Hai tên cướp bị cảnh sát mang đi, bên trong cửa hàng như trút được gánh nặng. Lúc này Tần Nhị Bảo đã bị người hâm mô bao vây tầng tầng lớp lớp, cửa hàng bỗng trở nên hỗn loạn, giống như ngôi sao Thiên Hoàng, không chỉ có chụp ảnh mà còn yêu cầu xin chữ ký. Thậm chí có một số bác gái còn hỏi hắn xem đã có vợ chưa, ý muốn đem con gái mình gả cho hắn nhưng bị Tần Nhị Bảo dùng sự nghiệp làm lí do cự tuyệt.
Rất nhiều kẻ có tiền đều nói xã hội gần đây không được yên ổn, bắt cóc thường xuyên xảy ra nhưng bảo tiêu giỏi lại quá ít. Vì muốn Tần Nhị Bảo bán mạng cho mình mà tranh nhau xuất ra chi phiếu, lớn tiếng nói chỉ cần Tần Nhị Bảo dám ra giá, bon họ sẵn sằng đáp ứng. Những kẻ có tiền luôn điên cuồng như thế, hành vi của những kẻ kia không những không làm cho hắn động tâm, mà còn liên tưởng đến việc đổi trâu, càng đổi lại càng nhiều, khiến hắn sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng.
- Anh có thể chạy chậm lại một chút không?
Liễu Thần Đình đuổi theo Tần Nhị Bảo, có chút thở không ra nói:
- Không còn ai đuổi theo nữa rồi.
- Vậy à, tôi yên tâm rồi.
Tần Nhị Bảo thở ra một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng, lộ ra bộ mặt ngây thơ tươi cười.
Liễu Thần tươi cười nhìn Tần Nhị Bảo, nói:
- Nhìn anh không có một chút tiền đồ gì hết, lại bị tiền làm cho sợ tới mức bỏ chạy.
Nói xong nàng cũng cảm thấy buồn cười, vụ việc trong cửa hàng đã cho Liễu Thần Đình một cái nhìn hoàn toàn mới về Tần Nhị Bảo.
- Cô biết không, nếu đổi thành thật nhiều trâu, tôi ăn không biết đến khi nào?
- Trâu? Vì sao lại là trâu? Tại sao lại phải đổi trâu?
Liễu Thần Đình không hiểu ý tứ trong lời Tần Nhị Bảo.
- Nhiều tiền như vậy không đổi trâu thì làm gì?
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt hỏi.
- Ha ha ...
Liễu Thần Đình rốt cuộc không nhịn được nữa mà cất tiếng cười to. Nàng không nghĩ Tần Nhị Bảo lại ngốc như vậy, thật đáng yêu. Hắn không biết rằng tiền ngoài đổi trâu còn có nhiều công dụng khác.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Ah, không có gì!
Liễu Thần Đình phát hiện Tần Nhị Bảo thật đáng yêu. Câu nói kia vẻ ngoài thì dâm đãng nhưng cất dấu bên trong là một tâm hồn thuần khiết. Nghĩ đến đây, nàng lại nở nụ cười.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo hỏi.
- Không cười gì cả.
Liễu Thần Đình biết cùng hắn nói chuyện tào lao có thể kéo dài cả ngày, liền giả vờ tức giận:
- Tôi xem chúng ta nên trở về, miễn để mọi người lo lắng.
- Được!
Tần Nhị Bảo gật đầu đáp ứng, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu sao Liễu Thần lại vui vẻ như thế. Nhưng có một điều hắn minh bạch là Liễu Thần Đình không còn bài xích hắn như trước nữa.
- Có muốn vào ngồi một chút không?
Tần Nhị Bảo suốt cả chặng đường không nói chuyện, đến cửa biệt thự Ân gia mới hướng Liễn Thần Đình đưa ra lời mời.
- Không cần, tôi còn có một số việc.
