Tokyo là thủ đô của quốc đảo Nhật Bản, là trung tâm văn hóa, chính trị, kinh tế. Đây là đầu mối giao thông biển then chốt, là một thủ đô hiện đại và là một trong những điểm du lịch nổi tiếng trên thế giới. Sau một chuyến bay dài thì cuối cùng cũng đến được sân bay Vũ Điền.
- Dậy, dậy nào Nhị Bảo, chúng ta đến rồi.
Trương Bình Sơn nhẹ giọng gọi.
- Chúng ta mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống máy bay.
Nói dứt lời liền đứng lên đi theo La Bá Tư đi xuống máy bay.
- Ah! Đã đến rồi
Tần Nhị Bảo bị Trương Bình Sơn gọi dậy lười nhác nói:
- Nhanh vậy, tôi còn chưa tỉnh ngủ này.
Nhưng càu nhàu thì càu nhàu, hắn vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không để quên cái nào.
Ân Huyền Vũ đứng một bên nhìn Tần Nhị Bảo nhỏ giọng nói: “Thật không biết tên hai lúa này thế nào nữa, gây ra rắc rối lớn như vây mà vẫn ngủ ngon”
Bốn người cứ như vậy xuống máy bay, tất cả mọi việc đều bình yên gió lặng. Ân Huyền Vũ vốn đang lo lắng, nhưng mọi việc không có phát sinh vấn đề, làm cho nàng dần dần cũng yên lòng. Trước đó, La Bá Tư đã cùng với công ty giải trí liên hệ, đặt phòng khách sạn, cho nên sau khi xuống máy bay, mọi người lên xe chạy thẳng đến khách sạn năm sao.
Cho dù xung quanh tình hình vẫn tỏ ra bình thường, nhưng bên trong bóng tối, kể từ lúc đoàn người Ân Huyên Vũ xuống máy bay, một đôi mắt cừu hận nhìn bọn họ, trên mặt hắn lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn. Bộ dạng muốn đem bọ họ ăn tươi nuốt sống.
- Lão đại, vì sao chúng ta không đem bọn này thu thập?
Yoshida trực tiếp hỏi.
An Đằng Đại Phụ cười lạnh nói:
- Yoshida, bọn hắn đã đến địa bàn của chúng ta, cũng không cần quá sốt ruột ,tao muốn từ từ chơi với bọn nó.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Yoshida gật đầu nói.
- Mày tìm mấy thằng, âm thầm theo sau bọn nó, sau khi biết bọn nó ở đâu báo lại cho tao biết.
An Đằng Đại Phụ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao muốn cho bọn nó biết, kết quả của việc đắc tội với tao.
Nói xong, hắn vô ý vuốt vuốt cái má hơi sưng bị Tần Nhị Bảo tát.
- Thuộc hạ đi làm liền.
Nói xong, Yoshida lui ra ngoài. An Đằng Đại Phụ xuất thần nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh.
…………..
- Cuối cùng đã đến.
Ân Huyên Vũ sau khi về phòng thở ra một hơi nói. Suốt quá trình di chuyển, nàng vẫn sợ phiền toái tìm đến, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng, cuối cùng tâm lý được thả lỏng.
- Tốt rồi cô bé.
La Bá Tư vào phòng Ân Huyên Vũ chiếu cố nàng nói:
- Ngày mai sẽ có người tới an bài công tác cho chúng ta, hôm nay cô cũng mệt mỏi cả ngày rồi, hãy đi nghỉ thật tốt ngày mai mới có sức nghênh chiến, biết không?
- Em biết rồi tỷ tỷị.
Ân Huyên Vũ biết La Bá Tư là nam, lúc đầu cũng rất chán ghét hành vi, cử chỉ của hắn. Nhưng sau thời gian dài tiếp xúc, mới hiểu được hắn cũng chỉ có nữ tính một chút, ngoài ra thì con người hắn cũng rất tốt, hơn nữa cũng rất chiếu cố nàng. Thế giới bây giờ cũng đã rất cởi mở đối với giới tính thứ ba. Ân HuyênVũ ở lâu với La Bá Tư cũng dần dần tiếp nhận phương pháp làm việc cùng giao tiếp.
- Nghe lời là tốt rồi!
Sau khi khích lệ xong, La Bá Tư uốn éo cái mông đi ra ngoài.
