Cô nghĩ nếu vì cuộc sống mình mong muốn mà thay đổi quỹ đạo cuộc sống vốn có của Triệu Hàn Dương thì có ích kỷ quá không.
Nhưng không, Triệu Hàn Dương có lẽ anh đã phát hiện lúc này Vương Tuyết Băng đang mãi mê suy nghĩ về chuyện giữa Nam Kinh và Bắc Kinh, hoặc nói cách khác là dáng vẻ bây giờ của cô càng làm cho anh cảm giác cô không còn nhìn anh bằng ánh mắt trẻ con.
Thay vào đó, anh có cảm giác rằng cô vẫn tỏa ra đáng yêu nhằm trốn tránh những con người kia, cho dù thế nào anh vẫn tôn trọng quyết định của cô, dẹp những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên anh vẫn không ngừng thái thức ăn, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “ Em rửa tay đi, nếu buồn chán thì mở tivi xem.”
Vương Tuyết Băng cảm thấy mình không giúp được gì.
Tuy rằng cô có thể nấu cơm, nhưng mỗi lần có Triệu Hàn Dương ở đây, cô chẳng cần phải chạm một đầu ngón tay.
Chính xác hơn là cô đã khởi bệnh từ vài ngày trước, chỉ là cô vẫn không hề biểu hiện quá rõ ràng thôi.
Còn về phía anh, cô vẫn không dấu diếm chuyện mình khỏi bệnh, chỉ là anh vẫn không để ý đến biểu hiện của cô mà thôi.
Cô đi rửa tay, mở tivi, chán ngán đổi vài kênh, cuối cùng chọn đại một kênh âm nhạc để nghe, sau đó chủ động đi lấy bộ bát đũa.
Tuy Triệu Hàn Dương bảo thời gian buổi tối gấp gáp nên chỉ nấu vài món đơn giản, nhưng anh vẫn nấu rất nhiều, đều là những món Vương Tuyết Băng thích.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì đã là chín giờ tối.
Sau khi ăn xong, Vương Tuyết Băng đi lòng vòng trong nhà hai vòng, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: " Ông xã, mấy hôm trước anh Hai có đến thăm nói em mới có mấy tháng thôi đã được anh nuôi mập mạp như quả bóng rồi. "
Triệu Hàn Dương mỉm cười, xoa đầu cô với vẻ mặt cưng chiều: “ Anh đi mở cuộc họp video, em mệt thì tắm rửa rồi ngủ sớm đi. ”
Lúc Vương Tuyết Băng tắm rửa đi ra, Triệu Hàn Dương vẫn còn đang ở trong phòng sách.
Nghe âm thanh bên trong thì có vẻ anh vẫn còn đang họp, dường như là đang giải quyết vấn đề nảy sinh đột xuất của Dương Hoàng ở Nam Kinh.
Vương Tuyết Băng đứng ngoài cửa phòng nghe một hồi, sau đó âm thầm xoay người trở về phòng ngủ, không đi vào làm phiền anh.
Đến khuya, Triệu Hàn Dương từ phòng sách trở về phòng ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Vương Tuyết Băng mặc áo sơ mi nam màu đen, ngủ rất sâu, tay vẫn đang cầm điện thoại.
Anh nhấc lên xem thử thì thấy trước khi ngủ, cô lại nhắn tin với Vương Thừa Quân.
Trong tin nhắn, ngoại trừ hỏi anh những việc trong quá khứ khi cô bị thương ra thì không còn gì.
Cuộc trò chuyện của phụ nữ không hề ngắn gọn súc tích giống như đàn ông, trong đó còn có cả sự ngọt ngào và nũng nịu.
Vương Tuyết Băng đang nằm mơ, đột nhiên bị người khác ôm lấy.
Vương Tuyết Băng mơ màng mở mắt, theo bản năng chui vào lòng anh. (
Giọng Triệu Hàn Dương vang lên trầm thấp bên tai: “ Em mơ gì đấy? ”
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng anh, cười ngây ngô, khàn giọng đáp: “ Em mơ thấy anh đang cùng với người phụ nữ khác kết hôn và bỏ rơi em…”
Triệu Hàn Dương rút điện thoại từ trong tay cô ra, ném lên bàn ở đầu giường, cúi mắt nhìn cô gái nửa tỉnh nửa mê cứ cho rằng mình vẫn còn trong mơ.
Ánh mắt anh như sâu như cạn, quan sát gương mặt trắng nõn của cô.
