Mắt thấy cô gái nhỏ của mình đã an lành mà chìm vào giấc ngủ làm cho anh bớt lo lắng không ít, dù có chuyện gì thì hiện tại đây sức khỏe cũng không chỉ có mỗi một mình cô mà còn có đứa trẻ trong bụng nữa, nên dù cho có thế nào thì anh cũng phải để ý đến mọi việc xung quanh cô gái nhỏ.
Anh Cả Vương Tử Tâm cũng rất tin ý nên nhìn tảng băng bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng: “ Lão ngũ, giờ cậu tính sao? Với tình hình hiện tại con nhóc ấy sẽ rất dễ kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, còn nếu anh và Thừa Quân nhắm mắt làm ngơ thì sẽ không yên ổn với hai vị lão nhân gia kia? “
“ Đúng vậy, hiện tại chỉ có mỗi câu mới có thể ổn định tâm trạng của con nhóc ấy, nếu mà giờ cậu lại để con bé trở về Vương gia e rằng bệnh tình sẽ còn nghiêm trọng hơn bây giờ. “ Anh Tư Vương Thừa Quân gật đầu phụ họa, vì anh hiểu rõ tình cảnh hiện giờ, em gái anh bệnh tình e rằng đã tái phát, nếu còn cố chấp e rằng sẽ rất khó để kiểm soát hơn.
Thử nghĩ lại mà xem, chỉ mới lúc nãy thôi,anh chỉ muốn bảo em gái ở lại Vương gia để chờ Triệu Hàn Dương đến đón, mà con nhóc ấy đó lại mất khống chế liền nổi đóa với anh.
Triệu Hàn Dương đơn hiểu được ý của hai người họ, anh cụp mắt nhìn cô gái đang ngon giấc ở trong lòng mà bất giác mỉm cười: “ Hai người các anh không cần phải lo lắng, những chuyện kia thì em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn chuyện trước mắt em sẽ giải thích với hai vị lão nhân gia. “
“ Được thôi, chuyện cậu quyết định anh sẽ không ý kiến. “ Anh Cả Vương Tử Tâm đơn nhiên sẽ ủng hộ quyết định của người anh em kết nghĩa này, cùng với việc anh cũng sẽ ủng hộ đoạn tình yêu đầy trắc trở của hai người.
Kể cả anh cũng như ba đứa em trai còn lại cũng sẽ ủng hộ, nhưng mà việc chấp nhận tảng băng này làm em rể thì có chút khó khăn nha.
Đúng là rất khó khăn để anh quyết định việc này, dù cho bao lâu thì việc chấp nhận cậu ta làm em rể là cực kỳ khó khăn.
Cũng không chần chừ thêm, Triệu Hàn Dương ôm cô vợ nhỏ của mình bước xuống xe, hiện giờ anh phải làm đủ mọi chuyện để mẹ Tô đồng ý, nếu không được nữa thì anh sẽ trực tiếp cướp vợ thôi.
Hai anh em Vương gia đi hai bên, Triệu Hàn Dương đi ở giữa trong tay vẫn đang ôm cô gái nhỏ của mình bước chân vững vàng đi vào bên trong Vương gia.
Lúc này, bên trong Vương gia rất ồn ào về việc tiểu thư nhà họ đã chân không mang dép mà chạy ra ngoài làm cho người làm lo lắng một phen.
Mẹ Tô lúc này cũng từ trên cầu thang đi xuống, đơn nhiên bà cũng nghe thấy những tiếng ồn ào của người làm, bà nhíu mày, cất giọng nói: “ Mấy người còn đứng đó làm gì, còn không mau ra ngoài tìm tiểu thư. “
Bà vừa cất giọng ra lệnh, bên ngoài cũng cửa cũng đã có tiếng đáp lạ, mặt dù giọng nói không trầm ấm nhưng lại hữu lực, lạnh lẽo để người nghe phải khiếp sợ, nhưng khi ở trước mặt cô thì giọng nói ấy lại ôn nhu đến lạ thường: “ Không cần phải phiền phức như vậy. Con bé không sao. “
Vừa dứt lời, đám người làm và mẹ Tô cũng phải giật mình, họ đơn nhiên nhận ra giọng nóil này là của ai.
Ít lâu sau, chủ nhân của giọng nói đó đi vào, không ai khác chính là Anh Cả Vương Tử Tâm, người đàn ông khoác lên mình sự chết chóc của cả biên giới.