Cùng thời điểm, Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn trong một căn phòng. Tần Nhị Bảo nói với Trương Bình Sơn:
- Người anh em. Cậu có cảm giác là có người theo dõi chúng ta không?
- Không thể nào? Tôi không có cảm giác gì.
Trương Bình Sơn ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm sao có cảm giác này, không phải anh luôn ngủ mê sao?
Nghe Trương Bình Sơn nói như vậy, Tần Nhị Bảo cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, liền pha trò nói:
- Ta từ nhỏ luyện đươc công phu mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Đừng có mà nhìn ta ngủ, thật sự khi đó so với người tỉnh ta còn tỉnh hơn rất nhiều.
- Ngươi thật là khoác lác.
Trương Bình Sơn không tin nói.
- Người thật sự là không tin …. ( đoạn này tác giả bỏ hết mấy ngàn chữ vì gõ mỏi tay quá – lời tác giả)” Tần Nhị Bảo cảm xúc dâng trào, nói liên tiếp, mưa xuân bay phât phới. Trương Bình Sơn vừa nghe vừa ngháp dài, hai mắt diêu diêu.
- Được rồi người anh em, tôi mêt rồi, cần phải đi tắm sau đó đánh một giấc.
Trương Bình Sơn rốt cuộc chịu không nỗi nhưng Tần Nhị Bảo vẫn không giác ngộ, vấn phun mưa gọi gió, bất đắc dĩ phải ngắt lời của hắn.
Nghe Trương Bình Sơn nói như vậy, Tần Nhị Bảo có chút vẫn chưa thỏa mãn nói tiếp:
- Không nghĩ tới, cậu sao nhanh mệt vậy, tôi mới nói đến lúc tôi mười hai tuổi thôi mà.
Tần Nhị Bảo vừa nói xong, Trương Bình Sơn thiếu chút nửa là té lăn ra, thầm nghĩ: “May mà mình phản ứng nhanh, không thì bị tiểu tử này quấn cả đêm sao mà ngủ được”. Dứt lời vội vàng một đường đi thẳng vào loilet.
Mà lúc này Tần Nhị Bảo vẫn còn đang hào hứng, lần đầu tiên xuất ngoại lại còn đi đến quốc gia của nữ thần trong mộng, cảm thấy phải đi ra ngoài khám phát một phen, nghĩ rằng chuyến đi ngày không tệ. Nhưng hắn hiểu rằng mục đích của chuyến đi này là bảo vệ Ân Huyên Vũ an toàn, nên phải kiềm chế tâm tình lại.
- Ai?
Trong lúc Tần Nhị Bảo đang thả hồn theo mây, đột nhiên nghe ngoài cửa một tiếng động , giống như có người nghe lén. Tần Nhị Bảo tuy chém gió với Trương Bình Sơn cả buổi, nhưng có một điều hắn không nói dối, đó là khả năng mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Vừa kêu vừa chạy ra cửa, ra đến cửa nhưng nhìn bên ngoài lại không thấy ai, vòng quanh tìm cả buổi cũng không thấy ai. Cho rằng thần kinh quá nhạy cảm, bỏ qua rồi vào phòng đóng cửa lại
- Nhọc con, thiếu chút nữa bị mày hại chết.
Tên tóc nhuộm lốm đốm vàng đen nhỏ giọng mắng.
- Vô cùng xin lỗi.
Tên bị chửi nhỏ giọng xin lỗi.
Hai tên đúng là nghe lệnh của An Đằng Đại Phụ một đường theo dõi Ân Huyên Vũ đến đây. Vừa rồi tính nghe lén coi thử có gì không, thiếu chút nữa là bị Tần Nhị Bảo phát hiện. May mắn là đúng lúc đó thang máy mở liền nhào vô mới không bị Tần Nhị Bảo phát hiện.
- Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi tới chỗ lão đại báo cáo, chuyện còn lại lại để cho lão đại xử lý.
- Okie.
Sau khi thương lượng, hai tên liền rời khách sạn quay trở về tổng bộ. Trong khách sản cả nhóm Ân Huyên Vũ trải qua một ngày đường mệt mỏi đều tiến vào mộng đẹp, kể cả vừa rồi Tần Nhị Bảo tâm trạng hưng phấn. Nhưng bọn họ đâu ngờ, nơi ở của mình đã bị An Đằng Đại Phụ biết, hắn cũng đã dằn lửa giận xuống, chuẩn bị kế hoạch trả thù điên cuồng.
- Dậy, dậy nào Nhị Bảo, chúng ta đến rồi.