Đột nhiên Vương Tuyết Băng cũng bị bản thân làm cho giật mình, ý thức được vừa rồi mình đã nói gì, cô lại rúc vào lòng anh.
Tránh né ánh mắt dò xét của anh, cô mở miệng nói bằng giọng điệu mơ hồ không rõ: “ Ông xã, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện lúc chưa gặp anh, sau này lại gặp được anh đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ, đến một ngày anh đã không từ mà biệt đã rời khỏi em, mỗi khi buổi tối không ngủ được, em thường tìm một ít tiểu thuyết để đọc, trong đó có khá nhiều mấy quyển linh tinh về mấy đời mấy kiếp. Sau này, em hay nằm mơ lung tung này nọ... Cuối cùng, em lại mơ thấy anh cưới rất nhiều cô gái để chọc giận em..."
Sau khi giải thích bừa vài câu, cô tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, giả vờ ngủ tiếp. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh sẽ không nghĩ là thật đâu.
Hơi thở của Triệu Hàn Dương phả lên mái tóc và cổ Vương Tuyết Băng ấm áp như có như không, ngứa ngáy tới tận trái tim, khiến Vương Tuyết Băng nhất thời không ngủ được.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “ Trong giấc mơ, anh thế nào?”
Cô bị anh phát hiện đang giả vờ ngủ rồi sao?
Rốt cuộc là do mấy lời giải thích vừa rồi của cô giấu đầu hở đuôi, hay là lúc giả vờ ngủ, cơ thể cô quá cứng nhắc?
Cô đã nằm im không nhúc nhích mà vẫn bị phát hiện à?
Nhưng sao Triệu Hàn Dương lại hỏi anh thế nào?
Tay Vương Tuyết Băng dán trước ngực Triệu Hàn Dương, trái tim bất giác nảy lên, thoáng chốc đắm chìm vào giấc mộng ban nãy.
Trong mơ, lúc miệng Vương Tuyết Băng chảy máu, cô ngã xuống đất, không đứng lên nổi thì bỗng nhiên có một người đàn ông xông tới.
Trông anh không khác bây giờ là mấy, chỉ có mái tóc là ngắn và gọn gàng hơn.
Trong mơ, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của Triệu Hàn Dương.
Một phần vì khi đó cô bị thương do đánh luân phiên với hai người là Nguyễn Ngọc và Dương Tiểu Tam đã bị thương không nhẹ, sau khi rời khỏi khán đài cô đã không thể cầm cự được đã ho ra máu.
Khi ấy, anh đã không chần chừ đã vào khán đài ôm lấy cô, đến khi sát trùng anh vẫn không thả cô xuống để tự đi.
Đến đại sảnh, lúc này đã bị ba của hai người họ bao vây và cô không ngần ngại mà xong ra bảo vệ cho anh khi thấy họ cầm súng chĩa thẳng về phía Triệu Hàn Dương, và không ngoài dự đoán, cô đã bị rất nặng dẫn đến trí nhớ mơ màng.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng anh, rầu rĩ đáp: “ Dù thế nào thì anh vẫn đẹp trai.”
Ngón tay thon dài của anh bất chợt lướt qua mặt Vương Tuyết Băng, trán anh kề trán cô, khàn giọng hỏi: “ Thật không? ”
Đột nhiên Vương Tuyết Băng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ liếc anh một cái rồi vội gật đầu: “ Thật! ”
Triệu Hàn Dương nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống, cọ xát qua lại, cuối cùng còn cố ý cắn môi cô một cái không nặng không nhẹ, liếm khóe miệng cô: “ Trong giấc mơ, anh cũng hôn em thế này sao? ”
Vương Tuyết Băng: “…”
Đương nhiên là không.
Anh bây giờ rất lưu manh nha!!!
Không chỉ lưu manh, anh còn rất cơ hội nữa, tranh thủ lúc trí nhớ cô mơ màng đã tự nhận bản thân là chồng của cô.
Hừ!!!
Đợi đó cô sẽ cho anh biết thế nào là nhà phải có nóc nhé!!!
Đang nằm ngửa trên giường, Vương Tuyết Băng nhắm mắt trở người, đưa lưng về phía anh, đáp mập mờ: “ Dù sao cũng không lưu manh như anh bây giờ. Em muốn ngủ, anh không mệt à? ”
“ Ừ, anh ôm em ngủ.” Anh nằm sau lưng Quý Noãn, vòng tay ôm cô vào lòng.
