Siêu Cấp Cưng Chiều Vợ Nhỏ
Chương 110 - Em đang bị cảm, anh không thể vì vậy liền ăn đậu phụ của em chứ?
/130
|
Trên tầng ba, phòng ngủ chính.
Triệu Hàn Dương ôm Vương Tuyết Băng vẫn còn đang say giấc đặc cô nằm trên giường nhẹ nhàng, rồi anh mới xoắn tay áo đi vào phòng tắm bê ra một chậu nước ấm để giúp cô lau người.
Hơn mười phút sau, anh mới lau người thay luôn bộ quần áo ngủ để giữ ấm cho cô gái nhỏ.
Đến khi làm xong, Triệu Hàn Dương lại kiểm tra rèm cửa ban công, đều hòa gần như hoàn hảo rời mới rời khỏi phòng ngủ.
Vừa đi xuống tầng, anh đã nhìn thấy Vương Tử Tâm đã lâu rồi không xuất hiện đang thong thả uống vài ngụm rượu vang.
Triệu Hàn Dương đi đến sopha phòng khách, ngồi xuống, đưa tay lấy điếu thuốc châm lửa rít một hơi, nhả khói, đưa mắt nhìn về phía anh lên tiếng hỏi: " Sau anh lại đến đây? "
Vừa nhấp vài ngụm rượu, đôi mắt anh nhìn về phía cầu thang, nhướng mày, lên tiếng: " Nghe lão tứ nói chuyện với ba mẹ. "
" Cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi chứ? Chuyện cậu và con bé đã sảy ra tôi cũng đã biết rồi, không còn chuyện cậu được hối hận để quay đầu nữa đâu. " Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm nghị, vì chuyện cả hai họ anh đã biết.
Triệu Hàn Dương nhìn anh lắc đầu, anh đã quyết định ngay trong lần đầu tiên kia rồi, nên giờ anh chỉ còn cách yêu thương và chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên thôi: " Cậu có thể yên tâm, chuyện tôi đã làm sẽ không bao giờ hối hận cả. "
" Được, nếu đã thế thì tôi cũng không phản đối việc hai người ở bên nhau. Hy vọng tương lai sau này tôi chỉ muốn nhìn cách cậu mang lại hạnh phúc cho em ấy thôi. " Vương Tử Tâm gật đầu, mỉm cười giao phó em gái mà anh yêu thương nhất cho cậu bạn thân cũng như là người anh em kết nghĩa này.
Triệu Hàn Dương gật đầu, có những chuyện không cần nói anh cũng sẽ thể hiện rõ ràng nhất.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện tới nữa đêm, hai người các anh vì vậy vẫn không thể uống ít rượu.
Cho nên Vương Tử Tâm cũng không trở về biệt thự riêng của mình, anh đã ở lại biệt thự Nam Kinh, dù sau đây cũng không phải lần đầu anh ở nên anh đã quen cửa quen nẻo đi thẳng lên phòng ngủ dành cho khách.
Triệu Hàn Dương cũng không vì đã uống chút rượu kia mà bỏ mặt cô gái nhỏ của mình đói bụng, nên anh liền tự vào thẳng phòng bếp lục đục nấu một tô cháo hải sản để cho cô gái nhỏ của mình ăn giải cảm.
Hành động này của anh vô tình làm cho bốn con chim ri sốc đến há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A đưa mắt nhìn nhau.
Người bên trong bếp thật sự là lão đại của họ sao?
Một người đàn ông như lão đại nhà họ có thể lên phòng khách xuống phòng bếp được à?
Chuyện này thật sự không có khoa học chút nào?
Người như lão đại nhà họ cao lãnh, ngông cuồng, thần bí, quyết đón… đỉnh đỉnh đại danh mà giờ phút này lại đang đứng trong phòng bếp nấu ăn.
Ba mươi phút sau, anh cũng đã nấu xong được một nồi cháo hải sản, liền múc ra bát rãi thêm ít tiêu xây nhuyễn rồi mới bưng trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, anh liền đi đến giường ngủ đặc bát cháo lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lại đưa tay sờ trán của cô gái nhỏ vẫn còn nóng hổi kia mà nhíu mày.