Liễu Thần Đình nhã nhặn từ chối.
- Ah, quên đi! Cái kia...
Tần Nhị Bảo chưa nói hết câu, Liễu Thần Đình đã lái xe đi thật ra.
- Ai... Mỗi lần đều gấp gáp như vậy làm gì?
Tần Nhị Bảo lắc đầu, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào biệt thự.
- Người anh em, Anh đã trở về rồi à?
Trương Bình Sơn thấy Tần Nhị Bảo trở về bình an liền vui mừng hỏi thăm, mấy người Lý Lương cũng vây quanh hắn.
- Ha ha, đã nói với các cậu là không có việc gì rồi, các cậu không chịu tin. Hiện tại đã tin tôi chưa?
Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng.
- Hay lắm! Người anh em thật bản lĩnh.
Lý Lương chân thành khích lệ hắn
- Đúng thế, tôi đã nói anh là người tài giỏi mà. Tại Đông Giang nếu anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu.
Lưu Bảo vuốt mông ngựa nói.
- Ha ha, vẫn là Lưu Bảo huynh đệ sáng suốt, biết rõ trình độ của tôi như thế nào.
Tần Nhị Bảo tiếp tục tự biên tự diễn, tựa hồ không nhớ lúc ở cửa hàng đánh nhau với người ta không phân thắng bại.
- Tốt rồi, một ngày bận bịu rồi, có đói bụng không?
Trương Bình Sơn ân cần hỏi han:
- Vương Bá, đang chờ anh ăn cơm đó.
- Okie.
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói vậy lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nói:
- Cậu nói đúng, tôi thật sự cảm thấy đói bụng rồi.
Dứt lời liền hướng phía trong biệt thự đi vào.
- Chú Vương Bá, lúc nào có thể ăn cơm?
Ân Huyền Vũ nhìn qua bàn ăn, lại không thể động vào, có chút bất mãn nói:
- Chúng ta vì cái gì phải chờ tên nhà quê kia về mới có thể ăn?
- Đúng vậy.
Ân Kỳ Nhi vất vả lắm mới chờ đến bưa cơm, kết quả là phải ngồi nhìn mâm cơm , sột ruột phụ họa theo.
- Là lão gia phân phó, tôi cũng không có biện pháp.
Vương Bá cũng không ngốc, nói rằng mình muốn đợi Tần Nhị Bảo về mới ăn cơm, liền đẩy trách nhiệm lên Ân Thế Bình.
- Ah.
Ân Huyền Vũ nghe xong biết là do cha an bài, khó tránh khỏi có chút tức giận, nói:
- Ba ba ở bên ngoài xã giao, bắt chúng ta ở nhà chịu đói, thực không có suy nghĩ mà.
- Tên Tần Nhị Bảo rốt cuộc đi đâu?
Ân Kỳ Nhi không thấy hắn đâu cả, liền nhìn chung quanh hỏi.
- Ai tìm tôi?
Tần Nhị Bảo mang theo bao lớn bao nhỏ từ ngoài cửa nói vào.
- Anh thật quá mức, đi ra ngoài mua sắm không mang theo tôi còn chưa tính sổ, lại còn bắt chúng tôi chờ anh lâu như vậy.
Ân Kỳ Nhi kháng nghị nói :
- Anh có phải muốn tôi sử dụng tuyệt chiêu à?
- Cô sử dụng tuyệt chiêu, tôi tự có cách phòng bị.
Tần Nhị Bảo không chút lùi bước nói.
- Anh…
Ân Kỳ Nhi nhất thời chán nản, không biết nói gì cho phải.
- Được rồi, đừng cãi nữa, nhanh ăn cơm đi, tôi chết đói rồi.
Ân Huyền Vũ nói, nàng nghĩ thầm: " Cái tên nhà quê đáng ghét, có cơ hội nhất định tôi phải đuổi anh ra khỏi cái nhà này"
. - Oa, hôm nay có nhiều mòn ngon vậy! Cám ơn, chị Phì.