Nhưng không, Triệu Hàn Dương có lẽ anh đã phát hiện lúc này Vương Tuyết Băng đang mãi mê suy nghĩ về chuyện giữa Nam Kinh và Bắc Kinh, hoặc nói cách khác là dáng vẻ bây giờ của cô càng làm cho anh cảm giác cô không còn nhìn anh bằng ánh mắt trẻ con.
Thay vào đó, anh có cảm giác rằng cô vẫn tỏa ra đáng yêu nhằm trốn tránh những con người kia, cho dù thế nào anh vẫn tôn trọng quyết định của cô, dẹp những suy nghĩ vớ vẩn sang một bên anh vẫn không ngừng thái thức ăn, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “ Em rửa tay đi, nếu buồn chán thì mở tivi xem.”
Vương Tuyết Băng cảm thấy mình không giúp được gì.
Tuy rằng cô có thể nấu cơm, nhưng mỗi lần có Triệu Hàn Dương ở đây, cô chẳng cần phải chạm một đầu ngón tay.
Chính xác hơn là cô đã khởi bệnh từ vài ngày trước, chỉ là cô vẫn không hề biểu hiện quá rõ ràng thôi.
Còn về phía anh, cô vẫn không dấu diếm chuyện mình khỏi bệnh, chỉ là anh vẫn không để ý đến biểu hiện của cô mà thôi.
Cô đi rửa tay, mở tivi, chán ngán đổi vài kênh, cuối cùng chọn đại một kênh âm nhạc để nghe, sau đó chủ động đi lấy bộ bát đũa.
Tuy Triệu Hàn Dương bảo thời gian buổi tối gấp gáp nên chỉ nấu vài món đơn giản, nhưng anh vẫn nấu rất nhiều, đều là những món Vương Tuyết Băng thích.
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì đã là chín giờ tối.
Sau khi ăn xong, Vương Tuyết Băng đi lòng vòng trong nhà hai vòng, vòng tay ôm lấy cánh tay anh, nhẹ giọng nói: " Ông xã, mấy hôm trước anh Hai có đến thăm nói em mới có mấy tháng thôi đã được anh nuôi mập mạp như quả bóng rồi. "
Triệu Hàn Dương mỉm cười, xoa đầu cô với vẻ mặt cưng chiều: “ Anh đi mở cuộc họp video, em mệt thì tắm rửa rồi ngủ sớm đi. ”
Lúc Vương Tuyết Băng tắm rửa đi ra, Triệu Hàn Dương vẫn còn đang ở trong phòng sách.
Nghe âm thanh bên trong thì có vẻ anh vẫn còn đang họp, dường như là đang giải quyết vấn đề nảy sinh đột xuất của Dương Hoàng ở Nam Kinh.
Vương Tuyết Băng đứng ngoài cửa phòng nghe một hồi, sau đó âm thầm xoay người trở về phòng ngủ, không đi vào làm phiền anh.
Đến khuya, Triệu Hàn Dương từ phòng sách trở về phòng ngủ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Vương Tuyết Băng mặc áo sơ mi nam màu đen, ngủ rất sâu, tay vẫn đang cầm điện thoại.
Anh nhấc lên xem thử thì thấy trước khi ngủ, cô lại nhắn tin với Vương Thừa Quân.
Trong tin nhắn, ngoại trừ hỏi anh những việc trong quá khứ khi cô bị thương ra thì không còn gì.
Cuộc trò chuyện của phụ nữ không hề ngắn gọn súc tích giống như đàn ông, trong đó còn có cả sự ngọt ngào và nũng nịu.
Vương Tuyết Băng đang nằm mơ, đột nhiên bị người khác ôm lấy.
Vương Tuyết Băng mơ màng mở mắt, theo bản năng chui vào lòng anh. (
Giọng Triệu Hàn Dương vang lên trầm thấp bên tai: “ Em mơ gì đấy? ”
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng anh, cười ngây ngô, khàn giọng đáp: “ Em mơ thấy anh đang cùng với người phụ nữ khác kết hôn và bỏ rơi em…”
Triệu Hàn Dương rút điện thoại từ trong tay cô ra, ném lên bàn ở đầu giường, cúi mắt nhìn cô gái nửa tỉnh nửa mê cứ cho rằng mình vẫn còn trong mơ.
Ánh mắt anh như sâu như cạn, quan sát gương mặt trắng nõn của cô.
Đột nhiên Vương Tuyết Băng cũng bị bản thân làm cho giật mình, ý thức được vừa rồi mình đã nói gì, cô lại rúc vào lòng anh.