Vương Tuyết Băng vẫn đang ngủ rất say, cảm giác cái lạnh đang dừng ở trên trán liền giản cơ mặt, cô cũng đưa tay tìm cái bàn tay hơi lạnh nhưng đầy ấm áp kia mà rúc cả khuôn mặt nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của anh, chép chép miệng: " Dễ chịu thật. "
Nhìn hành động nhỏ của cô, anh đã đau lòng, ngồi xuống giường ôm cả người và chăn vào lòng, chóc lát lại hôn lên trán cô, lên tiếng: " Bé con, thức dậy ăn chút cháo cho ấm bao tử rồi hãy ngủ tiếp được không. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm vào lòng, cảm giác bản thân đã được sưởi ấm liền dễ chịu hẳn ra, vòng tay vô thức ôm chặt vòng eo của anh.
Nhìn một màn trong lòng ngực, Triệu Hàn Dương chỉ cười nhẹ, vòng tay siết chặt cô hơn, thấy vậy, chỉ đành dùng cách khác để cô chịu ăn mới được.
Nghỉ vậy, anh liền múc một muỗng cháo đưa lên miệng mình rồi lại cuối xuống nâng cằm cô gái nhỏ lên cao một chút rồi hôn lên môi cô, anh cứ vậy mà bón từng ngụm cháo cho cô gái nhỏ của mình.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực anh vô thức nuốt xuống từng ngụm cháo một, đến khi cô cảm giác không đúng, nhíu mày mở mặt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh đang ở trước mặt mình.
Thoáng chốc cả khuôn mặt nhỏ nhắn của đã đỏ hơn cả quả cà chua, đôi môi đỏ mọng của cô cũng bị anh thừa cơ hội mà bón cháo liền cắn mút cho càng thêm đỏ.
Đến khi anh rời khỏi đôi môi của cô, thì cô không thể phản kháng nhìn anh, lắp bắp lên tiếng: " Em đang bị cảm, anh không thể vì vậy liền ăn đậu phụ của em chứ? "
Triệu Hàn Dương bật cười, đưa tay miết nhẹ đôi môi đã bị anh ăn đến đỏ mọng nước liền lắc đầu, đáp: " Không hề,anh chỉ muốn hôn đến khi em chịu mở mắt để ăn chút cháo lót dạ thôi. "
Còn việc cô bị cảm chỉ cần anh giúp cô lau người, ủ ấm không đến ba ngày liền tuyên giảm.
Nghe anh nói vậy, cô mới vô thức liếc mắt nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thấy được bát cháo đã vơi đi không ít, liền biết anh lại lừa cô.
Nhưng không vì vậy, Vương Tuyết Băng vẫn được anh ôm trong ngực, tay kia cầm bát cháo đến trước mặt cô, nhỏ giọng dỗ dành: " Ngoan, em đang bị cảm, nếu để bụng đói sẽ không tốt, nên anh đã nấu chút cháo cho em ăn rồi uống thuốc. "
Vừa nói anh vừa mút từng muỗng nhỏ đưa lên miệng cô, Vương Tuyết Băng rất ngoan ngoãn nghe lời, uống từng ngụm cháo một.
Hơn năm phút sau, cô đã ăn no, lại uống thêm thuốc hạ sốt nên rất nhanh liền buồn ngủ, chẳng mấy chốc lại nằm trong vòng tay anh mà thiếp đi.
Triệu Hàn Dương thấy cô đã ngủ say liền đặt cô nằm xuống gối, bản thân anh tắm rửa thay quần áo rồi trở lại giường ôm cô gái vào lòng rồi cũng từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hơn chín giờ Vương Tuyết Băng cũng nhíu mày thức giấc, đưa mắt nhìn xung quanh liền biết đây là đâu ngay.
Cánh cửa phòng ngủ lúc này cũng được mở ra, anh một thân vest đen chỉnh tề xuất hiện trước mắt cô, không chần chừ đi đến ngồi xuống giường ngủ, ôm cô đặt ngồi trên đùi mình, lên tiếng: " Sau em lại thức sớm thế? Trong ngươi không khỏe sau? "
Vương Tuyết Băng lắc đầu, ôm cổ anh, giọng nói vẫn còn rất khàn: " Em đã khỏe hơn rồi. Không phải anh hứa với anh trai em sẽ cùng em về Vương gia sao? "
Triệu Hàn Dương ôm Vương Tuyết Băng vẫn còn đang say giấc đặc cô nằm trên giường nhẹ nhàng, rồi anh mới xoắn tay áo đi vào phòng tắm bê ra một chậu nước ấm để giúp cô lau người.