Trương Bình Sơn nhẹ giọng gọi.
- Chúng ta mau thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống máy bay.
Nói dứt lời liền đứng lên đi theo La Bá Tư đi xuống máy bay.
- Ah! Đã đến rồi
Tần Nhị Bảo bị Trương Bình Sơn gọi dậy lười nhác nói:
- Nhanh vậy, tôi còn chưa tỉnh ngủ này.
Nhưng càu nhàu thì càu nhàu, hắn vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc, không để quên cái nào.
Ân Huyền Vũ đứng một bên nhìn Tần Nhị Bảo nhỏ giọng nói: “Thật không biết tên hai lúa này thế nào nữa, gây ra rắc rối lớn như vây mà vẫn ngủ ngon”
Bốn người cứ như vậy xuống máy bay, tất cả mọi việc đều bình yên gió lặng. Ân Huyền Vũ vốn đang lo lắng, nhưng mọi việc không có phát sinh vấn đề, làm cho nàng dần dần cũng yên lòng. Trước đó, La Bá Tư đã cùng với công ty giải trí liên hệ, đặt phòng khách sạn, cho nên sau khi xuống máy bay, mọi người lên xe chạy thẳng đến khách sạn năm sao.
Cho dù xung quanh tình hình vẫn tỏ ra bình thường, nhưng bên trong bóng tối, kể từ lúc đoàn người Ân Huyên Vũ xuống máy bay, một đôi mắt cừu hận nhìn bọn họ, trên mặt hắn lộ ra một khuôn mặt vặn vẹo vô cùng dữ tợn. Bộ dạng muốn đem bọ họ ăn tươi nuốt sống.
- Lão đại, vì sao chúng ta không đem bọn này thu thập?
Yoshida trực tiếp hỏi.
An Đằng Đại Phụ cười lạnh nói:
- Yoshida, bọn hắn đã đến địa bàn của chúng ta, cũng không cần quá sốt ruột ,tao muốn từ từ chơi với bọn nó.
- Thuộc hạ đã hiểu!
Yoshida gật đầu nói.
- Mày tìm mấy thằng, âm thầm theo sau bọn nó, sau khi biết bọn nó ở đâu báo lại cho tao biết.
An Đằng Đại Phụ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tao muốn cho bọn nó biết, kết quả của việc đắc tội với tao.
Nói xong, hắn vô ý vuốt vuốt cái má hơi sưng bị Tần Nhị Bảo tát.
- Thuộc hạ đi làm liền.
Nói xong, Yoshida lui ra ngoài. An Đằng Đại Phụ xuất thần nhìn ra ngoài, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh.
…………..
- Cuối cùng đã đến.
Ân Huyên Vũ sau khi về phòng thở ra một hơi nói. Suốt quá trình di chuyển, nàng vẫn sợ phiền toái tìm đến, tâm trạng lúc nào cũng lo lắng, cuối cùng tâm lý được thả lỏng.
- Tốt rồi cô bé.
La Bá Tư vào phòng Ân Huyên Vũ chiếu cố nàng nói:
- Ngày mai sẽ có người tới an bài công tác cho chúng ta, hôm nay cô cũng mệt mỏi cả ngày rồi, hãy đi nghỉ thật tốt ngày mai mới có sức nghênh chiến, biết không?
- Em biết rồi tỷ tỷị.
Ân Huyên Vũ biết La Bá Tư là nam, lúc đầu cũng rất chán ghét hành vi, cử chỉ của hắn. Nhưng sau thời gian dài tiếp xúc, mới hiểu được hắn cũng chỉ có nữ tính một chút, ngoài ra thì con người hắn cũng rất tốt, hơn nữa cũng rất chiếu cố nàng. Thế giới bây giờ cũng đã rất cởi mở đối với giới tính thứ ba. Ân HuyênVũ ở lâu với La Bá Tư cũng dần dần tiếp nhận phương pháp làm việc cùng giao tiếp.
- Nghe lời là tốt rồi!
Sau khi khích lệ xong, La Bá Tư uốn éo cái mông đi ra ngoài.
Cùng thời điểm, Tần Nhị Bảo cùng Trương Bình Sơn trong một căn phòng. Tần Nhị Bảo nói với Trương Bình Sơn:
- Người anh em. Cậu có cảm giác là có người theo dõi chúng ta không?
- Không thể nào? Tôi không có cảm giác gì.