Tần Nhị Bảo hướng tới chị Phì gửi lời cảm ơn sau đó vùi đầu vào thức ăn.
- Anh lúc ăn cơm có thể nói nhỏ một chút được không?
Ân Huyền Vũ kháng nghị nói.
- Ăn cũng như heo.
Ân Kỳ Nhi hùa theo.
- Thì sao? Tôi cứ như vậy đó, các cô cắn tôi à?
Tần Nhị Bảo vô lại nói, nhưng hắn cũng không đắc ý quá lâu, chỉ thấy Ân Kỳ Nhi thức sự phóng tới cắn tay hắn.
Tần Nhị Bảo có chút căm tức nói:
- Mịa, cô cắn tôi thật à?
- Là do anh yêu cầu.
Ân Kỳ Nhi há mồm ra, mở to hai mắt vô tội nói:
- Đối với yêu cầu này, tôi cũng lần đầu nghe qua.
- Tôi..
Lúc này đến lượt Tần Nhị Bảo không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu vào thức ăn.
Ân Kỳ Nhi đắc ý nhìn Ân Huyền Vũ, hướng nàng dựng ngón tay cái. Mà ba người đùa giỡn, Vương Bá nhìn thấy lại không can thiệp, hắn biết rõ từ khi Tần Nhị Bảo đến nhà này, thì người trong nhà thay đổi rất nhiều, trong đó có cả mình.
Nghĩ đến đây, Vương Bá đột nhiên hướng tới Tần Nhị Bảo nói:
- Tần Nhị Bảo, có cậu ở đây thật tốt.
Mà câu nói không đầu không đuôi của Vương Bá lại khiến cho Tần Nhị Bảo ở bên cạnh không hiểu gì, nhưng hắn cũng lập tức nở nụ cười, bày ra bộ dạng hắn tự cho là anh tuấn tiêu sái, nói:
- Không cần khách khí, cháu cũng là người bình thường.
Rất nhiều kẻ có tiền đều nói xã hội gần đây không được yên ổn, bắt cóc thường xuyên xảy ra nhưng bảo tiêu giỏi lại quá ít. Vì muốn Tần Nhị Bảo bán mạng cho mình mà tranh nhau xuất ra chi phiếu, lớn tiếng nói chỉ cần Tần Nhị Bảo dám ra giá, bon họ sẵn sằng đáp ứng. Những kẻ có tiền luôn điên cuồng như thế, hành vi của những kẻ kia không những không làm cho hắn động tâm, mà còn liên tưởng đến việc đổi trâu, càng đổi lại càng nhiều, khiến hắn sợ tới mức bỏ chạy khỏi cửa hàng.
- Anh có thể chạy chậm lại một chút không?
Liễu Thần Đình đuổi theo Tần Nhị Bảo, có chút thở không ra nói:
- Không còn ai đuổi theo nữa rồi.
- Vậy à, tôi yên tâm rồi.
Tần Nhị Bảo thở ra một hơi, cuối cùng cũng thả lỏng, lộ ra bộ mặt ngây thơ tươi cười.
Liễu Thần tươi cười nhìn Tần Nhị Bảo, nói:
- Nhìn anh không có một chút tiền đồ gì hết, lại bị tiền làm cho sợ tới mức bỏ chạy.
Nói xong nàng cũng cảm thấy buồn cười, vụ việc trong cửa hàng đã cho Liễu Thần Đình một cái nhìn hoàn toàn mới về Tần Nhị Bảo.
- Cô biết không, nếu đổi thành thật nhiều trâu, tôi ăn không biết đến khi nào?
- Trâu? Vì sao lại là trâu? Tại sao lại phải đổi trâu?
Liễu Thần Đình không hiểu ý tứ trong lời Tần Nhị Bảo.