Hơn mười phút sau, anh mới lau người thay luôn bộ quần áo ngủ để giữ ấm cho cô gái nhỏ.
Đến khi làm xong, Triệu Hàn Dương lại kiểm tra rèm cửa ban công, đều hòa gần như hoàn hảo rời mới rời khỏi phòng ngủ.
Vừa đi xuống tầng, anh đã nhìn thấy Vương Tử Tâm đã lâu rồi không xuất hiện đang thong thả uống vài ngụm rượu vang.
Triệu Hàn Dương đi đến sopha phòng khách, ngồi xuống, đưa tay lấy điếu thuốc châm lửa rít một hơi, nhả khói, đưa mắt nhìn về phía anh lên tiếng hỏi: " Sau anh lại đến đây? "
Vừa nhấp vài ngụm rượu, đôi mắt anh nhìn về phía cầu thang, nhướng mày, lên tiếng: " Nghe lão tứ nói chuyện với ba mẹ. "
" Cậu đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi chứ? Chuyện cậu và con bé đã sảy ra tôi cũng đã biết rồi, không còn chuyện cậu được hối hận để quay đầu nữa đâu. " Anh Cả Vương Tử Tâm nhìn anh, giọng nói có chút nghiêm nghị, vì chuyện cả hai họ anh đã biết.
Triệu Hàn Dương nhìn anh lắc đầu, anh đã quyết định ngay trong lần đầu tiên kia rồi, nên giờ anh chỉ còn cách yêu thương và chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên thôi: " Cậu có thể yên tâm, chuyện tôi đã làm sẽ không bao giờ hối hận cả. "
" Được, nếu đã thế thì tôi cũng không phản đối việc hai người ở bên nhau. Hy vọng tương lai sau này tôi chỉ muốn nhìn cách cậu mang lại hạnh phúc cho em ấy thôi. " Vương Tử Tâm gật đầu, mỉm cười giao phó em gái mà anh yêu thương nhất cho cậu bạn thân cũng như là người anh em kết nghĩa này.
Triệu Hàn Dương gật đầu, có những chuyện không cần nói anh cũng sẽ thể hiện rõ ràng nhất.
Hai người vừa uống vừa trò chuyện tới nữa đêm, hai người các anh vì vậy vẫn không thể uống ít rượu.
Cho nên Vương Tử Tâm cũng không trở về biệt thự riêng của mình, anh đã ở lại biệt thự Nam Kinh, dù sau đây cũng không phải lần đầu anh ở nên anh đã quen cửa quen nẻo đi thẳng lên phòng ngủ dành cho khách.
Triệu Hàn Dương cũng không vì đã uống chút rượu kia mà bỏ mặt cô gái nhỏ của mình đói bụng, nên anh liền tự vào thẳng phòng bếp lục đục nấu một tô cháo hải sản để cho cô gái nhỏ của mình ăn giải cảm.
Hành động này của anh vô tình làm cho bốn con chim ri sốc đến há hốc mồm, mắt chữ O mồm chữ A đưa mắt nhìn nhau.
Người bên trong bếp thật sự là lão đại của họ sao?
Một người đàn ông như lão đại nhà họ có thể lên phòng khách xuống phòng bếp được à?
Chuyện này thật sự không có khoa học chút nào?
Người như lão đại nhà họ cao lãnh, ngông cuồng, thần bí, quyết đón… đỉnh đỉnh đại danh mà giờ phút này lại đang đứng trong phòng bếp nấu ăn.
Ba mươi phút sau, anh cũng đã nấu xong được một nồi cháo hải sản, liền múc ra bát rãi thêm ít tiêu xây nhuyễn rồi mới bưng trở về phòng ngủ.
Vừa bước vào phòng, anh liền đi đến giường ngủ đặc bát cháo lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, lại đưa tay sờ trán của cô gái nhỏ vẫn còn nóng hổi kia mà nhíu mày.