Tránh né ánh mắt dò xét của anh, cô mở miệng nói bằng giọng điệu mơ hồ không rõ: “ Ông xã, em đã mơ thấy rất nhiều chuyện lúc chưa gặp anh, sau này lại gặp được anh đã trải qua khoảng thời gian vui vẻ, đến một ngày anh đã không từ mà biệt đã rời khỏi em, mỗi khi buổi tối không ngủ được, em thường tìm một ít tiểu thuyết để đọc, trong đó có khá nhiều mấy quyển linh tinh về mấy đời mấy kiếp. Sau này, em hay nằm mơ lung tung này nọ... Cuối cùng, em lại mơ thấy anh cưới rất nhiều cô gái để chọc giận em..."
Sau khi giải thích bừa vài câu, cô tiếp tục vùi đầu vào lòng anh, giả vờ ngủ tiếp. Dù sao cũng chỉ là một giấc mơ, anh sẽ không nghĩ là thật đâu.
Hơi thở của Triệu Hàn Dương phả lên mái tóc và cổ Vương Tuyết Băng ấm áp như có như không, ngứa ngáy tới tận trái tim, khiến Vương Tuyết Băng nhất thời không ngủ được.
Một lát sau, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “ Trong giấc mơ, anh thế nào?”
Cô bị anh phát hiện đang giả vờ ngủ rồi sao?
Rốt cuộc là do mấy lời giải thích vừa rồi của cô giấu đầu hở đuôi, hay là lúc giả vờ ngủ, cơ thể cô quá cứng nhắc?
Cô đã nằm im không nhúc nhích mà vẫn bị phát hiện à?
Nhưng sao Triệu Hàn Dương lại hỏi anh thế nào?
Tay Vương Tuyết Băng dán trước ngực Triệu Hàn Dương, trái tim bất giác nảy lên, thoáng chốc đắm chìm vào giấc mộng ban nãy.
Trong mơ, lúc miệng Vương Tuyết Băng chảy máu, cô ngã xuống đất, không đứng lên nổi thì bỗng nhiên có một người đàn ông xông tới.
Trông anh không khác bây giờ là mấy, chỉ có mái tóc là ngắn và gọn gàng hơn.
Trong mơ, cô không thể thấy rõ vẻ mặt của Triệu Hàn Dương.
Một phần vì khi đó cô bị thương do đánh luân phiên với hai người là Nguyễn Ngọc và Dương Tiểu Tam đã bị thương không nhẹ, sau khi rời khỏi khán đài cô đã không thể cầm cự được đã ho ra máu.
Khi ấy, anh đã không chần chừ đã vào khán đài ôm lấy cô, đến khi sát trùng anh vẫn không thả cô xuống để tự đi.
Đến đại sảnh, lúc này đã bị ba của hai người họ bao vây và cô không ngần ngại mà xong ra bảo vệ cho anh khi thấy họ cầm súng chĩa thẳng về phía Triệu Hàn Dương, và không ngoài dự đoán, cô đã bị rất nặng dẫn đến trí nhớ mơ màng.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng anh, rầu rĩ đáp: “ Dù thế nào thì anh vẫn đẹp trai.”
Ngón tay thon dài của anh bất chợt lướt qua mặt Vương Tuyết Băng, trán anh kề trán cô, khàn giọng hỏi: “ Thật không? ”
Đột nhiên Vương Tuyết Băng không dám nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ liếc anh một cái rồi vội gật đầu: “ Thật! ”
Triệu Hàn Dương nắm cằm cô, cúi đầu hôn xuống, cọ xát qua lại, cuối cùng còn cố ý cắn môi cô một cái không nặng không nhẹ, liếm khóe miệng cô: “ Trong giấc mơ, anh cũng hôn em thế này sao? ”
Vương Tuyết Băng: “…”
Đương nhiên là không.
Anh bây giờ rất lưu manh nha!!!
Không chỉ lưu manh, anh còn rất cơ hội nữa, tranh thủ lúc trí nhớ cô mơ màng đã tự nhận bản thân là chồng của cô.
Hừ!!!
Đợi đó cô sẽ cho anh biết thế nào là nhà phải có nóc nhé!!!
Đang nằm ngửa trên giường, Vương Tuyết Băng nhắm mắt trở người, đưa lưng về phía anh, đáp mập mờ: “ Dù sao cũng không lưu manh như anh bây giờ. Em muốn ngủ, anh không mệt à? ”
“ Ừ, anh ôm em ngủ.” Anh nằm sau lưng Quý Noãn, vòng tay ôm cô vào lòng.
/130
|