- Nhiều tiền như vậy không đổi trâu thì làm gì?
Tần Nhị Bảo mở to hai mắt hỏi.
- Ha ha ...
Liễu Thần Đình rốt cuộc không nhịn được nữa mà cất tiếng cười to. Nàng không nghĩ Tần Nhị Bảo lại ngốc như vậy, thật đáng yêu. Hắn không biết rằng tiền ngoài đổi trâu còn có nhiều công dụng khác.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo vẻ mặt khó hiểu hỏi.
- Ah, không có gì!
Liễu Thần Đình phát hiện Tần Nhị Bảo thật đáng yêu. Câu nói kia vẻ ngoài thì dâm đãng nhưng cất dấu bên trong là một tâm hồn thuần khiết. Nghĩ đến đây, nàng lại nở nụ cười.
- Cô cười cái gì?
Tần Nhị Bảo hỏi.
- Không cười gì cả.
Liễu Thần Đình biết cùng hắn nói chuyện tào lao có thể kéo dài cả ngày, liền giả vờ tức giận:
- Tôi xem chúng ta nên trở về, miễn để mọi người lo lắng.
- Được!
Tần Nhị Bảo gật đầu đáp ứng, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu sao Liễu Thần lại vui vẻ như thế. Nhưng có một điều hắn minh bạch là Liễu Thần Đình không còn bài xích hắn như trước nữa.
- Có muốn vào ngồi một chút không?
Tần Nhị Bảo suốt cả chặng đường không nói chuyện, đến cửa biệt thự Ân gia mới hướng Liễn Thần Đình đưa ra lời mời.
- Không cần, tôi còn có một số việc.
Liễu Thần Đình nhã nhặn từ chối.
- Ah, quên đi! Cái kia...
Tần Nhị Bảo chưa nói hết câu, Liễu Thần Đình đã lái xe đi thật ra.
- Ai... Mỗi lần đều gấp gáp như vậy làm gì?
Tần Nhị Bảo lắc đầu, mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào biệt thự.
- Người anh em, Anh đã trở về rồi à?
Trương Bình Sơn thấy Tần Nhị Bảo trở về bình an liền vui mừng hỏi thăm, mấy người Lý Lương cũng vây quanh hắn.
- Ha ha, đã nói với các cậu là không có việc gì rồi, các cậu không chịu tin. Hiện tại đã tin tôi chưa?
Tần Nhị Bảo nói khoác không biết ngượng.
- Hay lắm! Người anh em thật bản lĩnh.
Lý Lương chân thành khích lệ hắn
- Đúng thế, tôi đã nói anh là người tài giỏi mà. Tại Đông Giang nếu anh nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất đâu.
Lưu Bảo vuốt mông ngựa nói.
- Ha ha, vẫn là Lưu Bảo huynh đệ sáng suốt, biết rõ trình độ của tôi như thế nào.
Tần Nhị Bảo tiếp tục tự biên tự diễn, tựa hồ không nhớ lúc ở cửa hàng đánh nhau với người ta không phân thắng bại.
- Tốt rồi, một ngày bận bịu rồi, có đói bụng không?
Trương Bình Sơn ân cần hỏi han:
- Vương Bá, đang chờ anh ăn cơm đó.
- Okie.
Tần Nhị Bảo nghe Trương Bình Sơn nói vậy lập tức gật đầu như gà mổ thóc, nói:
- Cậu nói đúng, tôi thật sự cảm thấy đói bụng rồi.
Dứt lời liền hướng phía trong biệt thự đi vào.
- Chú Vương Bá, lúc nào có thể ăn cơm?
Ân Huyền Vũ nhìn qua bàn ăn, lại không thể động vào, có chút bất mãn nói:
- Chúng ta vì cái gì phải chờ tên nhà quê kia về mới có thể ăn?
- Đúng vậy.