Trương Bình Sơn ngạc nhiên nói:
- Ngươi làm sao có cảm giác này, không phải anh luôn ngủ mê sao?
Nghe Trương Bình Sơn nói như vậy, Tần Nhị Bảo cũng cảm thấy mình quá nhạy cảm, liền pha trò nói:
- Ta từ nhỏ luyện đươc công phu mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng. Đừng có mà nhìn ta ngủ, thật sự khi đó so với người tỉnh ta còn tỉnh hơn rất nhiều.
- Ngươi thật là khoác lác.
Trương Bình Sơn không tin nói.
- Người thật sự là không tin …. ( đoạn này tác giả bỏ hết mấy ngàn chữ vì gõ mỏi tay quá – lời tác giả)” Tần Nhị Bảo cảm xúc dâng trào, nói liên tiếp, mưa xuân bay phât phới. Trương Bình Sơn vừa nghe vừa ngháp dài, hai mắt diêu diêu.
- Được rồi người anh em, tôi mêt rồi, cần phải đi tắm sau đó đánh một giấc.
Trương Bình Sơn rốt cuộc chịu không nỗi nhưng Tần Nhị Bảo vẫn không giác ngộ, vấn phun mưa gọi gió, bất đắc dĩ phải ngắt lời của hắn.
Nghe Trương Bình Sơn nói như vậy, Tần Nhị Bảo có chút vẫn chưa thỏa mãn nói tiếp:
- Không nghĩ tới, cậu sao nhanh mệt vậy, tôi mới nói đến lúc tôi mười hai tuổi thôi mà.
Tần Nhị Bảo vừa nói xong, Trương Bình Sơn thiếu chút nửa là té lăn ra, thầm nghĩ: “May mà mình phản ứng nhanh, không thì bị tiểu tử này quấn cả đêm sao mà ngủ được”. Dứt lời vội vàng một đường đi thẳng vào loilet.
Mà lúc này Tần Nhị Bảo vẫn còn đang hào hứng, lần đầu tiên xuất ngoại lại còn đi đến quốc gia của nữ thần trong mộng, cảm thấy phải đi ra ngoài khám phát một phen, nghĩ rằng chuyến đi ngày không tệ. Nhưng hắn hiểu rằng mục đích của chuyến đi này là bảo vệ Ân Huyên Vũ an toàn, nên phải kiềm chế tâm tình lại.
- Ai?
Trong lúc Tần Nhị Bảo đang thả hồn theo mây, đột nhiên nghe ngoài cửa một tiếng động , giống như có người nghe lén. Tần Nhị Bảo tuy chém gió với Trương Bình Sơn cả buổi, nhưng có một điều hắn không nói dối, đó là khả năng mắt nhìn xung quanh, tai nghe tám hướng.
Vừa kêu vừa chạy ra cửa, ra đến cửa nhưng nhìn bên ngoài lại không thấy ai, vòng quanh tìm cả buổi cũng không thấy ai. Cho rằng thần kinh quá nhạy cảm, bỏ qua rồi vào phòng đóng cửa lại
- Nhọc con, thiếu chút nữa bị mày hại chết.
Tên tóc nhuộm lốm đốm vàng đen nhỏ giọng mắng.
- Vô cùng xin lỗi.
Tên bị chửi nhỏ giọng xin lỗi.
Hai tên đúng là nghe lệnh của An Đằng Đại Phụ một đường theo dõi Ân Huyên Vũ đến đây. Vừa rồi tính nghe lén coi thử có gì không, thiếu chút nữa là bị Tần Nhị Bảo phát hiện. May mắn là đúng lúc đó thang máy mở liền nhào vô mới không bị Tần Nhị Bảo phát hiện.
- Được rồi, chúng ta tranh thủ thời gian đi tới chỗ lão đại báo cáo, chuyện còn lại lại để cho lão đại xử lý.
- Okie.
Sau khi thương lượng, hai tên liền rời khách sạn quay trở về tổng bộ. Trong khách sản cả nhóm Ân Huyên Vũ trải qua một ngày đường mệt mỏi đều tiến vào mộng đẹp, kể cả vừa rồi Tần Nhị Bảo tâm trạng hưng phấn. Nhưng bọn họ đâu ngờ, nơi ở của mình đã bị An Đằng Đại Phụ biết, hắn cũng đã dằn lửa giận xuống, chuẩn bị kế hoạch trả thù điên cuồng.
/82
|