Theo sau Anh Cả Vương Tử Tâm là Vương Thừa Quân cùng với Triệu Hàn Dương đang ôm cô gái nhỏ ở trong vòng tay anh.
Vừa nhìn thấy anh, mẹ Tô cau mày, nhanh chân đi đến chắn trước mặt Triệu Hàn Dương, nheo mắt nhìn cô con gái bảo bối nhà mình đang được tên nhóc trước mắt ôm liền không vui: “ Ai cho cậu bước vào Vương gia hả? Đã vậy còn ôm cục cưng của tôi không buông. “
Vương Tử Tâm và Vương Thừa Quân đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cả hai người các anh cũng không nhịn được liền đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng nhau đứng chắn trước mặt của Triệu Hàn Dương.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô lên tiếng: “ Mẹ khoan hãy tức giận, hiện tại tâm tình của con bé không ổn, nên để cậu ấy đưa con bé trở về phòng trước đi. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Được không ạ? “
Mẹ Tô Tiểu Hạ dù tức giận cũng phải gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt hừ lạnh một tiếng, nhìn cầu thang khắp các mấy tự nguyện mà lên tiếng: “ Phòng con bé trên tầng ba, phòng cuối cùng. “
Triệu Hàn Dương gật đầu, ôm cô nhỏ lên trên lầu 3, đám người Hắc Ưng cũng đã đi theo lão đại của họ.
Lúc lên trên lầu 3, Vàng Ưng đưa tay mở cửa phòng giúp lão đại nhà họ, Triệu Hàn Dương cũng đã đặc cô nằm trên giường, nhíu mày nhìn xung quanh phòng ngủ của cô, xem ra cô gái nhỏ của anh vẫn luôn luôn làm ở đây, không mãi mai nhìn tiếp xúc với người khác ngoài Vương Thừa Quân.
Sau một loạt động tác nhỏ, anh mỉm cười, ôn nhu đặt lên trán cô gái nhỏ của mình một nụ hôn nhẹ lên, cuối cùng anh cũng nên giải quyết xong chuyện trước mắt rồi mới giải quyết chuyện khác.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ của cô, Triệu Hàn Dương nhìn Vàng Ưng lên tiếng: “ Cô vào bên trong phòng chăm sóc cho cô ấy, tránh đến lúc thức giấc tình trạng sẽ tệ hơn. “
“ Dạ lão đại. “ Vàng Ưng gật đầu đợi anh dời bước rời khỏi phòng ngủ rồi bản thân cô mới bước vào bên trong.
Lúc này, dưới tầng phòng khách, mẹ Tô một mặc tức giận cùng với hai anh em Vương Tử Tâm và Vương Thừa Quân đều đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
“ Rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao? Sau thằng nhóc họ Triệu lại có mặc ở đây? Hai người các con cũng không biết ngăn cản em gái và nó gặp nhau sau? “ Mẹ Tô Tiểu Hạ tức giận ném cả cái gối trên tay về phía hai người các anh đang ngồi.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhíu mày, đưa tay chắn ngang chiếc gối bị ném đến, ngước mắt nhìn trên tầng, giọng nói có chút không vui: “ Mẹ cũng không nhìn xem tình trạng của em gái của con thế nào sao?
Con bé đã có xu hướng phát bệnh rồi, hơn nữa không phải mẹ luôn ở nhà chăm sóc cho con bé vậy mà không phát giác ra kể từ đêm hôm ấy con bé chẳng còn mãi mai đến việc ăn uống như trước sau? “
“ Đúng thế đó, nếu không phải hôm nay con không có việc gì nên quay về đây thì cũng sẽ không phát hiện ra con bé đã tự nhốt bản thân ở trong phòng, ngày ngày u sầu, mà bắt ép con bé ra ngoài dùng ít đồ ăn sáng, cũng trong cả buổi hôm nay con bé chẳng thèm để ý đến con ngay cả mở miệng cũng chẳng thèm.
Vậy mẹ có biết rằng đồ ăn có đưa đến trước mặt con bé, con nhóc ấy chẳng thèm liếc nhìn đến một cái, nhưng con bé lại phản ứng với giọng nói của cậu ta.
Cũng nhờ có Triệu Hàn Dương đến thì con bé mới phản ứng mà dùng được một chút cháo cũng như việc an tỉnh ngủ như lúc này đây. “ Anh Tư Vương Thừa Quân nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong lời nói của anh đâu đâu cũng có sự đau lòng, lo lắng cho em gái.