Ân Kỳ Nhi vất vả lắm mới chờ đến bưa cơm, kết quả là phải ngồi nhìn mâm cơm , sột ruột phụ họa theo.
- Là lão gia phân phó, tôi cũng không có biện pháp.
Vương Bá cũng không ngốc, nói rằng mình muốn đợi Tần Nhị Bảo về mới ăn cơm, liền đẩy trách nhiệm lên Ân Thế Bình.
- Ah.
Ân Huyền Vũ nghe xong biết là do cha an bài, khó tránh khỏi có chút tức giận, nói:
- Ba ba ở bên ngoài xã giao, bắt chúng ta ở nhà chịu đói, thực không có suy nghĩ mà.
- Tên Tần Nhị Bảo rốt cuộc đi đâu?
Ân Kỳ Nhi không thấy hắn đâu cả, liền nhìn chung quanh hỏi.
- Ai tìm tôi?
Tần Nhị Bảo mang theo bao lớn bao nhỏ từ ngoài cửa nói vào.
- Anh thật quá mức, đi ra ngoài mua sắm không mang theo tôi còn chưa tính sổ, lại còn bắt chúng tôi chờ anh lâu như vậy.
Ân Kỳ Nhi kháng nghị nói :
- Anh có phải muốn tôi sử dụng tuyệt chiêu à?
- Cô sử dụng tuyệt chiêu, tôi tự có cách phòng bị.
Tần Nhị Bảo không chút lùi bước nói.
- Anh…
Ân Kỳ Nhi nhất thời chán nản, không biết nói gì cho phải.
- Được rồi, đừng cãi nữa, nhanh ăn cơm đi, tôi chết đói rồi.
Ân Huyền Vũ nói, nàng nghĩ thầm: " Cái tên nhà quê đáng ghét, có cơ hội nhất định tôi phải đuổi anh ra khỏi cái nhà này"
. - Oa, hôm nay có nhiều mòn ngon vậy! Cám ơn, chị Phì.
Tần Nhị Bảo hướng tới chị Phì gửi lời cảm ơn sau đó vùi đầu vào thức ăn.
- Anh lúc ăn cơm có thể nói nhỏ một chút được không?
Ân Huyền Vũ kháng nghị nói.
- Ăn cũng như heo.
Ân Kỳ Nhi hùa theo.
- Thì sao? Tôi cứ như vậy đó, các cô cắn tôi à?
Tần Nhị Bảo vô lại nói, nhưng hắn cũng không đắc ý quá lâu, chỉ thấy Ân Kỳ Nhi thức sự phóng tới cắn tay hắn.
Tần Nhị Bảo có chút căm tức nói:
- Mịa, cô cắn tôi thật à?
- Là do anh yêu cầu.
Ân Kỳ Nhi há mồm ra, mở to hai mắt vô tội nói:
- Đối với yêu cầu này, tôi cũng lần đầu nghe qua.
- Tôi..
Lúc này đến lượt Tần Nhị Bảo không nói nên lời, chỉ có thể vùi đầu vào thức ăn.
Ân Kỳ Nhi đắc ý nhìn Ân Huyền Vũ, hướng nàng dựng ngón tay cái. Mà ba người đùa giỡn, Vương Bá nhìn thấy lại không can thiệp, hắn biết rõ từ khi Tần Nhị Bảo đến nhà này, thì người trong nhà thay đổi rất nhiều, trong đó có cả mình.
Nghĩ đến đây, Vương Bá đột nhiên hướng tới Tần Nhị Bảo nói:
- Tần Nhị Bảo, có cậu ở đây thật tốt.
Mà câu nói không đầu không đuôi của Vương Bá lại khiến cho Tần Nhị Bảo ở bên cạnh không hiểu gì, nhưng hắn cũng lập tức nở nụ cười, bày ra bộ dạng hắn tự cho là anh tuấn tiêu sái, nói:
- Không cần khách khí, cháu cũng là người bình thường.
/82
|