thật là Chu Công Đỉnh nổi tiếng.Chỉ là cái đỉnh này bị người Hàn Quốc trộm ra nước ngoài, sau đó người Phác Sinh người Hàn Quốc lén mua nó, sau đó lại lén bán cho Lý Dương, cuối cùng Lý Dương mang nó về nước.Cái đỉnh này không có công khai xuất thế, cũng không có báo cáo với cục văn vật, về nước cũng không được xem là đồ cổ, cho nên có vẫn ở trong tay của Lý Dương.Bốn món thanh đồng khí đều đã bày ra, mỗi người thấy chúng đều khen ngợi không giống nhau, bất luận là chuyên gia nào, dù thích hay không thích thanh đồng khí, thấy bốn món này đều có cảm giác thõa mãn, Bạch Minh nói quả thật không sai, hôm nay quả thật y không làm cho mọi người hối hận.Bảo bối nhiều thế này, xem đã nghiền.Sau bốn món thanh đồng khí này, lại đến một khu triển lãm khác, triển lãm lần này vẫn là thanh đồng khí, từ Chu Thương đến thời Hán đều có, nhưng tính đại diện không bằng bốn món lúc nãy, nhưng giá trị cũng không thấp.Đi qua khu triển lãm này, tới chỗ cuối cùng của khối thanh đồng khí, món này không giống như trước đó, trong này có bốn cái đinh dài hình chữ nhật, gian hàng lớn nhỏ tương đương nhau, nhìn thấy bốn gian hàng này, ngay chính trong mắt lão Hoàng cũng lộ ra sự khát vọng.Siêu Cấp Hoàng Kim ThủTác giả: Tiểu Tiểu Vũ
/1328
|