Anh Cả Vương Tử Tâm cũng rất tin ý nên nhìn tảng băng bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng: “ Lão ngũ, giờ cậu tính sao? Với tình hình hiện tại con nhóc ấy sẽ rất dễ kích động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, còn nếu anh và Thừa Quân nhắm mắt làm ngơ thì sẽ không yên ổn với hai vị lão nhân gia kia? “
“ Đúng vậy, hiện tại chỉ có mỗi câu mới có thể ổn định tâm trạng của con nhóc ấy, nếu mà giờ cậu lại để con bé trở về Vương gia e rằng bệnh tình sẽ còn nghiêm trọng hơn bây giờ. “ Anh Tư Vương Thừa Quân gật đầu phụ họa, vì anh hiểu rõ tình cảnh hiện giờ, em gái anh bệnh tình e rằng đã tái phát, nếu còn cố chấp e rằng sẽ rất khó để kiểm soát hơn.
Thử nghĩ lại mà xem, chỉ mới lúc nãy thôi,anh chỉ muốn bảo em gái ở lại Vương gia để chờ Triệu Hàn Dương đến đón, mà con nhóc ấy đó lại mất khống chế liền nổi đóa với anh.
Triệu Hàn Dương đơn hiểu được ý của hai người họ, anh cụp mắt nhìn cô gái đang ngon giấc ở trong lòng mà bất giác mỉm cười: “ Hai người các anh không cần phải lo lắng, những chuyện kia thì em đã sắp xếp ổn thỏa rồi, còn chuyện trước mắt em sẽ giải thích với hai vị lão nhân gia. “
“ Được thôi, chuyện cậu quyết định anh sẽ không ý kiến. “ Anh Cả Vương Tử Tâm đơn nhiên sẽ ủng hộ quyết định của người anh em kết nghĩa này, cùng với việc anh cũng sẽ ủng hộ đoạn tình yêu đầy trắc trở của hai người.
Kể cả anh cũng như ba đứa em trai còn lại cũng sẽ ủng hộ, nhưng mà việc chấp nhận tảng băng này làm em rể thì có chút khó khăn nha.
Đúng là rất khó khăn để anh quyết định việc này, dù cho bao lâu thì việc chấp nhận cậu ta làm em rể là cực kỳ khó khăn.
Cũng không chần chừ thêm, Triệu Hàn Dương ôm cô vợ nhỏ của mình bước xuống xe, hiện giờ anh phải làm đủ mọi chuyện để mẹ Tô đồng ý, nếu không được nữa thì anh sẽ trực tiếp cướp vợ thôi.
Hai anh em Vương gia đi hai bên, Triệu Hàn Dương đi ở giữa trong tay vẫn đang ôm cô gái nhỏ của mình bước chân vững vàng đi vào bên trong Vương gia.
Lúc này, bên trong Vương gia rất ồn ào về việc tiểu thư nhà họ đã chân không mang dép mà chạy ra ngoài làm cho người làm lo lắng một phen.
Mẹ Tô lúc này cũng từ trên cầu thang đi xuống, đơn nhiên bà cũng nghe thấy những tiếng ồn ào của người làm, bà nhíu mày, cất giọng nói: “ Mấy người còn đứng đó làm gì, còn không mau ra ngoài tìm tiểu thư. “
Bà vừa cất giọng ra lệnh, bên ngoài cũng cửa cũng đã có tiếng đáp lạ, mặt dù giọng nói không trầm ấm nhưng lại hữu lực, lạnh lẽo để người nghe phải khiếp sợ, nhưng khi ở trước mặt cô thì giọng nói ấy lại ôn nhu đến lạ thường: “ Không cần phải phiền phức như vậy. Con bé không sao. “
Vừa dứt lời, đám người làm và mẹ Tô cũng phải giật mình, họ đơn nhiên nhận ra giọng nóil này là của ai.
Ít lâu sau, chủ nhân của giọng nói đó đi vào, không ai khác chính là Anh Cả Vương Tử Tâm, người đàn ông khoác lên mình sự chết chóc của cả biên giới.
Theo sau Anh Cả Vương Tử Tâm là Vương Thừa Quân cùng với Triệu Hàn Dương đang ôm cô gái nhỏ ở trong vòng tay anh.