Vương Tuyết Băng vẫn đang ngủ rất say, cảm giác cái lạnh đang dừng ở trên trán liền giản cơ mặt, cô cũng đưa tay tìm cái bàn tay hơi lạnh nhưng đầy ấm áp kia mà rúc cả khuôn mặt nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của anh, chép chép miệng: " Dễ chịu thật. "
Nhìn hành động nhỏ của cô, anh đã đau lòng, ngồi xuống giường ôm cả người và chăn vào lòng, chóc lát lại hôn lên trán cô, lên tiếng: " Bé con, thức dậy ăn chút cháo cho ấm bao tử rồi hãy ngủ tiếp được không. "
Vương Tuyết Băng được anh ôm vào lòng, cảm giác bản thân đã được sưởi ấm liền dễ chịu hẳn ra, vòng tay vô thức ôm chặt vòng eo của anh.
Nhìn một màn trong lòng ngực, Triệu Hàn Dương chỉ cười nhẹ, vòng tay siết chặt cô hơn, thấy vậy, chỉ đành dùng cách khác để cô chịu ăn mới được.
Nghỉ vậy, anh liền múc một muỗng cháo đưa lên miệng mình rồi lại cuối xuống nâng cằm cô gái nhỏ lên cao một chút rồi hôn lên môi cô, anh cứ vậy mà bón từng ngụm cháo cho cô gái nhỏ của mình.
Vương Tuyết Băng nằm trong lòng ngực anh vô thức nuốt xuống từng ngụm cháo một, đến khi cô cảm giác không đúng, nhíu mày mở mặt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của anh đang ở trước mặt mình.
Thoáng chốc cả khuôn mặt nhỏ nhắn của đã đỏ hơn cả quả cà chua, đôi môi đỏ mọng của cô cũng bị anh thừa cơ hội mà bón cháo liền cắn mút cho càng thêm đỏ.
Đến khi anh rời khỏi đôi môi của cô, thì cô không thể phản kháng nhìn anh, lắp bắp lên tiếng: " Em đang bị cảm, anh không thể vì vậy liền ăn đậu phụ của em chứ? "
Triệu Hàn Dương bật cười, đưa tay miết nhẹ đôi môi đã bị anh ăn đến đỏ mọng nước liền lắc đầu, đáp: " Không hề,anh chỉ muốn hôn đến khi em chịu mở mắt để ăn chút cháo lót dạ thôi. "
Còn việc cô bị cảm chỉ cần anh giúp cô lau người, ủ ấm không đến ba ngày liền tuyên giảm.
Nghe anh nói vậy, cô mới vô thức liếc mắt nhìn chiếc bàn nhỏ bên cạnh, thấy được bát cháo đã vơi đi không ít, liền biết anh lại lừa cô.
Nhưng không vì vậy, Vương Tuyết Băng vẫn được anh ôm trong ngực, tay kia cầm bát cháo đến trước mặt cô, nhỏ giọng dỗ dành: " Ngoan, em đang bị cảm, nếu để bụng đói sẽ không tốt, nên anh đã nấu chút cháo cho em ăn rồi uống thuốc. "
Vừa nói anh vừa mút từng muỗng nhỏ đưa lên miệng cô, Vương Tuyết Băng rất ngoan ngoãn nghe lời, uống từng ngụm cháo một.
Hơn năm phút sau, cô đã ăn no, lại uống thêm thuốc hạ sốt nên rất nhanh liền buồn ngủ, chẳng mấy chốc lại nằm trong vòng tay anh mà thiếp đi.
Triệu Hàn Dương thấy cô đã ngủ say liền đặt cô nằm xuống gối, bản thân anh tắm rửa thay quần áo rồi trở lại giường ôm cô gái vào lòng rồi cũng từ từ thiếp đi.
Sáng hôm sau, hơn chín giờ Vương Tuyết Băng cũng nhíu mày thức giấc, đưa mắt nhìn xung quanh liền biết đây là đâu ngay.
Cánh cửa phòng ngủ lúc này cũng được mở ra, anh một thân vest đen chỉnh tề xuất hiện trước mắt cô, không chần chừ đi đến ngồi xuống giường ngủ, ôm cô đặt ngồi trên đùi mình, lên tiếng: " Sau em lại thức sớm thế? Trong ngươi không khỏe sau? "
Vương Tuyết Băng lắc đầu, ôm cổ anh, giọng nói vẫn còn rất khàn: " Em đã khỏe hơn rồi. Không phải anh hứa với anh trai em sẽ cùng em về Vương gia sao? "
/130
|