Vừa nhìn thấy anh, mẹ Tô cau mày, nhanh chân đi đến chắn trước mặt Triệu Hàn Dương, nheo mắt nhìn cô con gái bảo bối nhà mình đang được tên nhóc trước mắt ôm liền không vui: “ Ai cho cậu bước vào Vương gia hả? Đã vậy còn ôm cục cưng của tôi không buông. “
Vương Tử Tâm và Vương Thừa Quân đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc cả hai người các anh cũng không nhịn được liền đưa mắt nhìn nhau, không hẹn cùng nhau đứng chắn trước mặt của Triệu Hàn Dương.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn mẹ Tô lên tiếng: “ Mẹ khoan hãy tức giận, hiện tại tâm tình của con bé không ổn, nên để cậu ấy đưa con bé trở về phòng trước đi. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện. Được không ạ? “
Mẹ Tô Tiểu Hạ dù tức giận cũng phải gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt hừ lạnh một tiếng, nhìn cầu thang khắp các mấy tự nguyện mà lên tiếng: “ Phòng con bé trên tầng ba, phòng cuối cùng. “
Triệu Hàn Dương gật đầu, ôm cô nhỏ lên trên lầu 3, đám người Hắc Ưng cũng đã đi theo lão đại của họ.
Lúc lên trên lầu 3, Vàng Ưng đưa tay mở cửa phòng giúp lão đại nhà họ, Triệu Hàn Dương cũng đã đặc cô nằm trên giường, nhíu mày nhìn xung quanh phòng ngủ của cô, xem ra cô gái nhỏ của anh vẫn luôn luôn làm ở đây, không mãi mai nhìn tiếp xúc với người khác ngoài Vương Thừa Quân.
Sau một loạt động tác nhỏ, anh mỉm cười, ôn nhu đặt lên trán cô gái nhỏ của mình một nụ hôn nhẹ lên, cuối cùng anh cũng nên giải quyết xong chuyện trước mắt rồi mới giải quyết chuyện khác.
Vừa bước ra khỏi phòng ngủ của cô, Triệu Hàn Dương nhìn Vàng Ưng lên tiếng: “ Cô vào bên trong phòng chăm sóc cho cô ấy, tránh đến lúc thức giấc tình trạng sẽ tệ hơn. “
“ Dạ lão đại. “ Vàng Ưng gật đầu đợi anh dời bước rời khỏi phòng ngủ rồi bản thân cô mới bước vào bên trong.
Lúc này, dưới tầng phòng khách, mẹ Tô một mặc tức giận cùng với hai anh em Vương Tử Tâm và Vương Thừa Quân đều đang ngồi trên ghế sofa chờ đợi.
“ Rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao? Sau thằng nhóc họ Triệu lại có mặc ở đây? Hai người các con cũng không biết ngăn cản em gái và nó gặp nhau sau? “ Mẹ Tô Tiểu Hạ tức giận ném cả cái gối trên tay về phía hai người các anh đang ngồi.
Anh Cả Vương Tử Tâm nhíu mày, đưa tay chắn ngang chiếc gối bị ném đến, ngước mắt nhìn trên tầng, giọng nói có chút không vui: “ Mẹ cũng không nhìn xem tình trạng của em gái của con thế nào sao?
Con bé đã có xu hướng phát bệnh rồi, hơn nữa không phải mẹ luôn ở nhà chăm sóc cho con bé vậy mà không phát giác ra kể từ đêm hôm ấy con bé chẳng còn mãi mai đến việc ăn uống như trước sau? “
“ Đúng thế đó, nếu không phải hôm nay con không có việc gì nên quay về đây thì cũng sẽ không phát hiện ra con bé đã tự nhốt bản thân ở trong phòng, ngày ngày u sầu, mà bắt ép con bé ra ngoài dùng ít đồ ăn sáng, cũng trong cả buổi hôm nay con bé chẳng thèm để ý đến con ngay cả mở miệng cũng chẳng thèm.
Vậy mẹ có biết rằng đồ ăn có đưa đến trước mặt con bé, con nhóc ấy chẳng thèm liếc nhìn đến một cái, nhưng con bé lại phản ứng với giọng nói của cậu ta.
Cũng nhờ có Triệu Hàn Dương đến thì con bé mới phản ứng mà dùng được một chút cháo cũng như việc an tỉnh ngủ như lúc này đây. “ Anh Tư Vương Thừa Quân nhàn nhạt lên tiếng, nhưng trong lời nói của anh đâu đâu cũng có sự đau lòng, lo lắng cho em gái.
/130
|